Kiếp Phù Sinh Được Bao Lần
Tiễn Kỷ Hiểu Phù đi rồi, Lộ Dao thở dài, nghĩ đến Ân Lê Đình lập tức cảm
thấy rầu rĩ không thôi. Hễ nghĩ tới sau khi Kỷ Hiểu Phù chết, con người
nhu hòa trong trẻo như Ân Lê Đình phải đau lòng bi thương đến độ nào mới sáng tạo ra một chiêu Thiên Địa Đồng Thọ nơi núi Võ Đang, đầu Lộ Dao
đau muốn nứt ra, vất vả suy nghĩ xem làm thế nào mới tốt, chẳng lẽ muốn
chờ đến khi Dương Bất Hối trưởng thành thật? Nhất thời không nghĩ ra
được kế sách nào. Có điều theo nàng thấy, chuyện này bất kể ra sao cũng
không nên giấu Ân Lê Đình thì hơn, đành phải nghĩ cách khiến Ân Lê Đình
suy nghĩ thoáng ra một chút mới được, khổ nỗi không nghĩ ra lời nào để
nói với Ân Lê Đình cả. Cứ như vậy một đường vừa đi vừa nghĩ, một bên suy tư một bên hung hăng lườm Phạm Dao giải tỏa cơn tức, bụng nghĩ hai kẻ
Tiêu Dao nhị tiên các người đúng là mang phiền phức cho người khác! Mới
đầu Phạm Dao còn lấy làm khó hiểu, chừng sau tập mãi thành quen, cho là
tính tình tiểu nữ nhi phát tác. Tô Tiếu ở bên lại không ngừng lôi đông
kéo tây nói này nói nọ, Lộ Dao đã phiền muộn sẵn, nếu không phải đến
Tuyền Châu còn cần hắn, nàng thiếu điều muốn đánh ngất hắn quăng ở giữa
đường.
Có điều số Tô Tiếu xưa giờ có vẻ hên, nếu không cũng sẽ
không gặp được Lộ Dao lâm thời diễn vai anh hùng cứu hắn khỏi cướp. Thế
nên không chờ Lộ Dao hoàn toàn bùng nổ, Tuyền Châu đã gần kề trước mắt,
Lộ Dao cũng không còn thời gian rầu rĩ nữa.
Tuyền Châu sát biển, vốn
là một thành trấn hải cảng cực kỳ phồn hoa. Thời này rất nhiều thương
nhân làm ăn buôn bán với Trung Nguyên đến từ hải ngoại, Tuyền Châu lại
là bến cảng những thương nhân này dừng chân khi đặt chân lên đất Trung
Thổ, đủ các sắc tộc người, thương nhân lui tới nườm nượp, thành trấn hết sức ồn ã náo nhiệt.
Một nơi như thế nếu bùng phát ôn dịch, ảnh
hưởng đến vô số người, tốc độ truyền nhiễm nhanh thế nào có thể đoán
được. Đây là lần đầu tiên Lộ Dao đến Tuyền Châu, còn chưa vào cổng thành đã thấy ngoài cổng có mấy hàng quan binh đứng gác. Cảnh tượng người ra
vô cổng thành thường thấy không có nữa, quan binh tên nào tên nấy cầm
binh khí, ăn mặc vũ trang. Ngoài thành cũng không có mấy quán trà dành
cho phu khuân vác người đi đường dừng chân thường thấy, bốn phía hoang
vu, không một bóng người.
Từ Thiên tiến lên chắp tay nói với quan binh “Vị quan gia này, xin hỏi các vị đại gia gác chỗ này có phải là
trong thành có chuyện không? Bây giờ có thể vào thành chăng?” Nói rồi
luồn trong tay áo lấy ra một đĩnh bạc không nhỏ nhét vào trong tay kẻ
nọ.
Binh sĩ kia vốn định quát Từ Thiên cút xéo nhưng bạc rơi vô
tay, có vẻ nằng nặng, liếc nhìn Từ Thiên một cái, thấy đối phương ăn bận kiểu văn sĩ, lễ độ nhã nhặn, vì thế có phần bực mình mở miệng “Hôm kia
trêm hành tỉnh hạ lệnh xuống, niêm phong bốn cửa thành Tuyền Châu, không cho phép bất cứ ai ra khỏi thành.” Nghe xong cả Từ Thiên và Lộ Dao đều
rét run, liếc nhau một cái. Tổ chức quan lại thời này, dưới cùng là
châu, trên châu là phủ, trên phủ là lộ, lộ rồi mới đến hành tỉnh. Tuyền
Châu lớn mấy cũng chỉ là một châu mà thôi, hành tỉnh trực tiếp điều binh đóng thành thế này, có thể thấy trong thành rất nghiêm trọng. Nhất là
lúc này, giai cấp thống trị hỗn loạn, chiến tranh nổi lên khắp nơi,
triều đình cơ hồ bất lực không quản nổi đất Lĩnh Nam xa xôi như Tuyền
Châu. Thế mà lần này chính quyền hạ lệnh xuống còn trực tiếp điều quân,
ắt hẳn sự tình quá nghiêm trọng khiến triều đình không thể không chú ý.
