Dịch Mệnh

Chương 5: Chương 5: Nhưng mà chấm 1




Phàn Quần Nhã khi còn đi học, lần đầu tiên được nhận giấy khen, đại khái cũng nhờ tính chăm chỉ, mà công lao to lớn phải kể đến Tiết Thư Yến. Hắn một mực kiên trì mỗi ngày muốn chở nàng đi học, bất quá, như vậy có cảm giác như bảo vệ bà xã ( #HC: lại đây coi anh này hoang tưởng nè bà con ), muốn chứng tỏ cho nàng thấy mình là nam nhân có trách nhiệm, cho dù là mùa đông, hắn cũng dứt khoát cự tuyệt chăn bông mê hoặc, bất chấp mưa gió, mười năm như một, ngay cả chính hắn đều rất nhanh bị chính mình quyết tâm làm cho cảm động.[ HC: em chỉ biết câm nín khi nghe tiếng anh nói ~.~]

Nhưng mà, Tiết Thư Yến lại không nghĩ như vậy...

Từ trên yên sau xe đạp bước xuống, nàng bước tới cổng trường vẫn không quên cảnh cáo hắn:" Ta biết hôm nay ngươi thi giữa kỳ, cố gắng làm bài cho ta, không cho phép ngủ, không cho phép cầu thần linh, không cho phép quăng đồng xu, nếu còn viết những câu đại loại như " đại tiện đương nhiên rất thối" làm quái đáp án, trở về a di không giáo huấn ngươi, ta cũng sẽ tự mình giáo huấn ngươi".

Hắn mếu máo: " Đã biết!" .

Yến Yến càng lúc càng không đáng yêu, suốt ngày huấn Đông huấn Tây, đối với hắn thật khắc nghiệt. Nhưng có lẽ nhờ nàng bức bách, ép buộc hắn không ngừng học, thành tích của hắn cũng dần dần có tiến bộ, thành tích đạt điểm hàng đơn vị ngày càng ít đi.

Ngược lại, người luôn luôn biểu hiện hoàn mỹ như nàng, lại ở kì thi quan trọng cuối năm mắc phải sai lầm, có lẽ là điền đáp án sai vị trí, khi máy chấm bài, liền xuất hiện kết quả một chút cũng không có tính người!!!!

Kết quả như vậy, đối với Tiết Thư Yến thành tích học tập từ trước đến nay thuận bưồm xuôi gió, chưa bao giờ vấp ngã mà nói, là đả kích phi thường nặng, hơn nữa tất cả mọi người đối với nàng kì vọng rất lớn.

Nàng thật khổ sở, nhìn đến ánh mắt thương tiếc của Phàn thúc thúc cùng Phàn a di, tự trách chính mình làm cho họ thất vọng rồi.

Phàn Quân Nhã kì thật không hiểu lắm. Bất quá chỉ là điểm số thôi, sống không mang theo, chết càng không thể mang theo, việc gì phải để ý? Cho dù là mắc phải sai lầm, thành tích của nàng vẫn là tốt lắm nha, ít nhất hắn thi một trăm năm đều không đỗ được.

Bất quá hắn nhìn ra được, mấy ngày nay tâm tình của nàng thật sự rất kém, ngay cả ba bữa đều ăn không nhiều lắm. Hắn lúc ấy cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, cư nhiên ở sân nhà đốt pháo hoa, thét to gọi nàng ra xem. Nàng đẩy cửa sổ ra thì thấy trước mắt khói lửa bảy màu nở rộ.

Hắn đắc ý nhìn về phía nàng khoe công : " Đẹp không?".

Đây chính là tiêu hết tiền tiêu vặt tháng này của hắn đổi lấy. Bất quá, "nhạc cực tất nhiên sinh bi" ( đại khái câu này nghĩa là nhạc hay thì sinh ra bi thương), một cây pháo hoa từ trên cao, bay đến cửa sổ Phàn ai di, còn thiêu hủy Hoàng Kim cát ( tạm thời không biết là cái gì... ai biết góp ý mình sửa nhé :-( ) cùng một chậu lan Hồ Điệp mà a di thích nhất.

Và kết cục có lẽ ai cũng biết.

