Dịch Mệnh

Chương 1: Chương 1: Hàng xóm tốt bụng




Dịch mệnh - Mở đầu



Trong kỳ thi học kỳ Tiểu học toàn quốc, đề thi quốc ngữ dành cho học sinh lớp sáu chỉ có duy nhất một từ: Nếu.

Không có bất kỳ chú thích gì thêm, chỉ có một hàng chữ ngắn ngủn: “Nguyên văn đề bài đã nói rõ, mời thí sinh lấy hai chữ“ tự do” làm nền tảng phát huy”.Còn lại, trống rỗng.

Tất cả học sinh đều há hốc mồm, không biết làm thế nào.

Đứa nhỏ mười hai tuổi, lại cho cái dạng này đề thi.

Tiểu học năm thứ sáu, bạn nhỏ Tiết Thư Yến ngẫu nhiên viết xuống mấy chữ: Nếu ta có cánh, ta muốn hóa thành chim nhỏ tự do bay lượn, nếu ta có vây cá, ta có thể biến thành cá nhỏ bơi qua bơi lại. Nếu ta biết trước được nhân sinh dài ngắn ra sao, ta sẽ ôm người mà ta yêu nhiều hơn một chút

Nhưng là không thể bay như chim, không thể bơi như cá, không thể đạt được những ước muốn này…

“Nếu”, là điêu tàn cùng bi thương.

Đời người chỉ có một lần, không có nếu .

Ngắn ngủn mấy từ, Tiết Thư Yến lại vượt qua kì thi học kỳ với điểm số xuất sắc.

Một năm kia, cha mẹ của cô đột ngột qua đời. “ Nếu” , kỳ thật là tiếc nuối cùng ưu thương nói không nên lời.

Hắn

Cũng không phải là độc nhất vô nhị ,kì thi học kỳ Tiểu học toàn quốc, đề thi quốc ngữ dành cho học sinh lớp hai, yêu cầu học sinh đặt câu, trong đó cũng có như vậy một từ: Nếu.

Đề thi vô cùng đơn giản, tất cả học sinh đều cặm cụi làm bài, vẻ mặt hớn hở tươi cười, quả thực là khác biệt…

Mà tiểu học năm hai, bạn nhỏ Phàn Quân Nhã trong bài thi, là như vậy viết: Nếu Tiểu Mĩ của ta nghe hiểu tiếng người ta cũng không cần luôn luôn cự tuyệt cùng chạy trốn

Một dấu X đỏ chói không chút lưu tình hạ xuống bài làm của bạn nhỏ Phàn Quân Nhã, làm cho hắn trở thành số ít học sinh có điểm số “ oanh liệt” nhất kỳ thi. Thầy giáo khi chấm bài còn phê xuống một câu: ý tứ không rõ, không có dấu chấm câu, còn có, bạn gái Tiểu Mỹ nghe không hiểu tiếng người gì đó thật đáng thương.

Trong lòng thầm nghĩ: Học sinh này nếu không phải là không hiểu biết thì cũng chính là thần kinh có chỗ khiếm khuyết.

Tác giả: Thầy giáo, người hiểu lầm rồi, tiểu Mĩ chính là một con chó.

Mà lúc này ở trong nhà, mẹ hắn nhìn đến bài thi, suýt bị đáp án của hắn cùng lời phê của thầy giáo làm cho thổ huyết mà chết, một đường đuổi theo hắn từ đầu hẻm đánh tới cuối hẻm.

Ô… ô… tiểu Mĩ quả thật đúng là như vậy a, mỗi ngày thấy hắn đều quấn quýt không rời, đuổi theo hắn đến vài con ngõ nhỏ, nói như thế nào cũng không nghe, thật là phiền chết hắn mà. Hắn cũng không có nói sai, bất quá chỉ thiếu đi dấu chấm câu mà thôi, làm chi chỉ có vậy mà so đo với hắn. Hừ, thật là oan uổng hắn mà.

Mẹ cũng thật là, rõ ràng lúc trước đã nói: Ngươi chỉ cần có tiến bộ là tốt rồi, chỉ cần không như trước đem “ tiện lợi” đặt câu viết thành “ đại tiện đương nhiên rất thối” về sau ta cũng không dám yêu cầu gì thêm.

Kết quả hắn lần trước thi đỗ ba mươi bảy điểm, lần này bốn mươi mốt điểm, rõ ràng là có tiến bộ, mẹ còn không phải cũng đuổi theo hắn đánh cho đầy đầu sao?

