Cuộc
gặp gỡ đầu tiên của kỳ học mới, giáo sư Lý vội vàng dặn dò mấy câu rồi nhanh
chóng mất hút. Để mặc hai cô cậu sinh viên của mình ngơ ngác nhìn nhau khó
hiểu. Ngồi ngay cạnh Đông Tam, vẫn là Chu Cẩm Thời với hàng lông mày rậm rạp.
Hơn một tháng không gặp, anh vẫn không thay đổi gì, vẫn thản nhiên như thường,
thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô đầy ẩn ý.
Đông
Tam nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vàng rời khỏi khu nhà học. Mặt trời chói chang
như chọc thẳng vào mắt người ta, nhuộm vàng dãy ngô đồng sum suê phía cuối con
đường. Xung quanh cô, người qua người lại tấp nập, vui vẻ, những cô nữ sinh
xinh đẹp, kiêu hãnh ôm bước đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của các chàng trai.
Những lúc thế này, Đông Tam không sao nén nổi cảm giác ghen tị đang len lỏi
trong người. Vì sao họ có thể sống nhẹ nhàng như thế cơ chứ? Mải nhìn theo
những người qua lại trên đường, cô không chú ý đến một chiếc xe đỗ bên vệ
đường, cửa sổ xe từ từ kéo xuống, Chu Cẩm Thời đeo kính RayBan, ngoắc tay gọi
cô. Dáng vẻ này của anh không biết đã mê hoặc bao cô gái, nhưng Đông Tam thì
như gặp phải ma, lùi vội mấy bước, sau đó nhìn anh cười lúng túng:
- … À,
chào buổi sáng!
Giờ là
quá trễ để chào buổi sáng vì lúc này đã là xế trưa, bóng người thu lại thành
một khối xám đậm trên mặt đất. Nhưng Chu Cẩm Thời chỉ mỉm cười lịch thiệp:
- Đi ăn
trưa cùng nhé? Thầy Lý cũng đi đấy.
Đông
Tam lập tức lắc đầu lia lịa như một cái xúc xắc. Đừng nói là anh, thầy Lý cũng
là mối đe dọa lớn với cô lúc này. Không gặp hay cố ý không gặp có khi còn tốt
hơn.
- Cảm
ơn, không cần đâu. Tôi còn phải hoàn thành nốt nhiệm vụ mà thầy Lý giao cho
trước khi nghỉ hè…
- Ừ,
vậy thôi. – Chu Cẩm Thời cũng không nài thêm, khẽ gật đầu với cô – Thế tôi đi
trước đây. Tạm biệt.
Đông
Tam nhanh chóng vẫy tay chào, đợi đến khi đám lá vàng trên đường cuốn mình theo
bánh xe dừng hẳn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô lẩm bẩm rủa thầm, đối mặt với sự
tử tế của Chu Cẩm Thời thật căng thẳng đầu óc, thà anh ta cứ lạnh lùng như
trước còn hơn. Mà căng thẳng cái gì chứ? Càng căng thẳng càng chứng tỏ cô vẫn
không thể nào quên được cái ôm của anh ta. Đông Tam quả quyết cắt đứt dòng suy
nghĩ đó, những lời nói trong lúc hoảng loạn liệu có đáng tin không? Cô không
muốn biết, nhưng lúc gặp lại cũng không thể mỉm cười làm như chưa hề có chuyện
gì xảy ra. Xem ra người căng thẳng hơn cả chính là cô.
Sớm
biết thế này, cô không cần phải hoảng hốt sợ hãi chuồn đi. Không, sớm biết thế
này, cô đã không khiêu khích kiểu nhân vật nguy hiểm như tay Chu Cẩm Thời này.
Cô ghé
qua căng tin, ăn qua loa cho xong bữa rồi tất tả đón xe bus đi về. Tối nay Chu
Nam có chuyến công tác. Cô dạo qua chợ mua rau, cá và nửa con gà quay. Vừa đặt chân
vào nhà, Đông Tam đã vội vội vàng vàng thay quần áo rồi bắt tay vào nấu cơm,
bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng mâm cơm cũng hoàn tất suôn sẻ, cô nhấc máy gọi
điện cho Chu Nam. Anh ấp úng trong điện thoại:
- Anh
đang họp, lát nữa anh gọi điện cho em sau, được không?
Tất
nhiên, dù có sốt ruột cỡ nào cô cũng đành phải chấp nhận, công việc mà. Nhưng
cái “một lát” của Chu Nam kéo dài những hai tiếng đồng hồ đằng đẵng, trời đã
tối sập từ lâu. Cô không kiên nhẫn chờ được nữa, liền gửi tin nhắn cho anh: Mấy
giờ anh về? Em nấu cơm xong rồi.
Mấy
phút sau, Chu Nam gọi điện đến cho cô, khổ sở xin lỗi:
- Xin
lỗi, Tam Tam, anh vừa mới ăn ở ngoài… Anh đi công tác cùng sếp, nên không tiện
về nhà ăn cơm được. Tam Tam, đợi anh đến nơi rồi sẽ gọi cho em nhé?
Đông
Tam mím chặt môi, cảm giác như tim gan đang bốc cháy. Cô hỏi anh bằng giọng
lạnh tanh:
- Giờ
anh đang ở đâu?
Chu Nam
ngập ngừng hồi lâu rồi hạ giọng nói khẽ qua điện thoại:
- Anh
đang ở sân bay.
- Cùng
với sếp của anh à?
- … Ừ.
- Anh
đưa điện thoại cho sếp đi, em muốn nhờ ông ấy chăm sóc anh chàng lăng nhăng của
em.
- … Tam
Tam, đừng như vậy, anh sắp vào phòng chờ rồi, khi nào đến nơi anh sẽ gọi lại
cho em. Anh dập máy đây.
Có vẻ
như anh nói thật. Đông Tam siết chặt cái điện thoại trong tay, thật mỉa mai,
sao anh càng ngày càng giống như một ông chồng đi ngoại tình bị phát hiện vậy
nhỉ?
Thức ăn
trên bàn đã nguội ngắt từ lâu. Cô cũng chẳng còn lòng dạ nào mà ăn, kéo ghế ra
ngoài ban công ngắm cảnh cho vơi bớt buồn bực. Cách đó không xa là một building
đèn đóm sáng rực, đã muộn thế này rồi mà vẫn thấp thoáng có bóng người đang làm
việc.
Thành
phố này lúc nào cũng bận rộn quay cuồng đến chóng mặt. Nhưng đa số mọi người,
ngẫm cho kỹ cũng không hiểu rốt cuộc mình đang bận cái gì. Giống như cô, mặc kệ
tất cả những lời xì xào để yêu anh bao nhiêu năm, nhưng khi nhìn lại mới cay
đắng nhận ra rằng thực ra người đàn ông ấy chỉ xuất hiện đúng lúc khi cô đang
đơn độc trống trải mà thôi. Hồi đó, cô không mảy may nghĩ mình sẽ là bạn gái
của anh, cũng như cũng không ngờ mình là kẻ thứ ba bị mọi người khinh rẻ, nhưng
chua chát hơn cả là giờ đến lượt cô phải trả giá đắt cho tình yêu của mình.
Khi mới
chớm yêu, bất cứ điều gì cũng trở nên đẹp đẽ lạ thường. Một nụ cười ấm áp, một
lần gặp gỡ tình cờ, một câu nói nửa đùa nửa thật… tất cả những kỷ niệm ngọt
ngào ban đầu cuối cùng cũng biến mất không dấu vết. Giống như một giấc mơ, thoắt
một cái, tất cả đã không còn gì. Cuộc sống giờ chỉ còn nghi ngờ và tranh cãi,
như một đôi oan gia từ kiếp trước, cứ gắng gượng ở bên nhau đến giờ phút này
cũng khó tránh kết thúc đau lòng. Giây phút này, sao cô thấy mình giống nhân
vật Dracula đến thế, cô độc, câm lặng, lạnh lẽo
Việc
Chu Nam đi công tác đối với Đông Tam thực ra cũng là một chuyện hay. Cô không
cần phải lén lén lút lút đến quán internet để làm việc nữa. Như vậy, luận án
của cô có hi vọng hoàn thành đúng hạn. Nhưng đột nhiên Chu Cẩm Thời gọi điện
cho cô:
- Tam
Tam, cô đang ở đâu?
