Đêm đến, Vương mụ ngủ sớm, Tôn ma ma nằm trên giường bực bội giận dỗi lão thiên gia, đến cái thân cũng bớt trở mình. Bình An hầu hạ bà ăn cơm rồi lấy nước cho bà lau thân thể thì mới thấy bà nhúc nhích người.
Gần tới tháng sáu, thời tiết nóng dần lên, không râm mát như ở kinh thành, vào ban đêm thôn Tiểu Lý rất khô hanh, cả người Bình An đều ướt sũng mồ hôi, làm cho y phục dính sát vào người vô cùng khó chịu. Nàng đến phòng bếp đun một nồi nước, rửa sạch thùng tắm, chuẩn bị tắm rửa cho thoải mái.
Cái bếp lò này nàng dùng không quen, cũng may ngày thường Vương mụ giúp nàng nấu cơm, đã chuẩn bị sẵn nồi với củi, bây giờ đun nước không làm khó được nàng. Sau khi cho thêm củi, nàng ngồi trên ghế nhỏ, nhìn bó củi cháy bập bùng, Bình An liền nhớ lại tình cảnh trước kia ở Tô phủ bị người ta làm khó dễ.
Khi ấy Thúy Hồng mới bị người ta hãm hại, lúc xuất giá Lâm Tử Kiều không cho nàng mang theo nhiều người làm của hồi môn, Tô Thái phu nhân liền phân một nha hoàn tên là Xuân Lan đến hầu hạ. Sau khi Xuân Lan đến thì không ngừng giám thị nhất cử nhất động của Bình An, hơn nữa còn ăn bơ làm biếng, ba ngày bắt cá hai ngày răng lưới bắt chim (ý chỉ những người lười biếng lại ham chơi), Bình An dạy bảo nàng ta mấy câu, nàng ta thậm chí còn nổi cáu bỏ đi. Bình An quá tức giận liền tìm đến Thái phu nhân để lý luận, Thái phu nhân lập tức cho người tìm Xuân Lan đến, nhưng cũng chỉ lớn tiếng răn rạy vài câu, không hề có trừng phạt gì khác. Nào ngờ Xuân Lan ghi hận trong lòng, mọi nơi đối nghịch với Bình An. Trong phủ đều biết Bình An không được sủng ái, Tô Bá Xông mười ngày nửa tháng cũng không đến viện của nàng một lần, hành động của Xuân Lan mặc dù khiến người ta cảm thấy quá mức, nhưng cha mẹ nàng ta đều là người hầu trong phủ, cho nên mọi người đều nhắm một mắt mở một mắt mà không ai nói gì, một vài người còn thông đồng với Xuân Lan gây khó dễ cho Bình An.
Bình An mới mười sáu mười bảy tuổi, tính tình cũng cương liệt mạnh mẽ, thấy mọi người trong viện ai cũng vô pháp vô thiên, không xem nàng như chủ mẫu thì vô cùng tức giận. Vốn cho rằng Thái phu nhân yêu thương che chở nàng, sẽ vì nàng ra mặt nên đã đi tìm Thái phu nhân làm chủ. Mặt ngoài Thái phu nhân cũng gọi những hạ nhân kia đến răn dạy một trận, nhưng hiệu quả không lớn. Về sau Thái phu nhân uyển chuyển nói cho nàng biết, người trong viện sở dĩ không kính trọng nàng là bởi vì phu quân nàng không nâng đỡ nàng, bà ấy hỏi Bình An, Tô Bá Xông đã mấy ngày rồi không đến phòng nàng.
