Nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù có là huynh muội ruột thịt thì cũng như thế. Đừng nói trước mặt người khác ôm ôm ấp ấp, khi tròn bảy tuổi sẽ không được ở chung một phòng, nếu không sẽ tổn hại đến thanh danh. Hôm nay Thẫm Tĩnh Sơ lại không chú ý đến lễ nghi, đứng trong đình viện thân mật cùng với Thẫm Nguyên Huân, nếu để cho người khác trông thấy khẳng định sẽ bị phạt.
Không chỉ có như thế, Thẫm Tĩnh Sơ sẽ bị người ta đánh giá là một người có hành vi phóng đãng, không biết liêm sỉ ô danh.
Lúc này Thẫm Tĩnh Sơ mới buông Thẫm Nguyên Huân, sửa sang quần áo, nhẹ nhẹ ho hai tiếng rồi nói: "Hôm nay ta có chút bị kinh hãi, ca ca chỉ là an ủi ta một chút mà thôi."
Ánh mắt liếc qua nhìn sang Thẫm Nguyên Thanh: "Huống chi cái này là thanh danh của nữ tử Thẫm gia, nếu như người nào đó có những lời bất hảo với ta, thì cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của các thứ tỉ muội, sợ là được ít mất nhiều."
Sao Thẫm Nguyên Thanh lại không hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẫm Tĩnh Sơ được? Hắn khẽ hừ một tiếng, cũng không nói lời nào.
Thẫm Tĩnh Sơ nhìn mặt hắn, đại khái hắn sẽ không ăn nói lung tung, liền không để ý tới hắn nữa, quay người đối diện với Thẫm Nguyên Huân rồi nói: "Ca ca, Tĩnh Sơ đang muốn đi thỉnh an tổ mẫu, nếu ca ca rãnh, có thể cùng đi với Tĩnh Sơ được chứ?"
Thẫm Nguyên Huân gật đầu cười nói: "Đi thôi!" Hai người kề vai sát cánh cùng nhau đi đến Vinh Uyển.
Thẫm Nguyên Thanh nhìn bóng lưng hai người rời đi, tư vị trong lòng vô cùng quái dị. Nhìn bề ngoài Thẫm Nguyên Huân không khác gì Phan An, mưu lược hơn người, trong học đường được rất nhiều tiên sinh yêu thích, cậu hắn là Uy Viễn đại tướng quân, là trưởng tử trong nhà, từ trước đến nay hắn vốn luôn ghen tị với Thẫm Nguyên Huân. Xem ra hôm nay, không chỉ như thế, hắn lại khúc khí có được một muội muội xinh đẹp như hoa như nguyệt.
Nhớ tới vẻ ngang ngược của muội muội mình rồi lại so sánh với dáng vẻ mền mại nhu thuận đáng yêu của Thẫm Tĩnh Sơ, lông mày của hắn càng thêm nhíu chặt.
Thẫm Tĩnh Sơ cùng Thẫm Nguyên Huân kề vai sát cánh đi tới, bước chân nhẹ nhàng, khóe miệng nàng khẽ nhếch, dáng vẻ tươi cười xinh đẹp, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn vẻ anh tuấn của Thẫm Nguyên Huân, dường như nàng vẫn không tin nổi Thẫm Nguyên Huân đã sống lại, chân chân thật thật đi bên cạnh nàng.
Ánh mắt Thẫm Nguyên Huân rất nhạy cảm, sớm đã bắt được điểm mờ ám của nàng, môi bờ khẽ nhếch: "Hôm nay muội muội rất vui? Nói cho ca ca nghe một chút muội gặp phúc trong họa như thế nào đi?"
Thẫm Tĩnh Sơ cúi đầu do dự nửa giây, lập tức ngửa đầu triển khai hai má lúm đồng tiền, rực rỡ như hoa nở: "Phụ thân đêm nay sẽ qua dùng bữa!" Nàng dừng một chút, lại nói: "Còn nói buổi tối sẽ ngủ lại chỗ của mẫu thân!"
Ánh mắt tinh khiết, như một thiếu nữ trong sáng ngây thơ, như không biết "Buổi tối sẽ ngủ lại chỗ mẫu thân" là có dụng ý gì.
