Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
....................................
Âm nhạc vui vẻ vang dội và ánh sáng trắng chói mắt dần tan biến, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Trong thế giới trắng rộng lớn, một sân khấu tròn nhỏ được đặt ở trung tâm, trên đó có những bóng đèn nhiều màu sắc giá rẻ được quấn xung quanh sân khấu. Một Mario khổng lồ cao hai mét đứng trên sân khấu nhỏ này, đèn nhỏ nhấp nháy liên tục, nó đắc ý khoe động tác ngón tay cái cổ điển, nhìn cực kì buồn cười.
Trên sân khấu, một cái bảng gắn đèn LED treo trên không trung, đèn LED biểu hiện con số '6456' màu đỏ.
Lấy sân khấu làm trung tâm, ánh sáng trắng rút lui, cảnh vật xung quanh chậm rãi hiện ra.
Hai mắt Đường Mạch co rụt lại.
Trong thế giới màu trắng, một tấm bản đồ cờ tỷ phú cực lớn xuất hiện.
Mario đứng trên sân khấu, một trăm năm mươi hình vuông rộng một mét liên tiếp nhau, bao quanh sân khấu. Các ô vuông được nối liền với nhau tạo thành hình chữ nhật dài thanh mảnh, uốn khúc, điểm bắt đầu là dưới chân tám người, lan rộng về phía trước, có chín khúc cua, cuối cùng dẫn đến sân khấu nhỏ nơi Mario ở.
Dưới chân Đường Mạch là một ô vuông màu đỏ tươi. Ô vuông này không giống với những ô khác.
Đường viền của những ô vuông khác đều có ánh sáng trắng lập lòe, nhưng ô vuông dưới chân tám người chỉ có màu đỏ. Đường Mạch đã nhìn thấy màu này rất giống màu đỏ của máu, ở trung tâm ô vuông có một chữ.
[START]
“Everybody, welcome to Mario's Monopoly Game! (1)”
Giọng nam hùng hậu dọa mọi người nhảy dựng, ngước lên nhìn, không biết từ khi nào Mario đã không còn tạo dáng nữa. Nó đứng trên sân khấu nhỏ, hai tay chống hông, nói: “Các con thân yêu của ta, chào mừng mọi người đến với trò chơi cờ tỷ phú của Mario, ta là người bạn thân nhất thời thơ ấu của mọi người, Mario!”
Khi còn nhỏ Đường Mạch thường chơi “Super Mario“. Thợ sửa ống nước yêu nấm này từng càn quét thế giới và làm nên lịch sử cho Nintendo (2). Cậu quả thật rất quen thuộc với Mario. Nhưng bất kể là Đường Mạch hay bảy người khác, khi nhìn thấy Mario khổng lồ này, không ai có thể thả lỏng, tám người cảnh giác nhìn chằm chằm nó.
Mario giống như không phát hiện bọn họ đề phòng, nó cảm động: “A, nhìn mắt các ngươi kìa, đừng khóc, đứa nhỏ, ta là chú Mario mà các ngươi yêu nhất, đây là khoảnh khắc đáng để ăn mừng. Được mọi người yêu thích, chú Mario cảm động đến nỗi mỗi tối đều bí mật lau nước mắt ở cống thoát nước. Mọi người yêu thích Mario như thế, cho nên ta quyết định triển khai trò chơi cờ tỷ phú này cho các ngươi! Bạn nhỏ, trò chơi này dành cho tất cả những người yêu thích Mario!”
Lần này Đường Mạch không nghe nhiều lời nói nhảm của quái vật Tháp Đen nữa. Thoạt nhìn cậu như đang nhìn chằm chằm vào Mario, nhưng trên thực tế, cậu luôn chú ý đến bảy người xung quanh cậu và các ô vuông của cờ tỷ phú.
Tất cả đều bị kéo vào trò chơi, đã đến nước này, cậu cũng sẽ không tập trung quá nhiều vào việc trả thù bảy người đã kéo mình vào trò chơi. Đường Mạch càng chú ý hơn là làm thế nào để thông quan trò chơi.
Điều nguy hiểm nhất bây giờ là trò chơi kì lạ này.
Một thanh niên trẻ tuổi đứng ra, run cầm cập nói: “Cái này... Đây là trò chơi gì?”
“Hỏi tốt đó, đứa nhỏ đáng yêu.” Mario chỉ ngón tay từ phải sang trái. “Đây là một trò chơi có thưởng. Mọi cậu bé ngoan ngoãn và nghe lời đều có thể nhận được phần thưởng hào phóng từ chú Mario. Bạn nhỏ, mau tới chơi trò chơi, đến với chú Mario, toàn bộ phần thưởng này là của các ngươi.”
Mario nghiêng người sang một bên, một núi vàng nhỏ đột nhiên xuất hiện phía sau nó. Vô số trang sức bằng vàng và bạc chất đống trên sân khấu nhỏ, tạo thành một đống núi nhỏ. Mario đứng thẳng người lại, những thứ đó liền biến mất.
“Nằm mơ sao? Sao lại có nhiều vàng như vậy?”
“Còn có cả kim cương, rất nhiều nữa!”
Mario lộ ra một nụ cười hiền hòa: “Bạn nhỏ, những thứ này đều có thể cho các ngươi.”
Giọng nói Đường Mạch lạnh lùng: “Quy tắc trò chơi là gì?”
“Có thấy các ô vuông kia không? Chú Mario đáng yêu sẽ cùng các ngươi chơi trò chơi cờ tỷ phú. Chỉ có đứa trẻ đến sân khấu nhanh nhất mới có thể nhận được tất cả các phần thưởng. Có ai đã từng chơi cờ tỷ phú chưa, các bạn nhỏ?”
