Tàu cao tốc MS -24 , màn đêm buông xuống .
Trên Boong tàu , một gã đàn ông tuổi chừng năm chục đang ngả người trên chiếc ghế dựa . Mấy ngày tới biển có bão lớn, hắn mặc dù không muốn song vẫn phải neo tàu lại đây theo lệnh của hải quan. Gã chính là Ochiniro Taisuki.
Ochiniro vừa tận hưởng cơn gió biển mát lạnh tràn vào mặt vừa lim dim suy nghĩ. Chiều nay có một nhóm người tới đòi ra đảo Boso gấp, lại tăng giá lên gấp năm, thế nhưng hắn vẫn từ chối. Dù sao cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn. Chưa kể, gã chỉ là kẻ làm công , nếu lỡ để hải quan phát hiện ra chuyện cố tình trái lệnh dong tàu ra khơi thì cái cần kiếm cơm này khỏi cần phải làm nữa .
Há miệng ngáp một cái, Ochiniro đứng dậy đi vào trong khoang thuyền. Gã vừa cởi chiếc áo sơ mi trên người ra để thay bộ khác thì cảm thấy bị một thứ gì đó lành lạnh dí vào sau gáy . Một tiếng cạch khô khốc vang lên, kèm theo đó là giọng nói đầy vẻ uy hiếp :
- Đứng yên và ngậm cái miệng của mày lại, khẩu súng trên tay tao thỉnh thoảng cũng hay cướp cò lắm đấy .
Ochiniro sợ đến nỗi cả người run lẩy bẩy. Gã lắp bắp :
- Được ... được rồi, có ... có việc gì bình tĩnh nói không được sao ?
- Khởi động tàu , ra khơi ngay lập tức .
Ochiniro toát mồ hôi hột . Lúc này họng súng lành lạnh sau gáy hắn đã được hạ xuống . Vừa quay mặt ra , Onichiro đã thấy trên boong có thêm hai kẻ lạ mặt không biết từ bao giờ . Đứng ngay sau gã bây giờ là một gã đàn ông mặt quấn bông băng, tay cầm khẩu M88. Vừa quay lại, Ochiniro đã nhận ra ngay gã đàn ông đang cầm súng uy hiếp mình là một trong hai tên mới liên hệ thuê tàu chiều hôm nay .
- Các người .. là ai ? Tôi đã nói rồi, bây giờ không thể ..
Gã trung niên đeo kính hướng khẩu M88 trong tay nhằm mặt hắn gằn giọng :
- Một là lập tức ra khơi, hai là ăn một viên đạn vào đầu. Mày có thể chọn một trong hai . À quên, đây không phải là đồ chơi . Nếu mày muốn thử thì tao cũng không ngại đâu .
Nhìn thấy vẻ lạnh lùng xen lẫn điên cuồng trong mắt Jaky Trương, Phúc khẽ nhếch môi cười . Jaky Trương nhìn Ochiniro run lẩy bẩy đi về phía khoang lái thì chép miệng cười:
- Thế nào? tốt chứ hả? "Hàng" này là tôi vất vả lắm mới kiếm được đấy.
Một cô gái mặc áo da từ ngoài boong thuyền bước vào cất giọng trong veo :
- Xong rồi. Jaky, cậu xuống canh chừng hành khách. Đứa nào dám giở trò, bắn!
Jaky Trương gật đầu rồi cầm khẩu M88 của mình đi về phía phòng lái . Phúc cùng Thư Lệ theo Onichiro đi vào trong phòng lái.
- Thế nào , đã ổn chưa ?
Thư Lệ hỏi. Phúc khẽ gật đầu. Con tàu cao tốc rời cảng Atami trong màn đêm đen kịt. Thư Lệ không an tâm lắm nên ngồi chừng mười phút thì ra lệnh cho Phúc rời khoang lái quay trở lại tìm Jaky Trương để hỗ trợ nếu cần thiết. Song chẳng bao lâu sau thì đã có tiếng bước chân lật đật chạy xuống, là của Jaky Trương
-Không ổn rồi!
Thư Lệ vội theo hắn lên đầu tàu. Lúc này có hai người đang đứng trên chiếc cano đậu sát mạn tàu, cầm đèn rọi lên đây nói mấy câu gì đó bằng tiếng Nhật.
- Là hải quan. Họ đòi chúng ta quay tàu trở về .
