Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
......................
Chuột Chũi dùng móng vuốt to lớn ma sát trên đầu que diêm một chút. Răng rắc, một luồng lửa nhỏ lóe lên trên đầu que diêm, rất nhanh ngọn lửa bắt đầu cháy mãnh liệt. Chuột Chũi đem diêm đặt lên đất, dùng móng vuốt thật dài đâm xuyên qua con Gà Tây, đặt lên ngọn lửa, bắt đầu nướng.
Nữ sinh viên đi đến góc tường, nâng đầu bếp dậy, ngẩng đầu nói: “Anh ta không có việc gì, chỉ bất tỉnh mà thôi.”
Đường Mạch cùng Lê Văn đỡ Lý Bân đứng lên.
Ngoại trừ đầu bếp hôn mê bất tỉnh, sáu người còn lại ngồi một bên, cách Chuột Chũi rất xa.
Nhưng hang động cũng chỉ có nhiêu đó, cho dù ngồi ở vị trí xa nhất, tiếng lửa nướng bùm bụp cùng hương vị Gà Tây mê người cũng có thể truyền tới.
Lớp mỡ bóng loáng trên thịt Gà Tây chảy xuống, từng giọt từng giọt bị thiêu đốt trên ngọn lửa. Đường Mạch chưa từng ngửi qua mùi vị mê người như vậy, không có bất cứ gia vị gì, chỉ đơn giản là đem Gà Tây lên lửa nướng, hương vị duy nhất thuộc về thịt chui vào mũi mỗi người.
Que diêm to lớn đem hang động chiếu sáng, làm mọi người càng thấy rõ con Gà Tây kia hơn. Lượng mỡ cháy vàng, bên ngoài da có chỗ cháy sém, tiếng lửa nướng bùm bụp, lớp da bên ngoài càng thêm giòn xốp lại, không cần ăn vào cũng có thể tưởng tượng được ra hương vị mê người này.
Tất cả mọi người đều nuốt nước bọt.
Diêm đốt thành tro, Gà Tây nướng vừa chín.
Chuột Chũi ngồi xếp bằng trên mặt đất, mắt nhỏ lóe tinh quang. Móng vuốt sắc bén và to lớn ngăn chặn sáu người sẽ kích động đoạt Gà Tây của nó, Đường Mạch xa xa nhìn Chuột Chũi cắn Gà Tây, khi nó ăn được Gà Tây, biểu tình trở nên vô cùng hiền hòa.
“Dùng diêm của Mosaic nướng Gà Tây, là món ngon nhất trên thế giới, ta chưa nói cho ai nghe đâu. Đây là lễ cảm ơn hạnh phúc nhất của ta.”
Chuột Chũi bự dùng răng năng cắn xé thịt gà, căn bản không để ý tới những con người ngồi ở xa xa đang không ngừng nuốc nước bọt.
Nó như vậy, mấy người Đường Mạch cũng không oán hận câu nào. Trong sáu người còn tỉnh, Đường Mạch có sức chiến đấu tốt nhất. Nhưng dù cậu cố dùng năng lực thu thập dị năng từ cuốn sổ chiết tiệt kia, bắt đầu đánh lén, cũng bị móng vuốt của nó ngăn cản, còn bị lấy mất diêm, tí nữa thì thành nguyên liệu nướng Gà Tây.
Chuột Chũi biểu tình thỏa mãn bao nhiêu, bụng của sáu người kêu bấy nhiêu.
Tựa hồ tâm tình vui vẻ, Chuột Chũi bự sau khi ăn một cái đùi gà, cắn tiếp một cái đùi khác, lầm bầm: “Sao ngươi có được diêm của Mosaic?”
Chuột Chũi đột nhiên hỏi, Đường Mạch hơi giật mình, rất nhanh bình tĩnh nói: “Lúc trước... xui xẻo gặp một lần.”
Chuột Chũi bự 'a' một tiếng: “Lần này nó lại phóng hỏa, hay giết người? Thật ra nó là một đứa trẻ biết nghe lời, chỉ là có chút sở thích đặc biệt. Ngươi nhất định cũng thấy nó rất đáng yêu có đúng không?”
