Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm.
................................................
Phía Tây tầng hai của hầm gửi xe, một người phụ nữ ngoại quốc liên tục ấn từng miếng gạt lên ngực cậu nhóc, máu tươi ồ ạt chảy ra, trong vòng vài giây đã nhuộm đỏ miếng gạt. Cô lại đổi miếng gạc khác, máu tươi làm thế nào cũng không ngừng được. Một khoảng trống lớn xuyên qua trái tim của cậu bé, xương sườn đã bị phá vỡ từ lâu, lớp biểu bì của tim bị trầy xước bởi một lưỡi kiếm sắc nhọn.
Mặc dù chưa hoàn toàn chọt thủng tim, nhưng vết thương như vậy nếu là trước khi địa cầu online, tuyệt đối không thể chống đỡ tới lúc trở về căn cứ.
“Vô dụng. Cậu bé chỉ là một quân dự bị thông thường, tố chất thân thể vốn đã không mạnh bằng người chơi chính thức. Hơn nữa một dao này của Điện Nam rất sâu, đổi lại là tôi cũng chỉ có thể chờ chết. Chỉ có tố chất thân thể như Jacks mới có thể sống sót với dạng vết thương này.”
Nhóc Mập Mạp khóc nói: “Vậy làm sao bây giờ, Lưu Thần... Lưu Thần sẽ chết sao?”
Động tác của người phụ nữ nước ngoài ngừng một lát, không trả lời.
Thật vất vả mới có thể xử lý máu ở lòng ngực hơn một nửa, rốt cuộc cũng có thể thấy rõ vết thương.
Người phụ nữ nước ngoài lập tức nói: “Đường Xảo, kim.”
Đường Xảo đem một mũi kim khâu y tế lên lửa hơ hai giây, đưa tới. Người phụ nữ nước ngoài bắt đầu vá lại vết thương trong tim cho cậu nhóc. Ánh mắt cô chuyên chú, tốc độ khâu cực nhanh, nhưng tiếng nam sinh cây trúc càng ngày càng nhẹ, sắc mặt càng ngày càng trắng.
Đường Mạch và Lạc Phong Thành dưới sự hướng dẫn của Jacks đi tới tầng hai.
Jacks nói: “Cậu nhóc kia bị thương rất nặng, nó cũng không phải người chơi chính thức, tố chất cơ thể không tốt. Tôi vất vả cõng nó đến đây, Lizzy đang cầm máu cho nó. Lizzy là bác sỹ y khoa lưu lại ở Phục Đán, căn cứ chúng tôi cũng có một ít dụng cụ chữa bệnh. Nhưng Lizzy nói không có ích, Điện Nam cơ hồ muốn moi tim của nó ra.”
Đường Mạch bước nhanh hơn: “Bị thương bao lâu?”
Jacks: “Tôi cõng nó đến bây giờ... Cũng bốn mươi phút đi. Tôi đã cố hết sức chạy từ phía Tây về đây.”
Sức lực của Jacks không thể nghi ngờ, hắn tuyệt đối ở điều kiện tiên quyết không ảnh hưởng đến người bị thương, dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy về.
Ba người rốt cuộc chạy tới phòng phẫu thuật tạm thời của tổ chức Attack, bọn họ vừa mới đi vào, liền nghe tiếng mắng của người đứng giữa: “Shit!”
Cô gái tóc vàng cao gầy hai tay đè lên ngực Lưu Thần, siết mạnh.
Đường Xảo một bên lau mồ hôi cho Lizzy, nhóc Mập Mạp đã khóc nấc lên, nước mắt liên tục trào ra. Trên giường phẫu thuật, đứa nhỏ cao gầy cả khuôn mặt xanh xao, yên tĩnh nằm trên giường, tùy ý để bác sĩ tóc vàng hồi phục tim cho mình, nhưng thủy chung không thể hồi phục hô hấp.
Đường Mạch thấy vậy nhanh chóng tiến lên, đẩy Đường Xảo và Lizzy ra.
Nhóc Mập Mạp ngẩng đầu nhìn lên: “Anh Đường Mạch!”
Cả ba kinh ngạc nhìn cậu.
Đường Mạch không kịp giải thích, từ trong túi lấy ra một viên đá quý hình giọt nước. Cậu lấy đá quý đè lên ngực Lưu Thần, máu tươi từ từ thấm vào đá quý, từng tia ánh sáng trắng dịu dàng phát ra từ 'nước mắt con giun', xuyên thấu vào lòng ngực Lưu Thần.
Lizzy phản ứng ngay lập tức quay đầu nhìn Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành gật đầu với cô một cái, làm động tác không có chuyện gì. Hắn tiến lên phía trước đứng kế bên Đường Mạch, nhìn 'nước mắt con giun' trong tay Đường Mạch.
“Rắc”
'Nước mắt con giun' nứt ra một khe nhỏ, sắc mặt của Lưu Thần dần trở nên hồng hào. Bỗng nhiên, nó dùng lực toàn thân ho khan, Đường Mạch thở phào nhẹ nhõm, để 'nước mắt con giun vào túi'.
Nhóc Mập Mạp kích động nhào tới: “Lưu Thần!”
Lizzy và Đường Xảo cũng đi lên kiểm tra tình huống cậu nhóc cây trúc.
Đường Mạch nhường chỗ cho bọn họ, quay đầu nhìn về phía Lạc Phong Thành, bình tĩnh nói: “Là đạo cụ. Mấy ngày trước tham gia một cái phó bản có được, có thể hồi phục một ít vết thương nghiêm trọng, nhưng chỉ có thể sử dụng hai lần.” Đối với Đường Mạch mà nói, nước mắt con giun rất quý giá, nhưng cũng không phải đạo cụ quan trọng nhất. Thay vì để Lạc Phong Thành suy đoán, không bằng cậu chủ động nói ra, còn có thể nửa thật nửa giả, che giấu một chút.
Lạc Phong Thành cười: “Có thể trị hết cho thằng bé là được.”
Hai người nhìn nhau, Đường Mạch cũng chậm rãi nở nụ cười.
Quan hệ của Đường Mạch và Lạc Phong Thành hết sức kì lạ, không phải kẻ thù nhưng cũng tuyệt đối không được coi là bạn.
Trong thế giới này, Lạc Phong Thành không chỉ đại diện cho một mình hắn, còn đại diện cho toàn bộ tổ chức Attack, hắn phải luôn luôn vì tổ chức Attack mà suy xét. Đường Mạch không tính gia nhập vào tổ chức rêu rao như vậy, cậu cần bạn đồng hành, nhưng không cần nhiều hoặc những người đồng hành kịch liệt công tháp như vậy.
