Đích Nữ Bình An

Chương 39: Chương 39




Trong phòng khách Kim gia, Tam thiếu phu nhân cho người mang lên loại trà cao cấp nhất trong phủ tới, trên bàn nhỏ bày đầy mứt hoa quả hạnh mai hạt điều, còn bày thêm mấy khay lớn đồ ăn vặt, vẫn thấy không đủ, vội vàng bảo phòng bếp làm chút điểm tâm nhẹ. Bình An thấy mà dở khóc dở cười, bảo Tam thiếu phu nhân không cần quá khách khí, tán gẫu với nàng mấy câu, mới lấy kim bài từ trong ngực ra.

Tam thiếu phu nhân vừa thấy khối kim bài kia, liền thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cung kính nhận lấy rồi bảo Bình An ngồi chờ, bước vào phòng nhỏ bên trong, phút chốc liền đi ra, gật đầu cười một tiếng với Bình An: "Không biết tiểu thư Bình An muốn lĩnh bao nhiêu gạo?"

"Hai vạn cân."

"Hai vạn cân?" Tam thiếu phu nhân có chút ngạc nhiên, có phải quá ít hay không, kim bài lĩnh gạo của Kim gia phi thường quý giá, không phải người thường có thể có được, nhưng một khi có người đưa kim bài ra, tiệm gạo nhận kim bài cho dù phải vét sạch, chủ nhà cũng không thể cự tuyệt.

"Thật ra hai vạn cân gạo đối với tiệm gạo chúng ta mà nói, không phải số lượng quá lớn." Thậm chí như ‘chín trâu mất một sợi lông’ mà thôi, ~-diễn.đàn.lê.quý.đôn-~ Tam thiếu phu nhân là một người khôn khéo nhưng không mất sự độ lượng của thương nhân, nàng cho rằng Bình An không hiểu rõ lắm phân lượng của khối kim bài này, "Tiểu thư Bình An có thể lĩnh nhiều hơn mấy vạn cân cũng không sao, dù sao kim bài lĩnh gạo này chỉ có một cơ hội sử dụng thôi."

Bình An cười lắc lắc đầu, cảm ơn ý tốt của Tam thiếu phu nhân. Thấy nàng tâm ý đã quyết, Tam thiếu phu nhân lần nữa quay đầu đi tới phòng nhỏ, bên trong mơ hồ truyền tới một giọng nói, giọng điệu rất bất mãn.

Chờ Tam thiếu phu nhân đi ra từ bên trong, vẻ mặt hơi khác thường, cầm khối kim bài kia chuyển lại cho Bình An. Bình An rất khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Thật xin lỗi, tiểu thư Bình An, đương gia của chúng ta không nhận lần lĩnh gạo này."

Lúc ấy Bình An liền giật mình, lại nghe Tam thiếu phu nhân tiếp tục nói: "Đương gia nói, chúng ta có thể cho Ngũ Gia của Phùng gia mượn hai vạn cân gạo để nộp phạt, về phần kim bài này, kính xin tiểu thư Bình An cất đi, giá trị của nó không phải chỉ là hai vạn cân gạo."

Đợi sau khi Bình An rời đi, Tam thiếu gia một bộ quần gấm hoa màu trắng khoác áo lông cừu, gương mặt sạch sẽ trắng nõn vẫn còn trẻ tuổi mới đi từ phòng khách nhỏ ra ngoài.

"Ta sống gần ba mươi năm, giờ mới là lần đầu tiên nhìn thấy kim bài lĩnh gạo trong truyền thuyết, không thể tưởng được nàng ấy lại chỉ dùng nó để lĩnh hai vạn cân gạo, nàng lại coi kim bài này chỉ trị giá hai vạn cân gạo cơ đấy." Tam thiếu gia dựng râu trợn mắt, vốn là gương trắng nõn lại tức giận đến hơi đỏ lên.

Phùng Ngũ Gia mang gạo nộp lên rồi, lại chuẩn bị bán hết điền sản và cửa hàng mà Phùng gia phân cho để đổi lấy tiền, cũng may việc buôn bán của hắn vẫn còn chút nhân mạch, bán được cũng nhanh chóng. Dương thị cũng nhờ người môi giới thế chấp vài miếng đất ở Xích Giang đổi lấy tiền, cuối cùng đã nộp đủ tiền phạt, vừa đến vừa đi, cũng mất đến bảy tám ngày, chờ đến khi mấy người Dương thị bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuyến đến Xích Giang, Quý phu nhân có chút hoảng hồn: nhiều ngày như vậy rồi, sao cha Bình An còn chưa tới Điền Châu?

