Đau quá! Mệt mỏi quá! Thật nhức quá!
Lúc tỉnh lại, cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới đột nhiên nhói lên, ta không nhịn được nhíu mày.
“Đau nhức ở đâu?”
Vậy là ta mới phát hiện ra, hiện giờ ta đang bị hắn ôm ở trong lòng rồi.
“Không có gì, ta không đau.” Ta cúi đầu, đưa tay kiểm tra cánh tay phải của hắn, khá tốt, không còn chảy máu nữa rồi.
Giọng điệu thong thả, nhưng khi phát hiện hắn làm một hành động, thì ta kinh ngạc quên mất cả phản ứng…
Không ngờ hắn lại đang cởi áo của ta!
“Ngươi, thương thế của ngươi…ngươi không thể… ta là đang nói bây giờ
không thể làm… không phải….ta…” Ta phản xạ có điều kiện mà hai tay nắm
chặt cổ áo, nỗ lực ngăn cản tay trái của hắn liên tục xâm nhập và tiến
công.
“Không nên cử động!” Hắn xoay người ngăn chặn ta giãy giụa, không kiên
nhẫn mà một tay bắt lấy hai cổ tay của ta, cố định ở trên đỉnh đầu ta.
Tư thế như vậy thật sự là vô cùng mờ ám, quần áo ta đã bị cởi ra một
nửa, nửa người bị hắn đặt ở trên vách đá, hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào
mắt của ta, chúng ta áp sát vào rất gần nhau, chóp mũi suýt nữa sắp đụng vào nhau.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn như thế, sắc mặt ta chậm rãi nóng lên, ta hồi hộp cắn môi, cơ thể đã trở nên căng thẳng.
“Sợ ta sao?” Hắn đột nhiên hỏi.
Ta vô thức gật đầu, đột nhiên tỉnh ngộ trở lại, vội vã lắc đầu.
Trong mắt hắn hiện lên nụ cười, nhưng mà là chợt lóe qua, nhanh đến mức ta hầu như không thể tin chắc là ta đã thực sự nhìn thấy, bởi vì sau
một khắc môi của ta bị hắn nhẹ nhàng hôn lên.
Không phải là nụ hôn tràn đầy hứng thú cướp đoạt như trước kia, nụ hôn
lần này mềm mại nhẹ nhàng, giống như là hắn đang được hưởng thụ hoa quả ngọt ngào gì đó, tỉ mỉ, từng chút một mà nhẹ nhàng hôn mút đôi môi ta, mỗi một chỗ vết thương đều được hắn hôn đến độ cực kì cẩn thận tỉ mỉ,
dịu dàng khiến ta suýt nữa tưởng rằng mình đang được hắn luyến tiếc
thương yêu.
Sau khi nếm toàn bộ đôi môi ta, không ngờ hắn lại không tiến thêm một bước nữa, cứ như vậy mà buông ta ra.
“Đừng sợ, bây giờ ta sẽ không muốn làm nàng, ‘lòng có dư mà lực không đủ rồi’.” Hắn cười nhạo mà điểm nhẹ chóp mũi của ta một cái.
Lần này ta đã rõ ràng thấy rõ trong mắt hắn, quả nhiên là vẻ cười cười.
Ngơ ngác nhìn hắn, không biết nên phản ứng như thế nào, ta vô thức liếm liếm bờ môi vừa mới bị hắn hôn triệt để.
Con ngươi của hắn trong nháy mắt đã biến thành màu đen kịt, hơi khàn khàn nói: “Không được liếm tùy tiện! Nói cách khác…”
Ta có ngốc cũng nghe ra được ý đe dọa trong lời nói của hắn.
“Ngươi, ngươi….” Vẻ mặt ta đỏ rực, muốn đẩy hắn ra, nhưng bởi vì kiêng
dè thương tổn của hắn mà không biết phải ra tay như thế nào, đành phải
cứng người, không dám cử động chút nào.
Hắn cười khổ để trên trán ta: “Xem ra là ta đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của nàng với ta rồi, hóa ra ta vẫn còn ‘dư lực’.”
Ta đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn, đành phải để hắn ôm tùy ý.
“Không cần lo lắng, vết thương lần này tuy nghiêm trọng, nhưng mà thể
chất của ta đặc biệt, sẽ không muốn mạng của ta đâu.” Hắn đột nhiên nói bên tai ta.
Ta sửng sốt ngẩng đầu lên.
“Lúc nhỏ, sư phụ thường đem ta bỏ ở ngọn núi sâu, tùy ta tự sinh tự
diệt. Đầu khớp xương bị gẫy, da rách thịt bong là chuyện bình thường như cơm bữa, có lẽ là bởi vì nhận nhiều tổn thương hơn, nên khả năng tự
lành lại của cơ thể ta cũng mạnh hơn so với của người thông thường rất
nhiều.”