Giọng
anh ta có vẻ đã lấy lại được sự tự nhiên như thường. Anh chàng Chu Cẩm Thời
lịch sự nhã nhặn, ngày nào dường như chỉ là vỏ bọc bên ngoài con người phức tạp
này thôi. Đông Tam chưa kịp hiểu, ấp a ấp úng mãi mới trả lời:
- Tôi
đang ở quán… à không, tôi đang ở gần nhà, có chuyện gì thế?
- Cô
mau về nhà đi, tôi đang chờ đây.
Đông
Tam thấy hơi chột dạ. Chu Cẩm Thời đổi xoành xoạch khiến cô không rõ anh ta đang
định giở trò gì. Cô chần chừ hỏi:
- Anh
có việc… đột xuất à?
- Cô
đến thì sẽ biết.
Nói
xong, anh không đợi cô trả lời, dập máy luôn. Đông Tam không còn cách nào khác,
đành phải rời quán nét về nhà. Ngày xưa mẹ cô luôn dặn các con phải luôn tỏ ra
hiếu khách, thế nên tuy thực lòng chẳng hề mong muốn gặp ai lúc này, nhưng cô
vẫn ra khỏi quán với tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.
Từ đầu
phố, cô đã nhìn thấy chiếc SUV quen thuộc của Chu Cẩm Thời. Bỗng nhiên cảm giác
hồi hộp chiếm lĩnh lấy cô, tim đập thình thịch, khó khăn lắm cô mới giữ được
bình tĩnh đi về phía chiếc xe, nhưng trong xe trống không.
Đang
ngơ ngác đưa mắt tìm quanh đấy, bỗng từ xa có người vẫy tay ra hiệu cho cô.
Nhìn thật kỹ, hình như là Chu Cẩm Thời. Cô vội chạy lại, tò mò hỏi:
- Anh
làm cái gì mà bí mật… - Cô bỗng khựng lại. Bên cạnh Chu Cẩm Thời, là người đàn
ông mà cô mong cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại, Thẩm Văn Thụ.
Một nụ
cười gượng gạo hiện lên trên khuôn mặt sạm đen đầy vết nhăn của ông già:
- Con
ba, bố đến thăm mày đây.
Đông
Tam đứng như trời trồng, mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của Chu Cẩm Thời đang hướng
về phía mình. Quá khứ lại một lần nữa bị khơi ra, dường như chúng chỉ đợi thời
cơ để lao đến đâm mũi dao quyết định vào trái tim đầy thương tổn của cô. Cô vẫn
nhớ ngày cô khoác túi lên vai dứt khoát rời bỏ mảnh đất nghèo nàn đầy đau
thương để lên thành phố, ông ta còn chạy theo và ra sức chửi rủa, nước bọt sùi
ra cả hai bên mép:
- Cái
loại con gái như mày đừng có bao giờ vác mặt về đây nữa.
Câu nói
này cô găm sâu trong lòng, mãi mãi không bao giờ quay về nữa…
Đông
Tam liếc nhìn Chu Cẩm Thời rồi dần dần định thần lại. Cho dù có hận ông ta thế
nào đi nữa, cô cũng không bao giờ muốn thể hiện điều đó trước mặt người ngoài.
Cô quay sang Chu Cẩm Thời, cứng nhắc trả lời:
- Sao
anh lại…
Chu Cẩm
Thời dường như cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh khó xử này, liền mỉm cười
giải thích:
- Bố cô
đợi ở cổng trường một lúc lâu, lúc tôi đi ra ông tình cờ hỏi tôi thế nên tôi
đưa ông đến đây.
Thẩm
Văn Thụ đứng bên cạnh cười hì hì, ra ý xác nhận những điều Chu Cẩm Thời nói đều
là sự thật.
Cô cố
nở một nụ cười méo xệch. Thế giới này quả thật là nhỏ bé, người mà cô né tránh
bao lâu nay lại có thể tìm được tung tích của cô từ một nơi rộng lớn như cổng
trường cơ đấy.
- Cảm
ơn anh. - Cô nói - Tôi không giữ anh lại ăn trưa nữa.
Dĩ
nhiên Chu Cẩm Thời hiểu cô định nói. Anh nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý sau đó
lịch sự chào tạm biệt rồi nhanh chóng bỏ đi. Thẩm Văn Thụ nhìn theo anh, cười
khà khà, nói:
- Cậu
chàng này khá đấy, rất có khí phách.
Đông
Tam lúc này mới quay lại nhìn ông. Chút dịu dàng ban nãy hãy còn thấp thoáng
trên mặt cô phút chốc biến mất. Cô xoay người đi lên tầng, không buồn nói một
câu. Ông già vội vàng xách cái túi da lập cập đuổi theo cô lên tầng sáu. Lúc cô
mở cửa vào nhà, Thẩm Văn Thụ đã mệt đứt hơi, thở hổn hển mất một lúc.
- Con ba,
đây là chỗ mày ở à?
Cô lạnh
nhạt “ừ” một tiếng, nhưng cuối cùng cũng vẫn giúp ông mang túi xách vào trong
nhà.
- Con
ba, - Người đàn ông cả đời chỉ đem lại đau khổ cho gia đình, bây giờ lại biết
ngại ngùng. - ở đây chỉ có một cái giường, bố ngủ dưới đất vậy.
Đông
Tam vẫn không nói không rằng trải giường, nấu cơm như thường. Lúc ngồi ăn cơm,
ông già có vẻ rụt rè, ngần ngừ mãi mới lên tiếng.
- Con
ba, Chu Nam không có nhà à?
- Rốt
cuộc ông đến đây làm gì? – Đông Tam đặt bát cơm xuống, nhướn mắt lên nhìn ông
lãnh đạm.
Nếu có
thể được lựa chọn, cô mãi mãi không muốn gặp lại ông ta thêm một lần nào nữa.
Lần đầu
tiên trong đời Thẩm Văn Thụ biết đỏ mặt, ông thở dài len lén nhìn cô.
- Bố
đến… đến khám bệnh.
Sợ cô
không tin, ông vội vàng nói thêm:
- Bác
sĩ ở huyện nói là vẫn nên đến thành phố khám xem sao. Có lẽ là do bố uống rượu
nhiều quá… khám bệnh xong bố sẽ về luôn.
Cô cười
nhạt một tiếng. Ông trời đúng là có mắt. Cô đã sớm biết, cuộc đời ông ta sẽ bị
hủy hoại trong rượu mà. Chỉ có điều tối đó, nằm trên nền nhà cứng lạnh, cô đã
mất ngủ.
Sáng
hôm sau, họ đến bệnh viện số 3 của đại học Bắc Kinh để xếp hàng lấy số. Tuy đến
từ rất sớm nhưng họ vẫn chậm chân, cửa lấy số đã đông nghẹt người đến khám.
Đông Tam ủ rũ rời khỏi hàng, chợt một người đàn ông mặt mày hốc hác chạy đến
cạnh cô, mắt lấm lét thì thầm hỏi:
- Có
cần lấy số không?
Đông
Tam do dự nhìn ông ta một lát rồi cũng hạ giọng hỏi lại:
- Bao
nhiểu tiền?
Người
đàn ông giơ ba ngón tay ra, Đông Tam cau mày:
- Đắt
quá.
- Không
đắt đâu, số hôm nay hết rồi. Mai cô đến cũng không có đâu. Tôi để lại cho cô
với giá hữu nghị, hai trăm rưỡi, không thấp hơn được nữa đâu.
- Hai
trăm. - Đông Tam sờ ví tiền - Không thì tôi tìm người khác.
- Được
rồi, được rồi, nào thì bán. - Người đàn ông nhanh tay nhận tiền rồi đưa cho cô
một mẩu giấy bé tí. Thẩm Văn Thụ lật đi lật lại mẩu giấy trong tay ngắm nghía,
có vẻ không tin:
- Tờ
giấy rách này mà những hai trăm cơ à?
Gặp bác
sĩ rồi cũng vẫn phải đi làm đủ loại kiểm tra, nào là siêu âm, chụp X quang,
điện tâm đồ… Sắc mặt Thẩm Văn Thụ càng lúc càng cau có. Cuối cùng cũng hoàn tất
mọi thủ tục, thì bác sĩ lại yêu cầu họ đợi lấy kết quả xét nghiệm rồi đến khám
lại.
Vừa đặt
chân về đến nhà, chưa kịp thở thì chuông điện thoại lại réo, Chu Nam gọi điện
cho cô. Đông Tam không định báo với anh chuyện bố cô lên chơi, nên chỉ hỏi thăm
qua loa như mọi lần. Trước khi dập máy, Chu Nam nhẹ nhàng thông báo:
- Ngày
kia anh về. Em ở nhà một mình cẩn thận nhé. Nhớ ăn uống đúng giờ đấy.
