Địa Ngục Sâu Thẳm

Chương 7: Chương 7




Ngày hôm sau, ta mới phát hiện ra, thì ra chúng ta đang ở trên một chiếc thuyền trên Tây Hồ.

Trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, giống như sóng mắt giữa hai kẻ tình nhân, từng vòng lại từng vòng ôn nhu lan toả.

Ta tựa vào cửa sổ bên giường, ôm lấy chiếc gối, thích thú thưởng thức cảnh Tây Hồ xinh đẹp. Trong trí nhớ của ta, từ ba năm sau khi phụ thân qua đời, đã rất lâu rồi ta không có tâm tình vui vẻ như vậy. Ta nhìn sự yên lặng của mặt hồ cũng giống như cảm giác bình yên trong lòng mình lúc này.

Thật sự rất kỳ quái. Ngay cả hắn là ai ta cũng không biết, vì sao hắn bắt cóc ta cũng không rõ thế mà còn có thể nhàn nhã hưởng thụ cảnh non nước tươi đẹp. Ta thật là bội phục đối với khả năng thích ứng của chính mình. Có lẽ bị cái tên ca ca hỉ nộ vô thường kia huấn luyện thành ra như vậy rồi.

Ca ca, hắn sẽ tìm ta khắp nơi sao? Muội muội của võ lâm minh chủ, cả nhị tiểu thư của nhà Mộ Dung và Thích đại tiểu thư bị bắt cóc tại chính địa bàn của Mộ Dung thế gia, thử hỏi vị Mộ Dung công tử cao ngạo kia sẽ tức giận thành bộ dạng gì.

“Nàng cho rằng ca ca sẽ để ý tới sống chết của nàng sao?” Trong đầu ta chợt hiện ra những lời này. Đúng thế, hắn sao có thể để ý ta sống hay chết, hắn cho ta sống chẳng qua chỉ là để tra tấn ta. Cho dù ta chết, đồi với hắn mà nói, cũng chỉ là thiếu đi một thứ đồ chơi trên giường mà thôi

Nghĩ đến đây, ngực ta nhói đau, khẽ thở dài một cái, vốn nghĩ mình đã nhìn rõ mọi việc, ngờ đâu lại bị mấy câu nói ảnh hưởng làm cho hàn độc phát tác. Xem ra chính mình cũng chẳng kiên cường như mình đã tưởng.

“Nàng tức giận gì?”

Hắn đi đến, trên tay bưng một cái mâm đựng trái cây, bên trong toàn là vải.

“Ngươi làm sao biết ta thích ăn thứ này?” Ta ngạc nhiên hỏi, lập tức cầm lấy một quả, bỏ vào trong miệng.

“Từ từ ăn, cẩn thận nuốt vào cả hạt.” Hắn dường như bị chọc cười vì thói tham ăn của ta, khoé môi khẽ nhếch lên.

Ta mê muội nhìn hắn tươi cười, ngây ngốc nói: “Minh Ám, ngươi cười thật sự nhìn rất đẹp! Vì sao luôn trưng ra một bộ mặt lạnh lùng? Tình cờ cười một cái cũng là cười lạnh, thật sự thực đáng tiếc à!”

Hắn ngẩn ra, dường như không nghĩ tới ta sẽ nói những lời như vậy: “Ta vốn nghĩ rằng nàng và ta là những kẻ giống nhau”. Hắn liếc mắt ý vị thâm trầm nhìn ta một cái: “Chẳng qua, nàng nguỵ trang thật giỏi.”

Lần này đến lượt ta giật mình. Hắn nói rất đúng, từ ba năm trước ở bên Nhan Ngạo Hành, ta dường như đã quên mất phải cười như thế nào, không đúng, ta là đã quên đi cảm giác muốn cười mới đúng. Ba năm nay, ta chỉ là con người hoàn toàn giả dối.

Đúng vậy, ta giỏi ngụy trang hơn hắn, cũng cần phải ngụy trang, chỉ có như vậy mới có thể tận lực không làm cho ca ca tức giận, chỉ có như vậy mới có thể tận lực tránh việc hắn vũ nhục và thương tổn ta. Ta tựa như trốn tránh trong xác con chim nhỏ, chưa đủ lông đủ cánh sẽ vĩnh viễn không dám phá xác thoát ra ngoài.

“Ta cảm thấy mệt mỏi quá.” Ta buông cành vải đang cầm trong tay, ôm chân, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ có con chim đang bơi trên mặt hồ, lông trắng muốt chói mắt.

Hắn buông mâm đựng trái cây, ngồi xuống bên cạnh ta, không nói gì, chỉ ôm ta vào trong lòng.