Lúc này thang dây đã được đưa ra. Thư Lệ vẫn giữ vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, leo thang xuống. Ochiniro định hét lên , nhưng họng súng lạnh ngắt luôn kè kè sau gáy làm hắn bắt buộc phải trục xuất ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Jaky Trương đứng trên thành tàu nhìn xuống với vẻ lo lắng. Tầm năm phút sau , một bóng đen bước ra ngoài ra hiệu cho mấy người bên trên kéo cano lên, là Thư Lệ.
Cano được kéo lên boong tàu, Jaky lấy tay đẩy mắt kính nhìn Thư Lệ hỏi :
- Xong rồi chứ ?
Thư Lệ gật đầu, sắc mặt vẫn không thay đổi.
- Kiếm vật gì nằng nặng buộc vào người họ rồi hãy ném xuống biển, như vậy thì sẽ lâu bị phát hiện hơn .
Ba tiếng "ùm " vang lên , song rất nhanh bị tiếng sóng lớn át đi. Sau khi phi tang ba cái xác này thì không còn chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra nữa. Bỏ lại chiếc canô hải quan vô chủ, con tàu lại tiếp tục lướt đi. Tiếng sóng vỗ vào mạn tàu oàm oạp , liên tục không dứt . Dự báo khí tượng quả không sai, tàu vừa mới ra khơi được chừng một tiếng thì bắt đầu chao đảo, gió thổi mạnh hơn rất nhiều .
- Sẽ không có chuyện gì ngoài kế hoạch xảy ra chứ?
Thư Lệ ngồi trong boong tàu hỏi bâng quơ. Lúc này trong buồng lái chỉ có Onichiro, Phúc và cô mà thôi.
- Chắc không đâu. Bão nhỏ mà. Song khi cập bến, để đảm bảo an toàn, chúng ta vẫn nên giải quyết hết các dấu vết để lại thì hơn. Cẩn tắc vô áy náy
- Xin đừng giết tôi. Onichiro nghe đến đây thì toát mồ hôi lạnh: - Tôi...tôi xin thề sẽ không mở miệng nói bất cứ điều gì. Tôi thề..tôi thề đấy!
Onichiro sụt sịt than, song chẳng ai trong số hai người quan tâm tới hắn. Trải qua bao nhiêu cuộc truy quét với lưỡi hái tử thần lúc nào cũng treo trên cổ, bọn họ đã sớm được tôi luyện thành một cỗ máy lạnh lùng tàn khốc, không để mạng một người trần nhỏ bé vào trong mắt, miễn là có thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Tàu càng ra xa thì càng lắc mạnh. Thư Lệ cảm thấy hơi buồn ngủ, “Quan Tài Đen” bắt đầu tìm chuyện để nói:
- Thông tin anh thu được là chính xác đấy chứ? Có thật là chúng ta sẽ tìm được chủ thể của Kadako tại đấy không?
- Cô nghĩ tôi là Time Master à? Phúc rít một hơi thuốc cười khẩy đáp: - Dù chỉ là một manh mối nhỏ tí tẹo cũng phải nắm lấy, còn hơn là nằm một chỗ chờ lệnh triệu hồi. Mà chắc gì nó đã để yên cho chúng ta lành lặn trở về? Cô có thấy gương của Andrea không?
-..Không, ý tôi là, cái câu chuyện về "Cuộn băng bị ma ám" đó, anh nghe được ở đâu vậy?
- "Cuộn băng bị ma ám?" Các người muốn tới bán đảo Boso là vì nó?
Onichiro lắp bắp xen vào. Phúc thấy vậy thì liền cảm thấy hứng thú.
- Cũng biết à? Thử nói ra nghe coi nào.
Onichiro lập tức bắt lấy cơ hội này nói một tràng, trong đầu chỉ mong lũ lưu manh này vì thế mà có thể tha cho mình một con đường sống.
Đây là một câu chuyện được lưu lại bằng miệng từ rất lâu rồi, phải tới hơn ba mươi năm về trước. Song mãi tới gần đây, khi những cái chết bí ẩn không rõ nguyên nhân cứ liên tục xảy ra, người ta mới nhớ tới sự tồn tại của nó.