Sau khi thật sự tham gia trò chơi công tháp Đường Mạch liền hiểu, cái trò chơi này kinh khủng cỡ nào.
Đường Mạch cố gắng nỗ lực nâng cao thực lực của mình, một khi gặp phải sự cố bất ngờ cũng không đến nổi bị động. Cậu sẽ không chủ động tìm đường chết. Có thể không công tháp thì sẽ không công tháp, đây là quy tắc sống mà Đường Mạch mới lập ra gần đây.
'Nước mắt con giun' tạm thời giữ được mạng của Lưu Thần, nhưng cậu nhóc bị thương quá nặng, không bao lâu liền ngủ mê mang.
Nhóc mập Triệu Tử Ngang lúc này mới lau sạch nước mắt, đi tới bên cạnh Đường Mạch. Đường Mạch đưa mắt nhìn cậu, nhóc gật đầu một cái, đi theo Đường Mạch ra khỏi phòng phẫu thuật. Lạc Phong Thành cho bọn họ thời gian trao đổi, Đường Mạch liền dẫn nhóc Mập Mạp đi tới góc xó xỉnh của bãi đậu xe, chắc chắn xung quanh không có người, nói: “Trần San San và những người khác thế nào?”
Nhóc Mập Mạp vừa rồi khóc quá lâu, bây giờ âm thanh có chút khàn khàn: “Anh Mạch, ngày thứ hai sau khi anh đi chúng em liền rời khỏi trường học. Em và Lưu Thần đi một đường, Trần San San và Kiều Phỉ Phỉ một đường, chúng em đã sớm tách ra. Lưu Thần muốn về thăm nhà một chút. Cậu ấy là học sinh nội trú, nhà cậu ấy ở khu Gia Định, dù sao ba mẹ cậu ấy cũng không ở đây, cho nên em liền đi với cậu ấy.”
Biết được Trần San San không gặp chuyện gì, Đường Mạch thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhóc Mập Mạp nói tiếp: “Tối qua em đụng phải tên giết người thần bí kia, dị năng của hắn rất mạnh, là người có dị năng mạnh nhất mà em từng thấy. Mỗi vị trí trên cơ thể của hắn đều có thể bắn ra tia chớp, trên người em chỉ mang toàn đinh và kim, hoàn toàn vô dụng đối với hắn. Em và Lưu Thần chạy suốt đêm, không nghĩ tới trưa hôm nay vẫn bị hắn tìm được. May là có chú nước ngoài đúng lúc đi ngang quang cứu bọn em, không thì tụi em sẽ chết.”
Đường Mạch: “Anh ta tên Jacks. Cũng không phải đúng lúc đi ngang qua, anh ta là đặc biệt đi tìm người kia để giết.” Dừng một chút, Đường Mạch suy đoán: “Chờ chút, vừa rồi anh nghe Lạc Phong Thành nói tổ chức khách lén qua sông này vô cùng nổi danh, bọn họ là từ phía Tây tới. Hai người bọn em đi về khu Gia Định ở phía Tây, sao lại không nghe được tin tức gì, cứ hướng Tây mà đi?”
Nhóc Mập Mạp làm vẻ mặt đau khổ: “Lúc rời khỏi trường học, Trần San San nói chúng em còn nhỏ, nếu gặp người xấu, bọn họ nhất định sẽ gây bất lợi cho chúng em. Cho nên bất kì lúc nào cũng không được tiếp xúc với những người khác, phải hành động cẩn thận. Em và Lưu Thần nghe bạn ấy, không tiếp xúc với những người khác. Chờ tới lúc chúng em nghe nói phía Tây có tên giết người thần bí thì đã muộn, anh Mạch, có rất nhiều người chạy đi, bọn em ngược lại chạy là người chạy sau cùng.”
Đường Mạch hiểu ra.
Đúng là khéo quá hóa vụng.
Trần San San nói đúng, đặc biệt là loại người thiếu đầu óc như nhóc Mập Mạp, thật sự không thể cùng người khác tiếp xúc, hai ba câu là có thể bị người ta mang đi. Giống như bây giờ nhóc Mập Mạp còn chưa phát hiện ra Đường Mạch bây giờ đã biến thành 'Mạch Mạch', còn đặc biệt kêu 'anh Mạch' cực kì trôi chảy.
Chỉ cần không ngoài dự đoán, chủ ý của Trần San San hết sức ổn thỏa. Nhưng không ngờ tổ chức giết người thần bí xuất hiện, nhóc Mập Mạp không tiếp xúc với người khác, không biết tin tức, ngược lại lỡ mất thời gian chạy trốn.
Đường Mạch nhớ tới một chuyện khác: “Em có thể dịch chuyển được dao?”
“A đúng vậy, anh Mạch làm sao anh biết?”
Đường Mạch: “Anh nghe Jacks nói. Anh ta nói thời điểm chạy đến, chính mắt nhìn thấy em dịch chuyển một con dao, chém cánh tay của khách lén qua sông kia.”
Nhóc Mập Mạp giơ tay phải lên, chỉ xuống đất, Đường Mạch nhìn theo hướng tay nhóc chỉ, thấy được một viên đá lớn lảo đảo, lơ lửng trên đất. Viên đá nghiêng trải ngã phải, giống như một người uống say, không tìm được phương hướng. Đường Mạch chăm chú nhìn, khi viên đá cách cậu một mét, đột nhiên, hai mắt Đường Mạch co rút lại.
Trong chớp mắt, viên đá bay vụt đến trước mặt cậu.
“Ầm.”
Đá đập xuống đất, nhóc Mập Mạp thở hổn hển không ngừng, giơ tay lên xoa mồ hôi trên trán. Ngón tay khẽ run nói: “Khoảng chừng ba ngày trước, em phát hiện em có thể di chuyển một ít món đồ hơi nặng, nhưng vẫn không thể giống như lúc di chuyển đinh hay kim được. Giống như với trọng lượng của viên đá lớn lúc nãy, em có thể điều khiển cho nó bay rất nhanh trong phạm vị một mét, nhưng xa hơn nữa thì không làm được. Hơn nữa thể lực bị tiêu hao rất lớn, trong thời gian ngắn không thể sử dụng tiếp.”
Đường Mạch gật đầu tán thưởng: “Dị năng rất mạnh, sau này còn có thể mạnh hơn.”
