Địa Ngục Thời Gian

Chương 15: Q.1 - Chương 15: Muốn thắng thì phải chịu đổ máu!




- Đập nó ra bã đi, Kyo!

-Đập chết mẹ hết lũ My Sói đi!

Trong tiếng cổ vũ reo hò của đồng bọn, Kyo lầm lì như con thú lao tới. Khi còn cách Hoàng tầm một mét, tay phải của hắn bất chợt vung lên.

" Đánh vào mặt? Quá chậm."

Hoàng thực sự rất hưng phấn. Bởi lúc này, những động tác của đối phương đều hoàn toàn bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Rõ ràng sau khi nhận " tiếp sức" từ Oha, không chỉ sở hữu khả năng điều khiển lửa, sức mạnh, tốc độ, phản ứng thậm chí tới cả thị lực của Hoàng cũng được nâng thẳng lên tới một tầm cao mới.

Sức mạnh của siêu nhân? Hắn đã thành siêu nhân rồi sao?

-Hay lắm!

“ BỐP”. Hoàng bị Kyo đấm trúng, ngã về phía sau. Đám người của băng Nanh Sói lập tức gào lên, còn mặt của Phúc và Andrea Hương thì đã tối nay còn tối hơn.

- Đại ca, xem ra thằng này không phải là đối thủ của Kyo phe mình. Một gã đàn em cất giọng nịnh bợ nói.

-Tất nhiên rồi. Dù gì cũng là " Danh Ác” bậc năm" cơ mà. Sơn Khùng mỉm cười.

Chờ đã, " Danh Ác” là cái gì? Chắc tới đây sẽ có bạn thắc mắc. Giải thích cái này thực ra hơi dài dòng. Để bắt đầu, xin được lan man một tí về cái gọi là địa ngục tầng thứ mười chín. Nếu nói tới sự khác biệt giữa nơi đây và trần gian thì không thể không kể tới cơ sở vật chất, khoa học kỹ thuật. Đây chính là vấn đề nhức nhối tồn tại từ lâu ở nơi đây.

Nền văn minh của địa ngục tầng thứ mười chín so với trần gian thì kém rất xa, mặc dù có cùng thời gian phát triển. Nguyên nhân chủ yếu là do sự khác biệt về môi trường sống. Dưới địa ngục tầng thứ mười chín, xăng, mazut và tất cả những sản phẩm của nền công nghiệp dầu đốt đều không có tí ý nghĩa gì. Nơi đây người ta xài một biến thể của cái gọi là hạt " Chark" để thay thế cho điện năng.

Song thứ “ điện năng” này có ứng dụng rất hạn chế, chủ yếu là phục vụ mặt sinh hoạt thường ngày. Không rõ là tự nhiên hay do có bàn tay can thiệp của thiên đàng, nền văn minh của địa ngục tầng thứ mười chín từ bao đời nay cho tới giờ vẫn vô cùng..lẹt đẹt. Ngoài lý do khách quan môi trường ra, lý do chủ quan cũng góp một phần rất quan trọng: đó là con người.

Sống ở địa ngục tầng mười chín có nghĩa rằng, bạn chính là quỷ sai. Mà đã là một quỷ sai, cho dù bạn có là nhà khoa học, ăn mày hay nhân vật tai to mặt lớn nào đi chăng nữa thì cũng đều phải làm nhiệm vụ truy quét ma xó/ác linh hàng ngày, hàng tuần. Việc này không hề đơn giản chút nào. Lượng quỷ sai chết đi mỗi ngày đều được tính bằng ba chữ số. Đối với quỷ sai, việc truy quét ma xó/ác linh quen thuộc như ăn cơm uống nước vậy. Việc phải luôn đối đầu với sinh tử của bản thân, sống hôm nay chẳng biết ngày mai cũng là một hạn chế không hề nhỏ khiến nền văn minh khoa học kỹ thuật của địa ngục tầng thứ mười chín trở nên lạc hậu so với trần gian rất nhiều, đấy là chưa kể còn có bàn tay ngầm của thiên đàng nhúng vào.

