Một kẻ suốt hai mươi lăm năm trời sống cuộc sống bình thường như biết bao người khác...thậm chí còn chưa có một mảnh tình vắt vai..giờ bỗng nhiên bị cuốn vào những chuyện tưởng chừng chỉ có trong phim ảnh..nếu như không phải mọi thứ đều đang xuất hiện ngay trước mắt, Hoàng có lẽ đã nghĩ mình đang mơ.
- Cậu có bằng chứng gì không?
Gã "Hoàng" chỉ tay vào ngực mình, nhếch mép cười.
- Bằng chứng là đây. Cậu cũng đã thấy rồi đó, xung quanh tôi có những ai? Sáu trên tổng số hai mươi Mar cao cấp tồn tại trên thế giới này, trong đó có ba truyền nhân của "Thất Diệu". Tồn tại trong cậu, đó chính là năng lực thu hút bẩm sinh của Quỷ vương. Có khả năng copy năng lực của bất kỳ Mar nào chỉ sau một lần tiếp xúc, mang trong mình Hổ Huyết, dòng máu bất diệt của Quỷ Vương, càng đổ máu thì càng mạnh. Suốt ba nghìn năm, người hội đủ những điều kiện ấy ngoài Quỷ Vương ra thì chỉ có cậu mà thôi! Cũng chính vì vậy, cậu mới trở thành "mục tiêu" của hắn.
- Hắn là ai?
- Tôi chỉ biết người ta gọi hắn là "Đại Thánh". Gã "Hoàng" cúi đầu, chua chát nói tiếp: - Tôi những tưởng mình đã đủ khả năng thoát khỏi "hắn", song tất cả chỉ là giấc mơ, là sự kiêu ngạo của tuổi trẻ bồng bột, giống như Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không chẳng thể nào thoát khỏi ngũ chỉ sơn của Như Lai Phật Tổ.
- ...Hắn làm vậy là có mục đích gì?
Gã "Hoàng" kia không trả lời mà đột nhiên đổi chủ đề:
- Cậu lúc này đang thực hiện chiến dịch truy quét Ngôi Nhà Bị Ma Ám đúng không? Sau ngày hôm nay, hãy tới gặp Thư Lệ ở khu đô thị Mỹ Đình mới, số nhà 32, cứ nói là tới vì chuyện của Linh Chi, cô ta nhất định sẽ giúp cậu một tay. Linh Chi là một Mar cao cấp, sau ngày hôm nay cậu hoàn toàn có đủ thực lực để khuất phục cô ấy, song bạo lực không phải là cách giải quyết triệt để vấn đề. Điều cậu phải làm là tìm cách nào đó gỡ bỏ ác niệm trong Linh Chi, đưa cô bé thoát khỏi bọn buôn ma túy, về đường ngay nẻo chính. Đừng lo lắng, cậu nhất định sẽ làm được, tin tôi đi, vì cậu cũng chính là tôi mà.
-..Trong hai năm tới đây, cậu nên nghe theo sự sắp xếp của Sterling. Cậu phải làm như tôi nói, ít nhất là cho tới lúc thiết lập được thế chân vạc với ba thế lực lớn còn lại, Đảng Dân Chủ, Cầm Quyền và Phát Xít. Hãy nhớ, phải luôn cẩn trọng với người phụ nữ này. Cô ta không đơn giản đâu. Bên cạnh đó, cậu nhất định phải để ý tới "hắn"- kẻ sắp tới để dễ dàng điều khiển "địa ngục thời gian" đi đúng hướng sẽ tự mình "đóng vai" một trong số những đồng đội của cậu. Hãy nhớ, ba đặc điểm của hắn:
Là người thân cận được cậu tin tưởng tuyệt đối.
Có khả năng vượt qua một Time Master.
Có quan hệ mật thiết với các thế lực trên thiên đàng.
Và quan trọng nhất, có thể "thoát" ra khỏi "cái hộp" ( Tức địa ngục thời gian) mà không cần dùng thứ này.
Nói đến đây, gã lôi trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ bằng gấm, lấy ra từ trong đó một viên ngọc màu đỏ rực hình tròn.
- Gì vậy?
- Đây là Orc, còn gọi là "Đá Thần", thứ duy nhất tồn tại trên thế giới này cho cậu cơ hội thoát khỏi "ma trận" địa ngục thời gian của "hắn" trong vòng ba mươi phút. Hãy cân nhắc sử dụng nó vào lúc thích hợp nhất, đây là vũ khí bí mật của cậu, tuyệt đối không được nhắc đến sự tồn tại của nó cho bất cứ ai khác, cả người thân nhất cũng không ngoại lệ. Hiểu chứ? Hãy giữ bí mật này cho tới khi xuống mồ. Bây giờ thì cầm lấy và cất thật kỹ nó cho tôi.
