Ngày đó, quyết định làm một xác minh, anh nghĩ, hai người cần có một chút thời gian bình tĩnh lại, điều chỉnh lại tâm tình.
Sau đó, anh suy nghĩ thật lâu, anh biết anh khó mà làm được tốt nhất, nhưng anh muốn dùng hành động làm cho cô nhìn thấy sự thay đổi của anh, sau đó quyết định lại một lần nữa, có chấp nhận anh hay không.
Nếu, cố gắng đến cuối cùng, vẫn không thể trở thành người có thể mang lại hạnh phúc cho cô, đó là vấn đề của bản thân anh, anh sẽ thản nhiên tiếp nhận, trở về thân phận là người thân.
Từ ngày đó, Tiết Thư Yến phát hiện cơ hội nhìn thấy anh ở nhà rất hiếm.
Mỗi ngày anh đi sớm về muộn, cơ hồ không gặp cô và không nói được một câu nào với cô, có khi là xuất cảnh đi mất ba đến năm ngày, củng chỉ để lại trên bàn tờ giấy ngắn gọn nói nơi anh đi. Trước kia, khi xuất ngoại, mỗi ngày anh đều gọi điện về, hoặc gửi tin nhắn, viết tòan những lời tâm tình buồn nôn, cộng thêm rất nhiều, n câu “Rất nhớ em.”, mà hiện tại, trừ bỏ tờ giấy trên bàn, cùng một dòng tin nhắn “Anh đến Bành Hồ, mọi thứ bình an.”, liền vô thanh vô tức (không có tin tức).
Cho tới năm ngày sau, khi về nhà, thấy hành lý ở cửa, cùng thân hình đang ngủ say trên giường, cô mới biết anh đã trở lại.
Sau đó, sáng sớm hôm sau, lại không thấy bóng dáng anh.
Lại qua vài ngày, ở trong ngăn kéo, cô nhìn thấy bằng tốt nghiệp của anh.
Lễ tốt nghiệp của anh diễn ra, anh không nói cho cô biết, một mình anh lặng lẽ hoàn thành hết thảy mọi chuyện. rõ ràng đã ước định, cô phải tham gia lễ tốt nghiệp của anh, mà anh lại không nói cho cô, như là cuộc sống của anh không còn quan hệ gì với cô, như một người xa lạ ở đâu đó xa xôi.
Chạng vạng một ngày, cô từ trường trở về, anh vừa mới tỉnh ngủ, đang rửa mặt chải đầu, chuẩn bị ra ngòai, cô đứng ở cửa phòng nhìn anh.
Từ tủ, anh lấy quần áo ra, chuẩn bị phải thay quần áo, lại nghĩ tới cái gì, ngừng động tác quay ra nhìn cô, thấy cô có bộ dáng sẽ không tránh đi, liền hỏi một câu: “Em có thể… đi ra ngòai một chút hay không?” hiện tại sẽ không thay quần áo ở trước mặt cô…
Tiết Thư Yến không nhúc nhích, vẫn đứng thẳng nhìn anh chăm chú.
“Kia… không sao.” Anh lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Chuẩn bị tốt rồi, sắp ra tới cửa, cô tự nhiên nói một câu: “Anh là cố ý sao?”
“Gì?” động tác mang giày của Phàn Quân Nhã dừng lại, nhất thời không lý giải được ý tứ của cô.
“Chúng ta có thể nói chuyện một chút hay không?”
Anh nhìn xuống: “Có lâu không? Nếu không vội, chờ anh trở về nói sau nhé. A, không được, hôm nay anh trở về thì rất khuya rồi, em đi ngủ sớm một chút, ngày mai nói sau.”
“Anh ngày đêm điên đảo như vậy, làm việc và nghỉ ngơi loạn hết cả lên, thân thể không chịu đựng được đâu.”
“Hoàn hảomà, anh sẽ tự mình tính toán tốt.”