Nhóc Mập Mạp ngây ngô cười gãi đầu một cái.
Đường Mạch không phải đang an ủi nhóc, cậu thật sự cảm thấy dị năng này vô cùng mạnh mẽ.
Dị năng của nhóc Mập Mạp mạnh ở hai mặt, thứ nhất là đánh bất ngờ, có thể hành động khi người khác không đề phòng. Giống như vừa rồi, Đường Mạch căn bản không nghĩ tới viên đá này sẽ dịch chuyển cực nhanh đến trước mắt mình. Nếu như đây là một con dao, vậy có thể đã đâm mi tâm của cậu bị thương. Tuy không thể một kích chết người, nhưng chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Thứ hai, dị năng của nhóc Mập Mạp đang ngày càng tăng lên.
Từ lúc địa cầu online tới nay, Đường Mạch căn bản hành động một mình. Cậu không có bạn đồng hành, không biết dị năng những người khác có trở nên mạnh mẽ hay không, nhưng dị năng của nhóc Mập Mạp rõ ràng càng ngàng càng trở nên mạnh hơn, còn có cơ hội phát triển trong tương lai.
Đường Mạch hỏi mấy câu nữa, để nhóc Mập Mạp trở về phòng phẫu thuật với bạn mình. Cậu một mình đi về phòng làm việc của Lạc Phong Thành, cúi đầu, âm thầm suy nghĩ.
Đi tới giữa tầng hai bãi đậu xe, Đường Mạch nhìn máy theo dõi bốn phía. Các công tắc trên máy đều đang ở trạng thái tắt, nhưng Đường Mạch vẫn khom lưng xuống nhặt một hòn đá nhỏ, đánh nát những máy theo dõi này.
Sau khi địa cầu online, thế giới không còn điện, cũng không còn sản xuất ra điện được. Bây giờ điện tổ chức Attack dùng là từ một máy phát điện nhỏ do chính trung tâm thương mại để lại. Họ cũng sử dụng nó rất tiết kiệm và thường không sử dụng nó vào ban đêm. Ví dụ thời điểm phẫu thuật cho cậu nhóc cây trúc kia cũng không dùng điện, thứ nhất bởi vì căn bản không cần điều kiện vô khuẩn, cho nên cái gì cũng đơn giản hóa, hai là bởi vì thương thế cậu bé không phải cứ dùng dụng cụ hiện đại là có thể trị bệnh hết.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có người, Đường Mạch đi tới một chiếc xe tải, mở cửa đi tới ghế sau.
Cậu từ trong không khí lấy ra quyển sách dị năng, mở ra trang thứ nhất.
[ - Dị năng: Ăn sạch sẽ không trả tiền
- Người sỡ hữu: Mạch Mạch
- Loại hình: Đặc thù
- Chức năng: Thu thập dị năng
- Chú thích: Mỗi một người... ]
Cẩn thận nhìn chữ viết trên trang đầu tiên ba lần, Đường Mạch lại lật tiếp trang thứ hai.
[ - Dị năng: Ta so với nhân vật chính còn kém một khối linh điền.
- Người sở hữu: Tiền Tam Khôn ( khách lén qua sông)
...
- Cấp bậc: cấp 2, có thể chứa hai vật thể không có sinh mệnh.
- Hạn chế: chỉ có thể lưu trữ các vật thể đồng loại, không thể lưu trữ các vật thể sống.
- Chú thích: Tiền Tam Khôn không biết... ]
Ánh mặt Đường Mạch dừng lại hai hàng chữ, nhìn hồi lâu lại mở quyển sổ dị năng đến trang thứ ba, thứ tư. Xem xong mười một trang, Đường Mạch lại lật trở về trang thứ nhất, nhìn dị năng của mình.
“Không có cấp bậc và hạn chế...” cậu nhíu mày tự nói.
Dị năng của Triệu Tử Ngang rõ ràng có nâng cao, điều đầu tiên Đường Mạch nghĩ ngay đến chính là 'cấp bậc dị năng'. Trong số mười dị năng mà cậu thu thập được, chỉ có dị năng của Trần San San là cấp 3, dị năng của những người khác đều là cấp 1, cấp 2. Bây giờ Đường Mạch không biết dị năng của nhóc Mập Mạp rốt cuộc là dạng gì, nhưng theo cậu suy đoán, cấp bậc dị năng của nhóc khẳng định cao.
Nếu như nói dị năng có thể thăng cấp, vậy cũng có thể giải thích sau này người chơi làm thế nào để công lược bảy tầng tháp đen.
Tầng một Tháp Đen đã vô cùng khó, nếu như cấp bậc dị năng của người chơi không thể tăng lên, căn bản không thể đối phó trò chơi công tháp đáng sợ hơn. Nhưng là...
“Dị năng của mình, không có cấp bậc, cũng không có hạn chế.” Ngón tay Đường Mạch nhẹ nhàng vuốt ve sáu chữ 'Ăn sạch sẽ không trả tiền', “Hạn chế vẫn phải có, ví dụ như giết người mới có được dị năng, lấy được món đồ từ người khác mà không trả tiền, đây đều là hạn chế. Khi trước không thể có được dị năng của nhóc Mập Mạp, chắc cũng có liên quan đến hạn chế.”
Đầu óc Đường Mạch nhanh chóng hoạt động, nhớ lại từng chi tiết khi cậu ở trường trung học Thị Bắc xin đồ nhóc Mập Mạp để sao chép dị năng.
“Là vì nhóc không muốn đưa cho mình bánh quy?” Đáp án này mới vừa nói ra khỏi miệng đã bị Đường Mạch bác bỏ: “Không đơn giản như vậy”
Không biết tại sao, nhưng chính cậu cảm thấy không đơn giản như vậy. Vì để chứng minh ý nghĩ của mình, cậu trở về phòng phẫu thuật, tìm nhóc Mập Mạp đang ngủ ở mép giường, nhẹ nhàng đánh thức đối phương.
“A a...ai, anh Mạch?” Nhóc Mập Mạp mệt mỏi xoa xoa mắt.
Đường Mạch kêu nhóc Mập Mạp ra phòng phẫu thuật nói: “Có thể đưa con dao chém đứt tay người kia cho anh không? Anh muốn xem có thể phát được cái gì mới không. Chẳng hạn như tại sao khách lén qua sông phải ăn tim người.”
Nhóc Mập Mạp không chút suy nghĩ, vội vàng từ lưng quần lấy ra một con dao nhỏ, đưa cho Đường Mạch.