Bình An giận dữ, nàng đã xuất giá, số lần Tô Bá Xông vào phòng có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí đêm đầu tiên mới cưới cũng không ngủ lại trong phòng nàng mà đến chỗ Chu Vân Hương, hết sức dịu dàng triền miên trấn an nàng ta. Trong lòng Bình An không rõ có tư vị gì, cảm thấy chính thê như mình thật uất ức liền đi tìm Tô Bá Xông tranh luận, muốn hắn cho mình một câu trả lời hợp lý. Vậy mà không gặp được Tô Bá Xông, chỉ thấy Chu Vân Hương ở đó. Bình An tự nhận mình vẻ mặt ôn hòa, nhờ nàng ta giúp đỡ khuyên bảo Tô Bá Xông qua phòng mình nhiều hơn, tránh cho người ngoài nhìn vào mà chê cười.
Buổi tối hôm đó, Tô Bá Xông có tới nhưng lại đến để quở trách nàng, nói nàng không nên qua bên đó để rồi làm Chu Vân Hương khó chịu. Nàng ta cái gì cũng nhường cho Bình An, kể cả vị trí chủ mẫu, Bình An đáng ra không nên làm nhục nàng ta. Nàng muốn trách thì trách hắn, là hắn không muốn tới chứ không phải bị người nào dụ dỗ quấn lấy. Nếu Bình An sợ người ngoài nhìn vào rồi gây chuyện thị phi, vậy trong viện không cần phải an bài thêm người ngoài vào nữa. Lập tức đuổi hết nha hoàn bà tử đi, không hề để ý tới Bình An tức giận đến nghiến răng run rẩy. Suốt thời gian sau đó, Bình An chỉ một mình ở trong đại viện, ngay cả một nha hoàn để sai sử cũng không để lại cho nàng. Nếu không phải nhà bếp còn đưa tới một chút thức ăn, quả thực nàng không thể no bụng. Nhưng vài thứ thông thường như nước nóng nàng đều phải tự đun, chính khi đó nàng đã học cách dùng bếp lò. Tuy gặp nhiều khó khăn nhưng cuối cùng đã học được.
Nước trong nồi sôi trào, Bình An thoát khỏi ký ức, nàng đổ nước vào trong chậu rồi bê sang phòng bên cạnh, xong xuôi nàng liền vào thùng tắm, dòng nước ấm đi qua người, cảm giác sảng khoái truyền khắp toàn thân, nàng không nhịn được nhắm mắt nghỉ ngơi, nghĩ muốn lát nữa đến hốc tường nhét tờ giấy ra ngoài, hỏi xem tình huống bên kia của phụ thân như thế nào.
Đợi đến khi nàng mở mắt ra, một khuôn mặt to lớn gần ngay trước mắt đang híp mắt đánh giá nàng, nàng cả kinh thiếu chút nữa la lên thì bị người nọ đưa tay che kín miệng.
"Tiểu ny tử à, ngươi thật biết hưởng thụ đấy!"
Bình An thấy rõ người tới, thẹn quá hoá giận, hai tay che trước ngực, hét lên: "Cút!"
Sa Lang vẻ mặt cợt nhả: "Trên người ngươi được mấy lạng thịt, ai thèm nhìn? Tắm nhanh xong lau khô người rồi theo ta vào động phòng."
Nếu không phải không thể bỏ tay ra, Bình An thật muốn cào rách hắn: "Ngươi hồ đồ à, nói bậy!"
Sắc mặt Sa Lang chợt nghiêm túc: "Đã có lệnh, tối nay rút lui khỏi thôn Tiểu Lý. Yến Sơn có động tĩnh, sợ rằng sẽ đánh nhau, phải quay về trước thời hạn để sắp xếp."
"Đã tìm được bản đồ phân bố rồi à?" Bình An không để ý tới những cái khác, mong đợi nhìn Sa Lang thì thấy sắc mặt hắn trầm xuống, lòng cũng trầm xuống theo.
"Mau đứng dậy mặc quần áo, ta chờ ngươi ngoài cửa." Sa Lang phân phó.
"Phải đi thật sao?" Bình An nhíu mày nói: "Ngươi đi trước đi, ta còn có việc, bây giờ chưa thể đi được."
