Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
..................................
Đường Mạch cả kinh.
Trong thế giới màu trắng, sáu người còn đang nghiên cứu lá bài trước mặt mình, chỉ có Đường Mạch và nam nhân áo đen đứng cách nhau mười mét, lẳng lặng nhìn nhau.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung. Không ai mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn nhau như vậy.
Đường Mạch vô thức vuốt lên hình xăm diêm que diêm trên cổ tay trái.
Đúng lúc đó, một khúc nhạc vui vẻ vang lên. Là khúc nhạc dạo của bài[Merry Christmas], Đường Mạch lập tức thu hồi tầm mắt, cảnh giác nhìn về phía phát ra thanh âm. Nam nhân áo đen cũng dời tầm mắt đi chỗ khác, không nhìn cậu nữa.
Tám người chơi đồng thời nhìn về điểm cuối cùng của thế giới màu trắng.
Chỉ nghe từ đằng xa, một giọng hát lạc điệu đang không ngừng lập đi lập lại: “... We wish you a merry christmas and a happy new year!”
Ở cuối thế giới màu trắng, một điểm đen nho nhỏ hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Điểm đen đi đến càng ngày càng gần. Khi tiếng hát của nó đã vang vọng khắp toàn bộ trong thế giới màu trắng, mọi người rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dáng của nó.
Đây là một con rối gỗ nhỏ gầy, nó mang cái mũ chóp màu vàng, trên vành nón màu xanh lam có gắn một cái lông chim màu đỏ. Nó mang một đôi giày cao bồi, ưỡn ngực, lớn tiếng hát một khúc[Merry Christmas]hoàn toàn lạc điệu. Bên hông nó gắn một cái radio cũ nát. Tiếng nhạc chính là từ trong máy phát ra.
Đường Mạch mơ hồ cảm thấy con rối gỗ có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra được đã thấy nó ở đâu.
Nữ sinh trung học đứng cùng phía với cậu đột nhiên kinh ngạc nói: “Pinocchio!”
Đường Mạch nghe vậy, lại nhìn con rối gỗ.
Chỉ thấy rối gỗ dừng ngâm nga, xoay người nhìn về nữ sinh trung. Nó đắc ý hai tay chống nạnh, chiếc radio kiểu cũ vắt bên hông vẫn còn đang phát nhạc nền của bài[Merry Christmas]. Pinocchio nói: “Không sai, ta chính là Pinocchio vừa đẹp trai vừa đáng yêu, người người đều thích!”
“Biu—— “
Một âm thanh kỳ lạ vang lên, mũi của nó đột nhiên dài ra.
Mặt Pinocchio biến sắc, vội vàng sửa lại: “Được rồi được rồi, không phải ai cũng thích ta.”
“Biu—— “
Lỗ mũi của Pinocchio dài hơn nữa, cái mũi dài gần nửa mét.
“Ta chỉ rất đáng yêu, một chút cũng không đẹp trai!”
“Biu—— “
Pinocchio giống như quả bóng bị xì hơi, cả người nó ỉu xìu: “Được rồi, ta không đáng yêu, không đẹp trai, cũng không có ai thích.”
Lỗ mũi của nó lập tức khôi phục lại bình thường.
Pinocchio tức giận đập một cái lên chiếc radio, radio phát ra âm thanh cót két, tiếng nhạc dừng lại. Nó hung hăng trừng mắt nhìn nữ học sinh trung học kêu tên nó một cái, cô sợ hãi lùi về sau một bước. Pinocchio sải bước đi tới chỗ ngôi sao lớn, đứng cạnh nó.
“Giáng sinh vui vẻ? Giáng sinh vui vẻ cái gì! Ông già Noel đáng chết, cái giáng sinh này một chút cũng không vui!” Pinocchio đá một cước lên ngôi sao vàng, nó đau đến gào khóc. Nó bưng một chân của mình, một chân nhảy loạn trên đất. Một lúc sau, dường như không đau nữa, nó mới xoay người lại, nhìn tám người chơi một lần.
Rối gỗ nhỏ hừ một tiếng: “Các ngươi chính là người chơi mà ông già Noel mời đến sao?”
Đường Mạch bình tĩnh nhìn Pinocchio, tám người chơi không ai nói gì.
“Đáng chết đáng chết, trẻ con nhân loại bây giờ một chút cũng không biết kính già yêu trẻ sao. Ta hỏi các ngươi, hôm nay các ngươi sẽ chơi bài trung thực đúng không!”
Pinocchio tức giận kéo radio bên hông ra, nóng nảy ném xuống đất. Radio bị nó ném vỡ tan tác. Mảnh vụn văng tung tóe, bắn lên chân nữ học sinh trung học, cô tưởng Pinocchio còn đang tức giận chuyện mới vừa rồi, sợ hãi vội vàng chạy về sau. Nhưng mà cô chỉ chạy đến viền ô liền bị một bức tường vô hình chặn lại, không thể di chuyển tiếp được nữa.
