Edit: dandelion mc
Kính Hòa viên nằm ở ngoại thành ba mươi dặm, gần Hoàng lăng Tây Sơn, vốn là nơi Tiên Đế xây dựng để tưởng nhớ đến Tần Thái phi, về sau lại có vị Thái phi yêu thích hoa mai, khi đó cả Kính Hòa viên gần Hoàng lăng đều
trồng toàn hoa mai, mỗi một giống hoa mai lại có đến mười mấy chục loại, tổng cộng cũng có đến ba nghìn cây, sau nữa Tiên Hoàng lại cho người tu sửa vùng phụ cận Hoàng Lăng thành hành cung, Kính Hòa viên liền để
không. dღđ☆L☆qღđ Một số dòng họ quý tộc không muốn bỏ phí cả vườn sắc
hoa này, dâng tấu xin Hoàng thượng phái người chuyên trách tới giữ gìn
chăm sóc, vừa đến mùa đông liền có người nhao nhao muốn dùng vườn làm
cung yến cho khách thưởng mai, thường thường là cung không đủ cầu, những nhà bình thường tuyệt đối không thể vào được vườn, muốn vào thì nhất
định phải bỏ ra năm trăm lượng, đấy là còn không tính đến những đồ ăn
như rượu và trái cây, một bữa tiệc rượu thưởng hoa ít cũng phải đến bảy
tám trăm lượng bạc. Năm nay Thuận Thân phủ mượn vườn tổ chức hai đợt
thưởng mai, khiến ban đêm Thuận Thân Vương gia đau lòng đến ngực co rút
a, không biết sao Thuận Thân Vương phi đối với hội xem mắt này lại vô
cùng nhiệt tình, bà không tin Kinh Thành này to như vậy lại không tìm
được một người vừa ý làm con dâu của mình.
Về sau Thuận Thân Vương vì muốn bù đắp chút tổn thất, đối với những nhà
mượn gió đông của Thuận Thân Vương Phủ để thúc đẩy nhân duyên thì đều
ngoài sáng trong tối thu chút phí mai mối, nhưng những người đó cũng là
cáo già, trong lì xì không phải tám lượng tám hoặc mười tám, hai tám hay nhiều hơn nữa cũng chỉ là tám mươi tám lượng bạc, hiếm có mấy người
chịu hào phóng trả một trăm tám mươi lượng cho người mai mối a, lại càng không có đại hồng bao tám trăm tám mươi tám như trong mộng đẹp của
Thuận Thân Vương gia.
Sau nữa Thuận Thân Vương phi biết được Vương Gia đòi hỏi phí mai mối của mọi người, liền quát mắng hắn một trận, hỏi hắn đến cùng thiếu bao
nhiêu tiền mà đang trong lúc mấu chốt lại làm ra chuyện như vậy, vốn là
chuyện cao thượng lại bị hắn chỉnh thành chuyện mất mặt, còn muốn nhi tử cưới được hiền tức về hay không đây? diễ↕n❂đ↕àn❂lê❂q↕uý❂đ↕ôn Dưới cơn
nóng giận liền muốn bán của hồi môn của mình đổi lấy bạc để bù tiền vào
Vương phủ, ngược lại Vương Gia cũng không chiếm được bao nhiêu bạc phí
mai mối còn bị Vương phi nói cho té tát. Cứ liên tục như vậy, Vương Gia
không thể làm gì khác hơn đành vào cung tố khổ với Hoàng thượng.
Trước khi Hoàng thượng lên ngôi là cùng Thuận Thân Vương gia mặc cùng
một chiếc quần cộc mà lớn lên, sau khi lên ngôi cũng cực kỳ thân thiết
với hắn, lúc này nghe hắn kể khổ có chút dở khóc dở cười, trước kia oai
thế là vậy mà giờ sao lại bị Ô Cách Na xảo quyệt kia bắt chẹt rồi, dù
sao cũng là Thân Vương của Đại Lương lập được chiến công lớn trên chiến
trường, làm sao lại thành bị thê tử quản nghiêm vậy cơ chứ? Lại cười
thầm hắn tính tình nóng nảy rốt cuộc cũng có người thu thập được, nhớ
ngày đó là người nào ở trên đại điện trước mặt Phụ hoàng dũng cảm cao
giọng gầm thét đây? Là người nào ba ngày ba đêm không ăn không uống ầm ĩ muốn kết hôn với Công chúa nước Man đây? Là người nào đêm khuya hạ mê
dược lên thị vệ rồi bỏ trốn cùng Ô Cách Na đây?
