Bình An ngủ một giấc cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều, Thúy Hồng báo lại nói mùng một đầu năm trong phủ bắt đầu thay phiên công việc, trừ những
người xin nghỉ về nhà, hạ nhân ở lại trong phủ còn chưa tới một nửa, mấy trăm người giờ trở thành thưa thớt.
"Phủ nào cũng không có quy
củ này, cho dù chủ tử châm chước cho về nhà ăn tết thì cũng không thể về hơn một nửa người, nghe nói Tạ ma ma cho nhiều người phía dưới đi
nhất." Thúy Hồng từ lúc vừa mở mắt đã bận bịu chân không chạm đất, lúc
này thật không dễ dàng được nhàn rỗi một lát.
"Tạ ma ma là người
nhà Tạ quản sự mà." Bình An không cần nghĩ cũng biết là ai ở trong tối
làm chuyện xấu, quăng quyển sổ trong tay đến trước mặt Thúy Hồng: "Ngươi xem nhìn, đã bù một số lớn như vậy rồi còn không đủ, sổ sách tháng sau
lại tới, ta thật đúng là phải có núi vàng núi bạc đấy. Những người đó
thật tốt a, đã lĩnh toàn bộ tiền theo lệ cũ một phần cũng không thiếu,
tiền lãi mấy năm liên tục đều chia rồi, còn nói là theo lệ cũ cơ đấy."
"Không phải Ngũ quản sự cầm điều lệ mới của người sao? Sao lại có thể chi bạc như thế được?" Thúy Hồng tức giận nói.
"Ngũ quản sự là quản trướng (người phụ trách sổ sách), nhưng hiện giờ bị
thiếu hụt, hắn nào có dư tiền cho nên mới đuổi bớt người, không phải là
trong tay Thái phu nhân có Tiểu Kim Khố (kho vàng bạc) sao, từ việc điều phối tới cho vay toàn bộ đều ghi vào sổ quỹ." -le^-quy'-đo^n- Bình An
có chút bất đắc dĩ cười lạnh một tiếng, "Nhắc tới người làm trong phủ,
ghi vào sổ quỹ chung đúng là hợp tình hợp lý, người ta lại nhận ân huệ
của bà ta, vừa được danh tiếng tử tế ở chỗ người làm, toàn bộ chỗ tốt
cũng là bà ta một mình chiếm hết."
". . . . . . Còn phá hủy kế
hoạch của người." Thúy Hồng khẽ nói thầm một tiếng, "Những cái khác
không quan trọng, nhưng đầu năm có rất nhiều nhà tới thăm hỏi chúc tết,
nếu vì hạ nhân không đủ mà xảy ra chút phiền toái, chỉ sợ đến lúc đó mọi trách móc đều do tiểu thư người tới gánh chịu rồi."
"Ngươi cố gắng sắp xếp đi, có thể chọn lấy vài người làm được việc thì giữ lại."
Chờ qua đêm ba mươi, người tới Tô phủ thăm hỏi chúc tết quả nhiên nhiều
hơn, có đồng liêu thân thiết của Tô Bá Hiên, cũng có thân thích bẳng hữu bình thường hay qua lại với nhau, đều biết ngày lễ các nhà bận nhiều
việc, phần lớn là lễ tiết tới bái phỏng, cũng không quấy rầy quá lâu.
(-diễn.đàn.le-e.quý.đôn-) Chẳng qua đầu năm có người của Nhất phòng đến
đây ba lần, là thân thích ở tại thôn trang Tiểu Ngưu cách Thành Đông ba
mươi dặm, ngày thường cũng ít qua lại, chỉ có ngày lễ ngày tết mới phái
người đưa đến chút quà tặng, theo như bối phận thì Tô Bá Hiên phải gọi
phòng gia chủ (người đứng đầu) là Cữu mỗ công, vốn là thân thích của phu nhân dòng chính, khi lão Hầu gia còn sống vô cùng kính trọng với người
Cữu mỗ gia này.
Tuy nói một nhà Cữu mỗ gia có tầng quan hệ này
với Hầu Gia, nhưng vẫn luôn ở nông thôn trồng trọt canh tác mà sống,
không hề bấu víu dựa thế, bây giờ cũng xem như là dọng họ gia cảnh giàu
có nhân khẩu thịnh vượng, bởi vì lần này là năm mới đầu tiên sau khi Tô
Bá Hiên lấy vợ, cho nên cữu mỗ gia liền để cho một nhà đại nhi tử của
mình - Trương Khoan Lễ mang theo lễ vật đến chúc mừng.