Đông
Tam nghĩ ngợi hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định không nói cho anh biết chuyện.
Nghe xong điện thoại, cô quay lại thì thấy Thẩm Văn Thụ đăm chiêu nhìn mình rồi
đột ngột bật cười. Nụ cười của ông già cỗi như một cây cổ thụ từng trải, khiến
cô đột nhiên cảm thấy có gì đó vô cùng bất an.
Đông
Tam bực bội xách túi đi ra ngoài. Nhưng lang thang được một lúc cô mới sực nghĩ
ra mình chẳng có chỗ nào để đi cả. Cô bơ vơ dừng lại bên vệ đường, cảm giác bị
bỏ rơi lại cuộn lên. Bao nhiêu năm nay, cô tưởng mình đã thấu hiểu mọi chuyện,
những đau khổ ngày xưa đã được bù đắp bằng sự yên ổn bên Chu Nam. Dù sự yên ổn
đó đang phải đối mặt với rất nhiều sóng gió song ít nhất nó cũng là bến đỗ an
toàn cho cuộc đời cô. Ngày rời xa quê hương, cô đã mừng đến rơi nước mắt.
Nỗi sỉ
nhục mà thị trấn đó gieo rắc cho cô, chính là Thẩm Văn Thụ. Không biết bao lần
Đông Tam cố phủ nhận dòng máu chung giữa ông ta và cô, nhưng cái thị trấn nhỏ
bé và chật chội này, chẳng có chuyện gì là người ta không biết được cả?
Nhiều
lúc cô tự hỏi lòng sao lại hận ông ta đến thế? Tuổi dậy thì ương bướng đã qua
từ lâu, mẹ mất cũng đã rất nhiều năm rồi, sao cô vẫn không thể tha thứ cho ông
ta? Nếu không luôn mang bên mình tấm ảnh của mẹ, có lẽ hình ảnh của bà cũng dần
phai nhạt trong tâm trí cô. Cũng phải, năm mẹ mất, cô mới mười ba tuổi. Mối hận
giữa cô và ông ta cũng bắt đầu từ khi ấy.
Mùa
đông năm đó, sau khi đi phụ tiệc cưới ở nhà cậu em, mẹ cô bươn bải chở ông ta
đang say mèm về nhà trong màn mưa tuyết trắng xóa, đến ngã tư đường bà bị chiếc
xe tải đi qua cuốn vào bánh xe, sọ vỡ nát.
Vừa
nghe hàng xóm báo tin, Đông Tam ngã lăn xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Cô khóc
tròn một tháng trời. Chỉ cần nhìn thấy Thẩm Văn Thụ, bất cứ thứ gì trong tầm
tay đều bị cô ném vào ông ta. Có lần cô còn cầm dao đuổi theo ông bố khắp nơi,
đến khi ông ta chui tọt vào nhà bà quả phụ trong ngõ trốn, cô mới chịu buông
tha.
Cũng vì
chuyện ấy, Đông Tam đã bị chị cả - Thẩm Tri Xuân tát cho một cái rất đau. Dáng
đứng chống nạnh của chị rất giống nàng Tây Thi đậu phụ trong
truyện của Lỗ Tấn. Duyên dáng mà đanh đá. Chị nói:
- Mẹ
khó khăn lắm mới thoát khỏi kiếp nợ với người đàn ông này, nếu em chém ông ta
thì chẳng phải là để mẹ ở dưới suối vàng chịu khổ sao?
Cô vứt
dao, hai tay bưng mặt khóc.
Từ đó
về sau, chỉ khi nào đói Thẩm Văn Thụ mới mò về. Thấy cơm nước không ai lo, ông
bắt cả ba cô con gái phải thôi học. Đông Tam không thèm để tâm đến cái quyết
định đó, đập vỡ mấy chum rượu của ông ta cảnh cáo, nếu bắt cô thôi học, chắc
chắn cô sẽ khiến ông ta trải qua nửa đời còn lại trên giường bệnh.
Quá
hiểu tính cách của con gái, ông bố vội vàng quy phục. Nhưng trừ học phí ra, ông
cắt hoàn toàn sinh hoạt phí của cô.
Thế
nên, năm thứ ba trung học, Đông Tam đã trở thành chị cả có tiếng trong trường,
nhưng khi lên đại học tự dưng cô lại nền tính hơn rất nhiều. Lúc còn chưa hiểu
chuyện, cô cứ tưởng rằng đúng sai có thể phân định rạch ròi, yêu và hận hoàn
toàn đối lập. Nhưng đại học là nơi có thể khiến cho con người ta thay đổi, việc
cô quay về nhà, chứng tỏ suy nghĩ đã không còn như ngày xưa nữa.
Đây
cũng là lần duy nhất cô trở về trong những năm học đại học. Lúc này, chị cả Tri
Xuân đã lấy một anh đồ tể ở huyện bên, cả ngày vợ chồng chao chát bán thịt trên
phố. Chị hai Mãn Hạ thì yêu một anh chàng chải chuốt cùng làm trong nhà máy, bị
bố quản chặt, không bao giờ dám ho he gì mạnh.
Đông
Tam về đến nhà mới biết Thẩm Văn Thụ đã cặp kè với bà quả phụ họ Vương được một
thời gian. Ông ta ngày ngày tá túc ở cái quán nhỏ của bà Vương, hàng ngày đều
uống rượu miễn phí, chẳng phải là rất đắc ý hay sao?
Đông
Tam lại một lần nữa vác dao đến nhà bà quả phụ họ Vương, đá tung cánh cửa cũ
nát bước vào căn nhà. Ông bố hom hem của cô đang ngồi rung đùi bên bàn uống
rượu với lạc rang, trông có vẻ rất phởn phơ. Thấy cô đi vào, ban đầu ông nghệt
ra, sau khi nhìn thấy con dao trong tay cô, mặt ông lập tức trắng bệch như tờ
giấy. Cô nhìn quanh “tổ ấm” của bố mình một lượt rồi gằn giọng nói:
- Thẩm
Văn Thụ, hôm nay tôi đến lấy mạng ông để đền cho mẹ tôi đây!
Ông bố
tỉnh cả rượu, lập cập tụt xuống đất kêu la ầm ĩ rồi luồn qua gầm bàn chạy ra
ngoài.
Lúc này
bà Vương mới từ quán đi vào, nhìn thấy bộ dạng hung dữ của Đông Tam bà cũng
hiểu đã xảy ra chuyện gì. Một người phụ nữ sống một mình bao nhiêu năm, có điều
gì mà chưa từng thấy? Rất nhanh bà ta cao giọng chất vấn Đông Tam đến đây làm
gì. Đông Tam quay lại nhìn bà Vương, một vẻ đẹp tàn phai, da dẻ nhăn nheo như
quả táo tầu. Trong một thoáng, cô thực sự không hiểu. Tuy Thẩm Văn Thụ mê rượu
nhưng dù sao cũng là một người đàn ông, sao lại đi thích một bà già như thế
nhỉ? Nhưng cô cũng không quên mục đích đến đây hôm nay của mình, vung tay chém
mạnh lên cánh cửa nhà bà ta. Con dao sắc lẹm để lại trên cánh cửa một vết chém
rất sâu. Cô lạnh lùng nhìn bà quả phụ đang trân trân hết nhìn mình lại đến cánh
cửa:
- Tránh
xa bố tôi ra, ông ta là chồng mẹ tôi, dù bà ấy không thèm cái loại người như
ông ta, nhưng cũng đừng ai mong động vào!
Bà quả
phụ họ Vương mặt mũi tái mét nhìn cô phăm phăm bỏ đi. Bà ta ngồi phịch trước
bậu cửa. Không nói không rằng.
Ngay
tối đó Đông Tam đặt con dao trước bài vị vủa mẹ rồi bỏ đi luôn. Cô biết ông ta
chắc chắn sẽ mò về nhà, chắc chắn sẽ nhìn thấy, và chắc chắn sẽ hiểu ý cô. Tạm
biệt vùng đất đau thương, cô sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
Nhưng
cây muốn lặng mà gió không chịu ngừng. Khi Đông Tam tốt nghiệp đại học, ông bố
liền bắt Mãn Hạ gọi điện đòi cô phải gửi tiền dưỡng già cho ông ta. Ít thì hai
ba trăm, nhiều thì đến vài nghìn, ông ta như một con quỷ tham lam, không bao
giờ biết đủ.
Đông
Tam lang thang trên phố, cô không rõ vì sao lúc đó mình lại giữ ông ta lại.