"Còn chuyện gì nữa?" Sa Lang thật muốn bắt nàng như bắt con gà con rồi đóng gói mang về. "Chuyện gì cũng không quan trọng bằng mạng sống được, cho ngươi thời gian một nén hương, đến lúc đó mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, ta cũng phải dẫn ngươi đi!" Cuối cùng còn làm bộ đe dọa: "Ngươi còn bướng bỉnh, ta sẽ vứt ngươi lại Xích Giang, không đưa ngươi về Bắc Mạc, đến lúc đó xem ngươi gả cho ai?" Nói xong quả thật ra cửa đứng canh chừng.
Bình An tâm sự nặng nề đứng dậy mặc quần áo tử tế, quay đầu nhìn Sa Lang, thấy hắn đứng ngoài cửa đưa lưng về phía nàng, trái lại bóng lưng thẳng tắp cao ngất có vài phần giống bộ dáng của chính nhân quân tử, chẳng qua là không nên quay đầu để cho người ta nhìn thấy khuôn mặt kia của hắn.
"Đồ mọi rợ." Bình An vừa sửa sang lại y phục, vừa thì thầm oán giận, nhưng không ngờ bị Sa Lang nghe thấy, hắn nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay khẽ quát một tiếng: "Ngươi nhanh lên đi!"
"Ta xong rồi." Thấy Sa Lang xoay người, Bình An mới nói ra chuyện đã lưỡng lự hồi lâu. "Cha ta còn đang ở thôn Tiểu Lý, ta không thể cứ đi như vậy được."
Sa Lang có chút ngoài ý muốn, nghĩ nghĩ rồi nói: "Là cha ngươi để ngươi vào Ngụy gia?"
Bình An lắc đầu: "Không phải. Cha ta khi đang thị sát ở quân doanh Yến Sơn thì mất tích, ta vì tìm ông mới tới nơi này. Bây giờ bọn họ đang bị phủ Trần Quốc Công và người của quân doanh Yến Sơn truy kích, tình cảnh vô cùng khó khăn." Nàng biết hiện nay Bắc Mạc và Đại Lương vẫn thù địch nhau, nếu bảo Sa Lang ra tay cứu giúp thì không có khả năng, hơn nữa cho dù hắn thật sự đồng ý giúp cũng không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì đâu.
Sa Lang thu lại vẻ mặt bất cần đời, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, trầm mặc một lúc lâu.
"Ngươi đừng có đánh chủ ý lên cha ta." Bình An có hơi hối hận khi tiết lộ hành tung của Quý Hoài Trung cho Sa Lang. Nàng biết những người cầm quân đánh giặc chỉ cần trong lúc giơ tay nhấc chân, những mưu mô sách lược trong đầu có thể thay đổi trong nháy mắt.
Sa Lang thấy dáng vẻ lo lắng của Bình An, lại trở về vẻ mặt cợt nhả, muốn đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình An thì lại bị nàng nhanh nhẹn né tránh.
"Sao vậy? Sợ ta gây bất lợi với nhạc phụ tương lai à? Trong đầu nhỏ của ngươi cả ngày nghĩ cái gì thế?"
Bình An không khỏi oán thầm: Trong đầu ngươi mới nghĩ nhiều ấy.
Sa Lang vuốt cằm, làm như lầm bầm lầu bầu: "Nếu ta cứu cha ngươi, triều đình liệu có nhớ đến công lao này của Bắc Mạc bọn ta không nhỉ?"
Bình An nghe xong cũng mừng thầm, xem ra Bắc Mạc thật sự có ý định quy thuận triều đình, không khỏi thêm mắm thêm muối: "Nếu các ngươi có thể đốt quân lương của phủ Trần Quốc Công, vậy công trạng sẽ càng lớn hơn nữa."
"Đúng vậy." Sa Lang vỗ vỗ tay, nhìn Bình An: "Vậy quân lương của chúng ở đâu?"