Đường Mạch: “.......”
Đường Mạch cuối cùng cảm thấy mình vừa chạm vào vấn đề trí mạng.
Cậu so so cái mạng nhỏ với lương tâm của mình, quyết đoán chọn cái trước.
“Nó thật sự rất đáng yêu.” Đường Mạch mặt không chút thay đổi nói.
Chuột Chũi bự gật gật đầu: “Đúng nha, nó và ta đều đáng yêu như nhau.”
Đường Mạch: “.........”
Mọi người: “..........”
Ngươi vui là được.
Chuột Chũi bự ăn hết đùi gà, bắt đầu ăn chân gà. Động tác của nó cực nhanh, cơ hồ trong chớp mắt, móng vuốt sắc bén đem xương lột ra. Tròng mắt Đường Mạch co rụt lại. Nếu dựa theo tốc độ này, Chuột Chũi bự muốn giết bọn họ căn bản dễ như trở bàn tay. Nhưng khi nãy bảy người giằng co với nó lâu như vậy, chẳng lẽ... vấn đề nằm ở trò chơi?
Chuột Chũi bự vẫn còn ngồi ngốc ăn Gà Tây, đâu biết rằng Đường Mạch đã tìm tòi suy nghĩ từ lâu, Đường Mạch đề phòng đứng lên. Nó vừa ăn thịt, vừa nói: “Lần này cảm ơn diêm của ngươi. Diêm của Mosaic nướng Gà Tây là ngon nhất, nhưng nó lại không biết trân trọng, chỉ muốn đi phóng hỏa, không chịu cho ta một que.”
Đường Mạch nhắc nhở một chút: “Ngươi vừa mới nói nó là một cô bé biết nghe lời.”
Chuột Chũi bự sờ đầu: “Ta có nói vậy sao? Ta không nhớ rõ.” Chuột Chũi bự lảng sang chuyện khác: “Dựa theo bình thường mà nói, các ngươi sẽ không bắt đầu công tháp vào lúc này. Que diêm của Mosaic là vũ khí tốt, có thể dùng để ngươi vượt qua công tháp tầng hai, đến tầng ba cũng có thể miễn cưỡng đối phó mấy con rệp ghê tởm. Ta thật may mắn a, trước tiên đã gặp ngươi, được thưởng thức Gà Tây của ta. A, cảm ơn Tháp Đen, lễ cảm ơn vui vẻ!”
Đường Mạch cẩn thận nhìn Chuột Chũi bự, bỗng nhiên, tay cậu bị một người nhẹ nhàng đụng một cái. Cậu xoay người thấy Lạc Phong Thành làm cái khẩu hình nhắc nhở một câu.
Đường Mạch đã sớm có tính toán, cậu thừa dịp tâm tình Chuột Chũi bự đang tốt, thuận miệng hỏi: “Chúng ta không nên công tháp vào lúc này sao?”
Chuột Chũi bự ăn thịt, gật gật đầu: “Lấy trình độ của các ngươi hiện tại, có mấy người thức tỉnh dị năng? Nếu như là cấp độ bình thường, các ngươi vừa vào đã chết, thậm chí còn không vào được hang động của ta, Địa Long trước mặt cũng có thể đem các ngươi cắn chết.”
Lạc Phong Thành bắt được mấy từ ngữ mấu chốt: “Dị năng? Cấp độ bình thường?”
Chuột Chũi bự chỉ trả lời câu sau: “Đúng vậy, các ngươi hiện tại không phải đang chơi trình độ kém hay sao?”
Nhóm trình độ kém: “.......”
Hình như lúc đầu Tháp Đen có nói qua, đâu là trò chơi công tháp tầng một cấp độ kém....
Con Gà Tây đã được ăn hết một nửa, Đường Mạch nhìn thoáng qua xương Gà Tây. Cậu tuy rằng muốn biết chuyện dị năng, nhưng hiện tại có chuyện quan trọng hơn cậu muốn biết: “Chuột Chũi bự.... Thúc thúc, rốt cuộc công tháp là gì?”
