"Trời ơi, đây là muốn mạng ta mà!" Trương di nương thấy có người tới cướp Thập Thất Thập Bát Lang, vừa đi theo lôi kéo vừa khóc lóc như trời sập, nàng đã quen sống an nhàn sung sướng, nhưng không học được bộ dáng la lối om sòm đánh hỗn như Tứ phu nhân, chỉ đành phải trơ mắt nhìn Thập Thất Thập Bát Lang khóc rống bị đưa đến Đông sương phòng bên kia.
Trương di nương dừng lại trước cửa viện của mình kêu gào mấy tiếng rồi yên tĩnh, nhìn về phía thượng phòng, khóe miệng quỷ dị nở nụ cười lạnh, trong mắt lóe qua tinh quang.
Buổi sáng Phùng Ngũ Gia vừa tới cửa hàng đã có thương hội tới báo tin, nói phủ Quảng Xuyên bên Nguyên Hóa phái người tới thu quân lương, báo trước để cửa hàng gạo của Phùng gia chuẩn bị cho tốt, lần này phủ Quảng Xuyên muốn thu ba vạn cân lương thảo, mỗi thương hộ của thương hội Điền Châu chỉ gánh chịu một vạn cân lương thảo, còn lại hai vạn cân lương thảo toàn bộ do tiệm gạo Kim gia gánh chịu. Đội quân phủ Quảng Xuyên do Định Bắc Hầu cai quản, luôn mua bán rõ ràng, không giống những đội quân khác minh ăn ám nuốt muốn chiếm tiện nghi của thương hộ, phủ Quảng Xuyên thu lương cũng đều chiếu theo giá thị trường tới thu, thậm chí có lúc còn có thể cao hơn giá thị trường một chút, nhóm người thương hộ đều không bị thua thiệt, cho nên thương hội Điền Châu rất cảm kích sự nhân nghĩa của phủ Quảng Xuyên, chỉ cần có nhiệm vụ thu lương đưa ra, trước tiên đều kiếm lương thảo, tuyệt đối không làm chậm trễ nửa phần công việc.
Phần của Phùng gia là hai ngàn cân gạo, muốn trong vòng ba ngày chuẩn bị tốt, Phùng Ngũ Gia hỏi thương hội tại sao lại gấp như vậy, thương hội nói cho hắn biết ba ngày sau Định Bắc Hầu dẫn theo ba nghìn thân binh từ Kinh Thành qua Điền Châu trở về phủ Quảng Xuyên, đến lúc đó thuận đường thì cùng trở về với đội lương thảo. Hội trưởng thương hội còn nói, lần này là Định Bắc Hầu tự mình đến thu lương, nếu nhà nào kém một cân rưỡi lương thực, cũng không cần ở Điền Châu mở cửa hàng rồi.
"Ngũ Gia lo lắng cái gì? Quân đội là mua, cũng không phải là mượn, Ngụy gia ở đầu đường kia kìa, ngoại trừ chuẩn bị ba nghìn cân bột mì, còn chủ động đưa năm trăm cân hoa màu và năm trăm cân thảo lương nữa, tự mình xem rồi làm thôi."
Đến thương hội về Phùng Ngũ Gia liền có chút phát sầu, tuy nói tiệm gạo Phùng gia vẫn do Ngũ Phòng quản lý, nhưng từ năm chi thứ hai buôn bán tơ lụa xảy ra vấn đề, vì bù lỗ hổng cho chi thứ hai mà tiệm gạo phải xuất lương thực tích trữ ra ngoài với giá thấp, hiện giờ số gạo lương còn dư cũng không nhiều.
Khoảng thời gian trước, Tứ Phòng lại ầm ĩ nói Ngũ Phòng bán rẻ tiện nghi cho người khác, cũng không chịu bán gạo cho thông gia là Ngô gia, ai nói Tứ Nương gả đến Ngô gia là không giúp đỡ nhà mẹ rồi hả? Là Ngũ Phòng ở giữa đâm gậy cản trở, Ngô gia muốn giúp một tay cũng không có cách nào. Phùng Ngũ Gia biết Tứ Phòng nói bậy, muốn chi thứ hai trút oán khí với việc Ngô gia khoanh tay đứng nhìn không chịu giúp đỡ lên trên người Ngũ Phòng, lại muốn vớt vát chút tiện nghi từ tiệm gạo để lấy lòng nhà chồng Tứ Nương, nhưng hắn ngoại trừ nói mấy câu trong viện mình ra, trong đại gia đình Phùng gia này cũng không hay nói nhiều. Cuối cùng bị bức không có cách nào khác, đành phải bán một phần gạo lương giá thấp cho Ngô gia. Hiện giờ lại không phải là mùa vụ thu hoạch, muốn trong thời gian ngắn gom góp hai ngàn cân gạo không phải là chuyện dễ dàng, giờ tiệm gạo cần chừng một ngàn cân gạo trắng và hơn một vạn cân bột mì, vốn là muốn Phùng Tứ gia cùng Bát Lang đang ở nông thôn thu tô giúp đỡ, để bọn họ nhân tiện thu chút lương trở lại, nhưng có nhanh hơn ba ngày cũng chưa về được a. Giờ chỉ còn cách là mượn của nhà buôn khác, hoặc là đi mượn của nhà khác, mặc kệ là mượn hay mua hắn đều phải trở về thương lượng cùng lão thái thái và mấy phòng kia.
