Thoát Trói Buộc Trần Gian
Sáng sớm, Lộ Dao dựa vào lòng Ân Lê Đình ngồi trong thùng tắm, vẫn còn thở
hổn hển. Quanh mình là nước nóng ấm áp dễ chịu, còn có một đôi tay tuyệt vời xoa bóp những nơi đau nhức không thôi giúp nàng.
Ân Lê Đình thấy Lộ Dao híp mắt hưởng thụ, thoải mái dựa vào ngực chàng, trong lòng cực kỳ yên bình vui vẻ. Song nhớ tới màn vừa rồi, gò má cần cổ, gần như cả người chàng trong nháy mắt giống như bị nấu chín. Nếu không phải
đang ôm Lộ Dao, chàng thật muốn úp mặt vào nước. Tối qua, hai người đều
điên đảo thần hồn. Năm đó ở trúc cốc, chàng chỉ lo nghĩ cho thân thể Lộ
Dao, không dám buông thả theo ước vọng của mình. Nhưng đến giờ, Lộ Dao
vui vẻ, khỏe mạnh đến không thể nào khỏe hơn, hơn nữa… khá là chủ động,
dường như muốn chàng hiểu bây giờ không còn như hồi ở trúc cốc nữa. Quả
thật, thân thể Lộ Dao bây giờ khác xa khi đó, nhưng giống ở chỗ, đối mặt Lộ Dao, chàng chưa bao giờ kháng cự được. Vì thế cả đêm qua, gần như
đến canh năm trời sáng hai người mới ôm nhau mà ngủ. Sáng sớm nay, Ân Lê Đình xách nước nóng đến, muốn cho Lộ Dao ngâm nước nóng để thân thể dễ
chịu đôi chút. Chàng đương tuổi thanh niên, sáng sớm là lúc tinh lực dồi dào nhất, lại thêm câu đùa “nước nóng vẫn tốt hơn nước lạnh” của Lộ
Dao, thế là hai người lại triền miên hứng thú trong nước nóng. Bây giờ
nghĩ lại, lập tức máu toàn thân như muốn dồn cả lên mặt.
Lúc này Lộ Dao đang so đo chuyện khác. Cả người nàng đau nhức thật sự khó chịu, trong lòng có phần hậm hực bất bình. Rõ ràng người bị cào cắn xanh tím
đầy người là Ân Lê Đình, mà tối qua Ân Lê Đình từ đầu chí cuối luôn cẩn
thận, không nỡ làm nàng bị thương lấy một chút, trên người nàng một vệt
bầm ứ cũng chẳng có. Nhưng sáng sớm nay người đau nhức toàn thân không
động đậy được lại là nàng, mà cái người rõ ràng bị nàng cào rất thê thảm kia chẳng bị ảnh hưởng tí nào, hành động vẫn như thường ngày.
Dường như phát hiện được tâm trạng bất bình của Lộ Dao, Ân Lê Đình hỏi khẽ: “Tiểu Dao, sao rồi?”
Lộ Dao hừ một tiếng, nhíu mày nhìn chàng kỳ quái: “Vì sao rõ ràng huynh bị cào thảm hơn, nhưng bây giờ đau muốn chết là muội hả?”
Ân Lê
Đình nghe được nàng vẫn không thoải mái, vội vàng hỏi: “Còn đau? Chỗ
nào? Vai? Hay là eo? Hay là… Tiểu Dao muội kê đơn, huynh đi bốc thuốc.”
Tay không ngừng, vận hai thành chân khí giúp Lộ Dao thư giãn gân cốt.
Lộ Dao thoải mái hừ nhẹ, bấy giờ mới nói: “Cái này lát nữa nói, muội chỉ tò mò huynh…”
Ân Lê Đình mỉm cười: “Bây giờ muội không có nội lực, mà huynh tập võ quanh năm, bất luận nội lực hay gân cốt đều cường tráng hơn muội nhiều lắm,
chút chút này… khụ khụ, còn chịu được.”
Lộ Dao phùng má, lại chớp chớp mắt, nghiêm nghị nhìn chàng.
Ân Lê Đình nói: “Lại nói, Tiểu Dao, muội có định luyện lại công phu năm xưa đàng hoàng không? Huynh…”
Lộ Dao còn chưa đợi chàng nói xong liền gật đầu ngay tức khắc “Đương nhiên rồi! Muội… cái này, cũng không phải vì cái đó, chỉ là thê tử của Võ
Đang Ân lục hiệp, nếu không biết mấy chiêu kiếm pháp cao minh chẳng phải quá mất mặt ư?” Nàng rõ ràng, từ nay trở đi mình không thoát được dây
dưa với giang hồ, mà chuyện Thành Côn năm đó khiến nàng hoàn toàn hiểu
được đạo lý không nghề không phòng thân được. Mà với tính tình Ân Lê
Đình, nếu mình không có bản lĩnh phòng thân, e rằng chàng sẽ canh mình
cả ngày lẫn đêm không rời.