Cô gái trẻ tuổi do dự trong chốc lát, đứng ra nói: “Ta từng chơi rồi. Cờ tỷ phú có rất nhiều loại, nhưng chung quy vẫn là đổ xúc xắc, ném được bao nhiêu thì đi bấy nhiêu ô vuông. Trong đó còn có các ô vuông có phần thưởng, có trừng phạt, còn có ô bị lùi về? Đại khái là như vậy.”
“Đúng rồi, là như vậy, tôi cũng từng chơi rồi.” Có người phụ họa.
Mario cười nói: “Các đứa trẻ của ta thật thông minh!”
Nhân vật trò chơi của Tháp Đen lần này là nhân vật mà mọi người rất quen thuộc: Mario, hơn nữa từ nãy đến giờ, nó vẫn nói chuyện rất hòa thuận với mọi người, mọi người dần dần không còn phòng bị chống lại nó nữa, cũng dám đứng ra nói chuyện.
Ngoại trừ Đường Mạch vẫn như trước nhìn nó chằm chằm, không chút cảm xúc.
“Trong cờ tỷ phú Mario, có một cái xúc xắc thần kỳ.” Mario vươn hai tay, vỗ ba cái. Một cục xúc xắc từ trên trời rơi xuống 'ầm' một cái dừng trước mặt mọi người. “Đây là cục xúc xắc may mắn. Từng người lần lượt ném mạnh nó, ném được bao nhiêu điểm, thì đi bấy nhiêu ô. Người đến đầu tiên và người cuối cùng đều sẽ có phần thưởng của chú Mario đã chuẩn bị từ trước.”
Chỉ đơn giản như vậy?
Đường Mạch nhíu mày, đang chuẩn bị lên tiếng, một giọng nói già nua dõng dạc vang lên trước mặt cậu: “Những ô vuông này có nguy hiểm gì không?”
Đường Mạch ngước lên nhìn, phát hiện là ông lão giả vờ trật chân.
Mario vui vẻ nói: “Một đứa trẻ may mắn sao có thể gặp nguy hiểm được?”
Đường Mạch trực tiếp thay đổi cách hỏi: “Trong ô vuông có cái gì?”
Trò chơi cờ tỷ phú, khi người chơi vào một ô, về cơ bản sẽ gặp phần thưởng hoặc trừng phạt. Trò chơi cờ tỷ phú bình thường phần thưởng chủ yếu là tiền vàng hoặc được tiến thêm một vài bước, hình phạt chủ yếu là bị mất tiền vàng, hoặc thậm chí trở lại điểm khởi đầu một lần nữa.
Mario: “Một trăm năm mươi ô vuông, chú Mario đã bỏ rất nhiều món quả nhỏ cho các đứa trẻ. Đứa nhỏ may mắn có thể nhận được phần thưởng, ta gọi đó là ô phần thưởng. Nhưng có đứa nhỏ tốt thì cũng có đứa nhỏ xấu, đôi khi nó cũng sẽ làm những việc khiến chú Mario buồn, do đó, có một số ô sẽ đặt đạo cụ để trừng trị đứa nhỏ hư hỏng, ta gọi đó là những ô trừng phạt.”
Nghe thấy trừng phạt, tim mọi người đều đập mạnh.
Con Mario đáng yêu khổng lồ dùng cặp mắt đen như mực nhìn mọi người, khóe miệng chậm rãi nâng lên, lộ ra nụ cười kì lạ: “Các đứa trẻ càng nghe lời, chú Mario sẽ càng thưởng cho bọn trẻ những phần thưởng lớn hơn. Cho nên cũng có những ô vuông, chỉ cần tiến vào đó, các ngươi có thể sẽ nhận được những phần thưởng mà các ngươi không thể tưởng tượng tới, chẳng hạn như một dị năng nào đó, hoặc một cơ hộ lưu trữ trò chơi, ta gọi đó là ô quốc vương.”
Đường Mạch ngừng thở.
Dị năng?
Lưu trữ trò chơi?
Trong trò chơi cờ tỷ phú này, không ngờ lại có những thứ này.
Bảy người còn lại cũng kinh ngạc đến ngây người, hai mắt bọn họ phát sáng, không thể khắc chế ánh mắt nóng bỏng của mình.
Đường Mạch lập tức tỉnh táo lại. Có phần thưởng, sẽ có trừng phạt. Phần thưởng tốt như vậy, tương đương trừng phạt sẽ...
“Ngoài ra còn có một số ô vuông. Chú Mario gọi chúng là ô tội phạm. Những đứa trẻ hư hỏng đã làm chuyện xấu, đều là kẻ xấu không thể tha thứ. Chúng nó không thích Mario nữa. Chúng thích con chim có bộ dạng tức giận trông cực kì lập dị (3), thích những viên kẹo có màu sắc rực rỡ bằng cách nào đó chạm vào là biến mất không thể giải thích được (4)!” Biểu tình của Mario nháy mắt trở nên vô cùng dữ tợn, nó vẫn cười, nhưng lại nhìn mọi người bằng ánh mắt vô cùng thù hận và ghét bỏ: “Chú Mario làm bạn với các ngươi nhiều năm như vậy, con chim ghê tởm kia có cái tốt mà các ngươi lại thích nó! Nói!”
Ầm!
Mario một chân còn ở trên sân khấu, một chân dậm xuống mặt đất, giống như động đất giáng xuống, cả thế giới màu trắng liền bị chấn động dữ dội.