Đang lúc Phùng Ngũ Gia vô cùng lo lắng, Trương di nương phái người tới gọi hắn trở về, nói trong nhà xảy ra chuyện lớn, nàng sống không nổi, hắn không trở về thì không còn thấy nàng.
Nhất thời đầu Phùng Ngũ Gia có chút to lên rồi, hai người này cũng không để cho hắn bớt lo, Tiểu Trương di nương đã thế, giờ người lớn hơn cũng vậy, ngày ngày làm ầm ĩ, nhưng cuộc sống như vậy vẫn phải trải qua thôi. Chờ hắn chạy về trong viện thì thấy Trương di nương thất hồn lạc phách ngồi trước cửa phòng mình, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có, tóc tai tán loạn, Phùng Ngũ Gia thấy nàng như vậy cũng có chút đau lòng, tiến lên nâng nàng dậy: "Hôm nay lại không nóng, mặt đất còn đang có khí lạnh đấy, ngồi trên đất làm cái gì, coi chừng lạnh thân thể."
Trương di nương thấy Phùng Ngũ Gia trở lại, ôm cổ hắn rơi lệ đầy mặt, khàn khàn giọng, khóc ròng nói: "Không sống được nữa rồi! Thập Thất Thập Bát Lang bị mang đi rồi, nàng ấy đây là muốn mạng của ta! Thật sự không sống được rồi. . . . . ."
Phùng Ngũ Gia nghe mà không hiểu ra sao: "Người nào đưa bọn hắn đi? Mang đi đâu rồi?"
Trương di nương vừa khóc vừa liên tục vỗ ngực: "Đều là lỗi của ta, không nên mang theo Thập Thất Thập Bát Lang qua đó thỉnh an tỷ tỷ và thân gia phu nhân, không nên khiến A Phi làm Thập Tứ tiểu thư bị kinh hãi, lại càng không nên khiến Thập Thất Thập Bát không phân biệt được tôn ti đi quấn lấy Thập Tứ tiểu thư chơi đùa, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, muốn đánh muốn phạt ta cũng nhận, ngay cả muốn mạng ta cũng được, nhưng không cho ta gặp lại bọn nhỏ, so với cắt thịt trên người ta còn đau hơn, lão gia à, cứu mẹ con chúng ta với." Nói xong giống như chuyện thảm nhất trên đời rơi xuống trên người nàng vậy.
Phùng Ngũ Gia nghe hồi lâu mới hiểu rõ sự tình, trong lòng nhất thời dâng lên nộ khí. Về đối ngoại phải nói hắn coi như khiêm tốn, đối với mấy phòng khác cũng xem như nhẫn nhịn, đối với Tiểu Trương di nương và Trương di nương cũng coi như thương yêu, đối với hai nhi tử cũng sủng ái, đối với Thập Tứ Nương tối thiểu cũng xem nhẹ, nhưng chỉ riêng đối với Dương thị là có chút hà khắc. Hắn cảm thấy Dương thị là chính thất của hắn, nhất định phải đối với hắn biết lạnh hiểu nóng, phải bao dung cái hắn bao dung, phải thích cái hắn thích, hắn ở phía đông thì nàng không thể chạy phía tây, nàng chỉ có thể làm một việc, đó chính là làm cho hắn hài lòng vừa ý. Cho nên qua nhiều năm như vậy Dương thị vẫn một mực nhẫn nhịn để thành toàn cho phần lòng riêng càng thêm nặng kia của hắn, hắn càng cảm thấy Dương thị chính là vì hắn mà tồn tại, nàng không thể có chủ kiến của mình cũng không thể làm trái ý hắn chút nào. Trước kia Dương thị đã làm được rất tốt, nhưng kể từ khi phát sinh chuyện của Thập Tứ Nương, Dương thị bắt đầu có chút thay đổi, nàng đã có ý kiến của mình, nàng không đồng ý hôn sự mà hắn an bài cho Thập Tứ Nương, thậm chí nàng ỷ vào nhà mẹ của mình chạy đến chỗ Tiểu Trương di nương lôi nha hoàn ra đánh, hôm nay lại càng thêm mạnh mẽ mang Thập Thất Thập Bát Lang đi.
