Gió Đông Nơi Nào Đẹp
Lời đồn bay tới tấp giang hồ mấy chục năm nay, bị truyền nhân Đào Hoa đảo
và chưởng môn Nga Mi có quan hệ sâu xa với Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao
nhất chính miệng xác nhận trong đó chẳng qua cất giữ một cuốn binh pháp, thậm chí còn kém mấy quyển binh pháp kinh điển tốn năm mười đồng ra
tiệm sách nào đó mua là có. Đả kích như thế, làm các phái vốn hả lòng hả dạ, nhăm nhe nhất định phải có Đồ Long đao ỉu xìu như cà nhúng sương,
trệu trạo nuốt không nổi đồ ăn, liền đó mất sạch hứng thú lục tục dắt
nhau ra về, mạnh ai nấy dẫn môn hạ đệ tử cám ơn Võ Đang chiêu đãi, uể
oải đi mất. Tống Viễn Kiều và Du Liên Châu lần lượt hành lễ cảm ơn,
không thiếu sót lễ nghĩa, sau đó sai các đệ tử đưa ra khỏi Hoàng Hạc
lâu.
Các tiêu cục vì chuyện Long Môn tiêu cục noi theo Thiếu Lâm
mà làm. Nhưng Trương Thúy Sơn nói thẳng không phải do chàng làm, Du Liên Châu lại hứa hẹn trước mặt đồng đạo giang hồ: Trương Thúy Sơn đã không
muốn nói rõ ai làm, Võ Đang nguyện ý trong vòng ba năm hành hiệp trăm
việc, lấy đó an ủi tính mạng vô tội của Long Môn tiêu cục. Ba tăng hàng
chữ Không nhìn Lộ Dao cười hì hì, bày ra vẻ muốn tính nợ cũ xin mời, còn kém chút kiếm cái bàn tính tới, thầm cân nhắc hôm nay sợ rằng chẳng có
kết quả gì, nói nhiều nữa cũng vô ích bèn dắt đệ tử, cao giọng niệm Phật cảm ơn Võ Đang hôm nay chiêu đãi, được Tống Viễn Kiều đích thân ra
tiễn, dắt đệ tử đi.
Nga Mi là phái đi cuối cùng. Du Liên Châu
thay mặt Võ Đang, lấy thân phận chủ nhân nói lời cảm tạ Nga Mi hôm nay
tới đây với Diệt Tuyệt sư thái, Diệt Tuyệt sư thái gật đầu đáp lễ, sau
đó đi thẳng tới trước mặt Ân Lê Đình và Lộ Dao. Ân Lê Đình theo bản năng bước lên một bước, chắn trước mặt Lộ Dao, cung kính hành lễ: “Sư thái.”
“Ân lục hiệp,” Diệt Tuyệt sư thái mở miệng, mắt thì nhìn Lộ Dao chòng chọc
“Bần ni có lời muốn nói với tôn phu nhân, không biết Ân lục hiệp có nể
mặt chăng?”
Ân Lê Đình biết năm đó từ lúc ở Thanh Lương sơn, Diệt Tuyệt sư thái liền không ưa Lộ Dao, bây giờ sao dám để bà ta cùng Lộ
Dao một chỗ. Đang định mở miệng, bỗng nghe Lộ Dao nói: “Lục ca, sư thái
đã có việc, huynh cứ để bà ấy nói chuyện với muội.”
“Tốt, Ân phu nhân có thể dời bước nói chuyện không?”
Lộ Dao mặc kệ bà ta, bước lên một bước nắm tay Ân Lê Đình “Lục ca huynh yên tâm đi, muội đi lát là về.”
Làm sao Ân Lê Đình yên tâm cho được? Chàng kéo Lộ Dao lại “Tiểu Dao, huynh đi với muội nhé?”