“A, bọn trẻ đáng yêu của ta, ta vừa mới nói đến đâu rồi?” Sắc mặt Mario biến đổi trong phút chốc, dư âm động đất vẫn còn, nó từ sắc mặt giận dữ chuyển về vẻ mặt hiền lành thân thiện: “Chú Mario biết, các ngươi đều là đứa trẻ tốt, đứa trẻ ngoan chắc là sẽ không đụng trúng ô phạm nhân đâu, chỉ có những đứa trẻ hư mới bị ném đến đó. Chú Mario còn cố ý chuẩn bị cho đứa nhỏ ham chơi một ô vô cùng thú vị, đó là ô nhảy tự do.”
Động đất từ từ bình ổn lại, nhưng sắc mặt Đường Mạch cũng có chút khó coi.
Thực lực của Mario này mạnh ngoài sức tưởng tượng của cậu, có thể tạo thành động tĩnh lớn như vậy, nó dường như còn mạnh hơn so với Chuột Chũi.
Mario dường như không cảm nhận được ánh mắt sợ hãi của người khác, nó tự nói tiếp: “Khi có người bước vào ô nhảy tự do, người đó có thể lựa chọn bất kì ô nào để đi tiếp. Có hai lựa chọn, đầu tiên là nhảy về phía trước, các ngươi có thể nhảy cao nhất là ba mươi ô, thứ hai, nhảy lùi lại, ngươi có thể quay trở lại bất kỳ ô vuông nào đằng sau các ngươi. Bọn nhỏ thích nhất nhảy tự do, ô vuông thú vị như vậy, các ngươi nhất định sẽ thích nó.”
“Và loại ô cuối cùng, đó là chú Mario chuẩn bị cho cho các ngươi bất ngờ lớn nhất, nó được gọi là ô thông quan. Đúng vậy, các ngươi không nghe nhầm đâu. Miễn là có người may mắn bước vào ô này, là có thể trực tiếp thắng trò chơi!” Mario vẫy tay, hào hứng nói.
Một lúc sau, nó cúi đầu nhìn tám người: “Như vậy các bạn nhỏ, trò chơi sắp bắt đầu rồi, các ngươi đã sẵn sàng chưa?”
[ Dinh Doong! Phó bản trò chơi nhiều người: Cờ tỷ phú Mario. Chính thức bắt đầu. ]
[ Quy tắc trò chơi:
1. Chỉ được phép di chuyển tiến hoặc lùi số lượng ô tương ứng tùy theo số điểm của xúc xắc.
2. Ô quốc vương chiếm 5% tổng số ô. Phần thưởng được Tháp Đen ngầm thừa nhận, có thể được mang ra ngoài phó bản.
3. Ô tội phạm chiếm 5% tổng số ô, hình phạt là sẽ phải chết.
4. Ô tự do chiếm 20% tổng số ô.
5. Ô phần thưởng và ô trừng phạt mỗi ô chiếm 20% tổng số ô.
6. Chỉ có duy nhất một ô thông quan có thể giúp người chơi trực tiếp thông qua trò chơi.
7. Những ô còn lại là ô trống.
8. Tử vong trong trò chơi tương đương với tử vong ngoài hiện thực. ]
[ Chú thợ sửa ống nước Mario thích nhất là những đứa nhỏ biết nghe lời, nhưng đối với những đứa nhỏ hư hỏng, hắn cũng không nương tay. ]
Giọng nói thanh thúy của trẻ con vang lên bên tai mỗi người, sắc mặt mọi người biến đổi liên tục.
Nguy hiểm cực lớn đi kèm với phần thưởng hậu hĩnh. Vào ô tội phạm hình phạt là sẽ phải chết, Tháp Đen nói như vậy, mọi người hiểu được, chỉ cần đụng trúng ô tội phạm chắc chắn sẽ bị chết. Nhưng nó chỉ chiếm 5%. Còn ô quốc vương thì sao? Dị năng, lưu trữ, mấy thứ đó Mario nói đều có trong đây, Tháp Đen còn cho phép mang ra ngoài phó bản!
Nếu bọn họ đụng trúng ô quốc vương, nếu....
Mario đứng trên sân khẩu nhỏ, mặt mang theo nét cười, nhìn tám người dưới sân khấu. Thân thể nó cao lớn, mỗi lần cử động đều phát ra động tĩnh lớn, nhưng không ai dám nhìn đến nó. Nó nói: “A, các bạn nhỏ của ta, bắt đầu trò chơi đi”
Vốn dĩ cô gái trẻ tuổi chủ động cầm cục xúc xắc to lên, ôm vào lòng. Vừa nghe Mario nói phải bắt đầu trò chơi, cô giật mình, nhìn về phía nam thanh niên tuổi: “Lâm... Lâm Bang Thành, em không nghĩ xúc xắc này nặng như vậy, anh... anh trước đi.”
“Sao lại là anh.” Thanh niên biến sắc. “Lúc nãy em ôm xúc xắc này làm gì!”
Cô gái nghe như thế, vội vàng ném xúc xắc lên mặt đất.
Một người đàn ông trung niên hói đầu do dự nói: “Dù sao cũng phải theo thứ tự. Như vậy tôi đề nghị, trò chơi này có tám người, dựa theo thứ tự kích hoạt trò chơi, người cuối cùng kích hoạt sẽ là người đầu tiên đổ xúc xắc. Thế nào?”
Mọi người đồng loạt nhìn Đường Mạch, chỉ có lão già kia lộ vẻ tức giận.
Đường Mạch bình tĩnh ngước mắt nhìn bọn họ: “Tôi đi trước cũng không vấn đề gì. Điều tôi muốn biết hiện tại là, các người dường như cũng không quen biết nhau, vừa rồi ở bên ngoài vì sao các người đồng tâm hiệp lực kéo tôi vào trò chơi này?”
