Nam Hakone, Nhật Bản, hai mươi giờ 00 phút.
Cảm giác nửa tỉnh nửa mê...Tới khi tỉnh lại thì cả tám người đã đang ở trên một con đường vắng vẻ, xung quanh là màn đêm tối mờ mịt.
Vẻ mặt của tất cả đều thể hiện sự tự nhiên, việc " hạ cánh" vào ban đêm đã là chuyện quá quen thuộc đối với mỗi quỷ sai. Nên biết, thời điểm dịch chuyển làm nhiệm vụ của tầng địa ngục thứ mười chín luôn luôn là tám giờ sáng , đồng nghĩa với tám giờ tối ở dương thế. Thời gian hai bên dương gian - âm giới lệch nhau đúng mười hai tiếng đồng hồ. Quả thực rất đúng với quan niệm " Ngày là lúc con người sinh sống, đêm tối là lúc thế giới bên kia ( cõi âm) hoạt động. Ít ra thì nó cũng đúng với địa ngục tầng thứ mười chín.
- Cẩn thận, tôi cảm giác được..có nguy hiểm.
" Quan Tài Đen " bước lên trước, sau đó nhìn ngó xung quanh với vẻ cẩn thận. Mấy người còn lại nghe thế thì lập tức đều tập trung đề cao cảnh giác. Việc bị ma xó hay ác linh tấn công khi vừa mới " hạ cánh" lên nhân gian tuy rất ít gặp nhưng cũng không phải là chưa có tiền lệ. Hoàng thấy mấy người này tin tưởng cô gái kia như vậy thì cũng phải thầm khâm phục. Xem ra uy tín của " Quan Tài Đen " ở tiểu đội quỷ sai địa ngục số mười hai là rất cao.
Hắn có thể được như cô ta sao?
- Cẩn thận!
Hoàng hét lên một tiếng, sau đó nhanh như chớp lao ra đứng chắn trước mặt...Andrea Hương. Ngay sau đó, Thư Lệ đột nhiên quay ngoắt về phía hắn, dậm chân lao mạnh tới. Theo ngay đằng sau là gã người Anh tên Rjjkard, trên tay đã xuất hiện một con dao sắc lẻm từ lúc nào.
" Choang "
Trong đêm tối, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên lạnh gáy. Lúc này mấy người còn lại, trong đó có Hoàng và Andrea đều đã rời xa chiến trường, nơi Thư Lệ và Rjjkard đang lấy hai đánh một. Đối thủ của họ là một người mặc đồ đen, không rõ là nam hay nữ, cũng không hiểu xuất hiện từ đâu, khi nào và bao giờ. Động tác của người nọ rất nhanh, mặc dù lấy một chọi hai nhưng không hề nao núng, thậm chí còn có vẻ nhàn nhã.
- Vụt!
Ném mạnh con dao vào mặt đối phương, Rijkard thừa cơ hội bất ngờ áp sát. Tay trái của hắn đột nhiên xuất hiện thêm một con dao nữa, vung lên nhằm cổ họng đối phương đâm tới, động tác mau lẹ mà tàn độc. Người nọ nghiêng người tránh nhưng không kịp.
" Xoẹt"
Con dao của Rjjkard tuy trượt mục tiêu song vẫn ghim chặt vào ngực đối phương. Song nó chỉ đâm được một phần hai chiều dài thì ngưng, như gặp cái gì đó cản lại.
- Tốt!
Thư Lệ hô lên một tiếng, Rjjkard nhảy lùi về phía sau. Chiếc quan tài khổng lồ đằng sau lưng cô ta không hiểu đã tháo xuống từ bao giờ và bằng cách nào, như một ngọn núi cắm thẳng xuống đầu đối tượng. Xem ra " cặp đôi hoàn hảo" này cũng đã phối hợp với nhau không ít lần nên ra tay vô cùng ăn ý.
"Rầm"
Mặt đất bị chiếc quan tài đục hẳn một hố lớn. Rjjkard quay sang nhìn Thư Lệ nhe răng cười, trong khi sắc mặt của " Quan Tài Đen " thì sầm hẳn xuống.
