Nhiệm vụ chính: Trong vòng hai mươi phút, giết chết Bill.
Đường Mạch không chút do dự, cậu một tay cầm đèn dầu, đi nhanh vào địa đạo đen kịt.
Càng đi sâu vào đường hầm, độ ẩm của đất và không khí càng lớn, không khí gần như muốn hóa thành giọt nước. Sâu trong địa đạo truyền ra tiếng rít lạ, kèm theo tiếng va chạm 'bịch bịch'. Mỗi bước đi Đường Mạch đều cố gắng kiểm soát đến khoảng 70 cm, đồng thời trong lòng đếm từng giây.
Không thể đi quá nhanh, để phòng ngừa bị đánh lén không kịp đề phòng, cũng không thể đi quá chậm, bởi vì thời gian nhiệm vụ chỉ có hai mươi phút.
Khi Đường Mạch đếm thầm đến giây thứ 560, mọt tiếng nghẹn ngào yếu ớt hấp dẫn lực chú ý của cậu. Trong lòng cậu căng thẳng, cẩn thận phân biệt âm thanh này, nhưng rất nhanh phát hiện đây là âm thanh của con người.
Đường Mạch bước nhanh về phía trước khoảng ba mươi giây, gặp được một người đàn ông tóc vàng cả người đầy máu nằm trên đất.
Người đàn ông mặc đồng phục McDonald giống tên tóc đỏ da ngâm khi nãy, hắn thoi thóp, nằm dựa vào tường. Trên trán bên trái hắn có một cái lỗ đen lớn, máu tươi từ trong đó chảy xuống làm ướt nửa mặt trái của hắn. Chân phải của hắn bị xoắn thành hình dạng kỳ lạ. Bắp chân và đùi nằm ở một góc phải 90 độ. Xương bắp chân trắng thẳng đâm qua da thịt, để lộ đầu xương nhọn.
Đột nhiên thấy ánh sáng đèn dầu, người đàn ông tóc vàng khó khăn ngẩng mặt lên, nhìn Đường Mạch liền hét: “Đi! Đi mau! Con quái vật đó đáng sợ lắm, ngươi đi nhanh lên!”
[Ding Doong! Nhắc nhở: Trước mắt có thể lựa chọn rời khỏi hoặc xác định ở lại phó bản. ]
Đường Mạch thầm đến tới giây thứ 610, chỉ mới trôi qua một nửa thời gian. Cậu trong lòng trả lời: “Ở lại.”
Ánh mắt Đường Mạch đảo quanh trên người đàn ông. Áo thun sọc đỏ dọc và áo khoác nhỏ màu vàng, bộ đồng phục này không khác gì của tên da ngâm tóc đỏ kia. Cậu nhìn vai, ống quần của đối phương. Vai áo và độ dài ống quần cũng rất phù hợp. Chứng tỏ bộ quần áo này là của hắn.
Có vẻ như người này giống như người đàn ông da ngâm vừa chạy trốn khi nãy, đều là nhân viên làm công tác ở đây.
Cuối cùng Đường Mạch liếc nhìn bảng tên trên ngực trái của người đàn ông, gọi tên hắn: “Carvis, quái vật kia là cái gì?”
Carvis nghe Đường Mạch kêu tên mình, hắn mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên: “Ngươi biết ta?”
Đường Mạch không đổi sắc, nói cực nhanh: “Ta là nhân viên mới, tới đổi ca.”
“Thì ra đồng nghiệp mới.” Carvis cố gắng dùng hai tay chống đỡ nửa người trên của mình, để bản thân nằm dựa vào tường tốt hơn. Đường Mạch đi lên phía trước đỡ cơ thể hắn, giúp hắn nằm thoải mái hơn một chút. Carvis cười khổ: “Ta chắc cũng không thể sống lâu hơn được nữa, nhiều nhất là nửa giờ, có lẽ sẽ không chống đỡ nỗi tới khi người khác tới hỗ trợ.”
Đường Mạch nhìn cái lỗ lớn trên đầu hắn, thầm nghĩ: Nếu đổi thành người bình thường, đã sớm chết.
“Bên trong là ma quỷ. Ngươi không nên đi vào đó, nó quá đáng sợ, nó điên rồi!” Carvis dường như nhớ lại cái gì đó rất đáng sợ, gương mặt nhăn tít lại, hắn không ngừng nói: “Ta trốn không được, nhưng ngươi còn có thể trốn, ngươi không cần để ý tới ta, đi đi. Ít nhất ngươi còn có thể chạy.”
Thời gian từng giây từng phút không ngừng trôi qua, Đường Mạch rất muốn mở miệng kêu hắn đừng nói nhảm, nhanh chóng nói cho cậu biết bên trong rốt cuộc là cái gì. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Carvis ngươi sẽ không chết. Nó rốt cuộc là cái gì?”
Tiếng rít kì quái càng ngày càng gần, bỗng nhiên quái vật phát ra tiếng gào bén nhọn. Đường hầm bắt đầu run rẩy kịch liệt, ót của Carvis đập mạnh lên tường, lại đập một cái lên lỗ máu. Đường Mạch cũng thiếu chút nữa thì ngã nhào. Cậu dứt khoác quỳ một chân trên đất, một tay chống đỡ trên tường ổn định cơ thể, hỏi lại lần nữa: “Nó là cái gì?”
