Tin Nhận Hàng Năm
Mạc Thanh Cốc bắt được con khỉ đã là ngày thứ tám. Rốt cuộc từ đây chim thú sau núi Võ Đang đã kết thúc những ngày gà chó không yên.
Hắn lôi kéo Ân Lê Đình đem con khỉ đến tiểu viện của Lộ Dao cùng với mình. Dọc
đường không ngừng nhắc đi nhắc lại lục sư huynh, nếu Lộ cô nương lại nói cái gì huynh nhất định phải gánh đỡ dùm đệ. Ân Lê Đình nhìn vẻ mặt Mạc
Thanh Cốc, không nhịn được cười to.
Vì thế, lúc Lộ Dao cau mày
đánh giá con khỉ lông vàng đủ một nén nhang thì, Mạc Thanh Cốc vô thức
lùi lại một bước đứng sau lưng Ân Lê Đình.
Ân Lê Đình đợi Lộ Dao quan sát tử tế xong mới hỏi: “Lộ Dao, con khỉ này được không?”
Lộ Dao đong đưa đầu, chẳng ừ hử tiếng nào. Mạc Thanh Cốc nhìn càng chột dạ hơn. Thực ra, lúc này trong lòng Lộ Dao rất sầu não. Con khỉ này không
biết bao nhiêu tuổi nhưng nhìn cũng có vẻ khỏe mạnh lanh lợi, phỏng
chừng cũng không đến nỗi. Vấn đề là, hình như đây là… khỉ lông vàng đó!
Nàng ra tay với một con khỉ lông vàng?! Còn bẽ gãy vụn tay chân người ta nữa… cứ nghĩ tới là nàng không khỏi nhíu mày, sau này nàng còn không bị sét đánh nữa thôi!
“Tiểu Thất, ngươi… tóm con khỉ này từ chỗ nào thế?” Mấy ngày nay qua lại đã quen, lại thêm tuổi Mạc Thanh Cốc cũng
suýt soát nàng, Lộ Dao liền gọi Mạc Thanh Cốc là Tiểu Thất. Tuy Mạc
Thanh Cốc cảm thấy thay vì cái tên Tiểu Thất, nàng hẳn là gọi hắn một
tiếng Mạc thất hiệp như mấy vị sư huynh mới phải, nhưng hình như các vị
sư huynh cùng ý nghĩ với nàng, đều bỏ qua ý kiến của hắn.
“Trên
Thiên Trụ Phong đó, chỗ sườn núi quay mặt về hướng nắng có rừng cây, bên trong có vài con khỉ. Chỗ đó dốc nghiêng lắm, ta ở trên núi hơn mười
năm mà tới đó cũng không được mấy lần.” Mạc Thanh Cốc thật tình đáp.
“Ngươi nói ở đó còn có khỉ? Có giống như con này không?” Lộ Dao hỏi tới.
“Giống hệt, cũng cỡ xấp xỉ nhau thôi, so với khỉ ở những chỗ khác hơi nhỏ.”
Lộ Dao bĩu môi, chặc lưỡi, nghĩ bụng nếu có một bầy như vậy, bắt một con
chắc cũng không sao đâu? Huống gì mình cũng sẽ chữa lành cho nó, tuy
khúc giữa phải chịu khổ… nghĩ thế, Lộ Dao quyết định có lỗi với con khỉ
này một lần. Khỉ lông vàng thì khỉ lông vàng đi, hiện giờ số lượng khỉ
lông vàng chắc cũng không ít.
Bèn ngẩng đầu nhìn Ân Lê Đình và Mạc Thanh Cốc.
“Lộ Dao, con khỉ này được không?” Ân Lê Đình hỏi dùm Mạc Thanh Cốc lần nữa.
Lộ Dao đảo mắt, “Có điểm không thích hợp lắm.”
Mạc Thanh Cốc vừa nghe đầu lập tức to lên, “Điểm nào?”
“Nhìn nó đáng yêu thế này, ta sợ chừng đó không xuống tay được…”
Nghe xong, Ân Lê Đình cũng bật cười, quay người nhìn Mạc Thanh Cốc. Lúc này miệng Mạc Thanh Cốc méo xệch, “Lộ Dao tỷ tỷ…”
Lộ Dao đang định nói, ngoài cửa một thanh âm cất lên, “Thất đệ, nếu đệ kêu tiếng Lộ Dao tỷ tỷ này sớm mấy ngày thì cũng không cần chịu khổ nhiều
vậy rồi.”
Ba người quay ra nhìn, thì ra là Trương Tùng Khê.
“Tứ ca.”
Trương Tùng Khê đi tới chỗ con khỉ, nhìn nửa ngày mới hỏi: “Trên Thiên Trụ Phong à?”
Mạc Thanh Cốc đáp: “Khu rừng chỗ sườn núi hứng sáng.”
Trương Tùng Khê gật đầu: “Mấy năm trước ta và ngũ đệ hay tới đó, thỉnh thoảng có gặp được.”
