CHƯƠNG 20
Andemund ngả ra xa khỏi mặt tôi, đầu anh ấy hơi ngửa ra sau, từ cằm đến cổ tạo thành một nét võng thật duyên dáng.
Một tay anh ấy giữ thắt lưng tôi, tay kia giật mở khóa quần tôi.
Cách một lần vải quần, anh ấy vuốt ve nơi đó của tôi rồi nói bằng giọng đầy bỡn cợt: “Xem này, em cũng hào hứng đấy chứ.”
Andemund mà tôi đã thích bao nhiêu năm, Andemund thậm chí tôi si mê từ thời cắp sách lên giảng đường, giờ này cơ thể chúng tôi dán lấy nhau, tôi hầu như cảm nhận được thân nhiệt của anh ấy dưới lớp quần áo.
Ngón tay Andemund mơn trớn rất nhẹ, ve vuốt một thoáng rồi lại hờ hững rời đi. Máu trong người tôi như vọt hết lên đỉnh đầu. Đột nhiên tôi nghĩ mình sẽ liều lĩnh đè anh ấy xuống, xé toạc áo quần anh ấy, xâm nhập vào tận nơi sâu thẳm trong anh ấy. May sao, lý trí tôi vẫn còn.
Co gối thúc mạnh vào bụng anh ấy, tôi vùng thoát ra, líu lưỡi nói: “Em đi về. Lần sau muốn làm thì dạng chân ra trước, lúc nào em cũng tiếp.”
Tôi đá không chút nương chân, Andemund thì không hề đề phòng, mặt anh ấy thoắt cái trắng bệch, anh ấy gập cả người lại.
Thấy ảnh ôm bụng tôi cũng hoảng, bỏ ra đến cửa rồi lại chạy trở vào: “Cần em gọi bác sĩ không?”
Andemund ngẩng lên, ảnh đang cười: “Muốn yêu Arnold em cũng nên nói với anh một tiếng chứ. Cậu ta chơi bời thiếu gì phụ nữ, anh biết cậu ta cũng chẳng để ý anh thế nào với em đâu.”
Tôi ngơ ngác đứng trước mặt anh ấy. Đột nhiên anh ấy chồm dậy khỏi cái ghế, chớp mắt đã quật ngã tôi xuống bàn ăn. Tôi bặm môi định thụi cho ảnh một cú, anh ấy chộp được tay tôi, bẻ quặt ra sau lưng. Chúng tôi mặt đối mặt vật lộn một hồi. Cái máy giải mã đang lắp dở bị gạt trượt sang đầu kia bàn, đĩa ăn và tách cà phê rơi xuống sàn vỡ loảng xoảng.
Vốn không phải đối thủ của ảnh, rốt cuộc tôi bị đè xuống bàn ăn, hai tay bị kéo giật lên trên đầu.
Andemund lạnh lùng nhìn xuống tôi, họng súng của anh ấy đã dí dưới cằm tôi.
“Nghe lời anh, Alan. Dạng chân ra.”
“Anh điên rồi.” Tôi nói.
Andemund gật đầu tán thành: “Phải, anh điên rồi, Alan.”
Anh ấy giật thắt lưng quần tôi ra, nòng súng lục luồn qua cạp quần tôi, cố đẩy hai chân tôi dạng ra.
“Giơ lên.” anh ấy ra lệnh.
Tôi tuyệt nhiên không dám cử động, toàn thân tôi lúc này gần như cứng đờ, chỉ sợ khẽ động một cái súng sẽ cướp cò.
Quần bị tụt xuống quá đầu gối, tôi cảm thấy da thịt mình lộ trần dưới cái lạnh mùa đông.
Andemund cúi xuống nhìn tôi. Tận cùng bàn ăn dài là khung cửa sổ hình vòm cao vợi, khi anh ấy cúi xuống, nắng ướp quanh anh ấy một tầng vàng kim rực rỡ. Ánh dương ập đến chói quá, tôi chỉ còn biết nhắm nghiền hai mắt lại.
Giọng anh ấy mơ hồ quẩn quanh bên tai tôi: “Alan, không phải anh muốn lấy Lena, anh phải lấy cô ấy. Anh đã bán mình cho tướng Celman rồi.”
Anh ấy lại dịu dàng hỏi: “Em và Arnold hạnh phúc sao?”
“Thời gian anh ta dành cho em nhiều hơn anh nhiều.” tôi đáp.
Andemund bật cười nhạt, bàn tay tuần tự cởi từng khuy áo măng-tô rồi đến cúc áo sơ-mi của tôi. Tôi cảm nhận được nòng súng trượt từ ngực xuống bụng mình, rồi dừng lại trên thắt lưng.
“Anh đã xin em chờ anh.”
“Em chưa bao giờ đồng ý chờ anh cả.”
“Ừ, em chưa bao giờ.” anh ấy tán đồng: “Nhưng anh đã nói với em rồi, bỏ anh, không có nghĩa là em được phép đi tìm người đàn ông khác. Ngày đó em theo đuổi anh nhiệt tình hơn bây giờ nhiều.”