Từ Thiên móc trong lòng ra một tờ ngân phiếu đưa cho tên quân cầm đầu
“Các vị quân gia vất vả rồi, chút bạc này biếu các vị quân gia mua rượu
uống.”
Tên quan binh kia cũng không khách sáo, nghênh ngang nhét
ngân phiếu vào người. Lại nghe Từ Thiên nói “Chúng ta là đại phu từ dải
Giang Hoài tới đây, nghe nói Tuyền Châu có đại dịch, nguyện vào thành
chữa bệnh cho dân chúng, mong quân gia cho chúng ta vào thành.”
Tên quan binh nghe Từ Thiên nói lấy làm sửng sốt, quét mắt nhìn người tới
thêm mấy lần, thấy toàn là bộ dạng đại phu, thư sinh trói gà không chặt, đi sau còn có chừng mười tên sai vặt đánh xe, trên xe chất đống đồ đạc.
“Bây giờ trong thành có ôn dịch, cực kỳ nguy ngập. Trước triều đình phái tới ba ngự y đều nói Tuyền Châu bây giờ không cứu được, các ngươi vào thành không phải chịu chết hay sao?” Tên quan binh hỏi.
Từ Thiên đáp “Đa tạ quân gia quan tâm! Chúng ta ít nhiều có chuẩn bị tâm lý, đề phòng với bệnh dịch này rồi.”
Một tên lính đứng bên nói “Khâu Đầu nhi, ở trên đã nói không cho ra nhưng
không có nói cấm vào. Bọn chúng bằng lòng chịu chết ngài cứ để chúng vào là được rồi.”
Tên quan bị gọi là Khâu Đầu nhi quát một câu “Ngươi biết cái gì!” Tên lính lập tức ngậm miệng không dám nói thêm.
“Ta nói cho ngươi biết, bây giờ vào được không ra được. Nếu ngươi vào không biết chừng nào mới được ra!”
Từ Thiên vội đáp “Đương nhiên rồi. Đa tạ quân gia châm chước!”
Nói rồi quay lại bên cạnh Lộ Dao. Các đại phu đều bằng lòng vào thành, vì
thế mọi người trùm áo choàng ở ngoài thành, đeo khăn che mặt đàng hoàng, dưới ánh mắt kinh ngạc của quan binh tiến vào Tuyền Châu.
Bấy
giờ thành Tuyền Châu sớm đã không còn cảnh phố xá phồn hoa, người đông
nườm nượp, hàng quán san sát như cũ nữa. Trên đường phố, nhà nhà đóng
kín cửa, phố xá hầu như không một bóng người, thỉnh thoảng có người qua
đường cũng đi lại vội vã, mặt mày sầu thảm. Bất chợt lại có tiếng rên la đau đớn từ sau cánh cửa nhà nào đó, có lúc lại là tiếng khóc lóc. Đoàn
người Lộ Dao tìm đến y quán lớn nhất thành, vốn phải là nơi bận rộn nhất thì lúc này cửa lớn mở toang, sân viện rộng thênh thang không thấy bóng người qua lại. Từ Thiên trèo tường vào nhìn, phát hiện hóa ra người đi
nhà trống, thuốc thang chẳng còn lấy nửa viên. Khó khăn lắm mới chặn
được một nam tử chừng ba mươi tuổi trên đường, Lộ Dao hỏi thăm mới biết. Hóa ra trong thành tổng cộng có ba nhà kinh doanh y quán, đại phu một
nhà mấy ngày trước đã nhiễm bệnh mà chết, hai nhà kia ngay từ lúc ôn
dịch mới phát, dân chúng còn chưa dự đoán được tình cảnh hôm nay đã khăn gói cùng gia quyến nửa đêm trốn mất. Sau đó triều đình từng phái ba đại phu đến kiểm tra tình hình dịch bệnh, nhưng ba người kia vừa thấy bệnh
nhân xong, mặt mày không còn chút máu, không nói câu nào chạy khỏi Tuyền Châu. Rất nhanh có quan binh tới vây thành, chỉ cho vào không cho ra.