Trương
Khoan Lễ trên dưới năm mươi tuổi, là người hiền lành ngay thẳng, đi cùng ông là phu nhân Chu thị và con dâu tôn tử tôn tức (cháu trai cháu dâu)
của mình, tổng cộng hơn mười người tới. Bình An vội vàng sai người tiếp
đãi một nhà Trương Khoan Lễ, cũng may họ đều là người làng quê chất phác phúc hậu, thấy người làm trong phủ có chút bận rộn, [-LÊ+QUÝ-ĐÔN+]
không chỉ không cần người hầu hạ mà còn giúp đỡ làm việc cùng, Chu thị
là một người tài giỏi, lại vô cùng có nhãn lực, thấy Bình An bận không
qua nổi liền giúp đỡ tiếp đãi khách nhân, khiến Bình An rất cảm kích.
Tuy vậy, một nhà Trương Khoan Lễ chỉ ở lại trong phủ hai ngày rồi đến
cáo từ Tô Bá Hiên, trước khi đi Chu thị còn tìm gặp riêng Bình An.
"Phu nhân, ta xin ngài một nhân tình." Giọng nói Chu thị hơi lớn, từ trước
đến giờ luôn lòng dạ ngay thẳng không vòng vèo, cười nói, "Ta có nhà
huynh đệ, hai vợ chồng đều là người giỏi giang, mấy năm trước có buôn
bán trong thành, nhưng không có nhiều vốn, ở nông thôn điền sản lại
hoang phế, hiện giờ đang vì kế sinh nhai mà phát sầu, ta nghĩ nếu phu
nhân không ghét bỏ, vậy bằng lòng nhận bọn họ vào trong phủ được không,
cái khác ta không dám cam đoan, nhưng muốn nói làm việc cực khổ khuân
vác gì đó thì bọn họ tuyệt đối thành thạo."
Bình An liền nở nụ
cười, mấy ngày nay tiếp xúc với nhau, nàng biết tuy Chu thị mặt ngoài
tùy tiện, nhưng kì thực tâm tư rất cẩn thận, nàng không phải là muốn
Bình An giúp, rõ ràng là muốn giúp Bình An một tay mới đúng, Bình An lập tức liền gật đầu đồng ý cảm tạ Chu thị. Về sau nàng mới biết, rốt cuộc
Chu thị đã giúp nàng bao nhiêu chuyện lớn.
Vốn định mùng hai về
nhà thăm cha nương, nhưng đến mùng bảy Bình An cùng Tô Bá Hiên mới đi
tới Quý phủ. Người một nhà vui vẻ hòa thuận qua một ngày, vốn Quý phu
nhân và Tú Bình muốn giữ Bình An ở lại qua một đêm, Bình An cũng muốn ở
lại thêm mười ngày nửa tháng mới tốt, nhưng cuối cùng đêm đó vẫn cùng
với Tô Bá Hiên trở về Hầu phủ. Mới vừa đến nhà liền có nha hoàn vội vàng báo lại, nói hôm nay nàng không ở trong phủ, Tô Thái phu nhân đã xử lý
mấy người làm.
Bình An thấy dáng vẻ hoảng hồn của nha hoàn kia
liền biết tình huống không ổn, vội phái Thúy Hồng ra ngoài hỏi thăm tin
tức. "Thiếp vừa mới đi đã xảy ra chuyện, người bên cạnh có thể dùng cũng không nhiều lắm, nếu Thái phu nhân. . . . . ." Ngay trước mặt Tô Bá
Hiên, Bình An cũng không tiện phát tác, chỉ than thở trách cứ mình nhất
thời sơ suất.
Thời gian không đến một nén hương, Thúy Hồng trở về phòng sắc mặt xanh mét, hơn nửa ngày mới bình tĩnh được nói chuyện đã
xảy ra cho hai người nghe.
Thì ra buổi sáng lúc Tô Bá Hiên và
Bình An vừa ra cửa, có mấy vị phu nhân tự xưng là bằng hữu của Tô Thái
phu nhân đến, trước đó không hề đưa thiệp bái phỏng mà đã tới phủ, đương nhiên Tô Thái phu nhân tự mình tiếp đãi. Mấy vị phu nhân này tán gẫu
hàn huyên tới giữa trưa, Tô Thái phu nhân liền giữ mấy người ở lại dùng
bữa. Vốn cũng không có gì đáng ngoại, nhưng sau khi dùng cơm xong có một vị phu nhân bị tiêu chảy, đại phu chuẩn bệnh là bởi vì ăn đồ không
sạch, lúc ấy Tô Thái phu nhân liền phát hỏa, nói rằng trong nhà này rốt
cuộc còn để bà ở trong mắt không, ngày thường hà khắc khấu trừ bữa ăn
của bà thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay lại tiếp đón bằng hữu của bà
không chu đáo, lập tức truyền lệnh gọi tất cả những người trong phòng
bếp cùng những người tiếp xúc qua đồ ăn đến, tra hỏi từng người, có mấy
hạ nhân bị đánh chết tại chỗ, còn lại không bị thương thì tàn phế.