Carvis rốt cuộc không nói nhảm nữa: “Nó là một con giun bự! Ôi trời, ta chưa từng thấy con giun nào lớn như vậy. Nó là quái vật. Đoàn trưởng nói khán giả thích nhất là xem những thứ kỳ lạ, ngươi biết đấy, mọi khán giả đến đoàn xiếc thú đều muốn nhìn những thứ không được thấy trong cuộc sống bình thường. Họ luôn tìm kiếm sự kích thích.”
Con giun bự, đoàn xiếc thú.
Đường Mạch ghi nhớ những chữ mấu chốt này.
“Ta đã nói từ đầu rồi, con giun lớn như vậy căn bản là quái vật. Đoàn trưởng hết lần này tới lần khác muốn bắt nó để kiếm tiền. Bây giờ con giun này điên rồi, nó muốn giết ta, nó muốn chạy đi.” Vừa dứt lời, tiếng rít càng gần, Carvis lập tức nói: “Không ổn rồi, đồng nghiệp này, ngươi đi trước đi. Nó nhất định đã thoát khỏi lòng. Đi nhanh đi, không cần để ý đến ta!”
“Chẳng qua chỉ là con giun, ta đi giết nó.”
Bây giờ dị năng của Đường Mạch không nhiều, nhưng giết chết một con giun chắc không thành vấn đề.
Carvis nghĩ là Đường Mạch không muốn bỏ rơi mình, cảm động nói: “Nếu ngươi thật sự muốn giết nó, ở đây ta có vũ khí, ngươi mau cầm để mà dùng. Vừa rồi ta dùng cái này để đánh đầu con giun bự mới có thể từ trong hang động trốn ra được, nó không đuổi kịp ta, nên ta mới giữ được cái mạng.”
Carvis đưa một cây gậy gỗ cho Đường Mạch.
Đường Mạch định từ chối, còn chưa kịp nói, mặt biến sắc, trầm mặt nhận lấy cây gậy gỗ.
Carvis: “Đồng nghiệp này, ngươi nhất định phải nhớ...”
Lời cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Carvis thấy đồng nghiêp xa lạ này vèo một cái xông thẳng lên phía trước. Bên trái cầm một cây đèn dầu, bên phải cầm gậy gỗ, lấy tốc độ cực nhanh liều mạng chạy vào bên trong đường hầm.
Carvis kì lạ lẩm bẩm: “Đồng nghiệp mới này sao lại gấp như vậy chứ...”
Dĩ nhiên Carvis không biết, sau khi hắn đưa cho Đường Mạch cây gậy gỗ, trong đầu Đường Mạch bỗng nhiên vang lên giọng nói trẻ em.
[Ding Doong! Phó bản trò chơi một người 'Giết chết Bill' chính thức bắt đầu.]
[Trong quá trình trò chơi:
1. Cấm sử dụng dị năng.
2. Người chơi chỉ có thể sử dụng đèn dầu để chiếu sáng.
3. Chỉ có gậy gỗ mới có thể làm tổn thương đến con giun. ]
[Đoàn trưởng rạp xiếc đã chuẩn bị ba bé cưng, tính toán đêm mai sẽ cho khán giả ở thành phố dưới lòng đất một bất ngờ, nhưng mà hắn chắc chắn sẽ phá sản. Thành phố dưới lòng đất ngay cả con chuột cũng biết rằng, Bill không thể thấy được ánh sáng.]
Thời gian nhiệm vụ chỉ còn năm phút, Đường Mạch làm gì còn thời gian nói nhảm với Carvis. Cậu dùng hết sức chạy về phía trước, chạy sâu vào đường hâm. Chạy được một phút, đột nhiên tay trái đánh vào vách tường, mượn lực lật một vòng lùi về sau, vững vàng đáp xuống đất.
Ngọn đèn trong tay cậu vì động tác đó mà văng ra vài giọt dầu. Dưới ánh sáng đèn dầu yếu ớt, một cái bóng dáng lớn xuất hiện trước mặt Đường Mạch.
Trong lòng Đường Mạch lộp bộp một tiếng, cố gắng để mình hết sức tỉnh táo lại.
Con giun bự này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu! Đường hầm dài hai mét, thân thể con giun liền chiếm hết một nửa. Ở chỗ đèn dầu không chiếu tới, đuôi của nó bịch bịch đập vào tường. Thấy Đường Mạch, nó kêu lên một tiếng bén nhọn, nâng cái đầu màu nâu khổng lồ lên, không nói hai lời, liền vọt tới ngọn đèn dầu trong tay Đường Mạch.
Đường Mạch phản ứng cực nhanh nghiêng người né tránh. Cậu lùi về sau ba mét, để ngọn đèn dầu dưới đất. Khoảng cách này vừa vặn có thể chiếu được vị trí con giun đang đứng, lại có thể để ngọn đèn tránh bị con giun đụng đến.
Phát hiện mình không thể đập nát cái ánh sáng đáng giận kia, giun bự tức giận rít lên một tiếng, nó há cái miệng nhỏ không có một răng nào, cắn lên vai Đường Mạch.
