Roẹt một cái.
Hoàng văng ra xa sau một quật.
Giận dữ!
Mặc dù bây giờ chiếc khăn trùm đầu đã trở về vị trí cũ của nó, song áp lực
đến từ gã lại càng lúc càng dâng cao, đến mức làm cho người ta thấy khó
thở!
Gã mặc áo choàng vất cánh tay cụt đầy máu xuống đất.
Hoàng nằm dài trên mặt đất, biểu tình trên mặt lúc này chỉ có thể dùng hai từ "đờ đẫn" để hình dung! Hắn cứ nằm đó, mặc kệ một bên vai phải đầm đìa
máu. Cảm giác đau đớn về thể xác, giờ này không thể so sánh với nỗi mất
mát to lớn về tinh thần!
Hắn đã từng nát óc loại trừ, suy xét từng khả năng, song vẫn không thể tưởng được rằng...
Bây giờ thì Hoàng đã hiểu, lý do tại sao đối phương lại xuất hiện ở chỗ này, mục đích không cần nói cũng biết.
Cô gái mặc áo liền váy dài màu bạc nhíu mày nhìn Hoàng nằm ngửa trên mặt
đất, gương mặt cau lại, không hiểu đang suy nghi điều gì.
- Ngạc nhiên à?
Gã mặc áo choàng đen khẽ thở ra một hơi.
- Có một chút.
Hoàng nằm ngửa trên mặt đất đáp.
- Mi nghĩ...ta có thể tin sao?
Người mặc áo choàng đen chỉnh sửa lại quần áo có phần hơi lôi thôi của mình, chép miệng:
- Quả là tạo hóa khôn lường. Đã năm vòng lặp trôi qua, đã năm thế giới bị tiêu hủy, mặc dù không lần nào giống lần nào, song lộ diện sớm như vậy, sớm những ba năm.. thật sự đây mới là lần đầu tiên...quá khứ bị cưỡng
chế thay đổi quả nhiên không hề tốt đẹp chút nào. Bảo sao thiên đàng lại cực lực ngăn cấm nó như vậy. Ha ha, ha ha ha ha...
Giọng nói có
phần tự trào, lại càng thêm mấy phần thương cảm. Ngay cả nụ cười cũng có chút gì đó điên điên dại dại. Cũng không hiểu là có dụng ý gì. Song mặc cho hắn ta độc thoại, Hoàng chỉ im lìm không đáp.
-..Không muốn đánh nữa à?
Gã mặc áo choàng liếc nhìn quanh, sau khi thấy Hoàng không có phản ứng gì, lúc đó mới liếc nhìn đồng hồ, đoạn ho khù khụ:
- Được rồi. Nếu đã không còn ai muốn ngăn cản, vậy thì ta đi đây.
- Chờ đã. Có thể trả lời vài câu không?
-...Dựa vào cái gì?
- Cứ coi như là...giao tình của chúng ta.
- Đúng là đồ mặt dày. Giữa chúng ta còn có thứ gọi là "giao tình" sao?
Gã mặc áo choàng đáp với vẻ mỉa mai, song bước chân thì đã ngừng lại, không quay đầu mà nói:
-...Tôi cho anh mười lăm giây đếm ngược.
-..Di tích của Lê Minh Lương, thần tích tạo quỷ... truyền nhân của Thực Thần có đúng là đang ở đó?
- Đúng một nửa.
- ...Rốt cuộc Athena đã gặp gì trong chuyến xâm nhập "Thế giới của Thực
Thần" một ngàn năm trước? Tại sao chỉ có mình cô ấy là sống sót trở về?
Chuyện đó nhất đinh là có liên quan đến tôi, đúng không?
-..Anh đi mà hỏi cô ta.
- Cải tạo quá khứ...rốt cục có thể cải biến được tương lai hay là không?
Người mặc áo choàng đen hừ một tiếng tỏ vẻ không thoải mái, lạnh lùng nói:
- Xin lỗi. Hết thời gian rồi.
