Ta ngơ ngác không biết nên phản ứng như thế nào mới phải, sợ hãi vươn tay, vuốt ve gương mặt đang gần trong gang tấc.
Nước mắt lập tức rơi xuống.
“Đang rất tốt, sao lại khóc? Có phải tại vết thương đau nhức không? Ta
dùng sức quá sao?” Hắn lau đi nước mắt trên má ta, cẩn thận kiểm tra vết thương của ta.
“Không, không, muội không có chuyện gì!” Ta phản ứng lại, vội vàng đẩy hắn ra, lùi đến sát chân giường.
“Huynh vào bằng cách nào?” Ta trừng mắt nhìn hắn, cẩn thận cuộn tròn thân mình lại.
Khóe miệng hắn nhếch lên tia cười nhạt: “Không phải là nàng nói bây giờ có người vào phòng của người khác không có thói quen gõ cửa sao?”
Tim thoáng siết chặt, cổ họng bắt đầu khô khốc: “Huynh đều thấy hết?” Ta dè dặt hỏi hắn.
“Hừ! Nàng nghĩ sao?” Mắt hắn lộ hung quang, trừng mắt nhìn ta chằm chằm.
Huyết khí đã xông thẳng lên ót, chẳng lẽ hắn vừa mới ở đây?
“Muội muội muội vừa, việc ấy ~~~ muội cùng hắn ~~~~ việc ấy ~~~” Ta đột nhiên lắp bắp, cũng không biết phải nói với hắn cái gì!
“Nàng còn dám nói!” Hắn lớn tiếng cắt ngang lời ta.
Dưới ánh nhìn của hắn, ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Nàng này tiểu đồ ngốc! Quả thực tự cho là mình thông minh!” Hắn hung ác nói: “Vì sao muốn cùng Huyên làm giao dịch? Nói tóm lại, nàng đã đáp
ứng hắn điều gì? Lại có thể để cho hắn hôn nàng! Nàng nghĩ rằng ta cần
nàng làm vật hy sinh cho ta như vậy sao? Hả! Nàng có nói không hả!”
“Muội, muội, muội không có!” Ta lấy hết dũng khí phản bác: “Huyên rất tốt với muội, muội đương nhiên ~~~~”
Trong cái nhìn càng ngày càng lạnh của hắn, câu nói kế tiếp tự động biến mất!
“Tốt? Hừ hừ, tốt đến mức phải lấy nàng làm vợ đúng không?” Hắn càng ép lại gần sát hơn.
Ta quay mặt đi, cắn môi, không nhìn hắn.
“Chột dạ sao? Còn muốn gạt ta?” Hắn đưa tay chuyển đầu ta quay lại, buộc ta đối diện với mắt hắn.
“Muội không có!” Ta kháng nghị nói: “Muội vì thích hắn mới ~~~~~”
Lời còn chưa kịp nói xong thì đã bị hắn nuốt hết!
Nụ hôn này so với ban nãy càng thêm dữ dội, ta hoàn toàn bị động tiếp
nhận, đầu lưỡi hắn tùy ý làm mưa làm gió trong miệng ta, nhưng ta không cách nào phản kháng lại được.
Sau cùng, hắn rốt cục từ bi buông ta ra, không kịp thở, lại như trừng
phạt mà cắn lên môi ta, hung hăng đe dọa nói: “Sau này, nàng còn dám nói lời như vậy thử xem xem! Ta sẽ để cho tâm trí nàng chỉ còn nhớ được
mỗi mình ta!”
Ta nhìn nam nhân trước mặt này vẫn ngang ngược như cũ, trong lòng bỗng
nhiên cảm thấy uất ức: “Thế nào? Ngươi lại muốn làm gì ta?”
Sắc mặt hắn biến đổi, đưa tay khẽ vuốt lên đôi môi vẫn còn đang run rẩy của ta, chậm rãi nói: “Thì ra nàng còn đang hận ta ngày đó đối với nàng như vậy?”
Ta không ngẩng đầu, tránh né tay hắn, không thèm trả lời.
Hắn đột nhiên thở dài, đem đầu tựa trên vai ta, rầu rĩ nói: “Tiểu đồ
ngốc! Loại chuyện điên rồ đó, làm một lần là đủ rồi! Nếu nàng thực sự
biến thành một người khác, nàng sẽ không là nàng nữa! Ta muốn một người mà người đó không phải là nàng để làm cái gì?”