Lộ Dao nhìn bộ dạng Mạc Thanh Cốc có vẻ tội nghiệp bèn cười nói: “Được rồi, con này vậy.”
Mạc Thanh Cốc rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy Lộ Dao đưa cho hắn một
tờ giấy. Mạc Thanh Cốc sợ Lộ Dao lại có chiêu gì mới chào đón hắn nữa,
mặt đen lại, biểu tình căng thẳng kỳ cục.
Lộ Dao mím môi cười:
“Sáng hôm nay ta bắt mạch cho Du tam hiệp, phương thuốc phải đổi rồi.
Sau này sắc thuốc theo đơn mới này đi.”
Trương Tùng Khê và Ân Lê
Đình đã nghe chuyện Mạc Thanh Cốc sắc thuốc từ sớm, không khỏi mỉm cười
nhìn Mạc Thanh Cốc. Mạc Thanh Cốc cẩn thận quan sát vẻ mặt Lộ Dao:
“Thuốc này không có cái gì cổ quái nữa chứ?”
Lộ Dao cười gian xảo: “Ngươi thử là biết, không phải sao?”
Mạc Thanh Cốc nhận lấy đơn thuốc, hấp tấp chào mọi người rồi chạy ra khỏi
viện, rốt cuộc trong lòng cũng hiểu được thế nào là đạo lý “cách xa thị
phi mới giữ được thân”.
Lộ Dao và con khỉ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn
ta. Ân Lê Đình cùng nàng đi hái thuốc mấy ngày nay thường hay thấy nàng
nhìn thảo dược chằm chằm nửa ngày như thế, cho rằng đó là cách thức gì
đó của nàng, ai ngờ Lộ Dao vỗ tay cười nói: “Được rồi, quyết định rồi,
gọi ngươi là A Nhiên nhé!”
Hai người thấy nàng đắn đo cân nhắc
nghiêm túc lâu như vậy chỉ vì đặt tên cho con khỉ, không khỏi quay mặt
nhìn nhau. Nhất là sau này, khi Ân Lê Đình biết cái tên này từ đâu ra,
cười ngất không thôi.
Lúc này, ở Thu Linh trang cách xa ngàn dặm, trang chủ Phó Thu Nhiên tự dưng hắt xì một cái, sau đó hung hăng dụi
mũi. Còn chưa kịp bình thường trở lại, liền nghe bên ngoài có tiếng gõ
cửa.
“Vào đi.” Phó Thu Nhiên cao giọng, ngồi trở lại sau án thư.
Một người làm bận trang phục sai vặt bước vào phòng. “Bẩm trang chủ, có một nam tử xưng là đệ tử phái Võ Đang cầu kiến, đại quản gia đang tiếp đón ở phòng khách, sai tiểu nhân vào bẩm báo trang chủ.”
“Hà? Phái Võ
Đang?” Phó Thu Nhiên kinh ngạc, Thu Linh trang của hắn dính líu với môn
phái giang hồ từ lúc nào thế? “Người đó có nói vì sao đến không?”
“Bẩm trang chủ, tiểu nhân không biết.”
Phó Thu Nhiên phẩy tay, sai tên sai vặt lui xuống, đứng dậy giũ trường bào, quyết định đến phòng khách xem thử cái gọi là người giang hồ.
Vào đến phòng khách thì thấy quản gia Phó Hồng đang tiếp chuyện một đạo sĩ
tuổi chừng hai mươi. Phó Hồng thấy hắn vào, vội vàng đứng dậy, “Bẩm
trang chủ, vị này là Vân Hư đạo trưởng từ núi Võ Đang tới đây.” Sau đó
xoay người chỉ vào Vân Hư Tử mới đứng dậy: “Đạo trưởng, vị này là trang
chủ chúng ta.”
Vân Hư Tử bước lên chắp tay làm lễ đạo gia, “Tiểu đạo là đệ tử phái Võ Đang Vân Hư, ra mắt Phó trang chủ.”
Phó Thu Nhiên hoàn lễ: “Tại hạ Phó Thu Nhiên, chẳng qua là một con buôn mà thôi, Vân Hư đạo trưởng không cần đa lễ.”
Chủ khách ngồi xuống, Phó Thu Nhiên lên tiếng trước: “Thu Linh trang ta xưa nay chỉ làm ăn, không qua lại giang hồ. Hôm nay không biết vì sao Vân
Hư đạo trưởng quang lâm hàn xá, Thu Nhiên hết sức kinh ngạc. Không biết
Vân Hư đạo trưởng đến có chuyện gì?”
“Phó trang chủ, mấy ngày
trước sư tổ tệ phái và lục sư thúc mời một vị Lộ cô nương về núi khám
bệnh cho tam sư thúc. Lộ cô nương nhân hậu tốt bụng, ở lại núi Võ Đang
chữa trị cho sư thúc, vì thế mà làm trễ nãi hành trình xuôi nam. Vì thế
sư phụ mới sai tiểu đạo thay Lộ cô nương đưa một phong thư tay giao cho
trang chủ.” Nói xong lấy bức thư của Lộ Dao từ trong ống tay áo ra đưa
cho Phó Thu Nhiên.