- Chờ đã! Còn một câu cuối cùng!
Hoàng bật người dậy, mím môi. Câu chữ cứ như bị mắc nghẹn ở cổ họng vậy, mãi một lúc mới cất ra thành tiếng:
- ...Vì sao?
Trong lòng hắn bây giờ đan xen nghi ngờ lẫn choáng váng, cùng vô số câu hỏi
không lời giải đáp, tưởng chừng như có hỏi cả ngày cũng không hết. Thế
nhưng lúc này, bật ra khỏi miệng lại chỉ là hai từ đơn điệu và khô khốc.
"Vì sao"
Người kia khựng lại, cả người hơi run lên.
- ...Tự mà tìm hiểu đi.
Đoạn dợm bước dứt khoát đi về phía trước. Hoàng cũng không đuổi theo, hoặc
giả, hắn tự thấy mình không đủ tư cách để đuổi theo....
Thẫn thờ
nhìn theo bóng đối phương cho đến khi khuất hẳn, Hoàng thở dài, sắc mặt
tím tái. "Phụt", cánh tay phải của hắn, phút chốc mọc ra từ bả vai như
thằn lằn mọc đuôi!
- Bây giờ thì sao đây?
Cô gái mặc áo
váy màu bạc lại gần, nhìn hắn nói. Hoàng vốn đã biết thừa tính nghĩ một
đằng nói một nẻo của đối phương, 99% trong bụng cô ta lúc này đang nghĩ: " Ngu ngốc, tại sao anh lại để cho hắn ta đi?"
Hoàng cắn răng,
sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Thật sự là hắn đang đấu tranh tư tưởng dữ dội. Một phần hắn mong rằng những gì mình vừa thấy chỉ là một sự mạo danh
không hơn không kém, phần khác hắn lại mong đó là sự thật, bởi vì nếu
như thế, mục đích chuyến đi này của hắn..thật sự đã hoàn thành rồi.
Hắn chỉ không hiểu, vĩnh viễn không hiểu...rốt cuộc là vì sao?
Vì sao...?????
Hoàng sắc mặt trắng bệch, lủi thủi đứng dậy, lại gần chỗ Thư Lệ, đỡ cô lên
vai. Hắn nhíu nhíu mày nhìn gã thanh niên đang nằm bất tỉnh cách đó
không xa, không biết nghĩ thế nào, cũng lại gần khiêng nốt hắn.
"GRAOOOOO...OOOOOO"
Khi Hoàng hai tay vác hai người đứng dậy, đó cũng là lúc một tiếng gầm ghê
rợn vang lên, khiến cho mặt đất chấn động kịch liệt. Tiếng rống ấy đến
từ ngay phía trước họ không xa. Không ai bảo ai, cả hai người đều vô
thức nhìn về nơi ấy, nơi mà gã mặc áo choàng kia vừa khuất bước.
Cuối cùng cũng đến rồi!
"GUOOOOOOOOO....OOOO"
Từ đó, một sát khí nồng đậm tỏa ra, đặc quánh, tràn ngập khắp không gian.
Nó như vết dầu loang, không ngừng mở rộng phạm vi, loang rộng ra mãi.
- Ngân Nguyệt, đi thôi. Nơi này...đã không còn việc của chúng ta!
-----------------------------------------
- FuCK...!!!
Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, hơn hai mươi quan chức và tướng lĩnh hiện đang giữ nhiều vị trí, trong đó thậm chí có những vi trí hết sức quan trọng
của tập đoàn Thong Khen biến mất không một chút dấu vết. Có nhiều giả
thiết được đưa ra, song tất cả những người này đều có một điểm chung: đó là ra đi không bao giờ trở lại.
Lúc này, trong khi nội bộ tập
đoàn Thong khen đang có một cuộc bạo lực chính trị chuyển giao quyền lực đẫm máu thì ở bên ngoài cũng lộn xộn không kém. Hơn một vạn người,
trong đó có tới hơn 40% là du khách đến tham quan Đại Hội đang bị giữ
lại bởi lệnh giới nghiêm đột ngột được cho là của người đứng đầu Thong
Khen, và cũng là tỉnh Cooc hiện giờ, Chingna Thip.
