Cô lái xe về nhà, đi vào thấy ba đang ngồi trên ghế: “Trước khi đi con có nấu thức ăn, ba đã ăn chưa”
“Ba vừa mới ngủ dậy” Ông lắc đầu
Cô đặt túi xách lên bàn: “Để con đi hâm thức ăn lại”
Trong lúc ăn ba cô nói: “Nãy ba xem ti vi, không ngờ con là người sáng lập ra DV. Có khi nào ba làm việc bốc vác liên lụy đến hình ảnh của con không”
Cô bật cười: “Sao ba lại nghĩ thế, việc gì cũng là việc, miễn đó là thành quả lao động của mình thì có gì phải sợ, miễn không ăn trộm ăn cắp là được”
“Công ty con đang tuyển một số nhân viên bảo vệ, ba có muốn tới làm không” Cô dò hỏi
Ông xua tay: “Thôi, con làm giám đốc mà ba làm bảo vệ sẽ khiến con mất mặt đó”
“Con đã nói là không sao rồi mà,ba ở nhà một mình chán lắm đó, nghỉ ngơi vài hôm rồi tới làm nhé” Cô năn nỉ
“Để ba suy nghĩ”
Cô gật đầu, nhìn đồng hồ: “Con qua nhà Châu Kỳ một lát, ba ngủ trước đi nhé”
Cầm khóa xe và túi xách mở cửa liền thấy Ngô Đình đứng chình ình ở đó, cô nhíu mày: “Tôi đã nói có chuyện thì hãy liên hệ với thư ký bên công ty mà, bộ anh nghe không hiều gì hết trơn à”
“Chỉ cần mười lăm phút thôi”
Cô nhìn đồng hồ: “Cũng được, bắt đầu đi”
“Cuộc sống của em mấy năm qua thế nào”
Cô cười mỉa: “Chuyện muốn nói là đây à? Khá tốt”
“Em còn giận anh không?” Hắn nhìn cô
Cô giả ngu: “Vì sao phải giận”
“Về chuyện anh không đồng ý ghép tủy cho con sớm hơn”
Tuyết Băng mệt mỏi nhìn hắn: “Dừng, anh có thể đừng gợi lại những chuyện đó nữa được không, cuộc sống của tôi đã dần ổn định nên xin anh ngưng bới móc nó ra. Tôi đi trước”
Đến nhà Châu Kỳ đã gần chín giờ đêm, hơi ái ngại: “Xin lỗi, con tới muộn”
“Muộn gì chứ, vào đây đi con” Mẹ Châu Kỳ cười
Nani chỉ chỗ bên cạnh: “Dì tới đây ngồi đi”
“Mấy năm nay mỗi lần con gửi đồ về là con bé đều mừng quýnh cả lên”
Nani khoe: “Đồ dì gửi con đều giữ cho đến bây giờ”
“Nghe vậy dì rất vui” cô nháy mắt
“Ước gì có được một cô đứa con dâu như con, bác réo nó đi xem mắt mấy lần mà nó không chịu” Bác gái nhìn cô
Châu Kỳ nhìn Cẩm Mân: “Nên lo cho con gái ế của mẹ trước đi”
“Có tin em phi thêm cái gối nữa vào mặt anh không” Nghe vậy Cẩm Mân ném thẳng cái gối vào mặt Châu Kỳ
Cô xoa đầu Nani bỗng hỏi: “Cả nhà đã thử hỏi ý Nani chưa ạ”
“Bà hỏi con rồi” Nani nhí nhảnh nói: “Con rất muốn ba lấy vợ nha, một mình ba gà trống nuôi con cũng lâu rồi”
Tuyết Băng cười nhìn Châu Kỳ: “Nghe con gái anh nói gì chưa? Nên không lo sợ con buồn nhé”
“Tuyết Băng à” Bác trai gọi
Cô đáp: “Sao bác”
Bác gái hỏi: “Con thấy Châu Kỳ thế nào”
“Kìa mẹ” Châu Kỳ sặc nước
Bác gái háy: “Yên đi coi nào”
Cô không hiểu ý bác nên vô tư đáp: “Anh Châu Kỳ ấy ạ, ừm tốt tính, ấm áp, ga lăng, là người cha mẫu mực”
“Vậy con có một chút tình cảm gì với nó không” Bác gái dò hỏi
Tuyết Băng lại vô tư tập hai đáp: “Cũng có ạ”
“Con suy nghĩ như thế nào khi lấy nó làm chồng” Bác trai đánh nhanh thắng nhanh
Châu Kỳ đỏ mặt tía tai, còn Cẩm Mân, Nani, bác gái thì mong ngóng. Giờ cô mới hiểu ý hai bác, lắp bắp giải thích: “Hai bác hiểu nhầm rồi, tình cảm ở đây là cảm mến như người thân trong gia đình chứ không phải quan hệ nam nữ đâu ạ”
Bác gái mặt buồn buồn: “Làm bác cứ tưởng”
Khi tận tai nghe Tuyết Băng nói như vậy quả thật bỗng dưng anh có một chút khó chịu. Ngồi chơi đến mười giờ cô xin phép về.