Lộ Dao nhìn chàng, chốc lát mềm lòng, nói với Diệt Tuyệt: “Sư thái, lục ca và ta vợ chồng một lòng, bà nói với ta và nói với hai người chúng ta
chẳng khác gì nhau.” Nét mặt không có đường thương lượng.
Diệt
Tuyệt đành đáp ứng. Ba người lên lầu năm, Diệt Tuyệt nhìn chằm chằm Lộ
Dao hồi lâu mới lên tiếng: “Ân phu nhân, theo cô biết, Ỷ Thiên kiếm thật sự chỉ dùng để tru sát tướng lĩnh coi rẻ Võ Mục di thư?”
Lộ Dao
dắt tay Ân Lê Đình, chẳng hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Diệt Tuyệt, nửa
ngày sờ mũi, đáp: “Sư thái là người khôn ngoan, có một số lời nếu nói
ngay trước mặt quần hùng giang hồ, sợ rằng mấy chục năm sau này Nga Mi
chẳng có lấy một ngày yên bình.”
Hiển nhiên tỏ vẻ trong Ỷ Thiên kiếm chứa cái gì, nàng biết rõ trong lòng.
Mắt Diệt Tuyệt xẹt qua sát khí, các đời Nga Mi chỉ có chưởng môn mới biết
bí mật này, bây giờ bị Lộ Dao biết được bảo sao bà ta yên tâm cho được.
Trường kiếm trong tay Ân Lê Đình hơi căng, tập trung cảnh giác, cũng
hiểu được nội tình chàng sợ Diệt Tuyệt sư thái có hành động. Lộ Dao
ngược lại chẳng hề khẩn trương, cười hì hì, nói với Diệt Tuyệt: “Sư
thái, ta biết bà đang nghĩ gì. Có điều Lộ Dao có thể nói cho bà hay, cái bà để ý đó, Lộ Dao chẳng thèm bận tâm. Chút bí kíp công phu võ học đó,
năm xưa suýt nữa thì bị ta lấy ra kê chân. Nếu không phải sau đó đưa số
sách ấy cho lục ca mang về Võ Đang, nói không chừng vài năm sau ta bất
cẩn lôi ra nhóm lửa cũng không chừng.”
Diệt Tuyệt sư thái giật
bắn mình, hoàn toàn không ngờ Lộ Dao chẳng xem Cửu Âm Chân Kinh ra gì
như thế, nhất thời vẻ mặt biến ảo khó lường. Lát sau dường như hoàn hồn
lại, trầm giọng: “Mang về Võ Đang? Chẳng lẽ sách này…”
Lộ Dao
biết bà ta định nói gì, cũng không phủ nhận: “Sách đó đưa ta lãng phí,
giao cho Võ Đang mới có thể phát huy hết công dụng.”
Lúc này Diệt Tuyệt sư thái mới hiểu “Mấy năm nay công phu thanh danh của Võ Đang chư hiệp đều tiến triển vượt bậc, chẳng lẽ vì sách này?”
Lộ Dao xòe
tay, vẻ mặt “ta là ngoài nghề”, lại nghe Ân Lê Đình nói: “Sách này năm
đó ta mang về Võ Đang đưa cho sư phụ, sư phụ bế quan tới một năm, rốt
cuộc lĩnh hội được tinh túy và yếu quyết trong đó, dung hợp với nội công tâm pháp vốn có của Võ Đang, lại truyền cho sư huynh đệ chúng ta. Đạo
lý âm dương kết hợp, xoay vần dung hợp trong đó, lại là cảnh giới đỉnh
cao của võ học.”
Lộ Dao lè lưỡi: “Nói rồi thôi, để trong tay ta chỉ lãng phí, giao cho lục ca bọn họ mới có ý nghĩa.”