Pinocchio thấy vậy nheo mắt lại, nó có chút hả hê cười nói: “Trò chơi còn chưa bắt đầu, ngươi chạy ra ngoài cái gì.”
Đường Mạch đưa tay chạm một cái vào ô của mình. Đúng như dự đoán, giống với nữ học sinh trung học, bây giờ cậu giống như đang ở trong một cái lồng giam, bốn bức tường vô hình dựng trong không khí, vây xung quanh cậu, ngăn cản cậu đi ra ngoài. Mấy người kia cũng bắt đầu thử nghiệm, kết quả đều giống nhau, bọn họ đều bị nhốt ở trong những cái ô này.
“Ai cũng nói Pinocchio là một con rối gỗ không trung thực, nhưng ta thấy nhân loại các ngươi mới là không trung thực nhất! Để cho ta ngửi một cái, khắp nơi đều là mùi thối của khách lén qua sông, ta bị xông đến mắc ói rồi.”
Vừa nghe đến bốn chữ 'khách lén qua sông', sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi. Đường Mạch theo bản năng nhìn nam nhân áo đen đứng chéo mình, đối phương cũng không có phản ứng quá lớn, trong phút chốc Đường Mạch nhìn về phía đối phương, đối phương cũng ngước mắt nhìn Đường Mạch, vẻ mặt bình tĩnh.
Sau đó, Pinocchio nói ra câu kinh ngạc hơn: “A, mùi này... Hình như không chỉ có một khách lén qua sông! Mùi nồng như có bọ xít trong hố phân, ít nhất có hai tên khác lén qua sông! Hai tên! Ông già Noel chiết tiệt, tại sao không để cho ta ăn những tên khách lén qua sông này. Phó bản Giáng sinh vui vẻ đáng chết, không chết người còn chơi trò chơi gì!”
Thanh niên đứng kế bên Đường Mạch nhanh chóng nắm được điểm chính, hắn dò hỏi: “Ngươi mới vừa nói, cái trò chơi này không chết người?”
Pinocchio 'soạt' một cái, nghiêng đầu, trừng thanh niên: “Đúng vậy, phó bản phúc lợi bất ngờ đêm Giáng sinh, làm sao có thể chết người. Chết tiệt, sao ngươi tò mò như vậy, hay ngươi chính là khách lén qua sông!”
Thanh niên lập tức phủ nhận.
“Không thể giết nhân loại...” Pinocchio nhẹ giọng nói một câu, một khắc sau nó giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười hắc hắc nói: “A, thiếu chút nữa đã quên lời dặn dò của ông già Noel rồi.”
Pinocchio nhặt chiếc radio bị vỡ thành vụn dưới đất lên, nó thô bạo dùng sức vỗ một cái lên radio.
“Cót két”
Radio vỡ thành bốn mảnh thần kỳ phát ra một tiếng nhạc vặn vẹo, Pinocchio tay phải nắm radio, tay trái giơ lên thật cao. Nó đứng ở khu vực trống giữa tám người, nhanh chóng xoay một vòng, đồng thời cao giọng nói.
“Những người bạn nhân loại thân mến, hoan nghênh các ngươi tới trò chơi 'thẻ bài trung thực của Pinocchio', ta là người bạn thân nhất của nhân loại... Pinocchio!”
“Biu—— “
Pinocchio nổi giận đùng đùng sửa lại lời nói: “Được được được, ta không phải bạn của nhân loại các ngươi, ta chính là Pinocchio!”
Lỗ mũi rụt trở về, ngôi sao vàng kế bên Pinocchio đột nhiên phát ra kim quang chói mắt, giống như đang đáp lại lời của nó. Pinocchio trong ánh sáng chói mắt này xoay người nhìn bốn người phía Đường Mạch. Nó tháo cái nón màu vàng xuống, làm một cái nghi thức chào sân khấu. Sau đó lại xoay 180°, làm động tác giống vậy với bốn người chơi đối diện.
Đường Mạch nhìn chằm chằm Pinocchio, trong lòng mặc niệm tên trò chơi này.
“Trò chơi thẻ bài trung thực của Pinocchio”
Pinocchio hoàn thành nghi thức, lại ném cái radio rách nát đi. Nó chắp hai tay, nháy mắt liền chạy tới trước mắt Đường Mạch. Trong lòng Đường Mạch căng thẳng, thiếu chút nữa đã rút que diêm lớn ra. Chỉ thấy Pinocchio nháy mắt một cái, nhìn cậu: “Đứa trẻ, ngươi thích nói dối không?”
Ánh mắt mọi người cũng chuyển hướng sang Đường Mạch.
Đường Mạch nhanh chóng suy nghĩ ý nghĩa của vấn đề. Vừa rồi Pinocchio nói dối khiến mũi dài ra, Đường Mạch không dám chắc giờ phút này nếu như mình nói dối sẽ có kết quả gì, vì vậy trong đầu cậu nhanh chóng suy nghĩ mấy loại câu trả lời. Một giây sau, Đường Mạch mặt không đổi sắc nói: “Không thích. Nhưng nếu là con người, thì chắc chắn đã từng nói dối.”
