“Nàng ta rất hận ngươi.” Ta nói bình tĩnh: “Nàng nói ngươi giết cha
nàng! Ta nghĩ bây giờ nàng sẽ không tới gặp ngươi đâu, nhưng mà ngươi
yên tâm, ta đã gặp nàng rồi, nàng hết thẩy đều tốt!”
“A,vậy là tốt rồi!” Hắn nhắm lại mắt : “Nàng ấy bình an thì tốt rồi !”
Đau đớn, cơn đau quen thuộc lại kéo tới một lần nữa, ta ra sức vỗ ngực, buồn bã lên tiếng: « Vậy, ta đi đây! »
Ta cắn chặt răng, từng bước đi đến trước cửa, dùng chính sức lực còn sót lại đẩy cửa ra. Trước mắt tối sầm, ta ngã vào một lồng ngực ấm áp.
Ta hẳn là đã có thói quen tỉnh lại một mình trong bóng tối, nhưng mà lúc này đây đau đớn trên ngực vẫn còn chưa tiêu tán đi.
“Tỉnh rồi?”
Ngẩng đầu, tự dưng lại là cái người Vương gia kỳ quái kia, Vũ Văn Huyên.
Ta quay đầu đi, không muốn để ý đến hắn.
“Sao, vẫn còn thấy khó chịu sao? Sao lại cau mày nhăn mặt như thế!”
Ngược lại, hắn tốt bụng ngồi trên mép giường, đưa tay đến thử nhiệt độ
trên trán ta.
Khác lúc ban đầu, né tránh tay hắn, đau đớn ở ngực, khiến ta không cách nào mở miệng ra nói được.
“Ai ~~~~” Hắn không hề lại được đằng chân lân đằng đầu, ngoan ngoãn thu về tay xong, lẳng lặng ngồi theo ta.
“ Nàng biết không?” Hắn đột nhiên mở miệng nói: “Ta vẫn luôn rất ngạc
nhiên, có thể làm cho người kia mất đi bình tĩnh như thế, cô gái cố chấp như vậy sẽ là bộ dạng gì đây! Đến lúc gặp nàng, ta liền hiểu rõ vì sao
hắn lại trở thành cái dạng này, nàng biết không? Nàng thực sự không hề
tự ý thức được lực hấp dẫn của mình đâu! Thậm chí ngay cả ta cũng ~~~”
Ta khó hiểu mà quay đầu lại. Vũ Văn Huyên đang dịu dàng nhìn ta, giờ khắc này ta gần như cho rằng hắn chính là Thanh!
“Đau quá ~~~” Đau đớn đột nhiên tới, khiến ta không nhịn được thở dốc ra tiếng!
Vũ Văn Huyên nhíu mày, một tay ôm lấy ta, một tay để trên lưng ta, ta
cảm thấy một luồng ấm áp tình cảm truyền đến theo lòng bàn tay hắn,
dường như tạm thời ngăn chặn cái rét lạnh rùng mình len lỏi lẻn vào tới
tứ chi xương cốt cả người ta.
Qua thời gian khoảng một nén hương, đau đớn trong lồng ngực ta rốt cục ngưng lại.
“Có tốt lên được chút nào không?” Hắn hỏi: “Còn đau nhức nữa không?”
Ta chầm chậm quay đầu lại, khẽ vừa cười vừa nói: “Cảm ơn ngươi, ta tốt hơn nhiều rồi.”
Hắn dường như run sợ một cái, rồi nhanh chóng tươi cười đáp lại ta: “Nương tử đa lễ rồi, đây là việc vi phu phải làm mà!”
Mặt ta thoáng đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tức giận đến nói không nên lời!
Đồ phóng đãng!
“Làm sao vậy, nương tử còn có chỗ nào không thoải mái, có muốn vi phu
xem lại cho nàng không!” Hắn tràn đầy nhu tình mật ý mà khép chặt khuỷu
tay, ôm hết cả ta vào trong ngực.
“Buông ra!” Ta vừa gắng sức muốn đẩy hắn ra, vừa thở dốc hổn hển nói: “Mau buông ra!”
Hắn cư nhiên nở nụ cười, dửng dưng nhìn ta đang bối rối, không hề có ý muốn buông tay một chút nào.