Đáng lẽ cô nên quay vào bếp, cầm dao đứng chắn trước cửa nói chuyện cho rõ
ràng. Bây giờ thì không được rồi, ông già đó đã độc chiếm nơi ở của cô và Chu
Nam. Thà phải lang thang cả đêm ở ngoài đường còn hơn là về căn nhà đó với ông
ta. Cô đi càng lúc càng xa. Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo vang, là Chu
Nam gọi. Im lặng. Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng:
- Xin
lỗi, Tam Tam, anh yêu em.
Chỉ một
lời của anh, tất cả những giận hờn những trách móc những dằn vặt của cô biến
mất ngay tức khắc. Linh tính mách bảo cô có điều gì đó không ổn, nhưng dò hỏi
thì không tiện, cô dịu dàng trả lời:
- Em
đợi anh. Dù có là một nghìn năm, em cũng vẫn sẽ đợi.
Cô chìm
đắm trong sự lãng mạn mà quên mất rằng, dù Bạch Tố Trinh tu luyện nghìn năm mới
được ở bên Hứa Tiên, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là một gã thư sinh mềm yếu mà
thôi.
Ngày
hôm sau là cuối tuần, vừa mở mắt ra Lâm Phong đã gọi điện thoại nheo nhéo, bảo
đang đợi dưới tầng. Mấy ngày trước cậu có hứa đưa cô đi xả stress, được hôm rỗi
rãi liền đến rủ cô đi công viên giải trí. Đông Tam suy nghĩ một lát rồi hỏi có
thể đổi sang chỗ khác không, ví dụ như Thiên An Môn, Thủy Lập Phương… gì đó
chẳng hạn. Lâm Phong tuy hơi cụt hứng nhưng vẫn đồng ý.
Khi cô
đưa Thẩm Văn Thụ xuống đi cùng, sắc mặt Lâm Phong thoáng vẻ ngượng ngùng. Hay
nói chính xác hơn thì đó như là sự giận dữ. Đông Tam không biết giữa hai người
đó đã xảy ra mâu thuẫn gì, cô nhẹ nhàng giới thiệu hai người họ với nhau. Lâm
Phong nhanh chóng trở lại sắc diện như bình thường, lịch thiệp đưa Đông Tam và
Thẩm Văn Thụ đến chỗ xe đỗ. Đó là một chiếc xe BMW màu đỏ. Ngồi vào xe, Đông
Tam mới sực nhớ ra, đây là chiếc xe đầu tiên Lô Lợi Lợi lái khi trở về nước.
Buổi sáng cô ta đột ngột xuất hiện trước mặt cô và Chu Nam đã mở đầu cho chuỗi
ngày cãi vã, nghi ngờ giữa hai người. Cô ghét nhất là kiểu người ủ mưu trong lòng
nhưng vẫn ra vẻ ngây thơ, vô tội.
Từ sau
cuộc nói chuyện thẳng thắn với Lâm Phong, cậu không hề giữ ý với cô, cũng không
có ý định giấu giếm cô bất cứ điều gì. Có lẽ việc Lâm Phong lái chiếc xe này
chỉ là ngẫu nhiên nhưng vẫn khiến Đông Tam cảm thấy không thoải mái. Ngồi im
lặng một hồi lâu, cô liền làm như vô tình hỏi cậu:
- Chiếc
xe này trông quen quá, hình như là của Lô Lợi Lợi phải không?
- Đúng
vậy. - Lâm Phong liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu. - Gần đây Lợi Lợi không ở Bắc
Kinh, nên tớ lái xe này. Mà này, hai người muốn đi đâu?
- Cố
Cung đi. - Cô ngắm nghía nội thất trong xe. Rất sạch sẽ. Rất đơn giản. Không có
bóng dáng của mấy con thú nhồi bông rẻ tiền, không có các hình dán sặc sỡ đủ
màu sắc. Nhìn bề ngoài, cô ta không giống kiểu người thích sự đơn giản như thế
này.
Xe chạy
ngang qua Cố Cung, vừa nhìn thấy đám đông tấp nập trên quảng trường Thiên An
Môn, Đông Tam ngán ngẩm bảo Lâm Phong chạy chậm lại để ngắm cảnh một lúc rồi đi
tiếp. Lòng vòng mãi, Lâm Phong đành đưa hai người đến phố đêm ăn đồ nướng. Đỗ
xe bên đường xong, ba người đang tìm quán ăn thì đột nhiên có người gọi to:
- Tam
Tam! Tam Tam! Bên này, bên này.
Cô quay
lại nhìn, trong góc quán có một đôi đang ngồi dùng bữa, người đàn ông vẫy tay,
gọi tên cô rất thân thiết.
Chu Cẩm
Thời.
Cô gái
ngồi đối diện anh có mái tóc ngắn trẻ trung, khuôn mặt trong sáng như thiên
thần với đôi mắt to lấp lánh. Trong thoáng chốc tim cô như ngừng đập. Cô biết
khuôn mặt này, là cô gái có hình avatar trong danh sách chat của Chu Nam.
Chu Cẩm
Thời nhanh chóng gọi nhân viên phục vụ đổi sang bàn lớn hơn, gọi thêm món cho
ba người bọn họ. Đông Tam hơi ngại ngùng nhưng cũng không nỡ từ chối sự nhiệt
tình đó. Hơn nữa, Thẩm Văn Thụ vừa nhìn thấy Chu Cẩm Thời đã lò dò đến ngồi
cạnh anh, nên cô và Lâm Phong cũng không tiện cáo từ. Vừa ngồi vào bàn, Chu Cẩm
Thời đã quay sang trò chuyện vui vẻ với Thẩm Văn Thụ, còn Đông Tam thì cứ ngồi
ngẩn ra nhìn cô gái tóc ngắn ngồi đối diện. Lâm Phong im lặng nhìn hết người
này đến người khác, cuối cùng không nhịn được, cáu kỉnh hỏi Đông Tam:
- Không
định giới thiệu sao? Anh này là…?
- À,
đây là Lâm Phong, bạn tôi. Còn đây là Chu Cẩm Thời, bạn học cao học cùng tôi.
Còn cô đây là…
Cô nhìn
sang Chu Cẩm Thời, có ý nhờ anh giới thiệu cô gái. Tuy cố tỏ vẻ bình thản,
nhưng thực ra trong lòng cô đang dậy sóng.
- À,
mọi người đều chưa gặp nhỉ. Đây là em gái tôi, Đỗ Hiểu Âu. Nó rất dễ thương,
mọi người chắc chắn sẽ thích nó. - Chu Cẩm Thời cười trìu mến nhìn cô gái tên
là Đỗ Hiểu Âu, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Đông
Tam rùng mình. Đỗ Hiểu Âu. Cô gái ngồi trước mặt cô có đôi mắt trong sáng, nụ
cười ngọt ngào, là kiểu con gái có thể làm tan chảy trái tim của bất cứ gã đàn
ông nào, nhưng cũng là kiểu rất dễ bị người khác lừa gạt. Nếu phải đối phó với
cô gái này thì chắc chắn cô nắm phần thắng trong tay.
Đỗ Hiểu
Âu cười ngọt ngào, để lộ hàm răng nhỏ trắng bóng:
- Chị
Tam Tam, chị xinh quá, em vừa nhìn đã thấy thích chị rồi.
- Hiểu
Âu, sao lại ăn nói vô phép như thế? - Chu Cẩm Thời quay sang trách mắng em gái.
- Thì
thực tế mà. Anh Chu Nam yêu chị Tam Tam, anh Cẩm Thời cũng yêu chị Tam Tam. Em
thích hai anh, nên tất nhiên là em cũng thích chị Tam Tam rồi.
Trái
tim Đông Tam nảy nhẹ, một dư vị ngọt ngào tan chảy trong tim cô. Đây là lần đầu
tiên cô nghe Hiểu Âu nhắc đến Chu Nam, nhắc mà như không nhắc, rất tự nhiên,
nhẹ nhàng, như là một người qua đường khẽ mỉm cười rồi bước qua. Ánh mắt cô
hướng về phía Đỗ Hiểu Âu đã có phần dịu lại, nghi ngờ một cô gái hồn nhiên,
trong sáng như thế này cũng là điều rất có lỗi.
- Hiểu
Âu quen anh Chu Nam à?
- Tất
nhiên rồi, anh Chu Nam tốt lắm, anh ấy thường đưa Hiểu Âu đi ăn. Hiểu Âu quý
anh ấy nhất!
