Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 94: Chương 94




Lời Hứa Nặng Ngàn Vàng

Đêm mồng mười tháng mười một, trên đường quan đạo Từ Châu, từ phía tây bốn thớt khoái mã phóng như bay đến. Ngựa là ngựa Thanh Thông tốt nhất, khỏe mạnh chân dài, nhưng lúc này cũng đã tỏ vẻ mệt mỏi, liên tục lao đi hai ngày hai đêm, có là ngựa tốt đến mấy cũng ăn không tiêu. Bốn người trên ngựa tuổi không đồng đều, người lớn tuổi gần bốn mươi, nhỏ chưa tới nhược quán. Lúc này tuy bốn người toàn thân bụi bặm nhưng tinh thần khá tốt, thân hình thẳng tắp ngồi trên ngựa, chẳng hề mệt mỏi. Bốn người này chính là Du Liên Châu, Du Đại Nham, Trương Tùng Khê và Mạc Thanh Cốc đi suốt đêm từ Võ Đang đến Gia Hưng. Hai ngày trước Võ Đang thu được văn kiện sơn son của Lộ Dao, vừa đọc xong Võ Đang chư hiệp đều kinh ngạc nghi ngờ không chắc, ngay cả Trương Tam Phong cũng nhíu mày, bèn sai Du Liên Châu và Trương Tùng Khê hai người thẳng hướng Gia Hưng. Du Đại Nham và Mạc Thanh Cốc nghe xong đều cố chấp đòi theo. Sự việc khẩn cấp, bốn người không dám chậm trễ, đi gấp ngày đêm không nghỉ, vì thế tối ngày thứ hai đã đến Đồng Quan.

Mạc Thanh Cốc vỗ vỗ con ngựa Thanh Thông mình cưỡi, nhíu mày: “Nhị ca, ngựa tiếp tục chạy nữa sợ là không được. Chúng ta dừng lại đây cho ngựa uống nước nghỉ ngơi một lát đi.”

Du Liên Châu cũng phát giác ngựa mình không còn đủ sức, trầm mặc gật đầu. Bốn người xoay mình xuống ngựa, dắt ngựa đến bờ sông gần đó, thả cho chúng uống nước ăn cỏ. Trương Tùng Khê mở túi đồ trên người mình, lấy lương khô nước uống ra, chia cho mọi người. Lúc này Mạc Thanh Cốc có phần không kềm được nữa, mở miệng trước tiên: “Nhị ca, trong thư Lộ tỷ tỷ viết… có thật không?”

Câu này, hỏi ra thắc mắc trong lòng mọi người, không khỏi quay mặt nhìn nhau, một mực trầm mặc. Hồi lâu Trương Tùng Khê mới lên tiếng: “Chuyện lớn như vậy, Tiểu Lộ muội ấy… e rằng sẽ không nói lung tung…”

Du Đại Nham bóp cổ tay, nặng nề thở hắt ra: “Lúc đó trên Thanh Lương sơn, rõ ràng lão Thành Côn kia đã trúng hai chưởng một kiếm, tắt thở tại trận, chuyện đã xong rồi, sao còn sống lại được chứ?!”

Trương Tùng Khê cau mày hồi lâu, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, mở thư ra nhìn, cẩn thận phân biệt bút tích trong thư, thử tìm ra kẽ hở, bởi vì những gì Lộ Dao viết trong thư, mọi người đều không muốn tin là thật. Mạc Thanh Cốc và Du Đại Nham cũng nhìn chàng chờ mong, chỉ mong chàng nói thư này có vấn đề mới tốt. Song Trương Tùng Khê nhìn nửa ngày, thở dài ủ rũ buông tay xuống, lắc đầu: “Đây đúng là chữ của Tiểu Lộ. Tiểu Lộ bắt chước kiểu chữ lục đệ, lại có vài phần phấn chấn của bản thân, người ngoài rất khó bắt chước.”

Lúc này Du Liên Châu nãy giờ vẫn im lặng mở miệng: “Thư này hẳn là thật. Sư huynh đệ chúng ta ở Thu Linh trang hơn hai tháng, thấy qua cách thức truyền thư của họ, văn kiện sơn son này và bồ câu đưa thư tuyệt đối không phải giả mạo.”

