Tóc Xanh Không Phụ Chàng
Trước mắt Ân Lê Đình, đôi mắt sáng rực của Lộ Dao và nụ cười ấm áp làm gò má
tái nhợt của nàng dường như phát sáng lấp lánh “Lục ca, muội nói, chúng
ta thành thân đi.”
Lộ Dao nhìn Ân Lê Đình ngơ ngác, chớp mắt “Sao vậy, lục ca… khụ, khụ khụ… chẳng lẽ bây giờ không muốn lấy nữa?”
Nửa ngày rốt cuộc Ân Lê Đình hoàn hồn lại, vốn dĩ là câu nói khiến người ta mặt đỏ tim đập tuyệt đẹp vô cùng nhưng giờ này cảnh này, chàng chỉ cảm
thấy lòng như bị kim châm, hai tay ôm riết lấy Lộ Dao, kề bên tai nàng
thì thào: “Bằng lòng, Tiểu Dao, Tiểu Dao… sao huynh lại không muốn chứ?
Huynh đi gửi thư cho sư phụ sư huynh… để họ để họ…” Nói đến đây sực nhớ
từ Võ Đang đến đây có nhanh cũng phải chín mười ngày đi đường, không
cách nào nói tiếp nữa.
Lộ Dao dựa vào vai Ân Lê Đình, nhẹ nhàng
vỗ lưng chàng, nói nhỏ: “Nào có, khụ khụ, nào có phiền phức thế? Huynh
biết muội ghét nhất là mấy thứ phiền toái khuôn sáo đó mà… ngày mai
chúng ta thành thân được không…”
“Được, Tiểu Dao muội nói gì cũng được… nói gì cũng được cả…”
Lộ Dao bỗng cảm thấy nước ấm rơi xuống cổ nàng, lặng lẽ rơi trên làn da
lạnh giá của mình, từng giọt từng giọt, khiến toàn bộ thần trí nàng bị
đốt đến đau đớn khôn cùng. Tuyệt vọng và sợ hãi trong lòng Ân Lê Đình
bây giờ, nàng đã từng thể nghiệm một cách chân thật nhất. Bây giờ nàng
có muốn lấy thân thay thế cũng không thể. Hồi lâu không nói, Lộ Dao khẽ
khàng lau má Ân Lê Đình, cười nhợt nhạt: “Lục ca, nếu huynh khóc rồi,
người ta, người ta sẽ nói muội mới khụ khụ… cầu hôn Võ Đang Ân lục hiệp… dọa người ta khóc rồi… khụ khụ… như vậy chẳng phải muội mất hết mặt mũi sao?… khụ khụ…”
Ân Lê Đình nhìn Lộ Dao nhợt nhạt mà vẫn nói
cười duyên dáng, bỗng hiểu nàng lo lắng nhất là chính mình, mệt mỏi vô
cùng mà vẫn gắng gượng lên tinh thần an ủi mình. Thế là vội vàng chùi
mặt “Tiểu Dao, muội nằm nghỉ một lát trước đi, huynh đi tìm Hồng thúc
thu xếp đồ dùng thành thân.”
Lộ Dao thấy tinh thần chàng khá lên đôi chút, khẽ gật đầu: “Được. Huynh nói với Hồng thúc đừng quá phiền
phức, ông ấy sẽ hiểu ý muội.”
Ân Lê Đình đắp lại chăn cho nàng,
lại cời cho lò sưởi cháy vượng hơn chút, nhìn Lộ Dao nhắm mắt nặng nề
thiếp đi, bấy giờ mới đi ra cửa, lau vệt nước mắt còn vương trên mặt, đi thẳng ra cốc.
Ân Lê Đình vừa ra khỏi cửa, Lộ Dao nằm trên
giường bỗng mở to mắt, cố sức bò dậy khỏi giường, vịn mép giường lê từng bước tới bàn. Mấy ngày trước bút mực Tô Tiếu dùng kê đơn hãy còn đó. Lộ Dao gạt lọn tóc chưa búi, có phần cật lực trải giấy cầm bút lên, suy
nghĩ một chốc, nhấc tay lên viết: “Kính gửi Võ Đang Trương chân nhân…”
Năm xưa sau khi Cố Nhược Trường qua đời, ân ân oán oán hỗn loạn rối bời
đến giờ đã rành rành trước mắt, nàng không thể để cùng một sự việc, phát sinh trên người Ân Lê Đình được.
