Sao Không Định Quay Về
Hai câu ngắn gọn, Du Liên Châu không hề vận khí nhưng người nấp trong chỗ
tối cách đó mấy chục trượng chỉ cảm thấy như thể hai người đứng đối mặt
nói chuyện, rõ mồn một, chỗ nào cũng nghe được. Người đều lạnh lòng, mấy năm nay đều nghe nói thanh danh Võ Đang lớn mạnh, lại không biết nội
công của người trước mắt đã tinh thâm đến thế. Kỳ thật không chỉ người
trên bờ, ngay cả Trương Thúy Sơn cũng sững sờ.
Người trên bờ
thấy hành tung đã lộ, nấp nữa cũng vô ích, kẻ cầm đầu hô một tiếng,
trong cội tùng hai bên bờ nhảy ra liên tiếp ba bốn chục hán tử, ăn mặc
binh khí mỗi người mỗi kiểu. Du Liên Châu quét mắt một cái, chắp tay
trầm giọng: “Võ Đang Du nhị Trương ngũ ở đây, hôm nay ba bang Vu Sơn,
Thần Quyền, Tam Giang đồng thời tới thăm, dám hỏi có gì chỉ dạy?” Dù
biết rõ đối phương chẳng có ý tốt nhưng nói năng lễ nghĩa vẫn đủ.
Những người kia thấy Du Liên Châu chỉ liếc một cái là chọc thủng thân phận
tất cả đều cả kinh, kẻ cầm đầu lớn tiếng: “Du nhị hiệp tinh mắt thật,
Triệu mỗ bội phục. Chúng ta nói trắng ra vậy, hôm nay chúng ta đến không vì gì khác, năm xưa tệ bang có mười lăm đệ tử vì Đồ Long đao mà bị hại
trên đảo Vương Bàn Sơn, hôm nay đến đây là tìm Trương ngũ hiệp đòi câu
trả lời. Rốt cuộc hiện giờ Tạ Tốn còn sống hay đã chết, Đồ Long đao đi
về phương nào?”
Trương Thúy Sơn nghe xong, đến đứng bên cạnh Du
Liên Châu, cao giọng: “Tại hạ đúng là có mặt mũi thật, khiến nhiều bang
hội liên thủ tìm như thế. Mọi người đã hỏi, Trương ngũ ta cũng nói cho
các vị. Tạ Tốn xấu xa độc ác kia vì nổi cơn điên loạn, sớm đã chết trên
hoang đảo cực bắc chín năm trước rồi. Còn tung tích Đồ Long đao, mấy năm nay liên lụy quá lớn, Trương mỗ không dám nói bừa, cần phải quay về Võ
Đang bẩm rõ gia sư, thứ lỗi tạm thời không thể nói với các vị.”
Bên cạnh, một giọng nói thô kệch cất lên: “Ai biết Trương Thúy Sơn ngươi về núi bẩm báo sư phụ hay là định nuốt riêng Đồ Long đao?! Tạ Tốn đã chết, tất Đồ Long đao trong tay ngươi, nếu thả ngươi về núi, chẳng phải Đồ
Long đao rơi vào tay Võ Đang Trương lão đạo sao?! Chẳng lẽ huynh đệ
chúng ta chết uổng công?”
Du Liên Châu sầm mặt, kẻ này ăn nói có ý làm nhục sư trưởng bổn môn, trong lòng phẫn nộ, lạnh lùng: “Vị huynh
đệ này nói chuyện cẩn thận! Võ Đang xưa nay không ham Đồ Long đao. Nếu
chư vị muốn biết về Đồ Long đao, xin mời ba mươi tháng ba tới Vũ Xương
Hoàng Hạc lâu một chuyến, trước mắt, thứ cho tại hạ và ngũ đệ ta không
thể thông báo.”
