Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Bình Phàm cảnh
cáo bản thân, quản bao nước thẳm non xa, hai người muốn đến được với nhau phải
gặp một chút khó khăn, chỉ cần kiên định mặt dày chịu đựng qua lần này là tốt
rồi.
Dựa theo Bình Phàm suy đoán theo tâm tình của mẹ Doãn
Việt thì kế tiếp hẳn là sẽ nói điều kiện để cô rời khỏi Doãn Việt. Bình Phàm
siết chặt tay đợi, muốn nhìn xem thử chi phiếu mẹ Doãn Việt đưa đến tột cùng là
năm đơn vị hay là sáu đơn vị.
Nhưng mẹ Doãn Việt cứ như vậy nói ra câu đó rồi không
nói gì nữa, ngược lại lấy giọng điệu vô cùng nhiệt tình của phu nhân nói:
"Tiểu Mộ, cháu còn chưa đến nhà chúng tôi đúng không, dù sao không có
chuyện gì, đi chơi chút đi."
Nói xong, liền nói tài xế đưa các cô về nhà.
Nhà cha mẹ Doãn Việt là một biệt thự lưng chừng núi,
phong cảnh ưu mỹ cao nhã, cũng là khu nhà giàu nổi tiếng trong thành phố, hàng
xóm đều không phú thì quý.
Mẹ Doãn Việt mang cô vào nhà, một gian phòng theo kiểu
Trung Quốc cổ điển, sàn nhà bằng gỗ, đồ trang trí bằng gỗ, nhất là những món đồ
cổ trên kệ trong phòng khách, nhìn ra được giá trị không rẻ.
Căn phòng như thế mà đứng lên hẳn là rất thích ý,
nhưng Bình Phàm cảm thấy, có lẽ là vì ở lưng chừng núi nên không khí lạnh hơn
so với thường ngày.
Càng ngoài ý muốn của cô chính là, trong phòng khách
mở một sòng mạt chược, bốn vị phu nhân trung niên đang vội vàng xoa xoa mạt chược.
Cho dù là kiến trúc Vạn Lý Trường Thành thì cũng nhãn
quan bốn đường, tai nghe tám phương. Lúc hai người Bình Phàm đi vào, lập tức có
người chào hỏi: "Mẫn Lan à, chị là chủ nhân nhà này thế mà lại bỏ chúng
tôi ở đây thì coi sao được? Ván này xong chị phải vào, em muốn đi nhà vệ sinh,
hôm nay xui xẻo quá, thua đến một vạn, em phải nghỉ lấy hơi tái chiến."
Lời này vừa ra, lập tức có người kháng nghị :
"Ai~, tôi nghe nói nhà cô mới xây siêu thị ba tầng trong trung tâm mà,
tiền tiêu sao cho hết, chút điểm này cô lo gì?"
Dù có chuẩn bị tâm lý, Bình Phàm vẫn bị kinh ngạc.
Chơi mạt chược có chút thôi mà phải bỏ ra số tiền ít nhất có thể gần bằng một
năm tiền lương của cô.
Trên đường đến cửa son rượu thịt có xương khô chết
cóng, Đỗ thúc thúc quả nhiên là có tầm nhìn xa.
Quả thật được mở rộng tầm mắt, mẹ Doãn Việt ngồi
xuống, Bình Phàm cũng ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, nhưng cô lại có loại cảm
giác không thật.
Dường như, chỗ này, không phải là chỗ cô nên tới.
Tiếp tục nói chuyện.
"Đúng rồi, Mẫn Lan à, lâu rồi không thấy con trai
của cô, vẫn đang làm cảnh sát sao?"
"Đúng vậy, đứa bé này, tính tình bướng
bỉnh." Mẹ Doãn Việt cầm chén trà, nhẹ nhàng nhấp một miếng.