Ở trong cái thế giới ấy, chỉ kẻ mạnh mới có thể sống sót. Gắn liền với việc khai mở % cơ thể, khái niệm " Danh ác" bắt đầu nảy sinh. Cái khái niệm này đã có từ bao giờ, không ai nhớ nữa. Chỉ biết là, khi người già nhất ở đây trở thành quỷ sai thì nó đã tồn tại rồi.

" Danh ác " có tất cả bảy bậc. Thứ làm nên tên tuổi của một " Danh ác" có 40% là nhờ sức mạnh, 60% là danh tiếng. Thực ra sự phân chia thứ bậc chỉ là tương đối và mang nặng tính vùng miền, song nó cũng có những quy định và hạn chế riêng được cả địa ngục tầng mười chín ngầm thông qua. Ví dụ như điều kiện tối thiểu để đạt được Danh Ác bậc bảy là kích hoạt 15% giới hạn cơ thể, đối với bậc sáu là 20%…

-Kyo là một Danh Ác bậc năm, đã kích hoạt 31% giới hạn cơ thể. Ở cái thị trấn Một Sừng bé cỏn con này, ngoài thủ lĩnh ra, kẻ có thể ra mặt đấu tay đôi với hắn thì chỉ có My Sói. Thằng nhãi kia mặc dù biết sử dụng ma thuật lửa, song trừ phi nó có trình độ của Danh Ác bậc năm trở lên, nếu không thì so với Kyo cũng chỉ là trứng chọi đá. Mà ở cái thị trấn Một Sừng này, số người được chính thức xếp loại Danh Ác bậc năm chỉ vỏn vẹn có ba. Thằng nhãi quỷ sai mới ra ràng này thì tuổi gì?

Sơn “ Khùng” vừa theo dõi trận chiến vừa giảng giải cho lũ đàn em. Trong khi đó bên kia, chỗ Phúc và Andrea Hương…

-Chuyện gì thế? Rõ ràng cậu ta đã đỡ được cú đấm vào mặt của gã kia rồi mà? Tại sao...?

Andrea Hương lẩm bẩm. Phúc lấy tay gẩy mắt kình, trầm giọng nói:

- Đó là chiêu " Song Quyền" rất phổ biến, hay còn được gọi bằng cái tên " Giương đông kích tây". Chiêu này lợi dụng bản năng của con người khi đánh nhau: đó là sợ bị tấn công vào mặt nhất. Người sử dụng “Song Quyền” mở đầu sẽ vờ tấn công vào mặt. Trong khi đối thủ lo che chắn, phần thân dưới sẽ bị sơ hở. Mặc dù nguyên lý rất đơn giản, song nếu như đối thủ không có căn bản tốt thì rất dễ dàng trúng bẫy..

Phúc vừa nói vừa quan sát Hoàng, lúc này đang bị ăn hẳn một chuỗi liên hoàn combo của Kyo, hai mắt vẫn láo liên nhìn ngó xung quanh: -Tranh thủ tất cả còn đang chú ý vào thằng ngố đó, Andrea, mình chạy...

-Nhìn kìa!

Bất ngờ, Andrea Hương thất thanh kêu lên. Phúc đẩy kính nhìn theo hướng tay chỉ của cô ta, gương mặt cũng khó giấu nỗi bất ngờ.

“Ồ Ồ…”

Số là Hoàng vốn đang bị Kyo thụi cho hơn chục phát vào người, song không hiểu sức lực từ đâu ra, bất ngờ đấm lại được một cú. Kyo loạng choạng lùi về sau hơn năm mét, không hiểu có trúng đòn hay chưa. Tình huống xảy ra quá nhanh, thậm chí người ngoài còn không rõ Kyo bị đấm trúng chỗ nào.

- Đùa à!

