Địa Ngục Sâu Thẳm

Chương 33: Chương 33




Ám chợt lấy thân che trước người ta, cữu cữu chỉ bình tĩnh nhìn người đang đi vào kia, nhưng không mở miệng phản bác.

Chẳng lẽ là thực sao? Cữu cữu là vì ta sao?

Trong khoảng thời gian ngắn hàng trăm thứ cảm xúc lẫn lộn, chỉ cảm thấy trong mắt cay cay, nước mắt liền từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Thích Nghiêm Phong! Ngươi muốn như thế nào?” Cữu cữu bình tĩnh nói.

“Hắc hắc, ta và ngươi hao tốn tâm sức mới đoạt được ba thanh kiếm trong tay, hiện giờ đã bị Nhan Ngạo Hành mang đến hoàng cung rồi, có lẽ mọi vật đã tập hợp đủ, hẳn là đã tìm được bản đồ bảo tàng rồi. Ngươi vất vả liều mạng đem hết toàn lực cứu tiểu nữ này, hiện nay nó cũng là người duy nhất có thể sử dụng được rồi, bây giờ chỉ có nó mới có thể giúp chúng ta lấy lại bản đồ bảo tàng.” Vẫn là khuôn mặt tươi cười quen thuộc đầy hiền lành như cũ, nhưng trong mắt đã chứa vẻ độc ác không nói nên lời.

“Ngươi biết rõ Tử nhi không có võ công, làm sao nó có thể giúp ngươi trộm bản đồ bảo tàng về được!” Thân thể cữu cữu cứng đờ, lạnh lùng nói.

“Ha ha, lẽ nào ngươi quên hết sao? Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tình ý của Nhan Ngạo Hành ngày đó đối với nó ngay cả người mù cũng nhìn ra được! Chỉ cần con bé đến gần được nó, nhất định có thể tìm được cơ hội! Cho dù Nhan Ngạo Hành không được, còn có Vũ Văn Huyên! Vị này là ngũ Vương gia có quyền lực với cả vua và dân, chỉ mê luyến Tiểu Tử nhi nhà các ngươi! Hồng nhan họa thủy thật đúng là nói không sai, khuôn mặt Tử nhi hệt như của Minh Nguyệt Dạ năm đó. Nhớ năm đó, vì Nguyệt Dạ, ngươi cùng Vô Địch hai người tranh đến tranh đi, kết quả thì sao? Vô Địch chết không được yên lành, Nguyệt Dạ tự tử mà chết, để lại một mình ngươi như cái xác không hồn mà thôi! Đến nay, ngay cả Nhan Ngạo Hành cũng tránh không khỏi mùi hương ôn nhu này, nhưng không biết Tử nhi có thể dẫm vào vết xe đổ của mẫu thân nó hay không?” Thích Nghiêm Phong nói nói cười cười, lời nói kia lại như một cây đao, tróc ra từng lớp từng lớp da thịt!

Hóa ra, tưởng rằng không ai biết đến chuyện khó coi kia, nhưng hóa ra, đã sớm không có gì là bí mật hết!

“Câm miệng! Thích Nghiêm Phong, ngươi chớ quên! Ngươi đang ở tại U Minh Ám phủ của ta, còn dám càn rỡ như thế!” Cữu cữu phẫn nộ quát.

“Minh Ngự ~~~~” Thích Nghiêm Phong hơi nheo mắt lại, như cười như không mà nói: “Nếu như là mười ngày trước, ta tuyệt nhiên sẽ không trực tiếp xông vào cấm địa của ngươi như vậy! Chính là bây giờ ~~~~”

Hắn mở tay ra, nở nụ cười rất đắc ý: “Bây giờ ta không những vào được, mà còn, căn bản không có ý nghĩ cứ như vậy mà đi ra!”