Pinocchio nhìn cậu thấp giọng cười một tiếng, sau đó giống như một trận gió, trong chớp mắt, lại chạy tới trước mặt thanh niên bên cạnh Đường Mạch.
“Đứa trẻ, ngươi thích lễ giáng sinh không?”
Thanh niên bị hỏi bất thình lình, hắn nuốt nước miếng một cái: “Cũng... Thích.”
Pinocchio lại chạy đến người kế tiếp.
“Đứa trẻ, ngươi thích Pinocchio không?”
“Đứa trẻ, ngươi nhận được quà của ông già Noel không?”
.....
Nó hỏi liên tiếp bảy người, bảy vấn đề, cuối cùng nó chạy đến trước mặt nam nhân áo đen.
Pinocchio nở nụ cười hiền hòa: “Đứa trẻ, ngươi đã nghe tới... Đồng tiền vàng của Quốc Vương chưa?”
Đường Mạch trợn to hai mắt, lập tức nhìn Pinocchio.
Nam nhân áo đen đưa mắt nhìn Pinocchio, thanh âm trầm thấp nói: “Chưa từng nghe qua.”
Pinocchio vỗ vỗ tay, nhảy điệu claket trước mặt nam nhân áo đen mấy giây. Một khắc sau, thân hình nó xuất hiện bên cạnh ngôi sao vàng, nó xúc động nói: “Các ngươi cũng không có nói dối, các ngươi đều là đứa trẻ trung thực. Chỉ có đứa trẻ trung thực, mới có tư cách tham gia trò chơi Thẻ bài trung thực của Pinocchio. Lễ giáng sinh đến, tối ngày hôm qua ông già Noel cố ý tìm ta, lão vì những đứa trẻ ngoan trên toàn thế giới chuẩn bị một bất ngờ lớn.”
Pinocchio quay đầu nhìn về ngôi sao lớn màu vàng bên cạnh, hai tay đưa ngang, tự mình phối âm: “Đăng đăng đăng đăng! Không sai, chính là nó, ngôi sao vàng của ông già Noel!”
Người phụ nữ trung niên đứng đối diện Đường Mạch theo bản năng nói: “Ngôi sao vàng của Ông già Noel...”
“Không sai!” Pinocchio trong chớp mắt liền chạy tới trước mặt người phụ nữ, cô ta bị dọa sợ thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Pinocchio đưa cánh tay gỗ ra, kéo cô lên, mặc dù ngoài miệng nó nói “Đã dọa sợ đứa trẻ trung thực của ta rồi”, nhưng trên mặt hiện lên nục cười âm hiểm, cao hứng không thể giấu được. Nó vỗ vỗ tay, lại trở về bên cạnh ngôi sao vàng: “Ông già Noel nói, trong đêm Giáng sinh mỗi một đứa trẻ ngoan cũng nên được một phần quà đến từ ông già Noel. Nhưng mà ta không phục lắm.”
Con rối gỗ nhỏ hai tay chống nạnh: “Ta hỏi ông già Noel, ngươi làm sao biết ai là đứa trẻ ngoan, ai là đứa trẻ xấu? Ngươi nói xem thế nào mới được tính là đứa trẻ ngoan?”
Pinocchio chỉ nữ học sinh trung học.
Nữ học sinh trung học sắc mặt trắng bệch, suy nghĩ hồi lâu: “... Hiền lành, tốt bụng, lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui là đứa trẻ ngoan?”
Pinocchio bất mãn nói: “Còn gì nữa không?”
Nữ học sinh trung học vắt hết óc mới nói ra được mấy chữ, sắc mặt Pinocchio càng ngày càng khó nhìn. Nữ học sinh trung học sợ đến mức sắp khóc, Đường Mạch nhìn cô một cái nói: “Phải trung thực mới có thể coi là đứa trẻ ngoan.”
Mọi người đồng loạt nhìn Đường Mạch.
Pinocchio cho cậu một ngón tay cái: “Không sai! Trung thực mới là đứa trẻ ngoan.”
Nữ học sinh trung học cảm kích hướng Đường Mạch nhẹ giọng nói 'Cám ơn', ánh mắt của những người khác lại quay về nhìn Pinocchio, chỉ có nam nhân áo đen nhìn Đường Mạch thêm mấy giây, sau đó hắn lại quay về nhìn Pinocchio như những người khác. Lần này Đường Mạch không nhìn đối phương, chẳng qua là tay phải của cậu vẫn để trên hình xăm que diêm.
Ngôi sao bự màu vàng trôi lơ lửng giữa không trung, Pinocchio nhảy lên thật cao, đem nó ôm vào trong ngực: “Ta nói với ông già Noel, chỉ có đứa trẻ trung thực, mới có tư cách lấy được ngôi sao vàng, có được Đồng tiền vàng của Quốc Vương.”
Ánh mắt Đường Mạch ngưng đọng, tim gần như lỡ mất một nhịp, cậu nhìn chằm chằm ngôi sao.
