Diary In Grey Tower

Chương 33: Chương 33




CHƯƠNG 33

*chương nằm trong chùm bonus lì xì 2014 =]] ~

Tôi nhớ đến Edgar luôn câu nệ và lịch lãm đến cổ lỗ sĩ ngày nào ở Cambridge, không sao liên hệ chàng trai mười chín tuổi mới quen hồi đó với Ưng Non mình vẫn thường biết đến qua điện mật. Tôi thử nhớ lại lần đầu tiên tiếp xúc với tin tình báo về Ưng Non, khi đó là năm thứ hai ở Cambridge, trong mật mã Bacon cải tiến Andemund đưa cho tôi, một trang giấy chi chít trăng sao:

“Ngài phải nhanh chóng đến London, tới chỗ tướng quân F lấy báo cáo tình hình diễn tập ngày 5 của quân Anh, giao cho Ưng Non.”

Lối mã hóa bằng hình vẽ ấy quả là ngây thơ, lại đầy lãng mạn. Đột nhiên tôi nhận ra chúng thật phù hợp với thẩm mỹ của Edgar.

Giờ nghĩ lại, tướng F hẳn là tướng Celman cha Lena. Khi đó Ưng Non mới chỉ là một trung gian liên lạc, tôi đoán nhiệm vụ của cậu ta chính là báo cáo lại tình hình các tổ chức thân Đức ở Anh cho Berlin.

Tôi đã đọc rất nhiều tin tình báo về Ưng Non, gần như biết rõ từng bước “trưởng thành” của tên gián điệp Đức này… hắn ta được sắp đặt ở cạnh một nhân vật quan trọng, có thể tiếp xúc với tin tức có giá trị, từng được Berlin đặc biệt khen thưởng. Nhưng ai mà tin được nhân vật quan trọng ấy là Andemund, và trung tâm cơ mật họ nói đến chính là trang trại Plymton.

Tôi hỏi thẳng cậu ta.

Edgar đang ngồi bên giường tôi chỉnh radio, bài hát xưa cũ lại vang lên. Cậu ta trả lời không chút lảng tránh.

“Alan, khi đó tôi vừa trẻ vừa non nớt, thành tích trong trường đào tạo tình báo rất tốt nhưng lại chẳng có chút kinh nhiệm gì…” cậu ấy nói: “Tôi nghĩ đó chính là lý do tổng bộ đặt bí danh ‘Ưng Non’ cho tôi. Tôi đã nói cha mẹ tôi đều là người của cơ quan tình báo rồi phải không? Mẹ tôi muốn tôi ở lại Đức, cha thì ép tôi đến Anh. Ông ấy nói công tác gián điệp là tối khắc nghiệt, nếu không tôi luyện bản lĩnh khi đối diện với nguy hiểm thực sự chỉ có mất mạng. Nhiệm vụ của tôi là ngụy trang làm sinh viên để thu thập và chuyển tiếp tin tình báo khu vực London. Cambridge an toàn hơn London nhiều, ít mật vụ chính phủ, mà có thân phận rõ ràng càng dễ hành động hơn. Tôi từng nhận được một mệnh lệnh: phải tiếp cận Andemund Garcia khi có cơ hội. Cậu biết hắn ta có tên giả là Andemund Wilson, viện sĩ viện nghiên cứu toán học Hoàng gia và thường được mời đến các buổi tọa đàm của khoa toán King’s College Cambridge chứ gì. Chà, Alan, tất nhiên vụ tọa đàm đó thì cậu không biết rồi. Hầu như toàn tôi lên lớp thay cậu, phải không?”

Tôi không thể phủ nhận.

