Mọi người ở chung một
chỗ chơi các loại trò chơi tửu lệnh (đoán sai bị phạt rượu), lại thấy
các nha hoàn lần lượt đi vào mời tiểu thư nhà mình đến phòng khách, liền biết chúc thọ đã bắt đầu. Chỉ chốc lát sau, lại nghe thấy bên ngoài có
một tiếng động lớn ồn ào, có người đi vào thông báo nói Thục phi nương
nương giá lâm, người trong phòng khách nhỏ xôn xao một
trận.
"Hiện giờ Thục phi nương nương thân mang long thai, lại sinh ra hoàng tử, phủ Thượng Thư cũng phong quang vô hạn theo a."
"Thọ yến nần này của Vương phu nhân có thể nói là bách quan đều tới, ngay cả hoàng thượng cùng Thái hậu cũng tặng lễ đó."
"Không chỉ như vậy, Thục phi nương nương còn đích thân tới phủ để chúc mừng, thật là vô cùng quang vinh."
"Nói không chừng đợi lát nữa lúc chúc thọ còn có thể gặp mặt nữa, nói không
chừng sau này vào cung tuyển tú còn có thể được Thục phi nương nương ưu
ái đấy."dღđ☆L☆qღđ
Một câu nói nhắc nhở mọi người, không ít người
lập tức xốc lại mười phần tinh thần ngồi nghiêm chỉnh, tính toán đợi lát nữa chúc thọ thì nên thể hiện xuất sắc như thế nào mới khiến Thục phi
nương nương nhìn với cặp mắt khác, cho dù không vào cung làm phi, cũng
có thể được làm hoàng thân quốc thích, đó cũng là chuyện vinh hoa phú
quý sáng rọi cửa nhà.
Bình An cũng hiểu rõ đạo lý cây to đón gió, ở kiếp trước bởi vì Tú Bình qua đời mà chọc giận Vương gia, tuy rằng
chỉ là chi thứ nhưng Vương Thượng Thư còn mượn chuyện này mà buộc tội
Quý Hoài Trung, không bao lâu sau Quý Hoài Trung cũng bị nhiễm bệnh qua
đời, Thục phi nương nương liền thất sủng, Vương gia cũng bị hoàng thượng trị tội vì ăn hối lộ dối trên gạt dưới, khiến cho phong quang một thời
của Vương gia đến đây mới suy tàn.
"Ai, đáng tiếc phần vinh dự này mẹ đẻ của Thục phi nương nương lại không được hưởng rồi."
An Ngọc Hàm ở một bên thở dài, Bình An lại có chút kinh ngạc: "Thục phi
nương nương không phải do Vương phu nhân sinh ra
sao?"
Thấy không có người chú ý tới hai
nàng, An Ngọc Hàm mới nhỏ giọng nói: "Là thứ xuất. Mẹ đẻ đã qua đời lúc
nàng còn nhỏ tuổi. Cửu Tiểu Thư vừa rồi kia cũng là do di nương sinh ra, Vương phu nhân không sinh được, chỉ dưỡng dục con thứ trên danh nghĩa
thôi, năm trước cũng bị bệnh qua đời. Ngươi xem phủ Thượng Thư này lớn
như vậy, tất cả đều là bên chi phụ. Thượng Thư phu nhân bề ngoài thì
phong quang vô hạn, nhưng tâm tư bên trong như thể nào ai mà biết được?"
Trong lòng Bình An thở dài không thôi, không có con cũng không sao, còn phải
trơ mắt nhìn trượng phu của mình trêu hoa ghẹo nguyệt liên tiếp nạp
thiếp vào cửa, hơn nữa còn trơ mắt nhìn những nữ nhân khác hầu hạ dưới
gối trượng phu của mình sinh con, hiện giờ nương nương vì phủ Thượng Thư mà mang đến nhiều vinh quang, nhưng với Thượng Thư phu nhân thì chưa
chắc đã là vinh quang, tư vị trong đó lại chỉ như người uống nước lạnh
hay nước ấm tự biết mà thôi.
"Tiểu thư, thiếu phu nhân bảo người
đến tiền sảnh đợi, nên đi chúc mừng Vương phu nhân rồi." Bình An còn
chưa cảm thán xong, liền nghe Thúy Hồng tới thông báo, đứng dậy sửa lại
mép váy cùng tóc mai, đi qua bình phong Sơn Thủy tới tiền sảnh.