Hắn nói rất bình tĩnh, nhưng trái tim của ta lại thoáng hung hăng đau
nhức. Lúc hắn bị giáo dục nghiêm khắc như vậy, thậm chí có thể nói là vô cùng tàn khốc, thì ta lại đang hạnh phúc dưới vòng che chở cẩn thận
của cha, chỉ biết vui chơi đùa giỡn cả ngày.
Cẩn thận xoa lên vết thương của hắn, ta nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Hắn hơi lắc đầu: "Không việc gì, ta đã quen rồi."
"Vì sao? Vì sao cha biết rõ ngươi sẽ phải chịu nhiều khổ như vậy cỏn
phải đem ngươi đưa đến chỗ Hoang Minh nhị lão vậy?" Bản tay nắm vạt áo
của hắn, không thể tự ức chế được mà run rẩy.
Hắn nâng cằm ta lên, nhìn vào mắt ta, chậm rãi nói rằng: "Vì nàng!"
Ta thoáng cái giật mình, ngơ ngác nhìn hắn. Vì ta?!
"Cha nói: 'Cơ thể muội muội ngươi không tốt, ngộ nhỡ sau nảy ta có bị
làm sao, ngươi nhất định phải bảo vệ nó thật tốt. Diện mạo nó cùng mẫu
thân giống nhau như vậy, là may mắn cũng bất hạnh. Từ xưa tới nay hồng
nhan bạc mệnh, lấy tướng mạo, lúc lập gia đình, ban đầu chắc chắn được
hết thảy thương yêu của vị hôn phu, nhưng chỉ sợ ngày tháng dài lâu, nếu như không có cách nào sinh con trai nối dõi, khó tránh khỏi sẽ chịu ủy khuất. Chỉ có người nhà mẹ đẻ đủ mạnh, mới có thể làm chỗ dựa cho nó, bất cứ lúc nào nó cũng có một chỗ che gió tránh mưa cho nó. Ngươi không những phải trở nên mạnh mẽ, hơn nữa còn phải làm một người cực mạnh,
vì Nhan gia chúng ta, vì muội muội của ngươi.' ở trong lòng của cha,
chi có ngươi là quan trọng nhất! còn ta, chỉ là do người phụ nữ ông ấy
không yêu thương sinh ra. Trong lòng hắn, sự tồn tại của ta so với
nàng, chẳng qua là nhẹ như lông hồng mà thôi." Hắn mặt không chút biểu
tình, nói với vẻ vân đạm phong khinh (*thản nhiên hờ hững nói).
"Ông ấy hy vọng ta trở nên cực mạnh, được thôi, ta liền trở nên cực
mạnh! Ta trở thảnh võ lâm minh chủ, liên minh cùng triều đình, làm cho
Vô Địch sơn trang thực sự có thể không hổ thẹn với hai chữ Vô địch! Thế nhưng, ông ấy nhất định sẽ không nghĩ đến, bảo bối quý trọng nhất của
ông mà ông luôn luôn hy vọng ta bảo vệ cho tốt, tổn thương nàng bị
thương sâu nhất, vừa vặn cũng chính là ta." Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt phức tạp mà nhìn ta nói: "Nói cho ta biết, nàng, hận ta sao?"
Vẻ mặt kia, nên là đau khổ hay là bất đắc dĩ đây?
"Ngươi hối hận rồi? Ngươi áy náy rồi sao? Ngươi đau khổ rồi sao?" Ta
khản giọng hỏi: "Ngươi lừa gạt ta như vậy! Sỉ nhục ta! Tổn thương ta!
Ngươi lại có thể hỏi ta có hận ngươi hay không?"
Chỉ cảm thấy một nỗi chua chát thẳng hướng xông lên, ta la lớn với hắn: "Sau khi ngươi làm nhiều việc quá đáng với ta như vậy! Ngươi lại có thể hỏi ta có hận ngươi hay không? có hận ngươi hay không? Ngươi mong muốn ta trả lời thế nào? Trả lời thế nào?! Ngươi vĩnh viễn không thể hiểu
được, mấy năm nay ta gắt gao chống đỡ như thế nào! Ngươi không thể hiểu được, mỗi lần nửa đêm ta mộng quay về, khóc ướt áo gối! Ngươi không thể hiểu được, ta phải sợ thế nào, môi lần thấy ngươi đều phải sợ, sợ
ngươi, càng sợ bản thân! Ngươi không thể hiểu được, ta cuối cùng cảm
thấy bản thân hèn hạ thế nào, không ngờ lại có thể cùng ca ca ruột của
mình làm ra chuyên loạn luân vô sỉ như vậy! Nếu như ngươi vì trả thù
ta, ngươi vì mẫu thân của ngươi, vì cha, ngươi hận ta, vì sao năm đó
ngươi không dứt khoát giết ta, mà là dùng cách thức như vậy để nghiêm
khắc trừng phạt ta! Phương thức như thế..."