Đường Mạch bình tĩnh nhìn nó: “Em chắc chắn muốn đưa con dao cho anh?”
Nhóc Mập Mạp không rõ nhìn cậu: “Tại sao em lại không muốn đưa cho anh? Đây chỉ là một con dao, anh Mạch, anh cứ cầm đi.”
Đường Mạch cầm lấy dao, nhóc Mập Mạp chạy về phòng phẫu thuật.
Sau khi tìm một cái chỗ khuất, Đường Mạch lôi sách dị năng ra. Như trong dự liệu, nơi đó trống rỗng, không xuất hiện dị năng của nhóc Mập Mạp.
Đường Mạch khép sách lại, mặt không thay đổi đem sách ném vào không khí.
Quả nhiên, lấy tính cách suốt ngày thích dày vò, hất nước bẩn lên người cậu của quyển sổ dị năng, nếu không viết hạn chế, thì hạn chế kia khẳng định không đơn giản như vậy. Cậu còn cần tìm tòi nhiều mới có thể biết được dị năng của mình rốt cuộc là cái gì.
Đường Mạch tìm Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành không hỏi tại sao Đường Mạch đi lâu như vậy, mà là trực tiếp cầm ra một tập tài liệu đưa cho cậu: “Trước mắt tôi biết được bảy tên khách lén qua sông từ Tô Châu tới, ít nhất là bảy người. Tám ngày trước, có hai người chơi chính thức ở Tô Châu trốn vào Thượng Hải, tin tức của tổ chức khách lén qua sông kia là do bọn họ truyền tới. Theo như lời bọn họ nói, tổ chức khách lén qua sông tổng cộng có mười người, ở Tô Châu bọn họ đã giết ít nhất một ngàn người chơi.”
Động tác mở tài liệu của Đường Mạch dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lạc Phong Thành: “Mười người, giết ít nhất một ngàn người?”
“Người chơi chính thức và khách lén qua sông đều mạnh hơn so với quân dự bị, dị năng của người chơi có dị năng mạnh cũng có dị năng yếu.” Lạc Phong Thành nói: “Mười người đó đứng đầu chuỗi thức ăn. Bọn họ đa số là giết quân dự bị. Ban đầu bọn chúng chủ yếu đánh lén những người một mình đi vào buổi tối, sau đó thì bắt đầu giết người vào ban ngày. Bọn chúng lập thành một nhóm, cho đến gần đây mới thường xuyên hoạt động riêng lẻ. Hơn nữa Mạch...”
Lạc Phong Thành không nói ra tên Đường Mạch, hắn ho khan một cái: “Hơn nữa cho dù tới bây giờ, đa số vẫn chưa có can đảm giết người.”
Đường Mạch biết đạo lý này.
Sau khi địa cầu online, thế giới lập tức biến mất hơn sáu tỉ người. Trò chơi Tháp Đen biến hóa kỳ lạ bao phủ trên đầu từng người. Nhưng cho dù là vậy, cũng chỉ mới qua một tháng. Một tháng trước cuộc sống hòa bình còn sờ sờ trước mắt, rất nhiều người không phải là không dám giết người, cũng không phải sẽ không giết người, bọn họ sẽ đi giết chết kẻ địch của mình, chẳng qua lúc phải đối mặt với lựa chọn giết người, không khỏi sẽ có chút do dự.
Chính vì những phần do dự này, dù bạn có mạnh hơn đối thủ, hắn cũng có thể giết ngược lại bạn.
Khách lén qua sông giết người không chớp mắt, lại ăn tim người. Chỉ cần so sánh tâm lý, hầu hết người chơi đều không cách nào chống lại, đa phần sẽ chết nếu như nhìn thấy chúng.
Đường Mạch nói: “Ban đầu là đánh lén, sau đó thì quang minh chính đại giết người. Bọn chúng đang dần mạnh lên.”
Hai người nhìn nhau một cái, đồng ý nói: “Ăn thịt người, có thể trở nên mạnh mẽ.”
Đường Mạch mở tài liệu của Lạc Phong Thành ra xem, nhìn phần giới thiệu năng lực của bảy người này.
Tổ chức Attack đi theo con đường tinh anh, mỗi người đều có thực lực cường đại, nhưng bọn họ cuối cùng chỉ có mười người. Nếu ra ngoài giết tổ chức khách lén qua sông, đại đa số sẽ chết hết. Lạc Phong Thành phải rất lâu mới thu thập được tài liệu về ba tên khách lén qua sông.
“Người thứ nhất là Điện Nam, cũng chính là người truy sát hai đứa nhỏ kia.” Lạc Phong Thành nói: “Tên thật của hắn tạm thời không suy xét, dị năng của hắn là sấm sét, cho nên tôi gọi hắn là Điện Nam. Điện của hắn rất mạnh, đã từng đánh xuyên một ngôi nhà năm tầng. Thời gian làm lạnh không rõ, thời điểm Jacks và hắn đánh nhau, thời gian hắn ra tay cách nhau 32 giây.” Lạc Phong Thành dừng một chút rồi bổ sung: “Tôi cố ý dặn dò Jacks nhớ kĩ thời gian, 32 giây là thời gian chính xác.”
Đường Mạch nhìn về phía người thứ hai: “Hắc Mang?”
Cái tên này rất kì quái, Đường Mạch nhìn về phía dị năng của người này, ngược lại càng thêm sững sờ.
Lạc Phong Thành nói: “Đúng, dị năng của Hắc Mang không rõ, mỗi lần hắn xuất hiện, bên người lúc nào cũng sẽ có hộ vệ, còn hắn thì dùng súng. Mắt hắn mang một vải ruy băng màu đen nên tôi gọi hắn là Hắc Mang. Nhưng hắn không phải người mù, cho dù đeo ruy băng đen, hắn vẫn có thể đi lại như người bình thường. Tôi đoán dị năng của hắn không có tính công kích, có thể liên quan đến mắt của hắn.”
Đúng là một dị năng vô cùng kì lạ.
Đường Mạch nhìn người thứ ba.
Lạc Phong Thành: “Đây là người đơn giản nhất, biệt hiệu là Thần Tốc. Dị năng của hắn chính là tốc độ cực nhanh.”
Đường Mạch: “Nhanh cỡ nào?”
Lạc Phong Thành cầm một ly nước từ trên bàn lên. Đường Mạch còn chưa kịp phản ứng, tay phải Lạc Phong Thành nhanh chóng nâng lên, đột nhiên đem ly nước đập vào tường. 'Ầm' một tiếng, ly nước làm bằng gốm vỡ thành vô số miếng nhỏ, rơi trên mặt đất.