Nghe mọi người đồng ý là người đầu tiên đổ xúc xắc, mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Một tên đàn ông trung niên bụng bia nói: “Anh bạn, thật xin lỗi cậu, cậu không biết trò chơi này có bao nhiêu ghê gớm, lúc chúng tôi đụng trúng bồn hoa kia, Tháp Đen đột nhiên nói cho chúng tôi biết đã kích hoạt một cái trò chơi phó bản gì đó. Nhưng đây là phó bản tám người, phải tám người một nhóm mới có thể tiến vào. Tháp Đen nói, nếu như không tìm đủ người, chúng tôi không thể rời khỏi khu vực mười mét xung quanh bồn hoa, vĩnh viễn bị nhốt ở đó. Hơn nữa đối phương phải chạm vào bồn hoa trong thời gian trò chơi, chính là từ 6 giờ sáng đến 18 giờ. Tôi cũng chờ một ngày, mới có đủ tám người.”
Đường Mạch như có điều suy nghĩ gật đầu: “Vậy ông là người thứ bảy?” Cậu nhìn về phía ông lão.
“Tôi bị đám lừa đảo này lừa vào!” Ông lão hừ lạnh một tiếng: “Dựa vào cái gì người đến sau cùng phải đổ xúc xắc đầu tiên? Là các cô các cậu đem tôi kéo vào trò chơi này, rõ ràng phải để người kích hoạt trò chơi đầu tiên đi đổ xúc xắc trước! Là nó hại mọi người, hại chúng ta bị kéo vào đây!”
Một phụ nữ trung niên sắc mặt trắng bệch: “Tôi.... Lúc đầu tôi chỉ muốn ngồi bên cạnh bồn hoa nghỉ ngơi một chút, ai biết sẽ biến thành như vậy. Tôi... Tôi không muốn đi đầu, người cuối cùng đi trước!”
Bảy người bắt đầu đứng đó tranh cãi.
“Nếu không phải cô kích hoạt trò chơi, chúng tôi làm sao bị lừa tiến vào? Tôi cũng thấy cô nên đi trước.”
“Anh là người thứ năm nên mới không muốn người cuối cùng đổ trước chứ gì. Lúc trước anh với chúng tôi hợp tác lừa lão già và cậu này vào cũng rất dứt khoác mà, bây giờ giả bộ bất bình cái gì?”
“Cô....!”
“Không được cãi nhau!” Thanh âm hùng hồn dõng dạc của Mario vang lên, áp đảo giọng nói mọi người. “Những đứa nhỏ nghe lời sẽ không cãi nhau, chẳng lẽ các người không phải những đứa trẻ ngoan sao?”
Nhớ tới một cước kinh thiên động địa của Mario lúc nãy, trong lòng mọi người run lên, không dám nói câu nào.
Đường Mạch nãy giờ vẫn không động đậy bỗng nhiên cao giọng nói: “Bắt đầu chơi thôi. Chú Mario đáng yêu, chúng ta có tám người chơi, xúc xắc lại chỉ có một, chắc chắn phải có thứ tự trước sau. Vừa rồi lúc tiến vào trò chơi, Tháp Đen có nói tên tám người, không bằng thì theo thứ tự đó bắt đầu trò chơi, có được không?”
Đường Mạch phản ứng quá nhanh, nói một mạch, những người khác không kịp phản ứng.
Qua mười giây, có người lấy lại tinh thần, phẫn nộ trừng mắt nhìn Đường Mạch: “Con mẹ nó mày có ý gì....”
“A, ta thích đứa nhỏ thông minh, ngươi nói đúng, là chú Mario không chuẩn bị tốt. Vậy cứ theo thứ tự đọc tên của Tháp Đen bắt đầu đi. Ta xem xem... Người thứ nhất là Lí Trinh? Lí Trinh, bạn nhỏ, ngươi ở đâu, mau tới ném xúc xắc đi!”
Người phụ nữ trung niên sắc mặt tái nhợt, bả vai cô run rẩy, không bước lên phía trước.
Mario hỏi lại lần nữa: “Lí Trinh đâu, đứa nhỏ của ta, ngươi ở đâu?”
Phụ nữ trung niên run rẩy bước từng bước một tiến lên.
Đột nhiên, âm thanh Mario lạnh như băng: “Đứa nhỏ, chẳng lẽ người không muốn chơi trò chơi thú vị này sao?”
Nhiệt độ giảm mạnh mang theo một cỗ hàn ý lạnh thấu xương. Người phụ nữ trung niên sợ đến nỗi gần như ngồi bệt xuống đất, vội vã tiến lên, ôm lấy xúc xắc: “Tôi chơi, tôi chơi! Tôi chơi ngay!”
Ánh mắt Mario sắt như dao, làm cho cô gái kia không kịp suy nghĩ, theo bản năng ném xúc xắc nặng trịch ra ngoài. Trong nháy mắt cô tung ra, Mario như vô tình hay cố ý, cúi đầu xuống nói: “A, các đứa nhỏ của ta, quên nói cho các ngươi, đứa trẻ đầu tiên có thể nhận được phần thưởng từ chú Mario. Nhưng đứa trẻ cuối cùng thật sự là đứa trẻ chơi không giỏi, chú Mario sẽ giữ lại đây, dạy nó làm thế nào để chơi trò chơi.”
Đường Mạch giật mình, nhìn về phía Mario khổng lồ.
Mario cười đến sáng lạn, nhưng hai mắt tối đen giống như không có ý cười nào.
Kịch!
“5... Tôi ra 5!”
Cô gái run rẩy nhìn con số trên mặt đất, cẩn thật bước từng bước. Vừa ra khỏi ô 'START', cô liền điên cuồng mà chạy về phía trước, giống như đằng sau có cái gì đang đuổi theo vậy, chạy một mạch tới ô thứ năm.
