CHƯƠNG 15
Kể từ đó ký ức của tôi hoàn toàn hỗn loạn.
Lần đầu tiên tỉnh lại tôi thấy mình nằm trong phòng bệnh cũ. Hình như tôi thấy Andemund, Peter đứng ưỡn ngực thẳng tắp sau lưng anh ấy, mặt vẫn lạnh như tiền.
Arnold khoanh tay đứng cạnh Andemund, hình như đang chỉ trích gì đó. Đột nhiên một người mặc quân phục bộ dạng hết sức ngạo mạn xuất hiện, xem ra là người phụ trách ở đây. Andemund nói anh ấy sẽ đưa tôi đi. Người nọ phản đối kịch liệt. Tôi nghe được ông ta hét lên liên tục: “Anh không có quyền đó!”
Andemund lẳng lặng đợi ông ta nói xong, anh ấy cho tay vào túi áo măng-tô, móc súng ra kề dưới cằm ông ta.
Anh ấy tuyệt nhiên không nói một lời nào, nhưng tay kia lại thọc vào túi áo trong, rút ra một mảnh giấy giống như giấy chứng minh gì đó rồi chậm rãi giơ lên.
Mặt người phụ trách lập tức trắng bệch, chân ông ta bắt đầu run cầm cập.
Andemund nhét súng vào túi: “Cút.”
Người nọ chạy thục mạng khỏi phòng bệnh.
Arnold chỉ chỉ tôi: “Alan tỉnh rồi, cậu ấy lại sốt.”
Andemund cúi xuống nhìn tôi. Dường như ngay lập tức, sắc mặt anh ấy trở nên thực khó coi. Trí óc tôi vẫn mơ hồ, chỉ nhớ anh ấy ngồi xuống bên giường tôi, bàn tay lạnh lẽo vuốt má tôi, giọng dịu dàng vô cùng: “Thuốc của cậu ấy có vấn đề à?”
Arnold gật đầu: “Có người tráo thuốc của cậu ta, không đơn giản là kích thích tố nữ đâu… lẫn cả thuốc làm rối loạn trí não liều cao.”
Andemund cúi xuống ôm tôi, trán anh ấy dán trên trán tôi, như thể làm như vậy sẽ gánh bớt cho tôi phần nào thống khổ.
Một hồi lâu sau anh ấy mới đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi: “Alan, còn nhớ rõ kẻ quấy rối em trông thế nào không?”
Arnold can anh ấy: “Giờ Alan không tỉnh táo đâu.”
Đầu tôi đau muốn nứt toác, cố gắng nghĩ rất lâu tôi mới mở miệng nói được: “Má phải có sẹo dài, tay bị chai do dùng súng.”
Andemund gật đầu, lại cúi xuống hôn hôn má tôi: “Anh phải đi rồi, Alan. Anh còn đang làm nhiệm vụ.”
Tôi gượng nhấc tay khỏi chăn, cố chấp nắm lấy tay anh ấy.
Hồi yêu nhau mấy năm trước chúng tôi chưa hề lên giường, quá lắm tôi chỉ lưu manh hôn giỡn ảnh, mó máy eo ảnh, nắm tay ảnh quyết không buông. Andemund luôn nhân nhượng tôi, nếu tôi không thả tay ra, anh ấy sẽ để tôi cầm như thế.
Andemund ngẩn người.
Lần này anh ấy cười khổ lắc đầu, nâng tay tôi lên môi hôn rồi nhẹ nhàng gỡ những ngón tay đang siết chặt của tôi.
“Alan, anh phải đi, anh về đã là rất mạo hiểm.”
Lần thứ hai tỉnh lại, Arnold đang bọc tôi trong áo măng-tô dày, nửa ôm nửa bế tôi lên xe jeep. Tháng mười một trời se se lạnh, anh ta chỉ mặc một cái áo lông cao cổ màu gạch mà còn ra sức nghiêng mình chắn gió cho tôi.
Sau đó thì tôi nằm lại một căn phòng trong dinh thự của tướng Bradley. Từ khi chiến tranh nổ ra ông tướng già ở luôn lại London, phu nhân cũng đi theo chăm sóc, dinh thự rộng thênh thang thế này chỉ còn lại cậu ấm nhỏ Joe và Arnold.