Hai người liền mắt to trừng mắt nhỏ, hai tay Bình An xòe ra, tỏ ý bản thân cũng không biết.
Lại rơi vào trầm mặc.
"Được." Sa Lang đột nhiên bật thốt, mắt Bình An sáng lên, tưởng hắn nghĩ ra biện pháp gì, lại nghe hắn nói: "Cứ quyết định như vậy. Ngươi mau múc nước để ta tắm rửa thoái mái một cái, hơn nửa ngày ngâm trong thùng nước vo gạo, trước khi trời sáng ta còn phải lẫn vào xe ngựa trở phân đi ra ngoài để thông báo cho người bố trí."
Thấy Bình An lộ ra ánh mắt ghét bỏ, lui nhanh về sau mấy bước, còn khẽ phe phẩy cánh mũi, Sa Lang liền mất hứng liếc nàng: "Vậy ngươi nghĩ ta trà trộn vào Ngụy gia như thế nào?"
Tiễn Sa Lang đi, Bình An mò mẫm trên bức tường nghiêng sát cửa, thò tay vào trong khe hở tìm kiếm, quả nhiên thấy một tờ giấy nhỏ, nàng liền lấy ra. Quay về phòng, lấy đèn dầu để vào trong chăn rồi mở tờ giấy ra xem, bên trên viết bốn chữ: "Yến biến, rút lui”. Giống như Sa Lang nói trước đó, doanh trại Yến Sơn có biến động, muốn nàng nhanh chóng rời khỏi đây.
Bình An nghĩ nghĩ rồi lấy giấy bút, viết lên tờ giấy, bỏ lại vào khe hở của chân tường. Trên mặt giấy cũng là bốn chữ: Tĩnh quan, tìm lương (Yên lặng quan sát, tìm quân lương).
Trời hửng sáng, Hà chưởng quỹ vội vàng tới, hắn đến tìm Bình An: "Mau đi theo ta, hôm nay Yến Tử Câu giới nghiêm, hai phía đều phong tỏa, với mức độ tình hình này, sợ trễ nữa thì không qua được rồi."
"Ta còn chưa rửa xong hạt châu mà." Bình An liền nói.
"Lúc này còn lo hạt châu gì chứ, có thể đưa ngươi an toàn trở về đã phải cảm ơn trời đất rồi." Mấy ngày nay Bình An giúp đỡ chăm sóc Tôn ma ma, trong lòng Hà chưởng quỹ rất biết ơn, không muốn nàng ở lại thôn Tiểu Lý nhỡ xảy ra biến cố gì.
"Nhưng...nhưng Tôn ma ma còn đang bị bệnh, ta không thể bỏ mặc bà ấy được." Bình An thật không muốn rời đi lúc này, không thể thất bại trong gang tấc được.
"Ngươi không cần phải quản, không phải còn Vương mụ ở đây nữa sao? Ngươi mau thu dọn rồi đi theo ta." Hà chưởng quỹ thúc giục.
Bình An vẫn còn muốn tìm lí do thoái thác thì thấy trong viện có mấy người đi tới, cầm đầu là A Tứ. Hà chưởng quỹ vừa thấy A Tứ lập tức cúi đầu khom lưng chào hỏi: "Tứ tổng quản, thật sớm."
"Ô kìa, Hà chưởng quỹ sao cũng ở đây à?" A Tứ thấy Hà chưởng quỹ ở đây cũng không ngạc nhiên, bởi có tầng quan hệ với Thu thẩm nên việc hắn thường hay tới đây giúp đỡ chăm sóc mọi người đều biết.
A Tứ ngoài miệng đang nói nhưng cặp mắt lại lướt qua người Bình An, khiến trong lòng Bình An hết sức khó chịu, nàng liền né tránh ra phía sau Hà chưởng quỹ.
"Vị cô nương này trông thật lạ mặt, từ đâu tới vậy?" A Tứ hỏi.