Lòng Diệt Tuyệt sư thái ngổn ngang trăm mối, nhìn chằm chặp Lộ Dao nửa ngày
lại không biết nên nói gì. Nàng và Ân Lê Đình là vợ chồng, đừng nói một
quyển bí kíp, có thứ gì mà không thể tặng đâu? Nửa ngày chỉ đành âm thầm than thở vì sao Võ Đang lại có vận may như thế, dễ dàng có được bí kíp
võ công cất giấu trăm năm, nhìn Lộ Dao và Ân Lê Đình tay nắm tay, rốt
cuộc bất lực, phẩy tay áo mà đi.
Ân Lê Đình và Lộ Dao quay xuống
lầu bốn, nhìn Diệt Tuyệt sư thái dẫn đệ tử Nga Mi bỏ đi, ngoảnh đầu hỏi
Lộ Dao “Tiểu Dao, muội nói liệu Diệt Tuyệt sư thái quay về có nghĩ cách
lấy Cửu Âm Chân Kinh ra không?”
Lộ Dao nhún vai “Muội thấy là không.”
“Tại sao?”
Lộ Dao cười đáp: “Bí kíp này bà ta xem trọng quá mức! Người càng coi trọng thứ gì đó càng sẽ nâng cao giá trị của nó. Sư thái cực kỳ coi trọng địa vị Nga Mi trên giang hồ, đặt hết toàn bộ hi vọng lên quyển sách này. Vì thế vốn chỉ là một cuốn bí kíp võ công lại bị xem thành bảo vật trấn
sơn, sinh tử tồn vong và phát dương quang đại cả phái Nga Mi đều dính
đến nó, như vậy sao có thể tùy tiện lấy ra truyền thụ rộng rãi cho đệ
tử? Bà ta không như sư phụ, dốc lòng nghiên cứu truyền thụ võ học, chỉ
đơn giản vì nghiên cứu truyền thụ, không giấu diếm gì sư huynh đệ các
huynh. Với bà ta mà nói, chút võ học đó đeo theo quá nhiều danh vọng
giang hồ, đương nhiên sẽ không dễ dãi như Võ Đang rồi. Bây giờ ắt hẳn
trong lòng bà ta mâu thuẫn giằng co lắm đây.” Nói rồi quay sang Ân Lê
Đình “Nói ra thì, lục ca, huynh có một sư phụ tốt nhất giang hồ bây
giờ.”
Ân Lê Đình chưa kịp lên tiếng, Du Đại Nham kế bên đã cười
to: “Lục muội, sư phụ lão nhân gia bây giờ không phải cũng là sư phụ
muội sao?”
Lộ Dao phùng má, cười đáp: “Nói cũng đúng!” không ngoài dự đoán, bàn tay nắm tay mình siết lại, ấm áp mà khô ráo.
Hoàng Hạc lâu hẹn ngày ba mươi tháng ba, đại thọ trăm tuổi của Trương Tam
Phong vào mùng chín tháng tư, cách nhau có mười ngày. Trương Tam Phong
trước giờ không thích lễ nghi rườm rà, lúc trước mỗi dịp thọ tròn bảy
mươi, tám mươi, chín mươi, đa phần cũng dặn dò mấy đệ tử Tống Viễn Kiều
đừng quấy rầy đến đồng đạo giang hồ. Bây giờ dù là đại thọ trăm tuổi thì cũng như thế. Nhưng trong phái Võ Đang thì không thiếu được chúc mừng.
Hơn nửa tháng trước Tống Viễn Kiều đã bắt đầu chỉ huy đệ tử thu dọn mua
sắm đồ vật, đạo đồng bận tối mắt tối mũi, tiền điện hậu điện, nội cung
ngoại cung Võ Đang đều đã quét dọn sạch sẽ, dán câu đối chúc thọ, khá là vui mừng.