- Phía sau kìa !
Giọng của Rjjkard.
Thư Lệ giật mình quay lại, song còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một vật gì đó lao tới đẩy mạnh đi. Cô ta bị đẩy ngã dúi dụi xuống mặt đất, tay phải theo bản năng nện một đấm vào " cái thứ " đang đè lên người mình.
" Bịch"
Người áo đen tập kích thất bại thì cũng không truy kích, hơn nữa còn đần ra một chỗ. Rijkard thấy vậy thì như con báo trườn tới...trước khi dừng lại vì bị một lưỡi dao kề sát cổ họng.
" Ực..!"
Rjjkard khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Lưỡi dao sắc lẻm trong tay gã kia đã rạch một đường mờ mờ trên cổ họng hắn rồi.
- Tốt nhất là đừng nên cử động, anh bạn trẻ.
Gã mặc đồ đen kéo tấm khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt điển trai với nước da trắng như sữa, vô cùng tuấn tú. Nếu đem so với Kim Tan thì cũng một chín một mười, " kẻ tám lạng người nửa cân "
Thư Lệ đứng dậy, phủi quần áo, ánh mắt nhìn gã áo đen với ánh mắt hình viên đạn, cũng không thèm để ý đến Hoàng sau khi dính một chưởng của mình giờ đang lăn lê bò càng trên mặt đất.
- ...Mày là ai, có ý gì ?
- Không có gì, đùa một chút thôi mà.
Gã đàn ông cười đáp, lộ hàm răng đều như bắp. Sáng lóa, còn hơn cả quảng cáo kem đánh răng Colgate.
Hoàng nén đau đứng dậy. Hắn tức giận liếc nhìn Thư Lệ, trong lòng thầm chửi hai chữ quỷ cái một trăm lần. Rõ ràng hắn đã giúp cô ta, thế mà lại được trả ơn bằng một cú đấm mạnh như trời giáng vào lưng. Con hàng này có thể mang một cái quan tài quá khổ trên lưng 24/24h mà đi đứng vẫn bình thường, sức mạnh cơ bắp là khỏi phải bàn. Với sức của Hoàng bây giờ, ăn một đấm của cô ta thì chịu sao thấu!
Mặc dù lưng đau như dần song Hoàng vẫn cắn răng không kêu lấy một tiếng. Thôi thì " Bình tĩnh, tự tin, không cay cú – Âm thầm, chịu đựng, trả thù sau." Hoàng thề độc, từ nay về sau nhất định hắn sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của cô gái có gương mặt xinh xắn mà ra tay tàn độc này nữa!
- Ủa?
Hoàng giật mình nhìn gã thanh niên đang mỉm cười với mình. Tên này...không phải là gã thiên sứ mà mình đã gặp cách đây một tháng đó sao? Sao hắn lại xuất hiện ở đây vậy kìa? Lại còn mặc đồ đen nữa. Chẳng lẽ... hắn chính là kẻ vừa mới tập kích đó sao? Một thiên sứ như gã làm vậy là có ý gì?
- Tưởng gì, hóa ra là cậu.
Nam thiên sứ điển trai Almar mặc kệ ánh mắt săm soi như muốn giết người của mấy người Quan Tài Đen, thong thả bước tới chìa tay về phía Hoàng. Hắn cũng đưa tay ra bắt lại.
-Tôi còn tưởng là ai.. Nam thiên sứ Almar nhìn Hoàng nở nụ cười lịch thiệp: -...Thì ra là người quen. Thảo nào...tôi còn đang nghĩ không rõ thần thánh phương nào lại có thể thấy rõ bộ pháp của mình cơ, hóa ra là anh. Đúng là người được Hằng để ý có khác. Lần này có anh tham gia thì chắc chiến dịch lần này ok rồi. À, có lẽ cũng nên giới thiệu một chút, tôi là Almar, được thiên đàng cử xuống làm hoa tiêu cho các bạn trong chiến dịch truy quét lần này. Chưa quên chứ ?