Hắn thiếu chút nữa bị đánh nát mông.

" A, nhẹ một chút, nhẹ một chút".

Đến nửa đêm hắn cơ hồ là trải qua âm thanh khóc thét.

"Xứng đáng! ngươi không có việc gì làm lại đi phóng hỏa". A di lần này xuống tay thật nặng, nàng một bên thoa thuốc mỡ, một bên thay hắn xoa dịu, miệng mắng, tay lạin không tự chủ chậm lại một chút.

Hắn không thể một ngày an phận, không gây chuyện được sao?

"Cái gì phóng hóa? là đốt pháo hoa! Ta nhìn ngươi tâm tình thật tốt đi...".Lẩm bẩm thanh âm mơ hồ, nàng nghe được, ánh mắt trở nên nhu hòa, khiển trách:" Đầu heo!"

Ngữ điệu kèm theo tia dịu dàng không dễ dàng nhận ra, chỉ tiếc nam nhân bận ghé vào giường oa oa kêu đau không phát hiện được.

Đây là chuyện khi nàng mười tám, hắn mười bốn tuổi.

Sau này, lúc nàng lên đại học, hắn vẫn như cũ kiên trì đưa đón nàng đi học.

Nàng thủy chung không để cho bất kì ai biết, kì thật nàng có thể học ở một trường học tốt hơn, nhưng nàng không chút do dự chọn trường gần nhà nhất.

Nàng không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, thanh âm tinh tế như hoa, nàng dung mạo bình thường, giống như đóa linh lan bé nhỏ trong um tùm rừng lá, không có vẻ đẹp tuyệt mỹ nhưng tươi mát làm cho người dừng chân lưu luyến.

Người quan trọng nhất trong lòng nàng là ai? Phàn Quân nhã đến nay đều không dám hỏi. Chỉ biết ngày đó hắn đạp xe đón nàng tan học, nhìn nàng cùng nam sinh khác nói chuyện với nhau, đứng cách đó một khoảng, hắn nghe không rõ ràng lắm bọn họ đang nói cái gì, nhưng hắn biết, nam sinh này rất ân cần, theo đuổi nàng,

Hắn chỉ có thể trong lòng cấp bách hy vọng, mỗi ngày buổi tối đều cầu nguyện nàng đừng động tâm.

" Chờ ngươi đủ 18 tuổi nói sau"

Lúc trước từng hỏi qua nàng rất nhiều lần, có một lần nàng bị hắn hỏi đến phiền, chỉ đáp lại ngắn ngủn một câu như vậy.

Trong mắt nàng, hắn vẫn là trẻ con, cũng không đem lời hắn nói để trong lòng, nhưng hắn thích nàng, điểm này là hắn thực nghiêm túc.

Cho nên hắn chỉ có thể chờ, chờ đến khi 18 tuổi, nàng thừa nhận hắn đã trưởng thành.

Trước 18 tuổi, không thể hướng nàng nói rõ, muốn theo đuổi nàng, chờ sau khi đủ 18 tuổi mới có thể theo đuổi nàng.

Ba tháng, chỉ cần đợi 3 tháng nữa là tốt rồi, Yến Yến trăm ngàn lần đừng nhận lời người khác a.

Hắn không hiểu bọn họ đến tột cùng là nói đến chuyện gì, Yến Yến đột nhiên tính tình bùng nổ, một quyền đánh tới.

Hắn chính là há hốc mồm.

Trong trí nhớ, nàng luôn là cư xử lễ độ, nhẫn nhịn, tiến lùi thỏa đáng, suy nghĩ thành thục, ổn trọng, người lớn đều khen nàng nhu thuận, thục nữ, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nàng đối với ai không khống chế được tức giận, trước nay cũng chỉ đối với hắn hung dữ mà thôi... Người kia đến tột cùng là nói gì với nàng, làm cho nàng tức giận đến như vậy?

Nàng hướng cửa lớn bước đến, ngồi lên yên sau xe máy, cũng không nói rõ nguyên nhân vì sao, phụng phịu bảo hắn: " Về nhà!".

