Dần Dần Phủ Hoành Đường [58]
Sáng sớm ngày hôm sau, một đoàn người ra roi giục ngựa ra khỏi thành Hàng Châu từ cửa bắc, nhắm hướng Kim Lăng mà đi.
Mấy người đều biết Lộ Dao ngóng gặp Phó Thu Nhiên, thành thử lên đường cực
kỳ gấp rút, lại thêm Tiền Úc chuẩn bị đều là khoái mã hạng nhất, vì thế
đến ngày thứ tư thì tới Kim Lăng.
Còn cách thành Kim Lăng năm
dặm, mọi người nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu bên đường cái quan. Xe
ngựa làm từ gỗ trầm hương đen bóng mạ vàng, điêu khắc hoa văn tường vân
như ý, rèm lụa mỏng che cửa sổ, tinh xảo mà rộng rãi, lại không phô
trương. Lộ Dao vừa thấy chiếc xe đó, sắc mặt lập tức rạng rỡ lên, tung
người xuống ngựa, dưới chân thi triển khinh công phi thẳng về phía chiếc xe, giọng vui sướng như hoàng oanh rời cốc: “Thu Nhiên!”
Ngay
lúc này, mấy người Ân Lê Đình chạy đằng sau chỉ thấy một cánh tay dài
thon gầy thò ra từ thùng xe, vén tấm rèm gấm màu sắc rực rỡ lên. Một cái bóng màu trắng khom người chui ra khỏi thùng xe, là một công tử chừng
tuổi nhược quán. Mấy người Ân Lê Đình vừa nhìn rõ dáng vẻ người nọ liền
không nhịn được mà nín thở, trợn mắt, ngay cả Du Liên Châu thâm trầm
từng trải cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ bởi vì công tử trẻ tuổi
này, thật sự quá mức… xinh đẹp.
Cái từ xinh đẹp này, vốn dĩ không dùng để hình dung nam tử trẻ tuổi nhưng trừ từ này ra, mọi người thật
sự không nghĩ ra từ nào thích hợp hơn để hình dung người trước mắt. Da
trắng như tuyết, mặt mày như tác phẩm điêu khắc bằng băng, không soi
được tí tỳ vết nào, tinh xảo đến độ người ta không dám thở mạnh, chỉ e
không cẩn thận làm bẩn. Dáng người trung bình, hơi cao. Trường sam bằng
gấm trắng thêu hoa văn chìm, ngoài phủ thêm một lớp lụa đen mỏng như
cánh ve, gió nhẹ thổi qua phất lên như từng lớp bông tuyết, khiến cả
người tựa tiên nhân trong mây, lướt gió đạp trăng, khói mưa bao phủ.
Hiện giờ, trên người công tử xinh đẹp không giống người thường kia đang treo lủng lẳng Lộ Dao, cả người đầy bụi do đi đường gấp gáp kia. Còn gương
mặt tinh xảo khiến người ta không dám nhìn thẳng đang bị Lộ Dao dùng hai tay nhào nặn tới lui như nặn bột mì.
“A Dao, sao mới hơn một năm mà ngươi đen như chuột thế này? Không phải đã cố tình dặn ngươi phải
chăm chút trắng lên một chút, mắc công không gả đi được sao?” Vầng trán
như sứ của Phó Thu Nhiên nhăn thành chữ xuyên, gõ trán Lộ Dao. Vừa mở
miệng lập tức phá hỏng khí chất mới rồi.
Lộ Dao trừng mắt, cười
hì hì: “Cho dù ngươi không làm đại phu lâu rồi, chẳng lẽ những thứ học
được năm đó nuốt vô bụng hết rồi à? Chuột nhắt chúng ta dùng mười con
hết chín là chuột bạch, ngươi trắng không khác tụi nó bao nhiêu, nói ta
làm gì?!”
“Ồ? Gì đây? Hồi đó ai nhìn thấy chuột đen thì thích
không muốn thả ra, còn thừa lúc không ai chú ý lén trộm về nhà nuôi hả?
Kết quả nuôi ra con chuột dữ y chang người, cứ chui vô lồng chim anh vũ
của ta, hù con anh vũ đó đập cánh loạn cả lên?”
Lộ Dao dùng sức
véo má hắn: “Nam nhân xinh đẹp là kẻ hẹp hòi, chuyện từ tám trăm năm
trước cũng nhớ kỹ nữa. Sao hả? Ta đen một chút không phải rất xứng với
ngươi trắng sao? Ta khó gả đi không quan trọng, ngươi dễ gả đi là được
rồi!” Nói rồi vỗ hắn cười to: “Có điều ngươi như thế này, dám lấy ngươi
không được mấy người, ít nói ta đi!”