"Được rồi được rồi, trẫm cho ngươi thêm ít bạc, vì chút bạc mà lại trở mặt cãi nhau, trẫm cũng thấy thẹn cho các ngươi!"
Lúc này Thuận Thân Vương gia mới mỉm cười vui mừng nhướng mày đến phát khóc, thiên ân vạn tạ một phen.
"Ngươi đừng cảm tạ quá sớm, trẫm cũng có chuyện muốn ngươi giúp một tay." Hoàng thượng lấy giấy Tuyên Thành trên bàn đưa tới.
Thuận Thân Vương gia nhận lấy nhìn vài lần, bộ mặt nghi ngờ: "Hoàng
thượng, phía trên này đều là tên người a. Sao vậy? Chẳng lẽ Hoàng thượng để cho ta. . . . . ." Nói xong còn làm động tác ‘rắc rắc’ trên cổ của
mình một cái.
"Nói bậy!" Hoàng thượng lập tức dựng râu trợn mắt, "Mấy người này đều là ái tướng đắc lực của trẫm, quanh năm đều vì triều đình mà bôn ba cực
khổ cúc cung tận tụy, là công thần lớn nhất của Đại Lương, sao có khả
năng trẫm để cho ngươi làm loại chuyện đó chứ?"
"Vậy ý tứ của Hoàng thượng là..?" Thuận Thân Vương gia chớp mắt giảo hoạt nhìn Hoàng thượng.
"Ta là để cho ngươi tìm vài nàng dâu tốt cho bọn hắn, cũng đều trưởng
thành rồi, còn chưa có hôn phối, không trẫm lại bị người ta nói thành
không có tình người, suốt ngày bắt người ta bôn ba lao lực ngay cả
chuyện cưới gả cũng bị trì hoãn."
Thuận Thân Vương gia cũng hiểu được, vội vàng bổ nhào xuống đất vuốt
mông ngựa: "Hoàng thượng thương cảm quần thần như thế quả thật là phúc
của Đại Lương ta, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, tương lai Đại Lương ta
chắc chắn sẽ hưng thịnh bốn bề thái bình trăm nghề hưng đạt. . . . . ."
Hoàng thượng đi vòng đến sau lưng của Thuận Thân Vương nhấc chân đá một cái: "Cút!"
Lại nói sáng sớm Bình An đã theo Quý phu nhân lê xe ngựa một đường chạy
tới Kính Hòa viên, vừa đi được nửa đường, liền có bông tuyết lất phất
rơi xuống, chờ đến quan đạo ở ngoại thành, trên đường đã phủ một tầng
tuyết trắng mỏng nhạt. ~diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn~ Vốn thẳng đường nhưng đến quan đạo lại từ từ tắc nghẽn, Thúy Hồng vén rèm duỗi đầu ra ngoài dò
xét một chút, liền thấy phía trước có mấy chiếc xe ngựa xếp hàng ở nơi
đó, hai chiếc xe dẫn đầu hình như có chút va chạm, đầu xe đều móc vào
cùng một chỗ.
"Giờ đang mưa tuyết, rất dễ dàng trơn trượt, mọi người cũng không thể ra ngoài giúp đỡ nhau một chút, cãi vã như vậy còn muốn tranh tới khi
nào?" Thúy Hồng nhìn về phía sau, thấy xe ngựa phía sau cũng đang đi
lên.
Cũng may đằng trước tranh cãi không lâu, vốn là cuối năm, nhiều gia đình có việc bận nhưng không đi cũng không được, như xe ngựa hướng đến Kính
Hòa viên này phần lớn đều là đi dự tiệc.