“Lần đầu tiên tôi thấy cậu là ở thư viện. Lúc ấy cậu đang đứng dựa cửa sổ, lăm le muốn tiếp cận một nữ sinh xinh đẹp. Đến giờ tôi vẫn nhớ như in ánh nắng lúc ấy xuyên qua kính thủy tinh và nhuộm mái tóc cậu thành màu vàng sáng, chúng mới thật óng ả mềm mại. Alan, cậu quá đẹp để dành cho phụ nữ, thế nên đứa con gái đó chỉ ôm sách cắm đầu đi vội qua cậu… cặp mắt màu lam xám của cậu lập tức trở nên buồn nản. Lúc ấy tôi đang tìm kiếm một nam sinh khoa toán nhanh nhẹn năng động, cậu thật là thích hợp. Chuyện này thật khiến người ta dở khóc dở cười… năm đầu Andemund Garcia đến giảng ba lần mà cậu đâu có biết… May mắn sao từ năm thứ hai hắn trở thành giáo sư thỉnh giảng khoa toán. Tôi lên lớp thay cậu, nhưng tôi chẳng có chút thiên phú nào với toán học. Lúc ấy tôi đã gần như bỏ cuộc rồi. Nhiệm vụ chính của tôi là chuyển tin, nếu có cơ hội mới phải tiếp cận hắn. Berlin chỉ biết Andemund Garcia là nhân vật quan trọng của cơ quan tình báo, nhưng cụ thể hắn phụ trách cái gì thì không ai biết.” Edgar nhìn tôi chăm chú, ánh mắt cậu ta thậm chí có thể coi là dịu dàng: “Khi ấy tôi đã gần như bỏ cuộc. Tôi tưởng như mình chỉ là một sinh viên bình thường, học khoa mỹ thuật tạo hình, mải mê vẽ và ở bên người mình thích. Tôi luôn nhìn cậu, mà cậu thì chỉ nhìn những kẻ khác. Tôi thậm chí đã nghĩ nếu có một ngày Đế quốc chiếm được nước Anh, tôi sẽ dùng thủ đoạn nào đó… ví dụ như hiện giờ… để giữ cậu ở bên cạnh mãi mãi.”

Chuyện cũ êm ả qua lời kể của Edgar không hiểu sao chỉ khiến tim tôi đập dồn đầy lo sợ.

“Nhưng tôi lại theo đuổi Andemund.” tôi hối hận nói.

“Phải, mà khiến người ta kinh ngạc là hắn lại đáp lại cậu.” ánh mắt Edgar đượm chút thống khổ: “Tôi không biết nên mừng vì hắn ta đáp lại cậu hay nên phá đám các người. Vì thế tôi chọn cách im lặng. Có lẽ cậu không nhớ, có lần tôi đã nhắc cậu tốt hơn là nên tránh xa Andemund.”

“Tôi không nhớ.” tôi thừa nhận.

Cậu ấy thở dài: “Tôi thậm chí đã khuyên cậu, đồng tính luyến ái là phạm pháp.”

Edgar nói với chút tiếc nuối: “Chậc, Alan của tôi ơi. Cậu chẳng biết cảnh giác chút nào. Cậu viết mọi chuyện vào nhật ký.”

Tôi nhớ lại ngày chia tay với Andemund, Edgar đưa tôi đến quán bar. Cậu ta nhìn tôi uống rượu rồi lẳng lặng xốc tôi đã say bí tỉ về nhà, lục túi quần tôi lấy chìa khóa mở cửa rồi nằm trên sô-pha đợi tôi tỉnh rượu.

Giờ tôi mới chợt ý thức được… tôi không hề biết cậu ta làm gì suốt thời gian đó. Có lẽ cậu ta tìm thấy cuốn nhật ký bị khóa trong ngăn kéo bàn tôi, trong đó có cả đống mật mã tôi đang giải thử và cuộc hẹn cuối cùng của tôi với Andemund.

Cảm giác khiếp sợ ập đến, tôi bắt đầu tự hỏi rốt cuộc mình đã phạm bao nhiêu sai lầm. Andemund từ chối để tôi vào trang trại Plymton có lẽ là chính xác, ngay từ đầu tôi đã không hề có chút ý thức giữ bí mật nào.

Andemund không tin cả tôi, vậy mà tôi tin Edgar.

“Cậu căn bản không vào không quân Hoàng gia, cậu đã về Đức.” tôi nghe giọng mình nặng như đeo đá: “Chuyện về căn cứ không quân cậu viết trong thư chỉ là rác rưởi. Tôi là một thằng ngu mới đi tin cậu.”

Edgar mỉm cười: “Chà, Alan, đó là vì tôi không muốn làm cậu tổn thương. Đúng là tôi đã về Đức, nhưng tôi có bạn ở không quân Hoàng gia… tôi nhờ nó lấy giúp một ít giấy viết thư của không quân, không ngờ nó lại cho tôi một mớ giấy bỏ đi. Sai lầm kiểu này tôi sẽ không phạm lần nữa đâu.”

“Tôi chỉ ở Đức nửa năm, sau đó thì đi Ba Lan và Nam Phi. Alan, cậu sẽ không muốn nghe về chuyện ấy đâu, cuộc sống ở đó là địa ngục, đến ma quỷ cũng không chịu đựng được… khi được điều động trở lại Anh tôi đã là người chịu trách nhiệm tối cao ở London.” cậu ấy lắc đầu: “Chiến tranh có thể thay đổi một con người từ cội rễ linh hồn.”

