"Nếu như đúng, em sẽ làm thế nào?" Nói xong
câu đó, Doãn Việt nhìn chằm chằm Bình Phàm, cỗ lực lượng trong mắt gây áp lực
mạng mẽ lên người cô.
Hắn hỏi những lời này, tức là nói, hiểu lầm của mình
là chính xác.
Năm đó, Doãn Việt cùng Phương Nhan thật sự có yêu
nhau?
Trong lòng Bình Phàm, chỉ chớp mắt thôi mà đậu hủ non
mềm đã biến thành đậu hủ chiên vàng.
Lời đồn đại là một chuyện, chính tai nghe thấy lại là
một chuyện khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, Bình Phàm nói không nên
lời.
"Nếu như anh cùng Phương Nhan từng yêu nhau, vì
cô ấy là bạn tốt của em, có phải em sẽ buông tha cho..." Doãn Việt dừng
lại, hít sâu một hơi, giống như đang cố gắng ức chế không cho thứ gì đó xông
ra: "Buông tha cho quan hệ của chúng ta, đúng không?"
Vấn đề này đã từng quanh quẩn vô số lần trong đầu Bình
Phàm, rối rắm trong thời gian dài cũng không phải là bỏ công vô ích. Nay, Bình
Phàm đã làm rõ vấn đề này được mấy phần.
Nếu như đáp án dĩ nhiên đã xác định, như vậy, trong
lòng Bình Phàm nhất định sẽ có quyết định.
Không chỉ vì Phương Nhan từng là bạn tốt nhất của cô,
mà trọng hơn là, Doãn Việt và Phương Nhan là cổ tích, còn cô, là thực tế.
Mỗi lần hẹn hò với Doãn Việt, về nhà nằm trên giường,
cô luôn có cảm giác như đang nằm mơ.
Không giống như thật.
Đầu óc đang suy tư, trong lúc vô tình, thời gian cứ
trôi qua. Bình Phàm không phát giác ra khuôn mặt Doãn Việt đang dần dần u ám.
"Nếu như đó là sự thật, em sẽ buông đoạn quan hệ
này, ý của em là… là như vậy sao." Doãn Việt từ sự trầm mặc của Bình Phàm
đọc ra điều này.
Bình Phàm không lắc đầu, cũng không gật đầu, bởi vì cô
cũng chưa nghĩ ra đến tột cùng mình nên làm thế nào.
Cô không có chủ ý, nhưng Doãn Việt có chủ ý. Thân thể
của hắn từng chút từng chút rời khỏi cô, ấm áp dần dần biến mất, giống như kéo
tơ, làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.
Lúc thân thể Doãn Việt hoàn toàn rời khỏi, Bình Phàm
cảm thấy lòng mình có loại cảm giác không nỡ.
"Anh và Phương Nhan, cho tới bây giờ chưa từng
yêu nhau." Rốt cuộc Doãn Việt cũng đưa ra một đáp án chính xác.
Nhưng Bình Phàm không vui vẻ chút nào, bởi vì thần sắc
của Doãn Việt, mệt mỏi, tan rã.
"Anh biết, em cùng cô ấy đã rất lâu rồi không
liên lạc với nhau, thậm chí cũng không xem nhau là bạn nữa. Nhưng... em lại
tình nguyện vì cô ấy mà buông tay, đến tột cùng thì đoạn tình bạn giữa em và cô
ấy quá tốt, hay là do tình cảm của chúng ta quá bạc nhược?" Thần sắc Doãn
Việt, đã mệt mỏi đến mức kiệt quệ, nói thêm một câu nữa thôi có lẽ cũng sẽ đổ
gục.
Nhưng hắn không nằm xuống giường, ngược lại đứng lên,
đứng rất thẳng.
Cho dù say rượu, người đàn ông này vẫn an toàn sạch
sẽ.
Sai rồi, đó là câu quảng cáo của hãng băng vệ sinh a.
Lúc Bình Phàm đang tìm từ để hình dung thì chủ thể
hình dung - Doãn Việt đã mở miệng: "Anh nghĩ, chúng ta cần yên tĩnh một
thời gian ngắn."
Sau đó, chủ thể rời đi.
Yên tĩnh một thời gian ngắn, cũng chính là một thời
gian ngắn không liên lạc nữa, nói cách khác... Doãn Việt xác xác thật thật,
muốn cách xa mình.
Đầu óc Bình Phàm tê tê dại dại, giống như bỏ một đống
hạt tiêu vào kho.
Trước kia khi Doãn Việt rời đi, chẳng qua chỉ do cô lo
được lo mất phỏng đoán lung tung, không cho là đúng.
Nhưng lần này, hắn xác thực tỏ vẻ hắn sắp rời đi.
Ý nghĩ này không ngừng bành trướng co rút trong đầu
Bình Phàm, co rút rồi lại bành trướng, dạ dày bỗng nhiên cuồn cuộn một trận.
Bình Phàm lảo đảo bò đến bên bồn cầu, "Oẹ" một tiếng đem tất cả đồ ăn
phun ra hết.
Tê tâm liệt phế, nước mắt nong nóng chảy đầy cả khuôn
mặt.
Khó chịu, không phải dạ dày, mà là tim.