"Mới vừa nghe người bên ngoài nói, cãi nhau ở phía trước vốn có một
người là phu nhân nhà quan với một người là phu nhân nhà kinh thương
(buôn bán)." Thúy Hồn đưa lò sưởi trong tay cho Bình An, "Phu nhân quan
gia kia là đến Kính Hòa viên như chúng ta, còn phu nhân kinh thương kia
cũng là đến Kim Nhi trang bên cạnh Kính Hòa viên, nghe nói hôm nay bên
đó cũng mở tiệc chiêu đãi."
Quý phu nhân ở một bên lồng hai tay vào bao tay, nhẹ giọng thở dài: "Từ
trước đến giờ nữ quyến thương gia nói quan gia ta thanh cao, quan gia
lại ngại thương gia thô tục, hai bên luôn rất ít lui tới. Nghe nói Kim
Nhi trang này là thôn trang của phú hộ Kim Mãn Lâu làm mễ thương (chuyên buôn bán về gạo) trong thành, Kim Nhi trang bên cạnh Kính Hòa viên này
được dựng lên vào năm trước, hễ Kính Hòa viên mở tiệc chiêu đãi khách
qúy, chắc chắn Kim Nhi trang kia cũng sẽ mở tiệc mời khách, tiếp đón
những phú thương có địa vị cao tới đây tụ họp."
"Vậy cũng thật thú vị, rõ ràng là muốn tranh đấu với Kính Hòa viên a?
Kim Mãn Lâu này cũng thật to gan." Bình An nghe mà cảm thấy ly kỳ, phải
biết rằng Kính Hòa viên này là do phủ Nội Vụ trong cung trông nom, cùng
tranh đấu với Kính Hòa viên thì không phải chính là thách đấu với Hoàng
thượng trong cung sao?
"Tổ tiên của Kim Mãn Lâu vốn làm buôn bán trà, về sau tích góp được nên
mở ra mấy tiệm gạo, làm ăn cũng xuôi gió xuôi nước, cho tới bây giờ tiệm gạo của hắn đều có ở khắp Đại Lương, ngay cả mấy nước nhỏ xung quanh
cũng có cửa hiệu của hắn. ✱***************.com✱ Nếu như vào thời kì giáp hạt (lúc hạt lúa còn xanh chưa chín vàng) mà gặp họa thì sẽ mất mùa,
kho lương của triều đình không cung cấp đủ sẽ phải dựa vào tiệm gạo của
Kim Mãn Lâu mới cứu giúp được dân gặp nạn, như vậy mấy lần nên Hoàng
thượng cũng rất tán thưởng Kim Mãn Lâu." Quý phu nhân vừa cười vừa nói,
"Cho nên việc Kim Mãn Lâu từ trước đến nay không nể mặt Hoàng thân quốc
thích cũng là từ đó mà ra."
Đang lúc nói chuyện, xe ngựa cũng đã đến cửa chính của Kính Hòa viên.
Mới vừa xuống xe, liền nghe được có người sau lưng gọi: "Quý phu nhân! Quý phu nhân!"
Quý phu nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một phu nhân trung niên mặt như trăng rằm phú quý bức người mang theo một thiếu nữ tầm mười bốn mười
lăm tuổi mặc lục y xinh xắn lanh lợi đi tới, thiếu nữ kia thấy Quý phu
nhân liền hơi cúi người hành lễ.
"Là Thái Phu Nhân a!" Quý phu nhân cười gật đầu một cái với Thái Phu Nhân, Bình An ở sau lưng cũng khom gối hành lễ.
Chỉ thấy vẻ mặt của Thái Phu Nhân không che giấu được kích động, cố ý hạ thấp giọng ở bên tai Quý phu nhân nói: "Ngươi có biết hôm nay phía nam
tử có người nào đã đến không?"
Thấy dáng vẻ bà như vậy, Quý phu nhân liền biết nhất định hôm nay là thu hoạch được nhân vật lớn, tinh thần cũng không khỏi rung lên, hỏi "Có
thể là ai vậy?"