Ô…ô… hắn muốn sửa lại đáp án: Ta nếu như có tiến bộ mẹ cũng sẽ đuổi đánh ta thật là nghe không hiểu lời nói của ta

A lại thiếu dấu chấm câu đi, phải là: Ta nếu như có tến bộ, mẹ cũng đuổi đánh ta, thật là nghe không hiểu lời nói của ta.

*************************************

Chương 1: Hàng xóm tốt bụng

Thôn Mộng Lý, phố Khởi Tình, ngõ 44

Đối với người dân sống ở gần đây mà nói, cư dân trong phố này đều cực kì quỷ dị. Ngay từ đầu, nghe nói căn nhà số 54 trong ngõ toàn những chuyện ma quái.

Lại đến, là yêu mai tác oai tác quái, cũng từng có đạo sĩ đến đây lập đàn tiêu trừ yêu ma.

Càng về sau, từng nơi trong ngõ lần lượt có khí hậu khác nhau, khiến cho dư luận đồn đãi nơi đây bị thần linh trách tội, người sống tại con phố này, nhẹ thì vận số gia đình không thuận, nặng thì táng gia bại sản, tâm thần bất ổn, vì thế cư dân ở đây lần lượt chuyển đi, ngày thường cũng không ai dám đến gần, con phố trở nên hoang tàn lạnh lẽo, cái lạnh như bừng tĩnh trong toà thành riêng của nó, lạnh đến cực điểm.

Ngay tại căn nhà bỏ hoang nhiều năm, mạng nhện dường như đã giăng khắp nơi, đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, cùng gia chủ bàn bạc mua lại căn nhà.

Ban đầu, người dân sống gần đó mang theo thái độ tò mò, chờ đợi, muốn xem coi cô gái trẻ tuổi này có bao nhiêu lá gan, bao nhiêu dũng khí vào sống trong căn ngõ mà đồn đại rằng có quỷ, đoán xem cô khi nào sợ hãi đến mức bỏ chạy mất dạng.

Nhưng là, đã qua mười năm, sự thật chứng minh cô không chỉ có tài lực kinh người, ngay cả dũng khí cũng thập phần kinh người, chẳng những sống được, mà còn sống vô cùng tốt, hơn nữa còn đem phòng ở thừa cho thuê. Có lẽ là vật hợp theo loài. Nữ chủ nhà xinh đẹp cùng khách thuê phòng nơi đây sống một cuộc sống yên ổn, dù cho trong mắt thế tục họ vẫn là những con người có chút gì đó… không bình thường .

Trừ lần đó ra cô ngẫu nhiên nhặt những con cừu nhỏ lạc đường mang về nhà, ngày qua ngày, ngõ 44 trong mắt người bên ngoài vẫn là như cũ quỷ dị, nhưng cũng không còn là bức tường thành lạnh lẽo mà ngày có khuynh hướng “ khai chi tán diệp”.

Tản sáng, một vật lông xù tuyết trắng cuộn tròn trong ổ chăn khẽ nhu động, chậm rãi biến hóa thành một người đàn ông trưởng thành cao lớn.

Hắn chống đỡ mở mắt ra đầu tiên là nhìn thấy bên cạnh khuôn mặt cô gái nhỏ của hắn đang ngủ say.

Tỉnh dậy liền có thể nhìn thấy cô thật tốt.

Lâm Giang nhịn không được tiến lên sờ sờ một lần lại một lần, động tác hoàn toàn biểu lộ rõ dục vọng của hắn, lại không sợ quấy rầy giấc ngủ của đối phương, “kỹ xảo” này của hắn chính là được luyện tập thật lâu .

Nhìn cô, hắn thõa mãn cười ngây ngô một hồi lâu, cuối cùng nhớ ra thời gian không còn sớm, vội vàng xuống giường mặc quần áo.

Mùa đông thời tiết rất lạnh, hắn thật biết điều, ra ngoài mua buổi sáng, Ninh Dạ thân thể không tốt, như vậy cô có thể ngủ lâu hơn một chút.

Mặc trên người bộ áo lông giữ ấm đi xuống lầu, mở ra cửa lớn, gió lạnh một đoàn ùa đến trước mặt, hắn đưa tay lên thổi thổi để bớt chút hàn khí buổi sáng.