Cô đứng ở ô thứ năm, đường viền phát ra ánh sáng trắng hóa thành màu vàng, cô gái lo lắng đề phòng nhìn trong chốc lát, phát hiện không xảy ra chuyện gì.
Mario cười nói: “Đây là một ô vuông trống, chúc mừng ngươi, đứa nhỏ đáng yêu của ta.”
Phụ nữ trung niên ngồi xụi lơ trên mặt đất.
Người thứ hai ném xúc xắc là đàn ông trung niên hói đầu. Hắn xụ mặt, cầm xúc xắc, cầm ngay mặt số năm, trong miệng lẩm bẩm: “5....5.....5!”
Xúc xắc rơi xuống, trên mặt là số 6.
Tên hói đầu nuốc nước bọt một cái, căng thẳng đi tới ô thứ sáu. Khi hắn bước vào ô, bỗng nhiên, viền màu trắng biến thành ánh sáng đỏ. Đường Mạch cẩn thận nhìn chằm chằm ô vuông, lúc này, trên không trung vang lên tiếng nhạc trò chơi [ super Mario ] quen thuộc.
Biến cố này làm cho tên đàn ông hói đầu sợ tới mức đứng không vững, xém chút nữa thì đạp lên ô thứ năm của người phụ nữ trung niên.
[ Ding Dong! Kích hoạt ô phần thưởng, nhận được nấm đỏ thần kì của Mario. Ăn nắm đỏ thần kì có thể bổ sung thể lực, chỉ hiệu quả trong phó bản, không thể mang ra ngoài. ]
Một cây nắm lớn, tròn tròn, màu sắc rực rỡ xuất hiện trong không trung, 'bẹp' một cái, rơi vào lồng ngực người đàn ông hói đầu.
Tên hói đầu vừa rồi còn sợ tới mức run cầm cập, đột nhiên được phần thưởng, hắn đứng tại chỗ, một phút sau mới mừng như điên, cầm cái nấm lên, hai ba cái liền ăn sạch. Rõ ràng không phải nấm chín, nhưng khi hắn ăn, mùi hương ngào ngạt truyền ra. Nhiều người kìm lòng không được mà nuốt nước bọt một cái, nhìn chằm chằm hắn.
Mười phút sau, bảy người đều đã ném xúc xắc.
Lão già và cô gái trẻ tuổi may mắn ném được sau điểm, giống với tên hói đầu, nhận được nấm thần kỳ.
Tên đàn ông bụng bia giống cô gái thứ nhất, đứng ở ô thứ năm.
Nam thanh niên nãy giờ rất ít tham gia vào trò chuyện với mọi người ném được bốn điểm. Hắn sợ hãi đi lên, may mắn chính là ô thứ tư giống ô thứ 5, là một ô trống, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng đến lượt Đường Mạch.
Đường Mạch cho tới bây giờ đều cảm thấy mình cực kì kém may mắn. Sau khi địa cầu online, cậu tổng cộng tham gia ba trò chơi. Giúp Mosaic tìm sách, trò chơi công tháp tầng thứ nhất, trò chơi cờ tỷ phú của Mario, trò nào cũng là cậu bị người khác mạnh mẽ kéo vào.
Đối với đa số người chơi Trung Quốc mà nói, bọn họ không chừng chỉ bị Phó Văn Đoạt hại một lần, bị bắt đi tham gia trò chơi công tháp.
Nhưng đối với Đường Mạch mà nói, cuộc sống của cậu... Tràn ngập bi thảm. Ba trò chơi, không có cái nào là tự nguyện đi vào. Người chơi chính thức đều có dị năng, người khác phun lửa, hay có các loại Hoa độc, còn cậu thì nhận một quyển sổ, còn là quyển sổ đặc biệt tiện, mỗi ngày không đả kích cậu hai câu thì nó liền khó chịu.
Tóm lại, vận may của cậu có chút không tốt.
Ánh mắt cậu phức tạp nhìn chằm chằm xúc xắc trong tay, nhanh chóng ném.
Kịch!
Xúc xắc dừng ngay mặt có ba điểm.
Ô thứ ba còn chưa có người đi qua, Đường Mạch ném ra con số này, bảy người đều tò mò nhìn cậu. Hai người đứng ở ô thứ tư lộ vẻ mặt vui mừng: Mario nói nó sẽ giữ lại người đi cuối ở đây, bây giờ có Đường Mạch, bọn họ tạm thời không phải người cuối cùng.
Đường Mạch mặt không chút thay đổi đi tới ô thứ ba, khi cậu đứng vào ô thứ 3, bỗng nhiên, ô vuông màu trắng biến thành màu đỏ. Âm nhạc trò chơi vang lên, Đường Mạch cau mày, tay phải đặt lên hình xăm que diêm trên cổ tay trái, cảnh giác nhìn bốn phía.
[ Ding Dong! Kích hoạt trừng phạt cấp độ một, nội dung trừng phạt: trong vòng ba phút, nói ra một chuyện xấu mình đã làm. ]
Đường Mạch: “...........”
Không may mắn cũng không cần phải xui xẻo đến mức này đi!
Cái này cũng gọi là trừng phạt? Xem thường người khác sao?!
Tuy trong lòng bất mãn đến cực điểm, nhưng ngoài mặt Đường Mạch không có phản ứng gì, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.
Có hình phạt cấp độ một, có lẽ sau đó sẽ có hình phạt cấp hai và cấp ba. Do là cấp độ một nên mới không gây ảnh hưởng gì đến tính mạng, những hình phạt khác sẽ không đơn giản như vậy?