Thần sắc của Tú Bình đã khá hơn một chút so với vừa rồi nhưng vẫn hơi tái
nhợt, lúc này biết được Thục phi nương nương đến, cũng miễn cưỡng giữ
vững tinh thần để cho nha hoàn len lén lấy tới một chút son phấn điểm
lên gương mặt cùng với môi ngọc, đợi khí sắc của mình dịu đi mới cùng
Bình An đi tới phòng khách.
Thiên sảnh cách chính sảnh cũng không xa, mới ra đến đình viện liền nghe thấy một mảnh âm thanh thỉnh an vui
mừng trong nhà, nhưng lại thấy có ma ma tới đây dẫn đường, hành lễ nói:
"Phu nhân và các cô nương mời đến bên này." Bình An thấy không phải đi
cửa chính mà là cửa sườn tây, liền biết ngồi trong chính điện là Thục
phi nương nương, lúc này những phu nhân có thân phận được triệu khiến
đang thỉnh an nàng ấy, chưa được triệu kiến thì chỉ có thể vào từ cửa
bên, tránh quấy nhiễu đến nương nương.
Xuyên qua một
dãy bồm bốn sảnh, ngồi bên trong tất cả đều là cáo mệnh phu nhân, bằng
không cũng là phu nhân quan gia. Một hàng gấm mỏng thêu cũng với cột
ngọc chạm khắc ngăn cách thành từng nhã gian, hành lang trải thảm làm
bằng tơ vàng lông cừu, hai bên treo hai chậu lan Túy Điệp màu tím đỏ rất tươi đẹp, những thứ khác không nói, nhưng Bình An lại nhớ rõ ở kinh
thành lan Túy Điệp chính là loại cây cảnh trân quý nhất đẳng, một nhánh
phải có giá trên một trăm lượng bạc, trong mỗi cái chậu này ít cũng phải có năm sáu cành, đi hết hành lang ít cũng phải 100 chậu, thiếu đi một
vạn lượng thì cũng đừng mơ tưởng được treo lên loại hoa sắc màu rực rỡ
tươi đẹp bắn ra bốn phía thể này, càng miễn bàn đến chiếc thảm tơ vàng
kia.
Tú Bình với Bình An được dẫn đến đợi ở Thiên điện bên ngoài
tiểu sảnh, phải nói là tiểu sảnh cũng được trang trí vàng xanh rực rỡ,
các nha hoàn và ma ma qua lại không ngớt ở trong đó, Bích Loa Xuân (một
loại trà xanh) thượng hạng cùng trà bánh tinh sảo dâng lên không ngừng,
trong góc sảnh là một cái bàn gỗ nhỏ trải lụa đỏ, không biết có người ở
đâu gảy ra tiếng đàn tinh tế êm tai như nước chảy.
Trong điện đường tiếp đón vài nhóm người liền đến phiên hai người Tú Bình, hai người đứng dậy vào phòng.
“Thỉnh an Vương phu nhân."
“Thỉnh an Đại bá mẫu."
"Chúc người phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn."
Vương phu nhân đang mặc lễ phục liền cười đưa tới hai bao tiền lì xì, nhìn Tú Bình một chút rồi nói: "Nghe nói ngươi mang thai, nên cẩn thận một
chút, đợi đến lúc đầy tháng đứa bé nhất định phải cho ta biết, ta cũng
coi như là ngoại tổ mẫu (bà ngoại) của hắn."
Tú Bình hơi đỏ mặt, cười nói: "Chỉ sợ đến lúc đó sẽ nháo loạn đến người."
Vương phu nhân cười nhìn về phía Bình An: "Ai nha tiểu Bình An của ta, đã lớn như vậy, lần trước nhìn thấy ngươi mới cao thế này thôi." Nói xong còn
lấy tay ở bên cạnh mô tả, "Chẳng mấy chốc giờ cũng đã lớn thành đại cô
nương, càng ngày càng xinh đẹp rồi."
Bình An nghe xong liền cười: "Là do người chịu khen ta thôi."
Mấy người lại nói thêm mấy câu, chỉ thấy một nha hoàn đi ra từ cửa bên
cạnh, quần áo diện mạo đều bất phàm, đi tới bên cạnh Vương phu nhân nói
thầm mấy câu, tươi cười của Vương phu nhân liền giảm bớt một phần, nói
với Tú Bình cùng Bình An: "Thục phi nương nương ở chính điện, các ngươi
qua đó vấn an nàng đi." Cuối cùng lại nhẹ giọng nói với Bình An: "Lúc
nói chuyện phiếm nghe mẫu thân ngươi nói chờ sau khi ngươi cập kê liền
muốn tìm cho ngươi một người trong sạch."