Hoàng giận dữ hét lên một tiếng phẫn nộ rồi lao tới như điên. Vừa rồi đương không bị một đấm mạnh như búa bổ vào bụng, hắn mới biết là mình mắc lừa đối phương. Song cú đấm đó thực sự là " tương đối" đau, đau đến mức đầu váng mắt hoa. Song tên kia chẳng hề có chút danh dự nào của con nhà võ, chỉ chờ có thế là lao liền vào đánh bồi hắn một trận thừa sống thiếu chết...

- Soạt!

" Lực rất mạnh, nhưng thiếu kỹ thuật. Giờ thì..vào mặt!"

-Cái gì?

Hoàng vừa đấm hụt một phát, còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì cơ mặt bỗng rung lên bần bật...Tiếp theo đó, môi của hắn bắt đầu rướm máu.

-Hoan hô, Kyo! Xông lên đập vỡ mõm thằng chó ấy đi!

-Đập vỡ mõm bọn My sói đi!

"Phừng"

Nhìn thấy ngọn lửa màu đỏ điên cuồng bốc lên từ người Hoàng, Kyo hơi nhíu mày. Rồi không hiểu do e ngại Hoàng hay ngọn lửa đó, hắn lùi lại một bước.

" Chết tiệt! Mình không tin là éo ăn được nó!"

"Bình tĩnh! Không được khinh địch." Giọng nói trong như nước của Oha khẽ vang lên trong tai Hoàng:" Cẩn thận đấy, cơ thể anh sắp tới giới hạn rồi! Kết thúc hắn trong vòng một phút nữa hoặc là không bao giờ. Ê, anh có nghe Oha nói không vậy?"

"Một phút?" Hoàng hít một hơi, máu từ mũi chảy ra nuốt ngược trở về, một cảm giác choáng váng bắt đầu xộc lên tận óc. Cơn hưng phấn và tự tin được làm siêu nhân lúc đầu giờ biến đâu mất hết: " Giới hạn? Giới hạn quái gì? Cô có đùa tôi không hả, Oha? Một phút, nãy giờ tôi còn chả đấm trúng hắn cú nào nữa là. Mà vừa nãy sao kì vậy, lúc hắn lao lên ấy, rõ ràng tôi đã đấm trúng rồi cơ mà."

" Anh nhầm rồi. Vừa nãy khi anh xông tới, nó cũng làm bộ lao ra, nhưng trong tích tắc né sang bên, khóa đòn tấn công của anh và kết thúc bằng một cú phủ đầu. Đây là một kỹ thuật cơ bản trong nhu đạo. Kinh nghiệm của nó hơn anh nhiều!"

" vậy...tôi phải làm sao bây giờ?" Hoàng lúc này đã không còn duy trì được vầng lửa bao bọc quanh người nữa, điều này khiến sĩ khí của hắn sụt xuống nhanh chóng.

" Nghe lời Oha! Anh chỉ có một cơ hội thôi. Tự tin lên, cũng chưa đến nỗi bi đát lắm đâu. Đừng nhìn bề ngoài, công bằng mà nói thì nó cũng chẳng khá hơn anh chút nào đâu."

- Nó kiệt sức rồi, xông lên đi, Kyo!

-Đứng đó làm gì, Kyo?

Bỏ ngoài tai những tiếng la hét của đồng bọn, gã cao kều tên Kyo chỉ một mực nhìn Hoàng chằm chằm. Trong đôi mắt đục ngầu giờ đã không còn giữ được sự bình tĩnh như lúc đầu nữa. Lúc đầu, Kyo chỉ coi Hoàng cùng lắm là một tên biết ma thuật lửa mà thôi. Điều này mặc dù hiếm song cũng không phải là hắn chưa từng gặp qua. Song sau một màn đọ sức vừa rồi, suy nghĩ ấy đã phải thay đổi.

Kyo bí mật vận lực vào tay. Một cái nhăn mày.

" Gãy rồi?"