Dáng tươi cười của hắn thu lại một chút: “Minh Ngự, võ công của ta ngươi đã biết, trước đây ngươi thật sự cao hơn ta một bậc, hơn nữa ngươi còn có đứa con xuất sắc này, ta quả thực phải nhịn ngươi ba phần. Nhưng là ngươi của ngày hôm nay, căn bản là một phế nhân! Bây giờ ta muốn huyết tẩy U Minh Ám phủ các ngươi, càng dễ như trở bàn tay! A, được rồi, cần gì lôi thôi như vậy chứ? U Minh Ám phủ này vốn nằm ở trên hỏa long mạch, vì có hỏa liên sinh trưởng ở chỗ này mới ngăn chặn được hỏa mạch, nếu như hủy những hỏa liên này đi~~~~ căn bản, ta không cần phí một tý sức lực nào, U Minh Ám phủ này sẽ bị địa hỏa hủy diệt hoàn toàn!”

Dừng một chút, hắn đang nhìn cữu cữu lại chuyển mắt sang nhìn ta: “Tử nhi, ngươi xem, tính mạng của mọi người ở đây toàn bộ đều nhờ vào ngươi!”

Giọng nói của cữu cữu phát ra càng lạnh giá: “Thích Nghiêm Phong, ngươi thật muốn bức ta đến tình trạng như vậy sao?”

“Lúc trước ta tuyệt nhiên không có khả năng bức ngươi, bởi vì lúc đầu chính ngươi không có điểm yếu, trên đời này căn bản không có gì có thể đe dọa được ngươi, cho dù U Minh Ám phủ thực sự trầm luân biển lửa ngay trước mắt ngươi, e rằng ngươi ngay cả mắt cũng sẽ không chớp một cái. Nhưng hiện tại, ngươi có lo lắng, có gì đó cho ngươi quan tâm, ngươi không có khả năng trở lại là ngươi trước đây rồi, không phải sao? Cho nên, bây giờ ta mới có thể kiên nhẫn ở chỗ này nói tốt khuyên bảo. Ngươi không quan tâm sống chết của mình, không quan tâm tồn vong của U Minh Ám phủ, đáng tiếc, Tử nhi được sinh bởi mẫu thân nó lại chính là điểm yếu của ngươi, tính khí ngoại nhu nội cương, thật đúng là làm cho người ta hứng thú. Nó như vậy, nhất định sẽ không khiến chúng ta thất vọng đâu, không phải sao?” Thích Nghiêm Phong bên miệng lộ ý cười, đôi mắt kia lại mang theo hàn ý khó quên được, làm lòng ta đông cứng lại!

Ta cười cười với hắn ta, bỗng nhiên nhớ tới có chuyện dường như có thể tìm được đáp án: “Thích trang chủ, có chuyện ta vẫn nghĩ không rõ, có thể xin chỉ bảo một chút không?”

Hắn hí mắt, cười nói: “Tử nhi cứ việc nói đi!”

“Ngày đó trong rừng đào, ngươi thực sự muốn giết ta?” Ta từ tốn hỏi.

“Khụ khụ, việc này, lúc đó chẳng qua là tình thế bức bách, nhưng sau những tên đã mạo phạm Tử nhi, ta đã phạt qua bọn họ rồi.” Thích Nghiêm Phong không ngờ lại thừa nhận hết mà mặt không hề biến sắc.

Không biết vì sao, trong lòng có một chỗ vốn đã đông cứng nay lại dần mở một lỗ hổng.

Thì ra, ít nhất một lần kia, không phải là lừa gạt!

Ta ngẩng đầu, vẫn mỉm cười: “Thích bá bá, ta giúp người lấy bản đồ bảo tàng, ngươi có thể bảo đảm an toàn của U Minh Ám phủ cùng cữu cữu sao?”

“Tử nhi! Không cần đáp ứng hắn!” Ám xoay người, bắt được cánh tay của ta.

Ta quan sát hai người ở phía trước, một người là biểu ca của ta, một người là cữu cữu của ta, với ta mà nói, bọn họ là người thân là người nhà quan trọng của ta, nơi này là thế ngoại đào nguyên (*bồng lai tiên cảnh) mỹ lệ, là nhà của bọn họ, cũng là nhà của ta.