Chuyện này trong lòng Du Đại Nham và Trương Tùng Khê đều rõ ràng, song hễ nghĩ đến những gì Lộ Dao viết trong thư lại không nhịn được nhăn mặt nhíu mày lắc đầu than thở. Tờ giấy mỏng không lớn lắm, nét bút khác giống chữ của Ân Lê Đình, song có phần rối loạn: “… ngày đó Phù Điền Thiếu Lâm Tịnh Bi đại sư nói lẽ trời rành rành nhân quả có báo, hôm nay lần lượt ứng nghiệm. Đức hạnh Lộ Dao không đủ, hôm nay quả báo này thật đáng song chỉ sợ liên lụy lục ca đau lòng sầu mệnh. Lộ Dao cũng từng trải qua nỗi khổ sinh ly tử biệt, thấu hiểu tư vị trong đó, đến bây giờ hãy còn sợ hãi. Bây giờ ngày tháng không nhiều, tha thiết mong lục ca vượt qua thời khắc này, có thể bình an, đừng như Lộ Dao năm xưa. Thư này gửi chân nhân và chư vị, xin mau chóng đến trúc cốc ngoài ngoại ô Gia Hưng mười dặm, lục ca có các vị huynh trưởng ở bên chăm sóc, Lộ Dao cũng yên tâm mà đi. Vì bệnh tình nặng dần, thời gian không nhiều sợ rằng khó chờ lâu được, chỉ đành mong ngóng ngày đêm, còn mong mau chóng đi tới. Đêm mồng sáu tháng mười một, Lộ Dao.”

Mạc Thanh Cốc bỗng hỏi: “Lộ tỷ tỷ viết Tịnh Bi đại sư nói lẽ trời rành rành nhân quả có báo, nhân gì vậy? Quả gì? Lộ tỷ tỷ hành y tế thế cứu người chữa bệnh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không được thiện báo? Sao lại nhận được ác báo như thế? Cái gì gọi là đức hạnh không đủ? Nếu thật không đủ, vì sao cái lão Thành Côn lại không chết?”

“Thất đệ,” Trương Tùng Khê vỗ vai hắn để hắn bình tĩnh lại “Bây giờ nói những cái này đều vô dụng. Tiểu Lộ bị thương dưới tay Thành Côn, là vì Võ Đang ta mới bị cuốn vào thị phi võ lâm. Bây giờ chúng ta cần mau chóng nghĩ cách mới được.”

Mạc Thanh Cốc cau mày “Nghĩ cách? Bản thân Lộ tỷ tỷ cũng không chữa được, chúng ta nghĩ cách đi đâu tìm đại phu đây?”

Du Liên Châu trầm giọng: “Thu Linh trang là dược thương lớn nhất một giải Giang Nam và Sơn Đông, có thể tổ chức cả một y hội quy mô như thế, nhân mạch trên mảng này nhất định rất rộng, bây giờ ắt hẳn Phó trang chủ đang nghĩ cách.”

“Đúng!” Du Đại Nham gật mạnh đầu “Thời gian trước Phổ Tế y hội có nhiều đại phu nổi tiếng như thế, lý nào lại không có người chữa được bệnh của Tiểu Lộ?”

Mạc Thanh Cốc gật đầu lia lịa, Trương Tùng Khê lại than thầm trong lòng: bệnh này của Lộ Dao hẳn là khó có đại phu chữa được. Nếu không nàng cần gì viết thư khẩn trong đêm dặn dò hậu sự thế này?

Lúc này Du Liên Châu mở miệng: “Nói nhiều vô ích, mau chóng lên đường mới là chuyện quan trọng.”

Mọi người đều gật đầu, xoay người lên ngựa, Trương Tùng Khê bỗng nghiêng đầu nhìn Du Liên Châu, nói khẽ: “Nếu Tiểu Lộ có bất trắc gì, lục đệ đệ ấy…”

Ánh mắt Du Liên Châu hơi tối, Du Đại Nham đi bên nói: “Tính tình lục đệ yếu đuối, lại chung tình với Tiểu Lộ, này… ôi!”

Trương Tùng Khê chậm rãi lắc đầu không nói.