Hoàng nhận viên ngọc và chiếc hộp gấm, tư lự một hồi rồi đút nó vào trong ví. Gã "Hoàng" kia thấy vậy thì nét mặt lộ vẻ hài lòng, lấy tay nắm lẩy bả vai hắn, bóp mạnh.
- Xong rồi chứ?
- Chưa, bây giờ mới là phần quan trọng nhất. Đây cũng coi như món quà cuối cùng tôi tặng cậu, cũng là tặng chính bản thân mình. Lê Minh Hoàng, cậu cần phải nhanh chóng tự đứng lên bằng đôi chân của mình. Không có thứ gì quý giá hơn thời gian. Nhớ lấy, nhớ kỹ lấy. Đừng như tôi. Và tuyệt đối không được hoàn toàn đặt lòng tin vào bất kỳ ai, kể cả tôi. Đây sẽ là sự trợ giúp cuối cùng cho cậu, tương lai chỉ có thể trông vào bản thân cậu mà thôi. Đừng quá lệ thuộc vào Mar, bởi vì chỉ có trông chờ vào bản thân thì cậu mới có thể thoát được "địa ngục thời gian". Quên nữa, cho tôi gửi lời thăm Arteta nhé.
- Món quà?
- Đúng, đây mới chính là lý do quan trọng nhất khiến tôi phải đánh đổi tất cả, chỉ để đổi lấy một cơ hội trở về đây gặp cậu. Cố gắng cuối cùng của tôi, mong sao có thể giúp cậu, và cũng là chính tôi thoát khỏi cái gọi là "Địa ngục thời gian", đó là giúp cậu ngay hôm nay trở thành Judas của năm năm sau, sớm một bước "Độc Bộ Thiên Hạ". Đừng làm Judas này phải thất vọng nhé, tôi của ngày hôm qua.
- Ý cậu là gì?
- Cậu sẽ biết ngay thôi.
--------------------
- Chị định làm gì thế?
Dưới phòng khách, ngay phía trên lầu nơi hai "Hoàng" đang đóng cửa họp kín, Thư Lệ, cô bé con tên Linh Chi và cô gái tóc vàng chưa rõ danh tính đang ngồi xem tivi. Thư Lệ sau một hồi hết đứng lại ngồi, rầu rĩ không yên như bị con gì cắn thì cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, dợm bước định bước lên lầu. Cô gái tóc vàng đang ngồi xếp bằng tròn trên ghế sofa thấy thế thì liền đứng dậy hỏi.
- Đừng cản chị nữa, chị linh cảm có chuyện không ổn, để chị lên trên ấy xem sao.
- Chị Thư Lệ, anh Judas đã dặn, dù bất cứ lý do nào cũng không được vào đó, chị không nhớ sao? Anh ấy sẽ không bằng lòng đâu.
Cô gái tóc vàng kiên nhẫn giải thích, có vẻ như đã nói câu này mấy lần, song Thư Lệ vẫn bỏ ngoài tai. Không còn cách nào khác, cô ta chỉ còn cách chạy tới đứng chắn trước chân cầu thang.
- Chị đừng làm vậy mà.
- Đúng vậyyyyyy! Linh Chi cũng bắt chước chạy tới nhại theo:- Anh Judas đã dặn vậy mà.
Thư Lệ nhìn cô gái tóc vàng kia một lúc, gương mặt nhất thời sầm xuống với vẻ không bằng lòng:
- Tránh ra cho chị.
Cô gái tóc vàng cắn môi, song vẫn không chịu nhường đường. Thư Lệ mấy lần định vượt qua song không được, tức tối đẩy mạnh cô xuống. Cô gái bị "Quan Tài Đen" bất ngờ đẩy xuống cầu thang, tuy không cam lòng song khi thấy thái độ kiên quyết của Thư Lệ thì bỗng dưng mềm lòng, cắn môi đứng đó. Chỉ có Linh Chi là vẫn trung thành giữ nguyên vị trí không rời.
Như một con nhím xù lông, Linh Chi đứng lơ lửng cách chân cầu thang hơn nửa mét chắn lối, từng lọn tóc chia ra thành mười mấy chiếc kéo lớn tua tủa nhắm về phía Thư Lệ, dáng vẻ rất kiên quyết.
- Nghe nè Linh Chi. Thư Lệ hòa hoãn, nhỏ nhẹ nói: - Chị cũng là muốn tốt cho anh Judas thôi. Chắc chắn anh ấy đang gặp chuyện gì đó, có thể nguy hiểm tới tính mạng đấy. Em hãy tránh ra cho chị đi, được không?
- Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà....Linh Chi cắn môi, một đằng nghĩ tới lời dặn dò của người mà cô yêu quí nhất, một đằng lại vì lời nói của Thư Lệ mà lo lắng không thôi. Hai phương án khác biệt đối chọi nhau gay gắt, khiến cô bé nhất thời không biết phải làm thế nào.
- Linh cảm trước giờ của chị lúc nào cũng đúng, em không tin sao?
Linh Chi chớp chớp con mắt to tròn dễ thương, cuối cùng cũng làm ra quyết định, tiu nghỉu dẹp ra nhường đường cho Thư Lệ. Không chỉ có thế, cô bé còn theo sát Thư Lệ, chạy lon ton lên lầu.
Cô gái tóc vàng thấy thế thì chỉ biết thở dài, gương mặt lộ nỗi buồn vô hạn. Cô ngước nhìn đồng hồ, đã một tiếng đồng hồ trôi qua, trong lòng thầm tính toán...
..Chắc mọi chuyện cũng đã an bài rồi...
Thư Lệ phi một mạch lên lầu, theo sát sau là Linh Chi. Càng lúc, mối linh cảm chẳng lành trong Thư Lệ lại càng tăng, nó như con sâu gặm nhấm tâm hồn, càng lúc càng tác oai tác quái. Vốn từ trước đến nay, "Quan Tài Đen" luôn rất tin vào linh cảm của mình, thứ đã cứu mạng cô rất nhiều lần, mặc dù không phải là một Time Master...
Và sự thật một lần nữa lại chứng minh, linh cảm của cô là chính xác.
-Ju..das!
Mở toang cửa phòng, đập vào mắt "Quan Tài Đen" là Hoàng của hiện tại, hai mắt nhắm nghiền đang ngồi xếp bằng tròn, thân trên cởi trần, cả người đầy mồ hôi. Ngay bên cạnh xếch về bên trái là gã đàn ông giống hệt hắn kia, lúc này đang ngồi gục đầu xuống, hai tay chống lên đùi, hoàn toàn không có chút sinh khí nào. ( Có khi nào..neptune xuất hiện ở đây không nhỉ ?>-<)
- Judas!
"Quan Tài Đen" giật mình chạy tới, dùng hai tay nâng mặt gã đàn ông kia lên, tất cả những gì cô thấy là gương mặt tái nhợt và hơi thở yếu ớt lúc có lúc không. Linh cảm trở thành hiện thực, cảm giác chuyện chẳng lành, Thư Lệ lo lắng đến phát khóc, trong lúc mất kiểm soát bỗng quay sang tát một cái vào mặt Hoàng.
Song cú tát của cô còn chưa chạm vào mặt Hoàng thì đã bị cánh tay rắn chắc của hắn bắt chặt lấy. Hoàng mở mắt, tay vẫn nắm chặt cổ tay Thư Lệ, ngạc nhiên khi phát hiện trong phòng bây giờ đã có thêm hai người. Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, song cảm xúc đầu tiên của hắn lúc này là...xấu hổ, dù gì thì gã cũng đang cởi trần mà.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp vớ lấy cái áo thì tai họa đã ập xuống đầu.
- Anh Judas, hu hu, anh làm sao thế?
Linh Chi thấy Thư Lệ nhìn gã đàn ông kia với vẻ thù địch, lại phát hiện người mà cô rất mực yêu quý giờ đang bất tỉnh nhân sự, tất nhiên là đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu gã đàn ông duy nhất có mặt trong phòng kia, kẻ có gương mặt giống "Anh Judas" đến lạ kỳ.
-Mi, Là tại mi, đúng không?
Linh Chi tức giận dùng chất giọng non nớt chỉ tay vào mặt Hoàng, rất nhanh đã tìm ra "Thủ phạm".
Hoàng vừa mới ngẩng mặt lên, chưa lịp thanh minh thì Linh Chi đã lao tới. Mái tóc dài thuôn mượt của cô bé trong nháy mắt chia ra thành nhiều lọn, với hình dạng của đủ thứ vũ khí khác nhau, từ kiếm, dao, búa tới kéo, tất cả gần mười mấy đạo như đạn súng máy nối nhau lao tới.
"Rầm, rầm, rầm , rầm.."
Căn phòng bị đánh đến nát bét, đồ đạc bị phá hủy tanh bành. Song khi nhìn lại, Linh Chi vô cùng ngạc nhiên khi thấy kẻ địch đang đứng ngây người một bên, ung dung mặc áo, trên người đừng nói là bị thương, tới một vết trầy cũng không có.
