Địa Phủ Wechat Đàn: Lão Công Của Ta Là Minh Vương

Chương 12: Chương 12: Mười năm sinh tử cách đôi đường (2)




Editor: Gió

“Tôi … Tôi là …”

Ninh Hoan Tâm cứng họng cả nửa ngày, cô không biết tình huống bây giờ như nào, chẳng may nói sai một cái, bị Vương Niệm Bình ném ở đây thì sao?

“Trợ đạo, sao còn chưa đi?”

Lúc này, đột nhiên vang lên một giọng nói dễ nghe phía sau hai người.

Thời điểm Ninh Hoan Tâm nghe được giọng nói này hơi sững sờ, thanh âm rất quen thuộc, rất dễ nghe1

Thanh âm này là … Lão công Tương lệ Hành?

Tương Lệ Hành, ảnh đế của giới giải trí, hay còn được gọi là lão công quốc dân.

Đúng vậy, anh ta chính là lão công quốc dân trong truyền thuyết chứ không phải lão công của Ninh Hoan Tâm.

“Tương Lệ Hành? Thực sự là Tương Lệ Hành?” Lúc này, Ninh Hoan Tâm đã xoay người lại, thấy dáng người thon dài, anh tuấn trước mặt, cô lập tức hô lên, nhảy tới, lấy điện thoại của mình ra theo bản năng…

Điện thoại?

A, đúng rồi, đây không biết là chỗ quái quỷ nào, đã chết hay trong mộng, hay trong thế giới trò chơi?

Nói chung, không có điện thoại không thể chụp ảnh cùng với lão công quốc dân!

……

Tương Lệ Hành trước mặt rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi, trên khuôn mặt đẹp trai phi phàm thiếu đi vẻ lạnh lùng, sắc bén của mười năm sau, nhiều hơn mấy phần ngây ngô và điềm đạm.

Anh ta mặc áo gió màu đen dày cộm, nhìn Ninh Hoan Tâm trước mắt, hơi cau mày: “Cô… Tôi biết cô à?”

“Anh không nhận ra tôi? Tôi là Ninh Hoan Tâm? Anh xem … không phải chúng ta cùng một tổ sao?”

Ninh Hoan Tâm trợn mắt nói dối, gương mặt vô tội.

Tương Lệ Hành nhìn Ninh Hoan Tâm, lại nhìn Vương Niệm Bình: “Trợ đạo, đây là người của tổ lâm diễn* chúng tôi?”

(*) Diễn viên tạm thời.

Hôm qua, hắn mới vào tổ, không biết rõ lắm tình hình.

“Ách.”

Vương Niệm Bình ngây ra một lúc, đoàn phim nhiều diễn viên tạm thời như vậy, hắn làm sao mà nhớ được hả?

Nhưng mà, cô bé này mặc trang phục nữ quỷ trên người, chắc là … không sai?

“Được rồi, chúng ta cùng nhau trở về thôi, trời lạnh quá.”

Vương Niệm Bình vừa nói vừa vội vã trở về.

Còn Ninh Hoan Tâm nắm chặt tay Tương Lệ Hành không buông, ừm, có thể chấm mút, phi phi phi, có thể sờ được giây nào hay giây ấy.

Tương Lệ Hành: …

***

“Cô lạnh lắm à?”

Dọc đường, nhìn Ninh Hoan Tâm nắm tay mình, nửa người treo trên người mình, Tương Lệ Hành cuối cùng không nhịn được dừng bước, hỏi một câu.

“Ách.”

Ninh Hoan Tâm ngây ra, theo bản năng gật đầu, cô ở đoàn làm phim đang là mùa hè, chớp mắt tới đây đã là cuối thu, có thể không lạnh sao?

“Này, mặc vào đi.”

Tương Lệ Hành nghe thấy tiếng của Ninh Hoan Tâm, dứt khoát cởi áo gió của mình, khoác lên người cô.

Thật là ấm a!

Hóa ra, ảnh đế cũng từng là một người đàn ông ấm áp như vậy!

Ninh Hoan Tâm có chút khó tin, bởi vì, người trong giới đều biết Tương Lệ Hành nổi danh lạnh lùng.

Rất nhiều diễn viễn từng ở chung một tổ với hắn đều nói, trên người ảnh đế sinh ra một loại từ trường người lạ chớ lại gần, vô cùng khủng bố.

Ninh Hoan Tâm có phần ngẩn ngơ, một giây tiếp theo, Tương Lệ Hành chỉ mặc mỗi áo sơ mi, nắm tay Ninh Hoan Tâm kéo cô đi về phía trong trấn.

Lòng bàn tay anh ta đặc biệt ấm áp. Ninh Hoan Tâm theo bản năng bước nhanh hơn…

Lúc hai người trở lại trấn, Ninh Hoan Tâm phát hiện ra, thị trấn này mười năm trước và mười năm sau cơ bản không có gì thay đổi, chỉ là lúc này, người trong trấn rất nhiều, thấy bóng dáng của Ninh Hoan Tâm và Tương Lệ Hành, rất nhiều người dân ở cách đó không xa chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xào bàn tán.

Tương Lệ Hành bước rất nhanh, Ninh Hoan Tâm không theo kịp, chỉ có thể vội vã chạy bước nhỏ đi theo, cho đến lúc Tương Lệ Hành đến trước cửa một tứ hợp viện mới dừng lại ____

“Được rồi, cuối cùng cũng về đến nơi rồi.”

Đây chính là chỗ đoàn làm phim thuê ở.

Nghe thấy tiếng nói của Tương Lệ Hành, Ninh Hoan Tâm vô thức ngẩng đầu nhìn cửa chính tứ hợp viện, lại đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.

Sắc mặt cô hơi đổi _____

Tứ hợp viện này không phải là khách sạn nhỏ cô ở mười năm sau sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.