đi hài xong, lại nhìn thời gian biểu thêm một lần, nếu không xuất môn sẽ không kịp mất, nhưng mà hình như cô còn chưa muốn chấm dứt đề tài, anh hiểu là nên đi trước.
cô bất lực thở dài một hơi: “Quân Nhã, anh đang trả thù em sao?” Chẳng lẽ không làm người yêu, thì cũng không làm người thân được hay sao?
Anh ngẩn người, mới hiểu được ý tứ của cô. Nếu là anh của trước kia, quả thật sẽ lảm ra sự tình này, lấy sự khỏe mạnh của mình, làm lợi thế đảm đương công việc, nhất định cô sẽ đau lòng, luyến tiếc, sau đó sẽ thỏa hiệp, cái gì đều tùy tiện theo ý anh.
Giờ ngẫm lại, quả thật quá ngây thơ đi, nhưng mà lần này, thật sự anh không có ý tưởng như vậy.
“không phải, em không cần nghĩ linh tinh, anh nói rồi, sẽ không khiến em phải khó xử nữa…” Nhìn vẻ mặt cô toát ra sự vô lực, anh lo lắng muốn làm sáng tỏ. Anh thật sự không muốn tổn thương cô lần nữa.
"Chỉ là gần đây lịch làm việc khá dày, thời gian tới sẽ thoải mái hơn, em không cần lo lắng, anh sẽ tự chiếu cố tốt cho mình, thật sự."
"thật sao?"
"thật. Công tác không phải là như vậy sao? Mọi việc không thể theo sự tuỳ hứng của chính mình, không phải em vẫn thường nói anh như vậy sao?" Có lẽ, cũng có một chút trốn tránh cô, cùng ở dưới một mái hiên, vốn là tuy hai mà một, hiện tại lại chỉ giống người thân chào hỏi nhau, làm sao có thể thản nhiên thừa nhận, không thể thân cô, ôm cô, anh gắng gượng tâm tình của mình, chỉ là nhìn cô, tâm lại đau.
Anh thừa nhận, có mấy lần kết thúc công việc, anh đều ngủ lại công ty, nếu không thì đến chỗ ở của người đại diện ngủ một đêm, tránh việc phải ở cùng một chỗ với cô, với lại phân chia không gian lúc ở chung cũng là một vấn đề, làm thế nào cũng không thoải mái, chỉ có một gian phòng ngủ, vô luận là anh hay cô ngủ phòng khách, đều rất xấu hổ.
Trong thời gian này giữa hai người cần có chút khoảng cách, đây là sự săn sóc của anh, cũng không khiến cô phải suy nghĩ.
Nhưng chủ yếu là anh muốn hoàn thành một sự kiện. Trừ cô ra, trong lòng anh không thể dung nạp thêm bất kì ai khác, công tác chỉ vì đảm bảo cơm áo cho cô không phải lo nghĩ, cũng không nghĩ tới phát triển sự nghiệp người mẫu lên đỉnh cao.
Anh thử điều chỉnh tâm tính của mình, theo như cô nói, bắt đầu tự phụ trách cuộc sống của mình.
Anh đã từng nói... tất cả là vì em. Quả thật những lời này trở thành trách nhiệm quá nặng nề, làm cho cô phải gánh vác thành bại trong sinh mệnh người khác, thật không công bằng với cô, khó trách cô sẽ nói, cô gánh vác không nổi tình cảm nặng nề của anh.
Anh thật sự phải học lớn lên, phụ trách chính mình, không thể để cô phải gánh vác tội lỗi "phá huỷ Phàn Quân Nhã".
"Lễ tốt nghiệp thì sao? Vì sao anh không nói cho em biết?"
Anh im lặng. "Anh không biết nên cho em dùng thân phận gì để tham dự." Cùng bạn học, anh nên giới thiệu cô như thế nào? Anh đắn đo thật lâu, cuối cùng vẫn không nói, thà rằng cô là một người nào đó, không có người thân nào chúc phúc, cũng không muốn bất luận ai nói, cô là tỷ tỷ của anh, anh làm không được.