"Ai nha, con nít thôi, tuổi trẻ khí thịnh, không
biết trời cao đất rộng, cứ cho nó ra ngoài rèn luyện cũng tốt, sau này thăng
chức cũng mau. Nhưng mà nhớ lưu ý chuyện của nó, trước đó vài ngày, phu nhân
Trần Quân còn nói tôi tìm xem có người thích hợp hay không, tôi thấy rất hợp
làm vợ của Doãn Việt nhà cô."
"Đại thiên kim nhà Trần Quân? Không phải đang ở
nước ngoài sao?"
"Mới du học về, tôi gặp rồi, bộ dạng rất tốt,
tính cách cũng hiền hoà, điều kiện trong nhà vừa tốt, không biết ai có phúc để
hưởng. Ôi chao, nếu cô cảm thấy không tệ, ngày mai tôi sẽ nói."
"Vẫn thôi, cô gái đó tốt thì tốt, chỉ là Doãn
Việt con tôi tính tình cáu kỉnh, không chừng còn đắc tội người khác." Mẹ
Doãn Việt cười nhạt.
"Ai~, những thứ này đều là muốn tốt cho nó, kết
thông gia với nhà Trần Quân thì trong nội bộ có người quen dễ làm việc hơn, sau
này công việc của tiểu Việt nhà cô, còn có lão Doãn nữa, khẳng định sẽ dễ dàng
hơn nhiều."
"Tiểu Việt thằng bé này, tính cách nó các cô chỉ
biết một hai, nói cũng không nghe, không biết đang nghĩ cái gì." Giọng nói
mẹ Doãn Việt nhẹ nhàng, nhưng lại giống như đang châm biếm, đâm vào trong lòng
Bình Phàm, đâm đâm tê tê dại dại.
"Những chuyện này không thể theo tính tình của
nó, làm sao có thể tùy ý? Mấy đứa trẻ này không có chịu khổ, không biết xã hội
bây giờ không dựa vào quan hệ thì không thể làm được gì. Cưới một cô gái có thể
đi ra đi vào, còn trên đường làm quan thì có thể có nhiều giúp đỡ, còn hơn phấn
đấu hai mươi năm. Các có cô nghe nói thằng nhóc nhà lão Trương kia không, hai
năm trước không phải là nháo muốn kết hôn với một cô gái bán hàng bình thường
sao, làm lão Trương giận đến nỗi đoạn tuyệt quan hệ với nó. Kết quả thì sao,
hai năm sau ở bên ngoài chịu nhiều đau khổ, hiểu được ở nhà thật tốt, cuối cùng
vẫn nhịn đau chia tay với cô gái kia, trở lại kết hôn với người mà người nhà
tuyển chọn. Cô nhìn xem, mấy đứa trẻ này đúng là, không chỉ khổ mình, còn làm
trễ nãi tuổi xuân con gái người ta, làm bậy nha."
Những lời đó, cũng không phải chỉ cô, nhưng Bình Phàm
lại cảm thấy sợ hết hồn hết vía.
Bên này đang hồ lý hồ đồ, như rơi trong mộng, bỗng
nhiên một người nói đến một cái tên.
"Đúng rồi, hai tháng trước tôi có gặp Phương
Nhan, chính là con gái nhà lão Phương. Mấy năm không gặp, càng ngày càng trổ mã
được lắm, nghe mẹ con bé nói nó còn chưa có bạn, Doãn Việt nhà cô không phải
quan hệ với con bé ấy rất tốt sao? Tôi nhớ trước kia tiểu Việt cùng Phương Nhan
học chung một khối, lúc ấy mọi người đều cho rằng bọn nó sẽ trở thành một đôi.
Mẫn Lan, không phải cô cũng rất thích con bé đó sao? Dứt khoát hợp một đôi luôn
đi."
"Con bé đó, tôi đúng là rất thích. Nhưng chuyện
này phải chờ con bé từ Singapore trở về rồi hãy nói." Mẹ Doãn Việt trả lời
mơ hồ.
Dù sao chẳng qua chỉ là một hồi nhàn thoại, rất nhanh
trận đấu xuất hiện thế mạt chược thật tốt liền hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của
mọi người.