Câu chuyện bắt đầu từ cái chết oan ức của một người phụ nữ tên Kadako, họ Yamamura, quê ở bán đảo Boso. Kadako từ năm bốn tuổi đã theo bố dượng rời quê nhà tới Nam Hakone, sống ở đây với người mà cô căm thù nhất trong đời. Người bố dượng độc ác thường xuyên bỏ đói và nhốt cô trong một căn hầm xây kín dưới nền nhà. Dưới sự ngược đãi tàn bạo vô nhân tính như vậy, Kadako đã chết tại căn hầm đó. Cô đã trút hơi thở cuối cùng tại một nơi tối tăm, ẩm thấp trong tình trạng kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Sau đó, người cha dượng đem xác của Kadako phi tang xuống một chiếc giếng bỏ hoang cách đó khá xa. Một thời gian sau, rừng bị thu hồi để làm khu nghỉ dưỡng, cái giếng hoang đó cũng bị lấp đi. Và căn phòng nằm trên đúng miệng chiếc giếng nơi chôn xác Kadako một thời gian dài xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, ma quái. Song do không có chuyện gì lớn xảy ra nên dần dần nó cũng chìm vào quên lãng.
Phải tới hơn ba chục năm sau, người ta mới lại nhớ tới Kadako. Bắt đầu từ cái chết của một người đàn ông năm mươi tuổi, nguyên nhân là do trụy tim. Ông ta chết khi đang xem một cuốn băng video trong phòng kín. Lúc người ta phát hiện ra cái xác thì đã được hơn mười hai tiếng, song cuộn băng vẫn chưa chạy hết, mặc dù thời lượng chỉ có hơn một tiếng và hoàn toàn không có chế độ re –play.
Cảnh sát vào cuộc song không tìm ra được hung thủ. Đó chính là tấm màn đen đầu tiên bắt đầu cho cái mà người ta gọi là “ sự trở lại của Kadako”. Hai tháng sau, thêm một cái chết kỳ bí nữa xảy ra, lần này là một vị cảnh sát chịu trách nhiệm tiếp quản điều tra cái chết của người đàn ông kia. Cảnh sát tiếp tục bất lực trong việc giải thích nguyên nhân gây ra tử vong, bởi tất cả xảy ra trong một căn phòng hoàn toàn kín. Song cái chết này có một điểm chung với vụ xảy ra hai tháng trước ở nhà trọ Nam Hakone, đó là họ đều chết khi đang xem một cuốn băng.
Đỉnh điểm của câu chuyện là cái chết thứ ba xảy ra ngay sau đó ba ngày, lần này là người nhà của một nhân viên pháp y tham gia điều tra. Ngay lập tức, cuộn băng bị cho là “ma ám” kia đã bị người ta cách ly, và vô số lời đồn đại về nó cũng bắt đầu nổ ra. Tin tức gần đây nhất, một phú hào do hiếu kỳ đã mua lại cuộn băng kia, bất chấp mọi tai tiếng xung quanh nó. Và hiện cho tới bây giờ, tạm thời vẫn chưa có chuyện gì xảy ra xung quanh “ Cuộn băng bị ma ám” ấy. Vị phú hào đó là chủ một dinh thự lớn nhất nhì nước Nhật ở bán đảo Boso.
-Xem ra anh cũng biết khá nhiều đấy nhỉ. Phúc mỉm cười nhìn Ochiniro, lại còn vỗ mấy cái vào vai ra vẻ rất thân thiện. Song những điều đó cũng chẳng khiến hắn an tâm hơn là bao. Vừa nãy chính mắt hắn đã nhìn thấy bọn người này ngay cả hải quan cũng dám giết! Đúng là gan tày trời, cái mạng bé xíu của hắn thì có là gì trong mắt chúng cơ chứ? Ochiniro thầm nghĩ.
-Kadako…Hy vọng rằng chúng ta không đến quá muộn. Thư Lệ nhìn ra mặt biển cuộn sóng, lẩm bẩm.
----------------------
-Vậy à? cô cũng thích đọc truyện mạng à? Hê hê, không ngờ gặp đồng đạo rồi. Cô đọc lâu chưa?
Dưới ánh lửa bập bùng, Hoàng và Tiêu Lệ vừa lấp đầy cái dạ dày vừa tán gẫu giết thời gian. Tối nay Sơn “khùng” vận đỏ không hiểu kiếm được ở đâu những hai con thỏ rừng, con nào con nấy đều nặng trịch. Một buổi cắm trại trong rừng vì thế mà ấm cúng hơn rất nhiều.