Gần tới ngày lễ, cũng có các phái như Thiếu Lâm, Nga
Mi, Côn Luân, Hoa Sơn phái người đưa quà chúc thọ tới. Mấy năm nay cho
dù giữa các phái có tranh chấp nhưng sự tình liên quan tới thể diện này
thì không thiếu. Có điều năm nay, chỉ riêng hai phần quà chúc thọ, lúc
đưa lên núi, Trương Tam Phong vuốt râu cười. Một phần của Thiên Ưng
giáo, một phần khác là của Thu Linh trang. Thiên Ưng giáo thì là lần đầu đưa quà tới, còn Thu Linh trang chẳng phải lần đầu tiên. Có điều lúc
trước Lộ Dao không có, mấy người Tống Viễn Kiều nhận quà xong, phái đệ
tử đi Kim Lăng đáp tạ song không hề muốn cho Ân Lê Đình biết được. Nhưng năm nay, Du Liên Châu, Trương Tùng Khê và Mạc Thanh Cốc đang ở trong
đại sảnh hầu Trương Tam Phong, nghe đệ tử báo quà của Thu Linh trang tới rồi đều cười mà không nói. Mạc Thanh Cốc nhảy phắt lên, muốn đi ra sau
tìm Ân Lê Đình. Du Liên Châu, Trương Tùng Khê cũng chẳng cản, Du Liên
Châu nói với đệ tử kia: “Ngươi đi đón khách vào, đừng chậm trễ.”
Bên này, Mạc Thanh Cốc chạy ra sau núi, vừa ngoặt qua cửa vòm thì thấy cả
Ân Lê Đình và Lộ Dao đều ở trong đình hóng mát, Mai Hàn Hề cũng ở bên
cạnh, còn có một hài tử chưa tới mười tuổi, đang nhào vào lòng Lộ Dao
dụi tới dụi lui, một tay thì túm tay áo Ân Lê Đình không buông, miệng
chu rõ cao, trên má còn đọng vệt nước mắt, bộ dạng rõ ràng là làm nũng.
Mạc Thanh Cốc chưa từng gặp đứa bé này, nhảy phóc tới trước mặt mọi người:
“Lục ca, đây là hài tử nhà ai thế?” Nhìn dáng vẻ thân mật của nó và hai
người, không nhịn được trợn mắt, bịt miệng “Lục, lục, lục, lục, lục ca…
không, không, không, không phải huynh…” Song thoắt cái lại cảm thấy hết
sức hoang đường “Không đúng! Sao có thể?!”
Ân Lê Đình chẳng hiểu ý hắn, chỉ nghe rõ là hắn hỏi đứa bé này, bèn đáp: “Tiểu gia hỏa này tên
Hà Vân Thực, đệ tử của Diệp lão đại phu Tế Nam. Mỗi năm huynh đến nhà
Diệp lão đại phu, nó đều muốn theo huynh lên Võ Đang, lần này nhờ đại
thọ sư phụ liền đón nó lên xem thử.” Hài tử này chính là Tiểu Vân nhà
Diệp Thù, lúc đầu xuân quấn lấy Ân Lê Đình đòi lên Võ Đang. Lần này Ân
Lê Đình và Lộ Dao vừa về núi liền phái đệ tử đi Tế Nam đón nó lên đây.
Lộ Dao ngồi bên nghe hiểu ý Mạc Thanh Cốc, bỗng nảy ra ý xấu, nói với Tiểu Vân: “Tiểu Vân ngoan, đệ quay đầu xem, người đằng sau là sư đệ Ân ca
ca, công phu cũng không kém chút nào!”