“Du nhị hiệp và Trương ngũ hiệp đã không nói,
vậy cũng không cần nhiều lời, xin thứ cho bọn ta vô lễ.” Tên cầm đầu họ
Triệu ban nãy rung trường đao, ba bốn chục tên đồng loạt rút vũ khí,
xông lên tấn công. Nhất thời mấy chục món binh khí tỏa hàn quang lấp
lóa, thiếu điều hoa mắt người ta. Bọn họ biết rõ với công lực của Võ
Đang Du nhị Trương ngũ, đừng nói đơn đả độc đấu, lấy một địch mười cũng
được, vì thế vừa xông lên đã gây sức ép, chiêu nào cũng hung tàn, chỉ
mong chiếm được tiên cơ.
Du Liên Châu nhún người nhảy lên, tránh né mấy chục món binh khí công đến trước mặt. Tay chàng chưa cầm trường
kiếm, vì thế trên chân lập tức biến chiêu, dùng liên hoàn cước pháp đá
vào mười mấy người trước mặt. Chỉ nghe “bốp bốp” liên tiếp mười mấy
tiếng, hơn mười người xông lên tấn công đều bị đá trúng, bật lùi ra cả
trượng, công lực kém một chút bị đá trúng ngực hộc ra máu tươi. Một
chiêu này khiến đầu lĩnh ba bang hội cả kinh. Bọn họ đều biết hai năm
nay phái Võ Đang càng lúc càng không thể xem thường, lại không ngờ một
chiêu nhìn cực kỳ sơ sài của Du Liên Châu lại đả thương nghiêm trọng mấy tay giỏi phe mình.
Trương Thúy Sơn đứng bên thấy Du Liên Châu
bị hơn ba mươi người bao vây làm sao đứng nhìn được? Lớn tiếng hô: “Nhị
ca, tiểu đệ giúp huynh!” Dứt lời tuốt kiếm khỏi vỏ, nhảy đến bên cạnh Du Liên Châu, bức lui mấy kẻ tấn công lần nữa.
Hai sư huynh đệ từ
nhỏ đã cùng nhau học võ, liên thủ chống địch càng không chỉ một lần,
phối hợp hết sức ăn ý. Thành ra tuy đối phương người đông thế lớn, vây
lấy hai người vòng trong vòng ngoài song vẫn bị hai người kềm chế, nhất
thời chẳng có kẻ nào thoát ra khỏi vòng chiến. Ân Tố Tố dắt Trương Vô Kỵ đứng trên thuyền không hề đi xuống. Trương Thúy Sơn kềm chế toàn bộ phe địch nên cũng không cần lo cho hai người.
Nhưng đương lúc chiến đấu kịch liệt, Trương Thúy Sơn bỗng nghe một tiếng la nhỏ, nghiêng đầu
nhìn thì thấy hơn hai mươi tên từ giữa sông lao ra phóng thẳng lên
thuyền, bao vây Ân Tố Tố đang ôm Trương Vô Kỵ. Ân Tố Tố là đường chủ Tử
Vi đường của Thiên Ưng giáo, luận công phu cũng không kém đi đâu. Nhưng
lúc này nàng ôm Trương Vô Kỵ, mấy kẻ kia chiêu nào cũng nhè lên người
nàng. Ân Tố Tố sốt ruột con mình, tay lại không binh khí, nhất thời
hoảng hốt, bỗng nhiên ngửi thấy mùi lạ trong không khí, kêu thầm không
xong nhưng đã không kịp nữa, trước mắt hoa lên, chưởng phát ra càng vô
lực. Trương Thúy Sơn muốn nhảy lên thuyền cứu thì mấy kẻ vây quanh càng
bám riết lấy. Mắt thấy Ân Tố Tố bên này khó mà chống đỡ, Trương Thúy Sơn nóng ruột, ngay lúc đó bỗng cảm thấy trên tay nhẹ đi, là Du Liên Châu
thay chàng tiếp đón mấy kẻ đeo bám, một chiêu bức lui mấy người, chừa
cho chàng một con đường. Trương Thúy Sơn không kịp gật đầu với sư huynh, đề khí nhảy tới định giải vây cho vợ con. Ai ngờ chàng chưa tiếp đất
thì thấy mạn thuyền bọt nước văng tung tóe, từ dưới đáy nước đột ngột
chui ra bảy tám người, tất cả đều dùng đoản đao, đeo bám sát gót, chiêu