Đi đến đầu ngõ, nhìn thấy phía trước là quán bán trà hạnh nhân cùng bánh nướng, trước đây cũng chưa từng thấy qua, Ninh Dạ thích uống trà hạnh nhân, thay đổi địa điểm mua hàng một chút cũng tốt.

Hắn nhanh chóng mua bữa sáng rồi trở về, khi về đến nhà, thấy căn hộ phía trước cửa lớn đã mở.

“Anh là người mới đến sao? Trước kia chưa từng thấy qua.” Bước ra khỏi căn hộ số 56, cô gái tò mò lặng lẽ đánh giá hắn.

Lâm Giang tùy ý gật đầu, tay hướng trong túi đem chìa khóa ra mở cửa.

“Anh ở cách vách sao?” cô gái bất ngờ hỏi, tựa hồ nhớ rằng ở cách vách không phải là…

Là ai? Suy nghĩ bỗng nhiên trống rỗng, như thế nào cũng nghĩ không ra.

Cô rõ ràng nhớ rõ, cách vách chính là…Phiền não nhíu mi, suy nghĩ không có kết quả, lắc lắc đầu, quên đi, không quan trọng. Cô một lần nữa lộ ra nụ cười hòa ái, hướng hắn nói: “ Tôi sống ở căn hộ số 56, cách vách nhà anh, có vấn đề gì cứ đến tìm tôi, tôi gọi là…”

“ Tôi biết cô là ai” Lâm Giang thản nhiên đánh gảy lời nói của cô.

Cô tên gọi là Tiết Thư Yến, vẫn luôn cho rằng mình năm nay 22 tuổi, trên thực tế đã gần 27 tuổi, cùng Ninh Dạ của hắn bằng nhau.

Hắn cũng không phải vừa mới đến đây, mùa đông năm trước hắn đã sống cùng Ninh Dạ…

Những lời kia của cô, hắn ước chừng nghe qua một năm, chỉ cần vào thời điểm như hôm nay hắn rời nhà mua bữa sáng, nhất định sẽ gặp được cô, hơn nữa cô đều đối với hắn nói những lời như vậy, hắn vốn nghe đã rất quen thuộc, cũng không còn cảm thấy kì lạ, quay lưng bước vô nhà.

Ninh Dạ nói phải lễ phép, không thể không quan tâm đến người khác, tuy rằng hắn lúc nào cũng nghe theo lời nói của Ninh Dạ, chính là cùng một câu trả lời phải lặp đi lặp lại suốt một năm đối với hắn thật sự có chút khó khăn, dù sao cô gái kia nhất định sẽ quên mất, ngày mai lại sẽ gặp cô, vậy hắn lười biếng trả lời một vài lần chắc cũng không có việc gì đi?

Hắn tay phải nắm chìa khóa, thuần thục xoay chuyển ổ khóa, tay trái đẩy cửa, dùng sức đóng cửa, Tiết Thư Yến bên ngoài giật mình, trong lòng nổi lên nghi hoặc :" Mình lại chưa nói, anh ta làm cách nào biết được?"

Bước lên bậc thang , mở cửa phòng khách, Chu Ninh Dạ đúng lúc xuống lầu: " Lâm Giang, anh sớm như vậy đi đâu?"

" Mua bữa sáng"

" Kia... bữa sáng đâu?"

" Đây!" Giơ tay lên, mắt thấy trên tay chính là trống không, hắn sửng sốt.

Tại sao lại như vậy...

"Lâm Giang?" Chu Ninh Dạ thấy hắn giống như có chút ảo não, lại có chút nhụt chí, thử đoán:"Anh không cẩn thận ăn sạch? hay là cho tiểu Hoàng?"

Đồng dạng đều là loài khuyển, Lâm Giang đối với những con chó hoang trong ngõ hẽm này có chút cảm tình đồng cảm, trước kia khi hắn ở nhà một mình, đều không nhớ mình phải ăn cơm nên cho hết chúng nó.

" Anh ăn hết!" Hắn có chút giận dỗi trả lời.

Uổng phí hắn thức sớm như vậy, vốn nghĩ muốn lấy lòng Ninh Dạ, nàng thực thích, thực thích trà hạnh nhân...

Mới sáng sớm, hắn lại cùng ai sinh hờn dỗi sao?