Thẫm Nguyên Huân sững sờ, mới chợt phản ứng lại, mỉm cười: "Thật sao? Như vậy là tốt rồi."
Hôm nay muội muội rớt xuống nước, phụ thân vì muốn trấn an mẫu thân nên mới dùng bữa và ngủ lại với mẫu thân, muội muội lại nói là gặp phúc trong họa... Nghĩ tới đây, khóe môi Thẫm Nguyên Huân lộ ra nụ cười khổ.
Muội muội vẫn... Thực lạc quan.
Bất tri bất giác đã đi đến Vinh Uyển, ngoài cửa nha hoàn Thu Ngân vừa trông thấy hai người liền tươi cười nói: "Đại thiếu gia cùng Lục tiểu thư tới thỉnh an Lão phu nhân sao?"
Thẫm Nguyên Huân gật đầu nói: "Tổ mẫu ngủ trưa hả?"
Thu Ngân cười đáp: "Chưa đâu, Nhị thái thái, tam thái thái, Thập nhất tiểu thư cùng Thập tiểu thư đều đang ở đây, Đại thiếu gia cùng Lục tiểu thư xin chờ một chút, nô tì thông báo một tiếng."
Thẫm Nguyên Huân lên tiếng: "Làm phiền rồi."
Mặt Thu Ngân chợt đỏ hồng, Đại thiếu gia tài trí hơn người, nho nhã lễ độ, nểu được Đại thiếu gia nhìn trúng, đưa lên làm nha hoàn thông phòng, cái này...
Nghĩ tới đây, Thu Ngân cố ý quay đầu lại nhìn Thẫm Nguyên Huân, làn thu thủy ẩn tình, sóng sánh gợn sóng.
Đáng tiếc ánh mắt của Thẫm Nguyên Huân đều rơi trên người Thẫm Tĩnh Sơ nên không nhận ra được Thu Ngân đang trộm nhìn mình, mỉm cười nhìn Thẫm Tĩnh Sơ: "Hôm nay tới thật là trùng hợp."
Thu Ngân thất vọng thu hồi ánh mắt, lớn tiếng nói vọng vào bên trong: "Đại thiếu gia cùng Lục tiểu thư đến —— "
Thẫm Nguyên Huân không thấy được, nhưng không có nghĩa là Thẫm Tĩnh Sơ cũng không nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ, ca ca của nàng lớn lên phong thần tuấn tú, lại là người khiêm tốn hữu lễ, trách không được những nha hoàn bên Lão phu nhân đều xuân tâm lộn xộn.
Thông báo xong, Thu Ngân quay đầu mỉm cười, mời hai người đi vào, ánh mắt hoa tâm vẫn nhìn Thẫm Nguyên Huân.
Thẫm Nguyên Huân nhìn không chớp mắt, cùng Thẫm Tĩnh Sơ bước vào, cung kính tiến lên hành lễ: "Bái kiến tổ mẫu."
Lão phu nhân cười nói: "Mau đứng lên mau đứng lên! Lâu rồi không thấy Huân nhi, hôm nay cuối cùng mới nhớ tới lão già này sao! Mau tới cho tổ mẫu nhìn xem có cao hơn chút nào không?"
Thẫm Nguyên Huân tranh thủ thời gian đứng dậy tiến lên phía trước nói: "Tổ mẫu sống lâu trăm tuổi phúc thái an khang, cháu trai còn muốn dài dài hiếu thuận tổ mẫu!"
Nhị phu nhân Thích thị cũng ở một bên nịnh nọt nói: "Đúng rồi! Ba ngày nữa là tới thọ thần của mẫu thân rồi! Mẫu thân phúc khí đầy người, sống lâu trăm tuổi!"
Lão nhân gia thích nghe nhất là từ sống lâu trăm tuổi, tuy rằng biết rõ chỉ là nịnh nọt, nhưng đáy lòng vẫn thật cao hứng: "Huân nhi hình như cao hơn nhiều rồi đó."