Đường Mạch khụy chân phải xuống để tránh nó cắn tới. Thừa dịp nó nghiêng đầu cắn cậu, Đường Mạch vung gậy gỗ, đánh vào phần lưng con giun bự. Cậu dùng toàn lực đập xuống một gậy, không ngờ lại bị lực phản cực lớn bật lại trực tiếp bay đụng vách tường. Con giun bự thống khổ vặn vẹo cơ thể, nhưng phần lưng chỉ bị tét ra một vết xước không sâu.
Hai mắt Đường Mạch co lại, vội vàng tiến lên tiếp tục tấn công.
Da của con giun bự cứng như giáp sắt, Đường Mạch gắng sức đánh nó liên tiếp, trên người nó chỉ xuất hiện vài vết xước.
Đến bây giờ Đường Mạch mới hiểu, tại sao người nhìn qua vô cùng mạnh như Jacks lại tức giận muốn tìm cách đánh bại con giun bự trong phó bản S3.
Sau khi Đường Mạch bị Tháp Đen thông báo phải tiến hành trò chơi công tháp, cậu liền lập kế hoạch trong mười ngày kế tiếp cho mình.
Trong bảy ngày cố gắng tìm khách lén qua sông, sao chép dị năng của đối phương. Ba ngày cuối lợi dụng tổ chức Attack, tiến vào vài cái phó bản S, thử thông qua phó bản, lấy được đạo cụ.
Lúc đầu Lạc Phong Thành chỉ cho Đường Mạch nhìn ba phó bản nguy hiểm nhất, còn bảy phó bản S thì không. Vì vậy Đường Mạch chỉ có thể chạy đến khu trung tâm mua sắm chờ đợi, theo dõi thành viên Attack, xem thử có thể từ bọn họ tìm được cửa vào của phó bản S hay không.
Thành viên Attack chỉ cần đi vào phó bản thì chắc chắn đó là phó bản S. Bởi vì ngoài phó bản S, những phó bản khác quá nguy hiểm, trên đời này chỉ sợ không người chơi nào bằng lòng chủ động nhảy vào nguy hiểm, Đường Mạch cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Đường Mạch chờ gần một ngày một đêm, cuối cùng nhắm được Jacks. Trong lúc chờ ở đây, cậu nghe được quân dự bị trong trung tâm trò chuyện, nói Jacks là một trong những thành viên có dị năng mạnh nhất trong tổ chức Attack. Không phải vì anh ta thông minh, sắc bén, mà là vì thân hình khủng bố không ai bằng kia của anh ta.
Vốn dĩ Đường Mạch cho rằng phó bản S3 là phó bản cần phải suy luận, Jacks có thể đã bỏ qua điểm mấu chốt nào đó, mới không cách nào đánh bại được sinh vật cường đại trong Tháp Đen. Nhưng bây giờ cậu đã hiểu, không cho phép sử dụng dị năng, chỉ có thể dùng gậy gỗ đánh bại con giun bự này! Đây cũng là điều khiến Jacks nguyện ý không ngừng tiến vào phó bản S3, lấy tố chân thân thể của người khác, chỉ sợ rằng chơi một lần liền từ bỏ.
Tố chất cơ thể Đường Mạch không tốt bằng Jacks, cậu lợi dụng đường hầm chật hẹp, khiến con giun không có cách nào đánh được mình. Nhưng vỏ ngoài cứng rắn của nó cũng không cho cậu có cơ hội để tạo nên vết thương lớn cho nó. Một người một giun giống như đang chơi rượt đuổi, ở trong đường hầm chật hẹp không ngừng va chạm nhau.
Đường Mạch trợt chân một cái, con giun bự liền dùng đầu của nó thúc vào bụng cậu. Cả người Đường Mạch bị văng ra xa, dừng kế bên ngọn đèn dầu. Đường Mạch vươn tay lau vết máu trên khóe miệng, căng thẳng nhìn con giun đất bự đang trượt tới đây.
Con giun bự lại ngẩng đầu lên, rít một tiếng cảnh cáo Đường Mạch. Đột nhiên, nó lại muốn đâm ngọn đèn dầu lần nữa, Đường Mạch cầm đèn dầu, quay đầu chạy.
Ánh sáng của đèn dầu nhấp nháy trong đường hầm. Đường Mạch chạy càng lúc càng nhanh, con giun bự đuổi theo càng lúc càng sát.
Lúc cả hai chạy đến nơi Carvis đang nằm, trong đầu Đường Mạch phát ra một giọng nói.
[Ding Dong! Hết thời gian, nhiệm vụ chính 'Giết chết Bill' thất bại]
Trong lòng Đường Mạch căng thẳng, một ánh sáng chói mắt phát ra, đâm vào mắt khiến Đường Mạch không tài nào mở mắt được. Ánh sáng trắng dần dần yếu đi, chờ đến lúc Đường Mạch mở mắt lần thứ hai, trước mắt lại rơi và một mảng đen kịt. Mùi đất nồng đậm quanh quẩn trong mũi, tiếng giun bự đập phá đường hầm biến mất. Đường Mạch hít sâu một hơi, ngăn lại khẩn trương và sợ hãi trong lòng. Một lúc sau, cậu lấy đèn pin ra, nhìn xung quanh một cái.
Trong hang động ẩm ướt rộng rãi, trước mặt là một cái đường hầm cao hai mét.