Tuy nói hai nhi tử là thứ xuất, nhưng đáy lòng hắn vẫn luôn đối đãi với bọn họ như ‘đích’ nhi tử (đích: dòng chính thất), hắn dự định đợi thêm hai ba năm nữa lấy lý do Dương thị không có con trai, trên danh nghĩa đưa Thập Thất Thập Bát Lang qua chỗ nàng, để cho bọn họ danh chính ngôn thuận trở thành ‘đích’ thiếu gia của Phùng gia, nhưng chỉ là trên danh nghĩa đưa qua chỗ Dương thị, cũng không phải thật muốn giao cho nàng nuôi dưỡng, hắn biết Trương di nương tuyệt đối không cho phép người nào mang đi hai con trai bảo bối của nàng, hắn rất cưng chiều Trương di nương, thậm chí có chút sợ nàng. Nhưng hiện giờ Dương thị lại mạnh mẽ mang hai nhi tử đi, hiển nhiên là vượt qua tầm khống chế của hắn, chạm đến quyền uy của hắn, vậy không thể tha thứ.
Phùng Ngũ Gia đẩy Trương di nương còn đang khóc qua một bên, vẻ mặt tức giận đi tới phòng của Dương thị. Trương di nương xoa xoa khóe mắt đầy lệ, trên mặt lộ ra tươi cười giảo hoạt, nghĩ nghĩ rồi chạy chậm vài bước đuổi theo Phùng Ngũ Gia.
"Đưa Thập Thất Thập Bát Lang nhốt đi đâu rồi hả ?" Phùng Ngũ Gia đạp cửa phòng Dương thị đổ ập xuống rồi hướng về phía Dương thị phẫn nộ quát.
Dương thị cùng Quý phu nhân mới từ phòng của Thập Tứ Nương trở lại, mời đại phu đến khám thương thế của Thập Tứ Nương, cũng may chân bị thương nhẹ, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao, nhưng vết sẹo trên cánh tay kia sợ là không dễ dàng khỏi rồi. Trên đường Thập Thất Thập Bát Lang bị mang đi Đông sương phòng vẫn la hét, liều mạng khóc lóc giãy giụa, bảy tám người mới đưa được bọn họ đến Đông sương phòng, trong phòng làm ầm ĩ một trận rồi an tĩnh lại, chắc là đã ngủ thiếp đi. Dương thị vẫn để người trông coi ngoài phòng, để bọn họ trông trừng hai đứa nhỏ, không thể xảy ra nửa điểm sự cố.
Thấy Phùng Ngũ Gia tới đây hưng sư vấn tội, Dương thị hơi sửng sốt, thản nhiên nói: "Đông sương phòng, hai đứa nhỏ cũng trưởng thành rồi, cùng di nương chen chúc một phòng còn ra thể thống gì, không phải là chuyện cười à."
"Chuyện cười à? ! Nhìn xem đã đủ chê cười rồi đấy!" Phùng Ngũ Gia mặt đỏ phừng phừng, nổi cả gân xanh, hướng về phía Dương thị quát, "Đứa bé sáu bảy tuổi thì biết cái gì? Vậy mà các ngươi còn so đo với nó? Không phải là một con mèo thôi sao? Cần gì phải chuyện bé xé ra to hả? !"
Quý phu nhân và Dương thị cùng nhíu mày, Quý phu nhân để ly trà trong tay xuống, vốn là hai phu thê cãi nhau nàng cũng không tiện ở lại, nhưng Phùng Ngũ Gia đánh Dương thị đã có tiền lệ, nàng sợ để một mình Dương thị ở lại trong phòng sẽ bị thua thiệt.
"Chính bởi vì không cùng bọn nhỏ so đo mới an bài bọn hắn đến Đông sương phòng, ngày mai lại mời vị tiên sinh tới dạy học vấn cho bọn họ, sáu bảy tuổi cũng không nhỏ, nên hiểu biết chữ nghĩa rồi." Dương thị hòa nhã nói với Phùng Ngũ Gia.
Phùng Ngũ Gia vung tay lên: "Đó cũng không phải là chuyện ngươi cần quan tâm! Mau để cho bọn nhỏ trở về! Nhà bên kia ở vẫn tốt, chuyển cái gì mà chuyển, quản nhiều việc rồi!"