"Thực xin lỗi, giờ anh có việc gấp, có việc gì về nói sau." Anh vội vàng xoay người, giấu lệ trong đôi mắt, không để cô thấy sự yếu ớt của anh.
Gần đây, anh thường đem "Thực xin lỗi" thành câu bên miệng, luôn nhanh chóng giải thích với cô.
Phàn Quân Nhã như vậy, làm cô thấy không quen, không hiểu sao cô thấy rất đau lòng.
"Quân Nhã..."
"A, đúng rồi, ngày mai anh sẽ đi Trung Bộ, cũng tiếp thêm một quảng cáo, ngày kia sẽ đi Hoa Đông để lấy cảnh, nói trước với em một tiếng, anh phải đi rồi."
Cửa lớn nhanh chóng đóng lại, làm cho cô phản ứng không kịp...
Như thế nào anh lại... sắp xếp hành trình dày đặc như vậy? Thân thể anh có thể chịu đựng được sao?
Trò chơi nhân gian thường ngày, ông lão đem "Nhân sinh đắc ý tẫn hoan." (Cuộc sống hả hê cần phải vui vẻ hết mình) ở ngay bên phải mình, đột nhiên biến thành như vậy, thật sự làm cho cô không quen được. Anh đang muốn chứng minh cái gì với cô sao? Nhưng là, cô không phải muốn lấy thành tựu trong sự nghiệp của anh chứng minh anh lớn dần, không phải anh lại xuyên tạc rồi chứ?
không thể không thừa nhận, cô thật sự lo lắng.
Đẩy ra cửa phòng bệnh, đi tới bên giường bệnh, điều chỉnh lại bình truyền, Phàn Quân Nhã liền bừng tỉnh.
Anh miễn cưỡng mấp máy mí mắt, suy yếu hỏi: "Buổi chụp ngoại cảnh ở Hoa Đông..."
"sẽ lui một tuần." Người đại diện dịch góc chăn cho anh, trả lời.
"Còn bên công ty..."
"đã giải thích rồi, cậu yên tâm, bọn họ sẽ thông cảm, cứ an tâm dưỡng bệnh đi."
Anh gật đầu, an tâm nhắm mắt lại: "Vậy là tốt rồi."
"Cậu..." Quanh co nửa ngày, người đại diện không biết mở miệng như thế nào. "thật ra... cậu sớm đã có cảm giác không thoải mái phải không?"
Hành trình gần nhất xong xuôi, chạy đông chạy tây, đi Bành Hồ vì một cảnh cuối cùng, anh ở trên thuyền lung lay sáu giờ, cả người mệt mỏi nôn ra như muốn hỏng, sau khi trở về lại bận quảng cáo bôn ba nam bắc, thân thể có làm bằng sắt cũng không thể chịu đựng được, bác sĩ nói là mệt nhọc quá độ, lại bị viêm dạ dày, có hiện tượng mất nước.
Bời vì anh muốn phối hợp với hành trình, biết mình là người chủ chốt, không ít nhà tài trợ vì anh mà tới, không thể để việc dạ dày khó chịu làm rối loạn, cắn răng chống đỡ tới khi xong việc mới đi chữa.
Đột nhiên anh làm việc chuyên nghiệp như vậy, siêu có trách nhiệm, hại mọi người còn chưa quen.
Đại khái đóan được người đại diện muốn hỏi cái gì, Phàn Quân Nhã thản nhiên nói: “Nếu thật sự cảm thấy ngượng ngùng, hãy giúp tôi đàm phán tốt một chút là được rồi.”
“Cậu… thiếu rất nhiều tiền sao?” Nếu là như vậy, có thể thương lượng với công ty bên kia xem, giúp cậu ta có lợi nhiều hơn một chút.
“không phải thiếu. Nhưng mà có kế hoạch cần đến rất nhiều.”