Cậu quay lại địa điểm ban đầu.
Đường Mạch cúi đầu, nhìn tay mình. Cậu nắm chặt bàn tay, rồi mở ra, lại nắm chặt lần nữa. Lập đi lập lại ba lần.
“Mình còn sống. Nhiệm vụ thất bại, không chết, cũng không có trừng phạt... Đây chính là phó bản S sao?” Đường Mạch thấp giọng tự hỏi.
Cậu kiểm tra cơ lưng và cánh tay trái. Lúc nãy cùng con giun bự vật lộn không tránh được bị nó đỉnh vài lần, lấy thân thể khổng lồ của nó, không cần răng, cũng có thể đỉnh đối thủ bị thương.
Lưng và tay trái Đường Mạch đều bị đầu của nó trực tiếp đỉnh, nhưng bây giờ trên người cậu lại không có bất cứ vết thương nào.
Đường Mạch lại nhìn lòng bàn tay phải của mình.
Ba phút trước, hai tay cậu nắm chặt gậy gỗ, liên tiếp đập con giun bự. Con giun bự bị Đường Mạch đập cho rách vài chỗ, nhưng lòng bàn tay cậu cũng bị lực chấn cực lớn đâm rách.
Nhưng bây giờ tay cậu cũng khôi phục như ban đầu.
Đường Mạch mím môi, trực tiếp nghiêng đầu, lần nữa chạy vào trong đường hầm. Lần này tốc độ cậu cực nhanh, ba phút sau liền gặp được tên công nhân tóc đỏ trong đoàn xiếc cầm đèn dầu chạy tới.
“Ôi trời, ngươi là đồng nghiệp tới chuyển ca sao?”
Đường Mạch cẩn thận nhìn đối phương. Bởi vì vừa rồi nhiệm vụ thất bại, sắc mặt cậu có chút không dễ nhìn.
Nhân viên tóc đỏ thấy vậy nói: “Đồng nghiệp, ngươi sao lại thế này? Sao lại trùng hợp đến vào lúc này như vậy chứ! Bill điên rồi! Ngươi nhìn những vết thương của ta xem, đều là do Bill gây ra!”
“Ta tới chuyển ca, Bill xảy ra chuyện gì?”Đường Mạch cúi đầu nhìn hai vết thương trên ngực hắn.
Hai vết thương bị máu phủ nhìn mà rợn người. Da thịt bị cắt thành một đường, may mắn vết thương không sâu lắm, còn chưa cắt qua xương sườn. Carvis còn có thể nói chuyện bình thường với một lỗ máu trên đầu. Tên da ngâm này bị như vậy còn có thể chạy có thể nhảy cũng có thể hiểu được.
Thanh niên tóc đỏ tựa hồ nhớ ra chuyện gì kinh khủng lắm: “Bill... Bill...T a làm sao biết Bill rốt cuộc bị gì, tự nhiên tấn công ta! A đúng rồi, đồng nghiệp, bây giờ ngươi cũng tới ca trực, trước tiên cứ ở lại đây chờ, ta đi tìm người. Ta nhất định sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại!”
Đường Mạch cực kì quen thuộc nhận lấy ngọn đèn dầu, không thèm nhìn hắn một cái, lấy tốc độ nhanh nhất chạy sâu vào bên trong.
Một phút sau, cậu gặp được Carvis.
Carvis vẫn nằm thoi thóp trên mặt đất. Mái tóc vàng rực rỡ của anh ta ướt đẫm máu, dính vào da đầu. Khi nhìn thấy Đường Mạch, câu đầu tiên hắn nói chính là: “Đi, đi mau! Quái vật đó rất đáng sợ, ngươi...”
Đường Mạch: “Ở lại”
Carvis thở ra: “... A?”
Đường Mạch cũng không quan tâm hắn, trực tiếp nhặt gậy gỗ lên, vọt vào trong đường hầm tối đen. Nhưng mới đi được ba bước, Đường Mạch lại quay đầu, nhìn Carvis đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Carvis nuốt nước bọt một cái: “Đồng...đồng nghiệp, ngươi tại sao lại quay lại?”
Đường Mạch bình tĩnh nhìn cúi đầu nhìn hắn, giây tiếp theo, đột nhiên cúi người, bắt đầu... Lột quần áo.
Carvis cực kì hoảng sợ: “Đồng... đồng nghiệp này, ta không phải đồng tính luyến ái. Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy?”
Đường Mạch còn lâu mới để ý đến hắn, trực tiếp lột đồng phục Carvis ra. Đến khi người hắn chỉ còn lại vớ và quần lót màu trắng, Đường Mạch do dự trong chốc lát, cuối cùng quyết định không cởi hai thứ đó ra, cậu ôm đồng phục Mc.Donald, xoay người rời đi.
“Ngươi...ngươi...” Âm thanh Carvis nghẹn ngào. Hắn toàn thân trần truồng nằm trên mặt đất đầy bùn trong đường hầm, trơ mắt nhìn đồng nghiệp xa lạ cầm quần áo mình đi vào trong.
Khi Đường Mạch chạy đến chỗ sâu nhất trong đường hầm, cậu thấy được con giun bự đã thoát ra khỏi lồng.