Những người khác không biết 'Đồng tiền vàng Quốc Vương' có ý nghĩa gì, bọn họ cẩn thận nhìn Pinocchio. Pinocchio ôm ngôi sao bự, đắc chí hất cằm lên: “Cho nên hôm nay, ta thay thế ông già Noel tới chơi với các ngươi một trò chơi. Người nào thắng liền có thể có được Đồng tiền vàng của Quốc Vương. Đây chính phúc lợi đặc biệt một năm chỉ có một lần.”
Một giọng già nua vang lên: “Đồng tiền vàng Quốc Vương là cái gì?” Lão già đứng kế bên nam nhân áo đen lên tiếng hỏi.
Mặt Pinocchio đầy vẻ kinh ngạc: “Ngươi ngay cả đồng tiền vàng của Quốc Vương cũng không biết? Đồng tiền vàng của Quốc Vương, đó là đồng tiền vàng cao cấp nhất, hiếm có nhất của Vương Quốc Dưới Lòng Đất! Có đồng tiền vàng, ngươi có thể tự do ra vào mỗi thành trì Vương Quốc Dưới Lòng Đất, còn có thể để đổi lấy một trăm đồng bạc...”
Đa số người chơi ở đây chơi dường như có biết sự tồn tại của Vương Quốc Dưới Lòng Đất, bọn họ nghe nói như vậy, sắc mặt đều thay đổi.
Nhưng kế tiếp, Pinocchio nói ra một câu đủ cho mọi người điên cuồng: “Một đồng tiền vàng của Quốc Vương còn có quyền bỏ một trò chơi của Tháp Đen. Vậy mà ngươi ngay cả đồng tiền vàng của Quốc Vương cũng không biết?”
“A!” Ba người trực tiếp ngạc nhiên kêu thành tiếng.
Hô hấp tất cả mọi người hô hấp cũng không tự chủ trở nên nặng nề, bọn họ dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía ngôi sao màu vàng trong ngực Pinocchio.
Ánh mắt của nam nhân áo đen cũng đình trệ trong nháy mắt, nhưng sau đó lại nhanh chóng nhìn Đường Mạch.
Trên mặt Đường Mạch cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, cậu giống như lần đầu tiên biết tới đồng tiền vàng của Quốc Vương, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm ngôi sao màu vàng.
Khóe miệng Nam nhân áo đen hơi câu lên, thu hồi tầm mắt.
Mọi người sau khi hết kinh ngạc, lão đầu không nhịn được hỏi: “Trò chơi này chơi thế nào, làm sao mới có thể thắng trò chơi?”
Pinocchio: “Hỏi rất hay! Đứa trẻ trung thực, có thấy lá bài sắt trước mặt các ngươi không?”
Mọi người nhìn lá bài trước mặt mình. Bốn người chơi ở hai bên cũng nhìn ba lá bài còn lại của bên mình. Tầm mắt Đường Mạch dừng trên bốn lá bài phía đối diện, Pinocchio phát hiện tầm mắt Đường Mạch, nó cười hắc hắc, vỗ tay.
“Ầm —— “
Tám tấm lá bài đồng loạt xoay 180°, thể hiện nội dung thẻ bài trước mặt của cả hai bên.
Động tĩnh xoay bài khiến cho toàn bộ không gian trắng chấn động nhẹ. Động đất lắng xuống, Đường Mạch nhanh chóng nhìn bốn lá bài phía đối diện. Đường Mạch nhìn theo thứ tự từ trái sang phải, cậu phát hiện hai bên sẽ có các là bài tương tự nhau, cho đến nhìn lá bài cuối cùng.
Ánh mắt Đường Mạch ngừng một lát.
Trên lá bài trước mặt nam nhân áo đen là một người đàn ông uy vũ đội vương miện. Tay hắn cầm thủ trượng, vẻ mặt uy nghiêm nhìn về phía trước, hai mắt sáng ngời có thần.
Lúc Đường Mạch nhìn lá bài của nam nhân, bốn người đối diện cũng nhìn thấy lá bài của cậu.
Người phụ nữ trung niên phía đối diện kinh ngạc nói: “Lá bài cậu ta không giống chúng ta!”
Nữ học sinh trung học phía Đường Mạch cũng nói: “Của người kia cũng không giống!”
Trên lá bài trước mặt Đường Mạch là một người phụ nữ tóc dài đội vương miện. Hai tay nàng cầm một viên ngọc lớn, mái tóc dài và dày giống như rong biển, xõa trên vai toát lên vẻ ôn nhu.
Tổng cộng tám có lá bài, có hai lá bài là hình người ăn mày mặc quần áo lam lũ, hai lá hình Kỵ Sĩ mặc áo giáp, hai lá bài người đàn ông trung niên tay cầm cuốn sách. Còn có lá bài nữ nhân đội vương miện trước mặt Đường Mạch, và lá bài nam nhân đội vương miện trước mặt nam nhân áo đen.
