“ Hôn đi,hôn đi” Mọi người vỗ tay
Cô chưa kịp lên tiếng thì anh ta ghé sát:“ không có ba mẹ ở đây thì còn lâu “
“ Tôi thèm chắ...c”
Cô chưa nói hết thì anh ta đớp môi cô , trợn mắt. Cắn cho anh ta mấy phát. Anh ta đau nên thả cô ra
Anh ta định nói gì đó nhưng cô phun một câu:“ Anh dám hôn thì tôi dám cắn”
Sau đó cô và anh ta đi từng bàn chúc rượu . Một sự trùng hợp là bàn của Châu Kỳ lại có Ái Lan. Mà cũng phải nhân viên dĩ nhiên phải làm quan với giám đốc. Cô và anh ta đi tới :“ Xin cảm ơn mọi người hôm nay đã đến chung vui “
Anh ta nói rồi cùng mọi người cạn. Mẹ Cẩm Mân lên tiếng :“ Tuyết Băng à, cháu lấy người chồng khôi ngô tuấn tú như vậy là nhất rồi nhé”
Cô đáp :“ dạ”
“ Anh ta đẹp chả lẽ bạn con không đẹp sao. Đáng ra phải nói là anh ta mà lấy Tuyết Băng là nhất rồi. Đúng không chú rể?” Cẩm Mân đang còn bực chuyện lúc nãy trong phòng nên nói sắc sảo
Vì nhiều người ở đây, anh ta cười :“ Đúng vậy”
Cô nhìn qua Ái Lan thấy cô ta nghiến răng nghiến lợi mà không làm được gì
“ À Tuyết Băng, đây là Ái Lan nhân viên mới trong công ty chúng ta. Ái Lan mới vào ,cô ấy có gì không hiểu thì em chỉ cho cô ấy nhé”
“Dạ”
“ Và ba tôi là cổ đông trong công ty này đấy nhé” Miệng cô ta bôm bốp
“ Xin hỏi cô nói vậy là có ý gì?. Ba cô là cổ đông hay không phải thì tôi đều làm việc theo nguyên tắc.” Cô đáp
“ Tôi chỉ nói vậy mà thôi.”
Anh ta đứng bên lắc tay cô:“ Cô nhiều chuyện quá đấy, Ái Lan chỉ nói vậy có cần cô phải bắt bẻ không”
“ Câu đó của tôi là bắt bẻ sao. Vậy sao anh không nói câu của cô ta là khoe khoang đi”
Anh ta cứng họng. Châu kỳ nói vs anh ta:“ Xin chào tôi là Châu kỳ , giám đốc của công ty SBA chuyên thiết kế về thời trang”
“ Chào anh, tôi là Ngô Đình giám đốc chuyên về thiết kế nội thất “ Anh ta đáp
“Cùng ngành về thiết kế, chắc trong các event. Chúng ta sẽ gặp mặt nhiều hơn” châu kỳ đáp
Anh ta cười. Khoảng 7h tối cô hơi mệt nên vào một phòng trong khách sạn nghỉ. Chờ anh ta tiếp khách xong thì về nhà riêng.
Chờ 3 tiếng, anh ta vào phun cho
cô một câu rồi bỏ đi:“ Tối nay tôi không về nhà, tí người làm sẽ chở cô về “
Biết trước sẽ như thế này nên cô cũng không ngạc nhiên. Cô xuống dưới lên xe về nhà. Cô tưởng nhà riêng thì chỉ là một căn nhà vừa vừa. Ai ngờ là một biệt thự, sân vườn rộng rãi. Hzz ,càng to thì càng cô đơn rồi. Xuống xe thì người làm xếp một hàng dài :“ Chào cô chủ ạ”
“ Mọi người cứ gọi tôi là Tuyết Băng được rồi”
“Tôi tên Nôm, quản gia ở đây. Có chuyện gì thì cô chủ cứ kêu tôi”
“ Được rồi, mà Bác cứ thoải mái đi. Không cần phải kêu như vậy đâu”Cô cười
“ Tôi kêu quen rồi. khó mà sửa, cứ để tôi kêu như vậy đi”
“ Tùy Bác vậy.”
“ Để tôi dẫn cô chủ lên phòng nghỉ”
Vừa đi cô vừa hỏi :“ mấy người làm ở đây là mới tuyển hay là người ở nhà mẹ qua ạ”
“ Nhà Bà chủ qua hết ạ. Mà cậu chủ đâu rồi sao không về cùng cô vậy”
“ Anh ấy bận việc gì đó nên k về cùng” cô trả lời u ơ
“ Cô nghỉ ngơi đi. Tôi xin phép”
“Dạ, bác ngủ ngon”
10p sau điện thoại cô reo, hiển thị số lạ :“ Alo, ai vậy ạ”
“Chào cô, không nhận ra giọng Ái Lan này sao.Ngô Đình đang ở đây, cô có muốn nói chuyện với anh ấy không” giọng mỉa mai
“Ái Lan, lấy cho anh cái khăn” giọng Ngô Đình vọng vào
Cô lạnh nhạt :“ Cảm ơn lòng tốt của cô nhưng tôi không cần”
“ Đêm động phòng mà chú rể không có. Tội nghiệp cô quá Tuyết Băng à”
“ Tôi cần cô thương hại sao. Nếu không vì lòng từ bi của tôi thì bây giờ cô là bông hoa héo mòn . Một người bị người ta chơi bời rồi vứt bỏ mà thôi. Còn gọi cho tôi nữa thì liệu hồn đấy”
Ở bên kia ả giận sôi máu . Ngô Đình từ trong nhà tắm đi ra:“ Nhờ em lấy mà sao ko lấy thế”
“ Lấy cái gì, em bị cô vợ đanh đá của anh làm cho tức chết đây này”
“Cô ta nói gì em “
“ Anh biết không em chỉ điện hỏi cô ta vì công việc, cô ta đã không trả lời đã thế còn nói em là đĩ, mất dạy, không có học, cướp chồng người khác ,... .......” Cô ta nói cả một tràng dài mà toàn là không đúng sự thật
“ Đã thế lúc em vào phòng làm quen với cô ta, để sau này tiện trong công việc. Cô ta coi em như người hầu bắt lấy cài này cái kia”
“ Vậy em có làm không”
“ Em không muốn làm, nhưng sợ cô ta kêu mẹ anh lên nữa thì phiền. Một tiểu thư như em mà đi làm mấy chuyện đó. Thì anh hiểu em vì anh như thế nào rồi chứ”
Anh ta ôm ả” Cô ta thật quá đáng mà”
Ả cười đắc chí