" Thiên sứ ?"
Mấy người " Quan Tài Đen" nghe đến đây thì đều mắt chữ A mồm chữ O, mắt tròn mắt dẹt nhìn gã đàn ông kia như nhìn Gorila từ trên trời rơi xuống.
- ...Đây đâu phải là nhiệm vụ truy bắt " ác linh", tại sao lại phải có hoa tiêu? "Chế độ " ấy chỉ dành cho ác linh thôi cơ mà?
Thư Lệ lên tiếng. Rijkard lúc này cũng đã lùi về đứng phía sau cô ta, và cả năm người còn lại nữa, trong đó có Andrea Hương.
- Nói chung cũng là một ngoại lệ. Nam thiên sứ Almar nhún vai quay lại nhìn nhóm người " Quan Tài Đen ": - Cứ coi đây như là một món quà bất ngờ dành cho các bạn đi, không ai phản đối chứ ? Rất xin lỗi về chuyện vừa nãy, chỉ là tôi đột nhiên nổi hứng muốn so tài với mấy bạn một chút mà thôi. Hà hà hà, tre già măng mọc, xem ra những Time Master như chúng tôi giờ đã già hết rồi.
- Tất nhiên là..rất hân hạnh rồi, Time Master Almar.
Sắc mặt của " Quan Tài Đen" khẽ biến hóa, thế nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười. Mặc dù thật tâm không ưa màn chào hỏi bất lịch sự của tên trai lơ này chút nào, thế nhưng không thể phủ nhận một điều, việc có một " hoa tiêu " chỉ đường cho chiến dịch truy quét sẽ đem tới lợi ích cực kỳ to lớn. Đó là một sự đãi ngộ vô cùng đặc biệt, chỉ dành cho những tiểu đội quỷ sai địa ngục cao cấp khi truy quét " ác linh ".
Còn lý do vì sao ư ? ...
- Tất cả đều ở đây.
Viên thiên sứ Almar lôi một chiếc ví da trong túi ra. Hắn lấy một chiếc usb nhỏ xíu trong đó, cất ví lại, sau đó đi..ngang qua mặt Thư Lệ, đưa cho Hoàng nói.
- Ơ..tôi...
Hoàng cầm chiếc usb trong tay, miệng há hốc, mắt nhìn về phía Thư Lệ. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì đã thấy " Quan Tài Đen" sắc mặt u ám nhìn hắn chằm chằm.
- Vậy nhé, tạm biệt. Chúc các bạn hoàn thành tốt đẹp chiến dịch lần này. À, chàng thanh niên, có thể trả lời tôi một câu hỏi không: có thể theo kịp chuyển động của tôi bằng mắt thường, cậu đã khai mở Bản Năng Thích Nghi rồi ư?
- Tôi ?
Mấy người Thư Lệ nghe nam thiên sứ điển trai này nói vậy thì đều vô cùng ngạc nhiên. Bảy cặp mắt nhất thời đều tập trung lên người Hoàng - tân quỷ sai sở hữu gương mặt " nguy hiểm " với vẻ cảnh giác và ghen tỵ.
-Không phải, mà là tôi có...
Hoàng đang định đính chính, song miệng hắn còn chưa kịp nói ra bốn chữ " thị lực di động " thì phía trước, nam thiên sứ điển trai Almar đã xòe đôi cánh trắng như tuyết bay lên trời cao, mất hút....
-------------
Nhiều lúc Hoàng rất thắc mắc, nếu như cái cảnh mấy thiên sứ phiêu diêu tự tại tung cánh bay lên trời cao như thế này lọt vào mắt người phàm..thì không biết bọn họ có bị bắn hạ như chim hay không nữa. Nhưng hắn cũng rất nhanh bỏ ý nghĩ vớ vẩn ấy ra khỏi đầu.
Quan Tài Đen cất giọng lạnh lùng:
- Đi thôi.