Chu Ninh Dạ cười cười đi đến phòng bếp " Em đi nấu cháo là được rồi"

Hắn đuổi theo vào phòng bếp, ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, ở sau lưng cô làm ra biểu tình đáng thương hỏi:" Anh cũng có thể ăn một chén sao?" Ninh Dạ nghiên đầu trêu chọc hắn " Anh chẳng phải đã ăn qua rồi sao?"

"..." Loại chuyện này không thể cùng Ninh Dạ nói, hắn buồn bực khép miệng lại.

"Vậy anh giúp em băm hành đi"

Hai người cùng nhau nấu cơm, tận hưởng giâu phút ấm áp của buổi sáng.

Vài ngày sau đó, Lâm Giang tan tầm trở về tiện thể mua xì dầu cho Ninh Dạ, vừa đi đến cửa, liền nghe thấy la hét giận dữ. Chính là âm thanh của nam nhân đối diện nhà hắn, sống ở lầu hai.

“Hỗn trướng, mau trở lại đây cho ta!”

Âm thanh gào thét như vậy đối với hắn vốn đã quen thuộc, đại khái chính là bản vẽ của nam nhân kia bị bay đi.

Lâm Giang thực rất đồng tình ngẩng đầu nhìn về phía ban công, nam nhân ăn mặc lội thôi mắt đầy tơ máu, thật đáng thương, không biết đã mấy bao nhiêu ngày chưa ăn gì rồi. Vì thế thế là hắn lên tiếng: “nhà của tôi buổi tối ăn cơm với thịt bò, anh có hay không muốn đến ăn 1 chén?”

Một khắc trước nam nhân còn đang phát điên, sau đó đột nhiên đình chỉ động tác, nhanh chóng gật gật đầu, hoàn toàn quên mất chính mình một giây trước còn đang phẫn nộ, chỉ kém là chưa kèm theo âm thanh nuốt nước bọt. Nhà tên kia có vợ nấu ăn thực sự rất ngon.

“ Đợi tối tôi mang qua cho anh”. Nói xong hắn quay đầu tìm chìa khóa mở cửa, hàng xóm cách vách cũng vừa trở về, nhìn thấy hắn, cực kì ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “ A, anh là người mới đến sao? Trước kia chưa từng thấy qua”

Lại nữa, Lâm Giang ngửa đầu có chút không biết trả lời như thế nào, chỉ biết nhìn trời xanh.

“ Tôi sống ở số 56, cách vách nhà anh…”

Có vấn đề gì có thể đến tìm tôi, tôi gọi là Tiết Thư Yến, từ nhỏ ở nơi này lớn lên…

Hắn hoàn toàn im lặng, nghe nàng tiếp tục đối với hắn nói lời đã nói qua suốt hơn một năm.

Sau đó, xì dầu trong tay hắn lại biến mất.

Nhìn “hàng xóm tốt bụng” bước vô nhà, lại nhìn hai tay trống trơn của hắn, sờ sờ túi tiền vẫn còn nguyên, thực nhận mệnh lại đi mua một lần nữa.

Mua xong trở về, cửa lớn cách vách lại mở ra, “hàng xóm tốt bụng” ra ngoài vứt rác thấy hắn ngoài ý muốn hỏi: “ A, anh như thế nào còn đứng ở bên ngoài, quên mạng chìa khóa sao? Có cần tôi giúp liên lạc thợ mở khóa hay không?

Hắn đến giờ vẫn chưa vào được nhà cuối cùng là do ai làm hại? “ Không cần, ta có mang”

Quay đầu lại, hắn lặp lại động tác lại đi mua lần thứ ba.

Lần này, hắn tại đầu ngõ gặp được Tiết Thư Yến.

Đủ rồi. Hắn thật sự chịu đủ rồi.

Lại nhìn thấy theo sau cô là Tôn Y Nỉ. Hắn rốt cục bi phẫn rống ra tiếng:” Chỉ là muốn mua xì dầu, ăn cơm thịt bò mà thôi, khó khăn đến như vậy sao?!"

Nhìn thấy hắn , Tôn Y Nỉ rốt cuộc hiểu, cười cười đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, ý nói hắn phải nén bi thương ( ^^)

Đợi thật lâu không thấy hắn trở về, Chu Ninh Dạ ra cửa, thấy hắn lại đầu ngõ đang nói nói gì đó( cảm giác Lâm Giang như Xêko mỏ nhọn các nàng nhỉ) lên tiếng gọi:” Đang nói chuyện thời tiết sao? Lâm Giang, xì dầu của em đâu?”