Đường Mạch vừa suy nghĩ vừa mở miệng, giọng điệu bình tĩnh nói: “Lúc học trung học, tôi thích nhất là bắt nạn bạn cùng lớp, thường xuyên bôi keo dán sắt vào ghế ngồi của bạn. Lúc đó, cậu ta đứng dậy và trả lời câu hỏi mà không biết, chiếc quần bị dính trên ghế, để lộ đồ lót. Giáo viên cũng không biết rằng tôi đã làm điều đó“. Đường Mạch dừng một chút, sắc mặt không thay đổi nhìn Mario đứng giữa sân khấu: “Dù sao trong mắt giáo viên tôi vẫn là một đứa trẻ ngoan.”
Mario đồng ý nói: “Rất tốt, trừng phạt cái ác và làm việc tốt, ngươi đúng là đứa trẻ ngoan.”
Bảy người khác: “..........”
Cùng lúc đó, bên ngoài tiểu khu Phổ Đông.
Hai thanh niên và một cô gái bước vào tiểu khu, rất nhanh, bọn họ bước vào công viên, phát hiện sáu thi thể kì lạ. Cô gái cột tóc đuôi ngựa ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét miệng vết thương từng người. Cuối cùng lại quay về bên cạnh thi thể đầu tiên, tháo bao tay ra, đưa tay đặt lên trên vết thương trước ngực người đàn ông trung niên.
Tay cô ấn lên, một ánh sáng trắng từ lòng bàn tay cô truyền ra. Cô gái nhắm mắt, hơi nhướng mày, dường như cảm nhận được cái gì.
Qua ba phút, cô gái ngẩng đầu nói: “Là bị người kia giết.” Cô chỉ một thi thể nằm bên cạnh. Tiếp tục đứng lên, đi đến năm thi thể kế tiếp, tiếp tụ lấy tay ấn lên miệng vết thương. Cuối cùng cho ra kết luận: “Sáu người này tự giết lẫn nhau.”
Chàng trai mặc áo khoác đen nhíu mày: “Trùng khớp với đặc điểm của phó bản thứ hai. Gần đây đã xuất hiện ba vụ tương tự, lối vào của phó bản thứ hai chắc là gần đây. Hiện tại không phải thời gian trò chơi, phó bản thứ hai tạm thời an toàn. Chúng ta cần nhanh chóng tìm ra vị trí lối vào của phó bản thứ hai. Bây giờ, lấy chỗ này làm trung tâm, trong phạm vi 500 mét, phân loại tất cả các khu vực tiềm năng có thể là lối vào của phó bản thứ hai, mười hai giờ tập hợp lại đây.”
Ba người nhìn nhau, gật đầu, sau đó phân công hành động.
Trong trò chơi tỷ phú của Mario, sau khi lượt thứ nhất kết thức, tám người lại luân phiên tiếp tục ném thêm ba lượt.
Qua bốn lượt ném xúc xắc, mọi người đã được được vài chục bước.
Từ lượt thứ hai, vận may của Đường Mạch dường như có chút tốt hơn, cậu liên tiếp đi mười bảy ô, hiện tại đang đứng ô thứ hai mươi. Từ lượt thứ hai đến lượt thứ tư, cậu bước trúng ô phần thưởng và hai ô trống, như một kỳ tích không gặp bất cứ nguy hiểm gì đứng ở vị trí thứ hai trong tám người.
Ở ô phần thưởng, cậu nhận được một [ Hoa cảnh sát vô địch]. Giống các đạo cụ trong game Mario như đúc, đều là nấm và hoa. Ăn hoa này, Đường Mạch có được năm phút bất khả chiến bại. Đáng tiếc chính là hoa này bắt phải ăn luôn, không thể giữ lại bên mình.
Sau khi Đường Mạch ăn hoa, trên người lóe ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt, từ xa nhìn lại, còn có chút giống tượng Phật cao quý.
Cậu quả thật không hợp với những người còn lại. Cậu là người cuối cùng bị kéo vào trò chơi này, không giống những người trước, bọn họ đã ở bồn hoa một hai ngày, cho dù là người xa lạ, cũng đã có chút quen biết. Hơn nữa trước khi trò chơi bắt đầu Đường Mạch còn hại bọn họ một phen, khiến cho mình trở thành người cuối cùng ném xúc xắc.
Trình tự trước sau, nhìn như không quan trọng, bởi vì ném xúc xắc là tùy cơ, không vì cậu là người thứ mấy ném xúc xắc mà thay đổi. Nhưng ở lượt đầu tiên, trình tự ném xúc xắc thật ra là quan trọng nhất.
Ném xúc xắc, cũng không phải là hoàn toàn dựa vào vận may.
Tùy theo góc độ, khí lực mà ném xúc xắc, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả ném ra. Có người chơi khi ném, thường xuyên được 6 điểm, nhanh chóng có thể đi được một bước dài. Không phải lúc nào cũng do vận may tốt, có khi cũng là bởi vì hắn có kỹ thuật ném xúc xắc.
Trừ bỏ điều này, người cuối cùng đổ xúc xắc, nếu có thể bước tới ô tự do, như vậy có thể tham khảo những người đi trước, xem nên chuyển đến ô nào thì tốt.
Đường Mạch cũng có ý này, cho nên mới muốn là người cuối cùng ném xúc xắc, cho bảy người phía trước dò đường giúp cậu, xác định nội dung của từng ô vuông. Đánh tiếc chính là, sau đó cậu lại phát hiện xúc xắc này dường như có chút kỳ lạ. Nó vừa lớn vừa nặng, con người căn bản không thể kiểm soát được số điểm mình ném ra, khi tất cả mọi người ném nó, xúc xắc sẽ xoay tròn trên mặt đất. Bốn vòng ném xúc xắc, Đường Mạch đều cố gắng để ném một số cố định, nhưng không bao giờ thành công.