Giữa một trận tiếng động lớn, mẹ Doãn Việt ngoắt ngoắt
tay, ý bảo Bình Phàm đang thất thần lên lầu cùng bà.
Trên lầu có một cái sân to, phong cảnh trống trải,
toàn bộ cảnh sắc thành thị đều thu hết vào mắt, đứng nơi này, rất có cảm giác
bá chủ thiên hạ.
Người ở chỗ này, cũng là người lãnh đạo của thành phố.
Mẹ Doãn Việt dẫn Bình Phàm ngồi xuống cái ghế ngoài
sân, nhìn phong cảnh dưới chân núi. Ngày đông trời tối sớm, ngọn đèn phía dưới
ấm áp, giống như phù du trong mặt nước phồn hoa, lầu dưới truyền đến tiếng đánh
mạt chược, vang một tiếng gãy một tiếng.
Không thật.
Bình Phàm cảm thấy, giờ phút này ngay cả Doãn Việt
cũng không chân thật .
Tại sao cô lại tới đây?
Không biết.
Yên lặng trong bóng tối, mẹ Doãn Việt mở miệng:
"Tiểu Mộ, cháu là người thông minh, dì muốn nói cái gì, cháu nên biết
."
Bình Phàm gật đầu, đúng vậy, ý của mẹ Doãn Việt từ khi
nhìn thấy bà lần đầu tiên, cô đã biết.
"Chuyện cháu cùng tiểu Việt, dì mới biết mấy ngày
trước, nghe nói hai người mới quen mấy tháng, tình cảm hẳn là chưa quá sâu. Ý
của dì cùng cha nó..." Trong bóng tối thấy không rõ thần thái của mẹ Doãn
Việt, chỉ nghe ra sự do dự, dừng lại: "Tiểu Mộ à, hai người vẫn nên sớm
chia tay đi."
Đêm lạnh, không khí hít vào trong phổi, Bình Phàm lạnh
đến có chút đau.
"Thật ra thì, chúng tôi làm cha mẹ, cũng vì con
mà suy nghĩ, ai không muốn con mình tốt? Tiểu Việt có điểm xuất phát cao, tư
chất không tồi, sau này nhất định sẽ thành công, đến lúc đó những người mà nó
tiếp xúc sẽ không phải là những người cháu quen thuộc. Những phu nhân trong nhà
ai cũng có thể ít hoặc nhiều giúp một chút cho chồng, cháu thì sao? Còn nữa,
người xưa đã nói môn đăng hộ đối, lời này không sai. Tiểu Mộ, dì không có ý gì
khác, chẳng qua cuộc sống hoàn cảnh của cháu và tiểu Việt từ nhỏ đã bất đồng,
bây giờ có thể bởi vì tình yêu cuồng nhiệt nên không cảm thấy có gì không đúng,
vốn dĩ sau nếu lập gia đình, quan niệm tư tưởng sinh hoạt tập quán của hai
người bất đồng, họ hàng bạn bè hai bên lui tới nhất định sẽ có không ít mâu
thuẫn, đủ loại tăng lên, những mâu thuẫn kia không phải dễ điều hòa, chẳng lẽ
đến lúc đó lại tách ra, chẳng phải là hại hai người, tội gì phải thế?"
Gió mạnh, hai cánh tay Bình Phàm ôm lấy mình, muốn có
chút ấm áp.
Chẳng qua giờ phút này ấm áp lại yếu ớt.
"Tiểu Mộ, cháu không biết, tính tình cha của nó
rất bướng bỉnh, nói là tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện các cháu, tình nguyện
không nhận tiểu Việt làm con. Cháu là đứa bé tốt, vừa biết điều vừa hiếu thuận,
chúng ta thật không muốn tổn thương cháu, cháu cũng không muốn nhìn tiểu Việt
vì cháu mà không có nhà để về. Không gạt cháu, dì và cha của nó đã chọn người
thích hợp, những lời vừa rồi cháu cũng nghe thấy, cái kia Phương Nhan, dì nghĩ
cháu cũng biết, gia thế nhà con bé đó cũng tương đương với tiểu Việt, cha mẹ
hai bên đã có ý định tác hợp cho chúng nó thành một đôi từ rất lâu rồi, tình
cảm của bọn nó không tồi. Ban đầu nếu không xảy ra chuyện kia, khiến cho tiểu
Việt rời nhà, dì nghĩ bọn nó hẳn là đã sớm ở chung một chỗ."