Mới đầu, có lẽ ai đó còn nghĩ đây là một giải pháp khả quan nhằm khống chế tối đa bạo
loạn có thể xảy ra trong quá trình "thay máu", song sự thật lại phát
triển theo hướng ngược lại. Do đại hội Danh Ác năm nay có tiếng tăm khá
lớn, thu hút một số lượng không nhỏ du khách, trong đó không ít những kẻ có tên tuổi. Sự phản ứng của họ, không ngờ lại là một rủi ro mà Nguyễn
Trần Minh Vương, và cả Chingna Thip, mặc dù đã tính đến song vẫn không
lường trước được mức độ nguy hiểm của nó.
Hoặc giả, tham dự vào "trò chơi" ngày hôm nay, không chỉ có một mình "Mỹ Nam Vương"...
- Mẹ nó, sao trận đấu lại ngừng? Thằng nào làm thế? Có thi đấu tiếp không thì bảo?
- Câu giờ à? Chúng mày ăn tiền rồi làm ăn như thế đấy ư, lũ khốn?
- "Thần Quyền" đâu, "Thần Quyền" đâu rồi, thấy thua định chạy làng à?
Trong khi khắp nơi đang ngày một trở lên hỗn loạn, tại một góc quán sơ sài
được dựng bằng lều bạt tại góc khán đài, ba anh em nhà Ulias, gồm Ulias, gã khỉ đột to cao đen hôi đang ngồi nhâm nhi cafe và cuối cùng là gã
cao bồi bụng phệ người Mỹ Aiki, kẻ có biệt danh " Sát thủ bắn súng theo
điệu nhạc", đã từng thua Hoàng trong trận tranh suất vào bán kết nữa.
Trong số bốn người, chỉ thiếu Ebisu, người gọi Aiki bằng anh rể là thiếu mặt
mà thôi. Lý do cũng rất đơn giản, cô gái tóc tém người Pháp này hiện giờ vẫn còn đang nằm bó bột trong bệnh viện, do lần trước trúng "Tấn Lôi"
của "Thần Quyền".
- Không hiểu có chuyện gì nhỉ? Có trục trặc gì sao?
Gã khỉ đột to con..đến giờ vẫn chưa biết tên gợi chuyện:
-..Dẫu có trục trặc gì thì cũng không cần phải ban lệnh giới nghiêm như thế chứ. Có khác gì nhà tù đâu.
Gã đàn ông trung niên để râu quai nón, anh cả của nhóm, Ulias lắc đầu:
- Kệ đi, để xem họ câu giờ được bao lâu.
- Em thì thấy là 99% bên phía "Thần Quyền" giở trò thì đúng hơn!
Gã khỉ đột nói:
- ...Vừa nãy ai cũng thấy rồi đấy, tên khốn đó rõ ràng là đã bị gã thanh
niên kia dồn vào chân tường, đánh cho thừa sống thiếu chết! Mẹ nó, tiếc
là không có Ebisu ở đây. Con bé mà nhìn thấy thì... Đúng là gieo nhân
nào gặt quả nấy mà. Mà thằng quỷ sai kia cũng gớm thật, Danh Ác bậc một
mà nó đánh cho như con! Lúc nó đánh Park Jong Seok bầm dập mấy phút
cuối, em cứ sướng rần rần cả người ấy! Mẹ nó, kích thích thật! thằng
nhóc đó cũng khá quá chứ!
- ...Còn phải nói.
Aiki gật gù. Người đánh bại..à nhầm, thủ hòa với hắn ta, sao có thể là kẻ tầm thường được.