Thư Lệ lúc này vẫn ôm chặt lấy gã đàn ông kia không buông, gục đầu khóc nức nở, trông rất đáng thương. Hoàng thấy vậy thì cũng có phần áy náy. Gã rất muốn lại gần hỏi thăm tình trạng của "hắn" trong tương lai kia, trông gã ta đúng là không được ổn lắm, song nghĩ đi nghĩ lại thì thấy hơi kỳ kỳ sao đó.
Có phải là...do chuyện vừa rồi? Nhớ lại hành động kỳ lạ của "hắn" mười lăm phút trước, Hoàng lại thừ người ra, tiếp đó ngơ ngác giơ hai bàn tay lên nhìn ngắm một hồi. Hoàng cảm thấy rất rõ rệt, hình như cơ thể hắn đã có một sự thay đổi không hề nhỏ. Song rốt cục thay đổi như thế nào thì bản thân hắn cũng chịu.
Chẳng lẽ...đúng như lời gã đàn ông kia nói, hắn lúc này...đã trở thành Danh Ác bậc một, khai mở 81% cơ thể?
Hoang đường.
Quá hoang đường.
Hoàng nghệt mặt ra, song hắn cũng không thất thần được lâu, bởi vì cô bé con kia sau khi trấn tĩnh đã lại lao tới, bộ dáng hùng hổ quyết không tha.
Hoàng chỉ cảm thấy buồn bực, tốc độ ra đòn của cô bé này cũng quá chậm đi. Lúc này hành động của Linh Chi trong mắt hắn chẳng khác con nít múa may là bao. Mặc dù có cả tá cơ hội, song hắn cũng chẳng buồn phản đòn. Ai lại đi đánh trẻ con bao giờ?
Có lẽ Hoàng không nhớ, hoặc là nhất thời không nhớ ra, cũng chính cô bé này, cô bé mà trong mắt hắn bây giờ chẳng khác " đứa trẻ múa may" là bao đó, hai tiếng trước đã một mình hạ sát mấy chục thiên sứ nhà trời. Chính hắn lúc ấy còn phải há hốc miệng ngạc nhiên " Không biết con nhà ai mà lợi hại vậy?"
Vậy là cứ thế, Hoàng vừa tránh đòn tấn công của cô bé vừa tranh thủ mặc nốt chiếc áo thun. Hắn cũng hồn nhiên không để ý, phản xạ cùng tốc độ của mình hiện giờ trong mắt người khác chỉ có thể dùng hai từ "Quái vật"để hình dung. Chỉ trong chưa tới một giây đồng hồ, hắn xoay người tổng cộng bốn mươi tám cái, tốc độ ấy tới đạn súng máy cũng không đụng nổi tới chéo áo của hắn được chứ đừng nói là chuyển động của con người!
- Chậm đã nào, có gì từ từ hãy nói.
Phủi phủi mặt ngoài chiếc áo thun, Hoàng nhún người, nhảy ra đằng sau Linh Chi, túm lấy vai áo của cô bé. Song đối phương lại lấy kéo ra "chào đón" gã, bất đắc dĩ, Hoàng chỉ đành một phát ném mạnh cô ra xa. Cú ném này...trực tiếp tống Linh Chi phá tung nóc nhà, bay thẳng một mạch những mấy chục mét, như quả tên lửa thoát khỏi bệ ngắm lao thẳng lên trời.
Hoàng thấy thế thì ngẩn ngơ, không tin vào mắt mình...hắn vừa làm gì vậy trời? Hãy khoan..cô bé kia..sẽ không vì hành động quá tay của hắn mà mất mạng chứ? Từ độ cao ấy rơi xuống đất, không tan thây mới là lạ.
Vừa suy nghĩ, Hoàng không để ý mình cũng đã hành động từ bao giờ, đó hoàn toàn là một loại hành vi theo bản năng. Song đó cũng là lúc hắn thêm một lần nữa ngạc nhiên tột độ vì khả năng của bản thân.
Một cú dậm nhảy hơn năm mươi mét!
Tới lúc Hoàng định thần lại thì cơ thể đã lơ lửng trên không trung như chim vậy. Hắn cố gắng điều khiển hướng bay, rất may ban nãy chọn góc độ cũng không tồi, không mất bao nhiêu sức lực đã tóm được cổ áo của cô bé con kia. Linh Chi lập tức bị hắn ôm dính vào người. Song trái ngược với dự tính của Hoàng, cô bé không những chẳng đẩy ra mà ngược lại còn ôm cứng lấy hắn, cơ thể run lẩy bẩy.
Cái này..hay là..sợ độ cao?
- A..a á á á á!!!!
Lơ lửng trên không trung, Hoàng bỗng nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Nhảy cao là một chuyện, thế giờ làm sao tiếp đất đây?