Cái ôm của hắn thật ấm áp, ấm áp đến nỗi ta cảm thấy dường như sắp rơi vào đó. Ta cúi đầu dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập trong lồng ngực, đột nhiên cảm thấy rất an tâm. Con người này có lẽ sẽ không làm ta thương tổn – ta thầm tự nhủ với chính mình.

“Cho ta nhìn thấy các nàng được không?” Ta không ngẩng đầu lên, thấp giọng nói với hắn.

“Được!” Hắn trả lời dứt khoát.

Ta ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, không thể tin được vào tai mình.

“Chỉ cần là mong muốn của nàng, ta sẽ không làm nàng thất vọng.” Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, dịu dàng nói.

Ta không ghìm được mà hỏi: “Chúng ta trước kia đã gặp mặt sao? Chúng ta trước kia đã từng quen biết nhau sao?”

“Ta đã biết nàng từ rất lâu rồi, từ khi nàng vừa mới sinh ra, ta đã biết nàng rồi.” Hắn thở dài nói.

Ta hoàn toàn bị hắn mê hoặc, trong ánh mắt đột nhiên có một tia chua xót..

“Ngoan, đừng khóc.” Hắn ôm ta trong lồng ngực, lại nhẹ nhàng vỗ về lên lưng ta, lúc này ta mới phát hiện nước mắt đang tuôn rơi trên mặt mình.

Các nàng kia được chăm sóc rất tốt. Lúc ta tới thăm bọn họ, các nàng ấy còn đang ngủ say, nhìn qua cũng không có gì khác thường.

“Bọn họ khác nàng, ta chỉ là cho bọn họ uống thuốc mê, không có hại gì đối với thân thể.” Hắn đứng ở đằng sau ta nói.

Ta quay đầu hỏi: “Ngươi định xử trí chúng ta như thế nào?”

“Các nàng ư? Hai nàng kia sống hay chết ta không quan tâm, nàng hy vọng ta làm như thế nào? Quan trọng là … ý kiến của nàng.” Hắn bình tĩnh nói.

Ta cúi đầu, trầm mặc không nói gì.

Ngay lúc đó ở phía sau, từ ngoài cửa bỗng vọng đến một trận ầm ĩ “Gia, bọn họ đã tìm đến đây!” Có người ở ngoài cửa nhẹ giọng bẩm báo.

Hắn hơi nhiu nhíu mày: “Nhan Ngạo Hành đã tới sớm hơn ta dự đoán một chút.”

Ta ngẩng đầu lên, ca ca đến đây sao?

Hắn nhìn ta, nói: “Nàng muốn trở về sao? Nếu nàng không muốn trở về, ta sẽ dẫn nàng đi.”

Ta cười khổ, Minh Ám đã làm đúng theo lời hắn nói, cho phép ta lựa chọn nơi ở.

Nhưng mà, vì sao ta lại do dự?

Bất luận thân phận thật sự của Minh Ám là gì, ta chỉ biết một điều rằng hắn thật lòng đối với ta. Cũng chỉ có ở trước mặt hắn, ta mới có thể là chính mình.. Tất cả hỉ nộ ái ố đều không phải khống chế nữa. Thậm chí ta đã bắt đầu tham luyến cái ôm ấm áp của hắn, tham luyến cảm giác được hắn sủng ái che chở.

Nhưng mà, nếu như ta bỏ đi như vậy, ca ca sẽ từ bỏ sao? Cho dù cơ thể của ta tự do, nhưng trái tim ta thì sao? Có thể thật sự thanh thản sao? Ta còn chưa gặp được Thích Nghiêm Phong, ta còn chưa điều tra rõ vì sao phụ thân đột nhiên qua đời, còn nữa, ta vẫn chưa biết được lí do khiến ca ca hận ta như thế!

“Ta không đi!” Ta xoay người lại. “Ít nhất bây giờ ta vẫn chưa thể đi theo ngươi. Có một số việc ta phải tự mình xử lí. Chỉ có như vậy, ta mới có thể thật sự tự do!”

Ta không nhìn thấy biểu hiện của hắn, chỉ nghe thấy được hắn nhẹ nhàng thở dài: “Nếu đây là quyết định của nàng, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu nàng có việc cần đến ta, ta nhất định sẽ đến bên cạnh nàng. Chỉ cần nàng đáp ứng ta một việc!”

Hắn xoay người ta lại, nhìn thẳng vào mắt ta, nghiêm túc nói: “Phải yêu quý chính bản thân mình!!”

Ta tươi cười đáp lại hắn: “Được, ta đáp ứng ngươi.”