Phó Hồng theo Phó Thu Nhiên và Lộ Dao đã lâu, làm việc vô cùng chu đáo, sở thích tính tình của hai
người cũng rành mạch. Thành thử trưa hôm sau đồ đạc đưa đến cực kỳ hợp ý Lộ Dao. Không có các loại vật dụng lễ nghi phiền phức song đưa tới hai
bộ hỉ phục hết sức đẹp đẽ tinh xảo. Hai sai vặt lặng lẽ dọn ra một gian
phòng, treo màn thêu lụa màu, xông hương, nến đỏ, chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi lại lặng lẽ lui ra khỏi cốc, chỉ để lại hai người, cả quá trình đều
không đánh thức Lộ Dao vẫn mãi ngủ say.
Thế nên Lộ Dao vừa mở
mắt thì thấy nhà trúc ngày thường thanh nhã giờ tuyền một sắc đỏ tươi,
ánh dương ấm áp hiếm hoi những ngày cuối thu đầu đông hắt lên hòa với
màu xanh sẫm đặc trưng của ngày đông Giang Nam, cực kỳ xinh đẹp.
Ân Lê Đình thấy Lộ Dao tỉnh, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, đưa thuốc sắc từ sớm
vẫn để nóng đến giờ cho nàng. Nhìn chân mày Lộ Dao nhăn lại, mỉm cười:
“Tô Tiếu nói rồi, nếu muội không uống thuốc đàng hoàng, thành thân cũng
chỉ có thể nằm trên giường mà làm thôi.” Chàng biết mình khổ sở một
phần, trong lòng Lộ Dao sẽ lo âu thêm một phần. Vì thế lúc Lộ Dao chưa
tỉnh, chàng ngồi bên giường đủ hai canh giờ dặn đi dặn lại bản thân phải cười, giống như Lộ Dao ngày hôm qua vậy.
Quả nhiên Lộ Dao thấy
nụ cười dịu dàng của chàng, lòng thoáng buông ra, đón lấy uống một hơi
cạn hết, uống xong nhíu mày oán giận: “Thói quen kê thuốc của tên Tô
Tiếu này chẳng tốt gì cả… cái gì đắng cũng cho vào…”
Ân Lê Đình
bưng ly trà mật mơ đút nàng uống “Hồi đó trên núi Võ Đang, sao huynh nhớ hễ thất đệ nhắc tới sắc thuốc là kinh hồn bạt vía, không biết là ai kê
đơn nữa?”
Lộ Dao nhướng mày cười: “Còn chẳng phải cố ý chỉnh hắn sao, ai bảo hắn kêu muội tiểu cô nương chứ? Từ nay trở đi muội là tẩu
tẩu của hắn rồi… khụ… còn kêu muội tiểu cô nương nữa, không phải sai sắc thuốc đơn giản vậy nữa đâu… khụ khụ…”
Lộ Dao thản nhiên phóng
khoáng như thế khiến Ân Lê Đình không nhịn được đỏ bừng mặt, ngực nóng
lên song sực nhớ bây giờ xem tình huống, sợ rằng Mạc Thanh Cốc không có
cơ hội ở trước mặt Lộ Dao gọi một tiếng tẩu tẩu nữa. Nhất thời, không
muốn Lộ Dao nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của mình, chàng vội vàng len lén
ngoảnh đầu đi, bỗng nghe Lộ Dao nói “Lục ca… khụ, khụ khụ… huynh lấy hỉ
phục cho muội được không?”
Ân Lê Đình hít sâu một hơi, cầm lấy
hỉ phục sáng sớm nay Phó Hồng đích thân đem đến, đặt trước mặt Lộ Dao.
Kiểu áo tay rộng trâm hoa xanh nhạt, chất vải là gấm Hàng tuyệt đẹp, rực rỡ như sắc biếc ngày xuân. Trên áo thêu phượng hoàng giang cánh bằng
hai màu chỉ vàng chỉ bạc sống động như thật trải từ vai xuống vạt váy,
đường thêu tinh tế sinh động vô cùng. Thắt lưng kết một chuỗi hạt phỉ
thúy xanh bóng rũ xuống, viên nào viên nấy như giọt nước, lung linh dễ
thương. Lộ Dao yêu thích không thôi “Khụ… may có Hồng thúc, có một đêm
là kiếm, kiếm được váy áo này… lục ca, muội chưa có mặc qua… váy áo đẹp
thế này đâu…”
“Tiểu Dao, muội thích là tốt rồi. Hồng thúc mang
tới thật nhiều bộ cho huynh lựa, huynh cảm thấy muội tất sẽ thích bộ
này, liền lựa nó.”