Ở cuối đường hầm chật hẹp này là một hang động rộng lớn. Một bên trong hang động để một cái tủ, một cái bàn và hai cái ghế. Trên bàn còn có chai bia chưa uống xong, vỏ đậu phộng đầy trên đất. Lồng giam con giun bự chiếm phần lớn không gian của hang động. Trông thấy Đường Mạch, con giun bự vừa mới phá cái lồng, trượt tới chỗ cậu tấn công.
Đường Mạch lùi về sau, chạy vào đường hầm.
Con giun bự lập tức theo vào.
Đường Mạch mở nắp đèn dầu, lấy đồng phục Carvis ra đốt. Ngọn lửa yếu ớt đụng phải vải mềm, lập tức bùng cháy lên. Đường Mạch không lãng phí bất kì thứ gì, cậu lấy từng cái ra, tận dụng hết tất cả. Đốt áo sơ mi ném qua bên phải đường hầm, lại đốt áo comple ném sang bên trái đường hầm. Ngay cả nơ bướm cài cổ màu đỏ cũng đem ra đốt thành một cái quả cầu lửa nhỏ, ném vô chính giữa đường hầm.
Khi con giun đuổi vào trong đường hầm, còn chưa kịp đụng được Đường Mạch đã bị ánh lửa đánh tới mức phải nhanh chóng thụt lùi, trở về lại hang động.
Đường Mạch trực tiếp cởi áo khoác của mình, dùng ngọn đèn dầu đốt, dùng sức ném ra sau lưng con giun bự, chặn lại đường đi của nó.
Con giun bị thiếu chút nữa bị lửa đốt trúng đuôi, nó tức giận nghiêng đầu nhìn Đường Mạch, thét một tiếng.
Đường Mạch nhanh chóng cởi cái áo len mỏng màu trắng của mình ra, thả áo len lên ngọn lửa đèn dầu, chậm rãi đốt. Trong ánh lửa 'lốp bốp', gương mặt Đường Mạch như ẩn như hiện, biểu cảm hết sức lạnh lùng. Cậu cầm áo len ném qua bên trái con giun bự, nửa người trên không mặc gì, lạnh lẽo nhìn con giun bự trước mắt.
“Còn mười lăm phút. Chúng ta có thể chơi lâu hơn một chút rồi.”
Con giun bự sốt ruột phát ra một tiếng rít, Đường Mạch vung gậy gỗ, trực tiếp xông lên.
Quy tắc thứ ba của trò chơi: Chỉ có gậy gỗ mới có thể tạo thành thương tổn cho con giun.
Từ khi nhiệm vụ thất bại trở lại địa điểm ban đầu, cho đến lúc chạy đến hang động của con giun bự chỉ mới mười phút trôi qua. Đầu tiên, Đường Mạch kích hoạt nhiệm vụ chính, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đi vào trong đường hầm, cố gắng tiết kiệm thời gian, lại suy nghĩ xem nên làm thế nào để đánh bại con giun.
Có thể tạo thành tổn thương cho con giun chỉ có gậy gỗ, nhưng con giun lại sợ ánh sáng.
Thông thường, giun rất sợ ánh mặt trời, bởi vì giun là động vật không xương sống, dùng da hô hấp. Cơ thể bọn nó lúc nào cũng phải được giữ ẩm ướt, nếu như da không đủ độ ẩm, chúng nó không có cách hô hấp, cuối cùng sẽ chết. Đây chính là lý do sau khi trời mưa, rất nhiều con giun bị 'phơi nắng chết' ở trên đường. Nhưng trên thực tế, trước khi bị phơi khô, bọn nó cũng đã chết vì ngạt thở.
Theo lý thuyết, lửa chắc chắn sẽ gây thương tổn cho con giun. Có thể do quy tắc Tháp Đen 'chỉ có gậy gỗ mới có thể làm thương tổn đến giun' cho nên Đường Mạch không cách nào có thể dùng lửa để đối phó nó.
Nhưng cậu có thể lợi dụng lửa để hạn chết động tác của con giun.
Xung quanh thân thể có quá nhiều quả cầu lửa, con giun bự vừa vung vẫy đuôi ngăn cản gậy gỗ của Đường Mạch, vừa tức giận định dùng đầu dập tắt những ngọn lửa kia. Nhưng những thứ này cũng không phải ngọn đèn dầu yếu ớt, giun bự dùng hết sức đập lên, ánh lửa chỉ bị nhỏ lại một chút, không tắt đi.
Tiếng gào thét của con giun ngày càng dồn dập, cuối cùng nó dường như nhận ra cái gì, không ngu xuẩn đi dập những ngọn lửa kia nữa, quay đầu nhìn tên đầu sỏ.
“Rittt”
Đường Mạch cười nhạt: “Tới đây, còn mười phút.”
Gậy gỗ rắn chắc đập vào đầu giun bự, nó đau đến phát ra tiếng rít không ngừng. Quả cầu lửa trên đất vây quanh, hạn chế động tác của nó, nó không thể giống như lần trước có thể tùy thích vung đuôi liên tục đánh bay Đường Mạch nữa. Khi cơ thể nó đụng trúng quả cầu lửa, tuy rằng ngọn lửa không thể tổn thương được nó, nhưng sẽ làm nó dừng động tác lại trong một giây.