"Nha". Sắc mặt nàng rất khó coi, Phàn Quân Nhã bị nàng nhiều năm tôi luyện sớm đã biết nhìn mặt mà thăm dò ý tứ, lúc này mà mở miệng hỏi chỉ sợ lại nổi lên phong ba bão táp, nên hắn cái gì cũng không dám hỏi, vùi đầu chạy xe là được rồi.

" Chờ một chút, đi biển". Nàng đột nhiên yêu cầu. Hắn biết, Yến Yến chỉ cần tâm trạng không tốt, sẽ muốn ra biển ngồi một chút. Xem ra tâm tình nàng thực sự rất tệ đi.

Hắn dừng xe ở gần biển, nàng một mình bước xuống, cuốc bộ dọc bờ biển.

Hắn kiên nhẫn chờ đợi, không có phiền đến nàng.

Nửa giờ sau, nàng chậm rãi trở lại, thoạt nhìn, tâm tình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, vừa mở miệng lại là một câu: " Ngươi lại trộm chạy xe máy."

Chưa đủ 18 tuổi, không thể láy xe máy. Nàng đã nói qua rất nhiều lần.

Mười tám tuổi thật quan trọng như vậy sao? Có phải hay không chưa đủ 18 tuổi mọi hành vi đều bị phủ định? Trước 18 tuổi toàn bộ là phế nhân sao?

Hắn không phục, 18 tuổi, rốt cuộc là căn cứ vào đâu!

Nếu là trước kia hắn còn có thể ngoan ngoãn chấp nhận, yên lặng chờ đợi, không cùng nàng tranh luận, nhưng là hiện tại quân địch theo đuổi nàng ngày một nhiều, trễ ba tháng, có lẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời ... ( nghiêm trọng quá)

"Yến Yến, kia nam sinh theo đuổi ngươi..."

Lời chưa nói hết đã bị ánh mắt nóng hừng hực của nàng trừng : " Ai nói cho ngươi biết là hắn theo đuổi ta?"

" Nhìn thấy được nha..."

"Không có chuyện đó" nàng lần nữa đánh gãy lời hắn.

"Nha" Hắn không hiểu Yến Yến vì sao muốn phủ nhận, nhưng nếu nàng đã nói như vậy, hắn cứ việc nghe như vậy thôi. " Vậy ngươi vì sao muốn đánh hắn? Hắn khi dễ ngươi sao?"

Nếu như đúng là vậy, tuyệt đối không thể tha thứ.

Hắn sợ nàng chịu ủy khuất, bị thương tổn lại không nói ra.

" Yến Yến cứ nói, ta thay ngươi trút giận". Cảm thấy sau khi cha mẹ qua đời, nàng trở thành cô nhi, chuyện gì cũng đều tự mình gánh vác, độc lập lại quật cường, nhưng kì thật không phải như vậy, hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nàng chịu ủy khuất, nhất định hắn sẽ là người đễ nàng dựa vào, nàng đến khi nào mới có thể nhận ra đây?

"Ai nói hắn khi dễ ta?" Nàng kì quái liếc hắn một cái.

" không động tay động chân?"

"Không"

"Không bị người kia ôm loạn?"

Náng xem thường nhìn hắn. Loại chuyện này không phải đều chỉ có Phàn đại thiếu hắn làm thôi sao? Hắn không nên "suy bụng ta ra bụng người" như vậy đi.

" Không bị lừa uống thuốc mê, chụp ảnh nhạy cảm, làm uy hiếp ngươi chứ?". Hắn lo lắng hỏi nàng.

" Ngươi nếu muốn chết thì tiếp tục nói!"

Thanh âm cảnh cáo làm cho Phàn Quân Nhã thở dài nhẹ nhõm. Ít nhất hắn có thể xác thực nàng không bị người kia làm ra cái loại chuyện tổn thương thể xác lẫn tinh thần không thể bù đắp.

" Vậy ruốt cuộc ngươi vì sao đánh hắn?". Căn cứ vào hiểu biết của hắn đối với nàng, nếu không phải là không thể nhịn được nữa, chạm đến cực hạn của nàng, nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng trước mặt người ngoài biểu hiện hành vị không khống chế được.

" Còn không phải đều là vì ngươi!"

"Ta?" Hắn làm sao?

" Không có việc gì." Nàng ngồi lên yên sau xe máy. " Về nhà đi."

