Đi Về Đâu

Chương 82: Chương 82: Chương 81




Hai ngày sau

Tầm tám giờ sáng hai bố con Châu Kỳ đã ra sân bay chờ Tuyết Băng. Hôm nay cô mặc bộ vest màu trắng, giày cao năm phân cộng với cái kính cực ngầu. Một tiếng sau từ xa đã thấy cô, Nani gọi to: “Dì ơi ở đây”

Chưa kịp đi tới thì Nani đã chạy lại ôm mình, cô vỗ lưng: “Nhớ con quá đi mất, trông con giờ phổng phao lắm rồi”

“Con đã lớp sáu rồi mà dì”

Cô véo má: “Ừ nhỉ tính ra cũng bốn năm rồi”

Cô nhìn cái bảng hiệu mà tay Châu Kỳ đang cầm đó là dòng chữ “Chào mừng Tuyết Băng trở về”, kèm theo là những tấm ảnh ngây thơ hồi mới ra trường của mình. Cô há to miệng: “Trời đất anh lấy đâu ra mấy tấm ảnh này thế”

“Chuyện nhỏ thôi” Châu Kỳ nói

Cô tặc lưỡi: “Anh chuyên gia dìm hàng em thôi, mà giờ dẫn em đi ăn nhanh lên. Tại anh mà em dở hơi bay về đây đấy”

“Anh mời em tính tiền nha” Cười nhe răng

Cô bĩu môi: “Oà anh đúng là đồ ki bo”

“Mẹ em đâu” Thấy chỉ mình cô nên anh bỗng hỏi

“À mẹ em có mở một nhà hàng bên đó, theo nhà hàng nên chưa thu xếp về đây được”

Ngồi trên xe nhìn ra cô trầm ngâm: “Bốn năm quang cảnh thay đổi rất nhiều”

“Đâu chỉ riêng quang cảnh con người cũng thay đổi theo thời gian” Châu Kỳ đáp

Hôm nay lịch trình của cô chỉ để nhét thức ăn vào bụng. Sau khi ăn những món như bún bò, bánh cuốn, chả giò, bánh xèo, cháo canh. Và hiện tại đang ngồi tại quán buffet hoa quả, Châu Kỳ trố mắt: “Sau bốn năm công nhận trình độ ăn của em thật level max, ăn vậy mà không béo à. Người ta mà ăn như em chắc thành con heo nái luôn rồi

Cô lườm: “Hôm nay là ngoại lệ thôi, bình thường em ăn không như hôm nay đâu”

Gắp đồ ăn cho Nani cô nói: “Sau bốn năm trải nghiệm chợt nhận ra phải ăn thì mới có sức chiến đấu”

“Nếu trong bữa ăn bình thường thì em ăn bao nhiêu”

Cô gặm táo lắc đầu: “Không biết nữa, còn nhớ thời gian đầu hầu như cái gì ăn được em đều nhét vào miệng. Tính ra lúc đó một bữa em ăn ít nhất phải năm cái bánh mì, chưa kể mấy đồ khác. May mà em vừa học vừa làm, lịch trình khá nhiều trong một ngày nên không có béo”

Những năm sống bên đó anh chỉ biết hoạt động của cô là vừa học vừa làm chứ không biết rõ cụ thể. Ngay cả liên thì chỉ gọi chứ chưa bao giờ kết nối video, thời gian gần đây mới cho gọi video. Châu Kỳ bỗng hỏi: “Chắc lúc đó em vất vả lắm”

Cô cười: “Ai đi nước ngoài đều vậy thôi, thời gian sau sẽ đỡ”

“Vậy công việc em bên đó cũng kinh doanh nhà hàng với bác gái à” Đút kiwi cho Nani anh hỏi

Ngoài thời gian ngồi thiết kế, xem xét hồ sơ công việc thì thời gian rảnh cô đều phụ mẹ. Cô gật đầu: “Có lẽ vậy”

“Có lẽ là ý gì?” Anh hỏi lại

Cô lấy thìa gõ đầu Châu Kỳ: “Càng già anh càng chậm hiểu, là kinh doanh với mẹ đó. Làm chủ một nhà hàng đó anh biết không”

Nani cười khanh khách: “Được làm cô chủ hèn gì càng ngày dì càng quý phái”

Nhận thấy bốn năm sức sống của Tuyết Băng ngày càng tràn đầy. Cảm thấy mừng cho cô nên anh bất giác mỉm cười.