“Là… vì muốn kết hôn sao?” Tạo quỹ kết hôn?
Tòan bộ công ty đều biết anh có bạn gái là thanh mai trúc mã, quả thực là si tình tới mức không có giới hạn, chuyện kết hôn chỉ còn vấn đề thời gian thôi, không ai hòai nghi điều đó.
Ai ngờ, anh lại trầm mặc.
không thể nào? Người đại diện kinh ngạc cực độ, đánh giá vẻ mặt buồn bực không nói của anh. Tình yêu kiên định như vậy cũng sẽ thay đổi sao? thật sự là không có tuyệt đối.
Anh khởi động thân thể, tay vươn ra muốn với lấy áo khoác.
“Cậu làm gì? Nằm đi, tôi giúp cậu được mà.” Người đại diện vội vàng ngăn anh, đè anh quay lại giường.
“Di động của tôi ở trong túi áo khoác, cậu giúp tôi gửi một tin nhắn.”
“Gửi cho Yến Yến nhà cậu?” Tình cảm thay đổi gì chứ. rõ ràng là tình cảm kéo dài mãi không thể dứt. Anh miên man suy nghĩ mà cảm thấy buồn cười, tòan bộ thế giới thay đổi thì Phàn Quân Nhã cũng sẽ không thay đổi tình cảm.
“Ừm. Hãy đánh
Đánh xong sáu chữ này, chậm chạp đợi mà không thấy câu chữ tiếp theo, người đại diện kinh ngạc. “Cứ như vậy?”
Trước kia khi tham gia hoạt động, không cân thận mà vài lần người đại diện nhìn thấy nội dung tin nhắn của Phàn Quân Nhã, đều là những lời tâm tình buồn nôn, thấy nổi hết cả da gà. Với cá tính của Phàn Quân Nhã, không có việc gì cũng phải làm nũng đáng thương, nói từng tí việc, bị truyền nước biển từng giọt từng giọt, có bao nhiêu suy yếu đáng thương, em có đau lòng không, … linh tinh và linh tinh.
“không nói cho cô ấy là cậu ở bệnh viện sao?” Xác nhận lại một chút.
“không cần. cô ấy sẽ lo lắng.” cô ấy đang mang thai, cô ấy sẽ đến đây, nói cho cô ấy biết làm chi?
(muanhobaybay: mang thai…..)
thật sự rất không giống Phàn Quân Nhã. Người đại diện mãnh liệt hòai nghi, người ở trước mắt này có thật sự là Phàn Quân Nhã sao?
Tuy rằng phi thường kinh ngạc, vẫn theo ý tứ của anh mà gửi đi tin nhắn có sáu chữ này.
“Hai người cãi nhau sao?” Tin nhắn như vậy cảm giác tình cảm nhạt đi một chút, hòan tòan không giống tình yêu.
Ngày trước ở Bành Hồ, anh còn điên điên chạy đi xem nhân viên công tác làm sao báo bình an cho người nhà, copy hình thức mấy tin nhắn, làm theo truyền tin cho người nhà, hành vi siêu quái dị, đã trở thành một người quái dị nổi danh, coi đó là mười đại nạn của công ty để giải thích sự quái dị của anh, mọi người hỏi nhau rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?
“không.” Cãi nhau là quá khứ rồi, hiện tại đang trong giai đoạn tiến hành họp bàn chia tay.
“Thế sao cậu lại gửi tin nhắn lạnh lùng như vậy?”
“Rất lạnh lùng sao? Bình thường cậu gửi tin nhắn cho mọi người như thế nào?” Anh không quên trạng thái hiện trường đang xử lý vụ tạm thời chia tay, phương thức trước kia không thể dùng lại. Nhưng mà từ trước tới nay, mặc dù thời niên thiếu chưa kết giao nhiều bạn bè, anh đều dùng phương thức vô cùng thân thiết với cô, trong lúc đó hình thức báo bình an cho người nhà, anh còn chưa biết nên học phương thức báo bình an cho cô như thế nào. Nếu cha mẹ anh còn sống, anh đương nhiên biết nói chuyện với cha mẹ như thế nào, nhưng mà với cô, anh thật sự không muốn dùng phương thức với người thân, tình trạng trước mắt cũng không thể đùa giỡn với cô, anh thật sự không biết nên nói gì với cô, truyền tin cho cô như thế nào.