“…Đã quên!” Không thể nói đã uống hết, chỉ có thể nói quên mua.

“Bữa tối không có xì dầu làm nước chấm thịt bò, anh hôm nay là không có cơm thịt bò ăn đâu.” Một lời đâm trúng tử huyệt của hắn. Ninh Dạ xoay người trở về nhà.

Lâm Giang quay đầu trừng trừng với Tôn Y Nỉ nãy giờ còn đứng một bên “ Nghe thấy không? Không cần làm bộ như không phải chuyện của mình”

“ Lại đi mua một lần nữa là được rồi. Tiểu hài tử ngươi không cần lười biếng như vậy đi” Tôn Y Nỉ tiếp tục giả chết.

“ Ta là đã đi mua ba lần”

“ Lại đi mua lần thứ tư”

“ Ai biết trước được Tiết Thư Yến kia có hay không lại lần nữa từ nơi này xuất hiện” Hắn oán giận nói.

Không được, đầu có thể lìa, máu có thể đổ, cơm thịt bò không thể không ăn! Vì bữa tối, hắn nhất định phải cố gắng.

“ Bằng không ngươi rốt cuộc muốn ta làm như thế nào?”

“ Ngươi nhất định có biện pháp” Hắn mới không nghĩ mỗi lần đều là bị pháp thuật kỳ quái của “hàng xóm tốt bụng” ảnh hưởng, đến nỗi ngay cả mua xì dầu ăn cơm thịt bò cùng thật quá mức khó khăn.

Hơn nữa, theo hắn quan sát, người bị cô ảnh hưởng rất ít, đại khái luôn là hắn. họa sĩ lập dị đối diện cùng sống ở ngõ này chỉ bị qua mấy lần, ít nhất Ninh Dạ không quan hệ, nhiều nhất Tiết Thư Yến kia cũng chỉ cùng Ninh Dạ nói lặp lại những lời nói giống nhau mà thôi. Bởi vì hắn cùng Tiết Thư Yến cô không phải người bình thường nên mới có thể bị chỉnh ác như vậy sao? Thật không công bằng, đây là phân biệt chủng tộc, hắn muốn kháng nghị!

“ Ai yêu, ta đã nói, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. Năng lực ảnh hưởng của nàng chỉ có phạm vi năm mét, ngươi cách xa nàng một chút là tốt rồi.”

Kia cũng phải nhìn tới hắn có thể tránh kịp thời hay không nha!

Lâm Giang thực bất đắc dĩ, thở dài nói: “Tiết Thư Yến, không biết vì cái gì mà trở lên như vậy a?”

“Bởi vì trong lòng nàng có nút thắt.”

Mỗi người, trong đầu đều có một hoặc nhiều hơn những chấp niệm (kỷ niệm khó quên). Tựa như hắn đối với Ninh Dạ, dù đợi nàng ngàn năm cũng không có một tia hối hận. Tình nguyện đời đời kiếp kiếp tìm kiếm, chỉ cần hắn không từ bỏ, bọn họ sẽ dính lấy nhau dù muốn cắt đứt cũng không được.

Ý của Tôn Ỷ Ni là, nếu nút thắt trong lòng mình không thể tự mình cởi bỏ, cả đời sẽ mãi như vậy sao?

Nỉ Nỉ từng hướng hắn giải thích qua, nàng sở dĩ bị như vậy, bởi vì nàng đang sống ở trong bán giả thuyết nàng tự tạo ra.

Cái gọi là bán giả thuyết, giải thích cụ thể một chút, chính là, năng lực của nàng không thể tạo ra thời không như nàng hồi tưởng hoàn toàn, nhưng lại vẫn tạo ra hiệu quả nhất định, vì thế nàng ấy không thể quay về nơi nàng ấy hồi tưởng được, mà cũng thóat ra không được, gây ra quẫn cảnh.