Chơi hết nửa ngày với hai cha con Châu Kỳ, liền bắt taxi đến chỗ ba. Từ xa đã thấy hình dáng ông bố đổ đốn vác từng bao xi măng trên vai. Đứng nhìn như vậy tầm mười phút thấy ba cô ngã, cô đeo kính đi đến đỡ. Ông không nhận ra cô: “Cảm ơn cháu”

Mấy người làm cùng với ba cô hỏi han: “Chú không sao chứ, thấy mấy ngày nay chú ho suốt. Ốm thì ở nhà mấy ngày cũng được mà, với tuổi chú cao rồi cứ ngày ngày làm công việc này thật không ổn”

Ba cô xua tay: “Thật sự không sao, tôi quen với công việc này rồi. Với không làm thì tiền đâu mà tiêu, tôi chỉ có một mình. Không làm chắc chết đói quá”

Cô bỗng rơi nước mắt, thấy vậy ba cô hỏi: “Này cô không sao chứ”

“Đến cả con mình mà cũng không nhận ra à” Cô mở kính nói to

Ông ngạc nhiên: “Ủa về lúc nào thế”

Mấy người quanh đó hỏi: “Con gái bác đó, sao lại nói chỉ có một mình”

“Vâng, thực sự chỉ có một mình, vì mấy năm trước bị cháu từ mặt rồi” Cô mỉm cười

Cô đỡ ba đứng dậy: “Giờ về nhà nghỉ ngơi”

“Nhưng còn đang làm”

Cô trợn mắt: “Sao ba hết lần này đến lần khác cứ làm con bực mình thế, giờ không theo con về thì từ mặt luôn cho xem, nói sai con làm con chó”

Thấy cô cương quyết cũng đồng ý rồi nói với mấy người đó mai gặp. Cô lại nói: “À gặp rủ đi nhậu thì được, chứ mai ông ấy nghỉ việc rồi”

Ông xua tay: “Nghỉ đâu mà nghỉ, mai tôi vẫn đi làm”

“Ba tuổi cao, tính làm mấy công việc này để chết sớm à. Con cho ba cơ hội sám hối về những chuyện xảy ra bằng cách không làm mấy công việc nặng nhọc như thế này. Ba đồng ý con sẽ xí xóa hết”

Ông trố mắt: “Thật hả?”

Cô gật đầu, ông lại hỏi: “Thật không”

Cô đáp: “Thật”

“Chắc chắn chứ”

Cô nhíu mày: “Ba còn hỏi nữa là con đổi ý bỏ về Mỹ đấy nhá”

Nửa đêm ba cô bỗng sốt cao, cô phải ngồi canh cả đêm. Cách hai tiếng cô lại thay khăn lạnh trên trá, rồi sờ xem có hạ sốt không.

Sáng sớm cô đi chợ nấu cháo, vắt nước cam đem vào phòng. Cô nói: “Ba dậy ăn đi”

Thấy ba cô vẫn nằm xoay lưng. cô đứng chống nạnh: “Con thấy ba hạ sốt, cũng tỉnh ngủ rồi. Đừng giả bộ”

“Sau những chuyện ba làm cảm thấy ngại khi nhìn con” Ông bỗng nói

Cô bĩu môi: “Trời đất, nhìn thì cũng nhìn hôm qua rồi. Con không giận gì ba nữa đâu, thấy mấy năm nay ba tu chí nên con xí xóa mọi chuyện. Thôi đừng e thẹn như mấy cô thiếu nữ nữa, dậy ăn mau lên”

Nói một hồi ông cũng cầm bát cháo lên ăn, trố mắt: “Sao con nấu ngon thế”

“Con nấu ngon lâu rồi, tại mỗi lần gặp ba toàn gây sự nên không thèm nấu cho ba ăn thôi”

Điện thoại reo là Châu Kỳ gọi: “Mai công ty DV tổ chức sự kiện đấy, em đi không”

“Ông anh à, em có được mời đâu mà đi” Cô thở dài

Châu Kỳ ú ớ: “Thì cứ đi cùng anh là được vào liền à”

“Thôi rủ Cẩm Mân đi, mai em có việc” Cô nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.