“Tựa như Thích bá bá nói, ta không có khả năng mặc kệ an nguy của người U Minh Ám phủ, huống hồ, ‘phúc sào chi hạ, yên hữu hoàn noãn’(tổ chim bị phá, trứng còn có thể còn nguyên vẹn hay không), ta đáp ứng thì còn có một cơ hội sống, nếu ta không đáp ứng ~~~~~” ta lắc đầu cười khổ nói: “sợ rằng Thích bá bá đã đến đây rồi thì sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!”

“Ngay cả như vậy, Minh Ngự ta cũng sẽ không để ngươi chịu uy hiếp!” Giọng nói vô cùng lạnh nhạt của cữu cữu, dường như đã quyết định điều gì.

Trong nháy mắt, Ám đang đứng ở trước người ta đã cùng Thích Nghiêm Phong chạm nhau một chưởng!

Lòng bàn tay của hai người đối nhau, rõ ràng là cương so nội lực!

Giữa lúc giật mình, cữu cữu đã đem ta ôm lên, xoay người hướng thông đạo bên kia.

Ai ngờ mới đi chưa được vài bước xa, một thanh trường kiếm liền để ngang trước mặt ta.

“Minh phủ chủ, xin dừng bước!” Giọng nói nhã nhặn lễ độ, hiện giờ nghe lại thấy đặc biệt chối tai.

“Thích Thiểu Thương, nguyên lai ngươi cũng ở chỗ này hả! Thật sự là ‘thượng trận bất ly phụ tử binh’(*ra trận cha con không rời)!” Ta chưa từng căm ghét mình như bây giờ, tại thời điểm này, cái gì mình cũng không giúp được.

“Tử nhi, các người có lẽ nên ở lại, tất cả lối ra ở nơi đây đều bị phong kín hết, đối cương là tuyệt đối không có phần thắng đâu. Vì sao Ám công tử biết rõ không có phần thắng mà còn dám so nội lực với phụ thân ta, Tử nhi ngươi còn không rõ sao? Hắn đang kéo dài thời gian cho các người.” Lời nói của Thích Thiểu Thương vẫn còn một chút chân thành.

Cảm giác cữu cữu càng nắm chặt cánh tay của ta, trong lòng đã hiểu rõ.

Than nhẹ một tiếng, ta khẽ mỉm cười nói với Thích Thiểu Thương: “Thích đại ca, Tử nhi chưa từng cầu qua huynh điều gì, nhưng lần này, xin huynh đáp ứng muội, cho dù như thế nào, ít nhất trước lúc muội trở về, hãy bảo đảm sự an toàn cho người nhà của muội!”

“Không cần cầu hắn! Chúng ta người của Minh gia, cho dù chết trận, cũng sẽ không cầu xin tha thứ với kẻ địch!” Trong giọng nói kiên định của cậu mang theo ngạo khí trời sinh.

Thích Thiểu Thương không nói gì, trong nháy mắt đã xuất thủ!

Võ công của cữu cữu quả nhiên đã không còn, may mà, mục đích của Thích Thiểu Thương chỉ là ta, đem ta từ trong lòng cữu cữu cướp đi, cũng không hạ sát cữu cữu.

Lần đầu tiên thấy vẻ mặt của cữu cữu như vậy, căm phẫn cùng không cam lòng hỗn tạp, cùng với một tia khuất nhục mà ta chưa từng tưởng tượng sẽ bắt gặp trong mắt ông ta.

Đều là bởi vì ta, nếu như không phải vì cứu ta, người có tuyệt thế võ công như cữu cữu sao có thể gặp phải chuyện này.

“Nàng yên tâm, ta chỉ là điểm huyệt đạo của hắn, không có thương tổn hắn.”

Nhắm mắt hết lại, trong đầu ta bỗng có ý nghĩ này: nếu mà, cữu cữu không cứu ta, thật là tốt biết bao!