Về sau dân chúng muốn khám bệnh cũng không biết đi nơi nào, dưới cơn sợ
hãi phẫn nộ cướp hết dược liệu thuốc thang còn sót trong dược đường, lại không biết cách dùng, đành dựa theo phương thuốc của mấy thuật sĩ lang
thang mà nấu, uống vào không thấy công hiệu. Phụ mẫu, thê tử của nam
nhân này mấy ngày trước đã nhiễm bệnh chết, còn sót mỗi y và tiểu nữ nhi chín tuổi. Nào ngờ ngày hôm qua đứa bé cũng bắt đầu sốt cao ói mửa, y
không có cách, đành chiếu theo phương thuốc đi Diệu Âm quan ở tây thành
xin ít tàn nhang, định pha nước cho nữ nhi uống.
Mấy đại phu nghe xong đều nhíu mày, Tô Tiếu liền cùng nam tử kia về nhà. Từ Thiên dẫn
mấy tên tùy tùng và bảy tám đại phu đến hòn núi nhỏ cao nhất phía tây
thành dựng lều bạt. Lộ Dao cùng với mấy đại phu khác đến y quán lớn nhất thu dọn, dùng bách bộ ngâm rượu và mấy vị dược nặng khác phun khắp nơi, đuổi chuột diệt rệp, sắp xếp dược liệu công cụ đàng hoàng, mở phòng
bệnh.
Bên này Từ Thiên tự mình đi phủ tri châu một chuyến, lại
phát hiện cả phủ chỉ là một tòa nhà rỗng tuếch, chỉ sót lại một người
gác cổng già. Lão gác cổng nói trước một ngày đóng thành, tri châu đã
dẫn gia quyến gom góp đồ tế nhuyễn của riêng tây chạy về quê, bỏ lại dân chúng trong thành tự sinh tự diệt. Tuy rằng đã gặp rất nhiều chuyện như vậy, Từ Thiên vẫn chửi thầm trong bụng không thôi, đành phải phái tùy
tùng ở trong thành kêu gọi, nói có đại phu giàu kinh nghiệm từ Giang
Hoài đến, người mắc bệnh có thể tới Thiện Hòa đường lớn nhất thành khám
bệnh. Hơn nữa ở An Trân đường nhỏ hơn nằm ở góc khác có phát dược vật dự phòng được ác hạch, đến đó lãnh.
Lúc này, dân chúng trong thành
đã bị ôn dịch làm cho sợ vỡ mật, lại chẳng có đại phu chân chính nào,
thuốc cũng không có chỗ mua, mắc bệnh chỉ biết chờ chết chứ không có
cách nào khác. Vừa nghe nói có đại phu khám bệnh ở y quán, chỉ cần còn
động đậy cơ hồ toàn bộ xộc tới Thiện Hòa đường. Đằng này Lộ Dao và đám
tùy tùng vừa thu dọn y quán xong, đang nói chuyện phủ tri châu với Từ
Thiên thì không ít người kéo tới bên ngoài Thiện Hòa đường, thiếu điều
xô sập cửa.
Lộ Dao vừa nghe chuyện phủ tri châu, tức không để đâu cho hết, đảo mắt, nói với Từ Thiên “Ông nghĩ cách đuổi lão gác cổng đó
đi. Dù sao phòng ốc của phủ tri châu cũng nhiều, đợi Tô Tiếu về bảo hắn
dẫn mấy người tới đó thu dọn. Hễ là ác hạch xuất huyết thì đưa hết vào
đó.
Không tới hai canh giờ, ngoài cửa Thiện Hòa đường và An Trân
đường toàn là người bệnh, hai đại phu và mấy gã sai vặt ở cuối con đường ngoài Thiện Hòa đường lần lượt kiểm tra bệnh nhân một cách đơn giản
nhanh chóng. Hễ là ác hạch xuất huyết lập tức sai người đưa tới phủ tri
châu, mới phát sốt ói mửa sơ sơ trực tiếp đưa tới lều vải ngoài Diệu Âm
quan, chỗ đó đã có mấy chục nóc lều nhỏ, miễn cho người chưa mắc bệnh bị bọn họ lây. Còn như cơ bản chẩn đoán chính xác xong thì do sai vặt ghi
chép tên tuổi nơi ở, dẫn vào Thiện Hòa đường, người nhà cùng tới bị đưa
đến An Trân đường cách đó không xa lãnh thuốc phòng dịch.