Lạc Phong Thành quay đầu nói: “Tốc độ của hắn đại khái là như vậy.”
Đường Mạch rơi vào trầm tư.
Trong ba người, trừ Hắc Mang có dị năng không rõ ra, hai dị năng còn lại vô cùng đáng sợ. Nếu bốn người còn lại cũng khủng khiếp như vậy, bảy người này chắc chắn sẽ hết sức nguy hiểm, là đối thủ cực mạnh.
Buổi sáng thứ hai, Đường Xảo dẫn nhóc Mập Mạp tìm Đường Mạch. Cô gái trẻ tuổi mặt đồ đen biểu tình lạnh nhạt nói: “Nhóc nói muốn tìm cậu nói chuyện.”
Đường Mạch nhìn Đường Xảo một cái, cô lặng lặng xoay người rời đi.
Triệu Tử Ngang đi lên phía trước, nói: “Anh Mạch, em nghĩ xong rồi, em muốn gia nhập tổ chức Attack.”
Đường Mạch không phản đối, cậu hỏi: “Tại sao?”
Nhóc Mập Mạp thành thật nói: “Dị năng của em còn chưa đủ mạnh, không thể bảo vệ tốt bản thân mình và bạn mình. Người nhà em không có ai ở đây, anh Mạch, anh không biết, lúc rời khỏi trường học em đã thề, em phải bảo vệ tốt những người bạn còn lại của mình, bao gồm Lưu Thần, San San, còn có anh nữa, tất cả mọi người.”
Đường Mạch không nghĩ tới những thứ này, cậu bình tĩnh nhìn nhóc Mập Mạp, cẩn thận đưa mắt nhìn nhóc.
“Nếu lần này chú Jacks không đến, Lưu Thần chắc chắn sẽ chết, có lẽ em cũng sẽ chết. Em vốn dĩ cho là em có thể từ từ lớn lên để bảo vệ tất cả mọi người, bây giờ nhìn lại con đường này quá khó khăn. Cho nên em muốn gia nhập Attack, giống bọn họ vậy, không ngừng khiêu chiến phó bản, đề cao thực lực của mình, công lược Tháp Đen.” Dừng một chút, nhóc Mập Mạp nói tiếp: “Hơn nữa gia nhập tổ chức Attack, bọn họ có thể dạy em kỹ năng cận chiến, dạy em một ít kỹ năng chơi trò chơi. Cũng vô cùng tốt.”
Đường Mạch cũng không hi vọng nhóc Mập Mạp đi con đường khó khăn, nguy hiểm như vậy, nhưng nhìn biểu tình kiên định của nhóc, cậu không nói được câu phản đối.
Cuối cùng vẫn là khác người khác đường. Nhóc Mập Mạp đã mười sáu tuổi, cũng nên có quyết định của chính mình.
Nói xong những thứ này, nhóc Mập Mạp còn nói: “A đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên nói chuyện chính. Anh Mạch, em muốn đi tìm San San. Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, em cảm thấy nên thông báo với bạn ấy một chút, để bạn ấy cẩn thận những người đó, cũng không cần lo lắng cho em và Lưu Thần.”
Chuyện này so với chuyện nhóc Mập Mạp muốn gia nhập tổ chức Attack làm cho Đường Mạch kinh ngạc hơn: “Em có thể liên lạc với Trần San San?”
Nhóc Mập Mạp đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu một cái: “Lúc rời trường Trần San San có nói, bây giờ điện thoại di động, internet không thể dùng, một khi chúng ta bị tách ra, sau này sẽ rất khó liên lạc cho nhau. Cho nên Trần San San nói, nếu như chúng em xảy ra chuyện muốn liên lạc với nhau, thì trở về trường học, nhét một tờ giấy ghi chú dưới bục giảng lớp năm. Chỉ cần những người khác trở về thấy tờ giấy, liền có thể tìm được đối phương. San San là học sinh lớp năm.”
Cô bé suy nghĩ hết sức tỉ mỉ, ngay cả địa điểm giấu đồ cũng đã nghĩ xong.
“Bất quá bọn họ hẳn đã đến nông thôn, chuyện khách lén qua sông đã truyền khắp Thượng Hải, bọn họ chắc chắn sẽ trốn, không trở về trường học nhìn thấy tờ giấy. Nhưng em vẫn muốn lưu lại tin tức cho bạn ấy. Nếu như bạn ấy không về quê, em hy vọng chúng em có thể ở cùng nhau, như vậy sẽ an toàn hơn.”
Thật ra thì nông thôn cũng không an toàn. Ngày hôm qua Đường Mạch nghe Lạc Phong Thành nói, đám khách lén qua sông ở Tô Châu tàn sát một cái nông thôn, giết mười mấy người.
Đường Mạch nói: “Không, San San sẽ trở về.”
Nhóc Mập Mạp sững sốt một chút: “Tại sao?”
“Em xem San San là bạn, muốn trở nên mạnh hơn để bảo vệ San San. Tương tự như vậy... em cũng là bạn của con bé.”
Việc này không thể chậm trễ, Đường Mạch viết một phong thư nhét vào túi, chuẩn bị đi trung học Thị Bắc.
Trung học Thị Bắc ở khu Tĩnh An, căn cứ Attacks ở khu mới Phổ Đông, lấy cước lực hiện tại của Đường Mạch, buổi trưa đi thì chạng vạng tối là có thể trở lại. Nhóc Mập Mạp vốn dĩ còn định đi cùng cậu, nhưng Đường Mạch nói: “Khách lén qua sông biết em. Không chỉ em, còn biết từng người của tổ chức Attack.” Ngoại trừ Lạc Phong Thành chưa bao giờ ra khỏi cửa.
“Anh bây giờ trong mắt bọn họ chỉ là một người bình thường sống trong trung tâm thương mại, gần như là quân dự bị. Trong trung tâm thương mại này có rất nhiều người chơi, gần đây đã rời đi không ít, nhưng còn có hơn tám mươi người. Một mình anh đi ra ngoài, mục tiêu rất nhỏ, rất có thể bọn họ căn bản sẽ không để ý đến anh.” Đường Mạch bình tĩnh nói: “Cũng không ai biết liệu những tên khách lén qua sông kia có an bài người ở bên ngoài trung tâm này chờ em hoặc là thành viên của tổ chức Attack đi ra ngoài.”
