Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 195: Chương 195: Năm đó hai ta từng cùng nhau đi massage




Ai từng thấy thanh niên, đặc biệt là học sinh đánh lộn đều biết, can ngăn không sợ, sợ nhất chính là có phụ nữ can ngăn. Đặc biệt là người can ngăn thuộc thành phần hoa khôi lớp hoa khôi khối. Đó giống như đổ thêm dầu vào lửa, vốn dĩ không định động thủ nhưng phụ nữ vừa khuyên can, vậy thì không đánh không được, hơn nữa nhất định phải phân ra thắng bại.Đương nhiên cũng có đôi bên trong nháy mắt đạt thành hiệp nghị, giả bộ gây lộn, thực ra là gãi ngứa cho nhau.Giống như Lưu Anh Nam và đạo sĩ lôi thôi. Lưu Anh Nam to mồm kêu gào, bộ dạng như dũng mãnh không thể đỡ, sờ khắp trên dưới cả người Tống Nguyệt, Tống Nguyệt hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn ôm chặt eo Lưu Anh Nam cứ gọi là ra sức.- Được rồi, người anh em, hai ta giảng hòa đi. –Đạo sĩ lôi thôi bỗng mở miệng nói.- Được! –Lưu Anh Nam đáp ứng vô cùng thoải mái khiến người ở bên không kịp phản ứng lại. Ban nãy còn như mang thù giết cha giết mẹ, muốn phân ra người sống kẻ chết, bây giờ một câu nói liền giảng hòa?Thực ra Lưu Anh Nam quả thật không còn sức nữa, sờ sờ mó mó cũng là việc bỏ sức mà. Hơn nữa dây đai áo ngực dưới đạo bào của Tống Nguyệt đều bị cởi ra, nếu giả bộ tiếp thì có khả năng sẽ bị nhìn thấu.Đạo sĩ lôi thôi dè dặt đi tới, cẩn thận đề phòng. Tống Nguyệt vẫn cản ở trước người Lưu Anh Nam, cảnh giác nói:- Sư phụ, ngài và vị Thượng tiên này rốt cuộc có mâu thuẫn gì thế? Từ từ nói chuyện không được sao, cần gì phải hô đánh hô giết chứ.- Thực ra chúng ta cũng không có cừu sâu hận lớn gì cả. Nói vài câu là xong, ban nãy chẳng qua chỉ là nhất thời xúc động. Cậu em, đúng không? –Lão đạo sĩ cười ha hả nói.- Đúng đúng, không tính là chuyện lớn gì cả, nói vài câu là xong. –Lưu Anh Nam thuận miệng phụ họa.Vừa thấy lửa giận của họ tiêu tan toàn bộ, có vẻ như quả thật muốn đàm phán hòa bình, lúc này Tống Nguyệt mới yên tâm, vội vàng đỏ mặt lui sang một bên, dây đai áo ngực dưới đạo bào bị tuột ra, vội vàng muốn cài lại song lại không dám, vô cùng mất tự nhiên.- Ông mõ già, ông đừng nói vớ vẩn, hai trăm nguyên kia tuyệt đối không thể thiếu. –Lưu Anh Nam túm đạo sĩ lôi thôi sang một bên. Nể tình chiếm tiện nghi của đồ đệ người ta, hắn cố nén lửa giận và thù hận.Đạo sĩ lôi thôi rất thành thật gật đầu đồng ý. Sau đó, trong ánh mắt chăm chú của Lưu Anh Nam, không nhanh không chậm cởi chiếc giày rách như xơ mướp, lật miếng lót giày đen xì nhơm nhớp, móc từ trong đó hai tờ tiền nhăn nhúm, mang theo thứ mùi nồng nặc mà gay mũi, chính bản thân đều vẻ mặt đau khổ đưa cho Lưu Anh Nam.Nhưng Lưu Anh Nam không thèm để ý, cầm hai trăm nguyên lại, tương tự cũng nhét vào dưới đáy giày mình, còn đá đá lông mày về phía đạo sĩ lôi thôi, mang vẻ như người trong đồng đạo.Với Lưu Anh Nam mà nói, đừng nói là tiền để dưới đế giày, cho dù rơi vào trong nhà xí hắn như cũ vẫn có thể moi lên. Đối với một người một nguyên tiền từng sống một tuần mà nói, không ai có thể biết sự đáng quý của đồng tiền hơn hắn.Đương nhiên hắn coi trọng đồng tiền nhưng sẽ không làm nô lệ cho đồng tiền. Hắn trước sau luôn cho rằng, chỉ có bỏ tiền đổi đồ ăn, quần áo, đổi lấy thứ đáng giá cho mình hưởng thụ, kiếm lấy niềm vui, đây mới là giá trị của đồng tiền. Bằng không, tiền gửi ngân hàng có nhiều nữa thì cũng không phải thứ thuộc về bạn.- Hai trăm nguyên vốn chính là của tôi, còn lại hãy lấy ngàn vạn tám trăm vạn coi như tiền tổn thất tinh thần của tôi. –Lưu Anh Nam túm cổ áo đạo sĩ lôi thôi hung ác nói.- Ngàn vạn tám trăm vạn, chú em quá ác đó. –Đạo sĩ lôi thôi uống ngụm rượu, lề mề nói.- Tôi ác? Con mẹ nó tôi có thể ác hơn ông sao! –Không nói thì thôi, vừa nói tới Lưu Anh Nam liền nổi giận:- Ông biết không, trên thế giới có hai loại người cặn bã nhất, một loại là nợ nần không trả, một loại là chơi gái không trả tiền! Những cô gái ấy đều rất vất vả, gánh tiếng xấu “sa chân”, vứt bỏ tôn nghiêm, kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt đó. Con mẹ ông không ngờ chơi xong lại chạy, ông chạy thì cứ chạy đi, nhưng không ngờ ông lại nhờ tôi trả tiền giúp ông, ông nói ông còn là người hay không!