Cơ thể của giun đất đối xứng ở cả hai bên, các đốt trên lưng giống hệt nhau.Trong thời gian ngắn rất khó phân biệt vị trí từng đốt trên cơ thể. Chỉ có một đốt màu hồng cực kì nổi bật. Đường Mạch chỉ nhìn chằm chằm chỗ đó, đánh liên tục trong vòng năm phút, cái đốt trên người nó cũng bị thủng một lỗ lớn, máu màu hồng ào ạt chảy ra từ trong đó.
Trong lúc nhất thời, Đường Mạch chiếm thượng phong.
Nhưng ánh lửa trên đất càng ngày càng mờ, độ ẩm cực cao trong không khí làm cho các quả cầu lửa lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy ngày càng tối đi, sau đó tắt hẳn. Sau khi áo len trắng của Đường Mạch bị lượng nước trong không khí làm tắt đi, con giun bự lập tức được giải phóng, nó gào thét, tức giận nhanh chóng vụt tới chỗ Đường Mạch.
Hai mắt Đường Mạch co rụt, nhảy lên không trung, né tránh con giun đánh tới. Đuôi giun bự đúng lúc này vung tới. Đường Mạch trên không trung không thể thay đổi phương hướng, bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh bay ra ngoài. Cậu nghiến răng, nhìn con giun bự lại lần nữa sinh long đoạt hổ. Con giun cũng dùng đôi mắt ti hí của mình nhìn chằm chằm Đường Mạch.
Dường như không hề do dự, Đường Mạch trực tiếp lột quần mình xuống, dùng đèn dầu đốt, sau đó ném qua.
“Rít! Rít! “
Chỉ có một nhóm lửa, nhưng vẫn làm con giun nổi nóng như cũ, nó lần nữa xông về phía Đường Mạch. Đường Mạch cũng cầm gậy gỗ xông về phía nó.
Tám phút sau, Đường Mạch mặt không đổi sắc đứng trong hang động đen kịt, sờ quần áo trên người mình một cái.
Vừa rồi Đường Mạch cởi hết quần áo đem đi đốt, bây giờ toàn bộ trở về trên người cậu.
“Cho nên, tất cả mọi thứ đều có thể quay về, đây thật sự là một phó bản an toàn.” Đường Mạch nghĩ thầm: “Nếu trong thời điểm chiến đấu với con giun bị giết chết, có thể quay về không?”
Đường Mạch suy tư trong chốc lát, tự trả lời vấn đề của mình: “Chắc là không thể.”
Lần thứ ba tiến vào, Đường Mạch không còn sốt ruột nữa, cậu từ từ đi trên đường hầm, nhắm mắt lại, nhớ lại từng cảnh tượng ở hai đợt trước. Từ lúc gặp thanh niên tóc đỏ, kích hoạt nhiệm vụ chính, đến lúc gặp Carvis, lấy được vũ khí, biết thêm nhiều quy tắc trò chơi, đến cuối cùng, hai lần chiến đấu với con giun.
Nếu như dùng que diêm lớn, cậu có thể giết chết con giun bự. Nhưng Tháp Đen đã ruy định chỉ có gậy gỗ mới làm con giun bị thương. Dùng lửa hạn chế động tác của nó là không đủ.
Giun sợ lửa, gậy gỗ có thể làm tổn thương đến giun, không thể sử dụng dị năng. Ba quy tắc mà Tháp Đen cho, ngoài hạn chế cũng phải có gợi ý gì đó.
Rốt cuộc nên làm sao để dùng gậy gỗ đánh chết con giun kia....
Đường Mạch đột nhiên dừng bước.
Đợi một chút, cây gậy gỗ kia thật sự có thể giết được con giun sao?
Cây gậy đó chỉ là một cây gậy bình thường, tương đối rắn chắc, hoàn toàn không có sức mạnh đặc biệt, da của giun đất ít nhất đã đạt đến độ cứng của một lớp gốm dày. Đường Mạch dùng hết sức lực toàn thân, lại thiết kế quả cầu lửa hạn chế di chuyển của giun đất, mới có thể đánh nứt ra được một vết thương.
Đây gần như là cực hạn của cậu.
Jacks khẳng định không làm được, nếu không bây giờ anh ta cũng không khiêu chiến lại phó bản S3. Phó Văn Đoạt có làm được không?
Đường Mạch không dùng Mạch Mạch để hỏi đối phương, nhưng trong lòng cậu đã có câu trả lời: Không thể.
“Không cho phép sử dụng dị năng, người chơi chỉ có thể dùng đèn dầu chiếu sáng, chỉ có gậy gỗ mới có thể làm con giun bị thương.” Đường Mạch nhớ lại những quy tắc trò chơi mà Tháp Đen đưa ra. “....Thành phố dưới lòng đất ngay cả con chuột đều biết, Bill không thể thấy được ánh sáng. Không thấy được ánh sáng...”
Một tiếng bước chân dồn dập vang lên trong địa đạo tối đen, Đường Mạch dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn thanh niên tóc đỏ chạy đến trước mặt mình.
“Ôi trời, ngươi là đồng nghiệp tới chuyển ca sao?”
Lần thứ ba nghe được câu này, Đường Mạch không có bất kì phản ứng gì, sắc mặt cậu bình tĩnh, gằn từng chữ hỏi: “Rốt cuộc Bill là ai?”