Những ngày kế tiếp Edgar có vẻ nôn nóng. Cậu ta thường xuyên ra ngoài, lần nào về cũng lầm lì, gã bác sĩ hứa hẹn điều chế LSD cho cậu ta vẫn chưa xuất hiện.

Cậu ta tức tối nói: “Tôi không hiểu rốt cuộc Berlin muốn gì nữa!”

Rồi cậu ta bắt đầu dọn dẹp căn phòng, lôi những thứ vô dụng ra ngoài thiêu hủy. Tôi hỏi cậu ta chúng ta sẽ rời khỏi đây sao, cậu ta gật đầu đáp: “Ngày nào tôi cũng liên lạc với tổng bộ. Mấy lão già ở Berlin cương quyết đòi cậu phải chết, bọn họ không tin vào tác dụng của LSD.”

Cậu ta bước tới hôn trán tôi: “Alan, cậu không thể biết được tôi đã trả giá những gì vì cậu.”

Khi đó tôi đã chìm sâu trong tuyệt vọng. Trước khi Edgar lựa chọn thay tôi, tôi sẽ tự quyết định.

Tôi bắt đầu tuyệt thực.

So với tuyệt vọng chờ đợi bị tiêm LSD để rồi trở thành đần độn vô tri, tôi thà chọn con đường có thể giữ lại cho mình chút danh dự.

Mới đầu Edgar kiên nhẫn dỗ tôi ăn. Cậu ta đem cháo loãng đến, xốc tôi dậy ngồi dựa đầu giường, tự húp cháo rồi vặn cằm bắt tôi mở miệng, kề miệng ép tôi uống. Tôi cự tuyệt không nuốt, nước chảy tràn từ khóe miệng xuống vải trải giường. Cuối cùng cậu ta rút súng ra dí vào trán tôi, hỏi tôi muốn ăn hay muốn gặp Thượng Đế.

Cậu ta đè tôi xuống giường, họng súng dằn lên trán tôi, giống như một con báo điên.

Tôi nghĩ đây mới là Edgar đích thực sau lớp vỏ ngoài lịch lãm.

Ngày tuyệt thực thứ ba, tôi thều thào nói với cậu ta: “Bạn yêu ạ, từ khi Thượng Đế cho tôi đến thế giới này… tôi đã chẳng định còn sống trở về gặp ổng rồi.”

Chúng tôi giằng co khá lâu, cuối cùng cậu ta chán nản ném khẩu súng đi, vơ lấy cái còng khác còng cả tay phải tôi lại.

Cậu ta quyết định tiêm dinh dưỡng cho tôi.

Khi ấy cậu ta cưỡi trên lưng tôi, dùng cả cơ thể để ngăn tôi giãy giụa. Tiêm xong thay vì leo xuống cậu ta lại lột bỏ áo sơ-mi của tôi, đưa tay lần sờ quanh thắt lưng tôi rồi luồn cả vào trong quần.

“Chà, Alan.” cậu ta hôn mi mắt tôi.

“Tôi không có hứng.” tôi nói: “Cậu ra ngoài tự giải quyết đi.”

Edgar không đáp, cậu ta định hôn tôi, tôi cắn đầu lưỡi cậu ta, cậu ta lại hôn tôi còn hung hãn hơn nữa. Tôi không ngừng chống cự, rốt cuộc miệng chúng tôi nhoe nhoét máu, không biết là tôi cắn cậu ta chảy máu nhiều hơn hay cậu ta cắn tôi nghiêm trọng hơn.

Cuối cùng cậu ta thô bạo lột nốt cả quần dài tôi, tôi vùng vẫy, cậu ta nhét gối xuống dưới thắt lưng tôi, hùng hổ xốc hai chân tôi gác lên vai mình, ép tôi oằn mình trong một tư thế nhục nhã.

Tôi đã gần như van xin cậu ta đừng làm thế.

Tôi xin cậu ta buông ra, tôi nguyền rủa cậu ta chết đi bằng tất cả ngôn từ thô tục độc địa mình biết, nhưng cậu ta vẫn quỳ trên giường, banh rộng hai chân tôi, nhìn xuống tôi và nói: “Alan, cậu thế này rất đẹp.”

Cậu ta hỏi tôi: “Lúc cùng với Andemund Garcia, cậu thích tư thế này chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.