Du Liên Châu cũng không nói nhiều nữa, vung roi giục ngựa phóng đi, mấy người Du Đại Nham vội vàng đuổi theo, bôn ba đi gấp ngày đêm nhắm Gia Hưng ở hướng tây mà đi.

Cùng một thời gian, trên đường Xuyên Trung. Một đội nhân mã cấp tốc phóng về phía đông. Bỗng nhiên một con bồ câu vỗ cánh phành phạch xông vào giữa đoàn người, rơi xuống bả vai người đi đầu. Người nọ một thân áo trắng lúc này đã bắt đầu có màu xám, hẳn là đi đường quá nhanh không kịp rửa ráy thay đồ. Hắn móc tờ giấy trong ống trúc trên chân bồ câu, đọc lướt thật nhanh sau đó chán chường thả tay xuống.

Tống Tấn Văn bám theo sát gót chạy lên, đón lấy thư đọc kỹ. Thư này do Từ Thiên viết cho Phó Thu Nhiên. “… bệnh án của đại tiểu thư và đơn thuốc Tô đại phu chẩn đoán, thuộc hạ đã trình lên Sơn Đông Diệp lão đại phu, Hoài Xuyên Sở đại phu đích thân xem xét. Tất cả đều trả lời giống như Tô đại phu. Hôm nay mới nhận được thư trả lời của Phó quản gia, trong đó có nói đại tiểu thư thay đổi đơn thuốc, như thế có lẽ còn có đường vãn hồi.” Phía sau đính kèm là chẩn đoán của hai vị đại phu Diệp, Sở.

“Trang chủ…” Tống Tấn Văn dè dặt nhìn Phó Thu Nhiên. Hiển nhiên, hai vị Diệp Sở có thể nói là đức cao vọng trọng nhất hiện nay, hai lão đại phu giỏi về chứng bệnh này đều đã nói thế, bệnh Lộ Dao sợ là khó mà vãn hồi.

Phó Thu Nhiên nhắm mắt, cắn răng trầm giọng hỏi: “Người lưu lại Côn Luân có tin tức gì không? Có tìm được vật cần tìm chưa?”

Tống Tấn Văn lắc đầu: “Hai canh giờ trước mới báo tin về, vẫn chưa tìm thấy đồ trang chủ nói.”

“Nói với bọn họ, mỗi canh giờ thả bồ câu báo tin về một lần.” Dứt lời quất ngựa, tung vó mà đi. Mấy người Tống Tấn Văn vội vàng đuổi theo, tưởng rằng hắn mong đến sớm Gia Hưng chừng nào hay chừng ấy, lại không biết trong lòng Phó Thu Nhiên dâng lên một nỗi sợ mơ hồ, muốn đến được Gia Hưng lại không dám nhìn giờ giấc.

Ân Lê Đình nửa dựa vào đầu giường, một tay nhẹ nhàng vỗ về vuốt ve Lộ Dao ngủ say trong lòng mình. Hai ngày nay thời gian Lộ Dao ngủ càng lúc càng ít, thường thường ngủ không tới hai canh giờ đã tỉnh, vừa tỉnh lại thì tán gẫu không ngừng với chàng, trên trời dưới đất đủ loại đề tài. Ngày đầu tiên chàng hết sức cao hứng, tưởng bệnh tình nàng có chuyển biến tốt, vì thế mà tinh thần mới tốt lên không ít. Ai ngờ được đến ban đêm, Lộ Dao ho càng dữ dội hơn, đợi ngừng lại được, chàng lật khăn nàng bịt miệng lên, chỉ thấy trên đó nhuộm màu đỏ tươi, cực kỳ rực rỡ. Lúc ấy mặt chàng trắng bệch, nhìn Lộ Dao bình tĩnh đổi khăn khác, kế đó tỉnh bơ như không, tiếp tục nói cười vui vẻ cùng chàng bàn luận món ngon điểm tâm Lĩnh Nam. Chàng không nói được một lời, chỉ ngồi cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng, khàn giọng đáp lời nàng.