" Ta rốt cuộc làm sao?"

" Ngươi nếu như cố gắng một chút thì sẽ không có việc gì"

Lại nữa rồi, Yến Yến càng ngày càng giống mẹ, nói ba câu đều là bài vở cùng bài tập. Vì sao nhất định phải là đi học thì mới có tương lai? Hắn mới không thích đi học! Hắn còn tưởng, nàng chấp nhận hắn, giống như lúc trước, mĩm cười khi nhìn thấy bài thi hài hước của hắn, sẽ không lấy thành tích đi đánh giá tương lai của một người, nhưng là mấy năm qua, nàng càng lúc càng ít đối hắn mĩm cười, luôn bắt hắn đọc sách, hắn thật sự không thích như vậy...

Sáng sớm tỉnh lại, mí mắt giật không ngừng. Phàn Quân Nhã xoa xoa mắt. Hắn không phải là một kẻ mê tín, nhưng là mí mắt giật liên hồi như vậy khiến cho hắn trong lòng có một chút kỳ quái không được tự nhiên.

Giai đoạn đầu, hắn muốn tham gia hoạt động trại hè do trường tổ chức.

Tuy rằng hắn trong việc học không có biểu hiện gì tốt, nhưng ở sinh hoạt đoàn thể thì biểu hiện rất ư là "chói mắt", nào là hướng dẫn, lên kế hoạch hoạt động...thầy giáo mỗi học kỳ đều khen hắn " Người lãnh đạo sôi nổi nhất!" ( do tài hèn sức mọn nên chỗ này Huyền chém nha.) Xem như là chút ưu điểm nhỏ nhoi của hắn đi. Vì thế hắn tích cực tham gia hoạt động ngoại khóa, dành lấy chút công lao, lời khen để bù lại sự nghiệp học hành gãy bút của mình, nếu không ngay cả hắn cũng cảm thấy chính mình vô dụng đi. Mới không nghĩ, vất vả chờ đến mười tám tuổi, lại chết "bất đắc kì tử" ở trại hè, quả thực người tính không bằng trời tính.

Chờ đợi ngày này thật lâu, hắn như thế nào cũng không cam tâm , sáng sớm liền viết hơn mười tờ giấy, từng tờ dán ở những nơi nàng thường nhìn đến hoặc đi qua.

Rất nhanh hắn gần đủ mười tám tuổi, chỉ sớm hai ngày, hắn cho rằng Yến Yến hẳn là sẽ không cùng hắn so đo đi.

Hắn thực sự không cách nào chờ thêm một tuần nữa, gần đây không hiểu sao luôn cảm thấy trong lòng bất an, mí mắt giật nhiều lần, có gì đó sợ hãi, huống chi quân địch khắp nơi theo đuổi nàng, bảy ngày không được nhìn thấy nàng, ai biết được sẽ có cái gì thay đổi, ngộ nhỡ sau một tuần hắn trở về, nghênh đón hắn là tin tức nàng kết giao bạn trai, hắn nhất định sẽ khóc đổ Trường Thành ( Vạn lý trường thành).

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất giúp người trong nhà mua bữa sáng, trở về, mẹ nói nàng đã ra ngoài.

Hắn biểu tình thật buồn.

Rõ ràng đã kêu nàng chờ hắn, nàng lại cố ý làm như không biết! Nếu rời nhà sớm, không có việc gấp, Yến Yến nhất định sẽ ngồi ở McDonald một lúc, uống cà phê và xem tạp chí. May mắn, hắn ở vị trí gần cửa sổ tìm thấy bóng dáng quen thuộc. Không dám đi qua quấy rầy nàng, ngày hôm qua thông báo hắn gian lận trong kỳ thi học kỳ, bị nàng bắt gặp, cả buổi tối nàng bày ra bộ mặt khó coi cho hắn nhìn, hoàn toàn không nghe lời giải thích của hắn.

Mắt thấy nàng đang xem đến mục giải trí trên tờ " Kinh tế và Tài chính" , do dự nửa ngày, hắn vẫn là rút điện thoại ra thử vận may.

Nàng cúi đầu nhìn xuống tin nhắn, đóng lại tạp chí, đứng dậy ra ngoài.