Tóc đỏ sững sờ một chút: “Bill? Bill là... A đúng rồi! Bill điên rồi! Ngươi nhìn những vết thương này của ta, đều là do Bill làm ra!” Lời thoại quen thuộc lần nữa vang lên, Đường Mạch lần này không nghe hắn nói nữa, mà là cúi đầu, quan sát vết thương trước ngực hắn.
Thanh niên tóc đỏ có trách nhiệm đưa ngọn đèn dầu nhét vào tay Đường Mạch.
“Ngươi đi xem một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tuyệt đốt đừng cho quái vật kia đi ra! Ta sẽ trở lại, ta nhất định sẽ trở lại!”
Đường Mạch cũng không thèm nhìn hắn một cái, xách ngọn đèn dầu đi vào sâu bên trong.
Lần này cậu cũng đi thong thả, vừa đi vừa nhìn dưới đất, tựa như đang suy nghĩ điều gì.
Cậu đi được mười lăm phút, một giọng nam kinh ngạc từ phía trước truyền tới: “A! Quần áo ta đâu? Tại sao quần áo của ta lại biến mất?”
Đường Mạch đi về phía người đang nói chuyện kia.
Carvis tóc vàng giờ phút này toàn thân chỉ mặc một cái quần lót và một đôi với, hắn hoảng sợ nhìn cơ thể trần trụi của mình. Thấy ánh sáng truyền tới, Carvis nghiêng đầu nhìn. Mượn ánh sáng đèn dầu yếu ớt thấy rõ mặt Đường Mạch.
Nhìn thấy dáng vẻ Đường Mạch một bộ nhàn nhã, Carvis vội la lên: “Đi! Mau chạy đi quái vật kia rất đáng sợ, ngươi đi mau!”
Đường Mạch giơ ngọn đèn dầu lên, hỏi: “Bill Carvis?”
Carvis kì lạ hỏi ngược lại: “Ngươi biết ta? Ngươi gọi tên ta làm gì?”
Đường Mạch lặng lẽ nhắm hai mắt lại.
Một giây sau, cậu chậm rãi cầm cây gậy gỗ lên, nặng nề đánh vào đỉnh đầu Bill Carvis, máu tươi liền ào ạt chảy ra ngoài.
“Tại... tại sao....”
Đường Mạch vứt bỏ gậy gỗ: “Ta cũng không biết, nhưng Tháp Đen muốn ngươi chết, chỉ có thể nói... Xin lỗi.”
Bill Carvis trừng to hai mắt, nhìn chằm chằm Đường Mạch không chớp mắt, cả người ngã xuống, rầm một cái, nện xuống đất, nhanh chóng tắt thở.
....................................................
[Cùng lúc đó, tại khu Phổ Đông Thượng Hải.]
Nắng chiều rũ xuống, bên ngoài giếng ở công xưởng, một người ngoại quốc khôi ngô cường tráng bỗng xuất hiện bên cạnh giếng. Anh ta vừa xuất hiện, bên cạnh đã có cô gái trẻ tuổi đứng chờ, nói: “Em vừa mới thử thông quan phó bản S2, thuận đường ghé sang xem anh một chút. Sao rồi, lần này anh có thông quan phó bản S3 không?”
Jacks buồn bực nói: “Em cũng đừng nói nữa, em biết không, sáng hôm nay anh thấy sức mạnh cơ thể cực kì lớn, có thể dùng tay không bóp nát kim cương, cho nên mới phấn khởi đi tới đây thông quan, muốn giết chết con giun kia. Nhưng Đường Xảo em tuyệt đối không nghĩ được đâu, lần này anh thật sự giết chết được con giun. Tổng cộng thử ba lần, lần cuối dựa theo cách của tiến sĩ Lạc, bóp gậy gỗ quấn quanh tay mình, sau đó đánh nó. Phút thứ 19 ta dùng hai tay bóp nát đốt của nó, nhưng mà trời ơi.... Nó chết rồi, nhiệm vụ vẫn thất bại. Đây là chuyện gì chứ!”
Đường Xảo kinh ngạc nói: “Sao lại như vậy? Anh có lầm hay không? Giết chết giun rồi nhiệm vụ vẫn thất bại?”
Jacks tức giận gật đầu: “Tháp Đen không phải đang gạt tôi đó chứ?”
“Chắc không đâu.” Đường Xảo suy nghĩ một hồi, nói: “Có phải anh chưa nói rõ ràng phó bản cho tiến sĩ Lạc không? Cái phó bản S3 này chỉ có anh thích đi khiêu chiến, em đối với loại địa hình bẩn thỉu này không có hứng thú, những người trong tổ chức cũng chỉ đi khiêu chiến một lần. Không phải tiến sĩ Lạc từng nói không thức tỉnh dị năng không thích hợp đánh phó bản sao? Anh có phải miêu tả sai cái gì rồi không? Nhiệm vụ chính có đúng là phải giết con giun không?”
Jacks gãi đầu: “Không có đâu, anh đã nói hết với Lạc tiến sĩ. Đầu tiên gặp một người tóc đỏ, sau đó gặp một người tóc vàng sắp chết, tiếp theo là kích hoạt nhiệm vụ chính, phải đi giết con giun.”
