Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 415: Chương 415: Rằm tháng tám




Lưu Anh Nam ban đầu giả say, mãi đến sau khi được toại nguyện, hoa cúc nở rộ, hơi rượu dâng lên mới ngủ thiếp đi. Mà Hồng Hà thì ban đầu đã say, cho nên mới lấy búp bê cho Lưu Anh Nam, bị vài câu tình củm lừa gạt hiến dâng “hoa cúc”, trong khoảnh khắc bị đâm xuyên, tất cả hơi rượu đều bay sạch, nhưng mọi chuyện đã xong rồi.Lần này Lưu Anh Nam đã hoàn toàn đã đời, thực ra hắn không hề có đam mê đặc biệt gì với “ass”, không nhất định phải “anal sex“. Chỉ có điều, con người ta một đời một kiếp, cái gì cũng muốn thử qua một lần, huống hồ hai ngày nay quấn quýt với Hồng Hà, lại có đèn đỏ gây loạn, nhịn đến mức quá ư khó chịu…Bây giờ rốt cuộc được thỏa mãn, nhưng ngẫm lại cũng chỉ đến thế mà thôi, không ra sao cả, tốt hơn hết vẫn là đường đường chính chính đi cửa chính thôi.Sáng hôm sau rời giường, Lưu Anh Nam phát hiện Hồng Hà không thấy đâu, mang lại cho hắn cảm giác giống như mọi chuyện ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ. Song sau khi nhìn thấy sọt giấy trong nhà vệ sinh có bvs thay ra, hắn mới xác nhận mọi chuyện ngày hôm qua đều là thật.Hắn vội vàng gọi điện thoại cho Hồng Hà, lúc này Hồng Hà đã ngồi trên tàu tuyến về. Hôm nay là rằm trung thu, ngày mà người trăng cùng tròn, cũng là trung thu đầu tiên sau khi Hồng lão cha cô qua đời. Tuy Hồng gia không tính là gia tộc lớn gì, nhưng bạn bè thân thích không hề ít, huống hồ cô còn có một người em trai, hai chị em tuy đều là người trưởng thành nhưng không cha không mẹ, cũng xem như nương tựa vào nhau mà sống.Cho nên Hồng Hà ắt phải về nhà một chuyến, đón Tết trung thu chỉ có hai chị em cô. Sở dĩ cô không dẫn Lưu Anh Nam về là vì “hoa cúc” rất sưng, đèn đỏ chưa đi, miệng lại nhiệt, thực sự không có chỗ chiêu đãi hắn nữa rồi…Mà Lưu Anh Nam quả thật không thể trở về, hôm nay hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần đi làm. Rằm trung thu, đêm trăng tròn, ngoài Tử Cấm Thành, mãnh quỷ hiện thân. Nguồn truyện: Truyện FULLLưu Anh Nam vội đứng đây gọi điện thoại cho Lăng Vân, đối phương bắt máy rất nhanh, điều này khiến Lưu Anh Nam thoáng cái thở phào. Đầu bên kia Lăng Vân dùng giọng điệu thoải mái nói:- Hey, anh chàng tin đồn, vài ngày không gặp, có tin đồn mới nào truyền ra hay không thế?Lưu Anh Nam vốn còn lo lắng họ bị mãnh quỷ quấy nhiễu, nhưng vừa nghe câu này nhất thời tức không có chỗ nào phát ra. Lăng Vân cố ý phái tài xế tiễn mình, lại thiết kế khiến mình đi vào lầu xanh nổi tiếng kia, sau đó báo cho paparazzi mai phục sẵn ở bên ngoài. Chiêu này thực sự quá ác độc, Lưu Anh Nam thì không quan tâm, nhưng Diệp Tinh người ta còn phải kiếm cơm trong giới giải trí nữa đó.Cơn ghen tuông của Lăng Vân quá lớn, Lưu Anh Nam rất sáng suốt lựa chọn không so đo với cô, chỉ cười hềnh hệch, lái đề tài:- Anh giờ phút nào cũng chuẩn bị sẵn sàng, định trong đêm trăng tròn tối nay, lóe sáng ra sân vào phút chót đó.Nhắc tới chủ đề này, cho dù cách điện thoại Lưu Anh Nam cũng có thể cảm giác Lăng Vân bỗng trở nên lo lắng. Lưu Anh Nam có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của cô. Trầm mặc một hồi, Lăng Vân bỗng dùng giọng điệu ngưng trọng nói:- Diệp Tinh và em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình như chị em, chúng em hiểu rõ lẫn nhau. Cô ấy mắt cao quá trán, lại ngoài cứng trong mềm, tuy lăn lộn giới giải trí song vẫn giữ vững nguyên tắc của mình, là một cô gái tốt khó gặp…- Chờ đã nào, em đây là ý gì? –Lưu Anh Nam ngơ ngẩn.