“Chờ anh kết hôn à?” tôi cười nhạo báng: “Chẳng thà em chờ Arnold đừng trăng hoa nữa.”
“Alan, em nghĩ cậu ta trong sạch đến mức nào? Cậu ta là người hành quyết của cục tình báo, người tiền nhiệm của cậu ta chính là kẻ đã xử lý cha mẹ em đó. Mà tương lai rất có thể chính cậu ta sẽ là người sẽ xử lý em. Chúc hai người hạnh phúc.” nòng súng của anh ấy trở lại dí dưới cằm tôi, tay kia anh ấy bắt được vật đó của tôi qua lớp vải quần lót. Sự đụng chạm và xoa nắn từ những đầu ngón tay anh ấy khiến hơi thở tôi trở nên gấp gáp. Cảm giác bị khiêu khích mà không sao được thỏa mãn này thật sự làm người ta điên cuồng, toàn thân tôi đã muốn trân cứng căng thẳng.
Nếu không có khẩu súng này, tôi đã vùng dậy vật nhau với anh ấy một trận nữa, lúc ấy nói không chừng người bị đè xuống lại là anh ấy.
“Dạng chân ra xa nữa, quấn lấy thắt lưng anh.”
“Nếu em không ở cùng Arnold, anh sẽ bỏ Lena chứ?”
Andemund khựng lại.
Tôi lắc đầu: “Ngày em ở Cambridge, khi anh đồng ý thử yêu em anh đã biết rồi sẽ đến lúc mình lấy con gái một lão già đương quyền đương chức nào đó đúng không? Anh biết chúng ta không thể có kết quả, tại sao còn muốn em chờ anh? Anh chưa từng nghiêm túc đối với em, tại sao còn đòi em nghiêm túc?”
Anh ấy không trả lời, chỉ có nòng súng thô bạo thúc tới, ra sức khiêu khích tôi.
Căn bản mà nói, đây là một màn điên cuồng phi lý, chúng sẽ chỉ khiến tôi thêm đau khổ. Sau hôm nay anh ấy sẽ kết hôn với Lena, sẽ bước ra khỏi cuộc đời tôi, không bao giờ quay đầu lại. Nếu ngay từ đầu anh ấy không hề nghiêm túc, tại sao đến giờ vẫn muốn khiến tôi đau khổ?
Giọng anh ấy khàn khàn tắc nghẹn: “Nói yêu anh đi, Alan.”
Não bộ tôi lúc này hoàn toàn rối bung bét, cả người thì hừng hực như rang giữa chảo lửa.
Tôi nghe giọng mình rên rỉ đầy khao khát, cả cảm giác nhẹ bẫng khi áo sơ-mi của anh ấy chà xát trên thân thể tôi cũng trở nên mê hoặc không thể cưỡng lại.
Tôi nghe giọng mình nói: “Em yêu anh.”
Cặp mắt màu lục thẫm của Andemund híp lại, hàng mi anh ấy rợp xuống, anh ấy dụi cằm vào hõm vai tôi.
“Anh cũng yêu em, Alan.”
Đó là một buổi chiều tối, sau đó là màn đêm. Vầng hào quang đỏ ối nhuộm màu máu tươi lên suốt dãy bàn gỗ sồi trong nhà ăn tầng hai, và rồi màu sắc cũng dần dần tuột mất.
Tôi không nhớ chúng tôi đã làm bao nhiêu lần trên bàn ăn, cho đến khi anh ấy bế bổng tôi lên, đẩy ép tôi trên cánh cửa sổ thủy tinh để tiếp tục một lần nữa.
Là anh ấy tiến vào tôi.
Động tác của Andemund không hề dịu dàng, lần đầu tiên bị anh ấy xâm nhập tôi chỉ thấy đau như toàn thân bị xé toạc. Nhưng anh ấy không ngừng hôn lưng tôi, như thể cố gắng cho tôi chút nào yên ủi.
Lúc đầu anh ấy dí súng dưới cằm tôi, sau đó khẩu súng cũng bị ném sang một bên, lý trí đã hoàn toàn sụp đổ, giữa đỉnh cực khoái hai chân tôi chủ động giơ lên quấn quanh eo anh ấy. Anh ấy giằng hai chân tôi ra, lật tôi lại thành một tư thế khác để lại tiếp tục. Tôi chỉ còn biết ra sức lờ đi những vệt chất lỏng màu trắng đục đáng hổ thẹn dây khắp người mình.
Khi tất cả chấm dứt tôi đã đứng không vững nữa, hai đùi cùng run lẩy bẩy. Andemund đỡ tôi dậy, lấy áo măng-tô của anh ấy bọc lấy tôi, nửa ôm nửa bế tôi xuống lầu.
“Alan, anh muốn cho em thấy một thứ.”
Tầng một có một phòng chiếu phim nho nhỏ.
Lúc này đã hết giờ làm việc, đèn hành lang cũng đã tắt, Andemund ôm tôi xuống đẩy mở cửa phòng chiếu phim.
Trong phòng có ba hàng ghế ngồi, một màn hình màu trắng treo giữa bức tường chính diện.