Tiểu Vân xưa nay hết sức
sùng bái công phu của Ân Lê Đình, nghe Lộ Dao nói, vội vàng đứng dậy
quay người lại, thấy một thúc thúc mặc trường sam màu nâu, thắt lưng đeo trường kiếm đang nhìn nó, nghe Lộ Dao nói công phu thúc thúc này giỏi,
cực kỳ cao hứng nhào vào người Mạc Thanh Cốc, túm vạt áo hắn mà chào
hỏi: “Đệ tên Hà Vân Thực, sư phụ, Lộ tỷ tỷ và Ân ca ca đều gọi đệ là
Tiểu Vân.” Nói rồi kéo tay áo Mạc Thanh Cốc lau nước mắt nước mũi còn
dính trên mặt, sau đó đu trên người Mạc Thanh Cốc “Ca ca huynh cũng biết công phu phải không? Rất lợi hại hả? Lợi hại giống Ân ca ca không? Ca
ca huynh cho đệ xem được không?” Nói rồi nịnh nọt làm nũng ôm cứng cổ
Mạc Thanh Cốc, mặt còn dính nước mắt nước mũi, “chụt” một cái hôn lên má Mạc Thanh Cốc “Ca ca đệ hôn huynh một cái, huynh cho đệ xem huynh múa
kiếm được không?”
Nhìn Mạc Thanh Cốc khóc không ra nước mắt ngó
trừng trừng bộ áo choàng mới vừa thay ban sáng, Lộ Dao thiếu điều cười
thành tiếng. Bản lĩnh bám người làm nũng của Tiểu Vân, năm đó chẳng
những khiến mình, mà cả Ân Lê Đình cực kỳ dễ tính cũng tặc lưỡi. Bây giờ đứa nhỏ này dán mắt vào Mạc Thanh Cốc rồi, những ngày nó còn ở lại Võ
Đang sau này, ắt hẳn Mạc Thanh Cốc không được thanh tịnh nữa rồi.
Ân Lê Đình nhìn Tiểu Vân đu trên người Mạc Thanh Cốc cười nói: “Thất đệ, tính Tiểu Vân thế đó, quen rồi sẽ ổn thôi.”
“Dạ.” Mạc Thanh Cốc méo xẹo mặt gật đầu, bất lực vỗ vỗ Tiểu Vân, bấy giờ mới
nói: “Lục ca, lục tẩu, Thu Linh trang phái người tới tặng quà cho sư
phụ.”
Hai người nhìn nhau, Lộ Dao cười: “Đi thôi đi thôi, lục ca, xem Thu Nhiên tặng cái gì.” Dứt lời dắt nhau đi thẳng tới tiền viện, bỏ lại Mạc Thanh Cốc một mình đối phó với công phu làm nũng bám người
tuyệt thế vô song của Tiểu Vân.
Ân Lê Đình và Lộ Dao vừa vào đại
điện thì thấy Trương Tam Phong, Du Liên Châu và Trương Tùng Khê đều có
mặt, ngồi trên ghế khách là Phó Hồng. Trương Tam Phong cười nói: “Lê
Đình, anh vợ đưa quà đến rồi, mau tới nhận đi.”
Lộ Dao cười hì hì kéo tay Ân Lê Đình, đi tới nói: “Hồng thúc, lâu quá không gặp rồi!”
Phó Hồng hành lễ: “Phó Hồng ra mắt đại tiểu thư, cô gia.”
Ân Lê Đình vội vàng bước lên đỡ: “Hồng thúc ngài là trưởng bối của hai
người chúng con, tuyệt đối đừng khách sáo như thế.” Phó Hồng tiếng là
quản gia nhưng tuổi thì làm cha Phó Thu Nhiên và Lộ Dao cũng không quá.
Mấy năm nay đa phần quản lý chăm lo mọi chuyện trong Thu Linh trang, Lộ
Dao và Phó Thu Nhiên đều đối xử như trưởng bối. Hơn nữa năm xưa Ân Lê
Đình và Lộ Dao thành thân, Trương Tam Phong cùng Phó Thu Nhiên không kịp tới nơi, trước sau đều do Phó Hồng chủ trì, thành thử những năm nay Ân
Lê Đình cực kỳ tôn kính ông.
Phó Hồng đưa danh mục quà tặng cho
Ân Lê Đình, nói: “Năm nay là đại thọ trăm tuổi của Trương chân nhân,
trang chủ phái tại hạ đưa quà chúc thọ đến, thuận tiện hỏi thăm cô gia
và đại tiểu thư.”