Lộ Dao níu góc áo hỉ phục: “Lục ca, huynh để
muội thay nó ra trước đi… khụ, nữ hài tử thấy quần áo xinh đẹp luôn
thích mặc thử, khụ khụ, trong lòng mới cao hứng…”
Ân Lê Đình gật đầu, đứng dậy định đi. Vừa đi được hai bước bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu lại, mặt đỏ như máu, ấp a ấp úng: “Tiểu, Tiểu Dao… một mình
muội được không? Nếu không được… huynh, huynh… giúp muội…”
Lộ
Dao nghe xong ngẩn ra, liền đó không nhịn được bật cười. Từ sau khi bị
Thành Côn đả thương, nàng không hôn mê bất tỉnh thì cũng hành động bất
tiện, Ân Lê Đình nóng ruột tỉ mỉ chăm sóc nàng, hơn nữa đêm đó lúc châm
cứu gần như là ngực trần đối diện nhau, lúc ấy đâu có bận tâm đến chuyện đỏ mặt? Bây giờ thay có bộ áo thì lại ngượng ngùng. “Không sao… khụ,
thay đồ mà thôi. Nếu không được muội lại gọi huynh…”
Lúc này Ân
Lê Đình mới hơi yên tâm “Huynh ở ngoài cửa thôi, nếu muội cần, lên tiếng là được.” Liền đó đi ra ngoài phòng, quay đầu đóng cửa cẩn thận, sợ gió lạnh lùa vào.
Lộ Dao nhìn Ân Lê Đình đi ra, ngồi dậy, cẩn thận
quan sát bộ áo. Bàn trang điểm còn để trâm cài, thoa ngọc, phấn son do
Phó Hồng đưa tới cùng lúc. Mấy năm nay nàng rất ít hóa trang, một là đi
ra bên ngoài cho an toàn, hai là ngày thường không phải hành y thì đi
đường, đâu rảnh mà làm mấy cái chuyện soi gương cài hoa này. Song có thế nào đi nữa, chung quy nữ hài tử đều mong ngày thành thân trông xinh đẹp hơn, Lộ Dao cũng thế, vì vậy mới đuổi Ân Lê Đình ra, chỉ muốn khiến
chàng mê muội một lần. Nhìn chai chai lọ lọ chẳng quen thuộc trước mặt,
Lộ Dao chống một tay lên má, âm thầm cân nhắc xem những thứ này dùng làm gì.
Có điều hiển nhiên, số chai chai lọ lọ này còn lâu mới bán
mặt mũi cho Lộ Dao như số chai chai lọ lọ đựng thuốc. Vậy nên Ân Lê Đình chờ ngoài cửa hơn một canh giờ còn chưa thấy Lộ Dao xong. Sợ một mình
nàng không chống chọi nổi, chàng nhịn không được gọi mấy lần nhưng lần
nào cũng bị bảo đừng vào. Lần này nghe hồi lẫu vẫn không tiếng động, Ân
Lê Đình không khỏi sốt ruột: “Tiểu Dao? Tiểu Dao? Muội còn ổn không? Cần huynh giúp không?”
Chỉ nghe trong phòng vang lên một tiếng rầu rĩ “Ổn…”
Ân Lê Đình tưởng hàn khi lại phát tác, vội vàng đẩy cửa vào. Vào phòng lại thấy Lộ Dao ngồi yên lành trước bàn trang điểm, trên người đã mặc xong
hỉ phục, song mái tóc đen dày thì xõa xuống. Thấy nàng không có bộ dạng
khó chịu mới thở phào, nhẹ nhàng đi tới sau lưng Lộ Dao “Tiểu Dao, sao
vậy?”
Lộ Dao ngước lên nhìn chàng, chớp mắt lại bĩu môi “Lục ca, huynh lấy muội thật sự là… khụ khụ… thiệt thòi… mấy thứ son phấn này
muội chưa dùng qua, vẽ thật sự, khụ… không dễ nhìn… mà tóc tân nương…
khụ, muội không búi được… ôi, khụ khụ khụ…”
Ân Lê Đình thấy quả
nhiên mặt Lộ Dao có vẻ đã rửa đi rửa lại mấy lần, hẳn là thoa son không
đẹp lại rửa rồi vẽ. Cười khẽ thành tiếng, đặt hai tay lên vai Lộ Dao
“Tiểu Dao muội nói sớm thì được rồi, không dùng mấy thứ này cũng không
sao.”