Ân Lê Đình nhẹ nhàng chải vuốt mái
tóc dài của nàng: “Những cái đó chẳng là gì với huynh, nhưng Tiểu Dao,
bây giờ giang hồ không thái bình, tuy huynh chắc chắn dốc sức bảo vệ
muội an toàn nhưng nếu có chuyện như Thành Côn kia lần nữa… Tiểu Dao
huynh, huynh… ôi, huynh chỉ cần nghĩ tới, nửa đêm đều sợ không ngủ
được…”
Lộ Dao hơi cúi đầu. Bốn năm nay, Võ Đang được Cửu Âm Chân Kinh và các môn công phu Đào Hoa đảo truyền lại, lại thêm xưa nay đối
nhân xử thế chính trực, thi hành hiệp nghĩa, bây giờ trên giang hồ mọi
người chớ hề sợ bất cứ ai bất cứ việc gì? Nhưng tâm tình sợ hãi của Ân
Lê Đình lúc này nàng có thể cảm thụ một cách chân thực qua da thịt tiếp
xúc, Lộ Dao ôm eo chàng, cười nói: “Năm đó muội nói nhận lục ca làm đồ
đệ học y với muội, vậy bây giờ đồ đệ này lục ca nhận hay không đây? Nói
trước đó, không được chê muội khó dạy, không được chê muội học chậm, còn nữa, muội từ chối trời chưa sáng đã bò dậy luyện công.”
Ân Lê
Đình nghe xong không nhịn được cười: “Dạy thì đương nhiên là dạy rồi. Có điều xưa nay chỉ nghe nói sư phụ yêu cầu đồ đệ, Tiểu Dao muội là người
đầu tiên huynh thấy bái sư mà đặt ra một hai ba điều kiện đó.”
Lộ Dao chơi nghịch hắt nước lên người chàng: “Bằng không đợi ngày khác lúc huynh muốn bái muội làm sư phụ học y, muội cũng cho huynh đặt điều kiện là được rồi!”
Nhất thời trong phòng tiếng nói cười rộn rã, tiếng nước hắt êm tai không dứt.
Lộ Dao và Ân Lê Đình chơi đùa cao hứng, những người còn lại của Võ Đang từ trên xuống dưới bận tíu tít. Bởi vì cách ba mươi tháng ba không còn mấy ngày, mà thêm chục ngày nữa, mồng chín tháng tư là đại thọ trăm tuổi
của Trương Tam Phong. Hai sự kiện liên tiếp, chuyện lớn chuyện nhỏ đều
cần chuẩn bị trước. May mà lúc Du Liên Châu còn chưa về Võ Đang đã
truyền tin về trước, vì thế toàn phái cũng không đến nỗi luống cuống tay chân. Có điều mặc kệ bận đến thế nào, Võ Đang chư hiệp gần như là nhất
trí một lòng dặn dò các đệ tử không cần đi quấy rầy hai người Ân Lê
Đình. Song trong phái Võ Đang không ai tới làm phiền không có nghĩa là
người ngoài không tới. Nhất là khi vị khách này vừa khéo đụng ngay hai
người Trương Thúy Sơn và Mạc Thanh Cốc không biết rõ nội tình tiếp đãi.
Người đến chỉ tên gặp Lộ Dao, Mạc Thanh Cốc nhìn sắc trời, sắp tới trưa rồi,
lại thấy cử chỉ thần sắc khách tới khá đặc biệt, biết Lộ Dao trước nay
giao du rất rộng, sợ lỡ chính sự của Lộ Dao, thế là cùng Trương Thúy Sơn đi tới chỗ Ân Lê Đình. Cách viện của Ân Lê Đình còn một đoạn, Mạc Thanh Cốc định ngoác miệng gọi “lục ca”, kết quả bị Trương Thúy Sơn đè lại,
bất lực lắc đầu: “Thất đệ, vốn ngũ ca còn khó hiểu sao đệ muội thích
trêu chọc đệ như thế, bây giờ xem như hiểu rồi!”
Mạc Thanh Cốc
không rõ nguyên nhân chớp chớp mắt, Trương Thúy Sơn buồn cười, vỗ mạnh
vai hắn, túm hắn rón ra rón rén đi tới cửa viện. Chính giữa sân, Lộ Dao
đang trừng mắt nhìn cầu thang trước mặt, có phần nhe răng nhếch miệng,
do dự không biết có nên đi xuống không. Ân Lê Đình mặt đỏ như gấc, kề
tai nàng: “Tiểu Dao, huynh thấy để huynh ôm muội đi thôi.”