Bình Phàm cắn môi.
Cái tên kia, lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Phương Nhan.
"Dì đây cũng là người từng trải, hiểu chuyện tình
cảm, nhất thời muốn dứt cũng dứt không được. Dì hy vọng cháu về nhà nhân dịp
mấy ngày này suy nghĩ cho tốt một chút. Dĩ nhiên, nếu các cháu vẫn cố chấp ở
chung một chỗ thì chúng ta cũng không thể mạnh mẽ tách các cháu ra. Chẳng qua
là đã vạch mặt nhau như vậy, tổn thương tâm mọi người, tình cảm như vậy, chẳng
phải rất ích kỷ sao? Cần gì chứ?"
"Dì, cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ." Bình Phàm
biết mình nhất định phải nói, bởi vì cô sợ mình mà nghe tiếp nữa, tâm tình sẽ
hỏng mất.
Cô không muốn thất lễ trước mặt mẹ Doãn Việt.
Mẹ Doãn Việt vô cùng biết thời thế, chuyển biến tốt
liền nhận, không nói thêm gì nữa, lập tức đưa giấy thông hành cho Bình Phàm về
nhà.
Từ trên xe bước xuống, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc
chung quanh, thần trí Bình Phàm mới xem như có chút trở lại.
Mẹ Doãn Việt không nói những lời quá đáng, nhưng bên
trong Bình Phàm đã bắt đầu co rút.
Cho tới nay, cô và Doãn Việt rõ ràng là chênh lệch. Từ
nhỏ đã có sự chênh lệch, chẳng qua khoảng cách đó chỉ mơ hồ, không xác thực,
cũng không mang tới cảm xúc quá lớn cho cô. Nhưng hôm nay cô mới biết, cũng làm
cho khoảng cách chênh lệch đó rõ ràng bày ra ngay trước mặt.
Phảng phất, Doãn Việt và mình, cách xa rất nhiều.
Nghĩ đến quá mức nhập thần, điện thoại trong túi quần
vang lên một hồi cô mới kịp phản ứng.
Doãn Việt.
Bình Phàm nhận máy, bên kia truyền đến giọng nói hơi
trầm thấp nhưng từ tính đến hoa lệ của Doãn Việt: "Đang làm gì đó?"
Giọng nói là ma lực, làm lỗ mũi Bình Phàm đau xót,
nước mắt lạch tạch lạch tạch rơi xuống mặt đất, từng giọt lớn từng giọt lớn,
giống như không cần tiền.
Bên kia im lặng, không nghe thấy hồi âm. Doãn Việt cảm
thấy có gì đó không đúng: "Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay
không?"
"Không có." Bình Phàm lắc đầu, động động như
vậy, nước mắt càng rơi nhiều hơn .
"Em khóc?" Doãn Việt nghe ra khác thường.
"Không, trưa hôm nay ngủ, bị lạnh." Bình
Phàm dùng lời nói dối ứng đối.
"Nghiêm trọng không?" Doãn Việt không nói
những lời quan tâm buồn nôn, nhưng trong giọng nói chứa sự ân cần so với ai
cũng nhiều.
"Không sao, uống thuốc, ngủ chút là khỏe."
Tiếp tục nói dối.
"Nghỉ ngơi cho tốt." Doãn Việt dặn dò.
"Ừ, biết rồi, thuốc có tác dụng rồi, em ngủ
trước." Bình Phàm sợ mình không nhịn được khóc lên, vội vàng nói gặp lại
sau.
Nhưng trong nháy mắt cúp điện thoại, cái loa bên kia
truyền đến tiếng Doãn Việt.
"Bình Phàm, anh rất nhớ em."