Andemund đặt tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng rồi đi lên bật máy chiếu.
Màn hình màu trắng đột nhiên bị thay bằng ánh sáng và hàng loạt hình ảnh, là đường phố Berlin, người đi nườm nượp đông đúc.
Trong phút chốc tiếng Đức tràn ngập căn phòng.
Andemund bấm dừng phim, trên màn ảnh lúc này là một buồng điện thoại bên ngoài một cơ quan chính phủ.
Anh ấy phóng đại hình ảnh, đó là một buồng điện thoại bằng gỗ, gần đó có đôi ba tốp người đi đường.
Qua lớp kính thủy tinh của buồng điện thoại, tôi có thể thấy được người phụ nữ đứng bên trong.
Phương pháp ghi hình có lẽ hơi cổ, chất lượng hình ảnh không tốt lắm. Tôi thấy đó là một người phụ nữ trung niên, kỳ lạ là dường như năm tháng không hề để lại mấy vết tích trên gương mặt bà ấy. Bà ấy vẫn dịu dàng và xinh đẹp như thế. Hình ảnh chiếu gần hơn, tôi có thể lờ mờ nhận ra màu mắt lam xám và mái tóc quăn dài màu hạt dẻ của bà. Hẳn khi ấy là mùa hè, bà ấy mặc một bộ váy ngắn, tay cắp bao tài liệu, bồn chồn đợi cuộc gọi đến. Đợi một lúc lâu có lẽ bà ấy đã bỏ cuộc, bắt đầu cầm ống nghe chuẩn bị gọi đi.
Đột nhiên hình ảnh bị rung lắc dữ dội, một tiếng súng đanh gọn xé ngang không gian.
Màn ảnh bị loang đỏ vì máu rồi lại lắc lư một hồi nữa, cuối cùng là bầu trời trong vắt không mây.
Andemund đứng sau lưng ôm vai tôi: “Đây là hình ảnh đặc vụ của chúng ta quay được ở Berlin hai năm trước. Camera gắn ở cà-vạt anh ta. Anh ta bị bắn chết, nhưng chúng ta đã thu lại được chiếc cà-vạt đó.”
Ánh sao yếu ớt hắt vào từ cửa sổ, rơi xuống chỗ ngồi trống bên cạnh tôi.
Tôi bưng mặt, đau đớn nói: “Không… chỉ là người rất giống. Đây là trùng hợp. Mẹ em đã chết rồi.”
Andemund hôn cổ tôi.
“Alan, anh không nhận lầm, em cũng sẽ không nhận lầm. Đó là phu nhân Castor. Bà ấy còn sống, và đang làm việc cho Berlin.”
Tôi nghe thấy anh ấy thở dài sau tai tôi: “Đó là lý do anh không muốn em vào MI-6.”
Mẹ tôi còn sống, bà không chết trong vụ hỏa hoạn mười lăm năm trước. Năm đó bà đã phản bội tổ chức để quan hệ với Quốc xã.
Không biết nên mừng rỡ hay thống khổ.
Tôi chỉ còn biết lặp đi lặp lại với mình rằng đó không phải bà, không phải bà, không thể là bà, bà đã yêu nước Anh đến nhường nào…
“Anh đã kiểm tra lại giấy tờ lưu trữ về cuộc thanh trừng hồi đó. Nhà trọ của ngài Castor và phu nhân bị cháy rụi, người của bọn anh cho rằng họ đã chết nhưng không tìm được thi thể.” trong bóng tối, giọng Andemund nghe đặc biệt rõ ràng: “Không bao giờ C thực sự tin em, anh đã muốn đẩy em xa khỏi tất cả chuyện này, nhưng tự em lại quay lại đây.”
Tôi tuyệt vọng hỏi: “Giờ ra đi còn kịp chứ?”
Anh ấy vẫn tiếp tục bằng giọng dịu dàng đến tàn nhẫn: “Quá muộn rồi, tổng cục biết rồi. Vì em anh đã giữ kín thông tin này gần ba năm, nhưng sau khi ‘Mê’ được giải một số tin tình báo khác đã gián tiếp tiết lộ nó. Cũng vì sự giấu giếm này mà anh bị điều tra ba tháng, suýt nữa đánh mất lòng tin của Whitehall.”
Anh ấy ghì chặt hai vai tôi, tôi thực sự khó chịu.
“Ba tháng ấy trôi qua như dưới địa ngục, nhưng đừng để tâm, Alan. Em đã dùng thân thể bồi thường cho anh rồi. Nếu thực lòng em muốn vậy thì từ mai, em đến phòng 1 làm đi.”
Từ lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ Andemund đã biết về đoạn tin tình báo này. Anh ấy dứt khoát nói chia tay tôi, nói rằng anh ấy không tin tôi.
Đích thực là anh ấy không thể tin tôi.
Không phải anh ấy không yêu tôi, mà là không thể yêu.
Là tôi ngoan cố theo đuổi anh ấy, tôi hết lần này đến lần khác dấn bước vào cuộc đời anh ấy.