- Thế,
anh Chu Nam chắc đã dẫn Hiểu Âu đi ăn ở tiệm Macxim rồi phải không?- Lâm Phong
xen vào một câu, sau đó liếc nhìn Đông Tam đầy ẩn ý.
- Đúng
vậy, gan ngỗng ở đó ngon lắm. Anh Chu Nam nói lần sau sẽ lại dẫn em đi.- Khuôn
mặt Hiểu Âu rạng rỡ niềm vui thuần khiết, không giống như đang giả vờ, không
giống như đang làm bộ, không giống như đang khiêu khích.
Nhưng
làm sao cô có thể chịu được? Lòng tự trọng khiến cô luôn cảm thấy tủi nhục khi
phải để Chu Nam chu cấp cho mình. Cô không muốn tiêu tiền của anh, cái gì có
thể tiết kiệm được thì dè sẻn hết mức, cho nên những chỗ xa xỉ như nhà hàng
Macxim gì đó, cô chưa từng được đặt chân đến. Thỉnh thoảng Chu Nam cũng có rủ
cô ra ngoài ăn tối một hai lần, nhưng cô đều từ chối vì lí do đó. Cho đến tận
bây giờ, cô vẫn tin là mình làm đúng, nhưng lúc này đây, cô bỗng nhiên thấy vô
cùng tủi thân. Những ngọn nến lung linh, những cốc rượu sóng sánh, những ánh
mắt tình tứ… Lúc anh vui vẻ tận hưởng cuộc sống, có khi nào anh nghĩ đến cô một
mình ở nhà đợi cơm?
Không
khí như chùng xuống, mọi người nhìn nhau lo lắng. Đông Tam vờ như vừa rồi chỉ
là một phút mất lơ đãng mà thôi, ân cần hỏi tiếp:
- Hiểu
Ân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Đỗ Hiểu
Âu vui vẻ trả lời:
- Em
năm nay mười sáu tuổi ạ.
- Ồ.
Lâm Phong nheo mắt nhìn cô gái - em dậy thì nhanh thật đấy.
- Thế
ạ? Sắp đến sinh nhật lần thứ mười sáu của em rồi đấy. Tháng sau nữa, anh đến
chơi nhé?
Đông
Tam gặng cười hỏi:
- Có
phải là ngày 24 tháng 10 không?
Nhìn Đỗ
Hiểu Ân gật đầu, cô nghe máu trong người như đông cứng lại. Trước đây cô vẫn
cho rằng, tâm lí đàn ông đàn bà vốn không giống nhau, những người phụ nữ hay
nghi ngờ lung tung sẽ tự tay phá hủy hạnh phúc của mình. Cho nên giữa cô và Chu
Nam vốn đã ngầm thỏa thuận, phàm là những chuyện đàm tiếu ngoài đường thì sẽ
không nghe không biết không thấy. Nhưng cô không ngờ rằng, sự thật lại đến bất
ngờ không kịp trở tay như thế.
Ngày 24
tháng 10 năm nào, Chu Nam cũng nói đi sinh nhật bạn thân, năm nào về cũng say
khướt. Bao nhiêu năm nay, cô không hề hỏi một câu. Thì ra sự thật lại ở đây.
Bữa ăn
trôi qua nhàm chán. Tất cả mọi người đều mải theo dòng suy nghĩ của riêng mình,
trừ Đỗ Hiểu Âu. Cô gái xinh đẹp này đáng yêu đúng như Chu Cẩm Thời giới thiệu,
nhưng ba đời Đông Tam không thể thích được cô ta.
Ăn
xong, hai bên chia tay nhau. Chu Cẩm Thời hình như có tâm sự đè nặng, mấy lần
định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Đông Tam thì chỉ muốn mau mau chóng chóng
thoát khỏi cái tình cảnh trớ trêu này, liền vội vàng kéo Lâm Phong và Thẩm Văn
Thụ lên xe về nhà.
Lâm
Phong đưa họ về nhà xong rồi cũng quay xe đi mất hút. Thẩm Văn Thụ im lặng đi
theo con gái lên tầng sáu, nhìn cô mệt mỏi quăng người lên ghế sofa, im lìm như
một cái xác không hồn. Ông chầm chậm đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, hắng giọng
dò hỏi:
- Cậu
Lâm Phong đó, con liên lạc lại với nó từ bao giờ?
- Không
lâu lắm. - Cô mệt mỏi đến mức không buồn mở mắt, trả lời. Trước đây khi còn ở
nhà Thẩm Văn Thụ vốn không ưa Lâm Phong. Nhưng ông ta càng không ưa, cô lại
càng cố tình thân thiết với Lâm Phong.
Thẩm
Văn Thụ khẽ gật đầu, trù trừ hồi lâu rồi nhìn bâng quơ ra bên ngoài cửa sổ,
tiếp lời:
- Loại
người như cậu ta, nguồn gốc lai lịch không ra gì, lại từng ngồi tù, sau này con
nên tránh xa cậu ta một chút.
Đông
Tam im lặng không đáp. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn lầm lì chống đối những lời giáo
huấn của ông bố. Từ khi mâu thuẫn giữa hai bố con lên đến đỉnh điểm, những lời
giáo huấn như thế này cũng không còn nữa.
Buổi
tối sau khi tắm xong, Đông Tam càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó uẩn khúc.
Cô tắt chuông điện thoại, ngồi nói chuyện thẳng thắn với Thẩm Văn Thụ:
- Giữa
ông và Lâm Phong có chuyện gì đó giấu tôi phải không?
-
Không. - Ánh mắt của ông ta chậm rãi chuyển từ màn hình tivi sang cô.
- Tôi
chưa từng nói với ông về chuyện Lâm Phong ngồi tù, sao ông lại biết chuyện đó?
- Ở
quê, chuyện này đã ầm ĩ khắp nơi rồi. – Thẩm Văn Thụ rõ ràng không tỏ ra sợ hãi
trước sự uy hiếp của con gái, nhẹ nhàng đá quả bóng sang phía cô.
Đông
Tâm cười nhạt:
- Nếu
không phải là có chuyện gì đó giữa hai người thì làm sao tám năm trôi qua mà
ông vẫn có thể nhận ra Lâm Phong chứ? Đừng tưởng những lời đó có thể giấu được
tôi… Ông hãy nói cho tôi biết, có phải năm đó ông đã giấu tôi đến gặp riêng cậu
ấy hay không?
Thẩm
Văn Thụ cười, gương mặt đầy nếp nhăn từ từ dãn ra khi ông trả lời câu chất vấn
của Đông Tam:
- Tất
nhiên là ta nhớ nó rồi. Hồi đó, đài truyền hình phát cái tin đó suốt một tuần,
có ai là không biết nó đâu. Mày biết vì sao nó không về quê không? Vì ngay ngày
đầu tiên quay về, nó bị người ta nhận dạng ngay trên phố. Nó không còn mặt mũi
nào ở lại đấy nên mới lên Bắc Kinh. Con ba, mày tính bạo, nhưng vẫn còn ngây
thơ lắm. Sau này đừng quá gần gũi với loại người đó.
Thẩm
Văn Thụ khá bình tĩnh, dường như ông ta đã dự trù sẵn tình huống này từ lâu.
Đông Tam cũng chẳng còn cách nào. Cô khó lòng moi được điều gì từ miệng ông già
ngang ngạnh này, hỏi Lâm Phong may ra còn dễ hơn. Cô vứt điều khiển tivi lên
bàn, ra ban công gọi điện. Điện thoại reo rất lâu nhưng không có ai nghe máy.
Cô gửi tin nhắn cho cậu, hẹn chiều mai năm rưỡi gặp nhau ở quán café trước cửa
nhà cô.
Hôm
sau, Thẩm Văn Thụ lên cơn thèm rượu, cứ lử đử đi lại vật vờ quanh nhà. Đông Tam
vờ như không biết, cả ngày nằm nhà nghĩ ngợi lung tung, cũng không ra quán làm
tiếp luận văn. Năm rưỡi chiều, Lâm Phong gọi điện cho cô nói đã đến trước cổng
tòa nhà rồi. Đông Tam dấm dẳng dặn ông bố đang ngồi thu lu trên ghế sofa mấy
câu rồi cầm ví tiền xuống nhà.
Từ xa,
Lâm Phong đang dựa người vào chiếc BMW màu đỏ, một vẻ hào hoa, phong trần toát
lên từ người cậu. Vửa nhìn thấy Đông Tam đi lại gần, cậu liền nheo mắt nhìn cô,
càu nhàu:
- Quán
cafe mà cậu nói là đây phải không? Quán gì mà bé tin hin, đến chỗ đỗ xe cũng
không có, cậu thấy có tệ không?
