Địa Ngục Chi Ngược

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 17

Ngọn nến trong đại sảnh bốn phía cháy lên, chập chờn phát ra quang mang *** mỹ. Tiếng mọi người cười đùa tràn ngập bên tai Đông Phương, mang theo ý đồ xâm phạm đụng chạm làm cho hắn sợ hãi. Đám người quần áo nhã nhặn thi sĩ lộ ra bản tính sắc lang, mắt giống như muốn đem thân hình nhỏ yếu lột sống nuốt vào bụng.

Khải Thân đi tới ***g sắt, cười cười nhìn Đông Phương tránh bàn tay khắp nơi, tay giơ lên ly đã uống hết, tùy ý gõ gõ song sắt. Âm thanh thanh thúy hấp dẫn lực chú ý của mọi người, mọi người không hẹn mà cùng đem ánh mắt nhìn Khải Thân. Ngay cả Đông Phương đang run sợ, hận không thể chui xuống đất cũng ngạc nhiên nhìn phía Khải Thân.

“Các vị khách nhân tôn quý, hôm nay cái yến hội này được tổ chức chính là hướng mọi người biểu diễn mị lực của Sóc Phúc Lai Ti, đồng thời cũng mang tới một người thú vị khiêu chiến..” Ngón tay thon dài của Khải Thân chỉ về Đông Phương ở giữa ***g sắt: “Nam hài này gọi là Đông Phương, chúng ta phí rất nhiều công phu mới bắt được hắn, nhưng lại không cách nào khiến cho hắn thuần phục.”

“Các vị chắc đã nhìn thấy nhiều vết thương trên thân thể xinh đẹp của hắn rồi.” Đằng Tân đứng ở một bên khác nói: “Chúng ta đã cố gắng hết sức, đáng tiếc đến bây giờ, cũng không thể khiến Đông Phương nghe lời chúng ta nói.”

Mọi người không khỏi đem tầm mắt chuyển tới vết thương trên thân thể Đông Phương. Da thịt trắng noãn ứ đọng đầy vết thâm tím khiến mọi người yếu hầu nuốt xuống một ngụm, nhiều ánh mắt mang theo ý tứ hàm xúc ngược đãi phóng tới người Đông Phương, giống như bị lửa nóng đốt.

Khải Thân cầm ly rượu trong tay hướng mọi người nói: “Bất luận là ai, chỉ cần đem Đông Phương thuần phục, có thể khoái trá mà hưởng dụng hắn một tháng. Khiêu chiến rất không tệ đi, ai muốn đến thử một lần?”

Đông Phương bị Khải Thân nói lại càng hoảng sợ, tay ôm người càng thêm dùng sức. Mọi người nghe Khải Thân nói xong, cũng bắt đầu hưng phấn, nhiều ánh mắt bắn tới Đông Phương càng làm cho lòng người run sợ.

Có người mở miệng hỏi: “ Nếu như muốn làm hắn thuần phục, ít nhất cũng phải khiến hắn chịu chút đau khổ. Có quy định có chút phương pháp không thể sử dụng sao?”

“Đúng vậy, thân thể hoàn mỹ lưu lại vết thương, không khỏi có điểm đáng tiếc.”

Đằng Tân ánh mắt mang theo ý cười đảo qua Đông Phương, làm cho Đông Phương sợ hãi mà co người lại, từ từ tuyên bố: “Vô luận phương pháp gì, chỉ cần không giết chết, đều có thể sử dụng.” Hắn bổ sung nói: “Người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc đều có năng lực khôi phục đáng kinh ngạc, cho dù bị gậy sắt đả thương, một hai tháng sau dấu vết sẽ biến mất. Cho nên, xin mời mọi người yên tâm thi triển thủ đoạn.”

Mọi người trong yến hội càng thêm hưng phấn, không ít người đã buông ly rượu trong tay.

“Bây giờ có thể bắt đầu sao?”

“Như vậy phải đem hắn từ trong ***g sắt bắt ra mới được.”

“Chủ nhân hẳn là chuẩn bị không ích đạo cụ tiêu khiển rồi đi?”

… … … … … ..

Khoa Lạc Đặc lẳng lặng đứng ở một bên, đối với hành động của Đằng Tân cùng Khải Thân, hắn có điểm không biết ứng phó. Mặc dù khẳng định Đông Phương trên tay bọn họ sẽ không được đối xử tử tế, nhưng là tại yến hội khiến tập thể mọi người đối với Đông Phương tiến hành ngược đãi, quả thực không thể tưởng tượng.

Mỗi một người tham gia yến hội, đều là những người bản tính thích ngược đãi người khác! Mọi người muốn di chuyển, Đằng Tân nhấc tay ý bảo nói: “Nếu nhiều người như vậy cùng nhau điều giáo, sợ rằng Đông Phương không cách nào ủng hộ. Như vậy đi, xin mọi người tự tiến, mỗi vị đều có thời gian nửa tiếng đối với Đông Phương tùy ý. Vì bảo trì thể lực Đông Phương, mỗi lần cách ra một khoảng thời gian cho hắn nghỉ ngơi hồi sức.”