"Nghe nói Định Bắc Hầu cùng Tần Trưởng Sử đều tới đấy." Thái Phu Nhân kích động đến đôi tay cũng có chút phát run.
"Bình An! Bình An!" Quý phu nhân vội quay đầu gọi Bình An đến bên cạnh,
đưa tay chỉnh lại trang sức ngọc trên đầu nàng, lại vén tóc mai trên
trán nàng cho ngay ngắn, còn buộc thật chặt lại áo choàng trắng lông
chồn cho nàng. Thấy nàng bị lạnh đến đôi môi cũng trắng bệch, vội gọi
Thúy Hồng lấy chút son tới điểm lên.
Bên kia Thái Phu Nhân cũng đột nhiên giật mình nhớ tới hôm nay nữ nhi
mình ăn mặc có chút đơn giản, muốn lấy áo choàng hồng tím trăm bướm vườn hoa trên người mình xuống đổi cho nữ nhi, khiến Thái gia tiểu thư dở
khóc dở cười, vội nói hôm nay mình mặc y phục xanh lá không hợp với áo
choàng màu tím, trong đầu lại nghĩ nếu mặc xanh xanh tím tím như vậy vào trong, không bị người khác cười chết mới là lạ.
Mấy người giằng co một lúc mới đi vào trong sân.
Lúc này trong Kính Hòa viên trăm mai đều nở rộ, lại có thêm vài bông
tuyết nhẹ bay rơi xuống dưới chân, vừa đúng làm nổi bật lên vẻ vô cùng
diễm lệ của hồng mai, trăm cây cối ẩn hiện trong hai tòa viện, Đông viện được xây bằng tường gạch xanh mặt lục giác mái hiên nhọn sơn màu vàng
kim, vừa nhìn giống như một tòa cung điện sừng sững vậy, đến gần bên cạnh mới phát hiện là một tòa lại có ba
viện, một dãy sương phòng mà lại có mấy chục gian.
Tây viện thì
nhỏ hơn rất nhiều, vừa tiến vào viện là hai bên đài cao được xây bằng đá xanh, có mười bậc thềm cao hơn mười thước, đứng trên đó có thể thấy
được toàn cảnh của Kính Hòa viên.
Yến hội được tổ chức trong Đông viện, nam nữ không cần cách xa nhau như ở phủ Thượng Thư, trong viện
trước sau đều bố trí hai chỗ ngồi, nam khách ở phía trước viện, nữ khách ở sương phòng chỉ cách một bức tường, một chút động tĩnh hơi lớn của
hai bên thì đều có thể nghe thấy rất rõ ràng. dღđ。l。qღđ Tuy là như vậy
nhưng Thuận Thân Vương phi vẫn còn nói thầm: nếu như đặt các nàng trên
thảo nguyên, nam hay nữ đều cùng nhau ngồi chung một chỗ đốt lửa vừa
uống vừa hát vừa nhảy múa mới gọi là thoải mái, nếu ai vừa ý người nào
thì có thể trực tiếp đi qua dắt nhau vào động phòng. Hiện giờ lại giống
như gãi không đúng chỗ ngứa vậy, muốn khi nào mới có thể tìm được phu
quân a?
Dĩ nhiên Bình An không biết những thứ này, nàng một lòng
một dạ muốn thưởng mai, còn là yến hội được Vương phi mời, là vinh hạnh
đặc biệt cỡ nào, cho nên hôm nay Quý phu nhân khác thường một chút, nàng cũng không để ý nhiều. Ở kiếp trước nàng luôn trong khuê phòng, về sau
trong nhà phát sinh biến cố, sau nữa gả vào Tô gia lại giống như ngăn
cách vơi bên ngoài, nàng rất ít qua lại với danh môn thế gia trong kinh
thành, cũng tham dự rất ít loại hoạt động kêt giao với người quyền quý
này. Bất quá, vị Thuận Thân Vương phi này nàng cũng nghe nói đến.