"Ba người bị đánh chết chính là nha hoàn nhị đẳng nô tỳ mới vừa cất nhắc
lên trước đây không lâu, còn những người tàn phế kia đều người tận tâm
làm việc cho chúng ta." Thúy Hồng vừa nói vừa lau nước mắt, "Hôm nay
những kẻ làm bộ làm tịch ăn bơ làm biếng kia còn được tiền thưởng sống
tiêu dao qua ngày, những người cố sức làm việc ngược lại bị đánh đến mất mạng, truyền ra việc này về sau ai còn dám làm việc cho tiểu thư?"
Sắc mặt Bình An trắng bệch, nở nụ cười lạnh buốt, hàm răng nghiến chặt vang lên tiếng ken két, Tô Bá Hiên thấy bộ dáng này của nàng vội vàng tiến
lên trấn an: "Nàng cũng đừng gấp, chờ sáng mai ta với nàng qua đó hỏi rõ ràng. . . . . ."
Lời còn chưa dứt liền nghe ngoài cửa truyền tới giọng nói: "Phu nhân, Thái phu nhân mời ngài qua đó một chuyến."
Bình An lạnh lùng nói với Tô Bá Hiên: "Đâu cần tới ngày mai."
Trong viện Tô Thái phu nhân ngược lại vô cùng náo nhiệt, Tô Bá Xông, Chu Vân
Hương cùng một nhà Thẩm di nương tất cả đều đến đông đủ, ngay cả Tô Mạn
Đình cũng không biết trở về phủ lúc nào.
"Ơ, ngươi tới rồi đấy
à." Tô Mạn Đình vừa thấy Bình An cũng không bày ra sắc mặt tốt cho nàng
nhìn, "Đây chính là quản lý tốt việc nhà mà ngươi làm à, mất thể diện
tới tận trong cung rồi, ngươi biết vị phu nhân hôm nay bị đi gấp kia là
ai không? Đó chính là dòng họ quý viện, nếu người ta có tâm tư đi cáo
ngự trạng, ngươi cứ chờ chịu không nổi đi."
"Lời này của Tiểu cô
rất đúng, nhưng nếu thật sự có người đi cáo ngự trạng thì bị tội là cả
Hầu phủ đấy, à đúng rồi, ta quên hiện tại tiểu cô đã không phải là người Hầu phủ, mà là người trong phủ Tam công chúa chứ." Vốn Bình An cũng
không thoải mái, nghe Tô Mạn Đình ở một bên bỏ đá xuống giếng quạt gió
đốt lửa, liền ném ánh mắt hung dữ tới, Tô Mạn Đình sợ tới mức bất giác
lùi mạnh về phía sau một bước, "Vậy ngươi càng nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, biết bổn phận của mình! Cái gì nên nói cái gì không nên
nói, chắc hẳn Tam công chúa đã nói rõ ràng với ngươi rồi."
Tuy
rằng Tô Mạn Đình bị khí thế của Bình An áp đảo một chút, nhưng khi bị
nói trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta còn mặt mũi nào nữa, lập tức
tính tình điêu ngoa bùng phát, đi lên trước giơ tay muốn đánh Bình An,
Tô Thái phu nhân cùng Chu Vân Hương chỉ ước gì bàn tay kia hung hăng
đánh xuống, Tô Bá Hiên đứng bên cạnh sợ Bình An bị thua thiệt, đang muốn ra tay ngăn cản thì thấy Bình An đã nhanh nhẹn bắt được tay cuả Tô Mạn
Đình, thoáng dùng sức, liền nghe Tô Mạn Đình kêu rên liên tục.
"Xem ra ngươi đúng là không nhớ lâu!" Mặt Bình An không đổi sắc, vung tay
nàng ta sang bên cạnh, một cỗ lực đạo ném Tô Mạn Đình ra mấy bước xa,
thiếu chút nữa té nhào xuống đất.