Ân Lê Đình đưa hai tay nhận danh mục, trình lên cho Trương Tam Phong.
Phó Thu Nhiên đưa quà tặng không như các môn phái khác, các phái kia quà
tặng rực rỡ muôn màu, hắn đưa tới chỉ có ba món. Món thứ nhất là Đạo Đức Kinh Lý Thái Bạch đời Đường đích thân sao chép. Món thứ hai là tượng
Nguyên Thủy Thiên Tôn bằng bạch ngọc dương chi cao một thước, điêu khắc
cổ xưa tao nhã, đế tượng khắc “Năm Thiên Bảo [104] Thứ Nhất” hiển nhiên
là cổ vật hiếm có. Món thứ ba là bức thư pháp Thu Thủy do danh gia Nhan
Chân Khanh viết, bút pháp đơn giản mà hùng hồn, khí thế mạnh mẽ, tăng
thêm sức mạnh cho ý thu thủy. Ba món đồ, chẳng món nào là đồ quý báu
nhưng món nào cũng ngàn vàng khó mua.
Trương Tam Phong vừa nhìn,
không khỏi cười nói: “Phó trang chủ thật là người tao nhã, không như
người thường. Quà này quá quý trọng. Có điều đã là thân gia, lão đạo
khách sao thì là người ngoài mất rồi. Lê Đình, chờ qua mồng chín, con và Dao nhi nên đi Kim Lăng mới phải.”
Ân Lê Đình vội vàng vâng lời
sư phụ, bên này Phó Hồng nói với Lộ Dao: “Đại tiểu thư, trang chủ đã mua xong sản nghiệp đất đai ở Hồi Long trấn dưới núi, xây một Phổ Tế y quán mới ở đó. Bây giờ mọi đồ đạc trong viện đều chuẩn bị khá đủ, mấy ngày
trước đã phát thiếp mời đại phu rộng rãi. Trang chủ nói đại tiểu thư chú ý một chút.”
Năm xưa Lộ Dao không ở cố định một chỗ cũng chẳng
để ý. Bây giờ xem ra sau này mỗi năm trừ du lịch hành y cũng ở Võ Đang
không ít thời gian. Vì thế Phó Thu Nhiên dứt khoát dựng một Phổ Tế y
quán dưới núi Võ Đang, tiện cho nàng hành y.
Chuyện này Lộ Dao biết, bèn gật đầu: “Chờ hai ngày nữa ta xuống núi xem thử.”
Phó Hồng lại nói: “Ngoài ra, lần này trang chủ còn đưa tới cho đại tiểu thư một bệnh nhân.”
Lộ Dao mở to mắt, vội vàng đứng dậy “Bệnh nhân? Ở đâu? Bệnh gì? Sao lại
đưa đến đây xa như thế? Kim Lăng không trị được ư? Mau dẫn ta đi xem.”
Phó Hồng nói: “Là chứng tê thấp, kéo dài cũng lâu ngày rồi. Mới đầu do
Trình đại phu của Nhã An y quán điều trị, bây giờ Trình đại phu có việc
về quê. Trang chủ nói hồi xưa đại tiểu thư từng có chút nghiên cứu về
chứng tê thấp, mà bản thân bệnh nhân này cũng có chút sâu xa với đại
tiểu thư, quanh năm ở Thu Linh trang, chẳng bằng đưa đến chỗ đại tiểu
thư. Chờ chữa lành xong, người đi hay ở lại do đại tiểu thư quyết định.”
Lộ Dao bị ông nói cho hồ đồ, có điều bản năng y giả làm nàng muốn đi xem.
Mọi người đều biết tính Lộ Dao, Trương Tam Phong bèn nói: “Đã thế, Dao
nhi đi xem thử đi.”
Lộ Dao và Ân Lê Đình hành lễ với Trương Tam Phong xong liền theo Phó Hồng đi phòng khách.