Hẳn là bản thân trò chơi muốn loại bỏ khả năng người chơi có thể khống chế điểm số của xúc xắc.
Tình huống trước mắt, người đứng thứ nhất đang ở ô 22, tiếp theo là Đường Mạch ô 20, người cuối cùng đứng ở ô thứ 14.
Ở lượt thứ tư, có ba người chơi bước vào ô tự do. Bọn họ vẫn rất thông minh, không lựa chọn mù quáng điên cuồng tiến lên phía trước, mà là chọn những ô đã có người từng đi qua rồi, biết được ô nào là ô trống và ô phần thưởng, hoặc lựa chọn không di chuyển đứng tại chỗ.
Vòng bốn kết thúc, người cuối cùng cầm xúc xắc là Đường Mạch.
Ở ô thứ hai mươi, Đường Mạch ăn hoa. Bắt đầu lượt thứ năm, người ném xúc xắc là phụ nữ trung niên.
Xúc xắc bay trong không trung, rơi vào tay người phụ nữ.
Đường Mạch lúc ăn vẫn cuối đầu, bây giờ trong tay cậu còn giữ rễ của hoa cảnh sát. Thân hoa đã bị cậu ăn hết, chỉ còn lại cái rễ cây dài tinh xảo màu xanh lục. Càng về sau, có mấy người lại nhận được phần thưởng. Mọi người đại khái đã biết sơ sơ về màu sắc của các phần thưởng, ví dụ nấm màu đỏ để bổ sung thể lực, nấm màu xanh là tăng cường sức mạnh người chơi trong mười phút, nấm màu tím cho người chơi một vũ khí sắc bén, tồn tại trong vòng mười phút. Nhìn chung thì hoa cảnh sát của Đường Mạch hơn hẳn những cái nấm thần kì này, nhưng sau khi nhận hoa cảnh sát bắt buộc ăn liền, mà thời gian hiệu quả chỉ năm phút đồng hồ.
Khi tám người đi qua ô hai mươi, đã xuất hiện ô trừng phạt.
Có hai người đụng trúng ô trừng phạt giống với Đường Mạch, cực kì dễ dàng, tùy tiện một cái thì liền qua. Nhưng có một ô trừng phạt, khi cô gái đang nhẹ nhàng bước lên, đột nhiên một cây nấm màu đen xuất hiện. Cô sợ tới mức hét chói tai, nhanh chóng rút ra con dao gọt trái cây mang bên người, vật lộn với nắm đen ba phút đồng hồ, cuối cùng cũng giết chết cái nắm này. Đồng thời trên cánh tay của cô xuất hiện một vết cắn cực sâu, có thể nhìn thấy xương.
Đây là ô trừng phạt cấp ba.
Điều này trùng khớp với những gì cậu nghĩ, ô trừng phạt chia cấp bậc, cấp bậc càng cao, trừng phạt càng lớn.
Như vậy... Cấp độ trừng phạt cao nhất là cấp mấy, nguy hiểm đến trình độ nào?
Đường Mạch nhìn rễ cây trong tay, ánh mắt co rút lại.
Hoa cảnh sát vô địch không thể nào yếu như vậy. Bất khả chiến bại trong năm phút đồng hồ, nhìn thì rất mạnh, nếu lấy trạng thái khi vừa ăn hoa để chạm trán với nắm đen, hoặc là một quái vật khủng bố trong ô trừng phạt khác, đây chắc chắn là báu vật. Nhưng tám người đổ xúc xắc, đợi tới lượt Đường Mạch, ít nhất cũng cần mười phút.
Thời gian vô địch là năm phút, đợi tới lượt tiếp theo mình đi lại mất mười phút.
Năm phút Đường Mạch đứng trong này hoàn toàn lãng phí, trong năm phút cậu không đi, không thể gặp nguy hiểm.
Như vậy... Mục đích tồn tại của đóa hoa này là gì?
Phần thưởng như vậy có ý nghĩa gì?
Đường Mạch xiết chặt rễ cây màu xanh, đại não nhanh chóng suy nghĩ, nhưng lại không ra được đáp án.
Lúc này, người phụ nữ trung niên đang định ném xúc xắc, Mario lại đột nhiên nói: “A, đứa nhỏ, vừa rồi ta quên nói. Lớn tuổi rồi trí nhớ không tốt, chú Mario năm nay đa ba mươi sáu tuổi, trong thế giới trò chơi đã là một lão già. Chuyện quan trọng như vậy mà lại quên nói ra.”
Người phụ nữ trung niên trong tay đang cầm xúc xắc mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Mario.
Đường Mạch mơ hồ cảm thấy không thích hợp, trong lòng cậu dâng lên một tia bất an.
Không đúng, khẳng định không đúng....
Có chỗ nào không đúng!
Mario giương miệng lên thật cao, ánh mắt đen nhánh không cảm xúc nhìn người chơi ở từng ô vuông, nói là đang cười, nhưng trong âm thanh lại không thèm che giấu cảm xúc vui sướng khi người gặp họa: “Từ vòng thứ năm trở đi, người chơi ở cùng một ô sẽ kích hoạt 'Ai muốn cùng ngươi đồng cam cộng khổ'. Lấy ví dụ ở ô thứ 19, nếu ngươi....” Mario chỉ người phụ nữ trung niên: “Nếu ngươi ném được 2 điểm, vậy ngươi sẽ từ ô 17 đi tới ô 19. Sau đó ô 19 sẽ trở thành ô của ngươi. Như vậy, những người phía sau, chỉ cần thêm một người bước vào ô 19 sẽ kích hoạt 'Ai muốn cùng ngươi đồng cam cộng khổ'.”