Đúng lúc này, từ Xích Giang truyền đến tin tức: đoàn người Quý Hoài Trung trên đường từ Tây Doanh Yến Sơn trở về Xích Giang, lại ly kỳ mất tích, hoàn toàn mất đi liên lạc với Xích Giang và Yến Sơn. Quân coi giữ phủ Xích Giang và phủ nha lần lượt phái nhân thủ đi tìm, nhưng tìm mấy ngày rồi đều không công mà lui, phía Xích Giang lập tức đem tình huống báo lên triều đình, cũng phái người tới đây báo tin cho Quý phu nhân, Yến Sơn địa hình phức tạp, nếu người bị vây ở bên trong mấy ngày, khả năng ra được là không lớn.

Quý phu nhân vừa nghe được tin này, hai mắt liền biến thành màu đen hôn mê bất tỉnh, chờ đại phu chạy tới khám, nói là do cấp hỏa công tâm (quá lo lắng) mà phát bệnh tim, không thể chịu được bất kỳ kích thích gì nữa, tốt nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi không thể vất vả, nếu không bệnh tình một khi nặng thêm, sợ là sẽ hết cách xoay chuyển rồi.

Bình An cố nén bi thương trong lòng, không ngừng trấn an Quý phu nhân, để bà thoải mái, phụ thân mang binh đánh giặc đã nhiều năm, có gian nan hiểm trở ngay cả lang đầm hổ huyệt gì mà chưa từng trải qua, huống hồ ông từng đóng quân ở Xích Giang nhiều năm, đối với địa hình của Yến Sơn cũng vô cùng quen thuộc, nhất định sẽ không có sai lầm gì.

Quý phu nhân rưng rưng lắc đầu, ngực lại bị một trận đau đớn, khiến bà ho mãnh liệt không dứt, đợi dịu bớt bà mới bắt lấy tay của Bình An nói: "Chính vì ông ấy hiểm cảnh gì cũng từng gặp qua, nhưng chưa có lần nào hoàn toàn không có tin tức như vậy. +diễn+đàn_lê+quý+đôn+ Là người hành quân đánh giặc, một khi thân vùi trong hiểm cảnh, sợ rằng bản thân gặp bất trắc người nhà cũng không có cách nào biết được, dù có liều mạng cũng sẽ cho người lưu lại dấu vết, làm sao tìm nhiều ngày rồi mà một chút đầu mối cũng không có, nhất định là nguy hiểm tới quá đột ngột, ông ấy không kịp bố trí. Ngay cả ông ấy cũng không ứng đối kịp, vậy sẽ có bao nhiêu hung hiểm đây. . . . . ." Nói xong liền muốn ngồi dậy, bảo Bình An chuẩn bị ngựa xe muốn đuổi tới Xích Giang.

Bình An vội vàng khuyên can bà, không để cho bà xuống giường: "Nương, đại phu nói người chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, người bây giờ không thể đi Xích Giang a!"

Sau khi Dương thị nhận được tin tức dẫn theo Thập Tứ Nương vội vàng chạy tới, thấy Quý phu nhân muốn đi Xích Giang, vừa gạt lệ vừa giúp Bình An khuyên ngăn bà, bảo bà không nên suy nghĩ lung tung, người hiền như đại tỷ phu nhất định sẽ có trời phù hộ. Trong lòng biết Quý Hoài Trung lần này chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.

"Nương, cứ để con đi Xích Giang.” Bình An lau lệ trên mặt, đứng lên nói, mặc kệ như thế nào nàng cũng không thể ở Điền Châu ngồi chờ tin tức, tối thiểu cũng phải đi Xích Giang hỏi rõ xem lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Quý phu nhân lắc lắc đầu “Sao ta yên tâm để con đi một mình, hiện giờ cha con tung tích không rõ, nếu con lại có chuyện gì, chính là muốn mạng của ta!”

“Nương, người yên tâm, con bảo dịch quán phái người hộ tống con đến đó, vừa đến Xích Giang con sẽ đến phủ nha tìm Đinh tri phủ để hỏi thăm tình hình, có tin tức gì con sẽ lập tức phái người thông báo cho nương.” Khi mấy người Bình An vừa tới Xích Giang cũng đã gặp qua Đinh tri phủ, nếu qua đó tìm hắn hẳn không sao.”