Đông
Tam nhìn cậu, thản nhiên đáp:
- Tớ
trước nay vẫn nghèo mà, giờ cậu mới biết hay sao? Vốn định mời cậu uống nước
đậu đỏ, nhưng cậu đã thấy rồi đấy, tớ cũng không cần phải giả vờ nữa. Bạn uống
sữa chua hai đồng vậy nhé.
- Được,
được, được. – Lâm Phong đi theo cô vào quán – Tớ vẫn còn sống mà ăn cơm uống
nước thì đã phải cảm tạ Phật tổ lắm rồi.
Trong
quán không còn trống nhiều chỗ nữa. Họ chọn chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ cho
thoáng. Giữa mùa thu mà mặt trời vẫn chói chang như thiêu như đốt.
Đông
Tam và Lâm Phong lần lượt chọn đồ uống, rồi giống như những ngày tháng ở cổng
trường trung học, họ trộn đồ uống lên rồi mới lấy đá bào bỏ vào cốc.
Đông
Tam chăm chú khuấy đều cốc sữa chua, hỏi như vô tình:
- Năm
ấy khi bố tớ đến tìm cậu, có phải là cậu rất kinh ngạc không?
Lâm
Phong ngẩng đầu lên nhìn cô, đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Năm
ấy? Có phải cậu định nói đến lần cậu suýt bị đuổi học phải không? Hình như ông
ấy không đến tìm tớ mà trực tiếp đến tìm hiệu trưởng.
- Ông
ấy chẳng mong tớ bị đuổi học quá, đến gặp hiệu trưởng làm gì chứ? Lâm Phong,
đừng giấu tớ. Rốt cuộc ông ấy đã nói gì với cậu?
Lâm
Phong cho một thìa sữa chua vào miệng, xua xua tay:
- Bạn
có thể về hỏi ông ấy. Những chuyện năm xưa có thể quên được tớ đều đã quên hết
rồi.
Câu nói
đơn giản này thật quá đỗi đau đớn. Đông Tam thấy nghèn nghẹn trong lòng, một
lúc lâu không nói gì. Không phải cô muốn khơi lại vết thương của cậu, những
chuyện đã qua, có ai muốn nhắc đến đâu? Nỗi đau của cậu cũng là nỗi tủi nhục
của cô. Nhưng chính bản thân cô cũng không rõ được tại sao mình lại cố chấp
muốn biết chuyện này bằng được. Đối với cô, bây giờ có nói ra cũng chẳng có
nghĩa lí gì. Chuyện đã qua tám năm rồi. Ân oán gì không thể hóa giải chứ?
Cô siết
chặt tay, khổ sở cân nhắc từng chữ một:
- Tội
của tớ không thể tha thứ được. Nhưng dù thế nào đi nữa tớ vẫn muốn biết ngọn
ngành mọi chuyện, không phải vì tò mò mà vì tớ cũng liên quan đến chuyện này,
tớ không muốn là người cuối cùng biết sự thật. Nếu cậu thấy tớ quá thô lỗ hay…
Tớ xin lỗi.
Lâm
Phong rõ ràng cũng cảm thấy khó xử. Cậu ngập ngừng một lát rồi mới trả lời:
- Việc
này không liên quan gì đến cậu. Hồi đó tớ đã hứa với ông ấy, còn sống ngày nào
thì sẽ không bao giờ nói ra sự thật với cậu.
Đông
Tam choáng váng. Cô không ngờ mười sáu tuổi mình lại ấu trĩ đến như vậy. Cô cứ
tưởng rằng ngã rẽ cuộc đời năm đó là do duyên trời định, nhưng không ngờ, người
mà cô hận suốt đời lại âm thầm giúp đỡ cô như vậy. Dù không rõ ông đã làm những
gì cho mình, nhưng quả thật lúc này cô thấy vô cùng cay đắng. Cô muốn ông chửi
mắng, căm ghét cô. Đó mới là Thẩm Văn Thụ mà cô từng biết.
Nếu nói,
lần này Thẩm Văn Thụ đã đổi tính khi đến tìm cô thì còn có thể giải thích là do
con người ta về già thường thay đổi tính nết. Nhưng tám năm trước thì sao? Cô
lúc ấy chỉ biết căm hận ông đến tột cùng mà không hề biết rằng đằng sau những
sai lầm của ông còn có một trái tim lo lắng của người cha.
Cô cảm
giác như mình mắc phải một sai lầm nghiêm trọng, những suy nghĩ trước đây đã
phản bội lại cô. Sai lầm là do cô tự chui đầu vào, tự cô làm khổ mình khổ
người, sự hối hận muộn màng bóp nghẹt tim cô. Đông Tam ngước mắt nhìn Lâm
Phong, mắt ngân ngấn nước:
- Lâm
Phong, bác sĩ nói sức khỏe của ông ấy không được tốt. Ông ấy uống nhiều rượu
quá… gan ông ấy hỏng hết rồi. Nếu là tám năm, chắc tớ sẽ ngẩng mặt lên trời mà
nói ông trời có mắt. Nhưng nghĩ lại, từ khi mẹ tớ mất đi, chưa bao giờ ông ấy
oán trách tớ dù tớ đối xử với ông ấy tệ bạc như thế nào. Tớ còn cầm dao đuổi
ông ấy khắp xóm, tớ…
Lâm
Phong rụt rè lau nước mắt cho cô. Hình như dạo này cô trở nên yếu đuối hơn. Nhớ
cô gái năm nào thà chảy máu chứ nhất quyết không rơi lệ, thế mà nay chỉ vì một
người đàn ông mà lúc nào gặp mặt mũi cũng ủ ê, nước mắt vòng quanh?
- Khi
bố cậu đến tìm tớ, ông ấy đã nói rất nhiều. Ông ấy khen tớ là một nam nhi đích
thực, có thể vào sinh ra tử vì người con gái mà mình thích. Ông ấy còn hứa đợi
tớ ra tù, nhất định sẽ gả cậu cho tớ. Ông nói một người đàn ông như thế mới
xứng với con gái của Thẩm Văn Thụ… Tớ khi ấy quá ngốc, tớ đã tin.
- Cho
nên cậu mới gánh toàn bộ…
Lâm
Phong nghiêm sắc mặt, nhìn thẳng vào mắt cô bạn:
-
Không, cậu phải nhớ rằng, cậu đã tự vệ chính đáng. Đây là điều mà pháp luật đã
quy định, cậu chỉ cần biết một điều đó thôi.
- Lâm
Phong… - Nước mắt cô trào ra. Tất cả đều là lỗi lầm của cô, dù Lâm Phong có an
ủi thế nào thì mãi mãi tâm can cô cũng không thể được yên ổn.
- Tam
Tam! – Cô giật mình quay đầu lại. Chu Nam mặt mũi nhuốm đầy bụi đường đang nhìn
cô tóe lửa.
Cô
giống như một đứa trẻ hư bị bố mẹ bắt quả tang, luống cuống giật tay ra khỏi
bàn tay ấm áp của Lâm Phong.
- Chu
Nam, sao anh lại về bất ngờ thế?
- Nếu
không phải tôi về bất ngờ thì làm sao có thể tận mắt chứng kiến một vở kịch hay
như thế này. Trông cũng tình sâu nghĩa nặng đấy, cô không định giới thiệu mối
tình đầu của cô với tôi à? – Chu Nam cười khẩy nhìn cô, ánh mắt như muốn ăn
tươi nuốt sống cô thì mới cam tâm.
-
Không, không phải…
Cô bỗng
nhiên không biết nên nói gì tiếp theo. Hai người đàn ông đều đang đợi cô nói
tiếp, cô há miệng định nói nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu im lặng. Chu Nam cười
nhạt:
- Không
nói được gì nữa phải không? Nếu không phải tôi vô tình bắt gặp thì cô còn định
lừa dối tôi bao lâu nữa?
- Anh
là Chu Nam phải không? Anh tưởng những chuyện phong lưu của anh ít lắm hả? Anh
có tư cách gì mà nói Tiểu Tam như vậy? – Lâm Phong nhướng mắt lên, tỏ rõ thái
độ khinh thường – Với những chuyện ong bướm của anh, Tiểu Tam đá anh cũng không
có gì là quá đáng. Anh không mang ơn cô ấy, lại còn cố tình hành hạ cô ấy nữa
là sao? Anh có còn là đàn ông nữa hay không?