Lúc này Hoàng mặt mũi tái nhợt, vầng lửa quanh người thì đã tiêu biến gần hết, uy thế so với lúc đầu thì chỉ còn có một phần mười. Thế nhưng trong mắt Kyo thì khác. Đã lâu lắm rồi, tính từ lúc đối đầu với " Nhền Nhện Đen" Thomas, trùm băng Nanh Sói, hắn mới lại được trải nghiệm qua cái cảm giác ấy.

Chỉ một đấm sượt qua mà đánh gãy tay hắn! Đánh gãy tay một Danh Ác bậc năm! Ngoài Thomas ra, gã thanh niên này chính là người đầu tiên! Sức mạnh đó..một tên quỷ sai gầy nhom tới một chút kiến thức cơ bản về cận chiến cũng không biết như nó thì lấy đâu ra chứ? Có đánh chết thì Kyo cũng không tin, kẻ đương đứng trước mình là một cao thủ bậc bốn, cho dù đồng cấp cũng không phải.

-Kyo! Còn chờ gì nữa?

Sơn "Khùng" cất giọng lè nhè. Kyo khẽ hít một hơi dài vào bụng, mặt sầm xuống. Hắn biết mình giờ đã không còn con đường nào khác ngoài tiến lên. Hơn thế nữa, Kyo tự tin, là một Danh Ác bậc năm, chỉ cần một tay, hắn cũng có thể giải quyết được đối phương. Dù gì hắn cũng là “ Vua Phá Hoại”.

Đúng thế, chỉ một tay!

" Không sử dụng lửa được, chết tiệt! Biết thế thì mình đã…đệch, chỉ vì chủ quan khinh địch.."

Hoàng sầu não than. Giọng nói của Oha lại vang lên, lần này là để...an ủi hắn:

" Đừng lo! Thằng kia trông thế thôi chứ giờ cũng chẳng hơn gì anh đâu! Nghe này, tí nữa anh nhất định phải tập trung hết sức mà làm theo lời của Oha đó! Rõ chưa hả? Với tố chất thân thể được tăng cường trong trạng thái " tiếp sức" từ Oha, anh chắc chắn sẽ làm được. Cái anh thiếu chỉ là kinh nghiệm đánh lộn thôi. Vì thế, hãy tự tin lên! Là "Người hầu" của Oha thì không thể kém cỏi thế được."

" Đúng, tự tin!" Hoàng nắm chặt hai tay, song bỗng giật mình:- Người hầu? Hầu cái gì? cô nói cái quái..

" Cẩn thận, nó tấn công!"

Hoàng lập tức ngậm chặt miệng, tập trung tinh thần. Mặc dù không tin con nhóc này lắm, song giờ hắn đã không còn lựa chọn nào khác. Việc “ lửa” không còn nghe theo lời hắn nữa chính là minh chứng rõ ràng nhất. Chẳng lẽ đó chính là “giới hạn?”

“Kệ nó, tập trung đã!” Hoàng mím môi. Phía trước, Kyo đang hầm hè đầy sát khí xông tới. Mọi thứ như tên đã lên dây, dẫu bây giờ có ông trời xuống can thiệp cũng chẳng dừng lại được.

Ai thắng ai thua, sau ván này sẽ biết ngay lập tức!

" Dô đi.."

Hoàng vừa gào được một nửa thì đã bị một đấm giáng thẳng vào mặt. Lần này không phải tại hắn khinh thường, mà là vì tốc độ ra đòn của đối phương thực sự quá nhanh...

-Xông lên! Đúng rồi, giã chết nó đi, giã chết bọn My sói đi!