“Ngươi chẳng qua chỉ là muốn một món đồ chơi biết nghe lời mà thôi! Ba
năm nay, ngươi vẫn luôn luôn nói như vậy, không phải sao? Ngươi, ngươi
là như vậy, chẳng lẽ sẽ quan tâm ta có thật sự là chính ta hay không
sao?” Trong lòng có chút cay đắng, nhưng miệng vẫn nói ra.
Cơ thể của hắn cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn ta, trong ánh mắt không có nét căm hận quen thuộc, châm biếm cùng ——dục tình,
chỉ có một loại cảm xúc mà ta không biết, một loại cảm xúc khiến ta khó thở, gần như tất cả cảm xúc đều nhanh chóng bị nuốt lấy!
“Nàng vẫn còn hận ta sao!” Hắn trầm giọng nói: “Thanh nói đúng, ta tự làm tự chịu!”
“Rốt cục ngươi muốn nói gì?” Ta cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt đang gần như có thể nói đã trở nên hoàn toàn xa lạ này.
Ánh mắt hắn lóe sáng lên: “Ta có chỗ nào không bằng Minh Ám? Hay là Vũ
Văn Huyên? Tuyển An Tĩnh Vương phi, nghe lên quả thật không tệ!”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi có biết mình đang nói gì hay không!” Ta mở to hai mắt, quả thực không thể tin vào tai mình nữa!.
“Chết tiệt! Không sai! Ta đã không biết mình đang nói cái gì nữa rồi! Ta chỉ biết, nếu như lần sau hắn còn dám hôn nàng! Ta nhất định sẽ giết
hắn!” Trong mắt của hắn rõ rành rành sát khí, hắn là đang nói thật!
Rốt cuộc là tình trạng gì đây!
Hắn, đây là đang ghen sao?
Ghen sao? Hay đơn giản chỉ là ham muốn độc chiếm?
Bỗng nhớ tới câu nói kia của Thanh: Muội đã từng gặp người nào sẽ vì một món đồ chơi mà ngay cả mạng cũng có thể không cần chưa?
Chẳng lẽ, thật sự là đúng như ta suy nghĩ sao?
“Không phải ngươi đang ghen chứ?” Ta ngẩn người hỏi thẳng.
Hắn ngẩn ngơ, vẻ mặt kỳ lạ nhìn ta, đột nhiên đưa tay ôm ta vào trong lòng.
Đầu của ta tựa lên ngực hắn, không ngờ nghe được tiếng tim đập của hắn rất nhanh!
“Tiểu đồ ngốc!” giọng nói của hắn vọng lại từ đỉnh đầu của ta.
“Nàng thực sự là một tiểu đồ ngốc!” Tay hắn dịu dàng khẽ vỗ về lưng ta, giọng nói ôn nhu có hàm chứa sự sủng ái, khiến ta không cách nào tự
kiềm chế được mà đắm chìm vào đó.
Cảm giác này thật kỳ quái, trước kia, ở bên cạnh hắn, ta đều nơm nớp lo sợ, chỉ lo chọc giận hắn. Khoảng thời gian ấy, đối với ta, hắn chẳng
qua là bạo quân đang nắm giữ ta mà thôi!
Thế nhưng, ngày hôm nay, ở trong ngực hắn, vì sao bỗng nhiên cảm thấy khác biệt vậy?
Ta thực sự muốn tự do sao? Ta cảm thấy rất mơ màng!
“Tử Nhi!” Hắn bỗng mở miệng nói: “Đáp ứng ta một việc được không?”
“Ừm!” Ta mơ màng đáp.
“Nàng lập tức cùng Huyên rời khỏi nơi này!”
“A!” Ta bất ngờ ngẩn dậy, nhìn thẳng vào hắn rồi hỏi: “Tại sao?”
Hắn nhắm mắt, chậm rãi nói: “Bây giờ nàng phải rời khỏi đây! Bước đầu
tiên của kế hoạch thất bại rồi, tiếp theo mọi chuyện sẽ không đơn giản
như vậy. Lần trước sở dĩ bỏ qua mạng sống của hai người chúng ta, là
chúng có ý muốn có thể đem hết toàn bộ tội trạng đổ lên đầu của ta. Sau này, người kia nhất định sẽ không phạm sai lầm như lần đầu nữa đâu,
chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc, dứt khoát sẽ không xuống tay lưu tình! Nếu là ta thì không lo gì, nhưng là nàng thì~~~~~”
Hắn cũng không nói gì thêm, nhưng ta cũng hiểu hết ý tứ của hắn, nói cho cùng, ta chẳng qua là một gánh nặng mà thôi!