Tất cả tám người đi bộ tới trung tâm thành phố Hakone. Mọi việc giao dịch và sắp xếp nơi ăn chốn ở đều do một gã đàn ông đeo kính tên Phúc trong nhóm đảm nhận. Nghe đâu hắn là " thư ký " riêng và rất được My sói coi trọng, là người rất có đầu óc. Bọn họ tới một khách sạn tương đối sang trọng ở ngoại ô thành phố làm nơi ở tạm . Nơi đây khung cảnh rộng rãi thoáng mát lại gần đồn cảnh sát, mặc dù biết điều đó cũng chẳng thể ngăn được bước chân " ma xó " nhưng cũng khiến cho họ cảm thấy an tâm hơn.
Nói đi cũng phải nói lại, mỗi một trận truy quét của quỷ sai đều được một lực lượng trực thuộc thiên đàng phụ trách lo việc hậu cần từ A đến Z: từ giấy tờ của từng người, nơi ăn chốn nghỉ, chi phí ăn ngủ...trước khi ra trận, một người sẽ liên lạc với đội để làm công tác hậu cần ( thực ra là bàn giao giấy tờ và một cục "công tác phí") Nếu như chi phí vượt quá dự tính, có thể ghi chép lại để quay về quyết toán. Tiền trả sẽ là $ âm phủ ( đơn vị tiền tệ của địa ngục tầng thứ mười chín - không phải vàng mã để đốt đâu :v)
Thông thường mỗi đợt truy quét của quỷ sai chỉ kéo dài từ một tuần tới hai tháng. Lần này, tiểu phân đội quỷ sai địa ngục tầng mười hai được gia hạn thời gian thực hiện chiến dịch truy quét " Cuộn Băng Bị Ma Ám" là hai tuần.
Tới khi bắt tay vào làm thủ tục nhận phòng..tất cả có lẽ sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như Hoàng không cố ý..chọn một phòng ngay gần sát bên cạnh Andrea Hương.
Andrea Hương nhìn Hoàng với ánh mắt sợ hãi. Tên lưu manh này từ lúc trên đường tới giờ đều không rời mắt khỏi cô, hắn rốt cuộc là có ý đồ gì ? Chẳng lẽ hắn lại định...nghĩ tới đây, cô nàng dùng đôi mắt cầu khẩn quay sang nhìn về phía " Quan Tài Đen".
- Cô ở cùng tôi.
Thư Lệ dứt lời thì liền tới bàn đăng ký chọn một phòng, lấy chìa khóa rồi bước lên tầng . Andrea Hương lập tức vui mừng chạy theo sau, để lại Hoàng chưng hửng đứng nhìn theo. Gã Rjjkard lấy một phòng ngay sát bên Hoàng. Tên này sau trận xô xát vừa rồi có vẻ như rất dè chừng Hoàng, cũng không dám dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn nữa.
Đêm đầu tiên trôi qua yên bình và không có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm sau, khi Hoàng với bộ dáng ngái ngủ bước xuống lầu ăn sáng thì đã thấy tất cả tập trung đông đủ ở đó rồi. Hắn vừa đặt mông xuống ghế, quét mắt nhìn bàn ăn một lượt thì đã không khỏi nhăn mặt:
- Trời đất, họ cho chúng ta ăn gì thế này ?
Hoàng nhăn mặt nhìn bát cơm được đập một quả trứng gà sống trộn với một đống rau màu mè trước mặt. Một gã đàn ông đeo kính đang ăn nghe vậy thì dừng lại chậm rãi nói:
- Đây là món " Choshoku " truyền thống của người Nhật , gồm một bát cơm dùng với trứng gà sống hoặc trộn với rong biển nori, sau đó dùng thêm súp miso (bột đậu nành ủ lên men), dùng để ăn sáng. Thời gian chúng ta ở đây còn dài, cậu tốt nhất là nên làm quen với thứ này đi là hơn .