- Anh
cũng chẳng khá hơn là mấy đâu. Hôm nay vì sao tôi ở đây, chắc anh là người rõ
hơn ai hết. – Chu Nam cười nhạt – Chưa gì đã bảo vệ nhau ghê thế, tôi không
biết là anh lại có tình cảm sâu đậm như vậy.
- Ít ra
cũng còn hơn những kẻ chỉ biết dựa vào hơi đàn bà để thăng tiến… - Lâm Phong
hững hờ nói.
Chu Nam
lập tức nóng mặt, anh xông vào nắm cổ áo Lâm Phong, giọng lạnh lùng:
- Mày
có gan thì nói lại lần nữa xem.
- Ối
chà, tôi là kẻ tàn tật, tôi không có gan, xin anh tha cho tôi, được chứ?
Lâm
Phong giơ bàn tay phải chỉ có ba ngón của mình lên, bất lực nhìn Chu Nam. Chu
Nam thừ người ra, định buông cổ áo cậu ta thì Lâm Phong đột nhiên giáng một cú
đấm vào mặt anh. Chu Nam loạng choạng ngã dúi xuống đất. Lâm Phong khẽ vẩy tay,
sắc mặt điềm nhiên như không có gì xảy ra.
- Lâm
Phong, cậu đánh đủ chưa! Đây là chuyện giữa tớ và Chu Nam, cậu đừng xen vào có
được không? – Đông Tam lao đến đỡ Chu Nam dậy, xót xa xoa chỗ bầm trên mặt anh.
Lâm
Phong nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Cô gái cứng cỏi năm nào giờ đã thuộc
về người đàn ông khác. Cho dù anh ta có đối xử tốt với cô hay không, có chung
thủy với cô hay không, thì chuyện ấy hoàn toàn không liên quan gì đến anh nữa
rồi.
Đông
Tam vội đỡ Chu Nam ra khỏi quán, trước khi đi còn kịp gửi lại ba mươi đồng trên
mặt bàn. Đó là tiền sữa chua cô mời cậu hôm nay.
Khi họ
lên tầng, điện thoại của Thẩm Đông Tam đổ chuông. Là tin nhắn của Lâm Phong:
- Tin
tớ đi, anh ta không hợp với cậu đâu.
Cô nhắn
lại không cần suy nghĩ: Có thể anh ấy không phải là người
thích hợp với tớ, nhưng tớ yêu anh ấy.
Chu Nam
đứng trên hai bậc thang, nghi ngờ hỏi cô:
- Em và
gã đó, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
Đông
Tam im lặng ngẫm nghĩ một lát, rồi trả lời:
- Em và
cậu ấy là bạn học hồi phổ thông. Một thời gian dài không liên lạc gì với nhau,
lần trước vô tình gặp lại nên mới đi uống nước nói chuyện linh tinh thôi.
Chu Nam
khẽ mỉm cười, nét mặt đầy đau khổ:
- Nếu
không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy thì có lẽ anh đã tin em. Tam Tam, em còn
muốn giấu anh đến bao giờ nữa?
Đông
Tam buồn bã, thực lòng cô không hề có ý định giấu giếm gì với anh cả:
-
Chuyện này chỉ là tình cờ thôi. Em chưa bao giờ định giấu giếm anh điều gì cả.
Nhưng anh nghĩ lại mà xem, Chu Nam, thời gian này anh luôn tránh mặt em, cũng
không muốn nói chuyện trực tiếp với em cho rõ ràng. Anh muốn em phải nói gì với
anh đây? Thậm chí, anh còn chẳng có thời gian liếc nhìn em đến một lần, em…
Nụ cười
của Chu Nam càng lúc càng nhăn nhúm:
- Anh
không có ý trách em, anh chỉ muốn em đừng để người khác lừa gạt. Em biết vì sao
anh lại về sớm hơn dự định không? Vì có người báo anh, hôm nay em đi gặp người
đàn ông đó. Anh không tin, nhưng anh… anh đã quyết định về sớm. Tam Tam, người
đàn ông này chẳng có gì tốt đẹp cả đâu, hắn ta không phải chỉ lừa em một lần. –
Anh bỏ chiếc túi đeo trên người xuống, lấy ra một cái túi da trong ngăn nhỏ đưa
cô – Em tự xem đi.
Cô mở
túi ra, bên trong toàn là ảnh. Cô xem hết tấm này đến tấm khác. Tất cả những
bức anh đều chụp cô và Lâm Phong tay trong tay dạo phố, ăn cơm, xem phim… Cô
chưa bao giờ biết, Lâm Phong nhìn cô buồn bã như vậy.
- Anh
luôn đợi em nói với anh sự thật. Có người đã gửi những bức ảnh này vào hòm thư
của anh. Lúc đầu anh đã xóa hết đi, nhưng sau đó họ lại trực tiếp gửi ảnh cho
anh. Tam Tam, em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc chuyện là như thế nào không?
Chỉ là
mười mấy tấm ảnh, mà sao lại nặng đến như vậy? Cô bước lại gần, nhìn thẳng vào
mắt anh, giọng đượm buồn:
- Chu
Nam, em không biết đây có phải là một âm mưu hay không, nhưng người đàn ông anh
gặp ban nãy, em nợ cậu ấy rất nhiều, thậm chí cả đời này cũng không thể trả
hết. Và em vừa mới biết, em lại nợ cậu ấy thêm một lần nữa. Chu Nam, em hỏi
anh, có bao giờ anh hận một người đến tận xương tủy rồi lại phát hiện ra chính
người ấy đã cứu rỗi cuộc đời mình không? Anh sẽ làm thế nào nếu biết rằng người
mà anh hận vẫn luôn yêu thương anh? – Cô càng nói càng loạn – Chuyện giữa em và
Lâm Phong, em sẽ nói hết với anh. Còn bây giờ, em muốn anh gặp một người. Có ai
gửi cho anh ảnh của em và ông ấy không? Ông ấy là Thẩm Văn Thụ. Trong thời gian
anh đi công tác, ông ấy đã ở chung nhà với em.
Cô đi
thẳng lên nhà không quay đầu lại, càng đi càng nhanh, chẳng mấy chốc đã lên đến
tầng sáu. Cô đứng trước cửa thở mệt nhọc, Chu Nam cũng thở hổn hển đi theo sau,
nghi hoặc nhìn cô. Hai người nhìn nhau, không ai mở cửa.
Đúng
lúc ấy, cửa bật mở, Thẩm Văn Thụ tay cầm muôi canh, ngạc nhiên nhìn Đông Tam
chằm chằm:
- Mau
vào đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?
Nói
xong, ông mới chợt nhận ra Chu Nam đang đứng một bên ngơ ngẩn hết nhìn ông rồi
quay sang nhìn Đông Tam, ông “à” lên một tiếng:
- Cậu
là Chu Nam phải không? Tôi là bố của Đông Tam, Thẩm Văn Thụ. Nghe con ba nói
cậu đi công tác, chắc là vất vả lắm. Mau rửa mặt rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.
Sự chân
chất của Thẩm Văn Thụ khiến Chu Nam cảm thấy hơi ngượng ngập. Anh theo ông ta
vào phòng, bỏ đồ xuống, ngơ ngác nhìn quanh mới thấy Đông Tam vẫn đứng ở ngoài
cửa.
- Tam
Tam. – Anh xoa xoa tay, dường như không biết nên nói gì – bố đến lúc nào vậy?
- Mới
được mấy ngày thôi. – Cô vào thay dép, đi về phía bếp. – Em đi giúp bố nấu cơm.
Anh xếp đồ rồi chuẩn bị ra ăn tối. Chu Nam kéo cô lại. Im lặng một lát rồi nói:
- Để
anh giúp.
Thứ
hai, Chu Nam xin nghỉ nửa ngày đưa Đông Tam và Thẩm Văn Thụ đến bệnh viện. Lúc
khám, bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm hôm trước cau mày hồi lâu. Kết quả chụp CT
cho thấy, phổi của ông có vấn đề nặng. Cụ thể thì phải đợi kiểm tra chi tiết
hơn thì mới biết được.
Vừa ra
khỏi phòng khám của bệnh viện, Đông Tam quỵ xuống bên đường. Ông bố không được
vào, nên không biết kết quả ra làm sao. Chu Nam đi theo sau đỡ cô nói:
- Không
sao, vẫn còn chưa có kết quả cuối cùng cơ mà. Chúng mình sẽ đến chỗ khác khám,
đừng lo, Tam Tam, đừng để bố nhìn thấy.
Chu Nam
ôm Đông Tam vào lòng, vỗ về an ủi cô, Đông Tam vùi đầu vào lòng anh, nức nở
không thôi:
- Sẽ
không sao phải không? Chu Nam, em sợ lắm…
- Hãy
tin ở anh, ngoan nào.