“Công tháp chính là công tháp, các ngươi hiện tại vẫn chưa đạt tới trình độ công tháp, nhưng bởi vì có khách lén qua sông đạt tới trình độ công tháp, các ngươi mới bị hắn ta ép buộc kéo vào trò chơi.” Âm thanh đột nhiên dừng lại, Chuột Chũi bự liếm liếm móng vuốt: “A, ta đây có phải nên cảm ơn tên khách lén qua sông kia không, nếu không có hắn mở trò chơi, các ngươi không thể vào được. Các ngươi không vào được, ta làm sao ăn Gà Tây. Nhưng hắn là một tên khách lén qua sông...”
Đường Mạch: “Khách lén qua sông là ai?”
Chuột Chũi bự đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tinh quang.
“Khách lén qua sông chính là những người không tham gia trò chơi mà vẫn được ghi danh vào Tháp Đen bằng những phương thức khác. Bọn chúng đều là những tên bỉ ổi đáng ghê tởm nhất, chỉ cần tóm được một ten ăn thịt thì sẽ có sức mạnh cường đại. Ta thích ăn khách lén qua sông nhất. Tên khách lén qua sông nào cũng có dị năng!”
Sáu người liếc nhìn nhau, ngay cả cô bé học sinh tiểu học cũng hiểu được, 'ghi danh Tháp Đen' là chỉ những người có thể sống sót như bọn họ, không có bị biến mất như những người khác.
Đường Mạch nghe vậy da đầu run lên, nhưng cậu vẫn bảo trì bình tĩnh: “Hắn dùng cách gì để ghi danh vào Tháp Đen?”
Chuột Chũi bự răng nanh trên dưới cọ xát nhau, phát ra âm thanh chói tai: “Muốn ghi danh vào Tháp Đen tổng cộng có ba cách, ba cách khác nhau cho ra ba thân phận khác nhau: người chơi chính thức, quân dự bị và khách lén qua sông. Người chơi chính thức là những người tham gia vào trò chơi 3 ngày của Tháp Đen, giành được thắng lợi, thì được thừa nhận là người chơi chính thức. Quân dự bị trong ba ngày không tham gia trò chơi của Tháp Đen, nhưng tham gia vào các trò chơi khác cũng được Tháp Đen chấp nhận. Bọn họ về sau chỉ cần thắng được một trò chơi khác của Tháp Đen, là có thể trở thành người chơi chính thức. Loại cuối cùng là bọn chúng, ta thích nhất là khách lén qua sông...”
Chuột Chũi bự nuốt một ngụm nước miếng.
“Khách lén qua sông, trong 3 ngày kia, lấy cách giết người để loại bỏ một người chơi. Trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, các người đều là người chơi tiềm năng, chỉ cần loại bỏ một người chơi là có thể ghi danh vào Tháp Đen. Phương thức loại bỏ....” Chuột Chũi bự nâng cặp mắt nhỏ sắc bén lên nhìn “Phương thức loại bỏ không giới hạn. Cho nên, giết người cũng là loại bỏ nha.”
Tim Đường Mạch hơi nhói một chút, nhưng rất nhanh cậu bình tĩnh trở lại.
Cậu nhớ tới mình từng gặp qua một khách lén qua sông.
Tên trộm Tiền Tam Khôn. Lúc đầu Đường Mạch nghĩ hắn và mình giống nhau, đều là người thắng sau khi trải qua trò chơi rồi sống sót. Nhưng tên dị năng Tiền Tam Khôn trong quyển sổ của cậu có ghi chữ 'khách lén qua sông', Đường Mạch vẫn luôn không hiểu, lại không nghĩ nó có ý nghĩa như vậy...
Chuột Chũi bự bắt đầu ăn ức Gà Tây, nó vừa cắn vừa nói một cách mơ hồ: “Đáng tiếc cái tên khách lén qua sông kia không có tới chỗ của ta, không là ta đã ăn hắn...Một tên có thể mở ra trò chơi công tháp đầu tiên ngon miệng biết bao nhiêu! Ăn hắn ta có thể có nâng cao sức mạnh!” Chuột Chũi bự tiếc nuối nói: “Người chơi chính thức và khách lén qua sông đều sẽ có dị năng, quân dự bị cũng có thể có nhưng tỉ lệ hơi thấp một chút. Muốn ăn tên khách lén qua sông a....”