Lộ
Dao khụt khịt mũi: “Làm gì mà yếu ớt đến thế? Muội không tin…” Nói rồi
nhấc chân đặt xuống bậc thang đầu tiên, nhưng không kềm được cẳng chân
mềm nhũn, mày càng chau lại. Ân Lê Đình vội vàng đỡ nàng, nhẹ nhàng bế
lên, xuống cầu thang lại thả nàng xuống. Lộ Dao ôm trán, hậm hực: “Chúng ta phá nó đi được không?”
Ân Lê Đình bị chọc cười, đáp: “Được.” Nói vừa xong liền ngẩng đầu lên, gọi với ra ngoài cổng: “Ngũ ca, thất đệ.”
Lộ Dao chẳng nghe thấy gì, chàng gọi như thế mới nhìn thấy Trương Thúy Sơn và Mạc Thanh Cốc đứng ngoài cửa đang nhìn hai người.
Trương Thúy Sơn cười nói: “Lục đệ, từ đây tới đại điện, dọc đường đệ còn phải phá không ít cầu thang đâu.”
Mạc Thanh Cốc nghiêm túc phụ họa: “Ừ, không biết chờ lục ca phá xong, vị
khách trong đại điện muốn tìm tẩu tẩu còn chờ được hay không.”
Lộ Dao vừa nghe có người tìm nàng, vội vàng hỏi: “Có khách tìm ta? Là ai?”
Trương Thúy Sơn lắc đầu: “Hắn chỉ nói là bạn cũ của lục muội, hơn nữa…”
Nói chưa xong, Mạc Thanh Cốc có vẻ như không dằn được cướp lời: “Hơn nữa người này còn tự xưng mình là hòa thượng.”
Ân Lê Đình vừa nghe hai chữ hòa thượng lập tức cảnh giác, nghiêm mặt hỏi: “Hòa thượng? Người của Thiếu Lâm tự?”
Mạc Thanh Cốc biết lục ca nhà mình chỉ cần nhắc đến người của Thiếu Lâm
liền căng thẳng, thậm chí giương cung bạt kiếm, vội vàng nói: “Không
phải không phải, lục ca, người này không biết võ công.”
Lộ Dao lại nghe ra điểm lạ trong đó “Tự xưng là hòa thượng?”
Trương Thúy Sơn gật đầu “Tự xưng. Bằng không nhìn ra được hắn là hòa thượng e rằng không nhiều.”
Mạc Thanh Cốc vỗ chàng “Đâu mà không nhiều? Căn bản là không có. Ngũ ca đã
gặp hòa thượng nào còn để tóc, mặc quần áo tục gia chưa? Còn trẻ tuổi
tuấn tú như thế nữa?” Vẻ mặt không thể tin được.
Lộ Dao càng nghe hai người nói càng lấy làm lạ, quay mặt nhìn Ân Lê Đình.
Mạc Thanh Cốc còn định nói gì đó lại bị Trương Thúy Sơn kéo lại “Lục đệ,
lục muội, người này còn đang chờ trong đại điện, hai người đi một chuyến đi.” Nói rồi nửa túm nửa lôi Mạc Thanh Cốc: “Thất đệ, đi thôi. Tam ca
bảo chúng ta xuống núi mua đồ kìa.”
“Mua đồ? Lúc nào vậy? Ngũ ca sao đệ không biết hả?” Mạc Thanh Cốc một bên bị kéo đi ra ngoài, một
bên đầu óc mù tịt hỏi Trương Thúy Sơn. Hắn rất tò mò thanh niên xưng là
hòa thượng kia, thật tình không nhịn được muốn đi theo xem thế nào. Song giọng hai người nhanh chóng xa dần, tiếng Trương Thúy Sơn vận khí
truyền đến: “Lục đệ, năm đó lúc chúng ta còn nhỏ, con đường bí mật chuồn ra khỏi đại điện bây giờ vẫn còn ít người biết lắm đó.”
Bên này Ân Lê Đình nhìn Lộ Dao, phát hiện Lộ Dao chu miệng, dang hai tay ôm lấy cổ chàng, cười nói: “Ân lục hiệp, vì tránh cho toàn bộ cầu thang của Võ Đang bị phá hủy, đành nhờ huynh bế muội qua đó vậy.”
Một câu
trêu đùa nhiều năm trước khiến Ân Lê Đình lắp bắp bây giờ nghe vào tai
lại cực kỳ ngọt ngào. Hai tay bồng ngang Lộ Dao lên, nhớ tới tình cảnh
đi hái mạn đà la hồi đó, không nhịn được cười: “Lộ Dao cô nương, nam nữ
thụ thụ bất thân…” Men theo lối đi đặc biệt vắng vẻ mà Trương Thúy Sơn
chỉ, đi thẳng tới tiền viện. Lộ Dao nghe xong cười giòn: “Không sao,
đằng nào Ân lục hiệp nhất định phải lo phụ trách rồi.”