“Lần trước ta đối tốt với Hàn Ti Nhược, đối xử với nàng không tốt chỉ
là hy vọng kẻ khác sẽ nghĩ nàng và ta chẳng qua chỉ là có mối quan hệ
cũng cha khác mẹ mà thôi! Thế nhưng, lần này chúng ta bị mai phục… có
thể tạm thời hắn không để ý… nhưng giờ ngay cả Thanh cũng đã nhìn ra
rồi, hắn chắc chắn sẽ sinh nghi! Đến lúc đó nếu như hắn lấy an nguy của nàng khống chế ta thì…”
“Ta?” Trong khoảng thời gian ngắn ta không phản ứng lại, “Ta đối với ngươi mà nói, là một phiền toái sao?”
“Phiền toái?” Hắn cười khổ nói: “Nàng không phải là phiền toái của ta, chỉ là điểm yếu của ta mà thôi!”
“Không phải trước đây ngươi cũng để cho người khác thấy ta là điểm yếu của ngươi sao? Có gì khác biệt đâu?” Ta hỏi ngược lại.
Hắn thở dài một hơi, vuốt nhẹ tóc của ta, nói: “Trước kia, bởi vì nàng
không phải là điểm yếu của ta! Hiện giờ, nàng lại thực sự trở thành điểm yếu của ta rồi! Ta thật đúng là mua dây buộc mình à!”
Ta có chút hồ đồ!
“Nói cái gì mà trước kia không phải, hiện giờ lại phải?” Ta nhíu nhíu đầu mày, ra vẻ không hiểu!
Nghe thấy ta hỏi, vẻ mặt hắn bỗng nhiên trở nên rất kỳ quái, dường như có vẻ rất không tự nhiên.
Thấy ta nhìn hắn không thôi, hắn rốt cục thất bại, gầm nhẹ nói: “Ta là
nói, trước kia ta chỉ xem nàng như một quân cờ, nàng sống hay chết đều
không sao cả. Nhưng mà, hiện giờ, chết tiệt là ta lại quan tâm nàng,
quan tâm đến muốn chết, nàng bây giờ chính xác là điểm yếu của ta!”
Ta nhìn hắn không dám tin, bất giác lắc đầu, lẩm bẩm thì thào: “Ta có nghe lầm hay không?”
Hắn nổi nóng trừng mắt nhìn ta, nói hổn hển: “Không! Nàng không có nghe lầm! Ta là nói ta quan tâm nàng, nàng là điểm yếu của ta! Ý của ta
chính là ta thích nàng! Thích nàng thích vô cùng! Ta…”
Hắn bỗng ngừng lại, nhìn ta thật sâu, chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai ta: “Ta yêu nàng!”
Giống như bị trúng phải định thân chú, cả người ta ngây ngốc tại chỗ!
“Yêu ta?”
“Đúng vậy, yêu nàng! Ta rất yêu nàng!” Hơi thở của hắn quẩn quanh ta,
thêm một nụ hôn nhẹ, rơi vào môi ta, rơi vào trong lòng ta!
“Nhưng mà ta…”
“ Hư! Cái gì cũng đừng nói!” Hắn đưa tay điểm lên môi ta xong, trong ánh mắt hiện lên một chút vẻ đau khổ: “Đừng nói, cái gì ta cũng không muốn biết! Nàng thật sự thích ai đều không còn quan trọng nữa! Chỉ cần nàng bình an là đủ rồi! Nghe lời ta, đi với Huyên đi! Tạm thời ta đem nàng gửi ở chỗ hắn, chờ ta loại bỏ hết tất cả kẻ địch đang ẩn nấp, ta nhất
định sẽ đi đón nàng!”
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, hơi có chút chua chát rồi nói: “Thanh nói
đúng, nàng chính là khắc tinh trong mệnh của ta! Biết rõ lòng của nàng
không ở nơi ta, nhưng vẫn lợi dụng sự lương thiện cùng lòng thông cảm
của nàng, chỉ muốn buộc chặt nàng bên người! Không có cách nào! Ta không cần biết cái gì là vì hạnh phúc của người yêu mà phóng nàng tự do! Ta đối với nàng, là không thể buông tay được rồi! Luôn là không thể buông tay! Ta không cách nào tưởng tượng được nàng đang nằm trong vòng tay kẻ khác! Cho dù nàng hận ta, ta cũng muốn trói nàng lại! Cột vào bên cạnh ta, vĩnh viễn cũng không buông tay!”