Phó Thu Nhiên đỡ trán than:
“Người thì đen, tính lại dữ, cầm kỳ thi họa nữ công gia chánh một món
cũng không biết, còn không biết làm bộ làm tịch lấy một chút. Ngươi xem
ngươi hù người ta rồi kia.” Nói rồi hất cằm chỉ về phía bốn người Du
Liên Châu Ân Lê Đình đằng sau hai người.
Đến lúc này mấy người Ân Lê Đình Du Liên Châu mới từ từ hoàn hồn lại, nhìn màn trước mắt không
khỏi hai mặt nhìn nhau, không biết nên kinh ngạc vì dung mạo khí chất
của Phó Thu Nhiên hay là kinh ngạc vì hai người thân thiết như thế.
Đương nhiên, sau khi nghe cuộc trò chuyện nhiều năm không gặp của hai
người thì, trừ Ân Lê Đình, những người còn lại đã không còn sức đâu mà
kinh ngạc nữa. Còn như Ân Lê Đình, sớm đã quen cách ăn nói không chết
người không ngưng của Lộ Dao rồi, bây giờ coi như hiểu rõ bản lĩnh miệng lưỡi của Lộ Dao luyện từ đâu ra.
Bấy giờ Lộ Dao mới thả tay ra,
kéo Phó Thu Nhiên đến trước mặt mọi người, cười hì hì nói: “Cái vị hồng
nhan họa thủy này là Phó Thu Nhiên ta thường nhắc. Thu Nhiên, mấy vị đây là Du Liên Châu Du nhị ca, Du Đại Nham Du tam ca, Trương Tùng Khê
Trương tứ ca, còn có Ân Lê Đình Ân lục ca trong Võ Đang thất hiệp.”
Phó Thu Nhiên chắp tay: “Thu Nhiên không giao thiệp giang hồ, thanh danh
các vị cũng như sấm bên tai. Hôm nay được gặp quả thật may mắn. Huống hồ thời gian này hẳn là A Dao gây không ít rắc rối cho các vị, Thu Nhiên
tạ ơn trước.” Nói rồi lần lượt làm lễ theo thứ tự lớn nhỏ, đến Ân Lê
Đình thì ngẩng đầu nhìn nhiều hơn một chút, trong ánh mắt có mấy phần
thăm dò ẩn ý.
Mấy người Du Liên Châu lật đật đáp lễ. Người giang
hồ hiếm khi giao tiếp với thương nhân. Tuy vì Lộ Dao, cái tên Phó Thu
Nhiên này với họ mà nói khá quen thuộc nhưng dung mạo Phó Thu Nhiên thật sự khá rung động lòng người, thành thử nhất thời mọi người đều yên
lặng. Lộ Dao và Phó Thu Nhiên hoàn toàn không để ý, thực tế phản ứng của Du Liên Châu mấy người lúc nhìn thấy Phó Thu Nhiên tốt hơn nàng tưởng
tượng rất nhiều. Từng có không ít người, sau khi nhìn thấy Phó Thu Nhiên nói chuyện cũng không mạch lạc được nữa. So với họ, Võ Đang chư hiệp
chỉ kinh ngạc vài giây quả thực không tính là gì.
Du Liên Châu
đứng đầu mọi người nên mở miệng trước: “Y thuật của Lộ cô nương trác
tuyệt, chưa khỏi bệnh tật nhiều năm của tam đệ, từ trên xuống dưới Võ
Đang cảm ân không hết, sao lại nói phiền hà? Phó trang chủ quá lời rồi.”
Phó Thu Nhiên đáp: “A Dao lập chí hành y tế thế, chuyện này vốn là bổn phận của nó ấy. Du nhị hiệp và quý phái không cần để trong lòng.” Nói rồi,
đôi mắt tuyệt đẹp liếc Ân Lê Đình cười nói: “Ngược lại, bắt đầu từ Tuyền Châu, Ân lục hiệp chiếu cố A Dao nhà ta nhiều hơn, mấy lần bảo vệ nó
bình an. Tính tình A Dao thế nào ta hiểu rõ nhất, mấy tháng nay sợ là Ân lục hiệp bị hành hạ mệt rồi?”
Lộ Dao vô tư trong sáng, hoàn toàn phớt lờ Phó Thu Nhiên nháy mắt bỡn cợt, song lo Ân Lê Đình xấu hổ, vì
thế không chờ Ân Lê Đình trả lời đã túm Phó Thu Nhiên “Sao ngươi lại
chạy tới đây?” Thuận tiện trừng hắn một cái: ngươi không có chuyện gì đi chọc người ta làm chi?