“Dừng tay!” Một người bỗng nhiên xông vào.
Ta thừa cơ thoát khỏi vòng ôm ấp của hắn, ôm chăn, cảnh giác lùi về chân giường.
Thần sắc Vũ Văn Huyên không hề thay đổi, cho dù cửa chính đã bị đụng
hỏng, hơn nữa đằng sau lại có tới vài người cùng vào, vẻ mặt của lão
nhân gia hắn lại có thể như vậy, vẫn dùng cái kiểu thâm tình chân thành
đắm đuối nhìn ta!
“Ấy!” Ta dè dặt nói: “Có người vào!”
“Ta biết!” Hắn lưu luyến không rời mà thu ánh mắt đang đính lên ta, chậm rãi xoay đầu.
Trong nháy mắt kia, bầu không khí trên người hắn hoàn toàn thay đổi, hắn đã khôi phục lại khí thế bức người cao cao tại thượng của Vương gia như vừa nãy!
“Ban nãy bản vương dường như phân phó qua,bất luận kẻ nào cũng không thể vào đến quấy rầy đúng chứ!” Hắn lạnh lùng nhìn kẻ đầu tiên xông
vào,Thích Thiểu Thương.
“Vương gia thứ tội, khuyển tử nhất thời bị kích động, mạo phạm Vương
gia, nó không phải cố ý muốn làm như vậy đâu.” Vốn đang đúng ở đằng sau, Thích Nghiêm Phong khẩn trương đi lên phía trước, vừa hành lễ với Vũ
Văn Huyên vừa nói.
Thích Thiểu Thương không nói gì, chỉ lo lắng nhìn ta, thấy được ta thì gần như không nén nổi tiếng thở dài.
“A, vô tình mà phá thông cửa chính, vô tình mà hô to gọi nhỏ một lời
vương.” Vũ Văn Huyên giống như thờ ơ không thèm đếm xỉa tới, lại dùng
giọng nói lạnh buốt thấu xương, chậm rãi nói.
Đây là người đến từ nhà đế vương sao?
Ta cảm thấy lẫn lộn mà nhìn Vũ Văn Huyên, khoảnh khắc trước hắn là người đang chơi xấu với ta, sau phút chốc lại có thể bày ra điệu bộ tư thái
như vậy!
Rốt cục vì sao hắn lại đến nơi này? Hắn hẳn là cao cao tại thượng, ngồi
tít trên cao trong vương đô cách xa hàng nghìn dặm ngoài kia, mà không
nên đi tới nơi đây, đi tới nơi giang hồ hầu như không hề cùng tồn tại
với thế giới của hắn!
“Ha ha, việc này, ta thấy Thiểu Thương là nghe thấy tiếng kêu cứu,
tưởng rằng Vương gia gặp bất trắc, cho nên mới hấp tấp mà xông vào như
thế, mong rằng Vương gia tha cho hắn cái tội không biết a!” Kim lão gia
cười tít mắt đi tới giảng hòa: “Thiểu Thương, còn không mau nhận tội với Vương gia!”
Dưới cái nhìn bức thị của cha mình, Thích Thiểu Thương, tâm không chịu tình không muốn mà làm một lễ: “Xin Vương gia thứ tội!”
Vũ Văn Huyên hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì, Thích Thiểu Thương vẫn duy trì tư thế hành lễ.
“Vương gia, Tử Nhi mệt mỏi, nơi này nhiều người như vậy, ta không thể nghỉ ngơi!”
Vũ Văn Huyên quay đầu, cẩn thận đỡ ta nằm xuống một lần nữa, sủng nịch
vén tóc trên trán của ta lên, nhẹ giọng nói: “Được, vậy bản vương để cho bọn họ đi ra ngoài hết, nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi!”
“Thích trang chủ, bản vương cũng không phải là không hiểu chuyện mà để ý người. Nhưng mà, Tử Nhi đối bản vương mà nói, là người vô cùng quan
trọng, cho nên bản vương hy vọng chuyện tương tự không nên xảy ra lần
nữa.” Sau khi Vũ Văn Huyên nói xong, người ở trong phòng dường như đều
thở dài một hơi.