Xung quanh, đám đàn em của Sơn "Khùng" trong đó có tên còm vừa nãy bị Hoàng dọa cho sợ gần chết đều đang lớn tiếng hò hét, cổ vũ. Ngay cả Sơn Khùng nãy giờ vẫn im lìm giờ mặt cũng giãn ra trông thấy. Không thể không thừa nhận, việc xuất hiện một kẻ biết sử dụng ma thuật lửa xông vào phá rối khi cuộc đánh lén chuẩn bị thành công khiến hắn hú hồn đến thế nào, song điều đó giờ đã không còn là vấn đề nữa. Gồng mình chịu mười mấy đòn liên tiếp của “ Kẻ Phá Hoại”Kyo thì sẽ ra sao, là thượng cấp, Sơn " Khùng" biết rất rõ. Đó là chuyện mà ngay cả "Nhền nhện đen" Thomas, thủ lĩnh băng Nanh Sói, sếp của hắn, một Danh Ác bậc năm cũng không đủ tự tin để thực hiện.

- Hắn......Andrea Hương nhìn Hoàng đang bị Kyo dần cho tả tơi mà nuốt nước bọt.

-Chạy! Phúc kéo Andrea Hương chạy về phía góc phòng, song liền bị hai gã đàn em của Sơn Khùng lao ra cản lại. Phúc sầm mặt xuống, một tay cho vào trong túi quần sau. Song khi hắn bắt đầu hạ quyết tâm thì rất đúng lúc, một tiếng ồ lớn vang lên.

----------------------

" O..Oha..tôi sắp không chịu nổi nữa rồi..tiếp theo..tiếp theo phải làm sao?..."

Hoàng lúc này đúng là bụng có nỗi khổ mà chẳng thể nói thành lời. Việc cố ý để Kyo quần đến tối tăm mặt mũi thật ra không phải chủ ý của hắn..mà là của con nhóc nằm trong quan tài sau lưng kìa! Hoàng cũng muốn phản công lại, song đối phương cao tay hơn hắn rất nhiều. Hắn đánh không trúng, mà ăn đập thì càng lúc càng nhiều.

"Bình tĩnh, cố chịu thêm chút nữa. Oha vẫn chưa nhìn ra, vẫn chưa nhìn ra.."

"Nhìn, nhìn, cô nhìn cái gì? "..Ái da đau..

" Đó là điểm mù!" Giọng nói của Oha vẫn vang lên đều đều, mặc kệ Hoàng vẫn đang kêu cha khóc mẹ: " Một võ sư giỏi luôn rất coi trọng thế tấn thủ của mình. Song cho dù thủ thế chắc chắn thế nào đi chăng nữa thì khi ra trận cũng sẽ để lộ sơ hở. Liên tục ra tay, tất sẽ lộ điểm mù! Đó là nơi mà đối phương không thể nào phòng thủ được trong thời gian ngắn! Đúng, chỉ cần một tích tắc thôi..”

"Thế..tìm..ra..Á..chưa?"

"Từ từ...từ từ..chịu đau nhé anh, đừng có trách Oha. Trình độ của anh so với hắn thì cách xa quá. Nếu muốn thắng..thì chỉ có thể dùng cách này thôi. Yên tâm đi, do hiệu ứng “ tiếp sức” từ Oha, cơ thể của anh vẫn còn lì đòn lắm. Nếu muốn giành vinh quang thì phải đổ máu..a!"

" A..cái gì, tôi sắp..să..p..chết rồi đây..này!"

" Nhanh lên, ra tay đi! Đó chính là " điểm mù"!"

...............

Phúc quay đầu lại. Cảnh tượng vừa diễn ra khiến hắn mới rút cái gì đó trong túi ra giờ lại lập tức đút vào. Andrea Hương đằng sau cũng há hốc mồm vì bất ngờ. Mà không chỉ có cô ta, mà tất cả những kẻ đang có mặt ở đây đều như vậy.

Tất cả những gì họ thấy chỉ là một Kyo đang hăng máu bỗng dưng bị một đấm trúng hông, cả người lao đi không phanh, cuối cùng như cây chuối ngã phịch xuống đất, nằm im không cục cựa. Kèm theo là tiếng xương gãy răng rắc. Còn ở phía bên kia... gã có gương mặt khó coi có biệt tài điều khiển lửa đó mặc dù đã ăn no đòn song giờ vẫn ngang tàng đứng thẳng.

- Còn chú nào nữa, ra nốt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.