Địa Ngục Thời Gian

Chương 1: Q.4 - Chương 1: Anh em nhà họ Chúc.




Địa ngục tầng mười chín, sáu tháng sau Đại Hội Danh Ác.

Châu Thái Bình Dương.

Chợ Sếu - trung tâm thủ phủ Conca.

Một gã đàn ông xúng xính trong bộ trang phục phục sức đắt tiền, tay cầm một cái xích dài bằng bạc, dắt người đi dạo. Bảo hộ xung quanh là một tiểu đội vệ sĩ.

- Ê ê, tránh ra, tránh ra....

Khu phố sầm uất, nhộn nhịp người mua kẻ bán.

- Chú bé thật là đáng thương. Hmm, tiếc là anh cũng phải đi rồi. Có biết bến tàu đi về hướng nào không?

- A...cứ đến ngã tư phía trước rẽ phải, sau đó đi thẳng thêm năm kilomet nữa. Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại rủ lòng thương..

"Leng keng"....

- Cám ơn, cám ơn ông...

- Nàyyyyyyyyy, anh làm gì ở đó thế...mau đi thôi.

Người đàn ông đứng dậy, đi về phía tiếng gọi của chúng bạn, để lại đằng sau đứa bé ăn mày mù rách rưới, không để ý nó mới đó đã đưa tay lên tháo băng gạc che mắt xuống ngay.

Đứa bé mắt sáng rỡ nhìn mấy tờ tiền bóng lộn trong cái bát, cặp mắt lanh lợi ngẩng lên, như đèn pha chiếu rọi bốn phương, song người đã đi mất rồi.

--------------------

Chợ Sếu, khu nhà hầm.

Một đám người giang hồ tứ chiếng, số lượng phải đến vài chục, kẻ nằm trên cáng, người ngồi dưới đất, ai nấy đều mang vết thương trên mình, không ít thì nhiều. Ai nấy đều có vẻ mệt mỏi. Không khí tang thương bao trùm cả căn hầm nhập nhoạng trong ánh đèn leo lét. Lúc này đang là ban ngày, vậy mà ở đây cứ như là đêm vậy.

- Mẹ nó.....bọn chó, tao thề sẽ quét sạch bọn mày!

Một đứa con gái mặt mũi thanh thoát, song con mắt thì xếch ngược hầm hừ đập bàn đập ghế nói trong cơn tức giận.

Nó tên là Chúc Tam Mê, hai tư tuổi, mặt mũi cũng không đến nỗi nào, song vì phải sống phong trần từ sớm nên cả người gầy nhom, da đen sạm, ngực có cũng như không, may là còn có tí mông vớt vát lại, trông chẳng khác nào mấy đứa học sinh trung học.

- Chúng nó thật sự không đông, bình thường thì dù có không địch lại song chúng ta cũng chẳng bao giờ thua nặng đến thế. Nhưng mà....cái thứ khốn nạn đó, tất cả là tại nó, mẹ kiếp!!!!

Một gã đàn ông cao gần hai mét, to như bồ tượng, trên người mặc độc một cái áo thun dính bê bết máu gục đầu xuống nói. Người này là Chúc Tôn Địch, kẻ cầm đầu gần hai trăm gã lưu manh côn đồ sống tại chợ Sếu, và cũng là địa bàn của cả nhóm.

Chúc Tam Mê là em nuôi của gã, là con lai giữa quỷ sai và Khentoit. Vốn trong một lần tình cờ thấy một đứa bé mới sinh còn đỏ hỏn bị bỏ rơi, Tôn Địch đã đem về nuôi nấng, đặt tên là "Chúc Tam Mê" theo họ mình.

Mới đầu Tôn Địch chỉ là bất chợt động lòng nhân, nhất là đối phương lại hiếm hoi cùng là dân Châu Á như mình, song sau khi phát hiện ra sự nhanh nhạy cùng óc kinh doanh ít người bì kịp của con bé, hắn đã quyết định lưu nó lại làm cánh tay phải của mình. Chúc Tam Mê cũng không khiến hắn thất vọng.