“Đại tỷ, để ta đi cùng Bình An đến Xích Giang đi.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Phùng Ngũ Gia, hắn sáng sớm đã đến đây, nhưng có chút cố kỵ nên không vào trong phòng, lúc này nghe Bình An nói muốn một mình đi Xích Giang, liền mở miệng nói: “Ở Xích Giang ta cũng có vài bằng hữu làm ăn buôn bán, có lẽ có thể giúp đỡ.”

Quý phu nhân do dự một lát, biết chết ngốc ở đây cũng không phải là biện pháp, liền gật đầu đồng ý.

Bình An lập tức sai người đi chuẩn bị xe ngựa, bảo Dương thị và Thập Tứ Nương mấy ngày nay giúp chăm sóc Quý phu nhân, Dương thị bảo Bình An cứ yên tâm đi, lại dặn đi dặn dò Phùng Ngũ Gia mấy câu, nhắc hắn chú ý vài thứ. Phùng Ngũ Gia bảo không cần nàng nói hắn cũng sẽ toàn lực hỗ trợ.

Trước khi Bình An đi, Quý phu nhân chỉ lôi kéo tay của nàng dặn dò tám chữ: sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

………………….

Yến Tử Câu vốn là một mảnh đất được khai hoang trong khe núi, đầu tiên có người dựng lều tranh ở trên mặt, bán chút nước trà cho người đi đường, sau đó bèn có người cười hắn, nói giáp con mương này lấy đâu ra người đến uống nước, chỉ sợ tiền không kiếm được lại mất mạng trước, vì sao à? Bởi vì trên núi Yến Tử Câu là quân doanh Yến Sơn, bên phải lại có quân coi giữ của thôn Tiểu Lý, hai bên bất hòa, giương cung bạt kiếm, ngộ nhỡ đánh nhau, mười cái mạng nhỏ cũng không đủ để tránh.

Nào biết trông mong nhiều năm như vậy, không có trận đánh nào, trái lại dân của hai bên Yến Tử Câu lại làm buôn bán, phía Tây bán đồ cho phía Đông, phía Đông lại bán đồ cho phía Tây, còn thường hay kiếm được nhiều tiên đấy. Yến Tử Câu từng ngày trở nên náo nhiệt, trên mặt đường trừ những quầy bán hàng rong, còn có cả một hàng dài khách điếm vàkỹ viện. Cũng bởi vì Yến Tử Câu là mảnh đất không ai quản lý, cho nên rồng rắn lẫn lộn, bất quá vẫn có quân lính của hai bên lặng lẽ thay đổi thường phục chạy ra ngoài vui đùa, hai bên đều làm bộ như không biết, nếu có người thượng cấp quản giáp nghiêm khắc, phát hiện ra liền kéo về dùng quân côn đánh chết cũng có.

“Lão Mã, hạt châu này của ngươi giá cũng quá đắt, tám mươi lượng, không phải ngươi đi ăn cướp chứ?”

“Hà chưởng quỹ, gần đây không biết làm sao, bên kia quân doanh Yến Sơn tra xét rất chặt, người của ta toàn bộ không qua được, khó khăn lắm mới có một người tới đây được, thiếu chút nữa vứt bỏ nửa cái mạng, chất lượng của hạt châu vẫn là tốt nhất rồi, tám mươi lượng, một phần cũng không thể thiếu.”

Người được gọi là Hà chưởng quỹ kia nâng chung trà lên uống một ngụm, vươn ra một bàn tay nói với lão Mã: “Giá này đi, không thể nhiều hơn, ngươi không phải nên suy nghĩ một chút à, chúng ta giao thiệp với nhau lâu như vậy, trong lúc mấu chốt này ngươi lại có thể lừa tiền ta hả?”

Vẻ mặt lão Mã đau khổ: “Năm mươi lượng? Ài, để cho ngươi một viên vậy, ta còn phải khiêng thủ hạ kia đi chữa bệnh đấy.”

Sau khi hai người giao dịch xong tiền trao cháo múc, lão Mã chợt vội vàng rời đi. Hà chưởng quỹ vừa định đứng dậy đi thì thấy một người đi tới, không nói hai lời ngồi đối diện hắn.

“Hà chưởng quỹ, ta có một lượng lớn hạt châu, không biết ngươi có hứng thú không?” Người nọ không có nửa câu khách sáo, đi thẳng vào vấn đề.