Thời không của Tiết Thư Yến, không thể nói là tồn tại, cũng không thể nói là không tồn tại. mới gọi là bán giả thuyết. Nàng sống độc lập một mình trong thời không do nàng tạo ra. Nhìn thấy, gặp được những gì mình muốn nhìn, chính là người, vật, sự việc đã trôi qua trong sinh mệnh của Tiết Thư Yến. Về phấn Lâm Giang bị chịu ảnh hưởng, là bởi vì tới rất gần nàng, bị cuốn vào thời không của nàng một cái ngắn ngủi, mà ở thời không kia, không giống hiện tại, không có cửa hàng lớn và hàng hóa dịch vụ đa dạng, cũng không có hàng bán trà rong dưới cây hạnh nhân trong ngõ hẻm,… Rốt cuộc, ngày xưa hồi nàng 22 tuổi, ngày đó có cái gì lưu luyến? Vì cái gì, nàng kiên trì sống ở ngày đó, làm cho mình sống trong thời không tựa như con sông yên lặng, không chịu lưu động về phía trước?

Buổi tối, Lâm Giang ngồi trên ban công ngắm trăng, tuy cuối cùng vẫn được ăn cơm thịt bò Ninh Dạ nấu, điểm này đối với Lâm Giang là phi thường trọng yếu; bất quá trong đầu vẫn có vướng mắc, ngủ không được.

Nghiêng đầu, Lâm Giang lại nhìn thấy trên ban công cách vách có hồn một nam nhân (nam hồn) phiêu đãng trong không trung, lúc ẩn lúc hiện. (Muanho: á á á…….. )

Nam hồn thực trẻ tuổi, luôn bồi hồi ở bên cạnh Tiết Thư Yến. Như muốn làm hoặc nói gì đó, nhưng bất lực, nhìn Tiết Thư Yến bằng ánh mắt ưu thương.

Cho tới giờ, Lâm Giang không nói nhiều với đối phương (nam hồn), nhất là vì sợ dọa đến Ninh Dạ, Ninh Dạ sẽ không thoải mái, hai là vì cũng không biết tán gẫu với đối phương cái gì. Cho nên vẫn không cho nam hồn biết mình thấy được hắn.

Nam hồn phiêu phiêu vào trong phòng, vì là cửa sổ bằng kính sát đất, Lâm Giang có thể nhìn thấy nam hồn ngồi ở bên giường, ngắm nữ tử đang ngủ say. Tay muốn vuốt ve nàng, nhưng bàn tay lại xuyên thấu má nàng, không thể tiếp xúc... (Muanho: :cry: muanho sợ quá…. Aaaaaaaaaaaaaaa)

Xem ra nam hồn rất khổ sở, biểu tình trên mặt thật cô đơn, thân thể yếu ớt lung lay đi ra, ôm đầu gối ngồi trên lan can ngoài ban công. Hình ảnh kia, thật sự bi thương, thật sự tịch mịch, một giọt nước mắt trong trẻo, từ khuôn mặt trong suốt kia lẳng lặng chảy xuống.

Nguyên lai quỷ hồn rơi lệ là bộ dạng này, Lâm Giang quả thật không có năng lực chống đỡ. Nhịn không được cũng bị khổ sở theo hắn…. Nếu có một ngày, hắn không thể ôm được Ninh Dạ, cũng không sờ được mặt của Ninh Dạ, chỉ có thể lẳng lặng bên cạnh nhìn vợ của mình, chắc mình cũng sẽ giống nam hồn kia.

“Lâm Giang, ngủ đi, sao còn đứng ở đó làm gì?” Tiếng Ninh Dạ từ trong phòng truyền đến, nàng khom người vén chăn lên.

Lâm Giang đi nhanh vào nhà, đem Ninh Dạ ôm chặt vào lòng: “Ninh Dạ, anh yêu em.”

Ninh Dạ ngẩn người, bật cười: “Em biết.”

Lâm Giang hôm bay làm sao vậy? Cho tới giờ, không phải là người hay nói, cũng không tận lực bày tỏ yêu, còn tự mình nói ra lời yêu.

Lâm Giang tiến lên hôn nàng, vốn không muốn làm cái gì, nhưng trong lòng, thiên hạ ở trong ngực mình, đáp lời yêu của hắn như hưởng ứng hắn, hắn sắp kìm nén không được… “Chờ một chút…”

Hắn nhẹ nhàng, gỡ ngón tay nàng đang nắm chặt áo hắn rút ra, quay đầu lại, đi đóng cửa sổ sát đất, đem rèm cửa hạ xuống, che kín cửa, làm cho ngay cả một tia ánh trăng đều không thể xuyên qua chiếu vào, lúc này mới thật nhanh đánh về phía nàng.

“Tốt lắm, tiếp tục…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.