Sáng sớm đến công ty cô nói với thư ký: “Một tiếng sau mở cuộc họp”
Trong phòng họp nhìn thấy cô thì im thin thít tất cả đứng lên: “Chào tổng giám đốc”
“Mọi người ngồi xuống cả đi, mà sao nhìn thấy tôi mọi người như nhìn thấy cọp thế” Cô bật cười
Mấy người lắp bắp: “Đâu..có...ạ”
“Biểu hiện ra rồi kìa, mọi người thoải mái đi, một cuộc họp căng thẳng không giải quyết được gì đâu, cứ tự nhiên trao đổi để đưa ra những ý tưởng mới mẻ nhé”
Lan Anh nhìn cô: “Chắc tại ngày hôm qua chị mặc nguyên bộ đen, nên ai cũng tưởng chị lạnh lùng”
“Thực sự là tôi không thích màu đen, nhưng hôm qua là ngày giỗ con tôi nên phải mặc” Cô mỉm cười nhưng giọng trầm xuống
Lan Anh áy náy: “Em xin lỗi”
“Không sao” Hôm qua ngày giỗ của David nên khi phóng viên nhắc đến mấy chuyện đó khiến giọng cô trở nên sắc bén, ở dưới bãi đậu xe là lúc cô chuẩn bị đến thăm mộ con, hắn không những quên ngày giỗ của con mình mà còn cứ đứng đó dây dưa khiến cô cảm thấy mất kiên nhẫn, dự định của cô và Châu Kỳ là đến mộ David rồi nhân tiện ghé qua nhà anh một lát. Lúc cô ra mộ thì đã thấy Châu Kỳ làm cỏ sạch hết rồi, đồ đạc cũng chu đáo tất. Mắt cô bỗng cay xè lẩm bẩm: “Một người không liên quan gì nhưng vẫn nhớ đến ngày giỗ của thằng bé, vậy mà cha nó không hề nhớ đến”
Buổi chiều công ty SBA và IU đến để kí hợp đồng, Châu Kỳ đến trước: “Chuyện tối qua mẹ anh nói em đừng để bụng nha”
“Để bụng gì chứ, nên nhớ em không hề nhỏ mọn nha” Cô nhìn anh
Lát sau hắn và ả đến, lúc ngồi vào ghế cô nói: “Hình như ở đây không có việc của thư ký”
“Nên nhớ ngoài thư ký tôi còn là vợ của Ngô Đình” Ả hống hếch
Cô dựa vào ghế nhìn ả: “Bộ cô không thấy ngán khi cứ suốt ngày mở miệng khoe là vợ anh ta à? Mà việc của người vợ là ở nhà nhé, nếu cô muốn ta đây thì về công ty IU mà lộng hành nha, còn ở đây không phải là phạm vi để cô hô gió gọi mưa”
“Cô đừng tưởng leo lên chức giám đốc là ngon nhé, tôi cứ ngồi đây đấy” Ả thách thức
Tuyết Băng nhìn ả như một kẻ tâm thần vừa trốn trại: “Leo lên đến tận đây không phải dễ nha, không tin cứ hỏi chồng cô thì biết, anh ta cũng điều hành một tập đoàn đấy. Tôi nghĩ việc kí hợp đồng với IU nên để sau hẵng bàn”
Ngô Đình nói với ả: “Cô về công ty trước đi”
“Mắc mớ gì em phải đi, anh đừng ở trước mặt vợ cũ mà đối xử với em như vậy” Ả quát hắn
Hai người bọn họ cứ đôi co đến mười phút mà không giải quyết được vấn đề, cô và Châu Kỳ ngao ngán, Tuyết Băng phán một câu xanh rờn: “Vợ mà không trị được thì làm sao để đưa công ty dẫn đầu các nước cơ chứ”
Cô đứng dậy nhìn ả: “Cô vẫn ngồi đây chứ gì”
“Ờ không đi đấy “ Mặt dày khoanh tay quát cô
Cô đi tới bàn kết nối điện thoại: “Gọi bảo vệ lên quét người xuống giùm tôi”
Sợ mất mặt trước đám đông nên ả tự giác bỏ về, đi ra ngoài thấy thư ký đang hóng chuyện trong này, ả quát: “Lo mà làm việc đi”