Cuối cùng ta không nhịn được, nghẹn ngào thốt ra.
Ký ức không chịu nổi tích tụ sâu trong nội tâm những năm gần đây, những ủy khuất chua xót khổ sở nhất, đau lòng tiếc nuối nhất, thoáng cái cũng bừng lên theo nước mắt ra!
"Bây giở, ngươi phát hiện mẫu thân ta không phải giết cha ngươi, ngươi
phát hiện ra lý do lớn nhất mà ngươi có thể dùng để hận ta, giày vò ta, chiếm giữ ta đã không còn! Sau đó thì sao? Ngươi tôi hỏi ta có hận
ngươi hay không, đối với ngươi mà nói còn có ý nghĩa gì sao? Có cái ý
nghĩa gì đâu?" Ta bỗng nhiên phá lên cười.
"Có!" Hắn kéo chặt ta vào trong lòng, hung hăng ôm lấy, gầm nhẹ nói:
"Có, nàng nói cho ta biết, nói cho ta biết, ta là người nàng hận nhất có đúng hay không?"
"Hận sao?"
Ta lẳng lặng nằm trong lòng hắn, gom lại ý cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Giở này khắc này, rốt cuộc ta đã thật sự chắc chắn một việc, bất luận
hắn đã từng làm cái gì với ta, bất luận hắn đã từng tổn thương ta như
thế nào, bây giở ta, đối với hắn, không hận!
Cánh tay đang vòng quanh ta kia, thân thể kia, dường như trong nháy mắt đã cứng đờ! Không mở miệng nữa, hắn cứ ôm ta, ôm ta như vậy, không
buông ra.
Thật vô cùng kỳ lạ, vài chục năm chúng ta làm huynh muội, lần đầu tiên
thật sự giống một đôi huynh muội sống chung với nhau, không ngờ lại là ở chỗ này, nơi ít dấu chân lui tới, thậm chí chim thú trong thâmcốc đều sớm đã không còn tăm tích.
Ngày hôm đó, khi ta ngủ vừa tỉnh lại ở trong lòng hắn, hình như trong một đêm hắn đã hoàn toàn thay đổi cả con người!
"Có đói bụng không? Mau tới, cá nướng được rồi!" Mang theo nụ cười vui
vẻ, hắn ngồi ở bên cạnh đống lửa, đang vẫy tay về phía ta.
Khá năng bình phục của cơ thể hắn quả nhiên rất kinh ngạc, thương tổn
nặng nề như thế, sau ba ngày ba đêm hắn ròng rã sốt cao, không ngờ đã
lại có thể đứng dậy được rồi.
Sau đó, ta nhìn hắn sau một ngày một đêm tự mình khỏe lên ngồi dậy, nhìn hắn tự mình dựa vào nghị lực của chính mình mả đứng lên, nhìn hắn quật cường dựa vảo sức lực của chính mình mà từng bước một đi ra khỏi hang, nhìn hắn thành thạo đánh lửa,
Mặc dù không cách nào sử dụng được tay phải như bình thưởng, khiến cho
hắn đã ròng rã cố gắng cà ngày, mới chiếm được ngòi lửa quý báu.
Hắn biết phân biệt cỏ dại cùng cây thuốc có ích như thế nào, hắn biết từ trong đầm nước bắt được con cá xảo quyệt như thế nào, thậm chí hắn cỏn có một tay bản lĩnh nước qua tương đối không tệ.
Hắn luôn cười nói, may mà trước đây hai vị sư phụ của hắn đã dự kiến
trước, mới huấn luyện hắn những năng lực cầu sinh tồn ở ngoài nơi hoang dã thế này.
Hắn vừa ngồi ở cạnh đống lửa, trên thân đầy vết thương to nhỏ màu đỏ,
tóc dài tùy ý rối tung, thần sắc bất kham, hơn nữa dáng tươi cười kia
của hắn, chói mắt khiến ta trong nháy mắt đã váng đầu!
"Làm sao vậy? Đến đây!" Hắn vừa vẫy vẫy tay, dáng tươi cười trên mặt không giảm.
"Ta đã kiểm tra rồi, sơn cốc này tất nhiên hình thành do nứt ra, cho nên bốn vách tường đều cứng, vách đá thẳng táp. Hiện tại chúng ta giống
như con mồi bị rơi vào bẫy, bị nhốt trong một cái hộp bốn phía trơn
tuột, bằng sức lực của chính mình lả trốn không thoát được." Hắn cầm
cái cành cây cời lửa, nói.
Ta đang nghiền ngẫm thì dừng lại một chút, hắn vừa mới dùng đế cời lửa, là tay trái.
"ừ, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?" Ta hỏi.
"Chờ."