Đường Xảo cũng không cách nào giải thích: “Bây giờ cũng đã qua sáu giờ chiều, thời gian trò chơi kết thúc rồi. Trước tiên anh về nói lại tình huống cụ thể với tiến sĩ Lạc xem, chờ ngày mai lại tới thông quan.”
“Ừ, chỉ có thể như vậy.”
Trong hang động ẩm ướt tối đen, Đường Mạch mặt không đổi sắc nhìn thi thể Bill nằm trên mặt đất, rốt cuộc nghe được âm thanh của Tháp Đen.
[ Dinh Doong! 18 giờ 13 phút, ngày 30 tháng 11 năm 2017, người chơi Đường Mạch thành công thông quan phó bản trò chơi một người “Giết chết Bill', nhận được phần thưởng 'Nước mắt con giun']
Nước mắt con giun!
Nghe đến phần thưởng cuối cùng, sắc mặt Đường Mạch tối sầm, thật lâu không có phản ứng. Cậu đứng trước thi thể của Bill khoảng mười phút, cũng không thấy Tháp Đen truyền tống mình ra ngoài. Bây giờ không có Bill Carvis nói chuyện để có thể đưa ra lựa chọn ở lại hoặc thoát khỏi phó bản nữa.
Dựa theo cách thông quan của trò chơi 'Cờ tỷ phú của Mario' lần trước, sợ rằng phải nhận phần thưởng xong mới có thể thoát khỏi phó bản.
Đường Mạch yên lặng hồi lâu, cuối cùng nhận mệnh cầm gậy gỗ và ngọn đèn dầu, đi vào sâu trong hang động.
Lần này rất kì lạ, ở bên ngoài trôi qua lâu như vậy rồi, con giun bự cũng chưa thoát ra khỏi lồng chạy vào trong đường hầm. Đường Mạch đi thẳng đến hang động nằm cuối đường, nhìn thấy con giun bự.
Ngọn đèn dầu không thể chiếu sáng toàn bộ hình dáng con giun, chỉ nghe được một âm thanh lách tách kì lạ. Tiếng này cùng với hai tiếng lần trước không khác nhau chút nào, nhưng lần này trong tai Đường Mạch bỗng nhiên nghe được giọng nói của một thằng nhóc đáng yêu.
“Ô ô ô... Đốt của ta, thật là nhiều máu... Ai đánh ta, ô ô ô...Tại sao phải đánh bảo bảo...”
Đường Mạch: “...”
“Bảo bảo là một bé cưng, bảo bảo tới bây giời chưa từng ăn con người, bảo bảo chỉ thích ăn lá cây, tại sao phải bắt bảo bảo ô ô ô, đây là chỗ nào... Tại sao phải đánh bảo bảo, bảo bảo đã làm sai cái gì... Thật là đau ô ô ô...”
Đột nhiên giọng nhóc con trở nên cao vút: “A! Có ánh sáng!”
Tiếng rít dừng lại, con giun bự nằm trong lồng sắt không liếm vết thương mình nữa, ngó nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu trong tay Đường Mạch. Nó nhanh chóng vừa rít vừa gọi: “Không muốn ánh sáng, không muốn ánh sáng!” Tiếp đó, nó nhanh chóng xông về phía ngọn đèn dầu, bởi vì cơ thể quá mức khổng lồ, thoạt nhìn như muốn tấn công Đường Mạch.
Đường Mạch lập tức đánh nát ngọn đèn dầu.
Thế giới lần nữa rơi vào bóng tối, cơ thể con giun dừng ở giữa đường, nhìn chằm chằm Đường Mạch.
Đường Mạch không nhìn thấy nó, không nhận ra ánh mắt nó đang nhìn mình.
Một người một giun cứ như vậy đứng hình tại chỗ.
Qua mấy phút Đường Mạch nghe thấy tiếng vật nặng trượt trên mặt đất vang lên trong không khí. Giống như có gì đó đang nhúc nhích trên mặt đất, nghe hướng, vật kia dường như đang dè dặt bò tới chỗ Đường Mạch.
Tiếng động càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại. Dù không nhìn thấy, Đường Mạch cũng mơ hồ cảm giác con giun đang bên người mình xoay mấy vòng, giống như đang quan sát mình.
Mấy giây sau, một cái gì trơn nhẵn cà vào mu bàn tay Đường Mạch.
Đường Mạch nhớ lại đầu con giun bự khổng lồ nhớp nháp, nhất thời có chút chán ghét. Thế nhưng tiếng rít lại vang lên: “Thật ướt, dính dính, rất thích...”
Trên tay Đường Mạch dính máu của Bill, đương nhiên ướt.
Đường Mạch thở dài, nhịn xuống cơn chán ghét trong lòng, sờ cái đầu con giun bự, tận lực để âm thanh dịu xuống: “Thật xin lỗi, đã đánh ngươi.”
....................................................................
Edit: Hay lắm, chồng bé còn chưa được nhìn mà bé lột hết đồ cho con giun ngắm. Nghĩ đến Phó thiếu tá mà tội nghiệp. Nhưng mà không sao, đời còn dài, giun còn nhiều, thua một con nhưng chắc chắn phải thắng những con khác nhé Phó thiếu tá =)))))