Đầu bên kia Lăng Vân thở dài nói:- Không có gì, em chỉ muốn nói rằng, cả đời này em có thể có người chị em tốt như Diệp Tinh, có thể quen được tên xấu xa như anh, đáng giá lắm.Nghe lời này mất tự nhiên như vậy, cảm giác như tiếng thở dài tuyệt vọng, Lưu Anh Nam cười khổ nói:- Em đừng xúc động, anh còn chưa chết cơ mà, sao em có thể chết trước chứ?Lăng Vân không đếm xỉa tới hắn, mà giọng điệu đột ngột biến đổi rất nghiêm túc:- Em rất thích ở bên anh, tuy anh chẳng phải cái gọi là đàn ông ưu tú, nhưng ở bên cạnh anh lại luôn có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm thoải mái. Em không biết giờ phút này có phải rèm cửa nhà em bị gió thổi bay hay không, nếu là thật, vậy chính là nỗi nhớ của em hóa thành cơn gió khẽ gọi tên anh, cắt không đứt từng dòng yêu thương kia, quên không nổi cơn mơ tình yêu ấy. Nhưng em biết, tình yêu, một nửa là trả giá, một nửa là tác thành.Đây là cái quái gì vậy? Lưu Anh Nam nghe mà to cả đầu, chả hiểu đầu cua tai nheo gì tự nhiên nói lời ngon tiếng ngọt. Chiêu này hắn vừa áp dùng với Hồng Hà, bây giờ Lăng Vân lại dùng trên người mình.Từ trong lời cô Lưu Anh Nam nghe ra được, Lăng Vân đang sợ hãi. Vào đêm trăng tròn đêm nay cô sẽ phải đối mặt với nỗi sợ hãi không tên, việc thần quái bản thân đã thần bí mờ ảo, con người ta càng việc không biết càng sợ hãi, hơn nữa gia tộc họ còn có một cụ bà từng tự mình trải nghiệm sự việc đáng sợ đó cùng nỗi đau không thể nào tưởng tượng nổi.Lăng Vân đang sợ hãi, đồng thời không biết hóa giải như thế nào, cảm xúc sợ sệt này khiến cô sinh ra ý nghĩ tuyệt vọng. Cô là một cô gái ở trong nhà được cưng chiều từ bé, ở ngoài thì vênh mặt hất hàm, luôn là người mạnh mẽ, là một cô gái giờ giờ phút phút được người ta cung phụng như công chúa. Cô không biết giãi bày chính mình, càng không biết giãi bày tình cảm.Cho nên cô có rát nhiều lời muốn nói với Lưu Anh Nam, giống như trong drama Hàn Quốc, nữ chính mắc bệnh nan y luôn có thể nói ra những lời lừa tình như vậy, khiến nam chính cảm động không thôi, sau đó nam chính tự sát trước nữ chính một bước, kết quả nữ chính lại được chữa khỏi!Lưu Anh Nam đương nhiên sẽ không đi tự sát vì vài câu lừa tình tuyệt vọng của cô, song Lăng Vân đã hoàn toàn nhập vai, cũng không biết Lăng gia xảy ra chuyện gì, cô giống như đã xác định mình khó thoát khỏi kiếp, nắm chắc thời gian nhắn nhủ di ngôn vậy.Từng câu tình ngữ động lòng người, Lưu Anh Nam nghe mà run rẩy tim gan, ít nhất buồn nôn hơn hắn nói gấp trăm lần. Hơn nữa trong lời nói lại không có nhục dục, nói cách khác, những lời này khiến anh sau khi nghe xong chỉ có thể cảm nhận được tình cảm chân thành của đối phương, lại không có bất kỳ ý đồ gì, điểm này Lưu Anh Nam tự hổ thẹn không bằng.Lưu Anh Nam không buồn nói nhảm với cô, trực tiếp ra cửa, trả phòng, không hề quan tâm tới ánh mắt quỷ dị của nhân viên phục vụ, trực tiếp gọi xe đi thẳng tới Lăng gia.Thời tiết hôm nay không tệ, trời xanh mây trắng, chỉ là nhiệt độ không khí hơi thấp, cảm giác lành lạnh càng lúc càng rõ ràng. Đương nhiên điều này vẫn không ảnh hưởng tới lòng nhiệt tình và cặp chân nóng bỏng của cánh phụ nữ, như thể không mặc váy ngắn tất chân thì sẽ bị cảm nắng vậy.Taxi lại lần nữa đỗ ngoài làn ô tô riêng của Lăng gia. Người ngoài nhìn vào thì nơi đây chính là một trang viên thần bí, là tượng trưng cho quyền lợi tài phú, là đại biểu cho xa hoa và thoải mái, là mộng tưởng khó có thể thực hiện. Nhưng người trong đây, họ có được địa vị và tài phú người thường khó có thể tưởng tượng, tương tự cũng phải gánh chịu áp lực và nỗi cực khổ người thường không thể tưởng tưởng nổi.Lưu Anh Nam vừa bước lên làn xe riêng này liền nhìn thấy trên bãi cỏ xanh mướt, ven hồ nước trong veo, một thiếu nữ váy hồng đang tản bộ, thiên nga bên hồ thấy người không sợ hãi, uyên ương trong hồ thành đôi thành cặp, gió mát phe phẩy mái tóc đen óng của cô. Theo làn váy tung bay, dưới ánh mặt trời cô hiện lên vẻ thanh lệ thoát tục, hệt như nữ thần vừa mới đạp sóng bước lên từ trong nước hồ xanh biếc, như Cửu Thiên Huyền Nữ cưỡi gió bay tới. Chỉ là trên khuôn mặt xinh đẹp của cô có một tia ảm đạm, mặc cho gió mát thổi qua, mặc cho mây mù che chắn, vẫn không thể xua tan, khiến người ta quặn lòng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.