Lộ Dao than: “Mấy ngày nay chắc mặt muội rất khó coi…”
Ân Lê Đình an ủi: “Hơi trắng chút, có điều rất hợp với màu xanh của hỉ phục này. Còn tóc, huynh búi giúp muội là được.”
Lộ Dao kinh ngạc nhìn chàng “Khụ khụ khụ khụ… huynh biết?”
Ân Lê Đình cầm lược gỗ trên bàn trang điểm, chậm rãi chải mái tóc đen dài
giúp nàng “Cũng không tính biết. Có điều nhớ Trung Thu năm ngoái muội
chải kiểu tóc này, nhìn rất đẹp, cũng không khó, hẳn là không có vấn
đề.”
Bấy giờ Lộ Dao mới nhớ trung thu năm ngoái trên núi Võ
Đang, mọi người tụ họp dưới trăng, nàng từng nhất thời nổi hứng đổi lại
váy áo vàng nhạt Thu Nhiên đưa tới, chải kiểu tóc trụy hương đơn giản,
cài trâm bạch ngọc đính dây kim cương vàng, không ngờ Ân Lê Đình nhớ kỹ
như thế.
Ân Lê Đình làm cực kỳ dịu dàng, chải tóc Lộ Dao, cẩn
thận tỉ mỉ búi kiểu tóc hệt như tối đó, song không lấy trâm phượng quấn
tơ vàng tơ bạc trên bàn mà móc trong người ra một cây trâm phỉ thúy nhẹ
nhàng gài lên tóc Lộ Dao. Trâm phỉ thúy này khắc hình lá trúc, trong
suốt sáng bóng long lanh như nước, người ngoài nghề cũng nhận ra được là đồ rất hiếm. Lộ Dao sững sờ nhìn Ân Lê Đình, không biết trên người
chàng khi nào thì có thứ này.
Ân Lê Đình hơi đỏ mặt, giải thích: “Lúc ở Hàng Châu, huynh thấy cây trâm này, cảm thấy rất hợp với muội
thế nên mua về. Chỉ là sau này, sợ Tiểu Dao muội… mãi… mãi mà không dám
đưa muội…”
Ấp a ấp úng một hồi, đơn giản không màu mè, không
lãng mạn, cũng không phải lời thề cảm động gì song lòng Lộ Dao chợt nhột nhạt lên. Ân Lê Đình, là một người chỉ lẳng lặng yêu, chân thành đi
yêu, thậm chí không cần kết quả, không hỏi nguyên nhân. Lộ Dao nhẹ nhàng nắm lấy tay Ân Lê Đình đang đặt trên trâm cài trên đầu nàng, thật nhẹ
thật nhanh hôn lên đó. Nhìn gương mặt thoắt cái dâng lên mây đỏ của Ân
Lê Đình, nàng cười khẽ trêu chàng: “Cái này coi như sính lễ?”
Nửa ngày Ân Lê Đình không nghe động tĩnh gì từ Lộ Dao, ngẩng đầu nhìn, lại
thấy trong tay Lộ Dao cầm một miếng dương chi bạch ngọc rất đẹp, ngọc
bích trơn bóng không tỳ vết, trên đó dùng chỉ tơ hai màu xanh trắng hỗn
hợp thắt thành một cái phúc dực kết tinh xảo đẹp đẽ, bên dưới đính tua
mềm mại. “Muội làm lúc rảnh khi diễn ra Phổ Tế y hội. Tuy rằng so với
cách may da người, khụ khụ… cách thêu hà bao không khác bao nhiêu, nhưng thắt nút kết này thì khác nhiều lắm. Muội thấy kiếm của huynh trống
không… nên, khụ, nên nghĩ nếu có một cái kiếm trụy thì dễ nhìn hơn
nhiều.” Nói rồi chỉ vào thanh kiếm sư ban mà nàng cho Ân Lê Đình “mượn.”
