CHƯƠNG 27
Thị trường Châu Âu cùng Châu Mỹ giữa kỳ rung chuyển, Ngõa Tây Tư gia tộc quyền lợi luôn phiên, dẫn đến phỏng đoán của vô số nhân sĩ thâm nhiên. Khoa Lạc Đặc một đời cầm quyền trở thành đứa ngu vì tình mà hy sinh trong miệng mọi người, mà mặt khác người thừa kế hai đại gia tộc, thắng được trong tay một người xinh đẹp. Tự nhiên, lần này giống như tau nạn núi tuyết sụp đổ tới khi người có lợi ích lớn nhất —- Người cầm quyền mới của Ngõa Tây Tư gia tộc, Trọng Quan.
Thành công của Trọng Quan thật sự ngoài ý muốn, Khảm Gia người có đủ năng lực thay thế Khoa Lạc Đặc, cầm quyền được một ngày liền bị ám sát. Thời gian quá mức trùng hợp, khiến mọi người đem tất cả phỏng đoán, nguyên nhân này trên người Trọng Quan.
Ngoài dự liệu mọi người, Khoa Lạc Đặc vốn là ở nơi nào nghèo túng phẫn nộ mà nổi giận, lại ở trong tối tự mỉm cười. “Trọng Quan đã bắt tay xử lý các lão nhân của Ngõa Tây Tư gia tộc.”
Chỗ bí mật ở trong Phật La, so ra kém với xa hoa bình thường, bất quá tân khách trụ tại nơi này có khí chất mị lực đặc biệt, cũng khoyng thể kém phần ưu nhã cao quý. Khoa Lạc Đặc lẳng lặng nghe Nhạc Hình Cung trong điện thoại báo cáo, ánh mắt không tự chủ nhìn Đông Phương đang chui tới chui lui.
“Vừa mới lên ngựa, đã vội vã diệt trừ đối lập?” Khoa Lạc Đặc cười lạnh: “Làm cho hắn buông tay, thông qua xa lánh hắn, nhưng lại cho người của chúng ta dấu diếm dấu vết mà thoát ly khống chế của Trọng Quan. Được rồi, đem người của Khảm Gia thúc thúc lúc đầu đặt tại bên trong chúng ta, mượn tay Trọng Quan diệt trừ đi, bây giờ không cần phải giữ lại bọn họ rồi.”
“Vốn là, cách làm của Trọng Quan, thật sự giúp chúng ta không ít, lòn người trôi đi, thiếu gia ngày sau một lần nữa tới Ngõa Tây Tư gia tộc càng thêm dễ dàng rồi. Hơn nữa, Đằng Tân cùng Khải Thân vì ích lợi cá nhân mà cấu kết dã tâm, sau khi thành công đem thiếu gia diệt trừ, hẳn là rất nhanh nội chiến đi?”
“Sau khi mục tiêu nhất trí, điều kiện cấu kết mới có thể biến mất. Mục tiêu bọn họ hợp tái hoàn lại không có đạt tới, đó chính là Đông Phương…” Khoa Lạc Đặc trong nháy mắt nắm giữ tin tức được Nhạc Hình Cung truyền đến qua điện thoại.
Đông Phương từ người y đi ra, bị thân thủ y chặn ngang ôm lại, bắt được trong lòng vuốt ve. Con mèo nhỏ đáng yêu. Khoa Lạc Đặc cúi đầu hôn nhẹ tiểu tử đầy bất an, tiếp tục cùng Nhạc Hình Cung nói chuyện: “Nhạc Hình Cung, ta sẽ không đem Đông Phương trở thành công cụ đối phó bọn họ. Hơn nữa, Đông Phương chỉ biết trộm đồ vật, cũng không có khả năng gián điệp.” Đông Phương trong lòng ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Thân mật khăng khít ngọt ngào, làm cho tâm lý Khoa Lạc Đặc căng thẳng. “Chuyện khác dựa theo kế hoạch xử lý, cứ như vậy đi.”
“Vốn là, thời kỳ nguy hiểm xin mời thiếu gia ngàn vạn lần cẩn thận.”
“Yên tâm đi.” Vội vã cúp điện thoại, Đông Phương đã không thể chờ đợi được mà mở miệng: “Khoa Lạc Đặc, chúng ta hôm nay có thể đi ra ngoài không?”
“Không thể.”
“Nhưng là, chúng ta đến Phật La rất nhiều ngày rồi, còn không có bước ra nơi này một bước.” Đông Phương nhăn lại mi thanh tú: “Ta cam đoãn đầu đường an tĩnh nhìn một cái.”
“Không thể.”