Trên giường trong phòng của khách lúc này có một người nửa nằm, Lộ Dao thấy
thì giật mình, là một tiểu nữ hài chừng mười tuổi. Sắc mặt hơi trắng,
thân hình khá gầy, đôi mắt đang cảnh giác nhìn chằm chằm Ân Lê Đình và
Lộ Dao, trong mắt thoáng chút đề phòng thù địch, không nói một tiếng. Lộ Dao xưa nay nhớ người chẳng nhớ mặt, không nhớ được tiểu cô nương này
là ai, trái lại Ân Lê Đình vừa liếc một cái liền vội vàng kéo Lộ Dao
đang định tiến lên chẩn bệnh lại, nói rất khẽ: “Tiểu Dao.” Tay cầm kiếm
siết lại.
Lộ Dao ngước mắt, không hiểu ý Ân Lê Đình, chợt nghe chàng nói rất khẽ bên tai: “Là tiểu cô nương lúc ở Hàng Châu đó.”
Lộ Dao sực nhớ ra, năm đó nàng và Ân Lê Đình đi qua Hàng Châu, từng cứu
một tiểu cô nương suýt bị xe ngựa đụng trúng trên phố. Ai ngờ trong
miệng tiểu cô nương này lại giấu độc châm, may mà bên mình có Ân Lê Đình nhanh tay lẹ mắt mới không bị thương. Sau đó Phó Thu Nhiên tra xét ngọn nguồn, phát hiện tiểu cô nương này là cô nhi, năm đó giấu độc châm
trong miệng là vì bị người đe dọa, thân bất do kỷ, hoàn toàn không hiểu
được tiền căn hậu quả, ngay cả độc châm cũng là do cơ quan giấu trong
răng tự động bắn ra, không phải do nó làm, thành thử thật khó mà quy tội cho nó. Phó Thu Nhiên cũng không khó dễ quá mức. Nghĩ nó một cô nhi,
nếu lưu lạc đầu đường chung quy khó sống sót, thế là cho nó ở lại Thu
Linh trang. Không ngờ đứa nhỏ này lại mắc chứng tê thấp. Loại bệnh mãn
tính này cực kỳ khó chữa, vì vậy lần này Phó Thu Nhiên tính đưa nó tới
cho Lộ Dao.
Lộ Dao chớp chớp mắt, an ủi Ân Lê Đình: “Lục ca,
không sao. Nó là đứa nhỏ, lại không biết võ công. Chuyện năm đó bản thân nó cũng không biết xảy ra việc gì, không trách nó được.”
Ân Lê
Đình biết Lộ Dao nói có lý nhưng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, bám
theo Lộ Dao sát gót, lặng lẽ vận chân khí, đề phòng ngoài ý muốn. Lộ Dao đi tới trước giường, cười nói: “Tiểu cô nương, ta tên Lộ Dao, là đại
phu. Muội tên gì?”
Tiểu nữ hài cắn môi không đáp.
Lộ Dao
không bận tâm “Muội mắc chứng tê thấp đúng không? Mỗi lần trời âm u có
mưa khớp xương toàn thân đau nhức khó nhịn, đúng không? Ta có thể chữa
cho muội!”
Tiểu nữ hài vẫn không nói, đề phòng nhích vào trong, tiếp tục nhìn Lộ Dao cảnh giác.
Tiểu hài tử từ nhỏ tứ cố vô thân khắc sâu trong tâm khảm, thế nên tính cảnh
giác cao độ, trầm mặc ít lời là chuyện bình thường. Năm xưa Lộ Dao cũng
gặp không ít trường hợp, không hề để tâm. Ân Lê Đình tuy đề phòng đứa
nhỏ này làm người khác bị thương nhưng mặt khác cũng rất đồng tình cảnh
ngộ của nó, thấy bộ dạng nó thế có chút mềm lòng.