Mắt Ân Lê Đình sáng lên, vội vàng nhích lại, cầm lấy kiếm trụy yêu thích
không thôi, nhìn trên nhìn dưới nhìn tới nhìn lui, nửa ngày mới cẩn thận gói kỹ bằng khăn tay, tỉ mỉ cất vào trong lòng. Lộ Dao cười thành
tiếng: “Đó là kiếm trụy… khụ khụ, khụ, huynh, không treo trên kiếm, khụ… cất đi làm gì…?”
Ân Lê Đình không đáp, chỉ một mực nhìn nàng, nụ cười trên mặt như sen giữa hồ xuân từ từ hé nở.
Lộ Dao hết cách nhất là dáng vẻ này của chàng, khẽ vuốt trán chỉ vào bộ hỉ phục kia: “Lục ca… khụ, huynh không thay ư?”
Lúc này Ân Lê Đình mới sực nhớ mình chưa thay đồ, cầm y phục lên, bỗng cảm
thấy không ổn. Không thể để Lộ Dao ra ngoài cửa chờ chàng thay đồ.
Thoáng do dự, cầm hỉ phục lên định đi ra ngoài thì Lộ Dao nói: “Lục ca
đừng ra, bên ngoài gió lạnh, khụ khụ, khụ khụ khụ… vừa mở cửa ra trong
phòng lạnh lắm.”
Ân Lê Đình ngẩn ra, Lộ Dao nói: “Muội lên giường buông màn là được, lục ca huynh… khụ, thay trong này đi…”
Ân Lê Đình đang định nói gì đó thì thấy Lộ Dao gắng gượng đứng dậy, vịn
bàn quay về giường, buông màn xuống, lại thò đầu ra bồi thêm một câu:
“Khụ khụ, khụ khụ khụ, lục ca yên, yên tâm, muội không nhìn lén đâu…”
Ân Lê Đình không biết nên xấu hổ hay nên cười, thấy Lộ Dao rụt đầu trở về, cầm quần áo ra sau bình phong, nhanh chân lẹ tay thay lại chỉnh tề. Đi
ra cho Lộ Dao ngắm, áo màu đỏ thẫm cũng là gấm Hàng tuyệt đẹp, đường
thêu tinh xảo lạ thường lại không rực rỡ tươi sáng như áo nữ, mà thêu
chìm, quang hoa nội liễm. Lộ Dao nhìn dáng vẻ Ân Lê Đình, không nhịn
được chống má nói: “Lục ca… khụ khụ, huynh mặc đồ này đẹp chói mắt, khụ… đừng nói muội cũng… không bằng chứ?…”
Ân Lê Đình cười gõ nhẹ
đầu nàng: “Trong này chỉ có hai chúng ta, ngoài muội ra không ai nhìn
thấy được. Muội còn lo nhiều thế làm gì?”
Lộ Dao nghiêm trang gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Chuyện quá bất ngờ, đương nhiên cái gì mà nạp thái nạp cát nạp chinh gì đó
cũng lược hết. Lộ Dao xưa nay không thích mấy mớ lý thuyết linh tinh
lang tang, Ân Lê Đình càng lo thân thể nàng không chịu đựng nổi, ngay cả đón dâu vì bên ngoài trời lạnh mà cũng lược bỏ quá nữa. Có điều, dù là
bước cuối cùng, gọi là bái đường gì đó, nàng cũng không biết lễ nghi cụ
thể.
Vì vậy khi Ân Lê Đình dìu nàng từ trên giường dậy, nói cho
nàng biết làm gì lúc nào, Lộ Dao kinh ngạc nhìn chàng “Sao lục ca biết…
khụ khụ…?”
Trong nháy mắt cả người Ân Lê Đình như con tôm luộc,
lí nhí: “Hôm qua Hồng thúc đặc biệt giải thích qua cho huynh một lượt,
bây giờ ông ấy ngồi trong phòng khách kế bên.”
“Úi… vậy thì tốt… khụ khụ, có điều lục ca huynh đỏ mặt làm gì?”
Ân Lê Đình bị Lộ Dao tra gạn, thoáng cái mặt càng đỏ hơn, bởi vì hôm qua
đâu phải Hồng thúc chỉ dặn cách bái đường ra sao không đâu? Ngay cả
trước khi bái đường làm gì, sau khi bái đường ra sao, giảng giải “không
sót một điểm”. Đương lúc luống cuống, không biết trả lời Lộ Dao ra sao,
bỗng nhiên chàng cảm giác hơi thở người bên cạnh có chút bất ổn. Nghiêng đầu nhìn không khỏi nhảy dựng lên, chỉ thấy mặt Lộ Dao lại tái nhợt trở lại, có vẻ lung lay sắp ngã, hẳn là do giày vò tới lui hồi nãy. Ân Lê
Đình cả kinh, vội vàng ôm Lộ Dao tựa vào người mình: “Tiểu Dao, có cần
lên giường nằm nghỉ một lát không?”
