Doãn Việt trở lại trong âm thầm, xế chiều ngày hôm
sau, Đổng ba ba tự động tới đón Đổng Tiểu Dưa về nhà. Thiếu đứa bé vốn dùng ánh
mắt nhìn khoai lang nhìn mình, Bình Phàm như trút được gánh nặng. Cô đi tới
siêu thị, mua thức ăn, cầm chocolate, ngâm nga hát rất vui vẻ đi về nhà.
Nhưng hôm nay ngoài cửa có chút ít không giống ngày
thường, nhiều hơn một người.
Bạn học Doãn Việt không biết đứng ở ngoài cửa đã bao
lâu, một đôi mắt đen sâu u tĩnh, không tiếng động nhìn về phía Bình Phàm.
Tim Bình Phàm nhịn không được run rẩy một chút, gì
kia, bạn học à, đừng như vậy, tôi chịu không nổi đâu.
Bóng hình Doãn Việt cao ngất như cũ, giống như cây
dương liễu bên cạnh trạm gác, nhưng đáy mắt đen tinh tế lại để lộ đầy vẻ mỏi
mệt .
Thông qua phân tích ở trên, Bình Phàm cho là đứa nhỏ
này rất có thể lại mấy ngày mấy đêm chưa ngủ.
Vội vàng đi qua, mở cửa ra, để cho đồng chí cảnh sát
vì dân trừ hại vào nhà.
Ở trong bếp bận rộn nửa ngày, gọt trái cây, châm trà,
bưng ra vừa nhìn liền thấy bạn học Doãn Việt đã ngủ thiếp trên ghế sa lon.
Hắn rất cao, ghế sa lon nho nhỏ chứa không đủ, chỉ có
thể co chân dài lại, mày hơi nhíu, giống như đang mơ thấy chuyện gì không được
vui.
Chẳng qua là, hắn như vậy, Bình Phàm thấy dễ thân cận
hơn một chút.
Bởi vì, có một loại người phàm bất đắc dĩ, thật ra thì
nói cho cùng, Doãn Việt chẳng qua chỉ là một đứa bé lớn tuổi cùng lứa với mình
mà thôi.
Bình Phàm ngồi xuống sàn nhà bên ghế sa lon. Sàn bằng
gỗ, có chút lạnh, một đôi mắt ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt Doãn Việt khi ngủ.
Khuôn mặt này, không biết nên nói nơi nào đẹp, nhưng
như vậy lại rất hấp dẫn người khác.
Bình Phàm nhớ thời cấp ba, cô chưa bao giờ dám nhìn
thẳng khuôn mặt này hơn ba giây.
Dường như nhìn lâu sẽ cảm thấy khinh nhờn.
Thật sự không ngờ, nhiều năm sau, bọn họ lại phát
triển thành quan hệ như vậy.
Vừa nghĩ, tay phải không tự chủ được vươn ra, muốn
chạm vào mặt hắn. Năm ngón tay duỗi thẳng, khoảng cách da đầu ngón tay chỉ cách
hắn có một chút nữa thôi, nhưng chính là không tiếp xúc, dường như như vậy mới
an toàn.
Chậm chạp di động, như một đám mây lướt qua vùng núi
xinh đẹp.
Dưới lòng bàn tay, chóp mũi kia rất cao, sạch sẽ khô
ráo.
Đang đắm chìm trong trò chơi khoảng cách này, lông mi
Doãn Việt bỗng nhiên động đậy, ấy là một con bướm sắp thức tỉnh.
Bình Phàm giật mình, nhanh chóng quay đầu làm bộ như
đang xem ti vi.
Ti vi ti vi à, phát minh vĩ đại nhất thế kỷ 21 a! ! !
Phía sau truyền đến tiếng thở dài bằng giọng mũi của
Doãn Việt, nhưng ngay sau đó giọng nói liền lập tức trấn tĩnh.
Hắn luôn luôn là một người đàn ông tĩnh táo biết kiềm
chế.
"Thật xin lỗi, anh ngủ lâu chưa?"
"Không có, cái kia, anh còn chưa ăn cơm đúng
không, em đi làm." Nói xong cô cũng không dám quay đầu lại nhìn Doãn Việt
nữa, nhanh như chớp chạy vào phòng bếp.
Thừa dịp người khác đang ngủ chiếm tiện nghi, vô sỉ,
vô sỉ mà, Bình Phàm khinh bỉ mình một vạn lần.
Mang oán giận đối với hành động của chính mình, Bình
Phàm rất nhanh chuẩn bị thức ăn.
Vào bếp một năm, tay nghề cũng tàm tạm, ít nhất thoạt
nhìn có vẻ cũng được.
Ba món mặn một món canh: trứng chiên cà chua, cá kho,
rau xào măng tây, canh đậu hủ cải trắng.
Đều là những món ăn gia đình vô cùng bình thường. Làm
xong, Bình Phàm có chút thẹn đỏ mặt, đoán chừng Doãn Việt ăn quen sơn hào hải
vị, hôm nay cô thật đúng là tự bêu xấu mình rồi.
Nhưng bất kể xấu thế nào cô vẫn phải dâng lên.
Hít sâu một cái, bưng món canh xoay người, cổ chân
liền mềm một chút: đồng chí Doãn Việt đang đứng ở cửa phòng bếp.
Này không thanh không có tức, quả đúng là dọa người.
Bạn học Doãn Việt cũng không nói chuyện, chẳng qua chỉ
lấy một đôi mắt đen sẫm, sâu kín, rất sâu, mềm mại nhìn cô.