Buổi sáng hôm tôi bắt đầu hạ sốt, Arnold ngồi bắt chân trên cái ghế dựa màu trắng gọt táo, có vẻ rất khoái trá: “Bé Alan ơi, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, ngủ tròn một tuần rồi đó. Cảm ơn tôi đi.”
Quả táo bổ ra mùi táo chín thơm mát lan trong không khí, anh ta khoét hột rồi đưa cho tôi: “Trước mặt bao nhiêu người cậu nhào vào lòng tôi đòi Andemund, bảo làm sao tôi nỡ từ chối được. Tốn công lắm tôi mới gọi được cho ổng đó, nhất định phải cảm ơn tôi nghe chưa.”
“Cảm ơn anh.” Tôi thoáng ngơ ngẩn: “Thế là Andemund đã đến thật sao?”
“Chứ cậu bảo thế nào?” anh ta nhướng mày.
“Đầu tôi đau lắm, cứ tưởng là ảo giác vì sốt.”
Arnold nói tôi ngất xỉu trên người anh ta, trán nóng phát khiếp. Tuyệt thực không làm người ta phát sốt, nhưng thuốc thì có. Anh ta kiểm tra biên bản ghi lại quá trình điều trị của tôi, phát hiện ra người ta không cho tôi dùng kích thích tố nữ mà là PCS, một loại dược phẩm bị cấm khác, thứ này dùng trường kỳ sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ và khả năng nhận thức của con người. Anh ta lập tức bảo vệ tôi rồi dùng mọi cách liên lạc nội bộ với Andemund lúc ấy nghe đâu đã ở biên giới nước nào đó. Ngày thứ ba Andemund trở về, cướp tôi khỏi bệnh viện.
“Ổng lạm dụng quyền hành bắt người ta cho cậu xuất viện đó.” Arnold nheo mắt nhìn tôi: “Bé Alan này, ngài Garcia muốn tôi nói chuyện với cậu. Cậu nghĩ vì sao tôi lại có mặt ở bệnh viện Thánh Marianne?”
Tôi thực may mắn vì tình cờ gặp được Arnold ở đó, nhưng tôi cũng không hiểu vì sao: “Không biết. Đến làm phẫu thuật hở?”
Arnold lắc lắc ngón tay, than thở: “Trách nào ngài Garcia bảo cậu ngây thơ… gặp cậu ở Z tôi cũng giật cả mình đó!”
Ra không phải một bệnh viện tâm thần bình thường mà là một tổ chức trực thuộc cục tình báo, bí danh Z. Thực ra tôi cũng sớm đoán được rồi, Andemund đích thân đến đòi ông tướng già một bác sĩ tâm lý, đương nhiên không chỉ để anh ta ngồi phân tích tình báo.
“Chỗ cậu bị nhốt là một trong những nơi đen tối nhất nước Anh. Tôi đến đó để làm một vài việc… không lương thiện cho lắm.” Arnold cười giễu: “Tôi tẩy não một số người buộc phải ly khai cục tình báo trong khi đã nắm được quá nhiều bí mật; còn cả một số gián điệp bị bắt nhưng kiên quyết không khai, tôi sẽ tiêm thuốc cho họ. Lúc cậu thấy tôi là tôi vừa làm xong phẫu thuật cắt bỏ chất trắng trong não một người.”
“Các anh tiêm morphine cho người ta sao?” tôi hỏi.
“Morphine và ma túy chỉ là loại dược phẩm ảnh hưởng thần kinh thô sơ nhất, tôi dùng LSD, cùng loại với thuốc PSC cậu đã dùng ấy. Tác dụng tạo ảo giác của LSD gấp hai triệu lần ma túy, nó là sản phẩm thí nghiệm trong trại tập trung của Nazi, nhân viên tình báo của chúng ta đã trộm được hàng mẫu.”
“Anh xóa được ký ức của họ sao?”
“Có thể.” Arnold ngả người ra ghế, tư thế vô cùng nhàn hạ như thể đây là một chủ đề thật đơn giản: “Tôi thôi miên họ sau khi tiêm một liều lớn thuốc tạo ảo giác, đánh thức ký ức trong họ rồi thay đổi lộ trình của chúng. Ví dụ như tôi lấy tấm hình Andemund yêu quý của cậu khỏi nơi cậu vẫn để, giấu nó vào một ngăn kéo bí mật rồi khóa lại. Cậu biết tấm ảnh còn ở trong phòng nhưng cậu không thể tìm ra nó. Người bị thôi miên cũng thế, ký ức họ không mất nhưng họ cũng không thể nhớ được chúng.”