" Không phải là nên đến trường sao? Tới nơi này làm gì?"

" Ngươi... còn chưa hết giận?" Bày ra khuôn mặt mẹ kế, xem ra là chưa hết giận rồi.

" Ngươi cũng biết đã làm ra chuyện khiến ta tức giận? Vậy sao còn muốn làm? Ngươi cho là thi đỗ tốt một chút ta cùng adi sẽ vui vẻ hơn sao? Ngươi rốt cuộc đến khi nào mới có thể trưởng thành một chút! Luôn làm theo ý mình, muốn như thế nào liền làm như vậy, giống một đứa nhỏ mãi không lớn, a di đã có tuổi, ngươi còn muốn làm cho dì bận tâm bao lâu?"

Phàn Quân Nhã bị mắng thật sự ủy khuất. " cũng không phải là ta muốn gian lận, người khác cứng rắn đưa bài qua cho ta !" Hắn còn chưa kịp cự tuyệt, đã bị giám khảo bắt, thật sự đủ xui xẻo.

“ Tốt nhất là có một người nhiệt tình như ngươi nói”.

“Thật sự! nữ nhân kia là háo sắc, theo đuổi ta từ lâu, mới có thể” Xong đời! Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn chỉ biết mình lỡ lời rồi.

Tuy rằng hắn biết Yến Yến sẽ không vì hắn mà ghen, bất quá cái loại đào hoa thối nát này, nói ra cũng không có gì hay ho, chỉ biết như vậy càng làm cho nàng thêm chắc chắn hắn thật sự đã làm ra thật nhiều chuyện phiền toái mà thôi.

“ Cũng đúng, vận đào hoa thực vượng nha”

Thảm, biểu tình quả nhiên càng khó xem.

“ Cũng không phải ta đi trêu chọc nữ nhân đó, chính nàng muốn đến gần ta, ta không có biện pháp.” Hắn ăn nói khép nhẹ nhàng giật giật góc áo của nàng.” Thực xin lỗi, Yến Yến, không nên tức giận!”

" Nói xin lỗi với ta làm chi? Tìm a di nói đi" Vì thư thông báo hắn gian lận thi học kỳ, a di tối hôm qua tức giận đến mất ngủ, nàng còn tưởng a di sẽ tức giận đến bóp chết hắn.

"Vương, bát, đản ! "

" Đau, đau, đau" Hắn bởi vì cánh tay bị nàng " ngược đãi" mà luôn miệng kêu đau"

"Xứng đáng!" Nàng tức giận còn chưa tiêu, chính hắn muốn tới chịu chết, còn trách ai? Tay hắn bị nắm đến nước mắt lưng tròng, ai oán nói: " Cho nên hôm nay không thể cùng ngươi nói chuyện sao?"

Có ai nói chuyện trong trường hợp thể thảm như hắn không? Hắn cũng thật hoài nghi chính mình sau khi nói ra cũng lại bị nàng đánh cho thành đầu heo đi, nhưng là...

" Yến Yến, anh thích em"

Binh sĩ Phàn Quân Nhã phi thường dũng cảm, tuyệt không sợ chết!

"........." Hắn thật sự là không biết xem hoàn cảnh để nói chuyện mà, đúng không?

Đối mặt với " binh sĩ" kiêm tên ngốc Phàn Quân Nhã, Tiết Thư Yến hoàn òoàn không biết nói gì.

Thấy nàng trầm mặc, nghĩ đến nàng không có nghe rõ, Phàn Quân Nhã lặp lại: "Anh thích..."

" Ngươi thật sự rất muốn bị ta đánh có phải không?" Tình huống trước mắt, hắn còn hi vọng nàng như thế nào hưởng ứng hắn đây?

" Không phải, anh là muốn nghe câu trả lời của em."

Anh - em? Hừ! Nếu hắn còn chưa thức thời, nàng cũng không khách khí!

" Cám ơn, đây là vinh hạnh của em." Nói xong, giọng điệu lập tức thay đổi: " Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói với ngươi như vậy sao?" Nghĩ cũng đừng nghĩ!