Ngay lúc đó,
cửa cạch một tiếng bị đẩy ra, là Mạc Thanh Cốc mang theo Hà Vân Thực đi
vào. Hắn chỉ vào Hà Vân Thực bất lực nói: “Tiểu gia hỏa này nửa ngày
không thấy hai người lục ca, cứ ầm ỹ đòi tìm hai người, đệ đành mang nó
lại đây.”
Hà Vân Thực chạy tới bên canh Lộ Dao, khá tự giác bò lên đùi Lộ Dao đang ngồi cạnh giường: “Lộ tỷ tỷ, tỷ đang làm gì?”
Lộ Dao cười chỉ vào tiểu cô nương trong giường: “Tiểu tỷ tỷ này bị bệnh, tỷ đang chẩn bệnh cho tỷ tỷ ấy.”
Hà Vân Thực vừa nghe nói chẩn bệnh, lập tức lên tinh thần, vội vàng bò qua chỗ nữ hài kia: “Ôi cha cha, tiểu tỷ tỷ tỷ xinh quá đi!… có điều tỷ
bệnh à? Bị bệnh thì phải chữa đó, đệ xem giúp tỷ được không? Đệ cũng là
đại phu đó.” Nói rồi bò tới trước người tiểu nữ hài như con cún, nịnh
nọt nhìn nữ hài, còn thiếu nước vẫy đuôi nữa thôi.
Tiểu nữ hài
thấy nó sán lại trước mặt, nói chuyện một mình, còn giơ tay lên muốn tóm cổ tay mình nữa, bản năng dùng sức đẩy một cái, xô nó ra tới mép
giường, hung tợn trừng nó.
Hà Vân Thực lại chẳng hiểu ý nó, lồm
cồm bò dậy, không sờn lòng tiếp tục bò tới: “Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ đừng sợ, xem bệnh không đau đâu, tỷ để đệ bắt mạch được không?” Nhưng rất nhanh, lại bị tiểu nữ hài hung hăng đẩy ra.
Mấy người lớn cũng không
cản, buồn cười nhìn hai đứa nhỏ giằng co trên giường nửa ngày. Đến cuối
cùng Ân Lê Đình ra tay điểm huyệt ngủ tiểu nữ hài mới chấm dứt. Chàng
nhìn Hà Vân Thực, cười nói với Lộ Dao: “Tiểu Vân là đồ đệ của Diệp lão
đại phu nhưng huynh thấy nó càng thích hợp làm đồ đệ của Tô Tiếu hơn.”
Bên này Lộ Dao bắt mạch cho tiểu nữ hài, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, lấy
bút mực viết đơn thuốc. Tỉ mỉ dặn dò đạo đồng phòng thuốc bốc thuốc sắc
thuốc thế nào rồi mới yên tâm. Nàng và Ân Lê Đình đi trở về, vừa vào
viện, Ân Lê Đình ôm eo nàng, đẩy nàng ra sau lưng. Chỉ nghe Ân Lê Đình
cao giọng: “Cao nhân phương nào tới thăm Ân lục? Xin mời ra mặt gặp gỡ.” Dứt lời đứng ngay tại cổng, khí thế trầm tĩnh, trường kiếm trong tay
hơi nhấc lên.
Một tiếng cười vang lên: “Ân lục hiệp thính tai
thật, mấy năm năm tiến cảnh lớn thật, giang hồ đồn đại không giả, Dương
mỗ bội phục.”
Tiếng nói vừa dứt, từ sau nóc nhà một bóng người
phi thân nhảy xuống, trung niên thư sinh mặc áo bố thô trăng, tướng mạo
phóng khoáng, chính là Dương Tiêu hai người đã không gặp mấy năm. Nhưng
bộ dạng Dương Tiêu lại khiến cả Lộ Dao và Ân Lê Đình không nhịn được
tròn mắt, quay mặt nhìn nhau.