Mấy năm nay, nếu không có Chúc Tam Mê ổn định hậu phương ở phía sau liên tục hiến kế, Tôn Địch cũng chẳng thể từ một tên đầu gấu leo lên chức thủ lĩnh chỉ huy tất cả lũ quỷ sai sinh sống ở chợ Sếu.

- Là cái thứ gần đây nghe đồn đó phải không anh? Nghe bảo là Mar trung cấp gì đó...thật sự khủng khiếp vậy sao? So với súng ống thì thế nào?

- Còn hơn cả "khủng khiếp". Chúc Tôn Địch mặt mày co quắp, dường như đang hồi tưởng lại thứ gì đó không muốn nhớ đến: - Súng ống so thế ***** nào được với nó. Cái thứ đó...ai cầm nó trong tay thì chuyện giết người cũng đơn giản như giết chuột vậy. Mẹ nó, thằng Samuel lần này đúng là vớ bở mà. Giá chợ đen của nó cũng cả mấy chục triệu rồi.

- Kinh khủng như vậy? Thế anh em làm sao mà thoát được?

- Đó là nhờ anh Ba và Chúc đại ca xung phong ở lại đoạn hậu đó. Một gã quỷ sai nửa người bó bột chen vào: - ...nếu không nhờ thế thì bảy chục người chúng ta tối nay đừng mong có ai quay được về. Chỉ tiếc là anh Ba...

Tới đây thì im lìm, ý tứ không cần nói cũng hiểu.

- Mẹ thằng Samuel! Đồ cõng rắn cắn gà nhà! Hồi mới vác xác đến đây, chúng ta cho nó chỗ ăn, cho nó chỗ ngủ, cho nó chơi gái... Để cho thằng chó đó hôm nay đủ lông đủ cánh quay ra cắn trộm! Mẹ kiếp...

Bầu không khí vô cùng ảm đạm. Chúc Tam Mê chửi chán thì cũng mỏi mồm, nhìn hàng dài những người bị thương nặng đang nằm ngổn ngang trên cáng, khẽ thở dài. Cô ta bước lại đặt mông ngồi gần Chúc Tôn Địch.

- Anh Địch, vậy tiếp theo...chúng ta sẽ thế nào đây?

- Anh cũng chưa biết nữa.

Bầu không khí vốn đã thê lương nay lại càng thêm phần lạnh lẽo.

- Có lẽ phải liều một chuyến. Được ăn cả, ngã về không.

Chúc Tôn Địch sau một hồi im lặng thì trầm giọng.

- Đến..đến mức vậy sao?

-...Em nghĩ mọi chuyện vẫn còn khả quan lắm ư? Chúc Tôn Địch cười tự giễu: - Chết đến nơi rồi, em gái ạ. Thằng chó Samuel, kể ra thì cũng không trách được, tất cả cũng vì miếng cơm manh áo..nhưng mà mẹ kiếp, nếu không phải "Thần Quyền" bị lật đổ, giao thương vì thế trở lên tắc nghẽn, chén cơm trở nên khó kiếm hơn thì cũng đâu đến nông nỗi này. Thằng chó tên Judas đó, nếu để anh gặp được... nhất định sẽ bằm nó ra tro....

Chúc Tam Mê nghe vậy thì chỉ nín thinh. "Thần Quyền" thì cô biết. Mặc dù không thể phủ nhận công việc làm ăn của băng nhóm đã bị xáo trộn không ít kể từ khi Đảng Tự Do có biến, song tất nhiên chẳng thể đổ hết lỗi cho nó được. Đúng là giận cá chém thớt mà.

Chúc Tam Mê biết Chúc Tôn Địch trên đời này thần tượng chỉ có một người, đó là Park Jong Seok, Thủ tướng Đảng Tự Do ở xa tít mù tắp. Theo lời kể lại thì một thân bản lĩnh hiện giờ của Chúc Tôn Địch là do chính "Thần Quyền" truyền thụ, mạng của anh ta cũng là do Park Jong Seok cứu. Cuộc gặp gỡ của hai người cũng rất tình cờ.