Lần nữa ta tỉnh lại, là đang ở trên đường đi.

“Đã khát chưa? Có muốn uống nước hay không?” Thích Thiểu Thương với tay qua, thử nhiệt độ trên trán của ta.

Ta tránh đầu đi, không nhìn tới hắn.

Khe khẽ thở dài, giọng nói của hắn rất thấp, nhưng đủ để cho ta nghe rõ ràng: “Người ta không muốn thương tổn nhất chính là nàng, nàng biết không? Ta nghĩ, nàng cần phải biết! Sự ái mộ của ta đối với nàng cho tới bây giờ cũng không hề che giấu trước mắt nàng, chỉ là, nàng chừa từng để ta ở trong lòng. Lần đầu tiên thấy nàng, nàng vẫn còn là một cô bé, đáng yêu như phấn điêu ngọc trác, bắt đầu từ lúc ấy, nàng đã ở trong tim ta. Nếu xếp theo thứ tự đến trước và sau, ta mới là người đầu tiên yêu nàng! Nhưng mà, hiện giờ, ta lại phải chính tay đem nàng đưa đến bên người của một người đàn ông khác!”

Dừng một chút, hắn dường như đang cố gắng kiềm chế gì đó: “Nàng có biết cảm giác ta biết rõ là đang ở bên cạnh nàng nhưng cái gì cũng không thể làm được là như thế nào không? Nàng có biết, ta biết rõ Nhan Ngạo Hành đối với nàng thế nào nhưng vẫn phải giả vờ cùng hắn vui vẻ thân tình là cảm giác gì không? Nàng có biết, ta chỉ muốn đem nàng giấu đi, ai cũng không cho gặp mà giờ chính tay ta lại phải đem nàng đưa cho một người khác là cảm giác gì không? Nàng không biết! Nàng mãi mãi cũng sẽ không biết!”

Ta quay đầu, nhìn kỹ người đàn ông rõ ràng đã quen thuộc nhưng lại bỗng trở nên rất xa lạ này.

Thì ra tất cả mọi người đều đang diễn kịch!

“Ta không rõ, làm sao ta có thể biết được? Các ngươi đều gạt ta, gạt ta! Ta còn có thể tin tưởng ai? Ngươi nói cho ta biết? Ta nên tin tưởng ai? Cái gì yêu hay không yêu, toàn bộ đều là nói dối!”

Mở cửa sổ của xe ngựa ra, ta nhìn ra ngoài, một vầng trăng sáng treo trên trời, đã cô độc vắng lặng hết không biết mấy nghìn năm.

Ta nhìn trăng kia, cảm thấy mình lại có thể bình tĩnh mà nói ra những lời như vậy.

“Đáp ứng ta, Tử nhi, cho dù nàng đã lấy được bản đồ cũng đừng về đây!” Thích Thiểu Thương đột nhiên đưa tay chuyển đầu của ta qua, nghiêm túc nhìn ta nói.

“Ngươi lại muốn làm cái gì?”

“Cho dù nàng lấy lại bản đồ, phụ thân cũng sẽ không bỏ qua cho nàng đâu, toàn bộ người có huyết thống của Minh gia nhất định phải chết! Nàng cầm bản đồ đi đi, nghìn vạn lần đừng trở về!”

“Không có khả năng! nếu ta cứ như vậy bỏ đi, người của U Minh Ám phủ nhất định sẽ bị phụ thân ngươi giết sạch, huống chi, ta làm sao có thể bỏ lại cữu cữu cùng Ám! Mệnh ta vốn là do cữu cữu cứu trở về, ta còn muốn trả lại cho hắn!”

“Cho dù nàng cầm bản đồ trở về, bọn họ cũng phải chết như nhau! Minh Ngự đã là một phế nhân rồi! Nàng cần gì vì hắn mà phải chịu chết vô ích!”