Mấy ngày nay Lộ Dao ho ra máu càng thường xuyên hơn, từ nửa ngày một lần, thoáng cái tới hiện tại là vài canh giờ một lần, thân thể cũng càng sợ lạnh hơn, đêm đêm dựa vào lòng chàng, toàn thân lại lạnh như băng. Chàng hỏi Tô Tiếu hai lần, lần nào Tô Tiếu cũng chỉ nói một câu: hàn khí quật ngược, tim phổi tổn thương, ho ra máu cũng là chuyện bình thường. Ân Lê Đình hỏi hắn có thể dùng nội lực chống lạnh cho nàng không, Tô Tiếu lại lắc đầu như trống hỏi, nói trừ phi huynh không muốn nàng tiếp tục chịu tội mà lấy mạng nàng ngay tức khắc, bằng không tuyệt đối không được làm thế. Ân Lê Đình nghe mà lòng u ám, ngoảnh đầu che giấu vành mắt đỏ hoe.

Thoáng chốc Lộ Dao đã tỉnh “Lục ca…” Lộ Dao nhẹ nhàng ôm eo Ân Lê Đình, cọ trán mình vào cánh tay chàng. Ân Lê Đình dịu giọng: “Tiểu Dao, ngủ thêm một chút đi. Muội mới ngủ hơn một canh giờ.”

Lộ Dao lắc đầu “Không muốn, ngủ không được nữa.”

Ân Lê Đình than thở, hai ngón tay lơ lửng trên huyệt ngủ của nàng, đang định điểm xuống lại bị Lộ Dao không thèm nhìn đã nhẹ nhàng trở tay nắm lấy “Lục ca, muội không mệt thật mà, khụ khụ… khụ, ngược lại đói lắm.”

Ân Lê Đình nghe nàng nói thế, bấy giờ mới không kiên trì “Tiểu Dao muốn ăn gì?”

Lộ Dao nghiêng đầu nghĩ nửa ngày, bỗng cười “Cá nướng.”

Ân Lê Đình gật đầu, đầm nước dưới thác trong cốc có không ít cá khá béo “Được, giờ huynh đi làm.” Nói rồi đắp chăn cẩn thận cho Lộ Dao, lại nhét ngọc ấm Hòa Dương Phó Hồng đưa tới vào tay nàng “Tiểu Dao muội nằm yên nhé, lát mở mắt ra là có cá liền.” Lần này quả nhiên Lộ Dao nhắm mắt lại, Ân Lê Đình mới yên tâm đi ra ngoài.

Chờ chàng bưng mâm trở về, Lộ Dao vẫn thành thật nhắm mắt rúc trong chăn. Ân Lê Đình thoáng yên tâm, đang do dự có nên đánh thức nàng không thì thấy nàng tự mở mắt mỉm cười: “Lục ca, muội ngửi thấy mùi rồi, khụ khụ… tay nghề nướng cá của huynh cũng tiến bộ… khụ khụ, tiến bộ không ít đó!” Ân Lê Đình đỡ nàng dậy, với tay bưng cá nướng chín đã lựa xương sạch sẽ lại, đút từng miếng nhỏ cho nàng. Hôm nay có vẻ như Lộ Dao ăn được ngon miệng, nhanh chóng ăn sạch cá. Ân Lê Đình đưa khăn lau tay cho nàng, vừa thu dọn xong mới ngồi xuống cạnh giường thì chợt Lộ Dao nói: “Lục ca, muội xin huynh hai chuyện, được không?”

Ân Lê Đình nghe lời này, một tay xoa xoa tóc nàng, đáp: “Tiểu Dao, muội và huynh đã thành thân, đã là phu thê, sao lại dùng chữ xin này chứ? Muội cứ nói là được.”