Anh xem nhân viên công tác báo bình an cho người nhà đều là như vậy, đành phải bào chế lại.
Còn phải hỏi người khác nên nói với bạn gái cái gì? Cuối cùng người đại diện khẳng định, giữa hai người này có vấn đề lớn.
“Báo bình an cái gì? hiện tại cậu khỏe mạnh sao?” Viêm dạ dày là vấn đề nhỏ, vấn đề lớn là đầu bị hỏng rồi. Có muốn bác sĩ bổ cho một bổ không? Rất giống bị người ngoài hành tinh bắt cóc, siêu quái dị. Bắt mất tiểu quỷ tùy hứng luôn làm theo ý mình đi, để một người trầm mặc u buồn ở lại.
“Tuyệt không thể để Yến Yến biết.” Anh sẽ không làm Yến Yến thương tâm, khó xử nữa, hơn nữa, cô ấy có thể sẽ nghĩ anh lấy sức khỏe của anh mang ra kháng nghị cô…
“Cậu muốn một mình cô đơn ở bệnh viện sao?”
“Cậu muốn về thì cứ về đi, dù sao nơi này có y tá mà.” Ai nghe mà không hiểu được ngụ ý chứ.
Người đại diện nhún nhún vai, cũng không khách khí với anh. “Ta liền đi đây.”
“Mau cút.” không phải Yến Yến anh cũng không cần.
“…”Quên đi, người đại diện cũng không có hiểu biết về giải phẫu tu bổ não bộ, phải nghĩ trái nghĩ, người đại diện cảm thấy vẫn nên tìm người đến bổ đi.
đi ra ngòai phòng bệnh, lập tức cầm di động gọi điện…
Phàn Quân Nhã định ngủ một chút thôi, nhưng có lẽ bôn ba nam bắc, vượt qua cực hạn chịu đựng của cơ thể, thật lâu không được ngủ một giấc an ổn, lúc này ngủ liền ngủ tới tận đêm.
Sở dĩ tỉnh lại, là vì anh cảm giác được có người tới bên giường.
Dạo gần đây, anh rất mẫn cảm, khi đang ngủ chỉ cần một tiagió thổi cỏ lay, sẽ tự động tỉnh lại.
Đôi mắt chưa thích ứng được với bóng tối, nhất thời không thấy rõ người tới, chuẩn bị mở miệng hỏi, hương thơm quá mức quen thuộc liền tiến vào mũi, làm anh chưa kịp suy nghĩ đã bật thốt lên nói: “Yến Yến?”
Đối phương không lên tiếng trả lời, anh vội vàng muốn đứng dậy, một tay đè lại bả vai anh, một tay cầm tay kia không truyền nước biển của anh, lòng bàn tay ấm áp.
Anh lơi lỏng xuống, an tâm nắm lại, ngón tay giao triền.
“Vì sao không nói cho em biết?” Thanh âm bình tĩnh truyền tới tai anh, anh nghiêng đầu, nhìn không thấy biểu tình của cô, cũng không nghe ra tâm tình trong giọng nói của cô, liền cảm thấy hoảng hốt.
Anh lo lắng giải thích: “Cái kia… không phải… Lần này là ngoài ý muốn, em không cần khổ sở, anh, anh không cố ý…”
nói lăng loạn xạ… cô lại hiểu được ý tứ mà anh muốn biểu đạt.
Phải ở lại bệnh viện, còn lo lắng cho cảm xúc của cô sao?
Đứa nhỏ này, tuy không đủ ổn trọng thành thục, nhưng thực sự để ý cô.