Bình An cười cười, nhưng trong lòng lại có chút sững sờ, không hiểu Thượng Thư phu nhân nói với nàng lời này là có ý gì.
Trước khi Thục phi nương nương đến, Vương phu nhân hẳn là ngồi trong chính
điện chúc thọ, bởi vì khắp nơi trên mặt đất vẫn có thể thấy được mảnh
giấy vụn màu đỏ, bên cạnh bàn ghế còn rải rác chút vỏ hạt dưa, lúc này
màn lụa hồng mỏng ngăn cách ở chính điện bị kéo ra, sau màn lụa mỏng mơ
hồ là một bóng dáng yểu điệu ngồi ngay ngắn trong đó.
Tú Bình cùng Bình An lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu thỉnh an người đang ngồi sau màn lụa.
"Đứng dậy đi." Giọng nói dịu dàng êm tai, "Đúng là Tú Bình – tam nữ nhi của nhà biểu thúc sao?"
"Hồi nương nương, đúng là nô tì."
Mới vừa đứng dậy Tú Bình lại muốn quỳ xuống đất trả lời, âm thanh bên trong kịp thời ngăn lại: "Không cần đa lễ."
"Nếu ta nhớ không sai, ngươi gả vào Quý phủ đã hơn một năm, đã quen chưa?"
"Làm phiền nương nương đã quan tâm, tất cả đều đã quen thuộc rồi ạ."
"Ừ." Nghe không ra hỉ nộ ái ố, "Vậy thì tốt. Bên cạnh chính là cô nương của Quý gia sao?"
Bình An vội vàng đáp lại: "Hồi nương nương, tiểu nữ là Quý Bình An."
"Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hồi nương nương, tiểu nữ năm nay mười hai tuổi."
"Mười hai rồi sao? Vậy thưởng Phỉ Thúy Như Ý đi, vừa đúng, Bình An Như Ý."
Vừa dứt lời liền có thị nữ đi ra dâng tặng ngọc Như Ý, Bình An cả kinh
ngẩn người, thậm chí hành lễ cảm tạ cũng đã quên.
"Nên học tập
thêm một chút cấp bậc lễ nghĩa, về sau nếu vào cung thấy Hoàng Thượng mà như vậy thì chính là quá thất lễ rồi." Giọng nói vẫn ôn hòa êm tai,
nhưng lại khiến cho Bình An như bị sét đánh.
"Trong phủ đã mời ma ma giảng dạy lễ nghi trong cung chưa? Nếu không có, ở chỗ này của ta cũng có một người tốt để tiến cử."
Thanh âm vang lên lần thứ hai, Bình An ổn định tâm trạng rồi vững vàng đáp:
"Nương nương ưu ái, khiến cho tiểu nữ thật sự thấy ngại."
"Tại
sao nhận lại ngại? Phụ thân ngươi là trung thần của triều đình, nếu có
thể để cho hắn không cần lo trước lo sau, đó là phúc của triều đình."
Trong lòng Bình An đã sáng tỏ mấy phần, cũng hiểu rõ vì sao mới vừa rồi Vương phu nhân lại nói với mình mấy câu kia, lại càng minh bạch hơn vì sao nụ cười của Vương phu nhân thủy chung lại mang theo một phần cứng ngắc
cùng không thể làm gì. Thì ra lần này Thục phi nương nương tới căn bản
không phải thật lòng chúc thọ bà ấy, mà là muốn dùng danh nghĩa này để
lôi kéo thần tử tới củng cố thế lực cho mình, nếu như đụng phải những cô gái muốn vào cung tuyển tú thì cũng có thể trợ giúp, để cho các nàng ấy biết mình nên đứng ở phe nào. Như thế là trắng trợn lôi kéo nội thần,
xem ra hiện nay xác thực là Thục phi rất được sủng ái, còn có thể lực
chống lại hoàng hậu, Bình An không nhịn được thở dài trong lòng, trèo
càng cao thì ngã xuống sẽ càng thảm.
"Hồi nương nương, gia mẫu
quả thật có ý định mời ma ma đến giảng dạy cho tiểu nữ, nói là năm sau
khi cập kê sẽ bàn đến chuyện hôn sự cho tiểu nữ, con gái đã xuất giá
không thể không biết cấp bậc lễ nghĩa ở nhà chồng." Nói đến đây thì Bình An giả bộ xấu hổ đỏ mặt cúi đầu.