Hắn phất phất tay, bọn họ lập tức lui ra ngoài, ngay cả Thích Thiểu Thương cũng bị cha hắn kiên quyết kéo ra ngoài.
Sau khi chờ bọn họ đều đi khỏi, hắn cư nhiên lại quay trở lại: “Tiểu Sa
nhi thân, nàng xem ta nghe lời nàng bảo đuổi bọn họ đi, nàng muốn báo
đáp ta thế nào hả!”
Ta không biết làm sao, đảo tròn mắt: “Vương gia thiên tuế, ngươi cũng
đừng đóng kịch, ngươi diễn không thấy phiền, nhưng ta xem đến độ mệt
chết rồi!”
“Chậc chậc, đúng như lời hắn nói, vật nhỏ không có lương tâm!” Ánh mắt của hắn lại thay đổi, trở nên vui vẻ!
“Đợi cho lão bằng hữu của ngươi nhanh tới, khổ cho đầu nàng một chút rồi!” Hắn khẽ vừa cười vừa nói.
“Ừ, ghê lắm ấy!” Ta suy nghĩ một chút, cuối cùng thốt lên hỏi: “ Ngươi sẽ không thực sự muốn đi thẩm vấn ca ca ta chứ?”
Hắn mở to hai mắt, không thể không nghĩ ngợi mà nhìn ta, dường như ta
hỏi một câu hỏi rất ngốc: “Sao có thể? Hắn là anh kết nghĩa của ta, chỉ
có hắn mới có phần ức hiếp ta, ta nào dám đi trêu chọc hắn hả!”
“Nhưng mà bây giờ huynh không những chọc hắn, mà còn chọc hắn điểm chết người đó!” Một giọng nói bất đắc dĩ cất lên.
Ta ngạc nhiên mừng rỡ mà nhìn người mới đến: “Thanh!”.
Người mặc y phục màu xanh đang chậm rãi đi vào, không phải là Thanh chứ?
Nhìn Thanh, lại ngoảnh lại nhìn vẻ mặt vô tội của Vũ Văn Huyên, quan hệ
huyết thống của hai người bọn họ thực sự là vừa nhìn đã hiểu ngay được!
“Ngũ ca, huynh thật đúng là có thể đùa nha!” Vẻ mặt Thanh không đồng ý
mà nói: “Tiểu Sa nhi, kêu thân mật như thế, phỏng chừng người kia đã mau phát điên rồi chứ!”
“Vậy tính sao hả! Tiểu Sa nhi vẫn còn là khuê nữ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cho dù bây giờ ta lấy nàng về nhà, cũng không phải là không thể được a!” Vũ Văn Huyên trơ trẽn nói: “Với lại, vị trí chính thất của ta vẫn để trống, chỉ cần ta đồng ý lấy vợ, phỏng chừng hai ông bà già
trong nhà kia chắc chắn sẽ vui vẻ đến cực độ. Chỉ cần bọn họ gật đầu một cái, vậy thì đến lúc đó sẽ không có người có thể ngăn trở được, đệ nói
đúng không vậy, tiểu thất!” (*em bảy)
“Kết hôn ư?” Thanh bĩu môi, nói với vẻ khinh thường: “Ta thấy huynh là
choáng đầu rồi, chỉ sợ đến lúc đó huynh ngay cả chết như thế nào cũng
không biết! Cũng đừng bảo ta không nhắc nhở huynh từ trước, muốn độc
chiếm của người kia chính là cực kỳ đáng sợ nha! Huynh lại có thể có chủ ý dám đánh cắp bảo bối quý giá nhất của hắn, thật không biết huynh là
gan dạ hay là ngu xuẩn rồi!”
“Chờ một chút?” Ta khó hiểu mà ngắt lời đối thoại của hai người kia:
“Các người nói người kia rốt cuộc là ai hả? Tại sao ta càng nghe càng hồ đồ vậy? Hắn ư?”
Hai người bọn họ cùng lúc quay đầu lại, đồng thời mở to hai mắt nhìn:
“Không thể nào ư? Hắn chính là hắn đó! Nàng không thể nào lại không quen thuộc người này —— Nhan Ngạo Hành đó!”