- Suỵt suỵt suỵt… Tổ tông của tôi ơi, cậu nhỏ giọng chút, bên kia đều là đồ đệ của tôi, vất vả lắm mới nuôi thành, không, vất vả lắm mới dạy dỗ nên người, nhất thiết đừng phá hủy hình tượng của tôi trong lòng chúng. –Đạo sĩ lôi thôi vươn tay muốn bịt miệng Lưu Anh Nam.Đó là đôi tay vừa mới móc đế giầy, Lưu Anh Nam nào có thể để y chạm vào, đập một cái đánh văng tay y, hung ác trừng y, nhìn thấy y liền tức giận, sẽ không kìm được nhớ tới cái đêm nghĩ lại mà sợ ấy.Đó là buổi tối mà Lưu Anh Nam tạm biệt đời trai tân, hơn nữa còn là sinh nhật 22 tuổi của hắn. Lúc ấy hắn vẫn chưa mở bể tắm, cũng không phải nhân viên thời vụ của Địa Phủ, sinh sống bằng việc làm thuê mướn khắp nơi, cuộc sống không bạn gái rất buồn chán, hơn hai mươi tuổi vẫn là trai tân rất rầu rĩ, cho nên kẻ rất tùy tính như hắn đã kiên quyết dứt khoát đi vào tiệm massage. Cái gì mà thân trai tân đáng giá ngàn vàng, ít nhất phải tìm một trinh nữ cùng nhau phá đều là con mẹ nó vô nghĩa, giả thuần khiết cái gì chứ, tự mình gãi đúng chỗ ngứa mới là thật.Nếu là một trai tân và gái trinh cùng nhau trải qua đêm đầu tiên, thì buổi tối này chẳng những không thể nghiệm được sự sung sướng, không thể thỏa mãn, ngược lại có thể tiến vào hay không đều là vấn đề. Hai bên đều là lần đầu, chỉ có căng thẳng, kích động và vô tri, không biết làm sao!Đôi bên bắt buộc phải có một người ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm mới có thể kiếm được sự thỏa mãn. Niềm vui thú của con người là thuần khiết và thần thánh, là cần dựa vào kinh nghiệm phong phú và kỹ xảo.Còn nhớ năm Lưu Anh Nam hai mươi hai tuổi ấy, qua đêm chỉ cần hai trăm nguyên. Nếu hắn đã quyết tâm thì chắc chắn nói được làm được, bao đêm bắt đầu từ 12h đêm tới sáng ngày hôm sau, cả đêm này chỉ cần bạn có năng lực, có thể lực thì hai trăm nguyên mặc bạn tận tình vung vãi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.Vào lúc đêm khuya, Lưu Anh Nam được gái dẫn tới một khu dân cư, chính là dùng để qua đêm, là một căn phòng đôi đơn sơ, hầu như không có dụng cụ gia đình, thậm chí đều không có giường, trên mặt đất căn phòng trải một tấm đệm, trong phòng ngập ngụa thứ mùi quỷ dị, trong thùng rác đâu đâu cũng có thể thấy khăn ướt, giấy vệ sinh cùng bcs.Hơn nữa, căn phòng đôi này chẳng phải cho họ sử dụng riêng. Trước khi họ vào cửa thì phòng ngủ chính đã bị một đôi khác tạm chiếm, Lưu Anh Nam bất đắc dĩ chỉ có thể chịu khó nằm phòng ngủ phụ.Song điều này chẳng hề ảnh hưởng tới việc hắn giải quyết đời trai tân, trải qua một sinh nhật vui vẻ, hơn nữa em gái đó cũng rất nhiệt tình chủ động, điều này rất đáng quý, đây là biểu hiện của đạo đức nghề nghiệp. Nên biết, bây giờ rất nhiều cô đều rất vênh váo, nếu ả coi rẻ bạn thì chắc chắn sẽ không làm bạn thỏa mãn ưng ý. Lại nhìn những cô ngọc nữ ngây thơ, nữ thần trong sáng sống động trên màn ảnh kia, chẳng quan tâm là đạo diễn, nhà sản xuất, phú thương, đời hai, ai đến cũng không từ chối. Cho nên vào thời đại này, bạn sẽ không phân biệt rõ ai là diễn viên, ai là gái!Tóm lại, Lưu Anh Nam lúc ấy rất mong chờ, song do căng thẳng và thiếu kinh nghiệm, nên lần đầu tiên vội vàng kết thúc, thậm chí không kịp thể nghiệm, sau đó cũng không có dư vị gì, hơn nữa cô gái kia đã hoàn thành nhiệm vụ nên rất nhanh liền ngủ mất. Đáng thương cho Lưu Anh Nam còn mong chờ, nghe nói nếu trai tân và gái, gái còn sẽ tặng cho anh ta một bao lì xì.Kết quả hắn đã dùng kinh nghiệm thực tiễn chứng minh, lời đồn này đơn thuần là vớ vẩn, gái kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt, ai con mẹ nó lại bo ngược lại chứ!Song vở kịch thực sự còn ở đằng sau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.