Nhóc Mập Mạp nghe vậy, liền không đi theo nữa. Nhóc vẽ cho Đường Mạch bản đồ cơ bản của trường học, nói cho cậu lớp năm ở nơi nào, phải đi như thế nào.
Buổi trưa 12 giờ, Đường Mạch ở tầng hai trong cửa hàng tổng hợp lấy đại một bộ thể thao màu trắng, cố ý làm nhăn rồi mặc vào. Đeo dây đeo trán thể thao màu đen và mang giày chạy bộ, thoải mái đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Từ bên ngoài nhìn vào, Đường Mạch giống như một sinh viên đại học tầm mười chín tuổi, cực kì anh tuấn, mặc bộ đồ thể thao đi sân vận động chuẩn bị rèn luyện chạy bộ. Biểu tình Đường Mạch hết sức ung dung, thời điểm đi bộ không nhanh không chậm, bước chân có vẻ hơi tùy tiện. Phút chốc, cậu rời khỏi trung tâm thương mại, đi về phía công xưởng.
Từ trong miệng Jacks Đường Mạch biết được, trong khu công xưởng này có mấy cửa vào của phó bản S. Không chỉ có thành viên tổ chức, những người chơi ở gần đó cũng sẽ thường xuyên tới nơi này, tiến vào phó bản cấp S, khiêu chiến nhiệm vụ và quái vật.
Đường Mạch vòng qua ba đường, cuối cùng đi vào một cái xưởng sản xuất. Trong xưởng có một cửa vào của một phó bản cấp S, người bình thường sẽ cho là cậu đi khiêu chiến phó bản, Đường Mạch đợi nửa tiếng, rời khỏi nhà xưởng bằng cửa sau, đi về Phố Tây.
Dọc đường đi cậu tìm những con đường hẻo lánh, ngỏ hẻm tối tăm, đi cực nhanh.
Lúc đi tới khu Tĩnh An mới ba giờ chiều. Đường Mạch lần theo trí nhớ tìm được trung học Thị Bắc, tay phải Đường Mạch chống lên hàng rào sắt, nhẹ nhàng nhảy một cái, trở mình vào trường học. Căn cứ vào bản đồ của nhóc Mập Mạp vẽ, Đường Mạch tìm được tòa nhà đầu tiên của trường.
Trước khi đi Trần San San đã đóng tất cả cửa chống trộm các sảnh trong các tòa nhà lại, như vậy lúc có người tiến vào trường học, cho dù là địch hay là bạn, có người trở về trường học là có thể phát hiện ngay, có thể đề phòng.
Đường Mạch một phát đánh gãy khóa, đẩy cửa bước vào. Lúc cậu đi lên cầu thang, xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lên lầu hai, Đường Mạch tìm được lớp năm, nhét phong thư dưới bục, xoay người rời đi.
Chàng trai trẻ tuổi mặc bộ đồ thể thao trắng càng tôn lên làn da trắng nõn của Đường Mạch, khuôn mặt thanh tú, cả người thoạt nhìn tràn đầy sức sống. Bước chân Đường Mạch đi xuống lầu cực nhẹ, từng bước một đi tới cạnh cửa chống trộm. Cậu cúi đầu nhìn ổ khóa cửa chống trộm, mặc không đổi sắc mở ba lô ra.
Sân trường yên tĩnh, chỉ có gió thổi qua mặt đất, tiếng đá sột soạt lăn trên đất.
Đường Mạch đưa tay vào trong ba lô, làm động tác giống như lấy cái gì ra.
Trong trường học trống rỗng, một người đứng ở bậc thang lầu một, không mở cửa chống trộm, cứ đứng bên cạnh cửa, tìm đồ trong ba lô. Đường Mạch dường như không tìm được đồ, lục lọi trong ba lô rất lâu. Một phút sau, cậu cúi đầu nhìn vào ba lô của mình, như thể đang nghiêm túc tìm vật gì đó.
Ngay thời điểm cậu hoàn toàn cúi đầu xuống, 'soạt' một tiếng, một cái dù nhỏ màu hồng đột nhiên mở ra, che đỉnh đầu Đường Mạch, chắn được một con dao bự phóng về phía mình.
Người đàn ông mặt sẹo cầm dao sững sờ chốc lát, nhanh chóng giẫm một cước trên tay vịn cầu thang nhảy ra, giây tiếp theo, thân thể hắn xuất hiện cách đó năm mét.
“...Biến thân.” Hai chữ cuối nhẹ nhàng nói ra, cổ tay Đường Mạch động một cái, đặt chiếc dù nhỏ đã mở lên vai, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn đang sợ hãi đứng ngay cầu thang giữa lầu một và lầu hai.
Đây là một người đàn ông da đen cao 1m7, bên mặt của hắn có vết sẹo dài 9 cm, kéo dài từ khóe mắt đến cằm. Hắn mặc một cái áo ba lỗ đen, tay phải cầm một cái dao phay dài, khóe miệng âm trầm câu lên cười nhìn về phía Đường Mạch: “Làm sao mày biết tao ở đây?”
Đường Mạch lạnh lùng nhìn hắn, ngón tay nắm chặt cán dù: “Trực giác.”
Gã cười lớn: “Bố mày chưa bao giờ tin loại trực giác đàn bà này.”
Đường Mạch hỏi ngược lại: “Tại sao theo dõi tôi?” Vì đề phòng bị theo dõi, cậu đã cố ý ở trong xưởng đợi ba mươi phút mới rời đi.
“Theo dõi mày a...” Ánh mắt gã nhìn chằm chằm một vòng trên người Đường Mạch, cuối cùng dừng lại trên mặt cậu. Trong phút chốc, nụ cười của gã biến mất: “Bố mày ghét nhất cái tên Thao Thiết tiểu bạch kiểm tham lam đó, không giết được Thao Thiết... Chẳng lẽ còn không giết được mày sao?”
Tiếng nói vừa dứt, trong nháy mắt, bóng dáng gã biến mất ngay cầu thang.
Đường Mạch quơ dù của Bà Ngoại Sói, ngăn bên trái. Gã liền xuất hiện đột ngột ở bên trái của cậu, chém một phát lên mặt dù cứng rắn, va chạm mạnh tạo nên tia lửa kim loại. Đối phương không nghĩ Đường Mạch sẽ biết mình ở đâu, một lần bị cản này, ánh mắt gã lập tức trở nên hung ác, tốc độ chém nhanh hơn. Hình ảnh dao phóng dày đặc, liên tục không ngừng.
Đường Mạch phải tăng thêm sức phòng thủ.