Hà chưởng quỹ liền khom lưng cười: "Đây là cháu gái người bà con xa của ta, đến đưa cho ta một vài thứ, tạm thời không có chỗ ở nên để nàng đến phòng giặt đồ ở tạm mấy ngày, mong rằng Tứ tổng quản châm chước." Nói xong đi đến trước mặt A Tứ, móc mấy khối bạc trong tay áo ra đưa cho hắn ta.
Nào biết A Tứ lại đưa tay khẽ ngăn cản, cười nói: "Châm chước cái gì? Chuyện tốt nhà ngươi tới rồi, thiếu gia vừa ý vị cô nương này, chỉ đích danh muốn nàng làm thị tỳ bên cạnh, là nhất đẳng đại nha hoàn đấy, về sau đón chờ ngươi không phải là những ngày tốt đẹp sao?"
Hà chưởng quỹ nghe xong sắc mặt trắng bệch, cặp môi run rẩy: "Ai nha không được, cháu gái ta hôm nay phải về, người nhà đang đợi nàng đấy."
"Vậy thì có vấn đề gì, cho người gửi thư đi là được. Lại nói đại nha hoàn cũng chính là người mà đại thiếu gia nhìn trúng, sao có thể bạc đãi được, sau này không chừng còn trở thành di nương nữa đấy." A Tứ vỗ ngực Hà chưởng quỹ, nhíu mày, tựa hồ chuyện tốt bực này quả thực là tiện nghi cho hắn ta rồi.
"Không được không được, nha đầu nhà ta không lên được đài, sao có thể nhận được chuyện tốt này chứ." Hà chưởng quỹ gần như quỳ xuống trước A Tứ. "Xin Tứ tổng quản thương xót, nói một tiếng với thiếu gia, chúng ta thật sự không có phúc khí này."
Sắc mặt A Tứ sụp xuống, mang theo mấy phần lệ khí nhìn Hà chưởng quỹ: "Thế nào? Mắt để trên mũi à? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt? Ta cho ngươi biết, hôm nay việc này ngươi đồng ý cũng được, không đồng ý cũng phải đồng ý, đừng có không biết điều!" Rõ ràng chính là muốn cướp người.
Bình An vẫn luôn đứng bên cạnh tiến lên nói với A Tứ: "Tứ tổng quản, ngài đừng gấp, cho ta nói mấy câu với thúc." Nói xong kéo Hà chưởng quỹ sang một bên.
Hà chưởng quỹ buồn rười rượi: "Lần này nguy rồi, nếu không, ta đi cầu xin bọn họ, để bọn họ thả ngươi đi."
"Ngươi cũng thấy đó, tình thế hiện giờ nếu ta không đi theo bọn họ, ngay cả xương cốt của ngươi cũng bị bọn họ đập nát. Ta thấy thế này, trước hết ta sẽ đi theo bọn họ, ngươi cũng đừng gấp quá, khi thấy cơ hội ta sẽ chạy ra ngoài."
Hà chưởng quỹ thấy Bình An đúng là không biết trời cao đất rộng, nói được thật nhẹ nhàng, lại không biết cửa chủ viện kia bước chân vào dễ nhưng đi ra mới khó đấy: "Ngươi không biết lợi hại trong đó, nha hoàn trong phòng thiếu gia chưa có mấy người còn sống ra ngoài. Bây giờ ai cũng cách phòng hắn thật xa, không muốn hầu hạ hắn. Ngươi mà tới đó chỉ sợ là lành ít dữ nhiều!"
"Vậy ngươi nói phải làm sao? Bây giờ thôn Tiểu Lý là thiên hạ của bọn họ, bọn họ không cho chúng ta đi, chúng ta đi được ư?" Bình An ra vẻ cực kỳ bất đắc dĩ. "Không phải ngươi nói tình hình bây giờ rất không ổn sao? Nếu đánh nhau thật, ta sẽ thừa dịp chạy thoát. Nếu không ta cũng không trách ngươi, coi như đó là mệnh của ta. Ta thấy nhân cơ hội này ngươi hãy dẫn Tôn ma ma đi khỏi đây mới phải."