Lộ Dao hít mấy hơi, lắc đầu “Không sao… tóm lại phải bái… bái đường xong, khụ khụ khụ… mới tính xong đúng không?”
Ân Lê Đình chưa hề nghĩ Lộ Dao chấp nhất chuyện này đến thế, càng không
nhẫn tâm trái ý nàng, gật đầu, lấy khăn đỏ thêu tơ vàng trùm đầu lại.
Ai ngờ Lộ Dao lắc đầu, vất nó qua một bên. Ân Lê Đình không hiểu, lại nghe nàng nói: “Lục ca, muội không cần nó… khụ khụ… che lên rồi không nhìn
thấy gì hết, tân lang ăn mặc thế này… khụ, đẹp thế này, sao không cho
muội nhìn lâu chút chứ?”
Ân Lê Đình nghe xong, vành tai nóng
lên, ôm nàng ra cửa đi vào phòng khách vừa bố trí đâu ra đấy. Phó Hồng
chờ trong này đã lâu. Phó Hồng đã ngoài năm mươi, dự qua không ít hôn
lễ, ngay cả chủ trì cũng đã làm qua. Ông biết rõ tính Lộ Dao, vì thế tất cả theo ý nàng làm đơn giản, song đây là lần đầu tiên chủ trì hôn lễ
thế này: không có dẫn tán, thông tán [95], không có ban nhạc đào kép,
tân nhân không có lụa hồng dắt vào, tân nương thậm chí không phủ khăn
trùm, mặc tân lang nửa ôm nửa bồng vào hỉ đường. Tân lang vành tai đỏ
bừng mang theo chút ngượng ngùng e dè, tân nương sắc mặt tái nhợt lại
khá thản nhiên phóng khoáng quan sát khắp nơi, hai tay quấn quýt, đầu
mày cuối mắt đầy ngập tình ý ấm áp, như thấm đẫm gió xuân. Rất nhiều năm sau, mỗi lần nói chuyện hiếu hỉ với thân thuộc, bằng hữu thâm giao, Phó Hồng đều không nhịn được mà nhắc đến hôn lễ đơn giản tột cùng song cảm
động vô cùng đó, thật sự là lần đầu tiên trong đời ông chứng kiến, bởi
ngàn vạn phồn hoa náo nhiệt, đều không thắng được hai chữ “tình thâm”
không cần ngôn ngữ mà đọng trong lòng.
Ân Lê Đình đưa nhang đã thắp cho Lộ Dao, đỡ nàng quỳ xuống đệm mềm.
“Quỳ dâng hương.”
Tính nết Lộ Dao quật cường, đời này chưa từng quỳ trời đất, càng nói gì tới
quân thân sư [96], nhưng hôm nay nàng cam tâm tình nguyện quỳ.
“Quỳ, dập đầu”
Ân Lê Đình dập đầu thật sát. Đã thành hôn, chỉ mong họa phúc cùng hưởng, bách niên giai lão.
“Lại dập đầu”
Hai người len lén nghiêng đầu nhìn nhau, mắt ai cũng lấp lánh.
“Ba dập đầu”
Tóc xanh rũ xuống, lưu luyến muôn vàn, duyên tình số mệnh đã sớm sắp đặt.
“Lễ thành”
Hai người nắm chặt tay nhau, quỳ bái một bận đối với thân thể Lộ Dao bây
giờ rất vất vả, lúc này cả người mềm oặt đầu óc choáng váng, chân loạng
choạng sắp ngã, may có Ân Lê Đình thò tay ôm lấy. Chàng thấy Lộ Dao đã
mệt mỏi khó chịu vô cùng, vội vàng giang hai tay bồng ngang nàng lên,
gật đầu tạ ơn Phó Hồng, liền quay người về phòng. Phó Hồng nhìn bóng Ân
Lê Đình, khẽ than dài, thầm nói chẳng lẽ thật sự tình thâm không thọ?
Lại không biết chừng nào Phó Thu Nhiên mới tới được, không khỏi lắc đầu.