Đường Mạch: “Nô Lệ, Kỵ Sĩ, tiên tri... Quốc Vương và Vương Hậu.”
Pinocchio ngạc nhiên nhìn cậu: “Ngươi biết trò chơi thẻ bài trung thực nổi tiếng của Vương Quốc Dưới Lòng Đất?”
Đường Mạch lắc đầu: “Thẻ bài như vậy nhìn qua rất dễ hiểu.”
Pinocchio: “Nói cũng đúng, nhân loại các ngươi hình như cũng có trò chơi tương tự. Bất quá lần này ngươi nói sai rồi, lá bài này...” Nó dịch chuyển tới lá trước lá bài người đàn ông trung niên cầm cuốn sách, dùng sức gõ một cái lên lá bài, nói: “Lá bài này cũng không phải là tiên tri. Lá bài này là Đại Thần. Quốc Vương và Vương Hậu chỉ huy Đại Thần, Đại Thần quản lý Kỵ Sĩ, Kỵ Sĩ có quyền giết Nô Lệ, Nô Lệ có thể khởi nghĩa. Không sai, đây chính là trò chơi bài trung thực đang thịnh hành ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất.”
Nghe Pinocchio giải thích, những người chơi khác cũng hiểu ra.
Cái trò chơi này nghe có vẻ rất phức tạp, trên thực tế, trước kia trên thế giới rất nhiều quốc gia cũng có trò chơi tương tự.
Đây là một trò chơi thẻ bài chiến lược được liên kết từ đầu đến cuối. Quốc Vương khắc Đại Thần, Đại Thần khắc Kỵ Sĩ, Kỵ Sĩ khắc Nô Lệ. Quốc Vương có thể khắc Đại Thần và Kỵ Sĩ, nhưng Nô Lệ nhìn yếu nhất lại có thể đứng lên khởi nghĩa, giết Quốc Vương.
Nhưng cái trò chơi này có liên quan gì đến trung thực?
Nữ học sinh trung học kỳ lạ hỏi: “Nhiệm vụ của chúng ta là phải giết Quốc Vương hoặc là Vương Hậu đối diện, mới được tính là thắng sao?”
Bên phía Đường Mạch có một Nô Lệ, một Kỵ Sĩ, một Đại Thần và một Vương Hậu, đối diện cũng có Nô Lệ, Kỵ Sĩ, Đại Thần và một Quốc Vương. Bình thường nếu chia thành hai đội, mục đích là dùng Nô Lệ phe mình giết chết Quốc Vương hoặc Vương Hậu đối diện.
Nhưng Pinocchio nghe thấy câu này một cái, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống. Trong chớp mắt nó dịch chuyển đến trước mặt nữ học sinh trung học, u ám trợn mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi chính đứa trẻ xấu.”
Nữ học sinh trung học bị nó dọa sợ đến mức trực tiếp té xuống đất, môi run rẩy, không biết mình đã nói sai cái gì.
Pinocchio mới vừa rồi còn cười đùa cợt nhã, nháy mắt liền thay đổi, nó dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua tám người. Sau khi nhìn qua một vòng, nó trở lại vị trí ban đầu, đột nhiên kéo căng cơ miệng, lần nữa tiếp tục cười rộ lên: “Đêm Giáng sinh vui vẻ mang đến phúc lợi, làm sao có thể có người chết chứ? Các bạn nhỏ trung thực, đây là một trò chơi mang lại lợi ích cho các ngươi nha! Các ngươi biết tại sao trò chơi thẻ bài trung thực khác với những trò chơi khác không? Không phải là hai hai Quốc Vương, mà là một Quốc Vương và một Vương Hậu không?”
Mọi người bị dáng vẻ thay đổi sắc mặt đột ngột mới vừa rồi của nó hù dọa, không một ai trả lời.
Pinocchio cũng tự hỏi tự trả lời: “Không sai! Bởi vì đây là một trò chơi trung thực và hòa bình. Trò chơi chỉ là phụ, tình hữu nghị mới là chính. Tám lá bài, giả thiết các ngươi...” Pinocchio chỉ hướng bên phía Đường Mạch: “Giả thiết các ngươi ra một Kỵ Sĩ, bọn họ ra một Nô Lệ. Sẽ xuất hiện tình huống gì?”
Đường Mạch lạnh lùng nhìn Pinocchio.
Pinocchio lại tiếp tục tự hỏi tự trả lời: “Đúng vậy, bọn họ sẽ bị các ngươi đánh bại. Lá bài Nô Lệ của bọn họ biến mất, chỉ còn lại bài Kỵ Sĩ, Đại Thần và bài Quốc Vương. Mà các ngươi vẫn còn bốn lá bài. Cho dù có tính như thế nào đi nữa, bọn họ cũng khó có cơ hội giành chiến thắng. Bởi vì Nô Lệ của bọn họ chết, không còn người có thể uy hiếp được Vương Hậu của các ngươi nữa, mà Nô Lệ của các ngươi lại có thể giết chết Quốc Vương của bọn họ.”