Tôi hỏi anh ta: “Như thế không phải quá tàn bạo ư?”
“Vẫn tốt hơn nhiều so với bị phẫu thuật cắt bỏ chất trắng trong não.” Arnold mỉm cười giải thích: “Nếu thôi miên không thành công, bọn tôi chỉ còn cách làm phẫu thuật cắt bỏ chất trắng trong não. Người bị phẫu thuật về sau sẽ vĩnh viễn im lặng như một người bị suy nhược trí tuệ, họ không còn là mối đe dọa với cục tình báo nữa. Giờ cậu hiểu vì sao ngài Garcia muốn cậu hoàn toàn hết yêu ngài ấy nữa rồi chứ? Ngài ấy không muốn cậu biết những điều đó. Tổ chức tình báo là nơi đen tối nhất nước Anh, cậu không thể dùng dằng với sếp lớn cục tình báo được đâu. Lần này là bệnh viện tâm thần, lần tới sẽ xảy ra chuyện gì ai mà biết được. Thôi được rồi, ngài Garcia bảo ngài ấy sẽ đích thân điều tra việc này.”
“Sếp à? Tôi tưởng Andemund là chỉ huy cấp cao thôi!”
“Giờ thì cậu biết ngài ấy không chỉ là cấp cao rồi đó.” Arnold mở hộp thuốc ra, bên trong xếp đầy những chai nhỏ dán nhãn màu cọ. Anh ta thành thạo chọn các loại thuốc đổ vào một chai rỗng rồi đưa tôi: “Để loại trừ nốt ảnh hưởng.”
Tôi cầm cái chai, thấy trên thân nó được dán nhãn rất cẩn thận: ngày uống ba lần, sau ăn.
“Cậu vẫn yêu ngài ấy.”
“Hết lâu rồi.” tôi nói.
Arnold nhìn tôi chăm chú một hồi: “Đồng tử nở rộng, cậu đang nói dối.”
Tôi nhún vai đầu hàng, cười méo xệch: “Rồi thì tôi nói dối. Ai quản được tim mình chứ.”
“Chỉ cần cậu đồng ý, cậu có thể không yêu ngài ấy nữa.” đột nhiên anh ta có vẻ rất nghiêm túc: “Alan, là bạn cậu, tôi có cách giúp cậu thực sự thoát khỏi tình cảm này. Lần này không phải ngài Garcia ủy thác cho tôi, là tự tôi muốn giúp cậu.”
“Lại uống cà phê tâm sự à?” tôi hỏi.
“Không phải.” Arnold nghiêm nghị nói: “Chỉ cần cậu yêu tôi, cậu sẽ quên ngài ấy. Muốn thử không?”
Coi bộ Arnold rất nhiệt tình, hễ rảnh rỗi anh ta lại nhai nhải lại vụ đó đến mức tôi nghe mà ngấy tận cổ. Tôi lừ mắt với anh ta: “Ngộ nhỡ tôi yêu anh thật thì sao hả?”
Anh ta nghĩ nghĩ một lát rồi móc trong túi áo ra một cái đồng hồ quả quýt bằng bạc, đoạn cầm đầu dây xích giơ lên lắc lắc trước mắt tôi năm lần. Tôi vô thức giơ tay quơ lấy, anh ta lập tức giật nó lại: “Chừng nào chiến tranh kết thúc tôi sẽ cho cậu. Để đề phòng thôi, tôi vừa ám thị cậu bằng cái đồng hồ này. Một khi cậu cầm lấy nó, nó sẽ nhắc cho cậu nhớ lời hẹn hôm nay giữa chúng ta, vậy là tình cảm của chúng ta chấm dứt.”
“Chứ ngộ nhỡ anh yêu tôi thì sao?”
Con cáo cười tủm tỉm lượn lờ một vòng trong phòng tôi: “Không đời nào, tôi là bác sĩ tâm lý mà.”
Anh ta trịnh trọng bỏ cái đồng hồ quả quýt vào túi áo ngực rồi bùi ngùi than: “Làm bác sĩ tâm lý đúng là khổ thiệt, từ giờ tôi sẽ tán cậu… không thể trông cậy cậu chủ động được.”