Mũi cô cay cay, không dám mở miệng, sợ anh nghe ra sự nghẹn ngào trong thanh âm.
Nhưng mà, từ sự thay đổi tần suất hô hấp liền tìm ra manh mối. “Yến Yến, em đang khóc sao? Anh chỉ bị viêm dạ dày chút thôi, không chừng ngày mai có thể xuất viện, em…”
“Vì sao lại muốn như vậy? Còn làm cho chính mình mệt mỏi phải nằm viện, anh nghĩ muốn chứng minh cái gì đây?” cô đánh gãy lời anh, trực tiếp hỏi ra nghi hoặc dưới đáy lòng.
“… Anh chỉ là muốn chứng minh, anh thật sự không giống…” Suy nghĩ thật lâu, anh mới nhẹ nhàng nói ra những lời này.
“không phải có thành tựu tốt trong công tác ở công ty, em sẽ trở lại bên cạnh anh, đó là hai việc khác nhau…”
“Anh biết, thật sự biết rõ. Cuộc sống của anh, anh làm cái gì, anh sẽ tự phụ trách cuộc sống của chính mình, hoàn tòan không liên quan đến em, muốn trở lại bên cạnh anh hay không là lựa chọn của em, chính em lấy hay bỏ, anh thật sự phân định rõ ràng, cho nên em không cần khẩn trương.”
Tiết Thư Yến kinh ngạc.
cô không nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời này, thật sự không giống anh.
Trước kia, anh chỉ biết nói, đây là vì em. Chợt nghe có thể cảm động rất nhiều người, nhưng trên thực tế, cảm tình nặng nề đó khó có thể cự tuyệt, bởi vì là vì cô, cho nên anh không có lựa chọn nào khác.
Nhưng mà hiện tại, anh lại nói, đó là cuộc sống của anh, không có liên quan tới cô, muốn bên anh hay không, là tự cô quyết định.
Anh thật sự đã hiểu sao? thật sự đã lớn dần, bắt đầu học được việc gánh vác?
cô cúi đầu suy ngẫm, trầm mặc không nói.
“Quân Nhã, em có việc muốn nói với anh.” thật lâu sau, cô mới nhẹ nhàng mở mệng.
“Được, em nói đi.”
“Chờ xuất viện, tốt nhất anh căng da thẳng một chút cho em.”
Người luôn bình tĩnh khi tức giận mà lại có thể nói ra lời huyết kịch vậy sao? không cần hoài nghi, đó chính là Tiết Thư Yến, dù phẫn nộ phát điên, vẫn nhớ rõ đang ở trong bệnh viện phải nhẹ giọng một chút, Tiết Thư Yến kéo lại lý trí.
“Anh lại làm gì sai sao?” Gần đây anh không trêu chọc cô nha. Vô luận hồi tưởng thế nào, đi sớm về muộn, cơ hội chạm mặt rất ít, vậy thì sao nha?
“Ngày hôm qua em đi bệnh viện, anh có biết anh gây ra chuyện tốt gì không?” cô cắn răng, một chữ một chữ được rít ra.
“không biết.” Đáp rất kiên quyết.
“Em, mang, thai!”
“Ách, mang thai! A!” Anh kêu lên sợ hãi.
“nhỏ giọng chút, anh muốn chết sao?”
“Em, em, em mang, mang…” nói lắp, phun ra không được một câu đầy đủ.
“Cho nên anh chỉ biết em nghĩ nhiều mà phá hủy hình ảnh của anh.” Anh luôn động tay động chân lên đồ bảo hiểm, cô không phải không biết, nhưng mà vạn phòng ngàn phòng, vẫn bị trúng chiêu.