Mười
mấy đại phu phân công xong, hai người phụ trách chẩn bệnh, Lộ Dao và bốn người khác cùng xử lý ác hạch xuất huyết ở phủ tri châu, Tô Tiếu và bốn người nữa chẩn bệnh ở Thiện Hòa đường, một đại phu khác họ Âu Dương dẫn bốn người nữa trị bệnh ở lều vải ngoài Diệu Âm quan. Còn lại hai người, lần lượt đi tới những nhà bệnh nhân không có ai chăm sóc, không đi khám được. Cứ ba ngày lại đổi lượt công tác một lần, trước khi đổi ca tập
trung lại một chỗ thảo luận một chút xem có phát hiện phương thuốc, loại dược nào đặc hiệu hay không.
Bận rộn nhất là Từ Thiên, ông ta
dẫn hai trợ thủ, vừa phải liên lạc phi cáp truyền thư với Phó Thu Nhiên ở Thu Linh trang, vừa phải kiểm kê dược liệu công cụ, chuẩn bị áo choàng
nấu thuốc cho mọi người mặc, còn phải đích thân coi sóc chuyện phun
thuốc khử trùng chỗ ở của Lộ Dao và các đại phu. Lần này trước khi đi,
Phó Thu Nhiên đã căn dặn ông kỹ càng, nhất định ông phải đích thân lo
liệu, chỉ sợ hạ nhân có sơ sót. Mười mấy đại phu ngụ tại chỗ cao nhất
phía bắc thành, nằm ngay hướng gió, lúc dựng lều, Từ Thiên ra lệnh châm
lửa thiêu trụi cả mảnh đất, bây giờ chỗ đó không có lấy một cọng cỏ. Mọi người có chỗ ở riêng của mình, mỗi người một lều, ước chừng ba bốn chục nóc, sai vặt, tùy tùng của đại phu dẫn theo, cũng bị Từ Thiên nhét vào. Thấy mấy đại phu mới tới há hốc mồm, Lộ Dao cười nói “Bản lĩnh giỏi
nhất của đại chủ quản Từ là nhét đồ, trong rương nhét dược liệu, xe ngựa nhét hành lý, bọc đồ nhét quần áo, đất bằng nhét lều vải, đương nhiên
còn nhét bạc vào tay quan quân nữa. Bản lĩnh nhét đồ đạc trong bọc của
ta cũng học từ ông ấy đấy.” Nói làm cả Từ Thiên cũng cười.
Cười
nói thì cười nói, cơ bản mỗi ngày Lộ Dao đều mệt muốn chết. Tuy nói mười mấy đại phu thay phiên nhưng thường thường có chứng bệnh hóc búa, không thể không nửa đêm lôi nàng dậy khám. Thế nhưng, mặc dù tất cả đại phu
nỗ lực như thế, tốc độ lây lan dịch bệnh cũng chỉ hơi hơi chậm lại, số
người chữa khỏi còn lâu mới bắt kịp số người phát bệnh. Ngoài Diệu Âm
quan đã chứa đầy người, bệnh nhân mới đành tạm thời dời đến chỗ không
người. Còn như phủ tri châu, hai tay Lộ Dao châm kim đến tê dại, bệnh
nhân còn sống chưa tới một phần mười. Qua mười mấy ngày, cơ hồ mắt đại
phu nào cũng thâm quầng, khẩu vị mất sạch vẫn phải cố ép mình nuốt
xuống. Vốn dĩ đã ngủ không ngon, nếu lại không ăn rất dễ lây bệnh. Thực
ra Từ Thiên đã đã đổi cách chế biến đồ ăn cho dễ nuốt, nhưng cứ nghĩ
xem, sau khi xử lý mấy chục bệnh nhân ói mửa rên la, cả người sưng phù
đầy u hạch còn nuốt được cơm, quả thật phải cần công lực. Vì thế, sáng
sớm ngày thứ hai mươi, Lộ Dao nhận được tin tức khiến nàng suy sụp khôn
kể, đại phu Đàm Lộc Trữ cùng đoàn bắt đầu phát sốt.
Lộ Dao và Tô
Tiếu cùng mấy đại phu nghe tin gấp rút chạy tới. Lộ Dao cởi áo Đàm Lộc
Trữ ra nhìn, bịch một tiếng, hòm thuốc trong tay rớt xuống đất. Chỉ thấy nơi thắt lưng, dưới cổ hắn nổi u từng cục, đều là nốt đen, chính là ác
hạch xuất huyết dữ dội nhất trong các chứng ác hạch.