Đây quả thực là nói thừa.
Khi mọi người đều không dám lên tiếng, cô gái trẻ tuổi đứng ở đối diện Đường Mạch đột nhiên hỏi: “Ta không hiểu, như vậy thì trò chơi này có ý gì. Nếu như một phe ra Kỵ Sĩ, một phe ra Nô Lệ. Bài Kỵ Sĩ có thể giết bài Nô Lệ... Vậy nó cũng đâu ảnh hưởng gì đến chúng ta?”
“Ai nói với ngươi trò chơi được chơi theo cách này?”
Cô gái trẻ tuổi im lặng, dán mắt nhìn Pinocchio.
Pinocchio nói: “Đây là trò chơi thẻ bài trung thực! Nếu như xuất hiện trường hợp lá bài một bên đánh bại lá bài bên còn lại, như vậy lá bài đó coi như bị hủy bỏ đồng thời...” Pinocchio cười hắc hắc, đôi mắt ti hí đen nhánh lướt một vòng tám người chơi: “...Đã nói lên các ngươi đều là các đứa trẻ không trung thực đứa!”
Đường Mạch bỗng nhiên ý thức được điều gì.
Pinocchio hừ một tiếng: “Trò chơi thẻ bài trung thực, có một cách để tất cả cùng thắng, đó chính là mỗi lần ra cùng một lá. Khi lá bài hai đội giống nhau, quân bài coi như hủy bỏ, hai bên kết thúc một ván trong hòa bình. Vương quốc Dưới Lòng Đất của chúng ta có một quy tắc ngầm được thừa nhận, bốn lượt ra bài, ván bài đầu tiên hai bên ra Nô Lệ, ván thứ hai cùng ra bài Kỵ Sĩ, tiếp theo là bài Đại Thần. Tại sao không phải hai Quốc Vương, mà là một Quốc Vương, một Vương Hậu? Bởi vì khi đến ván thứ tư, chúng ta đồng thời xuất ra hai lá bài chủ chốt cùng một lúc, Quốc Vương và Vương Hậu sẽ dắt tay, hai bên hòa bình kết thúc trò chơi. Đây chính là trò chơi thẻ bài trung thực người Dưới Lòng Đất thích nhất. Không có ai thua, tất cả chúng ta đều là người thắng.”
Nghe lời này, chân mày Đường Mạch nhíu lại. Trong tám người ở đây, nữ sinh trung học và người đàn ông trung niên bên phía Đường Mạch và người phụ nữ trung niên cùng với lão đầu tóc trắng phía đối diện hai mắt tỏa sáng.
Đều là người thắng, nghĩa là mọi người đều có thể thắng được trò chơi? Đều có thể nhận được đồng tiền vàng của Quốc Vương?
“Nhưng mà!” Pinocchio đột nhiên nói, nó cười một tiếng: “Nhưng mà, đồng tiền vàng của Quốc Vương chỉ có một. Ta và ông già Noel đã đánh cược, ông già Noel nói các ngươi đều là đứa bé ngoan, nhất định sẽ đồng tâm hiệp lực hoàn thành cái trò chơi trung thực này. Nhưng ta cảm thấy, các ngươi...”
Pinocchio đưa tay ra, chỉ Đường Mạch: “Ngươi.”
Nó lại chỉ thanh niên đứng kế bên Đường Mạch: “Ngươi.”
Lại chỉ tiếp nữ học sinh trung học: “Ngươi.”
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi...”
“Còn có ngươi!” Cuối cùng nó chỉ nam nhân áo đen đứng chéo Đường Mạch.
“Nhân loại các ngươi đều không trung thực! Ta và ông già Noel đánh cược, nếu như các ngươi đàng hoàng ra bài theo như thứ tự, coi như là ta thua. Như vậy sau trò chơi này, mỗi người các ngươi đều có thể rời khỏi phó bản, ta thua ông già Noel một đồng tiền vàng của Quốc Vương.”
Lão đầu nói: “ Chờ một chút, còn phần thưởng của chúng ta thì sao?”
Pinocchio hỏi ngược lại với vẻ đương nhiên: “Hắc? Ta không ăn các ngươi, đó không phải phần thưởng của các ngươi sao?”
Nữ học sinh trung học: “Không đúng, vậy không phải chúng ta tham gia trò chơi này chỉ không bị ngươi ăn và an toàn rời khỏi phó bản hay sao?”
“Cái này còn chưa đủ?” Pinocchio sờ cằm một cái, “Như thế thì hình như các ngươi vẫn chưa nhận được quà giáng sinh. Cho nên cuộc đánh cược của ta và ông già Noel vẫn chưa kết thúc. Ta và ông già Noel còn nói, nếu như trong trò chơi này này các ngươi không ra bài theo thứ tự, chỉ có một bên thắng...”