« Các người nhất định lầm rồi ! » Ta cười cười mất tự nhiên: « Là đang
nói đùa đúng không ! Hắn hận ta, chán ghét ta còn không kịp nữa là! Hắn
vừa rồi còn hỏi ta chuyện về Hàn Ti Nhược, nàng ấy mới là người mà hắn
coi trọng! »
Hai người bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, lại đồng thời quay đầu, cùng nhau nhìn ta chằm chằm.
“Không thể nào? Đây là có chuyện gì?”
“Nàng cũng không phải là không biết tính cách của tên kia, rất kỳ quặc, có trời mới biết hắn đang làm cái gì!”
“Hàn Ti Nhược kia là xảy ra chuyện gì hả? Hắn đang suy nghĩ cái gì hả?”
“Ừ, đệ xem, hay có thể là chúng ta lầm rồi không? Nói không chừng ~~~”
“Sẽ không! Nếu thật là như thế, ta sẽ là người thứ nhất không đồng ý!
Thái độ như vậy không giống với tác phong làm việc của hắn!”
“Ừ, ha ha, như thế cũng tốt, ta đây xuất thủ sẽ không còn nguy hiểm gì nữa rồi!”
“Có lầm hay không hả! Không thể! Hắn nhất định phải chịu trách nhiệm với Tử Nhi chứ! Ta phải đi tìm hắn bây giờ!” Vẻ mặt Thanh bình tĩnh, làm
như có vẻ muốn đi ra bên ngoài.
“Chờ một chút!” Ta vội vàng gọi hắn dừng lại: “Đừng, hắn vừa mới tỉnh
lại, đừng đi tìm hắn! Hắn thích Hàn Ti Nhược cũng không có gì sai cả!
Muội vốn nợ hắn rất nhiều, hơn nữa muội sắp chết ngay rồi, người chết
thì có gì cần phải tính toán so bì đâu!”
Ta mỉm cười nhìn Thanh, im lặng mà thỉnh cầu, Thanh, đừng nói!
Trong mắt của Thanh tràn ngập sự không tán thành, qua một lát, rốt cục
vẫn không thể lay chuyển được ta, hắn hơi gật đầu, coi như là đáp ứng
rồi.
“Ấy, bệnh của Tiểu Sa nhi đệ đã nghĩ ra biện pháp gì chưa?” Vũ Văn Huyên đột nhiên hỏi.
Thanh ngập ngừng gật đầu, nói với ta: “Tử Nhi, ta và Long đại phu đã
cùng nhau nghiên cứu, cũng đã có vài biện pháp. Như vậy đi, vài ngày
nữa, ta sẽ đưa nàng đến một chỗ, nơi đó rất tốt cho cơ thể của nàng.”
“Không cần, với tình hình bây giờ, muội làm sao có thể rời khỏi?” Ta nói bình tĩnh: “Vũ Văn Huyên, ngươi đã là bạn của ca ca, vậy vì sao còn
muốn diễn kịch trước mặt người khác như vậy? Các người rốt cuộc đang làm cái gì mà ta không hay biết, còn gạt ta bao nhiêu việc gì nữa? Đằng sau chuyện lần này rốt cuộc có bao nhiêu âm mưu?”
Hai người bọn họ nhất thời đều á khẩu. Một lát sau, Vũ Văn Huyên chậm
rãi mở miệng nói: “Tiểu Sa nhi, có một số việc, có lẽ nàng không biết
thì tốt hơn! Nàng biết được càng nhiều, nàng cũng lại càng nguy hiểm!
Còn nữa, sau này đừng gọi ta cả tên lẫn họ, gọi ta Huyên là được rồi!
Không thì không công bằng, nàng đều gọi tiểu thất là Thanh này Thanh
kia, ta ghen tị đó!”
“Vậy huynh vừa mới nói là vị hôn phu gì đó cũng là nói bừa đúng không?”
Ta ngờ vực nhìn vị ngũ Vương gia có vẻ mặt lưu manh này: “Đừng chuyển
hướng trọng tâm câu chuyện với muội, hiện nay muội đã bị dính vào rồi,
không nghe thấy người nhân chứng kia nói sao? Muội chính là đồng phạm
đó! Chẳng lẽ bọn họ sẽ để muội rời khỏi như vậy sao? Hơn nữa, muội nghĩ
muội có quyền được biết chân tướng chứ!”