"Chờ ư?"Ta nghẹn một cái.
"Đúngvậy, cái gì gọi là 'có chắp thêm cánh cũng không thoát', chúng ta
như bây giờ có thể gọi là "chắp thêm cánh cũng không thoát' rồi. Nếu đã không thể nghĩ ra được cách nào, vậy sao không chờ đợi ở chỗ này. Nơi
đây và nơi trốn của Thích Nghiêm Phong mặc dù cách xa nhau, nhưng mà chỗ này hẳn vẫn cỏn ở trong dãy núi của U Minh Ảm phủ. Mặc dù hy vọng mong manh, nhưng người bên ngoài không thấy hai thi thể của chúng ta là sẽ không chết tâm. Cái tên Huyên kia nếu như không nhận được tin tức hoàn toàn chính xác của ta, tuyệt đối không dám trở về gặp mẫu thân hắn!
Phỏng chừng bây giờ, hắn đang tìm kiếm điên cuồng ở bên ngoài đi! Cho
nên, bây giờ chúng ta cần làm, chính là ở chỗ này sống sót cho tốt! Dĩ
nhiên là, có ta ở đây, việc này không là vấn đề!" Hắn ngẩng đầu, mỉm
cười với ta.
Ta lập tức cúi đầu, cúi đầu lên tiếng, lại không dám nhìn hắn!
Đây là làm sao vậy? Tim ta đập thật nhanh!
Ban đêm, chúng ta ngủ trong hang động kia, chúng ta đều ngủ bên cạnh đống lửa ở cửa động.
Mấy ngày ngay tới giờ hắn hoàn toàn giống kiểu một ca ca, quan tâm săn
sóc cũng không vượt quá khoảng cách, ôn nhu nhưng chỉ dừng đến điểm, đối với ta không hề có bất kỳ tiếp xúc thân mật gì, gần như có thể nói đến cả tay cũng không tới chạm ta một cái.
Từ cẩn thận dè dặt ngay từ đầu đến bây giờ yên tâm cùng tín nhiệm, ta
cũng đã hoàn toàn buông xuống lòng cảnh giác hắn, yên tâm mà hưởng thụ
sự chăm sóc đến từ "ca ca".
Tại đây trong hoàn cành đoạn tuyệt với nhân thế, cách trở không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, dường như cũng đã ngăn trở yêu hận tình thù
từng có, ta thường bất giác nghĩ rằng, nếu như vừa cảm giác tỉnh lại,
phát hiện các loại quá khứ chỉ là giấc mơ hão huyền, chỉ sợ ta cũng sẽ
chẳng thấy kinh ngạc.
Lúc này, chúng ta thường nằm nói chuyện phiếm, hắn kể cho ta hai vị sư
phụ võ công cực cao nhưng cá tính lại cổ quái của hắn, kể về mái tóc dài trắng phau phau như tuyết, cỏn cà chuyện sau đó hắn tranh bá võ lâm.
Ta cũng kể với hắn về Ngự bề ngoài lạnh nhạt nhưng trọn đời chỉ chung
tình với một người, kể về U Ám phủ bốn mùa như xuân, cỏn cả chuyện mơ
hồ nhớ lại về thời thơ ấu đã qua.
Lúc này, chúng ta dường như đã hoàn toàn đã không còn đắn đo cùng giữ
lại, chỉ thổ lộ hết tâm sự, lắng nghe, nghe một hắn mà mình hoàn toàn
không biết, nói chuyện với một hắn mà mình hoàn toàn không biết.
Nói đến khi mệt mỏi, thường là ta thiếp đi trước.
Đang từ từ nhắm hai mắt mơ màng, đột nhiên cảm thấy có một đôi tay, nhẹ nhàng khép thật chặt áo khoác trên người cho ta, có vẻ cẩn thận từng li từng tí.
Ta mang theo nụ cười, chìm vào mộng đẹp. Đã quên mất, quên mất rồi sao? Ca ca
Vài chục năm trong đời ta, chưa từng được có được những ngày yên ả, ôn
hòa, tuy rằng gian khổ, tuy rằng ăn no chỉ có cá hoang, quả dại, thỉnh
thoảng là con thú nhỏ trượt chân xuống, nhưng mà cùng Nhan Ngạo Hành hai người ở cùng một chỗ, lại có thể khiến chỗ những ngày trôi qua cũng
không phải gian nan như vậy.
Ta cũng đã ra khỏi những ác mộng quấy nhiễu, bởi vì kẻ ma quỷ trong mộng kia của ta đã hóa thân biến thành người bảo vệ ta rồi, người bảo vệ ôn nhu mà kiên cường.
Cho nên, ta tuyệt không lo lắng, không một chút nào!
Cho nên, ngày hôm đó, khi trông thấy Thanh đang mừng rỡ như điên chạy về phía ta, ta, là đang mỉm cười!