“Các vị muốn đạo cụ gì, chúng ta liền hết sức cung cấp.” Khải Thân nói thêm vào: “Khách nhân không điều giáo, cũng có thể ở bên này thường thức cảnh đẹp khó nhìn được. Đương nhiên, lúc Đông Phương nghỉ ngơi, các vị cũng có thể tùy ý kiểm tra được thân thể đầy mê hoặc thê nhân này rốt cục có đến bao nhiêu hấp dẫn.”

Đông Phương vẫn nhắm chặt mắt lại, ngay tại lổng sắt một chút cử động cũng không dám. Hắn biết đêm nay nhất định rất khó chịu, nhưng là chưa từng bao giờ nghĩ tới sẽ bị đối đãi như vậy. Lúc Khải Thân nói câu cuối cùng, hắn không nhịn được, đột nhiên đảo người, đem ánh mắt to đen láy mở to không thể tin nhìn Khải Thân.

“Này, Đông Phương…” Đằng Tân khom hạ thắt lưng, nhìn người giữa ***g sắt vừa mỉm cười nói: “Cố gắng khơi dậy tinh thần, hôm nay sẽ có rất nhiều người thương yêu ngươi oh.”

“Loảng xoảng!” Tiếng kim loại vang dội. Cửa ***g sắt bị mở ra.

Hai thuộc hạ của Đằng Tân tiến vào ***g sắt, thân thủ túm cánh tay của Đông Phương.

“Không nên!” Đông Phương hét rầm lên, hắn run sợ không thôi, thân thể chạy trốn tới bên cạnh ***g sắt.

Vài bàn tay sớm chờ đợi bên ngoài ***g sắt tiến vào, bắt được bờ vai của hắn.

“Rốt cục đụng được rồi.”

“Hảo hoạt…”

“Ha ha, ta hy vọng mình là người đầu tiên điều giáo hắn.”

“Buông tay ra… A…” Đông Phương giãy dụa thân hình, cánh tay tà ác trên người hắn thô lỗ mà xoa nắn, thậm chí ác ý mà tại chỗ vết thương sưng đỏ càng thêm lực, làm Đông Phương thống khổ kêu lên.

Tại ***g sắt không thể động đậy, Đông Phương kinh hoảng mà nhìn thủ hạ Đằng Tân dù bận vẫn ung dung đi tới trước mặt.

“Ta không nên! Không nên!” Mặc dù hết sức lực phản kháng, nhưng vẫn bị đem ra khỏi ***g sắt. Nguyên bổn sa mỏng che lấp thân thể trong lúc lôi kéo rơi xuống, Đông Phương sợ hãi mà khóc bị đưa đến trong tay Khải Thân.

Khải Thân cúi đầu ngắm nhìn mặt Đông Phương tái nhợt, trêu tức mà nói: “Nhiều người như vậy sủng ái ngươi, hẳn là cảm tạ ta mới đúng.”

“Khải Thân..” Đông Phương ngẩng đầu lộ ra nước mắt, khẩn trương mà cầu khẩn: “Không nên làm như vậy, cầu ngươi không cần làm như vậy.”

Khải Thân nhẹ nhàng hôn cái trán Đông Phương, vô tình mà cao giọng nói: “Ai muốn là người thứ nhất?”

“Ta có thể chứ?” Một nam tử cao lớn tóc đem dùng âm thanh trầm thấp hỏi.

Đằng Tân cùng Khải Thân liếc nhau, lễ phép nói: “Hoan nghênh,Thiên Không tiên sinh vốn thủ pháp điều giáo phi thường đặc sắc, ta sớm nghe nói qua. Bất quá, xin mời Thiên Không tiên sinh cẩn thận một chút, tháng trước hài tử chết trong tay tiên sinh dường như không dưới ba người đi.”

Thiên Không mặc một bộ tây trang màu đen, gắn trên đó là vài miếng vàng nhỏ, tương đối nhã nhặn.

Nghe xong băn khoăn của Đằng Tân, Thiên Không nói: “Xin yên tâm, ta nhất định phi thường cẩn thận. Dù sao, nam hài của Sóc Phúc Lai Ti cùng hài tử bình thường không giống nhau..”

Đông Phương bị Khải Thân kiềm chế ở trong ngực, dùng nhãn đồng đen nhánh trừng mắt nhìn Thiên Không.

Thiên Không tựa hồ cũng phát giác ánh mắt Đông Phương, đối với Đông Phương nhẹ khom người cúi đầu chào. Mặc dù cử chỉ rất văn nhã, nhưng nhìn phía Đông Phương, ánh mắt chợt lóe tia tàn ngược làm Đông Phương rùng mình một cái.

Đằng Tân vỗ vỗ hai tay, tuyên cáo: “Như vậy, người thứ nhất chính là Thiên Không tiên sinh. Xin mời bắt đầu đi.”

Tất cả mọi người hăng hái nổi lên, muốn nhìn một chút vị chuyên gia nổi tiếng Á Châu như thế nào khiến Đông Phương thuần phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.