Bên trong hồng trướng trầm mặc chốc lát mới nói: "Như vậy rất tốt." Liền để hai người quỳ gối rồi rời khỏi.
Bình An cùng Tú Bình ra khỏi chính điện đều thở phào một cái, hai người đều
có tâm sự riêng trở lại thiên sảnh, mới vừa quay về, liền nghe thấy bên
trong sảnh truyền đến một trận tiếng ồn ào, lúc đầu Bình An còn tưởng
rằng là người ở bên trong chơi đùa đến điên rồi, về sau mới biết, là
Trương Mục Huyên với Tô Mạn Đình lại đánh nhau.
"Bình An, ngươi
trở lại rồi, nhanh đi khuyên nhủ đi, ta ở đây can ngăn nhưng cũng không
được." An Ngọc Hàm ở một bên gấp đến độ nước mắt chảy không ngừng, trên
mặt mơ hồ còn có dấu năm ngón tay hồng hồng. La Thuần Nghiên ở một bên
gắt gao níu Trương Mục Huyên đang hai mắt đỏ hồng lại, khóc ròng nói:
"Tiểu tổ tông của ta, coi như ta van ngươi, đừng náo loạn cãi nhau. . . . . ."
"Tiểu tiện nhân, ta thấy không cần liều mạng với ngươi!" Trương Mục Huyên cắn răng ra sức xông về phía trước.
Bên kia, Tô Mạn Đình cũng bị mấy người gắt gao giữ chặt, hai mắt lóe ra tia tàn ác, chân còn không ngừng giẫm đạp đá lung tung: "Có giỏi thì đừng
có đi, nhìn xem ta có tát chết ngươi hay không!"
Mắt thấy một
chân kia của Tô Mạn Đình đá đến trên người của Trương Mục Huyên, Bình An vội vàng ôm cổ Trương Mục Huyên muốn kéo nàng ấy trở về, nhưng không
ngờ Tô Mạn Đình lại tránh thoát được trói buộc xông lên trên, hung hăng
đá một cước vào ngang hông của nàng.
Bình An kêu lên một tiếng
đau đớn, quay đầu chống lại cặp mắt u ám của Tô Mạn Đình, thấy nàng ấy
vùng vẫy tay bất luận phải trái mà đánh tới, Bình An theo phản xạ một
phát bắt được cổ tay của nàng ấy. Gần nửa tháng luyện Cửu Tiết roi lúc
này bắp thịt của Bình An đã cứng chắc hơn trước kia, động tác phản ứng
cũng nhanh nhạy rất nhiều, lúc này bắt được cổ tay của Tô Mạn Đình cũng
bất giác thêm mấy phần lực.
Nàng ấy thật đúng là thích đánh
người, ở kiếp trước nàng ấy cũng đối với mình hết lại đánh lại đá như
thế này. Bình An nhớ tới khi đó nàng gả vào Tô gia thì Tô Mạn Đình cũng
đã sớm gả đi làm vợ của người khác, nhưng nàng ấy lại thích về nhà mẹ đẻ để ở, nàng ấy với Chu Vân Hương luôn thân thiết, đương nhiên không muốn gặp nàng. Lần đó nàng ấy về nhà mẹ mới một ngày, liền bắt đầu tìm cách
ngáng chân Bình An, sống chết nói đôi trâm cài bị mất là do Thúy Hồng
trộm đi, muốn đem Thúy Hồng đi đánh cho đến chết, Bình An đau lòng vì
bảo vệ Thúy Hồng mà cùng nhau bị đấm đá, cuối cùng không biết Tô Mạn
Đình dùng quỷ kế gì lại từ trong phòng của Thúy Hồng tìm ra được trâm
cài, nói là nể mặt Bình An nên không báo quan, nhưng lại đem Thúy Hồng
gả cho tên Đông Vương Đại lưu manh, còn chưa qua một tháng, Thúy Hồng
xinh đẹp thẳng thắn đã bị tên Vương Đại cường bạo hành hạ đến điên rồi.
Vừa nghĩ tới đó, mặt Bình An liền u ám trầm xuống, bất giác sức lực trên tay cũng tăng thêm mấy phần.
"Đau! Đau! Buông tay ra!" Tô Mạn Đình bị đau tay, không khỏi rêu rỉ kêu lên.