‘Chát’ một tiếng, Thích Thiểu Thương không thể tin mà nhìn tay của ta vẫn còn đang giơ lên như trước!

“Ý tốt của ngươi, lòng ta đã lĩnh, nhưng mà, ai cũng không chuẩn sỉ nhục cữu cữu của ta! Cái tát này ta sẽ không xin lỗi đâu!” Ta lạnh lùng nhìn hắn

“Cữu cữu! Cữu cữu! Nàng cho rằng hắn chỉ là cữu cữu của nàng thôi sao? Nàng nghĩ hắn vì sao tự nguyện hi sinh tất cả chỉ để cứu nàng?” Trong mắt của Thích Thiểu Thương tràn đầy vẻ giễu cợt.

“Ngươi đang nói cái gì?” Ta sửng sốt một chút.

“Ha ha, Tử nhi, ta thật không biết nên xem nàng may mắn hay bất hạnh đây?” Vẻ mặt của Thích Thiểu Thương rất kỳ lạ, trong ánh mắt của hắn nhìn ta lại có một chút —— thương hại!

Nhịn không được muốn hỏi thêm, ngoài xe ngựa bỗng nhiên có người lên tiếng!

“Thiếu chủ, có tin tức mới tới!”

“Ừ, ta đã biết!” Thích Thiểu Thương đáp.

Trên vẻ mặt của hắn đã khôi phục sự bình tĩnh, có vẻ lạnh lùng, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật của hắn?

“Đây, uống thuốc này vào, ngủ tiếp một chút, hàn độc của nàng tuy đã được loại bỏ hết, nhưng thân thể vẫn còn tương đối yếu, chúng ta phải liên tục gấp rút lên đường, nàng nên nhân lúc bây giờ tĩnh dưỡng thân thể cho tốt đi!” Thích Thiểu Thương đưa tới một cái bát sứ tinh xảo.

Luôn luôn dịu dàng săn sóc, Thích Thiểu Thương nhã nhặn thanh tú dường như đã lại trở về, bên môi kia lộ vẻ nhợt nhạt mỉm cười, mặt nạ cùng vỏ bảo hộ, Thích Thiểu Thương vừa nãy hình như cho tới bây giờ cũng chưa từng tồn tại.

Ta tiếp nhận bát, uống cạn hết một hơi, ta quay đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ, trăng sáng lẳng lặng treo trên bầu trời, nhớ lại người nào đó đã từng nói qua, dưới ánh trăng, rất nhiều chuyện được phát sinh đều là không vì lý do gì cả.

Thực sự không vì lý do gì sao?

Là thật? Là giả?

Yêu hoặc hận?

Quan trọng sao?

Khép lại mí mắt đang càng ngày càng nặng trĩu, trong lòng ta bĩnh tĩnh không gợn sóng.

Đi mãi, đi mãi, tựa hồ như con đường không có điểm dừng.

Thích Thiểu Thương và ta không còn nói đến đề tài ngày hôm đó nữa, chỉ cẩn thận chăm sóc ta.

Ta ăn được, ngủ được, cố gắng điều chỉnh tình trạng của mình đến tốt nhất, bởi vì ta biết, ta sắp sửa đối mặt với một đối thủ đáng sợ.

Dọc đường đi, ta cũng không có hỏi qua tình hình của cữu cữu và Ám, bởi vì ta hiểu, cho dù phát sinh chuyện gì, hiện tại chính ta cũng đều chịu bó tay.

Thân thể đã khôi phục bình thường, không cần tính ngày sẽ bỏ mạng nữa, nhưng mọi chuyện ấy cũng không khiến ta hài lòng được bao nhiêu, ta thường suy nghĩ, nếu như cho ta được lựa chọn, ta sẽ hy vọng mình được sống sót hay sẽ hy vọng cữu cữu không nên cứu ta đây?

Không có đáp án!

Bởi vì ai cũng không thể xoay chuyển được chuyện đã phát sinh!

Điều ta muốn chính là nhìn thấy được tương lai ngày mai!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.