Phó Thu Nhiên gõ đầu Lộ Dao “Còn không
phải vì tới tóm ngươi? Ngươi, con nhỏ chết tiệt chạy lung tung hết, ta
không đi ra đón, không khéo mới chớp mắt lại chạy mất tăm nữa rồi!” Lại
chớp chớp mắt với nàng: thật tình nhịn không được!
Lộ Dao rụt cổ, thè lưỡi, ý cười trên mặt không bớt.
Mấy người phía sau không nhìn thấy hai người trao đổi bằng mắt. Du Đại Nham nghe hai người nói chuyện không nhịn được cười sang sảng: “Phó trang
chủ, từ lúc ra Hàng Châu, dọc đường đi Tiểu Lộ luôn gấp rút, điểm này sư huynh đệ chúng ta có thể làm chứng.”
Đột nhiên Lộ Dao nhớ ra chuyện
gì, len lén liếc Ân Lê Đình, thấy Ân Lê Đình cười nhìn mình không nói.
Lúc trước từ Phù Điền hai người vừa đi vừa hành y, du ngoạn khắp nơi,
mấy ngày đi chưa được vài chục dặm, vội vàng nháy nháy mắt với chàng, Ân Lê Đình nhìn mà không nhịn được cười.
Mọi người cùng cưỡi ngựa
phóng vào thành Kim Lăng. Lộ Dao và Phó Thu Nhiên lớn lên bên nhau từ
nhỏ. Lần này đầu tiên là vì chuyện của Du Đại Nham, sau đó là vì đại
dịch Tuyền Châu, trước sau cách biệt một năm trời, giờ gặp lại tất nhiên có vô số chuyện muốn nói, vì thế nhất thời vui vẻ như chim hót líu ríu
nói chuyện không ngừng, cười tươi như hoa, cực kỳ hoạt bát. Ân Lê Đình
còn đỡ, thời gian qua đã nếm đủ tính tình Lộ Dao; nhưng trong ấn tượng
của mấy người Du Liên Châu, lưu lại nhiều nhất là tính kỹ lưỡng lúc chẩn mạch cho Du Đại Nham trên núi Võ Đang, ăn nói sắc bén lúc châm chọc
phái Thiếu Lâm trong Tử Tiêu cung, cùng với mưu tính kín kẽ rửa sạch
quan hệ giữa Trương Thúy Sơn và Đồ Long đao, cho dù thỉnh thoảng cười
giỡn với Mạc Thanh Cốc cũng chỉ thoáng qua, ấn tượng trước đó khắc sâu
nên thật sự dễ bị người ta bỏ qua. Thành ra, lần đầu tiên mọi người thất Lộ Dao vui vẻ giống như thiếu nữ mười mấy tuổi, song liền đó lại cảm
thấy không đúng, Lộ Dao chỉ có mười mấy tuổi, nói “giống” là thế nào?
Phó Thu Nhiên nói chuyện với Lộ Dao, song vẻ mặt của Võ Đang chư hiệp đều
thu hết vào mắt. Lại cùng trò chuyện hàn huyên với họ, cũng nói một ít
chuyện trong giang hồ. Đến phiên mấy người Du Liên Châu kinh ngạc, không ngờ một thương nhân như Phó Thu Nhiên cũng khá hiểu giang hồ cố sự, hơn nữa troc chuyện mấy câu, chẳng những không khiến người ta cảm thấy tay
ngang, thái độ lời lẽ cực kỳ tự nhiên, khiến đối phương cảm thấy rất dễ
chịu.
Không ngờ rằng từ sau lần Lộ Dao viết thư đề cập chuyện Võ
Đang cho hắn nghe lần đầu tiên, hắn liền tốn không ít công sức phái
người điều tra chuyện các môn các phái cùng cố sự, tranh chấp trên giang hồ. Cá nhân hắn và Lộ Dao tình cảm thân mật còn hơn anh em ruột, Lộ Dao đã giúp Du Đại Nham trị chứng tàn phế tay chân, hắn liền dự đoán sau
này rất có khả năng nàng sẽ tiếp xúc với người giang hồ thường xuyên
hơn, thành thử phải nắm hết thông tin trong tay trước, đợi đến lúc cần
có thể sử dụng. Lộ Dao cười thầm trong bụng: hơn năm không gặp, Thu
Nhiên này làm thương nhân càng lúc càng chuyên nghiệp, công phu khôn
khéo tu luyện đúng là lô hỏa thuần thanh nha! Nghĩ rồi cười lườm hắn một cái. Phó Thu Nhiên sao không biết ý Lộ Dao chứ, nhướng mắt mỉm cười:
đương nhiên rồi!
Không tới nửa canh giờ, mọi người đã vào thành
Kim Lăng. Kim Lăng là nơi phồn hoa, từng là kinh đô của các triều đại
Ngô, Đông Tấn, Tống, Tề, Lương, Trần, có danh xưng cố đô sáu triều.