Mario cười càng lúc lớn, trạng thái vui sướng khi người gặp họa càng lúc càng rõ ràng.
“Khi kích hoạt, cho dù đó vốn là ô gì, cũng lập tức biến thành ô trừng phạt cấp bảy. Chỉ có cách làm sao để ô vuông đó chỉ còn lại một người, trừng phạt cấp bảy mới biến mất trở về ô vuông ban đầu. Mặc kệ dùng phương thức gì, chỉ cần còn lại một người chơi trên ô vuông, hoặc là không còn người nào, nó sẽ trở lại nguyên trạng.”
Đường Mạch từ từ mở to hai mắt, lông tơ dựng đứng.
Bảy người lúc đầu còn chưa hiểu được ý của Mario, một lúc sau, bọn họ mới hiểu được.
Phụ nữ trung niên sợ tới mức ngồi phịch xuống dưới đất, cơ thể phát run: “Không, không... Ngươi đây là muốn chúng ta giết lẫn nhau, ngươi muốn chúng ta giết người!”
Vào giờ khắc này, Đường Mạch rốt cuộc cũng hiểu hoa cảnh sát có tác dụng gì.
Nếu có người bước vào ô nhận được hoa cảnh sát, vậy trong vòng năm phút tiếp theo, hắn sẽ trở thành vô địch. Người đến sau bước vào ô đó cũng không còn nhận được hoa cảnh sát nữa, bởi vì lúc hắn bước vào ô đang có người đứng này, nó lập tức biến thành ô trừng phạt cấp bảy.
Ô trừng phạt cấp ba là cái nấm đen nguy hiểm.
Ô trừng phạt cấp bảy sẽ là cái gì?
Tất cả mọi người đều sợ hãi không biết làm sao, Đường Mạch hít một hơi thật sâu, ngăn chặn bất an đang cuồn cuộn trong lòng, ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu đột nhiên nhìn lên bảng hiệu đèn LED trên đầu Mario, trong đầu hơi lóe, hỏi: “Con số trên bảng là gì? Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
Trong thế giới màu trắng, Mario đứng trên sân khấu, ngẩng đầu nhìn con số '6456' trên đỉnh đầu mình.
Mario cười một tiếng quỷ dị, trả lời: “A, ngươi hỏi cái này à. Đứa trẻ đáng yêu, lòng hiếu kì của ngươi thật lớn. Đây là những đứa trẻ đã cùng ta chơi trò 'Cờ tỷ phú của Mario'. Thật đáng tiếc, bọn chúng là những đứa trẻ xấu không nghe lời có vận số xui xẻo, toàn bộ đều không thể tới đây, đạt được phần thưởng. Đứa nhỏ thứ 6464, ngươi sẽ trở thành đứa bé ngoan có vận số may mắn chứ?”
Đây là trò 'Cờ tỷ phú của Mario.'
Trò chơi tới bây giờ, mới thật sự bắt đầu.
..........................................................
Chú thích:
1. Monopoly game: tên tiếng anh của cờ tỷ phú.
2. Nintendo: là công ty phát triển video game lớn nhất thế giới tính theo doanh thu.
3. Con chim có bộ dáng tức giận trong cực kì lập dị: theo mình nghĩ là game Angry Bird.
4. Những viên kẹo có màu sắc rực rỡ chạm vào là mất: thể loại game giống với Dynomite ( Bắn trứng khủng long)
5. Mình giải thích sơ lại trò chơi cờ tỷ phú của Mario:
- Cách chơi chỉ đơn giản là ném xúc xắc, được bao nhiêu điểm đi bấy nhiêu bước.
- Đặc điểm của các ô trong trò chơi:
+ Ô quốc vương: Chiếm 5% trong tổng số ô, khi bước vào ô quốc vương sẽ nhận được các phần thưởng có giá trị lớn ( ví dụ: dị năng, một lần lưu trữ trò chơi), được Tháp Đen ngầm đồng ý, có thể mang ra ngoài khi trò chơi kết thúc.
+ Ô tội phạm: chiếm 5% trong tổng số ô, một khi bước trúng vào ô này người chơi chắc chắn sẽ phải chết.
+ Ô tự do: chiếm 20% trong tổng số ô, người chơi có thể tiến lên nhiều nhất ba mươi ô và tùy ý lùi về sau bất cứ ô nào.
+ Ô phần thưởng: chiếm 20% trong tổng số ô, người chơi có thể nhận được những phần thưởng nho nhỏ, chỉ dùng trong phó bản (ví dụ: nấm đỏ, nấm xanh, nấm tím, hoặc cây hoa giống của Đường Mạch.)
+ Ô trừng phạt: chiếm 20% tổng số ô, người chơi sẽ bị trừng phạt tùy theo cấp độ (ví dụ: nhẹ thì giống Đường Mạch, hỏi vài câu nhẹ nhàng; nặng hơn một chút thì gặp nấm đen, mức độ cao nhất có thể chết người)
+ Ô thông quan: chỉ có duy nhất một ô có thể giúp người chơi trực tiếp thông qua trò chơi.
- Bắt đầu từ lượt ném thứ năm, hai người chơi trùng hợp đứng cùng một ô sẽ kích hoạt 'Ai muốn cùng ngươi đồng cam cộng khổ', cho dù lúc đầu nó là ô gì, khi hai người đã đứng cùng một ô, nó sẽ lập tức biến thành ô trừng phạt cấp bảy, cách duy nhất để nó biến trở lại như cũ là phải dùng mọi cách để loại bỏ người đứng cùng. Chỉ khi trên ô còn một người, hoặc không còn người nào, ô vuông đó mới trở lại thành ô vuông ban đầu.