Tô Bá Xông "xoạt" một tiếng lập tức đứng lên, nói với Tô Bá Hiên: "Đại ca, huynh nhìn xem, giờ còn có
huynh ở đây, nếu huynh không có ở đây, trong phủ này sợ rằng vô pháp vô
thiên rồi."
Tất cả ánh mắt lớn nhỏ trong nhà đều rơi trên người
Tô Bá Hiên, Tô Bá Hiên thấy Bình An bình yên vô sự mới thả lỏng tâm
tình, hiện giờ thấy Tô Bá Xông chất vấn, dáng vẻ của hắn ngược lại vân
đạm phong kinh, nói: "Chúng ta vừa mới trở về phủ, mọi người liền kéo
nhau tới hưng sư vấn tội, vậy cũng phải để cho chúng ta biết đã xảy ra
chuyện gì chứ?" Một câu "chúng ta" đã khóa hắn và Bình An lại với nhau,
không hề bị người khác khích bác ly gián.
"Ta đã nói việc này coi như quên đi, con xem các con. . . . . ." Tô Thái phu nhân lộ vẻ khó xử, tựa như việc xảy ra trước mắt là trái ý của bà, "Nếu Ngô phu nhân không truy cứu, người một nhà chúng ta còn ở đây lăn tăn cái gì?"
"Vậy cũng được." Bình An tiến lên một bước, cười cười, "Mấy mạng người chẳng lẽ còn không dàn xếp được ổn thỏa?"
Sắc mặt Tô Thái phu nhân biến hóa.
"Ngươi đây là có ý gì?" Tô Bá Xông lập tức chất vấn Bình An, "Chuyện này xét
đến cùng đều là ngươi quản gia bất lực không biết dùng người, hiện giờ
ngươi còn đổ trách nhiệm lên mẫu thân, ta thấy ngươi không làm được chức đương gia này đấy." Nói xong hất mặt sang một bên.
"Bá Xông!" Tô Thái phu nhân giả vờ giận khẽ quát một tiếng: “Sao con có thể nói
chuyện như vậy với chị dâu? Mấy ngày nay chị dâu con không có công lao
cũng có khổ lao, con nói nàng như vậy là không đúng!"
Tô Bá Xông
thật tâm thấy không đáng thay Tô Thái phu nhân, cảm thấy bà quá thâm
minh đại nghĩa (hiểu biết đúng sai rõ ràng) rồi, mọi chuyện không nên
luôn suy nghĩ cho người khác, "Mẫu thân, từ khi nàng lên làm đương gia,
trong phủ này bị biến thành bộ dáng gì không phải người không nhìn thấy, rất nhiều chuyện con đều nhịn, nhưng nàng không nên bất kính với người, nói đến khổ lao, trong phủ này còn có ai hơn người sao?"
"Đại
ca." Tô Bá Xông quay đầu nói với Tô Bá Hiên: "Vốn chuyện hôm nay mẫu
thân không muốn nhắc tới, chỉ là trong lúc lơ đãng nói với đệ rằng, sợ
đại tẩu trở lại phát hiện người tự tiện xử trí mấy tên người làm sẽ sinh ra hiềm khích với người, đệ cũng muốn giúp mẫu thân vui vẻ nên mới thừa dịp huynh vừa về phủ thì mời hai người đến đây ngay, chính là muốn nói
rõ ràng sự việc với hai người, tránh sau này lại có hiểu lầm gì, chúng
ta hưng sư vấn tội hai người ở chỗ nào, ngược lại đại tẩu vừa tới đã
hưng sư vấn tội mẫu thân mới đúng. Đại ca, mặc dù Thái phu nhân không
phải mẹ đẻ của chúng ta, nhưng nhiều năm qua vẫn coi chúng ta như con
ruột, chưa bao giờ bạc đãi. Huynh từng nói qua, năm đó phụ thân chỉ mang theo huynh ở bên cạnh nhưng lại chưa bao giờ dạy dỗ đệ, cho nên vẫn
luôn áy náy với đệ, huynh cũng thường nói hàng năm huynh chinh chiến bên ngoài, cũng ít quan tâm tới đệ nên hổ thẹn, mà đệ phải nói với mọi
người, người lo lắng nhiều hơn, chăm sóc đệ tốt hơn chính là Thái phu
nhân. Cho nên, ở trong lòng đệ người cũng quan trọng như mẫu thân thân
sinh của mình, ai đối tốt với người thì đệ tốt với người đó, ai đối địch với người thì chính là đối địch với đệ!"