Tóm lại, thấy vậy Bình Phàm lúng túng.
"Để anh." Doãn Việt thu hồi tầm mắt, bắt đầu
tới bưng bê.
Chỉ trong chốc lát, món ăn được đưa lên bàn, Bình Phàm
đang chuẩn bị nói một vài lời khách sáo: tay nghề không tốt, có gì đừng chê thì
... Doãn Việt đã cúi đầu cầm đũa, bắt đầu ăn.
Hơn nữa, ăn rất ngon.
Thế cho nên tay Bình Phàm đang cầm đũa dừng trong
không khí run rẩy không dưới mười giây đồng hồ.
Doãn Việt dường như là đói bụng, ăn hoàn toàn có thể
dùng như hổ đói để hình dung. Nhưng đó là mọi người dùng để chỉ động vật, chứ
như vậy, người ta vẫn đẹp trai.
Lúc ăn cơm không nói lời nào cũng quá cứng nhắc, song,
muốn nói chuyện cũng không tìm được cái gì để nói. Bình Phàm dứt khoát cầm điều
khiển bật ti vi lên.
Nhìn rõ tiết mục đang được chiếu một cái, thiếu chút
nữa Bình Phàm đem cơm trong miệng phun thẳng lên màn hình ti vi.
Ti vi đang phát lại cảnh cô lấy chocolate trong siêu
thị, hình tượng Bình Phàm, rất khó coi a! ! !
Ánh mắt cứng ngắc dán lên màn hình, từ từ chuyển về
phía Doãn Việt.
Lại là ngũ lôi oanh đỉnh, Doãn Việt đều xem rõ những
gì chiếu trên ti vi.
Bình Phàm tưởng niệm chú Jesus.
Chỉ có thể đem mặt chôn trong chén cơm, hóa bi phẫn
thành sức ăn.
Khẩu vị của hai người cũng không tệ, một bàn lớn thức
ăn cuối cùng cũng được tiêu diệt sạch sẽ.
Ăn xong Bình Phàm bận rộn bưng chén bát tới phòng bếp,
không phải là cô không còn mặt mũi nhìn Doãn Việt, chẳng qua là không còn mặt
mũi nhìn cái ti vi mà thương cảm thôi.
Doãn Việt theo sau, tiến vào, nhẹ giọng nói: "Để
anh."
Bình Phàm không lay chuyển được, cũng chỉ có thể tùy ý
để hắn đoạt... Bát đũa.
Doãn Việt giống như một quý công tử, vốn tưởng hắn đối
phó với bát đũa sẽ phải có áp lực rất lớn, không ngờ khi Bình Phàm tĩnh tâm
nhìn lại, lại phát hiện năng lực nội trợ của Doãn Việt dường như còn hơn cả
mình.
Ngón tay của Doãn Việt dài mà sạch, bát đũa trong tay
hắn lộ vẻ ngoan ngoãn dị thường.
"Anh thường xuyên rửa chén à?" Bình Phàm
không nhịn được hỏi.
"Không có."
"Vậy sao lại thành thạo như vậy?"
"Cái này là chuyện cần phải biết."
Những lời này trực tiếp làm cho người từng đập bể hai
chồng chén bát - Bình Phàm, cảm thấy áp lực rất lớn.
Cơm ăn xong, chén rửa xong, sau đó hẳn ngồi trên ghế
sa lon xem ti vi.
Bình Phàm cảm giác mỗi cái lỗ chân lông trên sống lưng
mình cũng đã bắt đầu ngứa.
Lúng túng, lúng túng mà, không nói đến chuyện yêu
đương, chỉ riêng tình huống này đã có thể kết luận là không bình thường.
Để tránh cho hai lỗ tai bị đốt cháy, cô vội vàng tìm
đề tài.
"Nhiệm vụ của mọi người hoàn thành rồi sao?"
Đề tài hay, Bình Phàm vỗ tay tán thưởng mình.
"Ừ, kết thúc hồi xế chiều."
"Vậy anh đứng đợi ở cửa lâu không?"
"Vốn định tới đón em, nhưng thật sự quá mệt mỏi,
không tiện lái xe nên đành tới cửa chờ."
"À." Bình Phàm có chút đỏ mặt, bạn học Doãn
Việt à, xin đừng dùng những lời làm cho người ta hiểu sai ý như vậy.
Nhưng bạn học Doãn Việt chính là không nghe, nói tiếp
thêm một câu: "Gần đây tương đối bận cho nên thời gian ra ngoài rất nhiều,
sau này nhẹ nhàng hơn một chút, chúng ta có thể có nhiều thời gian bên
nhau."
Bình Phàm cảm thấy trên người mình có vài con sâu
lông, sung sướng leo lên sau lưng cô, làm cho cô nửa rối rắm, nửa sung sướng.
Bạn học Doãn Việt, đến tột cùng anh muốn nói cái gì?
Cái bạn học Doãn Việt muốn nói là: "Lần trước sau
khi em đi, bọn họ đều nói em rất ngoan, hỏi anh em là ai?"
Tim Bình Phàm đập giống như trống, trong thế giới của
mình càng ngày càng đập mạnh như điên, tiếng động quá lớn, cô chỉ nghe thấy
giọng mình tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Vậy, anh trả lời thế nào."
Tiếng động ầm ĩ đầy trời, tiếng nói người hơi trầm
thấp, như mưa xuân rơi xuống.
"Anh nói cho bọn họ biết, em là bạn gái của
anh."