" Nhưng là ngươi nói ta đủ mười tám tuổi là có thể theo đuổi ngươi, chỉ thiếu hai ngày mà thôi, không cần so đo như vậy!"

" Mười tám tuổi đại biểu người trưởng thành, có thể vì lờ nói của chính mình chịu trách nhiệm, ngươi có thể sao? Trọng điểm ở đây không phải là tuổi, mà là ngươi căn bản không trưởng thành! Một đứa trẻ, không có tư cách nói với ta những lời như thế. Ngẫm lại chính ngươi sở sở vi, ngươi có thể cho ta cái gì? Dựa vào đâu muốn ta đáp lại ngươi? Ngày nào đó ngươi có thể xác định rõ cuộc sống của mình, tư tưởng thành thục một chút, giống một người đàn ông trưởng thành một chút, làm cho a di không bận tâm ngươi nữa, ta sẽ thừa nhận ngươi trưởng thành!"

Cho nên hiện tại... là bị cự tuyệt sao?

Tuy rằng không giống như mong muốn, bất quá vẫn là đả kích dễ chịu.

" Ta biết ta không xứng với ngươi..." Ý tứ của nàng chính là như vậy đi? " Bằng không... ngươi có thể hay không chờ ta?"

Dù sao vẫn nên cho hắn thời gian cố gắng nha, chờ hắn trở thành người đàn ông thành thục, có thể cho nàng đảm bảo, cho nàng dựa vào. Nhưng mà trước đó, nàng không cần cho người khác theo đuổi có được không?

"................"

Đợi không được câu trả lời của nàng, hắn chính là sờ sờ cái mũi, xoay người tránh ra.

Hắn còn muốn đến tập trung tại trường học, chuẩn bị tiệc tối, sau đó chuẩn bị hai chân về nhà cho mẹ phạt quỳ.

Phạt quỳ cũng không có gì, nhưng Yến Yến mới vừa nói hắn phải có ý thức trách nhiệm, giống người đàn ông trưởng thành một chút, hẳn là không thể để phát sinh chuyện bị mẹ rượt đánh, làm cho nàng càng thêm cảm thấy hắn giống như một nam sinh vô dụng.

Trong trí nhớ, từ trước đến nay hắn luôn là vẻ mặt tươi cười, rất ít thấy hắn biểu tình ủ rủ như hôm nay... Tiết Thư Yến nhìn thấy, ngực không tự giác cảm thấy đau.

Nàng có phải hay không —— lời nói trong lúc tức giận thương tổn hắn?

Không có cách nào, ngày thường chưa từng cho hắn sắc mặt tốt, trong khoảng thời gian ngắn muốn nàng thay đổi thực sự có khó khăn.

Một chiếc xe đạp tốc độ kinh người phóng đi, cùng xe hai bên đường luồng lách, làm cho nam sinh đang qua đường té ngã ngồi, mặt ngây ngốc.

Tiết Thư Yến mắt thấy một màn như vậy " Phàn Quân Nhã, ngươi dừng lại cho ta!"

Đưa ra chân trái trụ giữa không trung, hắn làm ra tư thế buồn cười Kim Kê Độc Lập * Huyền không biết này là tư thế gì ^^ Bạn nào biết góp ý cho mình nhé!

Hắn dám lấy an toàn chính mình ra đùa giỡn a!

Tiết Thư Yến cố gắng nhịn xuống lo lắng cùng buồn cười, từng hắn: " Ngươi là đi đường cái dạng nào sao?"

" Nhưng là ta sẽ đến muộn!"

" Câm miệng!" Nàng đem tờ giấy nhét vào lòng bàn tay hắn " Nhớ rõ đến nơi gọi điện báo bình an".

"Nha" Yến Yến chính là như vậy, mắng chửi hắn nhưng trong lòng vẫn thực quan tâm hắn.

Khuôn mặt hắn tràn đầy tươi cười sáng lạn, phóng xe đạp, rời đi "hiện trường gây chuyện".

Tiết Thư Yến ước chừng chậm nửa nhịp sau mới kịp phản ứng.

Người này!

" Vương bát đản!"

Trong tiếng mắng chửi, lại hàm chứa một tia dịu dàng ngay chính bản thân nàng cũng không nhận ra.

Hết chương 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.