Bàn tay
anh đặt trên đầu cô như thể thay cô chống đỡ mọi đau đớn trên đời.
Đến
buổi chiều, Chu Nam phải đến công ty làm việc, nên Đông Tam đưa bố về nhà
trước. Đi ngang qua siêu thị, cô vào mua cho ông một bình rượu và một túi đồ
nhắm. Thẩm Văn Thụ vui vẻ theo cô về nhà.
Về đến
nhà, Đông Tam làm mấy món nhắm rồi rót đầy một cốc rượu. Cô cầm cốc lên rồi
trầm ngâm nói với ông:
- Trước
đây tôi luôn không hiểu rượu có gì ngon, vừa cay vừa đắng, uống vào thì thiêu
cháy cả ruột gan, vậy mà ông lại mê lăn mê lóc, uống cả ngày vẫn không chán.
Tôi đã từng thề đời này sẽ đập tan vò rượu của ông ra, nhưng vẫn không có cơ
hội thực hiện điều ấy. Cốc này là tôi uống thay ông. – Cô ngửa cổ uống cạn cả
cốc rượu rồi ho sặc ho sụa, mặt đỏ bừng bừng. Dù có cay đắng, chua chát hay cô
độc, ông vẫn là ông, cô mãi mãi không thể thay thế được điều đó.
Thẩm
Văn Thụ vội giằng lấy cốc rượu từ tay cô:
- Con
ba, mày điên rồi hay sao? Trước nay mày có bao giờ uống rượu…
Cô vỗ
ngực cho bớt ho, hai mắt ngân ngấn nước nhìn ông:
- Trước
đây tôi luôn cho rằng, ông đã gây nên cái chết cho mẹ tôi… Bây giờ tôi vẫn nghĩ
như vậy. Nếu không phải do ông, có lẽ tôi đã có một cuộc đời khác, sẽ không
phải ăn nhờ ở đậu, thấp thỏm không yên, ngày nào cũng buồn bã đến mức không sao
ngủ nổi. Tôi cũng không phải mang nợ quá nhiều người như thế này. Tôi đã từng
hận ông, và bản thân tôi cũng bị sự căm hận đó giày vò. Nhưng rồi sao chứ? Ông
không chỉ sống tốt, mà vẫn còn uống rượu, đánh mạt chược, bao gái. Còn tôi thì
sao?
Cô
ngẩng đầu lên oán trách người đàn ông già nua ngồi đối diện, mặt đầy nếp nhăn
như một cái cây già cỗi. Cô chưa từng có khái niệm về tình cảm cha con, cũng
như chưa từng nhận được tình yêu thương vô điều kiện như những đứa trẻ khác.
Tuổi thơ của cô đã chấm dứt từ ngày mẹ cô mất đi. Nhưng người đàn ông trước mặt
cô, người đã gây ra mọi nỗi đau khổ lại không hề hay biết.
Cô thở
dài, nói tiếp:
- Hôm
qua tôi nằm mơ thấy mẹ, bà bảo tôi phải tha thứ cho ông, vì chỉ tha thứ thì mới
có lối thoát. Con người không thể sống trong thù hận mãi mãi. Dù gì ông cũng là
bố tôi. Bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ tôi mơ thấy bà, nhưng bà vì ông mà lặn
lội đến tìm tôi. Nụ cười của bà vẫn đẹp như thế, giống hệt như tôi đã nhìn thấy
khi còn nhỏ, rất nhỏ. Tôi biết, dù vì ông mà bà phải chết, nhưng suy cho cùng
đó cũng là số phận của bà. Mẹ tôi là một người phụ nữ tốt, cả đời đều vì ông.
Sao ông lại có thể có lỗi với bà như thế?
Có lẽ
hồi ức về bà vợ tần tảo ít nhiều cũng khiến Thẩm Văn Thụ cảm thấy bồi hồi. Ông
lẩm bẩm:
- Mẹ
con là một người phụ nữ tốt, chỉ đáng tiếc…
Đáng
tiếc gì chứ? Đáng là khi đó ông không biết trân trọng, hay đáng tiếc vì mẹ cô
gặp phải người như ông ta?
Đông
Tam lại rót đầy cốc rượu rồi đẩy về phía ông:
- Mẹ
tôi nói đúng, con người sinh ra đều có số cả. Số của bà là phải gặp ông. Còn số
của ông là cả đời làm con sâu rượu. Uống nào, ông bố sâu rượu!
Thẩm
Văn Thụ nhe răng cười. Ông uống một hơi cạn sạch cốc rượu, liếm mép, khuôn mặt
đen sạm lập tức trở nên hồng hào.
Tối đó
Chu Nam về hơi muộn nhưng mang về một tin tốt lành. Anh đã liên lạc được với
một chuyên gia của bệnh viện Quân đội, ngày mai có thể đưa Thẩm Văn Thụ đến
khám. Sau phút xúc động, Đông Tam dần dần bình tĩnh lại. Bệnh viện Quân đội xưa
nay vốn chỉ dành cho quan chức cấp cao, đời nào họ lại nhận khám cho dân thường
như bố cô. Hỏi đi hỏi lại một hồi Chu Nam mới ấp úng nói:
- Là Lô
Lợi Lợi giúp đỡ.
Mặt
Đông Tam trong phút chốc như dài ra. Nợ ai không nợ, chẳng lẽ cứ phải nợ Lô Lợi
Lợi?
Nhưng
cô cũng không dám làm căng, đang lúc cấp bách không thể nào vì tính tự ái mà bỏ
qua cơ hội này được. Hơn nữa, để nhờ việc này, chắc chắn Chu Nam đã phải hi
sinh điều gì đó, nếu bây giờ thẳng thừng từ chối thì mọi công sức của anh coi
như là đổ xuống sông xuống bể.
Cô ở
chỗ sáng, địch ở chỗ tối, muốn chống lại cũng không thể ngày một ngày hai. Nên
hôm sau, cô không nói thêm gì nữa, dẫn Thẩm Văn Thụ đến bệnh viện Quân đội.
Vị bác
sĩ khám bệnh có khuôn mặt hiền từ như Đức Phật, khiến người ta vừa nhìn thấy đã
cảm thấy vô cùng an tâm. Ông hỏi thăm cặn kẽ thói quen ăn uống của Thẩm Văn
Thụ, xem kết quả xét nghiệm rồi chẩn đoán bước đầu là viêm gan do uống quá
nhiều rượu. Lúc biết kết quả, Thẩm Văn Thụ còn bình tĩnh hơn Đông Tam. Cho dù
đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi nghe thấy kết quả trên, cô vẫn suy
sụp đến mức dường như chỉ cần chạm vào là vỡ tan.
Những ngày
tiếp theo đó, cô hết bận rộn gọi điện liên lạc với bác sĩ hẹn ngày khám, rồi
lại khuyên nhủ Thẩm Văn Thụ cai rượu kết hợp với trị liệu, làm cho ông đủ các
món ăn để bổ sung dinh dưỡng. Cứ thế cho đến hết tháng tám, đến ngày thứ ba của
tháng chín, Thẩm Văn Thụ lẳng lặng ra đi không một lời từ biệt. Ông đi cũng đột
ngột như khi đến. Dưới gối của ông chèn đúng hai vạn tệ được gói kĩ trong giấy
báo, có cả tiền mới lẫn tiền cũ, tờ nào cũng nồng mùi mồ hôi. Chắc là ông mang
theo bên mình từ rất lâu rồi.
Mảnh
giấy ông để lại cho Đông Tam chỉ vỏn vẹn có hai câu:
Đây
là số tiền bố để dành làm của hồi môn cho con, bố không cai được rượu, nên về
nhà tìm chỗ nào đó thanh tịnh chờ chết thôi. Đây là số mệnh, đừng lo cho bố.
Đông
Tam ôm lấy mảnh giấy khóc như điên như dại, cầm hai vạn tệ lao ra cửa gọi xe
đến nhà ga. Giữa biển người mênh mông, cô lấy hết sức gào lên:
- Bố,
bố ở đâu?
Sau đó
trước ánh mắt hiếu kỳ của rất nhiều người, cô ôm lấy vai quỵ xuống, khóc nức
nở.
Hai vạn
tệ, cô để nguyên gửi về cho Mãn Hạ. Trong phần lời nhắn, cô viết thêm một dòng: Mua thêm
cho bố mấy thùng rượu ngon.
Chẳng
mấy chốc, Bắc Kinh đã vào thu.