Tiêu Lệ gật đầu, đưa tay lên vuốt tóc. Trải qua hai ngày trời cùng chung gian khổ, cô cũng đã bớt ngại ngùng đi rất nhiều. Chưa kể, cô còn gặp được một người có cùng chung sở thích với mình nữa.
-Ừm, khi rảnh rỗi tôi thường hay lên mạng đọc truyện, riết rồi thành mọt lúc nào không biết á. Anh.. cũng thế à?
-Cô hay đọc thể loại gì?
-Đầu tiên là kiếm hiệp. Tiêu Lệ mỉm cười ngại ngùng, hai mươi tư năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cô trải lòng tâm sự với một người con trai ngang tuổi mình: - Sau đó thì chuyển sang đọc Tiên Hiệp, huyền huyễn, xuyên không…ừm, chắc cũng được năm, sáu năm rồi. Anh ở bên đó mà cũng theo đọc truyện bên này à? Anh biết tiếng Trung sao?
-Bây giờ thời đại hội nhập mà, công nghệ hiện đại lắm. Hoàng vuốt mũi. Tất nhiên là hắn chẳng biết chữ Trung nào, chỉ đọc truyện dịch và convert người ta làm sẵn mà thôi. Cũng chính vì thế, hắn mới trở thành “khách quen” của tangthuvien.vn. Trước giờ cứ ngỡ chẳng thể gặp được người đồng chí hướng ở cái nơi chỉ toàn máu và sắt này, vậy mà…xem ra, hắn càng ngày càng có duyên với gái. Hoàng phấn chấn nghĩ thầm. Chỉ tiếc là mẫu Happy Pola như Tiêu Lệ không phải tuýp bạn gái mà hắn thích, song kết bạn thì không vấn đề gì.
-Nhiều lúc nghĩ lại thấy không sao tin nổi..Hoàng nói: - Trước đây tôi đọc thì có đọc, song chẳng tin mấy về các thứ yêu ma quỷ quái linh tinh đâu..giờ thì..ha ha, chúng ta bây giờ cứ như đang là nhân vật trong mấy cái truyện xuyên không..à ờ..Vô Hạn Lưu thì chuẩn hơn. Cô thấy có đúng không?
-Ừm, đúng là chẳng ai biết trước chữ ngờ. Tiêu Lệ nhìn Hoàng đang cẩn thận đặt Andrea Hương xuống chỗ ngủ với ánh mắt hâm mộ: - Andrea quả là có một người bạn tốt nha. Tôi thấy ganh tị với cô ấy đó. Mối quan hệ của hai người chắc tốt lắm nhỉ?
-À..cái này..cô đừng hiểu nhầm. Hoàng gãi đầu, với vốn ứng xử ít ỏi với nữ giới, hắn thực sự không biết phải giải thích làm sao cho tốt, chỉ đành kiếm chuyện đánh trống lảng: - Thịt thỏ nướng ngon vậy mà cô không thích à? Thấy bỏ thừa kìa.
-Tôi không thích đồ ăn có mỡ lắm.
-Lạ nhỉ, tôi thấy người Trung Quốc ưa món ăn dùng dầu mỡ lắm mà. Hoàng nói tiếp: - Mấy lần tôi đi du lịch đều thấy thế cả.
-Chắc là trừ tôi ra. Tiêu Lệ mỉm cười: - …Anh thích thì lấy mà ăn thêm nè.
Hoàng cũng không khách sáo mà cầm lấy miếng đùi thỏ nướng béo ngậy từ tay Tiêu Lệ, nhai ngấu nghiến. Tiêu Lệ thấy vậy thì bất giác phì cười:
-Anh thích ăn đồ nướng vậy à? Thế thì để tới khi nhiệm vụ kết thúc trở về, tôi sẽ đãi anh một bữa. Tôi nấu ăn cũng khá có nghề đấy.
-Cô nói là phải giữ lời đấy. Hoàng mút ngón tay làm bộ nghiêm mặt nói: - Tôi ghi sổ rồi đấy nhé.
-À, quên nữa…Tiêu Lệ bỗng nhiên trở về vẻ nghiêm túc. Cô quay đầu ngó nghiêng một hồi rồi hạ giọng nói: - Anh…anh có cảm thấy gì lạ không?
-Lạ? cái gì lạ? Hoàng hỏi lại.
-Tôi cảm giác..tôi cảm giác rằng Kadako đang ở gần đây. Tiêu Lệ hạ giọng nói, vẻ sợ hãi.