Cậu đã đoán được người này là ai.
Đây chính là một trong bảy tên khách lén qua sông: Thần Tốc.
Tốc độ của gã còn nhanh hơn so với lời Lạc Phong Thành nói, có lẽ là bởi vì sau khi tổ chức lấy được tài liệu của gã, gã đã ăn thêm một ít tim của người chơi, dị năng được thăng cấp.
Sau khi tố chất cơ thể Đường Mạch tăng cường, thị lực của cậu đã đạt tới trình độ kinh khủng, nhưng cậu vẫn không thể thấy rõ dáng dấp của đối phương, chỉ có thể dựa vào tiếng gió, phán đoán động tác tiếp theo của gã.
Vừa rồi Đường Mạch nói phát hiện ra gã nhờ vào trực giác cũng không phải nói dối, nhưng cũng không phải là hoàn toàn là sự thật.
Cậu cảm giác được có người theo dõi mình, nhưng cho dù tìm thế nào, suốt một đường cậu cũng không tìm được đối phương. Nếu như chỉ là theo dõi thông thường, Đường Mạch có thể sẽ không quan tâm. Thế giới bây giờ, quả thật sẽ có một ít người chơi theo dõi để cướp vật tư của những người chơi khác. Nhưng người này đã theo dõi cậu đến trường học.
Lúc Đường Mạch đóng lại cửa chống trộm, cậu lặng lẽ bứt tóc mình, kẹp giữa khe cửa. Tới khi cậu quay lại, tóc đã rơi trên mặt đất.
Cậu không thể khẳng định được cái người theo dõi mình rốt cuộc ở nơi nào, nhưng chín phần là người này vẫn còn trong trường học, ngay bên cạnh mình quan sát. Vì vậy cậu làm bộ cúi đầu tìm đồ trong ba lô, nhưng thật ra đã sớm nắm chặt cây dù nhỏ của Bà Ngoại Sói, đồng thời nhẹ giọng đọc lên câu thần chú.
Người đàn ông mặt sẹo thấy Đường Mạch cúi đầu lấy đồ, cảm thấy đây là thời cơ tốt để đánh lén, liền hành động. Đường Mạch nhân cơ hội mở dù ra ngăn cản công kích, tìm được người theo dõi mình.
Mượn lúc địa hình cầu thang thu hẹp, tên đàn ông mặt sẹo liên tục đổi vị trí, đạp lên các góc tường xông về phía Đường Mạch. Đường Mạch vẫn mở dù, chỉ khi dù mở nó mới có thể phòng thủ, làm lá chắn bảo vệ. Nhưng đối phương căn bản không cho cậu thời gian thở dốc.
Gã lại chém một phát tới, lần này là hướng ngược lại hoàn toàn, Đường Mạch không kịp đổi vị trí của dù nhỏ. Hai mắt cậu co rút, một tảng đá lớn bất thình lình xuất hình trước mặt Đường Mạch, chặn một dao này của gã.
Gã thu dao lại, bỗng nhiên nói: “Cái dị năng này giống với dị năng của thằng nhóc mập hôm qua mà Tia Chớp nói, mày vậy mà thật là người của tổ chức Attack!”
Đường Mạch căn không không để ý gã, tìm được cơ hội thu dù, lấy đỉnh dù đâm về tên mặt sẹo.
Đỉnh dù nhìn như được làm bằng nhựa thông thường, đỉnh dù rất tròn, không chút sắc bén. Mặt sẹo căn bản không để bụng, gã chậm rãi nghiêng người tránh, không ngờ đỉnh dù vừa đi xuống, đầu nhọn cắt qua cánh tay gã, tràn ra giọt máu.
Tên mặt sẹo nhất thời không dám lơ đễnh nữa, gã quát một tiếng, chân phải vừa đạp, lần nữa biến mất ở bậc thang.
Đường Mạch và tên Mặt Sẹo đánh một lúc trên bậc thang, dao phanh và dù nhỏ liên tục va chạm.
Chức năng cây dù nhỏ của Bà Ngoại Sói giống như đúc trong phần giới thiệu, mặt dù vô cùng cứng rắn, dao đâm không được; đỉnh dù có lực công kích rất mạnh, một lần đỉnh dù đâm xuống liền xuyên thủng mặt tường. Nhưng nó phân biệt rõ ràng, mặt dù không thể làm vũ khí công kích, đỉnh dù không thể tiến hành phòng thủ. Không giống que diêm lớn, công thủ đều là một hình dạng, nếu dao này đánh vào que diêm lớn, dao chắc chắn gãy.
Mặt sẹo dần dần chiếm được thượng phong.
Trong thế giới võ thuật tốc độ xác định người chiến thắng, Đường Mạch căn bản không theo kịp tốc độ của gã, dĩ nhiên chỉ có thể ngăn cản. Gã chém một đao lên vai Đường Mạch, Đường Mạch kêu lên một tiếng, đóng dù lại đâm về phía đối phương. Tên mặt sẹo nhanh chóng tránh thoát, một giây từ đầu cầu thang di chuyển tới cạnh cửa chống trộm.
Tên mặt sẹo đứng trước cửa chống trộm, Đường Mạch đứng trên cầu thang giữa tầng một và hai.
Đường Mạch che vết thương trên vai mình, tay rất nhanh bị máu tươi thấm ướt. Vết thương đang từ từ khép lại, nhưng máu phải chảy ít nhất một phút nữa.
Tên mặt sẹo cười lạnh, không nói nhảm, giơ dao phanh lên. Thừa dịp người còn đang suy yếu muốn giết cậu, nhanh chóng vọt tới chỗ Đường Mạch.
Nhưng lúc này, Đường Mạch ném cây dù về phía tên mặt sẹo.
Trên mặt gã hiện lên nụ cười trào phúng, ung dung né người tránh cây dù. Gã ngẩng đầu nhìn Đường Mạch, bỗng nhiên thấy Đường Mạch đột nhiên chống nạnh, há miệng ra.
“Trả ta ông nội!!!”
Tên mặt sẹo bị dồn đến góc cầu thang, gã muốn rời khỏi chỉ có cách xông về phía Đường Mạch, hoặc là xoay người mở cửa chống trộm rời đi. Sau khi Đường Mạch nói những lời này, trong lòng gã vang lên tiếng chuông cảnh giác, nhất thời cảm thấy không đúng, muốn xoay người chạy trốn. Nhưng gã vừa chuẩn bị đẩy cửa ra, lại phát hiện một cây dù nhỏ cắm ngay vị trí ổ khóa, đem cánh cửa vững vàng khóa chặt.