Hắn lấy từ trong ngực ra một khối bạch ngọc nhỏ được kết vào cùng những sợi tơ ngũ sắc và một cái bình ngọc nhỏ, rồi nói: “Khối ngọc này có thể làm ấm người, đeo bên người rất có lợi đối với thân thể nàng! Nàng cứ luôn uống thuốc như vậy, tuy rằng có hiệu quả nhưng về lâu dài sẽ khiến thân thể nàng ỷ lại, không tốt chút nào. Cái chai này chính là hoả hạt sen, cứ bảy ngày nàng lại ăn một hạt. Khi nào nàng dùng hết, ta tự khắc sẽ tìm cách đưa đến tiếp cho nàng.”

Ta tiếp nhận noãn ngọc (*loại ngọc ấm), đeo nó lên cổ, cất bình ngọc vào trong ngực. Trong giây lát không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể ngây ngốc nhìn vào mặt hắn.

Mắt hắn chợt sáng lên, vươn tay ôm ta vào lòng, nói: “Phải luôn nhớ đến ta đấy!”

Ta kinh ngạc, chỉ thấy hắn mỉm cười với ta, cúi đầu, lướt qua môi ta rồi ngay lập tức không chút do dự xoay người đẩy cửa đi ra. Để lại ta vẫn đang sững sờ, trong khoảnh khắc không biết nên phản ứng như thế nào.

Ngay sau đó, cánh cửa phịch một tiếng bị đá văng, Thích Thiểu Thương là người đầu tiên đi tới!

“May mắn mọi người đều không có việc gì! Lũ đạo tặc này cũng coi như thức thời, sau khi biết thân phận các người đã bị doạ cho phát hoảng mà bỏ chạy! Nếu không phải bọn chúng chạy nhanh thì, hừ hừ !” Mộ Dung Vân kích động hoa chân múa tay ở bên kia, dường như muốn lấy lại mặt mũi cho Mộ Dung thế gia.

“Đúng vậy! Bọn họ sau khi biết người bị bắt cóc là tiểu thư của Mộ Dung và khách, liền lập tức chạy trốn! Đây dù sao cũng là Hàng Châu, bọn họ làm sao có gan làm loạn, đối địch với nhà Mộ Dung.”

“Ha ha ha, vẫn là Nhan nhị tiểu thư nhanh trí, sao có thể giống muội muội ngốc nghếch của ta, chưa chi đã bị hôn mê!” Vẻ mặt Mộ Dung Vân đắc ý: “Tiểu Vân, còn không mau hầu hạ Nhan nhị tiểu thư đi tắm rửa thay quần áo, nghỉ ngơi cho khoẻ!”

“Không cần, muội muốn được yên lặng một mình. Tử Nhi có chút mệt mỏi xin được cáo lui trước!”

“Nha đầu Tử Sa, trước tiên con cứ đi nghỉ ngơi đi ! Con yên tâm, bọn đạo tặc đã trốn thoát lần này, ta nhất định sẽ không tha bất cứ kẻ nào. Nhất định sẽ bắt được bọn chúng cho con hả giận!” Mộ Dung lão gia an ủi ta.

Ta chỉ mỉm cười không nói, từ từ xoay người ra khỏi phòng.

Mệt mỏi quá. Tuy rằng mọi người dường như đều tin lí do thoái thác của ta, thế nhưng cái con người quan trọng nhất kia lại không biểu lộ gì cả. Chắc diễn xuất của ta không có vấn đề gì chứ?

“Nàng thật sự không có chuyện gì chứ?” Một giọng nói ở đằng sau ta vang lên, chính là Thích Thiểu Thương. Ta xoay người lại, thấy hắn buồn bã nhìn ta.

“Thích đại ca, huynh xem ta không phải đang rất tốt ư?” Ta cười nói: “Huynh không cần lo lắng, nhưng còn Hồng Vân tỷ tỷ, huynh nên tới thăm tỷ ấy thì hơn!”

“Tử Nhi, nàng ~~~~” hắn muốn nói lại thôi: “Nàng tuy thoạt nhìn thực dịu dàng, nhưng chỉ là, vì sao ta lại cảm thấy nàng không giống những gì biểu hiện ra? “

Ta nhất thời nghẹn lời, tại sao có thể như vậy? Tại sao ngay cả Thích Thiểu Thương cũng nhìn ra?

“Tử Nhi!” Hắn đột nhiên cầm lấy tay của ta: “Kỳ thật ta, ta đối với nàng ~~~~”

“Thiểu Thương, Hồng Vân đã tỉnh lại, ngươi mau tới xem nàng ấyđi!” Một giọng nói vang lên ngắt lời hắn.

Thích Thiểu Thương xấu hổ buông tay của ta ra, liếc mắt nhìn ta một cái, cuối cùng xoay người đi khỏi.

“Mới qua một ngày mà công phu bản lĩnh diễn trò của người đã kém đi nhiều à!”

Ta hít sâu một hơi, xoay người, không ngoài dự kiến, nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu tình của Nhan Ngạo Hành!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.