Thẫm Tĩnh Sơ nghe được Thích thị nói mà trong lòng kinh hãi, đúng rồi, ba ngày sau, chính là thọ thần của Lão phu nhân, Thẩm gia là danh môn vọng tộc, Lão phu nhân lại là muội muội của thái hậu, đến lúc đó không chỉ có hoàng thân quốc thích đến chúc thọ Lão phu nhân mà có cả các vị hoàng tử đến dự, đúng, chính là ngày hôm đó, nàng trượt chân ngã vào hồ nước, được Lý Thế Hành cứu...
Lão phu nhân nhìn thấy Thẫm Tĩnh Sơ đang ngu ngơ tại chỗ, cho rằng hôm nay Thẫm Tĩnh Sơ vẫn còn kinh sợ nên nhẹ giọng kêu: "Sơ nhi, lại đây cho tổ mẫu hảo hảo nhìn một chút nào, hôm nay chắc rất sợ hãi đi?"
Thẫm Tĩnh Sơ hoàn hồn tiến lên phía trước nói: "Cháu gái không có việc gì, vì vậy tranh thủ thời gian vội tới thỉnh an tổ mẫu, hao phí tổ mẫu quan tâm rồi."
Lão phu nhân ôm Thẫm Tĩnh Sơ một chút, cười cười: "Cháu gài nhà mình, dẫu sao vẫn là đích nữa. Lam nhi thật không biết hiểu chuyện, một cái thứ nữ nho nhỏ, dám mưu hại đích nữ, hừ!"
Thẫm Tĩnh Sơ cười nhạt một tiếng: "Tổ mẫu đừng nóng giận, tỷ tỷ bất quá chỉ là lỡ tay mà thôi, Tĩnh Sơ không phải còn nguyện vẹn đứng trước tổ mẫu hay sao? Nói đến, Tĩnh Sơ không gặp chuyện gì chính là nhờ vào phúc khí của tổ mẫu đó. Nhị thẩm thẩm nói rất đúng, tổ mẫu phúc khí đầy người, Tĩnh Sơ cũng được thơm lây rồi."
Thẫm Tĩnh Sơ vừa nói những lời này, nhừng người chung quanh liền kinh ngạc, đến Lão phu nhân cũng phải ngẩn người.
Thẫm Tĩnh Sơ cùng Thẫm Tĩnh Lam vốn không hợp nhau, trong Thẫm phủ cũng không phải là chuyện bí mật gì, hôm nay rõ ràng Thẫm Tĩnh Sơ có thể mượn cơ hội này để cho Lão phu nhân hảo hảo khiển trách Thẫm Tĩnh Lam một phen, chẳng những nàng không làm như vậy, còn giúp Thẫm Tĩnh Lam nói chuyện nữa đấy?
Lão phu nhân thoả mãn tươi cười, rớt xuống nước, Sơ nhi rốt cuộc cũng đã thông suốt rồi.
Thích thị nghe Thẫm Tĩnh Sơ nói như vậy, liền sững sờ, sau đó rất nhanh tươi cười nói: "Mẫu thân, Sơ nhi thật biết nói chuyện, mẫu thân quả nhiên phúc khí đầy mình, khiến cho mấy đứa nhỏ phải nhu thuận."
Vỗ mông ngựa thật cao, vừa tán thưởng Thẫm Tĩnh Sơ, vừa lấy được lòng Lão phu nhân của Lão phu nhân, cuối cùng tán dương toàn bộ con cháu của Thẩm gia. Nhưng rất rõ ràng, cuối cùng câu kia chính là nhắc nhở Lão phu nhân, lại có sự trùng hợp khéo đến như thế sao!
Lão phu nhân sao lại không biết? Nhưng chỉ cười nói: "Nói rất hay. Huân nhi cùng Sơ nhi ở lại dùng bữa với lão già này đi."
Thẫm Tĩnh Sơ lộ vẻ khó xử: "Có thể cùng dùng cơm với tổ mẫu thật là diễm phúc của Tĩnh Sơ cùng ca ca nhưng đêm nay lại không thể phụng bồi tổ mẫu rồi..."
"A?" Sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống. Vừa mới nghĩ tới Sơ nhi đã thông suốt, thế mà bây giờ nàng lại cự tuyệt dùng cơm với lão thái bà này rồi?