Tôi từng thấy cảnh Arnold tán gái trong quán bar, biết chắc anh ta sẽ chẳng nghiêm túc được đâu, cũng như trò ám thị tâm lý của anh ta thực sự không thể xóa được hình ảnh Andemund trong tôi. Chúng tôi coi tất cả như một trò giết thời gian giữa chiến tranh tăm tối, số con gái anh ta tán đổ rồi cho rơi chắc đủ xếp thành một liên đội đứng chật đại sảnh dinh thự tướng quân, mà nữa, tôi còn chẳng phải con gái.
Chơi thì chơi, chiến tranh vẫn tiếp tục. Tỉnh giấc từ cơn ác mộng, sức khỏe chưa hoàn toàn bình phục nên hầu hết thời gian tôi chỉ nằm ườn trên giường nghe radio, người hầu sẽ bưng cơm ngày ba bữa đến bên giường tôi. Những luật cấm trong thời chiến dần được ban hành, quân Đức phong tỏa hoàn toàn con đường vận tải biển của chúng tôi, rất nhiều nhu yếu phẩm không thể mua được ngoài bách hóa nữa. Nhưng dinh thự tướng quân vẫn đều đặn làm đủ ba bữa cơm mỗi ngày, chiều đến thậm chí còn có điểm tâm ngọt và hồng trà, chẳng khác gì thời tiền chiến.
Arnold phải đi làm, lần nào về tôi cũng thấy anh ta mặc quân phục, anh ta ngồi với tôi nửa tiếng đồng hồ, kiểm tra bệnh tình rồi vội vã đi luôn. Phòng tôi ở lầu hai, có trổ cửa sổ vừa vặn để tôi thấy được mùa thu sắp tàn trong vườn hoa sau nhà.
Tôi thấy cả Andemund.
Hôm đó là một buổi chiều, xe của anh ấy đậu ngoài hàng rào sắt ở vườn sau, anh ấy xuống xe một mình, đi vào theo con đường nhỏ. Giờ là mùa lá phong Anh chuyển màu đẹp nhất, vườn sau trồng toàn phong đỏ và phong lá bản. Anh ấy mặc áo gió cao cổ rất dày, bước giữa màu đỏ ối và vàng rực như đi trong bức họa.
Lúc ấy tôi đang ngồi xem thằng nhỏ hư đốn vẽ vời, nửa ngày mới nhận ra thằng nhỏ đang kéo áo mình: “Alan, chảy nước miếng kìa.”
Khi Andemund đẩy mở cửa phòng tôi đã kịp lau nước miếng, đuổi thằng nhỏ hư đốn đi và rất chi công khai săm soi từ đầu đến chân anh ấy: “Lâu lắm không gặp.”
Andemund dừng trước cửa, hình như đang rất do dự: “Alan, Arnold nói em muốn gặp anh. Lần trước anh tới em vẫn chưa tỉnh hẳn.”
Những ngày ảm đạm ở bệnh viện Thánh Marianne đúng là tôi rất muốn gặp Andemund, muốn đến phát điên lên được. Anh ấy là màu sắc rực rỡ duy nhất, là tia sáng mặt trời duy nhất níu giữ lý trí tôi giữa vũng lầy của thuốc tàn phá thần kinh. Nhưng giờ tất cả đã qua rồi, chúng chẳng thay đổi được gì hết.
Tôi cười với anh ấy: “Cưng à, anh ta nghe lầm đấy.”
Anh ấy không giận, chỉ mỉm cười ôn hòa, giơ tay ra cho tôi một cách cam chịu: “Đi cùng anh một lát được chứ?”
Tôi cũng cười ôn hòa lại: “Người đẹp ơi, hôm nay em không rảnh hẹn hò đâu.”
Trong khoảnh khắc mặt Andemund đông cứng lại. Anh ấy rụt tay về, quay lưng đi đứng dựa cửa hồi lâu rồi mới ngoảnh lại nhìn tôi, thở dài: “Alan, em nhất định phải đối với anh như vậy sao?”
Tôi vẫn cười, cười tiếp nữa không chừng mặt cũng sẽ đông cứng: “Tình yêu à, em vẫn thế với bạn bè mà.”
Rốt cuộc tôi cười hết nổi, Andemund lại nói: “Anh muốn cho em nhận diện hai người, dù sao chính em đã giải được “Mê”, em có quyền thấy kết cục của kẻ đã làm hại mình.”
Anh ấy bước tới, ôm vai tôi như thể đang vỗ về: “Alan, nếu không muốn thấy em có thể chọn không đi.”