Từ đó, trong mắt Chúc Tôn Địch chỉ khâm phục mỗi mình ông ta. Một phần nữa cũng không kém phần quan trọng, cả hai chính là đồng hương.

Thế nhưng gần đây, tin"Thần Quyền" bị Công Nương Cath lật đổ đã sớm lan truyền khắp cả địa ngục tầng 19. Ngay cả cái nơi vốn được coi là "đảo mù" này cũng nghe sơ sơ. Nghe đâu Park Jong Seok đã mất tích sau khi bại trong tay một thanh niên người Việt tại Đại Hội Danh Ác.

Bại trận, đó là một Danh Ác bậc một đấy! Đếm trên đầu ngón tay cả địa ngục cũng chỉ có bốn người chứ mấy.

Một Danh ác bậc nhất thua trong tay một quỷ sai không tên không tuổi, vì câu chuyện quá mức khó tin, thế nên xung quanh nó là một sự hoài nghi không hề nhẹ. Chúc Tôn Địch tất nhiên là không bao giờ tin rồi, lúc nào cũng nằng nặc cho rằng đó là chuyện bịa đặt, hoặc giả là một âm mưu đấu đá chính trị.

Điểm này Chúc Tam Mê cũng chỉ bán tín bán nghi mà thôi. Nhưng mà.. nếu thật sự có người có thể đánh bại "Thần Quyền", lại còn trẻ tuổi như vậy, thế thì anh ta sẽ trông như thế nào nhỉ? Thật là tò mò quá đi.

Đó là một gã đàn ông lực lưỡng bụng sáu múi như Arnoid Swarnerger? Hay là một Danh Ác phép thuật đầy mình?

Hmm...dù gì đi nữa, Chúc Tam Mê linh cảm rằng, đó hẳn phải là một anh chàng rất đẹp trai.

- Ủa...có chuyện gì xảy ra vậy?

Từ ngoài cửa, Một đứa bé ăn mặc rách rưới nhảy chân sáo chạy vào, vừa đi vừa hỏi từ xa, song khi thấy bầu khung cảnh tang thương thì vô thức ngậm miệng lại. Song cái dáng điệu vui vẻ của nó rõ ràng là đã khiếnrất nhiều người ở đây cảm thấy không hề dễ chịu tí nào.

- Mày đi đâu giờ này mới vác xác về?

Chúc Tam Mê đập vào đầu thằng bé một cái thật mạnh, khiến nó lập tức sợ hãi rụt đầu lại.

- Không nghe thấy lệnh tập trung khẩn à? Mày trốn chứ gì? Mày....

- Xin lỗi, em không để ý, lúc đó quả là...thằng bé ăn mày sắc mặt tái xanh, lắp bắp: -...Mình...mình thua nặng thế ạ? Mọi người..mọi người không sao chứ? Em...em không phải không nghe thấy thông báo, mà là, mà là..

- Mày thiểu năng à, mắt mù sao còn hỏi. Chúc Tam Mê lại đập một cái nữa vào đầu thằng bé, cú này còn nặng hơn: - Mẹ mày, lý do mới cả lý trấu. Nói lắm thế, lần sau thì chết nhé con!

- Zardict, mày nói lại tao nghe, rốt cuộc là vì sao không đến tập trung, hả?

Tiếng nói âm trầm của Chúc Tôn Địch. Thằng bé ăn mày vốn đang ôm đầu ngồi sụp xuống, nghe thấy gã hỏi thì lập tức mặt cắt không còn hột máu, răng đánh vào nhau lập cập.

- Nói.

- Em..em...

- Ha ha, anh Địch...Chúc Tam Mê rất tự nhiên che trước mặt thằng bé, cười lấy lòng: - ...Anh cũng nghe rồi đấy, thật ra là...khi đó em có sai nó đi làm chút việc, kinh doanh mà, nhiều việc cỏn con lắm, thế nên mới không về tập trung được đúng quy định. Có gì thì cứ trách em vậy.

- Vậy sao?