“Khoa Lạc Đặc…” Đông Phương giãy dụa thân thể, chớp mắt, nhảy ra khỏi ngực Khoa Lạc Đặc, đứng thẳng đối diện hắn làm ra tư thái nghiêm túc: “Lấy kinh nghiệm ta chạy thoát đuổi bắt, bây giờ là lúc có thể ra ngoài chơi đùa. Ngươi không nên quên, ta là đạo tặc có kỹ năng siêu chạy trốn cao nhất thế giới.”
“Đạo tặc cao nhất thế giới?” Khoa Lạc Đặc nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Đông Phương mấy giây, cười to.
“Cười cái gì?”
“Ha hả..” Khoa Lạc Đặc dừng lại tiếng cười, nhìn thấy ánh mắt bi thương của Đông Phương, mân mê môi, hồi phục hình tượng trầm ổn. Y đem Đông Phương kéo đến bên người, ôn nhu nói: “Không cười cái gì cả. Ta cũng không phải giễu cợt ngươi.”
Bị khí tức quen thuộc của Khoa Lạc Đặc bao phủ, Đông Phương sớm đem bi thương nho nhỏ ném qua một bên. Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khoa Lạc Đặc, ánh mắt to đen nhánh đầy quang mang: “Khoa Lạc Đặc…”
“Uh?”
“Ngươi yêu ta sao?”
“Yêu?” Khoa Lạc Đặc có điểm đau đầu. Đem sủng vật nghịch ngợm trở thành người yêu, ý nghĩ muốn tiếp nhận thêm nhiều phiền toái mới, Đông Phương tính cách tinh nghịch làm càn cùng vô pháp vô thiên, chính là chỗ làm y đau đầu nhất.
Nam hài nếu lấy yêu thương nói ra thì chỉ có gia tăng bản năng hành vi ngang ngạnh, Khoa Lạc Đặc cảm giác được đường xưa của Mã Thụy a di. Sau khi cẩn cẩn dực dực dò xét, Đông Phương đối với chính e ngại tựa hồ bởi vì yêu mà không còn sót lại chút gì. Duy nhất có thể may mắn, vốn là hành vi lợi dụng kịch liệt lúc trước cùng anh hùng cứu người mà tới đem tâm Đông Phương toàn tâm toàn ý kính phục.
Nếu nói Khoa Lạc Đặc ngày đó từng đối với Đông Phương tạo thành thương tổn, chưa người nào có thể lý giải được tại sao Đông Phương hiểu ngược lại thân cận Khoa Lạc Đặc, ngay cả Khoa Lạc Đặc cũng cảm thấy khó tin. Tâm lý phản tác dụng, làm cho người ta khó có thể phỏng đón gì đó.
“Khoa Lạc Đặc…” Đông Phương cố chấp mà tìm cho ra vấn đề: “Ngươi yêu ta sao?”
“Vậy còn ngươi? Đông Phương yêu ta sao?”
“Tại sao trốn tránh vấn đề? Chẳng lẽ Khoa Lạc Đặc căn bản không thích Đông Phương?”
Đối với hai tròng mắt đen nhánh như vậy, hắp rất khó chối bỏ đáp án. Khoa Lạc Đặc khẽ nhếch môi: “Ta yêu ngươi, ngươi là con mèo nhỏ đáng quý giá nhất của ta.”
Từ cửa sổ bắn vào ánh sáng, phảng phất trong nháy mắt bị nhiễu loạn cùng thiên sứ trên nóc nhà nhảy múa. Đông Phương hoan hô một tiếng, nhảy đến trên người Khoa Lạc Đặc, vui sướng mà hôn mặt cùng tay Khoa Lạc Đặc.
“Thật tốt quá, ta bây giờ vốn là người yêu của Khoa Lạc Đặc rồi!” Đông Phương hưng phấn nói: “Vậy ngươi phải sủng ta, không cho khi dễ ta, còn có, không cho tái uy hiếp muôn đem ta đuổi về nơi Đằng Tân.” Nhìn thấy sắc mặt Khoa Lạc Đặc, hắn lấy lòng cười cười: “Ta biết Khoa Lạc Đặc sẽ không làm như vậy.”
“Đông Phương…”
“Đông Phương hảo đáng thương, Khoa Lạc Đặc, không nên đem ta nhốt ở trong phòng.” Chỉ chốc lát khởi lên vẻ mặt đáng thương, Đông Phương dùng giọng nói đặc biệt mềm mại cầu: “Ta không muốn bị nhốt ở trong phòng…”
Đầu Khoa Lạc Đặc, lập tức càng thêm đau rồi.