Hóa ra khi nãy Đường Mạch căn bản không phải muốn ám toán gã, mà là muốn làm kẹt cửa!
Trong lòng tên mặt sẹo bất an tới cực điểm, gã rống giận xông về phía Đường Mạch: “Tao giết mày!”
Giây tiếp theo, một ngọn lửa cực nóng phun ra từ trong miệng Đường Mạch. Ngọn lửa ùn ùn kéo đến tràn ngập toàn bộ cầu thang, thanh âm và thân thể của gã mặt sẹo đều bị chìm trong ngọn lửa hừng hực này. Trong ánh lửa vàng rực, một bóng đen thống khổ rít lên, bước về phía Đường Mạch, nhưng tốc độ đi càng ngày càng chậm, cuối cùng trực tiếp nằm ở bậc thang thứ sáu, giãy giụa leo lên, muốn bò ra ngoài khu vực ngọn lửa bao trùm, từ từ không động đậy nữa.
Dị năng 'Con trai, trả ta ông nội' sẽ phun ra ngọn lửa nhiệt độ cao tới 800 độ C, thời gian kéo dài 30 giây.
30 giây sau, một vật thể hình người đen như than nằm trên đất, cả người cháy sém, không còn tiếng động. Đường Mạch thở ra một luồng khí thiêu đốt, cất bước đi về phía thi thể của gã đàn ông mặt sẹo.
Ngay lúc cậu đi về phía thi thể của gã, đột nhiên, một con dao nhỏ xuất hiện ở tay phải gã. Cổ họng gã phát ra tiếng khàn đặc khó nghe, gã hét lên, dùng hết sức lực toàn thân bò dậy, đâm một dao về phía Đường Mạch.
Đường Mạch đã đề phòng từ sớm. Một que diêm lớn xuất hiện trong tay cậu, đầu diêm đập hang hông gã. Một tiếng 'rắc' vang lên, thân thể sau khi bị đốt, lại chịu thêm một kích này, đứt lìa thành đôi, rơi trên mặt đất.
Cả người tên mặt sẹo đen nhánh, chỉ còn lại ánh mắt là trắng. Gã há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Đường Mạch, nói ra lời nói cuối cùng: “Tại sao... Mày có... ba dị năng?”
Dị năng thứ nhất chính là 'ngươi tới đánh ta nha, đánh ta nha', dùng một hòn đá ngăn lại một dao của mặt sẹo.
Dị năng thứ hai, 'Con trai, trả ta ông nội', đốt tên mặt sẹo không có nơi nào trốn thoát.
Dị năng thứ ba, 'ta so với nhân vật chính còn kém một khối linh điền', đột nhiên lấy ra que diêm lớn, đánh một đòn cuối cùng.
Đường Mạch nhìn ánh mắt tuyệt vọng, thống khổ của gã, không trả lời câu hỏi đối phương, mà là giơ que diêm lớn lên, trực tiếp đánh vào đỉnh đầu gã.
“Đầu năm nay, ai còn quang minh chính đại đấu một mình.”
Đường Mạch không tiếp tục nhìn thi thể tên mặt sẹo, cậu đi tới cửa chống trộm, rút dù ra. Vừa rồi khi đánh nhau ba lô của cậu bị ngọn lửa đốt, may mắn bên trong không mang theo thứ gì, chỉ có cây dù này.
Đường Mạch cầm dù bước ra khỏi trường học.
.....................
[Cùng lúc đó, cách Tô Châu một trăm cây số.]
Một chiếc xe Off road màu đen đi qua cổng thu phí Tô Châu trên đường cao tốc Bắc Kinh-Thượng Hải, từ từ lái xe vào khu vực thành phố Tô Châu.
Thành phố này yên tĩnh quỉ dị, nam nhân áo đen ngồi ở ghế một tay lái, nhìn như thờ ơ nhưng ánh mắt sắc bén lại quét tầm nhìn khắp nơi trong thành phố không một bóng người này. Chạy đến con phố buôn bán gần trung tâm thành phố, hắn xuống xe, thấy được một nhà sách Tân Hoa, từ trong đó tìm được một tấm bản đồ từ Tô Châu đến Thượng Hải.
Làm xong tất cả, hắn mở cửa xe ngồi lên ghế lái, nhìn bản đồ, để bản đồ bên cạnh.
Trong xe yên tĩnh, bầu không khí tĩnh mịch. Một ánh sáng bạc lóe lên, một con dao găm đột nhiên đâm sau lưng nam nhân, trực tiếp đâm thủng ghế lái, tiếp tục lao thẳng vào gáy hắn. Dao găm bén nhọn cách da càng ngày càng gần, ngay lúc con dao sắp đâm vào gáy, một âm thanh kim loại va chạm vang lên.
Gã đầu trọc đánh lén trong lòng cả kinh.
Chỉ thấy làn da mềm mại sắp bị dao găm đâm vào đột nhiên biến thành một khối sắt thép màu bạc.
Gã khẽ quát một tiếng, tay phải lộn một cái, trong tay đột nhiên xuất hiện vô số vũ khí sắc nhọn. Gã đem toàn bộ những vũ khí này đập về phía nam nhân áo đen, nhưng đối phương lại chẳng nhúc nhích chút nào, chỉ nâng tay lên. Nắng chiều ấm áp chiếu vào cửa sổ trước của xe, cái tay dưới ánh mặt trời biến thành một khoan hình tam giác màu đen sắc bén.
Nam nhân áo đen vung cánh tay lên, mười mấy con dao xuyên qua cửa sổ, bay ra ngoài đường.
Mặt Gã đầu trọc lộ vẻ sợ sệt, đảo mắt một vòng, mở cửa xe muốn đi xuống. Nhưng tay gã vừa đụng chốt cửa, một cánh tay lạnh như băng bóp cổ gã. Gã cứng đờ quay đầu, nhìn đối phương.
Phó Văn Đoạt sắc mặt lãnh đạm nhìn gã, ngón tay động một cái, tiếng gảy xương thanh thúy vang lên, đầu gã lấy phương thức văn vẹo lệch trên vai.
Xuống xe ném thi thể tên đánh lén này trên đường, Phó Văn Đoạt đứng ở con phố buôn bán, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lặng dần về phía Tây.
Nơi này là Tô Châu.
Tô Châu... Có chút không đúng.
..........................
Edit: Phó thiếu tá xuất hiện ngầu dã man =))))