- Ừ, khá thật. Ulias cũng gật gù: - Judas à...giỏi thì có giỏi thật, song cái tên này...nghe lạ quá. Nhìn trình độ thì không thể thua kém Danh Ác bậc hai, thế nhưng mà, danh sách những Danh ác bậc hai hiện thời đâu có cái tên nào là Judas? Chậc, nếu không phải trận đấu này Park Jong Seok
chẳng có lý do gì để bán độ thì...đằng này..
Đoạn quay sang nhìn Aiki:
- Aiki, ông..có thấy gì lạ không?
Gã người Mỹ bụng phệ còn đang trầm tư thì cả người bỗng dưng run lẩy bẩy.
"Choang"! Tách cà phê rơi xuống đất, vỡ tan tành.
- Động..động đất à?
Gã khỉ đột dáo dác ngẩng đầu nhìn lên trời, đoạn nghệt mặt. Hắn thậm chí
còn không để ý, tay phải trong lúc vô thức nghiêng đi, đổ cả tách cafe
lên đùi gã trung niên ngồi bên cạnh...
- Này, làm gì thế?
Ulias dĩ nhiên là bực tức, song khi thấy thái độ đờ đẫn của đối phương, căng
mắt dõi lên trời cao không chớp thì cũng vô thức nhìn theo. Giống như
một cặn bệnh truyền nhiễm, nhất thời cả người gã cũng nổi da gà, run lẩy bẩy.
Phía trước mắt, ngay trên đỉnh đầu họ, mặt trời dường như
đã bị che kín! Bởi hàng ngàn, hàng ngàn chấm đen nhỏ xíu, lơ lửng, lơ
lửng giữa thinh không.
Thiên...thiên sứ????
- Bọn, bọn họ...
Ulias lắp bắp, ánh mắt liếc một vòng, bất ngờ, lọt vào trong mắt hắn là một thứ còn kinh khủng hơn nữa.
Không phải thiên sứ, cũng chẳng phải quỷ sai, đó chỉ có thể là..
Quái vật!!!
- Cái..cái gì thế kia????
---------------------------------
Hàng ngàn thiên sứ, che kín cả một góc trời. Họ nối đuôi nhau, giống như một cơn bão, có thể cuốn đi bất cứ thứ gì dám ngăn cản bước tiến của nó.
Tất cả đều có cùng một mục tiêu.
- Krenis, phen này tớ nhất định sẽ lập công.
Bay ở hàng giữa là bốn thiên sứ, ba nam và một nữ, trông trạc tuổi nhau,
tuổi dưới hai mươi. Có vẻ như đây là một nhóm bạn, bởi chúng không chỉ
bay cùng nhau, mà còn nói chuyện vui vẻ rất thân thiết.
- Không đến lượt cậu đâu.
Một đứa khác nói, khuôn mặt lấm tấm tàn nhang, trông có vẻ non nớt nhất.
"TUUUUUUUUUUUUU"
"Còi hiệu tập trung?"
- Đến lúc rồi !!!
Đứa phát ngôn đầu tiên nghe thấy tiếng còi thì phấn khởi hẳn lên, hai mắt
sáng rỡ, tốc độ bay cũng nhất thời tăng lên, cơ hồ muốn tách khỏi đội
hình.
- Cái..cái gì kia????
Đứa con gái duy nhất trong
nhóm cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt nhất thời trắng bệch. Ba đứa còn lại
thấy thế thì cũng đều nhìn theo hướng đó.
- Chuyện gì thế, Lan Anh?
Song trái với biểu tình của đứa con gái duy nhất, cả ba gã con trai còn lại
đều nhất thời cảm thấy trong lòng dậy lên cảm giác phấn khích.
Vì bọn chúng thấy ngay bên dưới, tại mặt đất cách đây chừng năm trăm mét,
một mục tiêu không thể rõ nét hơn, một mục tiêu mà bọn chúng trước đó
vẫn từng mơ ước một lần được chạm trán, thứ sẽ cho chúng vô số danh
vọng, và trên hết là con mắt ngưỡng mộ của biết bao thiên sứ đồng lứa!
Một con quái vật!