Nghe đồn vị Vương phi này vốn là công chúa của một bộ lạc du mục trên thảo
nguyên, một lần cùng phụ thân vào kinh tiến cống lên Hoàng thượng nên đã gặp gỡ Thuận Thân Vương, hai người vừa thấy đã yêu, tư định cả đời, mọi người còn truyền nhau rằng Thuận Thân Vương còn có dự định mang theo bà ấy bỏ trốn, may mà cuối cùng được Tiên hoàng đồng ý, người có tình sẽ
thành thân thuộc. Bởi vậy có thể thấy được vị Thuận Thân Vương phi này
là người cỡ nào cởi mở, cỡ nào dám yêu dám hận a, Bình An không khỏi hết sức khâm phục bà ấy. Hôm nay đến nơi này, vô luận như thế nào đi nữa
Bình An cũng muốn gặp gỡ được người nhân vật truyền kỳ này.
Trong sương phòng đầy rượu cùng điểm tâm, có chậu than để sưởi ấm, vài người
đang nghỉ ngơi, thứ chân chính khiến người ta lưu luyến là mấy vườn hoa
mai lớn ở bên ngoài kia, có Thiên Hi viên, Lộng Mai viên, Lạc Tuyết
viên, còn có đài cao mười thước để xem mai, các nơi trong vườn đều có
Noãn các dành cho khách nhân nghỉ ngơi sưởi ấm, cho nên lúc Quý phu nhân cùng Bình An đến sương phòng cũng không hề gặp nhiều người, ngay cả
Thuận Thân Vương phi cũng không ở trong Đông viện, chắc hẳn là mời người khác đi thưởng mai ở trong vườn.
Thái Phu Nhân đi phía sau Quý
phu nhân, lúc này đã sớm không kềm chế được tâm tình kích động: "Ta thấy chúng ta cũng đừng nán lại nơi này nữa. Đi dạo trong vườn một chút đi."
"Được rồi." Quý phu nhân cùng Thái Phu Nhân đều là lần đầu tham gia loại yến
hội này, mặc dù nhân vật chính là tiểu Thế tử của Thuận Thân Vương,
nhưng tựa hồ hai người cũng không có tâm tư bám long dựa phượng (dựa dẫm vào người quyền thế), nhưng quả thật cũng muốn trèo cao vào cửa nhà
thông gia tốt.
Ra khỏi Đông viện đi đến Thiên Hi viên, một hàng
hoa mai xinh đẹp mỗi loại một vẻ, thân cây phải có đến hai người ôm mới
hết, phía trên là trắng đỏ phấn như ngọc khảm sao như hướng về phía mặt trời, đủ loại màu sắc hình dạng, ung dung xa hoa cũng có, ngây thơ chân thành cũng có, duyên dáng yêu kiều cũng có, mềm mại như mước cũng có.
Lúc này tuyết đã ngừng rơi, trên nhánh cây có một lớp tuyết mịn bị lay
động mà rơi xuống, giống như tiên nữ rải hoa, những cành mai cây mai hay hoa mai trong toàn khu vườn cũng đều sống lại.
Bình An rất ít
khí được nhìn thấy nhiều hoa mai đua sắc tươi đẹp như vậy, trước kia ở
Tô phủ cũng có Mai viên, nhưng là Tô Bá Xông đặc biệt xây cho Chu Vân
Hương, nàng chỉ ở xa xa bên ngoài nhìn trộm một lần, hôm nay thấy hoa
mai ở Thiên Hi viên này mới thấy thỏa lòng, thưởng mai phải như vậy mới
tính là đã nghiền. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nàng kìm lòng không nổi mà dừng chân dưới tàng cây mai, ngẩng đầu nhắm mắt hít sâu một hơi, một cỗ
hương vị lành lạnh của tuyết trắng xen lẫn hương thơm của hoa mai, nháy
mắt tràn đầy trong lồng ngực Bình An.
Sau lưng có tiếng giẫm lên
cành cây phát ra âm thanh đứt đoạn, Bình An quay đầu lại hưng phấn hô
một tiếng: "Mẫu thân. . . . . ."
Còn chưa nói xong, nụ cười trên
khuôn mặt nhỏ nhắn giấu trong áo choàng lông chồn liền lập tức đông lại: "Tại sao lại là ngươi?!"