Chuột Chũi bự lại nuốt nước miếng một cái.
Đường Mạch và mấy người còn lại không dám tưởng tượng cảnh ăn người sống, nhưng những lời Chuột Chũi bự nói đã giúp bọn họ hiểu thêm về Tháp Đen.
Toàn thế giới chỉ còn khoảng 4 tỷ người, chia làm ba loại, người chơi chính thức, quân dự bị và khách lén qua sông. Quân dự bị có thể sẽ có dị năng, còn người chơi chính thức và khách lén qua sông chắc chắn sẽ có dị năng. Giống như Đường Mạch là người chơi chính thức, dị năng của cậu là quyển sổ tay kia, Tiền Tam Khôn là khách lén qua sông, dị năng của hắn là đem vật thể cất giấu trong người mình.
Hiện tại bọn họ không biết loại nào chiếm đa số, có thể là người chơi chính thức, cũng có thể là quân dự bị, nhưng tuyệt đối không thể là khách lén qua sông.
Bởi vì trong vòng ba ngày mà đã giết người, cho dù phạm vi là toàn thế giới, cũng không vượt quá 10 triệu người.
Khách lén qua sông là thiểu số, vậy người chơi chính thức và quân dự bị rốt cuộc ai chiếm đa số?
Đường Mạch cảm thấy không hiểu được, có thể là người chơi chính thức sẽ ít hơn một chút so với quân dự bị. Ít nhất trong bảy người ở đây, có bốn người khẳng định không tham gia trò chơi của Tháp Đen.
Chuột Chũi bự bắt đầu ăn miếng ức gà cuối cùng: “ Thật đáng tiếc, cái tên khách lén qua sông kia bây giờ chắc chắn đã bị ăn tươi nuốt sống rồi. Hắn sẽ không tới chỗ ta được, một tên khách lén qua sông ngon như thế, ta cũng muốn ăn một tên....”
Ăn xong miếng Gà Tây cuối cùng, Chuột Chũi bự thỏa mãn sờ sờ cái bụng tròn vo. Trong không khí còn tràn ngập mùi Gà Tây, mọi người dùng sức hít vài hơi, an ủi mình coi như cũng ngửi được một chút hương vị Gà Tây.
Chuột Chũi bự cũng không ngoại lê. Nó dùng cái mũi đỏ tươi không ngừng ngửi mùi trong không khí.
Mùi Gà Tây dần dần tiêu tán.
Một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên bên tai mấy người Đường Mạch.
[Ding Doong! Hoàn thành nhiệm vụ phụ thứ nhất: giúp chú Chuột Chũi nướng một con Gà Tây.]
Mọi người đồng thời thở ra một hơi.
Đúng lúc này, một tiếng cười bén nhọn vang lên. Chuột Chũi bự mở con mắt nhỏ ra nhìn, cái mũi nhọn sắc sảo đảo qua từng người. Nó cười khanh khách, ai cũng không biết tại sao nó lại cười quái dị như vậy. Thanh âm này giống tiếng móng tay cào qua thủy tinh, da gà mọi người dâng lên, cả người sợ hãi.
Sau đó nó dùng âm thanh kiềm chế kích động nói: “Hình như ta phát hiện cái gì đó? Khi nãy bị hương vị Gà Tây lấn áp, thế mà ta bây giờ mới chú ý, trong bảy người các ngươi, có hai người chơi chính thức, bốn quân dự bị và... một khách lén qua sông! Tháp Đen của ta, vì cái gì hôm nay lại đối tốt với ta như vậy, ta muốn ăn khách lén qua sông, ta muốn ăn hắn! Lễ cảm ơn vui vẻ!”
[Ding Doong! Kích hoạt nhiệm vụ phụ thứ hai: tìm ra tên khách lén qua sông chết tiệt kia!]