Pinocchio vỗ vỗ tay, nhảy một điệu clacket theo nhịp: “Đăng đăng đăng đăng! Đó chính là ta thắng. Ông già Noel nợ ta một cái điều kiện. Mà ta sẽ lấy thêm ra ba đồng tiền vàng của Quốc Vương, tặng cho bốn người chiến thắng bốn người. Bốn người bọn họ ai cũng có đồng tiền vàng của Quốc Vương, còn có thể an toàn rời khỏi phó bản.”
Hai mắt Đường Mạch mở to, trong lòng cậu chợt lạnh. Cậu nhanh chóng quay đầu nhìn về phía ba “Đồng đội” bên cạnh mình. Ngoại trừ thanh niên đứng bên cạnh Đường Mạch, nữ học sinh trung học và người đàn ông trung niên đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía bốn người đối diện, lại nhìn ngôi sao màu vàng trong tay Pinocchio.
Trong mắt hai người bọn họ sáng rực, toàn bộ hiện lên vẻ tham lam.
Không chỉ bọn họ, trong bốn người đối diện bốn, có ba người cũng nhìn ngôi sao màu vàng nuốt nước bọt một cái. Chỉ có nam nhân áo đen thần sắc bình tĩnh, không có bất kì phản ứng gì. Phát hiện Đường Mạch đang nhìn, hắn cũng nhìn về phía Đường Mạch.
Đường Mạch và đối phương nhìn nhau một cái.
Pinocchio: “Yên tâm đi, các bạn nhỏ. Đây chính là đêm Giáng sinh bất ngờ mà ông già Noel dành cho các ngươi. Chỉ cần các ngươi an an ổn ổn tuân thủ theo quy tắc trò chơi, sẽ không có ai xảy ra chuyện. Ngay cả khi các ngươi không tuân theo quy tắc trò chơi, cũng sẽ không sao a.”
Nữ học sinh trung học: “Có ý gì?”
Pinocchio cao hứng nói: “Trong trò chơi thẻ bài trung thực, cho dù là ta hay đối thủ của các ngươi, cũng sẽ không biết các ngươi ra bài gì. Nếu hai đội ra bài giống nhau, hai lá bài kia coi như hủy bỏ. Nếu hai đội ra thẻ bài khác nhau, thì sẽ kích hoạt 'trận Quyết đấu'. Nhưng mà các ngươi yên tâm, đêm Giáng sinh làm sao có thể xuất hiện quái vật ăn thịt người, trận quyết đấu chẳng qua là để cho hai người đại diện hai lá bài tiến hành quyết đấu. Người thắng có thể tiếp tục ở lại, còn người thua... Sẽ rời khỏi nơi này, tiến vào trò chơi thú vị kế tiếp.”
Nữ học sinh trung học hiểu ý nói: “Ý ngươi là, nếu như hai bên ra thẻ bài không giống nhau, như vậy sẽ bị nhận định là không trung thực. Mỗi người của hai đội sẽ tiến hành quyết đấu. Người thắng có thể ở lại đây, người thua sẽ đi đến trò chơi kế tiếp? Này không giống hình phạt một chút nào...”
Pinocchio chớp chớp đôi mắt ti hí: “Trò chơi kế tiếp không liên quan tới ông già Noel, không có phương pháp thông quan hòa bình nha.”
Sắc mặt nữ học sinh trung học nháy mắt trắng bệt, lúc này mới hiểu rõ vấn đề.
Trong trò chơi thẻ bài trung thực này, tám người bọn họ đều có thể sống sót, chỉ cần bọn họ đồng tâm hiệp lực ra bài giống nhau, sau bốn ván, tám lá bài thì sẽ bị vô hiệu hóa toàn bộ, tất cả an toàn rời khỏi phó bản, nhưng không có được bất cứ thứ gì.
Nhưng nếu như trong đó có một bên thắng được trò chơi này, bằng cách dùng bài Nô Lệ giết chết bài Quốc Vương hoặc bài Vương Hậu đối phương, lại giết chết bài Nô Lệ của phe bạn. Như vậy sau đó chỉ cần xuất bài Quốc Vương hoặc bài Vương Hậu, là có thể giết chết tất cả bài của phe đối diện, thắng được trò chơi.
Hòa bình kết thúc trò chơi, cả hai bên không ai nhận được phần thưởng.
Một phe thắng được trò chơi, bốn người có thể nhận được đồng tiền vàng của Quốc Vương.
Đồng tiền vàng của Quốc Vương...
Đồng nghĩa với việc được quyền bỏ một trò chơi của Tháp Đen.
Nửa tháng trước, thời điểm Đường Mạch đối mặt với đồng tiền vàng cũng thiếu chút nữa thất thố.
Nhưng bây giờ...
“Ta có một vấn đề.” Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Đường Mạch nhìn về phía nam nhân áo đen đang nói.
Tầm mắt nam nhân áo đen lướt qua bốn người phía Đường Mạch, cuối cùng dừng trên người Đường Mạch trong chốc lát, sau đó lại nhìn về phía Pinocchio: “Nếu như một bên chiến thắng, bên thua sẽ như thế nào?”