nào cũng liều mạng, không cần đả thương địch chỉ vì chặn hết lối thoát
của chàng. Thoáng chốc lòng Trương Thúy Sơn chùng xuống, công phu mấy kẻ này Trương Thúy Sơn chẳng coi vào đâu nhưng lúc này vợ con nguy cấp, dù bị cản vài giây cũng đủ gây nên đại họa. Ngay lúc chỉ mành treo chuông, Trương Thúy Sơn chợt nghe sau lưng có một tiếng kêu trong trẻo, kèm đó
là một câu “Nhị ca!”, tiếp theo đó tiếng hàng loạt binh khí rơi loảng
xoảng xuống đất. Còn chưa đợi chàng kịp hiểu xem xảy ra chuyện gì thì
thấy một bóng người lướt qua đầu chàng, định thần nhìn lại chính là Du
Liên Châu vừa thoát khỏi đám người bao vây đeo bám. Du Liên Châu thi
triển khinh công nháy mắt đã rơi xuống cạnh Ân Tố Tố, chưởng phong quét
qua, hai mươi mấy người bao vây Ân Tố Tố hoặc trúng chưởng hoặc bị đẩy
lùi, thoáng cái đã giải nguy cơ. Tảng đá trong lòng Trương Thúy Sơn rớt
xuống, quay đầu nhìn thì thấy một thanh niên áo xanh tới từ phía đông,
tiếp đón hết mấy kẻ vốn bao vây Du Liên Châu, bấy giờ mới giúp chàng
rảnh tay quay về bảo vệ Ân Tố Tố và Trương Vô Kỵ.
Chỉ thấy thanh niên áo xanh kia thong dong đi tới, trường kiếm thong thả xuất chiêu,
nơi đi qua toàn bộ binh khí của đối phương rớt xuống đất loảng xoảng.
Thanh niên nhìn cũng chẳng buồn nhìn bọn chúng, hai mắt nhìn chằm chằm
Trương Thúy Sơn, lời nói lộ rõ vui mừng “Ngũ ca, tiểu đệ nhớ huynh chết
đi được!”
Trương Thúy Sơn cũng nhìn thanh niên nọ, vui mừng khôn xiết, mười năm, cho dù thay đổi lớn mấy thì huynh đệ lớn lên bên nhau
từ nhỏ làm sao không nhận ra nhau được? Kềm lòng không đậu buột miệng
“Lục đệ!” Vu Sơn, Thần Quyền, Tam Giang lúc này đã rụng hết quá nửa
trong tay Du Liên Châu và Trương Thúy Sơn, nghe Trương Thúy Sơn gọi thế
càng thêm thất kinh, tên thủ lĩnh họ Triệu nhìn thanh niên “Ngươi là Ân
Lê…” Nói chưa xong thì nghe loảng xoảng một tiếng, cổ tay trúng kiếm,
binh khí cũng rớt xuống đất như những kẻ bên canh. Mắt thấy Võ Đang chư
hiệp thoắt cái đã có ba người ở đây, cho dù bọn chúng còn muốn lấy Đồ
Long đao cũng biết hôm nay chắc chắn không chiếm được lợi. Tên cầm đầu
hô to: “Các huynh đệ giãn nước! Giãn nước!” Đám người kia nghe hò hét,
thở phào trong lòng, nói thầm nhặt được mạng về rồi, vội vàng bò dậy,
thậm chí có kẻ không kịp nhặt binh khí, lật đật trốn chạy, trong chốc
lát giải tán sạch sẽ, chỉ còn lại một đống binh khí bừa bãi.
Bên này Trương Thúy Sơn và Ân Lê Đình lại không quản được nhiều thế, ai
cũng chìm đắm trong niềm vui trùng phùng. Ân Lê Đình nắm chặt tay Trương Thúy Sơn, giọng phát run: “Ngũ ca, tiểu đệ nhớ huynh đến khổ!”
Trương Thúy Sơn nhìn sư đệ trước mắt, cười than: “Lục đệ, đệ lớn rồi!” Mười
năm trước lúc hai người ly biệt, Ân Lê Đình vừa mới mười tám, còn là một thiếu niên gầy gò, mười năm thấm thoắt, tiểu hài tử năm xưa nay đã là
một thanh niên cao lớn sừng sững như ngọc, ánh mắt vẫn trong trẻo sạch
sẽ như xưa, trong cung cách lời lẽ lại có nét ôn hòa trầm tĩnh riêng.