Ngoài sông Tần Hà, Kim Lăng còn có Hoành Đường, nằm ở phía tây thành Kim Lăng, phong cảnh tuyệt đẹp, hiện rõ nét thanh tú của Giang Nam.
Thu Linh trang nằm kế bên bờ Hoành Đường.
Khác với tưởng tượng của mọi người, thân là ngôi sao mới nổi trong giới
thương nhân Giang Nam, chiếm cứ quá nửa ngành nghề dược liệu dệt lụa
nhưng Thu Linh trang hoàn toàn không có khí thế của đại thương hộ, thậm
chí còn không bằng phân hiệu Hàng Châu. Ít nhất phân hiệu Hàng Châu còn
có cổng lớn sơn son, trên có biển đen chữ vàng, hai bên cổng có sư tử
bạch ngọc đứng chầu. Còn Thu Linh trang Kim Lăng này thì, đến cánh cổng
lớn cũng không có nữa. đoàn người đi men theo bờ Hoành Đường, thấy một
cái sân nhỏ có tường trắng ngói xanh bao quanh thấp thoáng dưới bóng tà
dương. Bên con đường đá xanh, một lối đi nhỏ trải đá cuội không rộng
lắm, hai bên lối đi là hai hàng cây cắt tỉa gọn gàng. Đi chừng chục
bước thì đến một cánh cổng có mái hứng mưa rộng chừng một trượng. Cổng
viện vẫn là tường trắng ngói xanh. Hai bên cổng có hai tấm biển gỗ, trên viết câu đối, nền đen chữ xanh: sảng tá thanh phong minh tá nguyệt,
động quan lưu thủy tĩnh quan sơn. Ân Lê Đình ngẩng đầu nhìn song không
thấy bức hoành, quan sát sơ sơ mới nhìn thấy một tảng đá lớn hình thù kỳ lạ nằm một bên cổng, trên đá khắc hai chữ triện: Thu Linh. Duy nhất hai chữ này là vẽ bằng vàng đen, nếu không có hai chữ này, sợ là không có
ai biết nơi yên tĩnh thanh nhã này là Thu Linh trang đứng đầu Kim Lăng.
Trương Tùng Khê nhìn thấy nơi này, khen ngợi: “Phó trang chủ đúng là người
phong lưu thanh nhã, Thu Linh trang khiến bọn tại hạ mở rộng tầm mắt.”
Lộ Dao nghe xong hít hơi liên tục, mặt nghẹn sắp đỏ bừng lên, một tay vịn
eo, bả vai không ngừng run rẩy. Phó Thu Nhiên lườm nàng một cái, nhướng
mày: “Ngươi không thể giữ mặt mũi cho ta à?”
Câu này rốt cuộc
khiến Lộ Dao cười ra tiếng, tiếng cười lanh lảnh, cơ hồ sắp sặc. Võ Đang chư hiệp quay mặt nhìn nhau, khó hiểu. Phó Thu Nhiên nheo mắt lườm Lộ
Dao, sau đó chắp tay nhìn mọi người: “A Dao nhà ta từ nhỏ không có quy
củ quen rồi, các vị không cần thấy lạ.”
Lộ Dao đứng thẳng người,
chùi nước mắt ứa ra vì cười: “Rồi rồi, lần này ta giữ mặt mũi cho ngươi. Ta xem ngươi chống được bao laia.”
Đang nói tới đó, cánh cổng
đột nhiên bị đẩy ra nghe cạch một tiếng. Bên trong có một thiếu niên áo
xanh chừng mười ba mười bốn tuổi, sạch sẽ khoan thai. Thiếu niên thấy
mọi người đứng ở cổng, không hoảng không loạn mở cửa ra, đi ra hành lễ
với Phó Thu Nhiên và Lộ Dao: “Trang chủ, đại tiểu thư.” Kế đó cũng hành
lễ với mấy người Du Liên Châu, vì không biết tên nên cũng không chào
hỏi, thái độ cung kính lễ độ mà đúng mực.
Phó Thu Nhiên gật đầu, căn dặn: “Ngươi đi nói với Tấn Văn, khách Võ Đang tới.”
Thiếu niên nọ chắp tay, nhanh chóng bước đi.
“Nơi này là tệ trang. Chư vị đã tới Kim Lăng, nếu không chê xin mời nghỉ lại đây, để Thu Nhiên trọn vai trò chủ nhà.” Phó Thu Nhiên nói.
“Như thế, Du mỗ và các sư đệ quấy rầy.”
[58] Đường đê bao sông Tần Hoài nổi tiếng ở Kim Lăng