“Không đúng!” Vũ Văn Huyên lắc đầu: “Mặc dù đã có nhân chứng cùng vật
chứng, nhưng mà bọn họ chưa hề thông báo chuyện này ra ngoài, chính bởi
một nguyên nhân rất lớn, ấy là sợ hãi sức ảnh hưởng của Vô Địch sơn
trang trên giang hồ, cho nên, trừ khi có thể thực sự đảm bảo một lần
thành công, bọn họ tạm thời sẽ không động thủ. Còn đầu đuôi sự việc,
nàng đi hỏi hắn đi, những ân ân oán oán kia, nhớ lại khiến ta liền thấy
nhức đầu rồi!” Hắn liếc mắt nhìn Thanh.
“Về phần hôn ước ~~~” ánh mắt hắn bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc: “Cha
nàng quả thực từng nói muốn kết thông gia cùng nhà ta, nhưng mà cũng
không chỉ định vị hôn phu cho nàng, bởi vì ông biết, nhà của ta có nhiều nhi tử, có nhiều có thể cho nàng chọn tùy thích. Còn ta, bây giờ cũng
có thể chắc chắn chỉ có một việc, nếu như nàng phải gả đến nhà ta, thì
nàng chỉ biết gả cho ta, cũng chỉ có thể gả cho ta! Chỉ biết trở thành
chính phi của Tuyển An Tĩnh Vương Vũ Văn Huyên ta!”
Ta nhất thời ngây dại, nhìn tình thế bắt buộc của Vũ Văn Huyên trước mắt, nói không nên lời.
“Khụ khụ, ta thấy, ngũ ca, có lẽ huynh đi xem Ngạo Hành trước đi, đừng để cho người khác thừa dịp vào!”
Vũ Văn Huyên nhếch miệng, nói không kiên nhẫn: “Biết rồi, đệ đừng để hắn lừa, đệ cho rằng võ công của hắn là luyện không hả, còn cả thần dược
trong cung điều chế, hắn phỏng chừng đã được bảy, tám mươi phần trăm
rồi! Quên đi, ta còn đi trước dò xét dò xét ý tứ của Thích Nghiêm Phong
trước đã!”
Nói xong, hắn phất tay áo, uy phong bát diện mà đi ra ngoài.
“Hắn nói nàng không cần để ý đâu!” Thanh dịu dàng nói: “Ngũ ca và Ngạo
Hành là bạn bè có quan hệ rất tốt, có lẽ là bởi vì nàng là người Ngạo
Hành để ý, cho nên huynh ấy mới có hứng thú đấy. Trộm nói cho nàng nha,
Ngũ ca chính là hồng nhan tri kỉ của khắp thiên hạ đó!”
“ Mộng Hàn Thanh, đệ ngứa da rồi phải không!” Cái người kia vốn hẳn đã
đi khỏi rồi, tự dưng lại giống như quỷ mỵ, chợt hiện trở lại, thuận tay
vứt đồ gì đó cho Thanh, nói: “Đệ muốn gì đó, ta mang đến rồi. Còn nữa,
lần sau tốt nhất chờ ta đi xa hơn nữa rồi mới nói xấu ta thì tốt hơn!”
“Được, đệ sẽ nhớ kỹ!” Cười nói xỏ lá, vẫn không sợ chết mà bỏ thêm một câu: “Nhưng mà huynh vốn cũng rất phong lưu á!”
Vũ Văn Huyên trừng mắt nhìn hắn một cái, hung hăng nói: “Món nợ này ta nhớ kỹ trước đã, đệ hãy đợi đấy!”
Nói xong, loáng một cái, đi ra ngoài.
“Đừng lo lắng nữa! Lão ngũ chính là cái dạng này! Lưu tình khắp nơi!
Đừng để khuôn mặt kia của hắn lừa!” Thanh dửng dưng cười rồi nói: “Được
rồi, nàng vừa mới hỏi gì đó còn có muốn nghe không hả?”
“Tất nhiên là muốn rồi!” Ta vội vàng nói: “Muội nhất định phải biết!”
“Chuyện xưa từ lâu lắm rồi!” Thanh kéo một cái ghế qua, ngồi xuống, nói xa xăm: “Chúng ta nên bắt đầu từ đâu nhỉ?~~~”