Đến Tử
Tiêu cung, Ân Lê Đình còn chưa thả Lộ Dao xuống đã thấy một người đang
ngồi trong đại điện: mặc trường sam thư sinh màu trắng, búi tóc bịt khăn kiểu thư sinh. Mà Lộ Dao nghĩ tới lời Mạc Thanh Cốc nói hồi nãy, lại
nhìn người này, suýt nữa thì rớt cằm xuống đất.
Chỉ vì cái người tự xưng hòa thượng, đôi mắt hoa đào, tướng mạo có thể dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung, chính là Tô Tiếu.
Lần này cả Ân Lê Đình cũng ngơ ngác. Năm đó từ biệt tại trúc cốc, chàng
cũng không gặp lại Tô Tiếu nữa, bây giờ gặp nhau có cảm giác như đã cách một đời.
Tô Tiếu nhìn Lộ Dao, quần biếc áo trắng, một cây trâm
phỉ thúy búi tóc đen, mày đen như vẽ, má tựa phù dung mới nở, rõ ràng
vẫn là dáng vẻ cũ song lại thêm ba phần quyến rũ, đứng sóng vai bên Ân
Lê Đình, xinh đẹp hoạt bát, cực kỳ mê người.
“Lộ Dao!” Tô Tiếu
chẳng bận tâm gì khác, giờ thấy Lộ Dao trong lòng hưng phấn vô cùng “Ta
hành y đi qua Hà Nam, gặp được Phó trang chủ, nghe nói chuyện của cô,
vội vàng tới thăm! Lộ Dao cô không sao, tốt quá rồi! Thật sự là tốt
quá!” Càng nói càng khó dằn lòng “Lộ Dao, mấy năm nay ta đêm ngày bất an hối hận, bây giờ cô có thể quay về, rốt cuộc ta… rốt cuộc…”
Lộ Dao vỗ vai hắn “Được rồi được rồi, Tô Tiếu, chuyện cũ qua lâu rồi, không có gì đáng để bất an hết.”
Bạn cũ gặp cơn tai biến lại tương phùng, nói chuyện dông dài tóm lại không
thiếu được, huống chi Tô Tiếu tuyệt đối có thể nói đến mức nước sông
chảy ngược dòng.
Nửa ngày, Tô Tiếu bỗng e dè liếc Ân Lê Đình một cái, kéo tay áo Lộ Dao: “Lộ Dao… chúng ta còn là bạn không?”
Lộ Dao cười than thở: “Ngươi trả lời vấn đề của ta trước, ta hài lòng mới được.”
Mắt Tô Tiếu sáng lên, nói liên hồi: “Được được được, Lộ Dao cô hỏi đi.”
Lộ Dao và Ân Lê Đình nhìn nhau, nhướng mày hỏi: “Ngươi nói xem ngươi thành hòa thượng khi nào thế?”
Ai dè Tô Tiếu bày ra vẻ mặt không sao cả, trề môi: “Năm kia ta gặp một lão hòa thượng ở Xuyên Trung, chính là sư phụ ta, ông nói ta và ông có
duyên, nhất định nhận ta làm đồ đệ. Ta cảm thấy ông ấy cũng rất thú vị,
liền đồng ý.”
“Liền… đồng ý? Đơn giản vậy thôi? Sau đó ngươi
xuất gia hả?” Ân Lê Đình không ngờ mới mấy năm không gặp, Tô Tiếu lại
trải qua chuyện như thế.
“Khoan khoan khoan,” Lộ Dao vuốt trán,
quan sát Tô Tiếu từ trên xuống dưới, chỉ vào thân hình ăn mặc tục gia
của hắn “Ngươi xuất gia thật hả? Ngươi, ngươi… ở chùa nào? Pháp danh là
gì? Ngươi… hơ…” Lộ Dao cứ tưởng đó là hiểu lầm, không ngờ đúng là sự
thật.
Giờ Tô Tiếu mới hiểu được ý Lộ Dao, giải thích: “Đương
nhiên là thật rồi. Sư phụ là hành tăng, ta cũng chẳng ở chùa nào. Sư phụ nói tất cả đều là vật ngoài thân trần tục, không cần bận lòng. Để tóc
hay không để tóc, mặc y hay không mặc y, có pháp danh hay không không
quan trọng. Thế nên trước ra sao giờ cứ vậy, Lộ Dao cô xem như pháp danh của ta là Tô Tiếu là được!”
Lần đầu tiên Ân Lê Đình nghe chuyện mới lạ như thế, thật tình không biết nên phản ứng ra sao. Ngược lại Lộ
Dao sực nghĩ ra gì đó, hỏi: “Pháp danh sư phụ ngươi là gì?”
Tô Tiếu đáp: “Tuệ Kỵ.”