Pinocchio: “Ta đã nói rồi trò chơi này sẽ không chết người, cho nên bên thua sẽ tiến trò chơi tiếp theo. Còn các ngươi có thể sống sót trong trò chơi tiếp theo hay không...” Pinocchio cười hắc hắc: “Pinocchio đáng yêu, tốt bụng làm sao biết được chứ?”
“Biu——”
Mũi Pinocchio lập tức dài ra, nó vội vàng nói: “Được rồi được rồi, ta vừa xấu xí lại độc ác, không hề đáng yêu và tốt bụng!”
Lỗ mũi khôi phục bình thường.
Lúc này, một giọng trẻ em nói thanh thúy vang lên trong đầu tám người chơi.
[ Ding Dong! Phó bản Giáng sinh vui vẻ: Trò chơi 'Thẻ bài trung thực của Pinocchio' chính thức bắt đầu. ]
[Quy tắc trò chơi:
1. Mỗi đội có bốn lá bài: Bài Nô Lệ, bài Kỵ Sĩ, bài Đại Thần, bài Quốc Vương hoặc bài Vương Hậu.
2. Bài Quốc Vương hoặc bài Vương Hậu có thể khắc chế bài Đại Thần và bài Kỵ Sĩ, bài Đại Thần khắc bài Kỵ Sĩ và bài Nô Lệ, bài Kỵ Sĩ khắc chế bài Nô Lệ, bài Nô Lệ chỉ có thể khắc chế bài Quốc Vương hoặc bài Vương Hậu.
3. Người dưới lòng đất ngầm thừa nhận thứ tự ra bài: Nô Lệ, Kỵ Sĩ, Đại Thần, Quốc Vương hoặc Vương Hậu.
4. Hai bên ra bài không giống nhau, sẽ có lá bài bị khắc chế hủy bỏ tại chỗ, đồng thời kích hoạt 'trận Quyết đấu'. Trận quyết đấu sẽ do hai người đại diện của lá bài tiến hành đấu 1:1. Người thắng ở lại, người thua tiến vào trò chơi công tháp tiếp theo (Cấp độ thường).
5. Lúc chọn lá bài để xuất ra, cả hai đội đều không thấy được nội dung ra bài của đối phương. Pinocchio cũng không biết hai đội ra bài gì.
6. Trước khi bắt đầu mỗi ván, lá bài đại diện của mỗi người chơi sẽ thay đổi một cách ngẫu nhiên.
7. Đội không còn thẻ bài được tính là thất bại.
8. Đội có bài Vương Hậu có thể kích hoạt hiệu ứng 'Về nhà quỳ ván giặt đồ', được quyền hỏi một câu duy nhất với đội có bài Quốc Vương. Có thể đặt câu hỏi đội Quốc Vương bất cứ lúc nào. Câu hỏi không được liên quan tới nội dung lá bài, người bị hỏi chỉ có thể trả lời có hoặc không. Nếu nói dối coi như thua, bên đặt câu hỏi sẽ thắng. ]
[ Pinocchio ghét nhất nhân loại trung thực, nó tình nguyện đem đồng tiền vàng của Quốc Vương đưa cho bốn tên lừa gạt đáng ghét, cũng không chịu để cho người thành thật an toàn rời khỏi phó bản. ]
“Hiện tại các ngươi đã biết hết luật chơi rồi chứ?” Pinocchio ôm ngôi sao màu vàng, âm hiểm cười lên. Khi phát hiện mọi người đều nhìn về phía nó, nó lập tức nháy mắt một cái, làm ra biểu tình ngây thơ trong sáng, cao hứng vỗ tay: “Như vậy chúng ta liền bắt đầu trò chơi đi!”
Pinocchio giẫm một cước xuống đất, một bức tường màu trắng từ trên cao từ từ hạ xuống.
Đây chính là bức tường vừa rồi đã phân cách hai bên, bây giờ nó lại chậm rãi hạ xuống.
Pinocchio: “Các ngươi đều phải thảo luận tiếp theo nên ra bài gì, cho nên chỉ cần bức tường này đáp xuống, các ngươi sẽ không có cách nào gặp được người đối diện, cũng sẽ không nghe được thanh âm của bọn họ. Chỉ có ta có thể thấy các ngươi, nghe được các ngươi nói. Đương nhiên, ta sẽ không nhắc nhở ai.” Nói đến đây, Pinocchio đột nhiên dừng lại, nó che miệng, kinh ngạc nói: “Di, ta mới vừa nói gì vậy, tại sao các ngươi lại cần thảo luận, không phải một lát các ngươi sẽ ra bài Nô Lệ sao?”
Vách ngăn màu trắng 'ầm' một tiếng, hoàn toàn rơi xuống.
Pinocchio ngồi ở trên vách ngăn, nó quay đầu nhìn Đường Mạch một chút, sau đó lại quay đầu nhìn về phía bên kia.
Pinocchio duỗi người, thong thả ôm ngôi sao màu vàng, nằm ở trên vách ngăn. Nó vui vẻ nói: “A, đây là tám đứa trẻ trung thực đáng yêu nha.”