“Kia, kia…” Anh không nói gì. Trước kia, mặc cảm tự ti trong lòng quấy phá, anh luôn cảm giác không chắc chắn với việc có được cô, khi đó phi thường lo lắng, có lẽ chỉ có đứa nhỏ mới có thể giữ chân cô. hiện tại, anh bắt đầu hiểu được băn khoăn của cô, vì sao vẫn không chịu mang thai, vẫn đề là ở trên người anh, không phải cô không đủ thương anh, không phải không muốn có được kết tinh tình yêu của hai người, mà là vì anh còn quá trẻ, một Phàn Quân Nhã trẻ con hết sức lông bông, phải làm cha như thế nào, tiếp nhận trách nhiệm nuôi dưỡng dạy dỗ bé con ra sao? Khoảng cách bốn tuổi, anh cố gắng đuổi theo cô, cô biết nên vẫn hoãn đặt chân để phối hợp với bước chân của anh.
hiện tại anh thật sự hiểu rõ…
“Kia… Em tính tóan làm sao bây giờ?” Thanh âm nho nhỏ, anh khiếp sợ lo lắng hỏi.
Thấy cô trầm mặc không nói, anh vội vàng nói tiếp: “không thể nói không cần đứa nhỏ, ngay cả nghĩ cũng không thể, cục cưng mà biết, cục cưng sẽ rất thương tâm…”
“Em chưa nói không cần.”
Như vậy là sẽ không bỏ.
Anh thở dài một hơi nhẹ nhõm. “Vậy… chúng ta thử lại một lần được không? Ít nhất là vì cục cưng, cho… anh thêm một cơ hội. Anh nghĩ, nói không chừng đó là ý trời, nếu không tại sao sớm không tới muộn không tới, cố tình lúc này đứa nhỏ lại xuất hiện, ngay cả cục cưng cũng muốn cho cha mẹ một cơ hội, em nghĩ có phải không?”
Đứa nhỏ này, có lẽ là cơ hội xoay chuyển cho hai người, anh thật sự cho là như vậy.
Tiết Thư Yến lườm anh một cái, lười phản bác già mồm át lẽ phải của anh.
Cái gì là ý trời, rõ ràng chính anh giở trò gây ra, còn ngang ngạnh nói là do ông trời.
“Yến Yến?” cô vẫn không hé răng, đóan không ra suy nghĩ của cô lúc này, làm cho anh lo lắng đề phòng.
“sẽ không bao giờ không tôn trọng em, tùy hứng làm bậy?”
“Anh cam đoan.” Giờ phút này trong bụng cô còn có bằng chứng “không tôn trọng cô lại tùy hứng làm bậy” , làm cho lời tuyên thệ của anh có chút mỏng manh, nhưng mà Tiết Thư Yến sớm bị anh huấn luyện sự kiên cường, nên cô vẫn tiếp nhận.
“Vậy… hiện tại coi như chúng ta hợp lại sao?” Anh thật cẩn thận hỏi .
“Còn không sao?”
Cánh tay bị nhéo một cái, cô giận dữ nhéo thật đau, hiển nhiên là cô đã cho anh thêm một cơ hội.
Còn anh lại ngốc ngốc nở nụ cười, trong đầu là ba ba vui sướng, cho dù cánh tay bị cô nhéo ứ thanh, anh đều cam tâm tình nguyện.
“đi lên đây ngủ đi, phụ nữ có thai không thể thức đêm.” Anh lùi ra để trống một nửa giường, vỗ vỗ bên cạnh nhiệt tình mời mọc.
cô liếc nhìn anh một cái, vẫn chậm chạp chưa lên giường, anh khởi động thân người, hoàn toàn quên đi thân thể đang suy yếu, thì thào nói thầm với bụng cô, giống như ba ngốc nhất thiên hạ, sờ sờ bụng cô cùng cục cưng chúc ngủ ngon.
Khóe miệng Tiết Thư Yến nhếch lên nở nụ cười. cô chân thành hy vọng, đứa nhỏ này đến sẽ thật sự làm anh thay đổi, làm cho anh ý thức được rõ ràng, trên vai anh sẽ phải gánh vác trách nhiệm, học được sự ổn trọng, học được suy nghĩ trước sau.