Ta nói không ra lời, cổ họng dường như bị vật gì ngăn chặn, không phát ra một chút thanh âm nào!
“Nói là muốn độc chiếm cũng được, không cam lòng cũng được! Dù thế nào, ta cũng nhất định phải có nàng!” Trong mắt hắn không có một tia do dự, kiên quyết như vậy, ta thoáng bị lay động!
“Chỉ có nàng, luôn dễ dàng kích thích cảm xúc thật của ta!” Hắn thở dài, tính trẻ con cọ cọ hai gò má ta: “Ta đây đa mưu túc trí, quỷ kế đa
đoan, anh minh sáng suốt đường đường là trang chủ của Vô Địch sơn trang, nhưng luôn luôn ở trước mặt nàng chỉ như là một đồ đần chỉ biết ăn dấm chua!”
Thấy ta nhẹ cười ra tiếng, hắn bất mãn khẽ cắn vành tai ta một chút,
hung dữ đe dọa: “Trong lòng nàng nhất định đang cười nhạo ta đúng không hả?”
“Ta không có!” Ta mở to hai mắt với vẻ vô tội: “Ta làm sao có khả năng cười nhạo ngạo chủ ngươi chứ!”
“Đúng nha! Dù sao chỉ có ta giống như một tên ngốc, bám nàng không tha!” Giọng nói của hắn bỗng thấp xuống: “Nàng, lại thầm nghĩ muốn thoát
khỏi ta, tìm kiếm tự do mà nàng muốn! —— một thứ mà ta vĩnh viễn không
thể cho nàng!”
Ngực của ta bị kiềm hãm, có một loại cảm xúc loáng thoáng hình thành, bắt đầu điên cuồng nảy lên, đâm chồi, mọc lá !
“Không nói nữa!” Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn ta, nói: “Huyên có lẽ sẽ trở lại, dù thế nào nàng cũng cùng hắn đi trước đi. Bây giờ người kia còn không dám động vào Huyên, cho nên, ta có thể ở chỗ này giam chân
hắn, đợi thời cơ, đưa toàn bộ bọn họ sa lưới! Nàng hãy tĩnh dưỡng thân
thể thật tốt, cái gì cũng không cần lo nghĩ! Ta bảo đảm, nhất định sẽ
không để cho nàng gặp phải nguy hiểm như lần trước nữa đâu!”
“Nhưng thương thế của ngươi còn chưa khỏe, ngươi mới là nguy hiểm nhất đó!”
“Ta không sao đâu.” Hắn thản nhiên nói.
“Không sao ư?” Ta nhất thời chán nản, nâng tay kéo vạt áo hắn, lộ ra vải trắng quấn bên trong.
“Cái này gọi là không sao ư? Nghê đại phu nói, ngươi thiếu chút nữa mất mạng vì mất máu, vết thương sâu như vậy đâu thể nhanh lành được!”
“Nàng, đây là đang lo lắng cho ta?” Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, tự dưng lộ một tia mừng rỡ.
“Ta, ta chỉ sợ ngươi chết quá sớm, ngay cả nhất nam bán nữ còn chưa lưu lại được, Nhan gia chúng ta không phải tuyệt hậu sao?” Ta nói khinh
suất.
Vẻ mặt của hắn lập tức lạnh đi!
Vốn không phải cố ý muốn nói như vậy, nhưng trong lúc vô ý lại nói ra miệng rồi, trong lòng ta có chút khẩn trương.
“Nàng nghỉ ngơi đi! Ta đi trước!” Hắn nói nhạt.
“Ta!” Ta ngẩng đầu muốn giải thích, lại không biết nên mở miệng thế nào.
“Đừng nói nữa!” Hắn trầm giọng nói: “Cứ như vậy được rồi!”
Hắn vẻ mặt phức tạp nhìn ta một cái, rốt cục xoay người đi ra ngoài.
Trơ mắt nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, trong lòng ta đau nhói, tại sao vừa mở miệng nói mà lại nói lời đâm hắn như vậy?
Chỉ là, chỉ là, câu nói lúc nãy của ta cũng đâu có gì sai!
Nếu là ca ca có điều gì bất trắc, Nhan gia chúng ta chẳng phải sẽ tuyệt hậu sao?
Ca ca!
Ta nở nụ cười tự giễu, vừa suýt chút nữa đã hoàn toàn quên hết, quên hết quan hệ của chúng ta lúc này!
Chúng ta là huynh muội ruột cùng cha khác mẹ a.