Nghe Bình An nói đến mức này, Hà chưởng quỹ cũng không còn gì hay để nói, trong lòng rất hổ thẹn. Khi giao Bình An cho A Tứ còn cố ý để một thỏi bạc lên tay A Tứ. Mặc dù hắn biết điều này cũng không thay đổi được gì, chỉ muốn cầu xin sự an lòng mà thôi.
Trong lòng Bình An vừa mừng vừa lo, nàng không biết kế tiếp chờ đợi nàng là điều gì.
…………………………..
"Người đã đưa đến chưa?" Ngụy Hoằng Trạch nhắm mắt ngồi ở trên giường, A Tứ khom lưng đứng ở bên cạnh.
"Đã đưa đến rồi, ở thôn Tiểu Lý không có thân thích, thiếu gia xem, sử dụng trước hay nuôi thêm mấy ngày?"
"Trước tiên cứ để ở trong viện đã. Hôm qua nương đến tìm ta, bảo ta thu liễm một chút, đừng để chỗ ta như hang sói làm ai cũng không muốn đến. Sự việc phía cữu cữu (cậu) vẫn chưa xong, còn phải thường xuyên đến phủ." Ngụy Hoằng Trạch nói mấy câu liền điều dưỡng lại khí tức một lát.
"Tiểu nhân đã biết, để nàng ở trong viện hầu hạ trước, xem dáng vẻ nàng thì có vẻ lanh lợi."
"Giao mấy việc tinh tế (kỹ thuật cao nhưng ít tốn sức lực) cho nàng, đừng để phá hoại thân thể." Ngụy Hoằng Trạch suy nghĩ một chút, mở mắt: "Sắp xếp nàng đến phòng ta, lần này ta muốn quan sát thật kỹ, tránh lại xảy ra sai lầm."
Mới đầu Bình An tới phòng của Ngụy Hoằng Trạch rất không quen, nghĩ tới hôm đó thấy được bộ dạng dâm loạn hung tàn của hắn, nàng đã thấy trống ngực đập thình thịch, mấy lần dâng trà đưa nước cho hắn đều không cẩn thận làm hắt nước ra ngoài. Cũng may Ngụy Hoằng Trạch chỉ coi là nàng vụng về, hơn nữa ý định ban đầu cũng không phải bảo nàng đến làm việc nên cũng không so đo với nàng. Đến tối còn thường để nàng làm ‘hồng tụ thiêm hương’ (*) ở bên cạnh hầu hắn đọc sách, thường là Ngụy Hoằng Trạch xem sách một lúc lại chuyển mắt sang nhìn Bình An. Ánh mắt kia như lang như hổ khiến cả người Bình An khó chịu.
(Hồng tụ thiêm hương: Câu này là câu thành ngữ cổ. Nghĩa ban đầu là thi sĩ trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan giúp đốt thêm hương. Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thiêm hương”)
“Ta thấy ngươi cũng biết mấy chữ đấy.” Ngụy Hoằng Trạch thu hồi ánh mắt của mình, làm như không để ý hỏi.
“Dạ biết không nhiều lắm.” Bình An đã có chút buồn ngủ, hai mắt cứ díu cả lại, tay mài cũng có chút nặng nề yếu sức.
“Vậy ngươi xem mấy chữ này xem có biết không.” Ngụy Hoằng Trạch mở một quyển sách ra đưa đến tay Bình An.
Bình An tiếp nhận sách, chỉ nhìn thoáng qua lập tức mặt đỏ tới mang tai, trên mặt sách nào có chữ gì, bất quá chính là xuân cung đồ.
“Hừ.” Thấy cái dạng này của nàng, Ngụy Hoằng Trạch liền cười lạnh một cái.