"Sao không phải là chuyện ta cần quan tâm? Là chính thất là mẹ cả của đứa nhỏ, quản giáo bọn họ là trách nhiệm, ta có nghĩa vụ dạy bảo tốt bọn họ!" Dương thị muốn nói một chút đạo lý với Phùng Ngũ Gia, đã nhiều năm như vậy, nàng luôn để rất nhiều lời trong lòng, không phải là không nói, chẳng qua là lười phải nói, cũng sẽ không có người tới nghiêm túc nghe nàng nói, "Đứa bé không còn nhỏ, rất nhiều quy củ phải học, sao có thể chỉ lo chơi đùa? Ít nhiều cũng vì muốn tốt cho bọn họ, gia nghiệp của Phùng gia lớn, về sau đều cần dựa vào thế hệ bọn họ đấy. Không sinh ra bọn họ, nhưng dù sao cũng nên tận tâm nuôi dưỡng bọn chúng, nếu không về sau đứa bé ở bên ngoài phạm vào sai lầm, mọi người sẽ chỉ trích là người mẹ cả này không chăm sóc tốt cho bọn họ, tổn hại cũng chỉ có thể diện của Phùng gia." Mà sẽ không đi trách tội một di nương.
Trương di nương ở sau lưng Phùng Ngũ Gia uất ức khóc lên: "Đều là lỗi của ta! Tỷ tỷ muốn trách thì trách ta đi, không cần nói đứa bé phạm sai lầm khiến Phùng gia mất mặt, nói đứa bé như vậy so với nói ta thì còn khó chịu hơn."
Phùng Ngũ Gia vừa nghe liền nổi giận, bưng lên ly trà ở bàn bên cạnh rồi nện xuống mặt đất, xông về phía Dương thị quát: "Đây chính dáng vẻ làm mẹ hả? Nếu ngại hai đứa bé này làm ngươi mất mặt mũi, vậy nhanh đưa bọn họ trả lại cho Trương di nương, sau này chuyện ba mẹ con bọn họ không cần phải để ý đến! Không phải còn có Thập Tứ Nương à, coi chừng nàng là được rồi, đang yên lành đi chia rẽ mẫu tử người ta. Về sau ít đi chỗ của Tiểu Trương di nương và Trương di nương đi, quản tốt chuyện của mình ấy, đừng có chỗ nào cũng muốn giẫm lên một cước, ngại phiền còn chưa đủ sao?"
Đổi lại là Dương thị trước kia, có lẽ là cứ chuyện lớn hóa nhỏ thôi, nhưng trải qua chuyện Thập Tứ Nương, lại nghĩ tới vết sẹo xấu xí trên cánh tay của Thập Tứ Nương kia, những lời đó của Quý phu nhân nói với nàng, nàng cảm thấy đáy lòng có thứ gì đó giãy thoát ra ngoài, chậm rãi đứng lên, kiên định nhìn Phùng Ngũ gia nói: "Tốt! Vậy để Thập Thất Thập Bát Lang trở về, từ nay về sau ba mẹ con bọn hắn cũng không cần xuất hiện trước mặt ta nữa. Để cho người thả lời ra, Thập Thất Thập Bát Lang của Phùng gia cùng người mẹ cả này không hề có nửa phần quan hệ, bọn hắn từ nhỏ đi theo di nương lớn lên, do di nương dạy, chỉ nhận di nương làm mẹ!"
Dương thị nói từng chữ rõ ràng, Trương di nương ở phía sau nghe được mà thân thể run lên, nếu Dương thị truyền ra lời nói này, chỉ sợ đời này Thập Thất Thập Bát Lang cũng trở thân không được, mẹ cả không thừa nhận bọn họ, cho dù di nương sinh ra bọn họ có được cưng chiều đi nữa, sợ rằng bọn họ cũng chỉ thành trò cười, về sau muốn tham gia vào việc buôn bán của Phùng gia hay muốn có mối hôn sự tốt sợ là khó càng thêm khó rồi.
". . . . . . . . . . . ." Phùng Ngũ Gia giận đến ngón tay cũng phát run, muốn đưa tay dọa nạt Dương thị một cái thì lại thấy Quý phu nhân ở bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm theo dõi hắn, đành phải nắm chặt tay nói: "Được được được, tính tình thật ngoan độc thật ngoan độc!" Quay đầu lại liền đi ra ngoài cửa.
Lần này Trương di nương thật choáng váng mắt rồi, nhìn Dương thị rồi quay đầu nhìn Phùng Ngũ Gia đang đi xa, thật lâu mới kêu khóc "Trời ạ!" rồi hướng ra phía ngoài đuổi theo.