Cô nói với nhân viên: “Mọi người quay lại làm việc hết đi”
Tuyết Băng đi vào phòng lấy hộp y tế đưa Nga: “Em bôi thuốc vào kẻo để lại sẹo bây giờ”
Cô ngồi cạnh Nga: “Mấy lời Ái Lan vừa nói em đừng chấp cô ta làm gì, sau này em hạn chế đôi co với cô ta, dây vào ả chỉ thêm phiền phức thôi”
“Em hết nói nổi với cô ta, mà sao chị chịu tính khí của cô ta tài thế”
Cô cười trừ: “Thôi dẹp cô ta sang bên đi, chị quá mệt mỏi với ả rồi”
Vụ việc vừa rồi làm Ái Lan tức hộc máu, ả liền phóng xe chạy qua công ty tìm Ngô Đình. Trên xe ả gọi điện khóc lóc với ba ả, nói muốn chuyển công ty, ả không thể chịu nỗi Tuyết Băng nữa.
Ba ả hỏi: “Vậy con giờ muốn làm ở đâu?”
Ả cười bí hiểm, lúc thấy Ái Lan nhìn ả thư ký hỏi: “Cô có hẹn với Giám Đốc trước không ạ”
Không thèm đáp ả chạy xộc thẳng vào phòng: “Ngô Đình à, anh phải đòi lại công bằng cho em”
Ngô Đình hơi nhíu mày, thư ký chạy với theo ả liền nói: “Xin lỗi giám đốc, tôi không ngăn cô ấy kịp”
“Được rồi, cô ra ngoài trước đi” Hắn nói với thư ký
Chờ thư ký đi, hắn hỏi: “Có chuyện gì à”
Ả làm bộ tủi thân, khóc nức nở: “Bây giờ trong công ty mọi người không xem em ra gì rồi, ai cũng xen em là kẻ thứ ba đi dụ dỗ chồng người khác. Còn nữa, từ giờ em không dám nhờ vả gì Tuyết Băng nữa đâu. Nếu anh coi em là bạn thì phải đòi lại công bằng cho em”
“Đừng khóc nữa, rốt cuộc là có chuyện gì”
Ả bắt đầu kể lể: “Như thường ngày nếu công việc không hiểu em đều hỏi Tuyết Băng. Hôm nay cô ấy không chịu giúp em thì thôi đi, đây còn lên tiếng dạy đời em, rồi nói nếu không làm được thì em có thể xin nghĩ việc, em và Tuyết Băng có lời qua tiếng lại, không biết nói gì không phải khiến cô ấy tức giận, thế là cô đuổi em ra khỏi phòng và nói cho mọi người biết em là người yêu cũ của chồng cô ấy, mọi người trong công ty nghĩ em bây giờ vẫn dụ dỗ chồng cô ấy nên chất vấn em, thậm chí có nhân viên còn xúc phạm và tát em. Lúc Tuyết Băng ra thấy em nói nhân viên đó, cô ấy liền tiếp tục dạy đời em trước toàn thể nhân viên. Anh có thể thấy hai má em đều đỏ ửng là do Tuyết Băng và nhân viên gây ra”
Nức nở: “Anh nói em từ giờ còn mặt mũi nào làm việc trong công ty đó nữa đây chứ, cô ấy có cần phải lôi những chuyện quá khứ ra tổn thương em thế không”
Đúng lúc hắn có điện thoại, chắc không nói thì cũng biết là ai gọi. Ba ả điện nói muốn cho Ái Lan qua công ty hắn làm, rồi bảo hắn nhắn Tuyết Băng rằng: “Làm người đừng có quá đáng, con gái tôi không phải bao cát cho vợ cậu hả giận đâu”
Qua lời Ái Lan kể hắn cũng thấy cô có hơi quá, nếu hai người làm cùng công ty thì sau này kiểu gì cũng lại có chuyện. Nên hắn nghỉ để Ái Lan qua bên này làm cũng tốt. Nhưng lại không biết chỉ vì chữ tốt hắn nghĩ khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn.
Hắn nói với Ái Lan: “Được rồi, em có thể qua bên này làm. Công việc của em vẫn như bên công ty SBA”
Ả sướng rơn, kìm nén hỏi: “Vậy khi nào em qua làm được”
“Chừng nào em muốn. Bây giờ anh còn có cuộc họp”
Ả cười: “Ừ, vậy em đi trước”
Sáng hôm sau cô vừa mới tới công ty thì nghe nói Ái Lan muốn họp tổ, cô nhíu mày không biết ả lại định làm trò gì.
Thấy cô vào phòng họp Ái Lan nói: “Trưởng Phòng mà lại đi muộn”
Cô dửng dưng ngồi xuống nhìn ả: “Sáng nay tôi bận việc nên đã xin giám đốc tới muộn nửa tiếng, cho hỏi cô có ý kiến gì nữa không”
Ả cười: “À không, tôi cũng không phải dạng thích bắt bẻ. Sở dĩ tôi muốn họp tổ là vì muốn chia tay mọi người, bắt đầu từ ngày mai tôi không còn làm ở đây nữa”
Mấy nhân viên nghe vậy lén thở phào nhẹ nhõm, còn cô thì không nghĩ ả lại dễ dàng xin nghỉ việc như vậy, nhàn nhạt nói: “Không ngờ lời hôm qua tôi nói lại có tác động với cô, chúc cô thượng lộ bình an. Không có việc gì nữa tôi đi trước”
Cô đi được mấy bước ả bỗng lên tiếng: “Trưởng Phòng Tuyết Băng không tò mò tôi sẽ làm việc ở đâu sao?”