Chúc Tôn Địch rít một hơi thuốc, nói:

- ..Là đội phó, chỉ dưới mỗi một mình anh, chắc em cũng biết rõ luật của băng chúng ta hơn ai hết: dù bất kể lý do gì, khi có lệnh triệu tập khẩn thì tất cả mọi thành viên đều phải có mặt đầy đủ, trừ trường hợp bất khả kháng không có mặt tại địa phương ra, còn đâu ốm sắp chết cũng phải lết xác đến. Quên rồi à?

Chúc Tam Mê nghe vậy thì cụp đầu xuống.

- Zardict, tao hỏi mày đấy.

- Em, em....

Thằng bé ăn mày quỳ xuống, hai tay run run cào trên mặt đất, sụt sùi nói:

- Em...là em sai, em biết lỗi rồi! Em biết lỗi rồi!

- Không có gì, biết sai thì chịu phạt.

Chúc Tôn Địch mặt lầm lì nhạt giọng nói. Giọng điệu của gã lạnh lùng cứ như âm hồn bất tán nơi địa ngục vô giản. Chúc Tam Mê tức thì biến sắc, còn thằng bé ăn mày kia thì khỏi nói.

-..Phạt mày tháng này phải nộp gấp tư tiền "xích"(*). Nếu còn tái phạm thì y luật đánh tàn phế, cắt hai tai, sau đó trục xuất ra khỏi chợ.

Chúc Tam Mê nghe vậy thì mới thở phào, liếc mắt nhìn sang, thấy thằng kia vẫn còn đang nước mắt lưng tròng ngây ra đó thì liền giật đầu nó chúi xuống.

- Còn không mau cảm ơn anh Địch đi, mày ngu người rồi à?

Thằng kia lúc này mới tỉnh, bắt đầu lạy như tế sao, sau đó thất thểu chạy biến ra ngoài. Một lát sau, nhìn quanh không có ai lai vãng, Chúc Tam Mê lúc này mới hí hửng chạy tới bám vai anh trai, làm mặt quỷ:

- Ai ya, vậy mà làm em sợ hết hồn. Mấy cái trò giả bộ ngầu đó, lần sau thì hoy đi nha.

- Lần sau là lần nào? Tôn Địch cau mày: - ..Đây là lần cuối cùng. Lần cuối cùng đấy hiểu chưa? Anh không đùa. Luật mà không nghiêm thì còn ai phục nữa. Đây là vấn đề nguyên tắc. Lần sau, bất kể là ai, cứ đánh tuốt xác ra rồi nói sau. Đừng nghĩ anh nói đùa.

Chúc Tam Mê lập tức rụt cổ, thứ sát khí nồng nặc đặc trưng này...thứ chỉ có ở trên người những kẻ từng không biết bao lần vào sinh ra tử, cô biết đối phương đang rất nghiêm túc.

- Haiz.....

Chúc Tôn Địch hơi cau mày:

- Tam Mê, đây không phải là lần đầu anh nói em...nhưng em cần phải thay đổi, sớm chừng nào hay chừng ấy. Chừng nào em còn giữ cái tính hay thương hại người khác đó thì anh còn không an tâm. Nếu không phải là em nuôi của anh, em giờ này có lẽ đã chết tám vạn sáu ngàn lần rồi. Muốn tồn tại ở cái nơi xô bồ này thì có một điều tiên quyết phải nhớ, đó là không thể mềm lòng được. Đây là lần cuối cùng anh nhân nhượng, lần cuối cùng đấy.

- Dạ, em biết rồi.

Chúc Tam Mê lí nhí đáp.

Tôn Địch nói xong thì thở dài đứng dậy.

--------

- Haiz. Chú mày lần sau nhớ rút kinh nghiệm, chị mày cũng hết cách rồi, nghe chưa hả?

Một góc chợ, Chúc Tam Mê lúc này đang ngồi xổm trên một đống bao tải to đùng, nhàn nhã ném từng hạt dẻ trong túi vào miệng, vừa ăn vừa gãi tai, trông chả có tí nữ tính nào. Ngồi đối diện là thằng nhóc ăn mày tên Zardict mới bị phạt hồi sáng, mặt mày khó coi.