Phó Thu Nhiên ngây ra, “Dám hỏi sư huynh mà đạo trưởng nhắc đến là?”
Vân Hư đáp: “Gia sư họ Du, đứng hàng thứ hai trong phái Võ Đang.”
Nói vừa xong, Phó Thu Nhiên không nhịn được trợn tròn mắt, nhất thời không
tin nổi, kinh ngạc hơi cao giọng: “Tên húy của tôn sư phải chăng là
thượng Liên hạ Châu? Lệnh sư thúc bị thương đến nay đã mấy năm rồi?”
Vân Hư không nghĩ Phó Thu Nhiên lại có phản ứng lớn như vậy nhưng vẫn trả
lời: “Chính là gia sư. Thương thế của tam sư thúc đã hơn bốn năm, đại
phu đều bó tay. Lộ cô nương y thuật cao minh, là may mắn cho sư môn tệ
phái.”
Mất nửa ngày Phó Thu Nhiên mới hoàn hồn trở lại, thoáng
thu liễm tâm thần, ngờ vực nói: “Vết thương đó có phải là gãy nát tứ chi không?”
Lần này đến phiên Vân Hư kinh ngạc không thôi, không ngờ Thu Linh trang không giao thiệp giang hồ lại biết rành chuyện Võ Đang
như thế. Nhưng môn hạ Võ Đang xưa nay chú trọng nhất là công phu hàm
dưỡng, không hề thay đổi sắc mặt chỉ gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Phó Thu Nhiên cúi đầu cân nhắc gì đó, hồi lâu mới ngẩng lên nói: “Thư này
quả thật làm phiền đạo trưởng rồi, không biết lần này đạo trưởng xuống
núi có còn bận bịu chuyện gì khác chăng?”
Vân Hư lắc đầu: “Tiểu đạo xuống núi chỉ để đưa thư, không có chuyện gì nữa.”
Phó Thu Nhiên nói: “Đạo trưởng có bằng lòng ở lại Thu Linh trang mấy ngày?
Đợi ta viết thư trả lời, chuẩn bị ít đồ, sai người đưa lên Võ Đang,
không biết đạo trưởng có chịu đi cùng dẫn đường cho?”
Vân Hư nghĩ ngợi một chút. Lần này ra đi sư phụ Du Liên Châu đặc biệt dặn dò phải
chu toàn lễ nghi. Đối phương không phải môn phái giang hồ, không cần lấy tác phong môn phái ra, phàm chuyện gì cũng nên theo ý tứ đối phương, vì thế chắp tay nói: “Tất nhiên là được, Vân Hư chỉ sợ làm phiền quý
trang.”
Phó Thu Nhiên xua tay: “Đâu có đâu có, Lộ Dao đã ở quý phía, còn phải phiền đạo trưởng chiếu cố nhiều.”
“Lộ cô nương chữa cho tam sư thúc, tệ phái trên dưới cảm kích không thôi, Phó trang chủ không cần lo lắng.”
Lại hàn huyên vài câu, Phó Thu Nhiên sai người thu dọn phòng khách tử tế,
mời Vân Hư đi nghỉ, lại dặn dò người trong trang phải đối đãi như thượng khách. Quản gia Phó Hồng biết Lộ cô nương một năm ghé trang không được
một hai lần nhưng giao tình với trang chủ rất sâu đậm, được gọi là đại
tiểu thư, địa vị cơ hồ không khác gì nhị trang chủ. Vân Hư đã vì Lộ cô
nương mà đến, tự nhiên ông không dám lạnh nhạt.
Phó Thu Nhiên trở về thư phòng, xé thư Lộ Dao ra đọc kỹ. Đọc xong trầm ngâm nghĩ ngợi hồi lâu, thở dài than: “Đến đây hơn mười năm mới phát hiện không ngờ lại
đến cái nơi thế này. Lúc đó ngươi nói với ta chuyện Phạm Dao, ta còn cho là trùng hợp cùng tên mà thôi, hôm nay xem ra là hoàn toàn chính xác
rồi.” Một lúc lâu sau, hắn gọi Phó Hồng vào, lấy một tờ danh sách mình
tự liệt kê ra đưa cho ông, dặn dò phải mua thật nhanh. Phó Hồng cầm danh sách đi ra sai phái xuống dưới, cực kỳ nhanh nhẹn. Phó Thu Nhiên ngồi
trong thư phòng suy nghĩ thật lâu, mãi đến lúc mặt trời ngả về tây, hạ
nhân đem cơm vào mới hoàn hồn lại. Không để ý đến cơm tối trên bàn, hắn
tự mình mài mực, cầm bút lông sói lên chấm mực, tỉ mỉ viết lên tờ giấy
trắng in hoa văn chìm. Từng hàng chữ Khải chi chít rải trên mặt giấy,
hàng đầu tiên là năm chữ lớn “Ỷ thiên đồ long ký.”