“Tại sao tôi phải tò mò?” Cô quay lại
Ả đứng dậy mặt đối mặt với Tuyết Băng: “Bởi vì tôi sẽ làm ở IU”
Sắc mặt cô khẽ biến động, dửng dưng nói: “Liên quan gì đến tôi”
Ả nói chỉ đủ hai người nghe: “Chờ đi, chuyện vui sắp bắt đầu”
Không biết Ngô Đình nghĩ gì, thì ra chuyện cô cố gắng bấy lâu nay thành công cốc. Liền cầm túi xách đi tìm ông chồng quý hóa của cô.
Tới công ty cô nói với tiếp tân: “Cho hỏi Giám Đốc hiện giờ bận việc gì không”
“Dạ chào phu nhân, giám đốc hiện đang họp. Cô có việc gấp không, để tôi báo thư ký anh ấy”
Cô cười mỉm: “À vậy tôi lên phòng anh ấy chờ cũng được”
Lúc cô vào phòng được năm phút thư ký mang trà lên: “Mời cô, giám đốc họp hơi lâu. Cô chờ được không hay để tôi báo với giám đốc một tiếng”
Cô uống ngụm trà: “Tôi chờ được rồi”
Thư ký chuẩn bị đi thì cô gọi lại: “Cho tôi hỏi dạo gần đây công ty có tuyển thêm nhân viên mới không”
“Dạ không. À mà hôm qua bên tổ thiết kế có thêm người mới thì phải. Hình như vị trí phó phòng”
Cô gật đầu không nói, thư ký nói: “Cô gái đó hôm qua tới đây khóc lóc, tôi nghĩ có quen với giám đốc”
“Ừ, tôi biết rồi. Cảm ơn cô”
Nửa tiếng sau Ngô Đình mới họp xong, thấy cô liền nói: “Sao tới không bảo thư ký nói với anh”
Cô dáng vẻ mệt mỏi: “Em chờ là được rồi”
Hắn nhìn đồng hồ: “Chờ anh tí rồi lát chúng ta đi ăn trưa luôn”
“Không cần đâu, bên công ty còn có việc xử lý. Em hỏi anh đôi câu rồi đi liền”
Hắn ngồi xuống: “Có chuyện gì à”
“Nghe bảo hôm qua Ái Lan có đến đây” Cô nói
Hắn gật đầu: “Ừ”
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Chắc mai Ái Lan sẽ chuyển qua đây làm rồi đó, hôm nay dọn đồ rồi”
“Anh biết rồi”
“Chẳng phải anh nên cho em một lời giải thích? Anh cũng hiểu thời gian này em giúp đỡ cô ta là vì lý do gì rồi”
“Anh nghe nói hôm qua em tát Ái Lan trước mặt nhân viên”
“Ừ” Vốn dĩ là sự thật
Hắn nói tiếp: “Ba cô ấy đã điện cho anh. Muốn cô ấy nghỉ việc bên đó”
“Việc đó thì liên quan gì đến anh. Bắt buộc nghỉ việc thì phải qua IU làm à? Hay lắm” Cô cười
“Anh cho cô ấy qua đây làm vì không muốn sau này hai người lại có những xích mích không đáng có. Với hôm qua em không nên nói lại quá khứ, làm bẽ mặt Ái Lan trước đám đông như vậy”
Cô đứng phắt dậy: “Em làm bẽ mặt cô ta cái gì, em tát cô ta là có nguyên nhân. Mà anh có thể giúp cô ta tìm công việc ở nơi khác, hà cớ gì cứ phải IU”
“Vậy em nói anh phải làm thế nào? Ái Lan khóc lóc chạy tới đây, ba cô ấy điện làm toáng lên, nói lần sau mà con gái ông ta bị ức hiếp như lần này thì em không xong với ông đâu. Ông ta chỉ muốn Ái Lan làm việc ở đây”
Cô cười mỉa: “Tóm gọn lại anh để cô ta làm ở đây là vì em. Chung quy lại ý anh mọi chuyện đều từ en mà ra đúng không”
Cô gật đầu: “Hóa ra trong mắt anh em chỉ là một người phụ nữ đanh đá, chuyên gia gây sự”
“Ý anh không phải vậy”
“Ý anh là thế nào nữa, em thực sự mệt rồi. Quá mệt mỏi rồi. Không muốn làm một người rộng lượng nữa. Em cũng như những người vợ khác, không muốn chồng mình qua lại với bồ cũ” Cô gắt
Hắn cũng phát cáu: “Được, nếu em muốn thì cũng qua đây làm luôn đi. Qua đây để mà ngày ngày canh chừng chồng mình xem có dan díu với người khác hay không. Không phải em nói trong tình yêu thì phải có sự tin tưởng hay sao. Cái em gọi tin tưởng là đây ư”
“Với sự nham hiểm như Ái Lan thì em ngồi đó để mà tin tưởng chưa đủ”
“Em đừng có mà suy bụng ta ra bụng người. Nếu anh mà như em thì mấy ngày trước anh đã lôi em ra hỏi quan hệ giữa em và Jane là gì rồi”
“Việc em giải thích lúc trước anh nghe không hiểu hay sao”
Hắn nói: “Anh nghe không hiểu nhưng mắt anh nghe hiểu. Trưa nào em cũng đi ăn với Jane chứ gì, à không có hôm Jane tận tình mang đồ tới nữa mà. Anh thấy Jane cũng không đơn giản đâu, chắc chắn có ý đồ bất chính với em”
Cô giơ tay tát hắn: “Anh nói đủ chưa, không ngờ anh lại có những suy nghĩ lệch lạc như vậy. Nói cho anh biết, từ giờ em mặc kệ việc của anh, em không can thiệp nữa. Anh có đi với ai hay làm gì là việc của anh”
Hắn nghiến răng: “Được, không mượn em quản”