Dù không muốn cho lắm nhưng Hoàng vẫn phải cố nhét nó vào miệng. Xưa nay hắn ghét nhất là ăn đồ sống - nhất là trứng sống. Cái mùi tanh tanh ấy hắn không sao chịu nổi. Sau khi ăn sáng xong, hắn mới bắt đầu làm quen kỹ hơn với mấy người còn lại. Ngoài gã đàn ông tên Jacky Trương và Tôn Nam, một kẻ từng là tội phạm, một kẻ hồi còn sống từng là quan chức mà Hoàng đã biết trước ra, gã đàn ông đội mũ xanh có cái mũi dài ngoằng là Rjjkard. Tên này có vẻ là đàn em của Thư Lệ, luôn theo sát cô ta không rời. Tiếp đó là Phạm Hữu Phúc, gã đeo kính người Việt Nam đã giải thích về món Choshoku với hắn, cuối cùng là một cô gái người Hoa tên Liễu Y, đồng hương với " Quan Tài Đen ".
Sau khi ăn sáng xong, " Quan Tài Đen" tập trung tất cả ở phòng Phạm Hữu Phúc , sau đó nhìn mọi người nói:
- Thời gian của chúng ta không có nhiều, cần phải hành động ngay lập tức. Các cậu cũng đã thấy bài học xương máu của tiểu đội địa ngục số số hai ba, bốn tám và một nghìn một trăm mười một rồi đấy. Đối tượng lần này là một ma xó vô cùng nguy hiểm. Chúng ta cần phải xúc tiến chiến dịch ngay. Lê Minh Hoàng, cậu vẫn giữ cái usb mà thiên sứ Almar đưa cho tối qua đấy chứ?
- Nó đây.
Hoàng lấy USB ra đặt lên mặt bàn.
--------
Trong phòng của Phạm Hữu Phúc, tám cặp mắt dõi theo chiếc máy tính đặt ở giữa phòng. Màn hình rung mạnh và kèm theo tiếng réo. Trên màn hình đen đặc, một chấm sáng nhỏ bằng đầu kim xuất hiện.
"Phải xem hết"
"Ngươi sẽ bị người chết ăn thịt."
Dòng chữ " Ngươi sẽ bị người chết ăn thịt " lớn dần lên, đẩy những mảng màu đen ra khỏi khung hình. Màu đen chuyển sang màu sữa đục, một sự biến màu đơn điệu .
Màu đỏ bắn toé ra giữa cái màn hình gần như chỉ có trắng và đen. Một sự thay đổi đột ngột. Lúc này trên màn hình đen trắng là một bà lão mặt mày nhăn nhúm ngồi trên manh chiếu, hai tay chống lên đầu gối, vai trái hơi nhô ra, mặt nhìn thẳng về phía trước và đang chậm rãi nói, giọng đứt quãng :
"Kể từ... thế nào? Cháu mà... nước... quỷ ác... Phải cẩn thận... nghe chưa. Sang năm,... sinh con. Cháu gái... nghe lời bà nói. Không có gì..."
Hình ảnh bà lão nhòe dần đi, thay vào đó là khuôn mặt của một đứa trẻ sơ sinh choán gần hết cả màn hình. Có tiếng khóc chào đời từ đâu đó phát ra, không phải từ đôi loa của máy tính. Cùng lúc đó, cả tám người ngồi đây đều cảm thấy trên tay mình nằng nặng, tựa như đang ôm một thứ gì đó ..nhờn nhờn , ươn ướt ... Bản năng mách bảo họ không được xem nữa nhưng cả người cứ cứng đờ, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình như bị thôi miên vậy .
Tiếp đó, Một cô gái xuất hiện trên màn hình. Đó là một cô gái mặc kimono đang ngồi trước gương chải tóc. Cô ta có khuôn mặt rất đẹp, một vẻ đẹp ma mị không thể nói bằng lời. Cảnh này chỉ xuất hiện đúng năm giây.