Huynh đệ gặp mặt, mừng rỡ vạn phần nhất thời không diễn tả được bằng lời. Thế là Trương Thúy Sơn dắt tay Ân Lê Đình đi xem Ân Tố Tố và Trương Vô Kỵ.
Mới rồi Ân Tố Tố trúng thuốc mê của đối phương, bây giờ đang bủn rủn vô
lực, được Du Liên Châu đỡ đến bên bờ ngồi nghỉ, Vô Kỵ ở bên lúng túng
nhìn mẫu thân mình. Trương Thúy Sơn vội vàng tiến lên dìu thê tử “Tố Tố? Có thấy khó chịu không?”
Ân Lê Đình thấy vậy, móc từ eo ra một
cái bình sứ tinh xảo, lấy ra một viên đơn dược màu cam đưa cho Ân Tố Tố: “Tẩu tẩu, thuốc này giải được thuốc mê, tẩu thử đi.”
Ân Tố Tố
nhận lấy cho vào miệng, cảm giác ngọt mát vừa miệng, giống như mật, quả
nhiên chỉ chốc lát cảm giác tay chân mất sức dần dần mất đi, cực kỳ hữu
hiệu. Lấy lại sức rồi, Ân Tố Tố mỉm cười gật đầu với Ân Lê Đình: “Lục
đệ.”
Ân Lê Đình cười nói: “Ngũ tẩu họ Ân, thật là hay quá, chẳng những là tẩu tẩu còn là tỷ tỷ nữa.”
Ân Tố Tố ở Băng Hỏa đảo mười năm, nghe trượng phu nhắc tới tiểu sư đệ này
vô số bận, nói chàng “rất dễ xấu hổ thẹn thùng, tính tình hệt trẻ sơ
sinh”, bây giờ gặp mặt cảm thấy lời này khá đúng song lại có chỗ bất
đồng, nhất thời khó mà nói rõ.
Vừa vặn lúc này thuyền chài dắt
ngựa quay về, mấy người đều mong sư huynh đệ gặp nhau sớm ngày nào hay
ngày đó, vì thế không muốn chậm trễ, đợi Ân Lê Đình dắt Mai Hàn Hề đã ở
Thu Linh trang hơn tháng lại, bốn người lập tức dẫn hai đứa bé cưỡi ngựa nhắm hướng tây mà đi. Trương Vô Kỵ từ nhỏ sống cùng cha mẹ và nghĩa phụ trên Băng Hỏa đảo, chưa từng gặp qua hài tử cùng tuổi nào, bây giờ thấy Mai Hàn Hề nhất thời hưng phấn vô cùng, lôi kéo Mai Hàn Hề hỏi đông hỏi tây, gần như là tò mò. Mai Hàn Hề xưa nay là đứa bé yên tĩnh lại dễ
tính, không cự được Trương Vô Kỵ nhiệt tình, hỏi gì nó đáp nấy, vì thế
dọc đường đi hai đứa bé ầm ỹ nhất.
Du Liên Châu kéo Ân Lê Đình
hỏi đã chào Phó Thu Nhiên chưa, Ân Lê Đình lại lắc đầu, nói hình như
việc làm ăn của Phó Thu Nhiên có chuyện khẩn cấp, mấy ngày trước rời Thu Linh trang đi đến bây giờ cũng chưa có tin tức, hẳn là bận quá không
kịp về trang. Mà đại thọ trăm tuổi của Trương Tam Phong sắp đến, phải
dẫn Mai Hàn Hề về Võ Đang trước, vì vậy trước khi đi chàng đã chào qua
Tống Tấn Văn. Du Liên Châu nghe xong gật đầu, Phó Thu Nhiên chẳng phải
người ngoài, cũng không cần quá khách sáo.