Hà chưởng quỹ quan sát tỉ mỉ người đến một lượt, hoa phục màu tím, tóc buộc kim quang, làn da trắng nõn mi thanh mục tú, mặc dù hóa trang thành nam nhi, nhưng là người từng trải, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra người trước mắt này là nữ giả nam trang.

“Không biết cô nương có hạt châu gì? Số lượng nhiều hay ít? Chất lượng thế nào?” Hà chưởng quỹ cũng không kinh ngạc, nơi này là mảnh đất không ai quản lý, nữ tử mặc nam trang tới cùng người ta làm ăn cũng không phải chuyện hiếm gì.

“Ta chỉ có một hạt châu, chất lượng ấy à, ta khỏi cần nói rồi.” Nữ tử kia bị vạch trần cũng không hốt hoảng, vẫn bình tĩnh tự nhiên, lấy một hộp gỗ lim điêu khắc tinh xảo đặt lên trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển móc khóa, mở ra khe hở chỉ rộng bằng hai ngón tay hướng về phía Hà chưởng quỹ.

Lúc đầu trên mặt Hà chưởng quỹ có chút khinh thường, đợi đến lúc lại gần cái hộp liếc mắt nhìn một cái, sắc mặt liền thay đổi, trong mắt lóe ra ánh sáng tham lam.

“Bộp.” Không đợi Hà chưởng quỹ liếc mắt nhìn thêm một cái, nữ tử đã khép cái hộp lại rồi, “Xác thực mà nói, lần ta chỉ mang theo một viên.”

Hà chưởng quỹ nghe được trên mặt lộ vẻ vui mừng, lại không dám coi khinh nàng, vội bảo tiểu nhị đưa nước trà lên.

“Nói như vậy, trên tay cô nương còn có hàng?” Hắn đặt một ly trà không tới trước mặt cô gái, tự mình rót trà cho nàng.

“Không dối gạt Hà chưởng quỹ, như loại hàng này, trong tay ta còn có hai ba mươi viên.”

Hà chưởng quỹ cười đến miệng không khép lại được: “Tốt lắm tốt lắm, toàn bộ tôi đều phải mua rồi.”

Trên mặt cô gái lộ vẻ khó xử: “Cái này…”

“Cô nương có gì khó xử cứ việc nói ra, giá tiền chúng ta cũng dễ thương lượng.” Hà chưởng quỹ chỉ sợ nàng đổi ý, vươn ra sáu ngón tay, “Mỗi viên ta trả cho ngươi giá này, như thế nào?” Thấy nàng trầm mặc không nói, cho rằng nàng chê ít, khẽ cắn răng ra dấu tám ngón: “Cái giá này thì sao? Ta dám nói cái giá này ở Yến Tử Câu, không, ở cả Trần Quốc Công phủ e rằng cũng không tính là thấp.”

Cô gái rốt cuộc mở miệng: “Tiền bạc ngược lại là chuyện nhỏ, nhưng gần đây quân doanh Yến Sơn tra xét rất chặt, người và hàng đều không qua được.”

Hà chưởng quỹ vừa nghe liền nhăn mày lại: “Việc này cũng khó làm rồi.”

“Bất quá ta cũng có vài con đường, chỉ là phải tốn chút cước phí, hơn nữa mỗi lần số lượng không được nhiều lắm, nhiều nhất là một hai viên thôi.”

Nghe nữ tử nói việc này, Hà chưởng quỹ mới nở nụ cười, lấy từ trên người ra một túi bạc: “Được! Ta ở ngay thôn tiểu Lý, không xa, giờ này ngày mai cô nương có thể giao hàng hay không?”

Nữ tử do dự một chút mới đáp: “Cái này ta không dám cam đoan, nhưng sẽ tận lực đi.”

Ngay sau đó hai người ước định giờ này ngày hôm sau gặp mặt ở nơi này. Hà chưởng quỹ liền cầm hộp gỗ lim kia rời đi.

Sau đó nữ tử cũng rời khỏi khách điếm, qua một con đường rồi quẹo một cái liền thấy một nam tử trung niên đứng trong một góc khuất, tiến lên nhẹ giọng nói: “Tam di phụ, xong rồi.”

Phùng Ngũ Gia nhìn Bình An nữ cải nam trang ở trước mặt, trong lòng có chút thấp thỏm: “Hắn không nghi ngờ gì chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.