- Mà rốt cuộc là ban chiều mày bận chuyện gì? Sợ chết thì nói mẹ ra.

- Không phải.

Thằng bé quả quyết lắc đầu, sau đó hai mắt bỗng dưng trở lên sáng rỡ. Nó nhìn ngang nhìn ngửa, sau khi quan sát thấy không có ai chú ý tới chỗ này thì mới cẩn thận cho tay vào trong ngực áo lôi ra một bọc vải nặng trịch.

Hai mắt của Chúc Tam Mê tức thì sáng lấp lánh, chưa gì đã giật lấy bọc vải.

- Mẹ nó, sao lắm tiền thế này! Mày ăn cắp ở đâu hả?

Thằng nhóc ăn mày lập tức đưa ngón tay lên môi suỵt một cái, sau đó làm mặt nghiêm trọng nói:

- Em nói chị cũng không tin đâu, sáng nay em vớ bở gặp dê đi lạc...chỉ rỏ mấy giọt nước mắt kể khổ mà được bo cho ngần này lận. Năm trăm ngàn, là năm trăm ngàn lận! Vì thế em mới lỡ lệnh tập trung khẩn đó.

- Mẹ nó, đúng là tiền thật này!

Chúc Tam Mê kiểm tra từng tờ bạc một, mắt sáng lấp lánh như sao. Năm trăm ngàn, đó là số tiền lớn thế nào? Băng nhóm của Chúc Tôn Địch kiếm ăn ở chợ Sếu chủ yếu nhờ vào bảo kê và kinh doanh nha phiến, vậy mà thu nhập một tháng của cả băng cũng chỉ xấp xỉ một triệu thôi đấy.

Nói đến đây cũng phải giải thích, sở dĩ có cái tên "Tam Mê" đó là vì trên đời, cô em nuôi này của Chúc Tôn Địch chỉ mê có ba thứ, đó là tiền, quyền và giai "chuẩn". Tiền và quyền thì khỏi cần nói, còn giai chuẩn là gì hả? Chỉ cần có cả hai thứ trên là được rồi, đẹp trai nữa thì càng tốt.

- Mày vớ bở nhỉ. Thế thằng cho tiền mày giờ đâu rồi? Tên gì? là người nơi khác đến phải không?

- Chị cứ từ từ đã nào, hỏi gì lắm thế...Thằng bé cau mày, nói với vẻ tiếc nuối: - Lúc đầu em còn không tin vào mắt mình cơ...sau đó định thần lại thì thằng cha đó đã đi xa rồi. Em có đuổi theo nhưng không kịp. Đúng rồi, em có nghe gã ta hỏi đường đến bến tàu, còn nhớ cả mặt nữa. Trông cũng dữ lắm....

- Mẹ kiếp, thằng vô dụng. Chúc Tam Mê lại đập một cái vào đầu thằng bé: - Dê béo thế mà cũng để vuột mất, mày bị phạt là đúng rồi, chỗ này...ta tịch thu một nửa!

Thằng bé tất nhiên là không chịu, một màn rượt đuổi vì thế bắt đầu. Tất nhiên chỉ là vui đùa thôi. Chỉ là khi cả hai một trước một sau hớn hở chạy qua một ngõ nhỏ, thằng bé kia không biết nhìn thấy cái gì mà nghệt mặt ra.

Chúc Tam Mê thấy đối phương không đuổi theo mình nữa thì giơ bọc vải lên le lưỡi chọc tức. Song thằng bé vẫn chỉ nghệt mặt ra.

- Gì thế mày? Không đuổi thì chị mày lấy tất nhé.

- Chính...chính là người đó!

- Ai?

Chúc Tam Mê quay mặt nhìn theo hướng của thằng bé..chỉ thấy ở gần cuối ngõ có một nhóm người đang đứng lố nhố, nhìn là biết sắp xảy ra ẩu đả. Đứng lọt thỏm trong đó là một gã đàn ông da vàng.

Người đó có một gương mặt rất dữ tợn.

(*) Tiền "xích": kiểu như tiền phí của hội nhóm, bang phái mà các thành viên phải đóng định kỳ hàng tháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.