Mấy người nóng lòng
về nhà, tốc độ khá nhanh, lại thêm ngoài thành Kim Lăng đánh một trận
tống cổ mấy bang phái thực lực mạnh nhất trên Vương Bàn Sơn năm xưa,
thành thử dọc đường rất ít người ngăn cản. Có mấy lần, mỗi khi mọi người phát hiện có người âm thầm bám theo, chưa kịp có động tác thì có nhân
vật không biết tên ra tay đuổi đi thay họ. Du Liên Châu mấy người cũng
từng trải giang hồ, lờ mờ đoán được người âm thầm giúp đỡ ắt hẳn là
người của Thiên Ưng giáo, thế nên cũng làm như không biết.
Sáu
người đi không tới ba bốn ngày thì đến Hiếu Xương. Nơi này cách Võ Đang
không còn xa nữa, trưa hôm đó, bọn họ tìm một tửu lâu sạch sẽ trong
thành Hiếu Xương dùng cơm. Tửu lâu này cũng khá nổi tiếng ở đây, mùi vị
cũng ngon, vì thế hai hài tử Trương Vô Kỵ và Mai Hàn Hề ăn hết sức vui
vẻ. Du Liên Châu chăm chú ăn cơm, Trương Thúy Sơn lại nhìn Ân Lê Đình
ngồi bên không lo ăn, ngược lại tỉ mỉ lựa xương món cá vược hấp trên bàn một cách thành thạo. Được một lát, cả con cá hấp được nhặt xương sạch
sẽ, thịt cá trắng mịn từng miếng nằm ngay ngắn trên dĩa, rưới thêm nước
sốt nhìn rất đẹp mắt. Lần này vui nhất là Trương Vô Kỵ, nó ở Băng Hỏa
đảo ăn cá hơn chín năm, lần đầu tiên được ăn cá vược chế biến tỉ mỉ thế
này, hơn nữa quan trọng nhất là xương cá không có lấy một cái, thịt cá
tươi ngọt vào miệng là tan, đúng là tuyệt vời.
Trương Thúy Sơn
lại cười nói: “Lúc nhỏ huynh đệ chúng ta bắt cá dưới khe sau núi, lần
nào nướng xong cũng là lục đệ làm cái việc tỉ mỉ này. Không ngờ mười năm không gặp, chẳng những võ nghệ tiến triển hẳn mà công phu lựa xương
cũng không tuột dốc, thật là hoàn hảo.”
Ân Lê Đình nghe thế
không nhịn được cúi đầu, nửa ngày mới ngước lên khe khẽ mỉm cười, dường
như đang nhớ lại điều gì, bờ môi khóe mắt đầy ắp hoài niệm.
Trương Thúy Sơn đang định nói bỗng thấy Ân Lê Đình ngồi đối diện tự dưng biến
sắc, đũa rớt cạch xuống đất, cả người đờ ra không động đậy, sắc mặt kỳ
dị khác thường, nửa vui nửa buồn, cứ nghiêng đầu nhìn sang bàn sát vách. Trương Thúy Sơn đang khó hiểu, thì nghe tiếng hai người ở bàn sát vách
nói chuyện.
“Không biết lần này có phải là lần chữa bệnh từ
thiện đầu tiên của Lộ đại phu này không nữa, nghe nói đại khái năm sáu
năm trước, nàng từng chữa bệnh từ thiện ở dải Giang Tây một lần.”
“Năm sáu năm trước? Chẳng phải còn là cô nương trẻ tuổi sao? Để một nữ đại phu xem bệnh cho mẹ ta?”
“Hê, ngươi đừng có chê người ta là nữ đại phu. Ta nghe Triệu đại phu ở y
quán kế bên nói rồi, cô nương này không kém gì các danh y giỏi cả. Có
mấy lão đại phu khám bệnh mấy chục năm kê đơn còn không công hiệu bằng
nàng nữa!”
“Được được, đã thế, ta phải mau dẫn mẹ ta đi Vũ Xương một chuyến thôi, bỏ lỡ thôn này thì không còn tiệm khác đâu!”
Mấy câu này mọi người nghe rõ mồn một, chẳng những Ân Lê Đình, ngay cả chén trong tay Mai Hàn Hề cũng xoảng một tiếng, rớt xuống bàn.