Lộ Dao nhẹ nhàng dựa vào vai Ân Lê Đình: “Khụ khụ… lục ca, toàn bộ bệnh án, nghiên cứu của muội hồi trước… đều ở chỗ Thu Nhiên. Hắn tự biết… khụ khu, in thành sách, để lưu truyền trong giới y giả… nhưng, nhưng, trúc cốc dù sao cũng coi như sư môn của muội, mà… công phu trong này… muội lại chẳng luyện đàng hoàng bao nhiêu…” Nói rồi túm tay Ân Lê Đình: “Lục, lục ca… nhiều tâm pháp chiêu thức như vậy… huynh nhớ đem về Võ Đang… tìm, khụ khụ… tìm người thích hợp truyền lại… muội cũng tận hết trách nhiệm của mình…”

Ân Lê Đình nghe xong thật sự ngẩn người, bỗng ý thức được Lộ Dao đang dặn dò hậu sự, lập tức ngực đau như xé, ôm chầm lấy Lộ Dao, tì cằm dưới lên đỉnh đầu nàng: “Tiểu Dao… không đâu. Những công phu này để muội tự mình truyền lại mới được… huynh không đồng ý… không đồng ý…”

Lộ Dao yên lặng dựa vào lòng chàng, giữ tay chàng: “Lục ca, chúng ta sống trên đời, mỗi người đều có chuyện phải làm, không thể tự mình lựa chọn, đúng không? Cũng giống như huynh sau này cũng, khụ khụ… cũng phải có trách nhiệm, đưa công phu Võ Đang truyền thừa xuống dưới đúng không? Mấy năm nay muội chấp nhất y đạo, được những công phu hữu ích này lại chưa hề tận, khụ… tận hết sức mình đi làm, trong lòng rất bất an. Lục ca, cái gọi là phu thê một lòng, chuyện này chỉ có, khụ khụ… chỉ có huynh đi làm thôi.”

Ân Lê Đình chung quy trầm mặc, trong lòng như sóng biển sôi trào. Chàng biết Lộ Dao cực kỳ nặng trách nhiệm, bất luận chuyện gì, hễ nàng cảm thấy là chuyện nên làm tất dốc hết sức. Nhưng lần này, chàng không cách nào gật đầu được.

Lộ Dao lại nói tiếp: “Còn chuyện thứ hai… khụ khụ, lục ca,” Lật mình khẩn thiết nhìn chàng “Là Thu Nhiên. Muội và Thu Nhiên nương tựa vào nhau bao nhiêu năm nay… bây giờ muội còn có huynh, khụ khụ, nhưng Thu Nhiên lại không còn ai che chở… Thu Nhiên ngoài mặt tinh minh thật ra rất yếu đuối, khụ khụ, năm xưa Nhược Trường ra đi hắn đau lòng như cắt, bây giờ muội cũng đi, kêu hắn làm sao chịu nổi? Khụ khụ… lục ca, huynh có thể giúp muội chiếu cố hắn không… đừng để hắn giống như năm xưa Nhược Trường qua đời, khụ khụ…”

Mấy cuốn công phu đảo Đào Hoa, là trách nhiệm, cũng phải chuyện khẩn thiết. Nhưng tình cảm nương tựa lẫn nhau giữa Lộ Dao và Phó Thu Nhiên sâu nặng cỡ nào Ân Lê Đình rõ ràng vô cùng. Thấy ánh mắt nàng tha thiết, trong vắt thấu tận tâm can. Lộ Dao nhìn chàng, cảm thụ được khốn khổ và phân vân của chàng cơ hồ xâm nhập vào hơi thở, rõ rệt chưa từng có, hệt như lúc nàng hứa không khóc vào ngày giỗ của Nhược Trường khi chàng ra đi vậy. Lúc ấy nàng cũng từng oán trách Cố Nhược Trường ngay cả gặp mặt một lần cuối cùng cũng không được ấy, nhưng bây giờ, tâm tình của huynh ấy rốt cuộc nàng hiểu được rõ ràng. Mọi nỗi đau khổ rồi sẽ có một ngày trôi qua, cũng như nàng, sau mọi hỗn loạn rối bời chung quy cũng có thể tiếp tục sống, nàng biết Ân Lê Đình trọng tình cũng trọng lời hứa, hứa hẹn như thế, là cách tốt nhất giúp chàng vượt qua nỗi đau khổ này.

Cũng không biết bao lâu, sắc trời bên ngoài dần sáng, Ân Lê Đình hít sâu một hơi, nhìn dung nhan cận kề trước mắt, cực kỳ chậm rãi gật đầu ba lần “Tiểu Dao, huynh hứa với muội là được.”

Lời hứa ngàn vàng, duyên mỏng tình thâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.