Bất thình lình, khuôn mặt một người đàn ông xuất hiện. Đó là một gã đàn ông trán hơi hói tương đối dễ nhìn . Thế nhưng gã lại gây cho Hoàng một cảm giác ghê tởm, có thể nói là ác cảm. Vai gã để trần, mỏm vai phải bị khoét mất vài phân thịt. Những giọt máu nhỏ ra từ đó bị hút về phía máy quay. Chúng lớn dần lên rồi va vào ống kính làm nó bị nhoè đi.
Như thể chiếc máy quay biết chớp mắt, màn hình vụt tối một lần, rồi hai lần ...
Màn hình chợt trở nên đen thui, tiếp đó, hiện ra là cảnh … một nhóm người đang lúi húi làm cái gì đó dưới ánh đèn leo lét. Màn hình được zoom cận cảnh..và những người ngồi đây đều đã nhận ra một vài gương mặt quen thuộc : đó là “ quan tài đen ” Thư Lệ và Phạm Hữu Phúc. Lúc này Quan Tài Đen đang đứng bên một cái giếng, tay kéo cái gì đó…Vật đó rất nhanh được kéo lên miệng giếng, đó là một thứ gì đó hình tròn lấm lem đầy bùn đất. Thư Lệ sau khi lôi nó từ giếng lên thì mỉm cười rạng rỡ.
Tiếp đó, màn hình lại tiếp tục chuyển cảnh. Lần này giành vị trí lên hình là gương mặt đậm son phấn của…Andrea Hương, đang thần người ngồi trên bệ toilet. Kéo chiếc quần ngủ lên, Andrea quay người, khẽ ngắm dung nhan mình trong gương, sau đó hét lên một tiếng. Trên chiếc gương lớn đặt trong phòng vệ sinh lúc này không có hình của Andrea..mà thay vào đó là một khuôn mặt tiều tụy không có sức sống, với hai hốc mắt thâm quầng và nếp nhăn trải dài trên trán.
Làn da trắng bệch đã nói lên tất cả. Một khuôn mặt rất đẹp, một khuôn mặt của người chết .
Rẹt rẹt..
Màn hình chuyển cảnh lần thứ tư. Lần này đập vào mắt mọi người là một thi thể cụt đầu, tay phải cầm con dao gọt hoa quả đầy máu me, tay trái cầm một cái đầu người khác ngâm vào bồn rửa mặt, bụng bị thủng một lỗ lớn , chết ngồi trên bệ toilet. Một cảnh tượng chỉ có trong những bộ phim kinh dị, mà nội việc ngồi xem trước màn hình tivi cũng đủ rợn người chứ đừng nói tới tận mắt chứng kiến.
Chỉ là..chủ nhân cái xác đó là ai? Còn cái đầu kia nữa. Chẳng lẽ...
Tiếp đó, màn hình lại phát ra tiếng rèn rẹt. Một căn phòng hiện ra, máy quay đi vào bên trong. Bên trong là " Quan Tài Đen " đang nửa quỳ nửa ngồi trên sàn nhà, hai tay cầm con dao gọt hoa quả đâm liên tục vào một thứ gì đó nằm bên dưới. Tiếp đó, cánh cửa phòng bật mở. " Quan Tài Đen" ngước đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài, hai tay vẫn đều đặn làm công việc của mình.
" Xoảng "
Đen kịt.
Chính lúc mọi người nghĩ đoạn video clip đã kết thúc ở đây thì màn hình máy tính lại khẽ giật giật. Cảnh tượng cuối cùng là một khu rừng, một khu rừng u ám và tăm tối, ở giữa có một chấm đen. Máy quay dần dần chiếu gần hơn, chấm đen đó cũng từ từ hiện rõ trước mắt tất cả mọi người. Đó là một cái giếng .
Ai lại đi đào giếng giữa rừng nhỉ ?
Một tiếng ùm trầm đục vang lên, có tiếng thịt bị dập, sau đó là bóng tối bao trùm. Bóng tối ấy làm người ta tưởng như nó sẽ không bao giờ chấm dứt.
Màn hình giật giật rồi tắt hẳn.